Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Chương 55: Hai con gấu nhỏ đi trên đường
Cái chuông lớn treo
trên mái nhà của cửa hàng rượu phía đông quảng trường Esme bắt đầu rung
lên báo giờ, tiếng chuông trầm thấp vang xa.
“Mười hai giờ!”
Không biết là ai trên quảng trường thốt lên tiếng, sau đó là một bó hoa tươi được tung lên trời, mọi người liền bắt đầu tự tung hoa tươi của mình cho người khác, vui vẻ hô: “Mười hai giờ!”
Có một vòng hoa được tung về phía tôi, còn chưa đỡ được nó, nó bỗng biến mất. Tôi có chút ngây người, liền quay sang nhìn thấy hắn đang cầm vòng hoa, sau đó vung tay ném vòng hoa xuống.
Tôi bất đắc dĩ cong cong môi, thật là, vòng hoa đâu phải là vật gì nguy hiểm.
Thời điểm mười hai giờ của lễ hội hoa, có nghĩa là thành phố hoa Esme phồn cẩm của chúng tôi vừa thêm được một tuổi.
“Nghe thấy không?” Tôi quay đầu cười nhìn hắn “Là ‘hai con gấu nhỏ’.”
Hắn nhìn người trên quảng trường bắt đầu biến thành cặp để nhảy, thuận miệng trả lời tôi “Nghi thức vũ đạo sao?”
“Cũng không tính là nghi thức, chỉ là náo nhiệt một chút mà thôi.” Tôi nhìn thấy một người quen, liền đứng lên lớn tiếng chào “Majo!”
Mặc quần áo treo đầy hoa cỏ, đội mũ rơm to đùng, Majo đang chơi đàn ghi-ta sôi nổi, anh ta tươi cười sáng lạn lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề “Hi, Miru, trông thật đáng yêu, ha ha, hai con gấu nhỏ!”
Majo cách có chút xa, nhưng anh ta vừa nhìn hướng chúng tôi liền cười điên cuồng, cười to đến mức tôi hoàn toàn không rõ có gì buồn cười.
“Miru, em thật sự quá cường đại, buồn cười chết mất thôi, trang phục thủy thủ, ha ha ha.”
Tôi im lặng một hồi, chẳng lẽ tôi và thế giới này đã bị chệch đường ray với nhau sao? Ý nghĩ của người trẻ tuổi chẳng lẽ chính là một bức tường lớn mà tôi không thể vượt qua?
Trang phục thủy thủ có gì buồn cười? Tôi còn chưa cười hai cánh hoa màu đỏ cài trên tai cậu đâu, cái tên luôn theo xu hướng trẻ nít chạy ngược xuôi như cậu mới đáng buồn cười.
“Majo cười cái gì?” Tôi hỏi.
Hắn nhìn tôi một hồi, hơi nghiêng mặt nói: “Lấy số lần hắn vừa rồi nhìn chúng ta, và nhìn tôi nhiều nhất, nói cách khác trên người tôi có cái gì đó khiến hắn cười, là cái gì vậy?”
Tôi nhìn hắn từ đầu tới đuôi, trang phục thủy thủ quần đùi, cổ gập, trên đầu còn đội vòng hoa nhỏ xinh đẹp khiến hắn trông có vẻ thanh tú đáng yêu, đâu có gì buồn cười, rất đáng yêu mà.
Majo cười xong liền cầm đàn ghi-ta lên trước người, tiếng đàn thanh thúy tuyệt đẹp, anh ta vừa nhảy vừa hát “Hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, nói cho bạn biết, chúng tôi nơi này hoa tươi khắp trời. La la la, hoa tươi nở khắp nơi.”
Mọi người cùng theo anh ta hợp xướng “Hoa tươi nở khắp nơi, có bốn mùa xinh đẹp, hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi.”
Nhiều nghệ nhân âm nhạc cũng thi nhau chơi đàn accordeon, có người thổi to kèn ác-mô-ni-ca, cùng xướng giai điệu một ca khúc nhẹ nhàng ấm áp. Majo nhảy vào trong nhóm nghệ nhân âm nhạc, thoải mái làm chủ xướng cho bọn họ.
Người trên quảng trường bắt đầu cùng bạn bè hoặc người lạ nhảy múa, không nhất định là phải một nam một nữ, chỉ cần có hai người là có thể nhảy ‘hai con gấu nhỏ’.
Tôi ngồi xuống, miệng cũng hát theo điệu nhạc.
Hắn hai tay mười ngón giao nhau, ánh mắt nhìn người trên quảng trường, híp mắt lại, có chút lười nhác cẩu thả.
“’Hai con gấu nhỏ’ là ca khúc của thành phố Esme, không biết có từ bao giờ, có người nói ban đầu là người làm nông lúc nhàn hạ tự mình sáng tác ra, bởi vì phong cách của ca khúc cực kỳ giản dị nhàn nhã. Các gia đình của Esme rất thích đem thủ khúc này làm khúc hát ru hát cho con mình nghe, cho nên một thế hệ lại nối tiếp một thế hệ cư dân bản địa đều nghe bài hát này mà lớn lên. Ở lễ hội hoa, vào tiếng chuông đồng hồ thứ hai của thời điểm mười hai giờ, hát ‘hai con gấu nhỏ’ và nhảy điệu nhảy ‘hai con gấu nhỏ’ đã trở thành lệ thường, đây đúng là một ca khúc tuyệt đẹp lại dịu dàng.”
Tôi rất thích ca khúc này, đây là một ca khúc rất ấm áp, có thể nhìn đến tâm bình thản của cư dân Esme.
Trên quảng trường, ca khúc ‘hai con gấu nhỏ’ phiêu đãng mang theo âm điệu nhẹ nhàng lại rất dịu dàng, có rất nhiều người vừa hát vừa nhảy.
“Nào.” Tôi vươn tay.
Hắn tự nhiên mà nắm lấy.
Cảm nhận được lòng bàn tay hắn ấm áp hơn tôi, tôi cười cười, không tính đi nhảy, bởi vì nếu đến chỗ nhiều người quá, thằng nhóc này sẽ rất âm trầm. Cho nên tôi dùng gót chân nhẹ nhàng chạm vào mặt đất, đi theo tiết tấu ngâm nga “Hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, nói cho bạn biết, chúng tôi nhiệt tình hiếu khách.”
“Có tâm linh xinh đẹp như những đóa hoa, chứa đựng ba vạn sáu ngàn loại nhan sắc.”
“Nào nào nào, chúng ta cùng khiêu vũ đi.”
“Hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, chúng ta cùng nhảy đi.”
Thả chậm tiết tấu, biến thành khúc ca ấm áp lòng người, hắn hơi thả lỏng. Chúng tôi cứ thế ngồi ở bên cạnh suối phun ngắm nhìn người trên quảng trường có đôi có cặp khiêu vũ.
“Đồng sự của cậu kìa.” Tôi nhìn thấy ở một góc quảng trường có một cô gái tóc dài màu phấn hồng, bên cạnh có vài người đàn ông mặc com-lê màu đen đi theo.
Hắn nhìn theo, ánh mắt một giây cũng chưa dừng lại “Không biết.”
Tôi có chút nghi hoặc, không giống như nói dối, chẳng lẽ là tôi nhớ lầm? Thôi, hắn nói không biết thì chính là không biết.
Tay hắn ở trên đầu tôi sờ một chút, sau đó thấy tay hắn cầm một đóa hoa Tiểu Nguyệt được cột bằng một sợi dây màu đỏ.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một tàu bay hình trứng đang yên lặng bay qua, vừa bay vừa thả xuống vô số đóa hoa tươi.
“Đến rồi.” Là tàu bay của hiệp hội Green, tối nay các góc phố của Esme bao gồm biên giới đều có tàu bay tặng hoa như vậy, phủ hoa tươi xuống các góc của Esme.
Rất nhiều người đều dừng lại, lẳng lặng đứng vươn tay, chờ đợi một đóa hoa tươi dừng ở trong lòng bàn tay mình.
Tôi cũng vươn tay, dưới ánh sáng hoa đăng ôn hòa có thể mơ hồ nhìn ra vài loại hoa thông thường, ở trong biển hoa thông thường sẽ có các loại hoa trân quý với tỉ lệ nhất định, may mắn thì có thể nhận được. Bàn tay hắn đang nắm tay tôi đột nhiên mạnh lên, tôi khó hiểu nhìn hắn, thấy hắn ngẩng đầu nhìn các đóa hoa đang bay xuống dưới, sự thoải mái trên mặt bỗng biến mất vô tung, đôi mắt trở nên tối đen như mực “Tỉ lệ không đúng, sức nặng không đúng, mùi hương...”
Lúc sự tình xảy ra trong nháy mắt, tôi hoàn toàn chưa định thần lại được, tay vẫn còn ngây ngốc vươn ra, gió thổi bay mái tóc rối loạn, bỗng vài sợi tóc màu đen lướt qua mắt, tầm mắt lập tức mơ hồ đi.
“Ủa?” Tôi phát hiện mình bị người gắt gao ôm vào trong ngực.
Hắn ôm lấy tôi, sau đó nhảy một cái về phía sau cách xa suối phun rất nhanh, một tiếng nổ “Ầm!” truyền đến
Ánh lửa chiếm cứ tầm mắt, bồn suối phun bị nổ mạnh, một cột nước lớn phun ra.
Tôi nhìn thấy cột nước kia cùng ánh lửa đan vào nhau dữ dội, quảng trường lập tức lâm vào hỗn loạn.
“Trong hoa có mang theo bom mini.” Bên tai truyền đến âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh của hắn.
Hắn ôm vẫn luôn chặt như vậy, tôi có chút khó thở, sức gió bên tai mang theo độ ấm cực nóng. Chúng tôi lúc này đang ở chỗ cao nhất của cửa hàng rượu Esme sáu sao, hắn ôm tôi đứng trên mép sân thượng hình tròn lớn, chỉ cần mất thăng bằng một chút là sẽ ngã xuống, nhưng trông hắn lại rất thoải mái ôm tôi đứng.
Ở độ cao này, có thể quan sát toàn cảnh cùng mọi góc ngách rất rõ ràng.
Tôi nhìn xuống, đầu có chút choáng váng, nghe được rất nhiều tiếng thét chói tai trong hỗn loạn. Không được, không có thời gian đứng ở đây ngẩn người, vừa rồi cái loại nổ mạnh kia nhất định khiến không ít người bị thương.
Trên tàu bay vẫn tiếp tục tung rất nhiều hoa tươi, lắc lư chậm rơi xuống.
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn biển hoa, sau đó mỉm cười hiểu rõ “À, thì ra là thế, tuy rằng có thể phỏng đoán ra thời gian, nhưng thật không nghĩ tới nguyên nhân dẫn tới hỗn loạn là do hệ thống mạng lưới của hiệp hội Green bị xâm nhập, tàu bay bị khống chế, xem ra đối phương là nhân tài tính toán.”
Tôi phát điên, cậu còn cười được sao, tay túm chặt lấy khăn quàng cổ của trang phục thủy thủ của hắn “Khoan khoan, chúng ta không nên đứng ở chỗ này, phía dưới...” Phía dưới có bao nhiêu người cần cứu đấy!
Hắn như vừa mới định thần lại, đánh gãy lời nói của tôi “Đúng vậy, Miru không thể ở đây, nếu đối phương có tri thức hoặc biết cách kiểm soát tình huống thì trận hỗn loạn này sẽ gia tăng không ít phiền toái, việc xử lý cũng sẽ khó khăn, vậy về nhà đi.”
Về nhà?
Tôi thừa nhận, tôi không theo kịp tư duy thiên tài của hắn, về nhà về cái quỷ!
“Khoan khoan!” Tôi lập tức nắm chặt quần áo của hắn, không nên đột ngột nhảy xuống chứ, cậu không biết là hơn mười tầng lầu rất cao sao? Cậu làm như vậy sẽ khiến cho tôi cảm thấy mình giống như đang nhảy lầu tự sát vậy!
Gió và tóc đan vào nhau, tôi chỉ cảm thấy quanh mình không chút trọng lực nào, cảnh vật trước mặt như đang vặn vẹo mông lung.
Phía sau lại truyền đến một trận nổ, hắn nhẹ dừng lại trên nóc nhà dân, tay che lại mắt tôi, lòng bàn tay khô ráo cướp đoạt toàn bộ tầm mắt của tôi.
Tôi biết đống hoa không ngừng bay xuống này nhất định không chỉ mang theo một hai quả bom, số người thương vong nhất định sẽ không ngừng gia tăng.
Âm thanh của hắn trầm tĩnh mà lạnh lẽo, cảm giác thản nhiên mà mê hoặc này đã trở lại, giọng điệu giống như mệnh lệnh ở bên tai tôi vang lên: “Miru, những thứ đó cô không cần nhìn, chờ tôi xử lý tốt là được, ngoan.”
Tôi nắm chặt quần áo hắn, hô hấp càng ngày càng khó khăn, màu sắc của mười ngón nhất định cũng là sắc mặt tôi hiện tại, vô cùng trắng bệch. Tiếng gió rít giao tạp với tiếng ồn ào náo động của đám người hỗn loạn vang lên ở bên tai, tôi run run môi thấp giọng gọi “Lance.”
Hắn vẫn thoải mái mà bước qua chướng ngại lớn nào đó, nhẹ trả lời “n.”
“Đừng... Đừng chạy nhanh như vậy, tôi... say xe.” Hơn nữa cậu không thể thả lỏng lực đạo trên tay một chút sao? Cậu muốn siết chết tôi phải không?
“Mười hai giờ!”
Không biết là ai trên quảng trường thốt lên tiếng, sau đó là một bó hoa tươi được tung lên trời, mọi người liền bắt đầu tự tung hoa tươi của mình cho người khác, vui vẻ hô: “Mười hai giờ!”
Có một vòng hoa được tung về phía tôi, còn chưa đỡ được nó, nó bỗng biến mất. Tôi có chút ngây người, liền quay sang nhìn thấy hắn đang cầm vòng hoa, sau đó vung tay ném vòng hoa xuống.
Tôi bất đắc dĩ cong cong môi, thật là, vòng hoa đâu phải là vật gì nguy hiểm.
Thời điểm mười hai giờ của lễ hội hoa, có nghĩa là thành phố hoa Esme phồn cẩm của chúng tôi vừa thêm được một tuổi.
“Nghe thấy không?” Tôi quay đầu cười nhìn hắn “Là ‘hai con gấu nhỏ’.”
Hắn nhìn người trên quảng trường bắt đầu biến thành cặp để nhảy, thuận miệng trả lời tôi “Nghi thức vũ đạo sao?”
“Cũng không tính là nghi thức, chỉ là náo nhiệt một chút mà thôi.” Tôi nhìn thấy một người quen, liền đứng lên lớn tiếng chào “Majo!”
Mặc quần áo treo đầy hoa cỏ, đội mũ rơm to đùng, Majo đang chơi đàn ghi-ta sôi nổi, anh ta tươi cười sáng lạn lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề “Hi, Miru, trông thật đáng yêu, ha ha, hai con gấu nhỏ!”
Majo cách có chút xa, nhưng anh ta vừa nhìn hướng chúng tôi liền cười điên cuồng, cười to đến mức tôi hoàn toàn không rõ có gì buồn cười.
“Miru, em thật sự quá cường đại, buồn cười chết mất thôi, trang phục thủy thủ, ha ha ha.”
Tôi im lặng một hồi, chẳng lẽ tôi và thế giới này đã bị chệch đường ray với nhau sao? Ý nghĩ của người trẻ tuổi chẳng lẽ chính là một bức tường lớn mà tôi không thể vượt qua?
Trang phục thủy thủ có gì buồn cười? Tôi còn chưa cười hai cánh hoa màu đỏ cài trên tai cậu đâu, cái tên luôn theo xu hướng trẻ nít chạy ngược xuôi như cậu mới đáng buồn cười.
“Majo cười cái gì?” Tôi hỏi.
Hắn nhìn tôi một hồi, hơi nghiêng mặt nói: “Lấy số lần hắn vừa rồi nhìn chúng ta, và nhìn tôi nhiều nhất, nói cách khác trên người tôi có cái gì đó khiến hắn cười, là cái gì vậy?”
Tôi nhìn hắn từ đầu tới đuôi, trang phục thủy thủ quần đùi, cổ gập, trên đầu còn đội vòng hoa nhỏ xinh đẹp khiến hắn trông có vẻ thanh tú đáng yêu, đâu có gì buồn cười, rất đáng yêu mà.
Majo cười xong liền cầm đàn ghi-ta lên trước người, tiếng đàn thanh thúy tuyệt đẹp, anh ta vừa nhảy vừa hát “Hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, nói cho bạn biết, chúng tôi nơi này hoa tươi khắp trời. La la la, hoa tươi nở khắp nơi.”
Mọi người cùng theo anh ta hợp xướng “Hoa tươi nở khắp nơi, có bốn mùa xinh đẹp, hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi.”
Nhiều nghệ nhân âm nhạc cũng thi nhau chơi đàn accordeon, có người thổi to kèn ác-mô-ni-ca, cùng xướng giai điệu một ca khúc nhẹ nhàng ấm áp. Majo nhảy vào trong nhóm nghệ nhân âm nhạc, thoải mái làm chủ xướng cho bọn họ.
Người trên quảng trường bắt đầu cùng bạn bè hoặc người lạ nhảy múa, không nhất định là phải một nam một nữ, chỉ cần có hai người là có thể nhảy ‘hai con gấu nhỏ’.
Tôi ngồi xuống, miệng cũng hát theo điệu nhạc.
Hắn hai tay mười ngón giao nhau, ánh mắt nhìn người trên quảng trường, híp mắt lại, có chút lười nhác cẩu thả.
“’Hai con gấu nhỏ’ là ca khúc của thành phố Esme, không biết có từ bao giờ, có người nói ban đầu là người làm nông lúc nhàn hạ tự mình sáng tác ra, bởi vì phong cách của ca khúc cực kỳ giản dị nhàn nhã. Các gia đình của Esme rất thích đem thủ khúc này làm khúc hát ru hát cho con mình nghe, cho nên một thế hệ lại nối tiếp một thế hệ cư dân bản địa đều nghe bài hát này mà lớn lên. Ở lễ hội hoa, vào tiếng chuông đồng hồ thứ hai của thời điểm mười hai giờ, hát ‘hai con gấu nhỏ’ và nhảy điệu nhảy ‘hai con gấu nhỏ’ đã trở thành lệ thường, đây đúng là một ca khúc tuyệt đẹp lại dịu dàng.”
Tôi rất thích ca khúc này, đây là một ca khúc rất ấm áp, có thể nhìn đến tâm bình thản của cư dân Esme.
Trên quảng trường, ca khúc ‘hai con gấu nhỏ’ phiêu đãng mang theo âm điệu nhẹ nhàng lại rất dịu dàng, có rất nhiều người vừa hát vừa nhảy.
“Nào.” Tôi vươn tay.
Hắn tự nhiên mà nắm lấy.
Cảm nhận được lòng bàn tay hắn ấm áp hơn tôi, tôi cười cười, không tính đi nhảy, bởi vì nếu đến chỗ nhiều người quá, thằng nhóc này sẽ rất âm trầm. Cho nên tôi dùng gót chân nhẹ nhàng chạm vào mặt đất, đi theo tiết tấu ngâm nga “Hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, nói cho bạn biết, chúng tôi nhiệt tình hiếu khách.”
“Có tâm linh xinh đẹp như những đóa hoa, chứa đựng ba vạn sáu ngàn loại nhan sắc.”
“Nào nào nào, chúng ta cùng khiêu vũ đi.”
“Hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, chúng ta cùng nhảy đi.”
Thả chậm tiết tấu, biến thành khúc ca ấm áp lòng người, hắn hơi thả lỏng. Chúng tôi cứ thế ngồi ở bên cạnh suối phun ngắm nhìn người trên quảng trường có đôi có cặp khiêu vũ.
“Đồng sự của cậu kìa.” Tôi nhìn thấy ở một góc quảng trường có một cô gái tóc dài màu phấn hồng, bên cạnh có vài người đàn ông mặc com-lê màu đen đi theo.
Hắn nhìn theo, ánh mắt một giây cũng chưa dừng lại “Không biết.”
Tôi có chút nghi hoặc, không giống như nói dối, chẳng lẽ là tôi nhớ lầm? Thôi, hắn nói không biết thì chính là không biết.
Tay hắn ở trên đầu tôi sờ một chút, sau đó thấy tay hắn cầm một đóa hoa Tiểu Nguyệt được cột bằng một sợi dây màu đỏ.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một tàu bay hình trứng đang yên lặng bay qua, vừa bay vừa thả xuống vô số đóa hoa tươi.
“Đến rồi.” Là tàu bay của hiệp hội Green, tối nay các góc phố của Esme bao gồm biên giới đều có tàu bay tặng hoa như vậy, phủ hoa tươi xuống các góc của Esme.
Rất nhiều người đều dừng lại, lẳng lặng đứng vươn tay, chờ đợi một đóa hoa tươi dừng ở trong lòng bàn tay mình.
Tôi cũng vươn tay, dưới ánh sáng hoa đăng ôn hòa có thể mơ hồ nhìn ra vài loại hoa thông thường, ở trong biển hoa thông thường sẽ có các loại hoa trân quý với tỉ lệ nhất định, may mắn thì có thể nhận được. Bàn tay hắn đang nắm tay tôi đột nhiên mạnh lên, tôi khó hiểu nhìn hắn, thấy hắn ngẩng đầu nhìn các đóa hoa đang bay xuống dưới, sự thoải mái trên mặt bỗng biến mất vô tung, đôi mắt trở nên tối đen như mực “Tỉ lệ không đúng, sức nặng không đúng, mùi hương...”
Lúc sự tình xảy ra trong nháy mắt, tôi hoàn toàn chưa định thần lại được, tay vẫn còn ngây ngốc vươn ra, gió thổi bay mái tóc rối loạn, bỗng vài sợi tóc màu đen lướt qua mắt, tầm mắt lập tức mơ hồ đi.
“Ủa?” Tôi phát hiện mình bị người gắt gao ôm vào trong ngực.
Hắn ôm lấy tôi, sau đó nhảy một cái về phía sau cách xa suối phun rất nhanh, một tiếng nổ “Ầm!” truyền đến
Ánh lửa chiếm cứ tầm mắt, bồn suối phun bị nổ mạnh, một cột nước lớn phun ra.
Tôi nhìn thấy cột nước kia cùng ánh lửa đan vào nhau dữ dội, quảng trường lập tức lâm vào hỗn loạn.
“Trong hoa có mang theo bom mini.” Bên tai truyền đến âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh của hắn.
Hắn ôm vẫn luôn chặt như vậy, tôi có chút khó thở, sức gió bên tai mang theo độ ấm cực nóng. Chúng tôi lúc này đang ở chỗ cao nhất của cửa hàng rượu Esme sáu sao, hắn ôm tôi đứng trên mép sân thượng hình tròn lớn, chỉ cần mất thăng bằng một chút là sẽ ngã xuống, nhưng trông hắn lại rất thoải mái ôm tôi đứng.
Ở độ cao này, có thể quan sát toàn cảnh cùng mọi góc ngách rất rõ ràng.
Tôi nhìn xuống, đầu có chút choáng váng, nghe được rất nhiều tiếng thét chói tai trong hỗn loạn. Không được, không có thời gian đứng ở đây ngẩn người, vừa rồi cái loại nổ mạnh kia nhất định khiến không ít người bị thương.
Trên tàu bay vẫn tiếp tục tung rất nhiều hoa tươi, lắc lư chậm rơi xuống.
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn biển hoa, sau đó mỉm cười hiểu rõ “À, thì ra là thế, tuy rằng có thể phỏng đoán ra thời gian, nhưng thật không nghĩ tới nguyên nhân dẫn tới hỗn loạn là do hệ thống mạng lưới của hiệp hội Green bị xâm nhập, tàu bay bị khống chế, xem ra đối phương là nhân tài tính toán.”
Tôi phát điên, cậu còn cười được sao, tay túm chặt lấy khăn quàng cổ của trang phục thủy thủ của hắn “Khoan khoan, chúng ta không nên đứng ở chỗ này, phía dưới...” Phía dưới có bao nhiêu người cần cứu đấy!
Hắn như vừa mới định thần lại, đánh gãy lời nói của tôi “Đúng vậy, Miru không thể ở đây, nếu đối phương có tri thức hoặc biết cách kiểm soát tình huống thì trận hỗn loạn này sẽ gia tăng không ít phiền toái, việc xử lý cũng sẽ khó khăn, vậy về nhà đi.”
Về nhà?
Tôi thừa nhận, tôi không theo kịp tư duy thiên tài của hắn, về nhà về cái quỷ!
“Khoan khoan!” Tôi lập tức nắm chặt quần áo của hắn, không nên đột ngột nhảy xuống chứ, cậu không biết là hơn mười tầng lầu rất cao sao? Cậu làm như vậy sẽ khiến cho tôi cảm thấy mình giống như đang nhảy lầu tự sát vậy!
Gió và tóc đan vào nhau, tôi chỉ cảm thấy quanh mình không chút trọng lực nào, cảnh vật trước mặt như đang vặn vẹo mông lung.
Phía sau lại truyền đến một trận nổ, hắn nhẹ dừng lại trên nóc nhà dân, tay che lại mắt tôi, lòng bàn tay khô ráo cướp đoạt toàn bộ tầm mắt của tôi.
Tôi biết đống hoa không ngừng bay xuống này nhất định không chỉ mang theo một hai quả bom, số người thương vong nhất định sẽ không ngừng gia tăng.
Âm thanh của hắn trầm tĩnh mà lạnh lẽo, cảm giác thản nhiên mà mê hoặc này đã trở lại, giọng điệu giống như mệnh lệnh ở bên tai tôi vang lên: “Miru, những thứ đó cô không cần nhìn, chờ tôi xử lý tốt là được, ngoan.”
Tôi nắm chặt quần áo hắn, hô hấp càng ngày càng khó khăn, màu sắc của mười ngón nhất định cũng là sắc mặt tôi hiện tại, vô cùng trắng bệch. Tiếng gió rít giao tạp với tiếng ồn ào náo động của đám người hỗn loạn vang lên ở bên tai, tôi run run môi thấp giọng gọi “Lance.”
Hắn vẫn thoải mái mà bước qua chướng ngại lớn nào đó, nhẹ trả lời “n.”
“Đừng... Đừng chạy nhanh như vậy, tôi... say xe.” Hơn nữa cậu không thể thả lỏng lực đạo trên tay một chút sao? Cậu muốn siết chết tôi phải không?
Bình luận truyện