Chú Ái Tinh Không

Chương 255



Editor: Nguyệt

“Nằm sấp xuống.” Ariel vươn tay, nhẹ nhàng ấn vai Chung Thịnh, ý bảo anh nằm xuống rồi tiếp tục.

Chung Thịnh cứng người, nhưng ngay sau đó làm theo lời hắn, mông nhếch lên cao, để lộ lối vào ướt rượt giữa hai cánh mông.

“Tiếp tục, đừng ngừng lại. Để anh xem một chút.” Ariel nói bằng giọng khàn khàn.

Chung Thịnh nghe giọng nói nhuốm mùi *** đó, không nghĩ rằng đến giờ phút này rồi mà Ariel vẫn cố kìm nén, chỉ để nhìn anh tự mở rộng.

Chung Thịnh vùi mặt vào gối, cam chịu số phận dùng hai tay tách mông mình ra, để lộ lỗ nhỏ đang co giãn ở giữa.

Không biết có phải vì cảm nhận được ánh nhìn của Ariel không, mà lỗ nhỏ cứ không ngừng co giãn như bị kích thích, làm Ariel bừng bừng lửa dục, không kìm được cúi xuống hôn lên chỗ đó.

Uỳnh!

Như một tiếng nổ rầm trời.

Chung Thịnh cảm nhận được hành động của Ariel, cả người đơ như khúc gỗ.

Anh gần như tránh né theo phản xạ. Nhưng Ariel kịp thời phát hiện, túm chặt lấy: “Em muốn phản kháng anh? Hửm?”

“Không … không phải … anh …” Chung Thịnh lắp ba lắp bắp. Bây giờ anh chẳng nghĩ được gì cả, phản xạ cơ thể cũng chậm đi nhiều.

Ariel lại không cho anh bất cứ cơ hội nào, dùng khăn tắm dễ dàng trói hai tay anh ra sau lưng, đè eo anh xuống, khiến anh duy trì tư thế xấu hổ mặt chôn vào nệm giường, mông nhếch cao.

“Ariel … anh không thể …” Chung Thịnh cuống đến độ mặt mũi trắng bệch. Anh không ngờ rằng Ariel lại làm vậy. Mặc dù đã tạo thành thói quen ngày nào cũng cọ rửa chỗ đấy, nhưng đó vẫn là … ngài Ariel sao có thể …

Ariel nheo mắt lại đầy nguy hiểm, nắm cằm Chung Thịnh, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Em nhớ cho kỹ, em thuộc về anh, chỉ cần anh muốn, anh có thể làm bất cứ điều gì với em.”

“…” Chung Thịnh nhất thời cứng lưỡi, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, phản bác với vẻ quẫn bách: “Không được … ngài Ariel …”

“Không được?” Ariel hơi nhíu mày.

Tét!

Vỗ mạnh một phát lên mông Chung Thịnh, Ariel lớn tiếng chất vấn: “Em đang từ chối tôi?”

Chung Thịnh đớ người, trên gương mặt cương nghị lộ ra vẻ không tin nổi.

Anh … anh bị ảo giác sao? Vừa rồi hình như anh bị ngài Ariel đánh mông …

Tét!

Lại một tiếng giòn vang.

Lần này thì Chung Thịnh xác định, lúc nãy không phải anh bị ảo giác, ngài Ariel quả thực … đánh mông anh.

Chung Thịnh giật giật khóe miệng, đã không nói được gì nữa rồi. Từ lúc nãy Ariel “gian *** bằng mắt” đến bắt anh tự mở rộng, cho đến bây giờ là đánh mông, chuyện xảy ra tối ngày hôm nay đã hoàn toàn đột phá giới hạn xấu hổ của anh. Anh có cảm giác, kể cả bây giờ Ariel có đột nhiên đưa ra yêu cầu làm ngoài trời, anh cũng không ngạc nhiên.

“Ariel …” Chung Thịnh dùng chút ít xấu hổ cuối cùng để nhắc nhở Ariel, nhưng ánh mắt cố chấp của đối phương khiến anh nuốt câu định nói xuống bụng.

Thôi … ngài Ariel muốn thế nào thì làm thế đó đi. Chung Thịnh đã bỏ hẳn ý định thảo luận về hàm nghĩa của từ “xấu hổ” với Ariel rồi. Dù xét từ khía cạnh nào, thì quyền chủ động trong quan hệ giữa anh và Ariel vẫn luôn thuộc về Ariel. Anh cứ im lặng phục tùng là được rồi.

“Ưm …” Chung Thịnh không phản kháng nữa nhưng Ariel vẫn không cởi trói, bởi vì hắn lo người trong lòng tuy là khuất phục trên mặt tinh thần nhưng cơ thể có khả năng vẫn sẽ trốn tránh theo phản xạ.

Chung Thịnh im lặng nằm trên giường, mặt vùi sâu vào nệm giường, quyết định để ngài Ariel muốn làm gì thì làm.

“A!”

Vừa mới quyết định xong thì hậu huyệt đột nhiên bị cái gì đó mềm mềm nóng ướt chạm vào khiến Chung Thịnh không kìm được kêu thốt lên.

Hai tay bị trói sau lưng khiến Chung Thịnh khó dùng sức. Nhưng cái cảm giác tê dại đến gai chân tóc đó khiến anh bất giác co chặt hậu huyệt.

Tét! Lại một phát nữa.

“Thả lỏng!”

Chung Thịnh đỏ lừ cả cổ, vùi mặt vào nệm như thể chỉ muốn làm mình ngạt chết luôn.

Ariel nhíu mày nhìn lỗ nhỏ co chặt. Hiếm có khi nổi hứng, Chung Thịnh lại không phối hợp khiến hắn không hiểu sao thấy khó chịu.

Hắn không biết mình trong lòng Chung Thịnh cao quý cỡ nào, nhưng mấy hoạt động tình ái giữa người yêu với nhau thế này nào có xấu hổ không chịu nổi như anh nghĩ. Họ là người yêu của nhau, đôi bên bình đẳng, huống chi hắn cảm thấy việc này không khác khẩu giao là mấy, đều là tiếp xúc xác thịt, chỉ là vị trí khác nhau thôi.

Lỗ nhỏ dính đầy dịch trơn trong mịn, mùi thơm ngọt ngào của ô mai tràn ngập khắp phòng.

Ariel đưa ngón tay sờ lên hậu huyệt thít chặt. Ngón tay dính một lớp dịch trơn trong suốt hơi cong một cái, lỗ nhỏ nới ra một khe hẹp.

Dường như phát hiện ra gì đó thú vị, Ariel hưng phấn đút thêm một ngón tay vào.

Hai ngón tay nhẹ nhàng nới rộng hậu huyệt ra hai hướng khác nhau. Nơi tối mật nhất trong cơ thể Chung Thịnh cứ thế phơi bày trước mắt Ariel.

“Ư!” Chung Thịnh vẫn vùi mặt vào nệm giường, nhất quyết không chịu ngẩng đầu. Hành động của Ariel khiến anh không kìm được rên lên.

Dưới ánh đèn sáng rọi, hậu huyệt màu nâu nhạt hoàn toàn mở ra, để lộ phần thịt non mềm màu phấn hồng bên trong. Bởi vì đã đổ một lượng lớn dịch trơn vào trước đó, cho nên bây giờ ánh lên sắc nước, xúc cảm trơn mịn sượt qua đầu ngón tay Ariel, vách thịt mẫn cảm cảm nhận được sự xâm lấn của ngón tay, lập tức bọc lấy như thể đói khát.

Ariel cúi nguời, đầu lưỡi liếm lên nếp nhăn xung quanh lỗ nhỏ. Mùi vị thơm ngọt, hắn vậy mà không hề phản cảm.

“Đừng như vậy … ngài Ariel …” Chung Thịnh phát ra tiếng nức nở khó kìm chế. Cảm giác đầu lưỡi mềm mại lùa vào trong cơ thể quá kích thích khiến anh không rõ rút cuộc đây là sung sướng hay tra tấn.

Ariel làm lơ lời cầu xin của Chung Thịnh, tiếp tục hưng phấn dùng đầu lưỡi thăm dò bên trong Chung Thịnh.

“Ư ư … A …” Chung Thịnh nằm sấp trên giường, cơ thể không ngừng run rẩy, màu da lúa mạch nay ửng đỏ. Lối vào phía sau bị cái thứ mềm mại nóng rẫy nọ liếm mút, tuy không vào sâu nhưng khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn.

Dương vật đã cứng từ lâu, đầu đỉnh không ngừng chảy dịch. Chung Thịnh thấy mình thật hạ lưu, thật *** đãng. Rõ ràng muốn từ chối ngài Ariel, nhưng cảm giác sung sướng khi vấy bẩn vị thần sâu trong lòng mình khiến cơ thể anh không nghe theo lý trí.

“Ưm … ư …”

Tiếng rên nức nở như chực khóc đó của Chung Thịnh khiến màu mắt Ariel càng sậm, phân thân bị ghì chặt dưới lớp quần quân phục cứng đến phát đau. Ariel hít sâu một hơi, không hề áy náy vì đã bắt nạt Chung Thịnh thành ra thế này. Với hắn, khiến phó quan nghiêm cẩn chín chắn đời trước để lộ nhiều sắc thái như vậy đem đến cho hắn cảm giác thành tựu khó tả.

Người này thuộc về hắn, tình cảm, lòng trung thành, tất cả đều thuộc về hắn. Trong lòng dâng lên thỏa mãn vì hoàn toàn chiếm lấy Chung Thịnh, chỉ nghĩ đến mọi sắc thái anh lộ ra đều là do hắn, Ariel lại thấy thỏa mãn không gì sánh được, thậm chí còn sung sướng hơn khi trở thành người quyền cao chức trọng trong quân đội đời trước.

Vội vàng cởi cúc quần, Ariel thậm chí không kịp tụt quần xuống, chỉ kéo quần lót rồi lập tức đâm thẳng vào bên trong Chung Thịnh.

“A …” Dương vật thô to tiến vào cơ thể, cảm giác ngứa ngáy khó chịu khi bị đầu lưỡi trêu chọc giảm bớt, Chung Thịnh thỏa mãn đến rên ra tiếng, bất giác co chặt hậu huyệt.

Tét!

“Đừng có siết chặt như thế.” Hình như Ariel đánh mông Chung Thịnh đến nghiện, lại nâng tay làm thêm phát nữa.

Chung Thịnh theo phản xạ co lại cửa sau, siết chặt đến nỗi Ariel không nhịn được bật ra tiếng rên.

“Em cố ý!” Ariel nheo mắt lại, giọng nói đầy sự nguy hiểm.

Chung Thịnh khóc không ra nước mắt. Cái này làm sao mà kiểm soát được. Nhưng vào thời điểm này, Ariel hiển nhiên không định làm rõ lý lẽ với anh.

Phần eo săn chắc bị ôm chặt, hai tay trói sau lưng không thể động đậy. Tiếng va chạm xác thịt liên tục vang bên tai Chung Thịnh. Hậu huyệt bí ẩn bị va chạm mãnh liệt khiến anh có cảm tưởng như cả người sắp sửa bị xỏ xuyên.

“A … Ariel … Chậm thôi …” Chung Thịnh chảy nước mắt sinh lý, đồng tử mờ sương nhìn chẳng rõ cái gì, miệng khẽ hé chảy ra chất lỏng trong suốt, rớt xuống thấm ướt nệm giường.

“Cưng ơi …” Ariel xoa vuốt cơ thể dưới người, yêu thích không nỡ rời tay. Chung Thịnh có dáng người rất tuyệt, cơ bắp săn chắc, đường cong cơ thể rõ nét, mỗi một chỗ đều toát lên vẻ đẹp đầy quyến rũ.

Cùng trải qua rèn luyện khắc khổ, mà Ariel lại hoàn toàn khác Chung Thịnh. Da thịt hắn trắng mịn nhẵn bóng như ngọc, trông thì có vẻ mềm mại, thực ra lại ẩn chứa sức mạnh không thua gì Chung Thịnh.

Cấm dục gần hai tháng trời tưởng như đã mài sạch lòng kiên nhẫn của Ariel. Nay cuối cùng lại được tiến vào hậu huyệt căng chặt của Chung Thịnh, hắn có hơi hưng phấn quá mức, được một lát đã bắn.

Nhìn thằng nhỏ của Chung Thịnh nằm dưới vẫn căng cứng, Ariel đen mặt. Thân là đàn ông, người yêu chưa thỏa mãn mà mình đã lên đỉnh. Điều này không thể nghi ngờ là sự sỉ nhục đối với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện