Chú Ái Tinh Không
Chương 41
Editor: Nguyệt
“Cái gì?” Thiếu tá Fergelad nhướn mày, sau đó quyết đoán cự tuyệt: “Không được, cậu mới chỉ là một tân binh, tuy rằng kỹ thuật của cậu so với tân binh đã được coi là xuất sắc, nhưng cậu tuyệt đối không thể chạy trốn khỏi sự truy kích của mười chiếc cơ giáp. Tôi không thể để cậu đi chịu chết.”
“Cho nên ngài định tự mình đi chịu chết phải không?” – Chung Thịnh lớn tiếng chất vấn – “Ngài cảm thấy mình là trưởng quan nên mình phải hy sinh đúng không?”
“Tôi …” Fergelad nghẹn họng.
“Ngài đừng quên, ngài không chỉ là một trưởng quan, mà còn là quan chỉ huy của chiến khu này. Nếu không có ngài chỉ huy, vậy quân ta sẽ hỗn loạn, hậu quả nặng như thế ngài gánh vác được sao?” Chung Thịnh không nói giỡn, trí năng trong thế giới giả thuyết có tính duy nhất.
Nếu đây là cuộc thi thăng cấp bình thường, thiếu tá Fergelad cũng là hình thức bình thường, vậy thế giới kia trong mạng chiến đấu sẽ không bị kết quả của nhiệm vụ ảnh hưởng.
Nhưng hiện tại, trong cuộc thi của Chung Thịnh lần này, trí năng tự mình ra trận, như vậy Chung Thịnh có thể cùng người này hợp tác, thậm chí được hắn trợ giúp mặt khác, tính nguy hiểm của vị trí năng này sẽ đề cao lên rất nhiều. Bởi vì tại đây, nếu hắn chết, thiếu tá Fergelad cũng chân chính “bỏ mạng”, một loạt các nhiệm vụ liên quan đến hắn đều bị hủy bỏ.
Có lẽ rất nhiều người đều không thèm để ý đến sống chết, nhưng là một quân nhân, dưới tình huống có khả năng, Chung Thịnh không thể trơ mắt nhìn chiến hữu của mình đi chịu chết, cho dù đó chỉ là một trí năng.
“Tôi …” Sắc mặt Fergelad càng thêm ảm đạm.
“Còn nữa, một điều cuối cùng …” Ngữ điệu nghiêm khắc của Chung Thịnh bỗng nhu hòa đi: “Hãy nhìn tiểu thư Stanny trong lòng ngài. Nếu ngài mất đi, cô ấy sẽ đau lòng thế nào? Ngài nhẫn tâm để cô ấy chìm đắm trong tự trách hết nửa đời sau sao?”
“Stanny …” Fergelad không nhịn được ôm siết thân thể mềm mại trong lòng, hôn nhẹ lên mặt cô.
“Với lại, trưởng quan, có lẽ ngài đã quá xem nhẹ năng lực của tôi rồi.” Chung Thịnh nói vô cùng tự tin: “Để tôi chính diện đối kháng với mười chiếc cơ giáp thì chắc chắn tôi không kiên trì được, nhưng nếu chỉ là thu hút sự chú ý của họ rồi rời đi, vậy tôi vẫn nắm chắc.”
“Thật không?” Tâm trạng của Fergelad lúc này rất mâu thuẫn. Anh hy vọng Chung Thịnh nói thật, như vậy cả ba người đều có thể chạy thoát mặt khác, anh lại cảm thấy một tân binh không thể đạt tới trình độ như vậy.
Mặc dù anh là thiếu tá, nhưng là ở phương diện chỉ huy chiến dịch, còn về điều khiển cơ giáp anh chỉ đạt trình độ cấp úy. Cho nên, nếu anh đi thu hút sự chú ý của mấy chiếc cơ giáp đó e là thập tử vô sinh. Còn cậu tân binh này … anh có thể ký thác hy vọng lên người cậu ta không?
“Đương nhiên.” Chung Thịnh mỉm cười tự đắc: “Trưởng quan, ngài yên tâm đi, trong vòng năm tiếng tôi sẽ gặp ngài ở điểm hội hợp.”
Chỉ hơi do dự một chút, thiếu tá Fergelad liền đồng ý đề nghị của Chung Thịnh. Dù sao anh cũng là văn chức, điều khiển cơ giáp không phải thế mạnh nếu cậu tân binh này có tài năng xuất chúng, không chừng cậu ta mới là lựa chọn tốt nhất để hoàn thành kế hoạch này.
[Đinh! Hệ thống thông báo: thiếu tá Fergelad có hảo cảm với bạn quan hệ giữa thiếu tá với bạn là: tôn kính (cảm kích).]
Chung Thịnh kinh ngạc nhìn thông báo của hệ thống. Lần đầu tiên anh biết có thể kết giao với trí năng trong thế giới giả thuyết.
“Tân binh, cậu tên gì?”
“Tôi tên là …” Đúng lúc nuốt tên mình xuống, suýt thì Chung Thịnh quên bọn họ đang ở trong thế giới giả thuyết. “Tôi tên là Tinh Không Huyết Lang.”
“Ừ, tốt lắm, tân binh, Tinh Không Huyết Lang, tôi – Fergelad Dustan, quan chỉ huy của chiến khu XVIII tinh cầu số năm, hiện tại thăng quân hàm của cậu lên trung sĩ.”
“Cảm ơn trưởng quan!” Chung Thịnh thẳng người đứng chào theo nghi thức quân đội.
Ngay khi Fergelad dứt lời, trên người Chung Thịnh toát ra một chùm sáng trắng chói mắt. Ánh sáng tán đi, biểu hiện nhân vật của anh ghi rõ quân hàm hiện tại là trung sĩ.
Lướt qua hạ sĩ trực tiếp thăng lên trung sĩ, đây thật sự là một niềm vui bất ngờ với Chung Thịnh. Anh không ngờ rằng mình chỉ thay thiếu tá làm mồi thôi mà lại được chuyện tốt như vậy.
“Bảo trọng!” Rốt cuộc cũng là quân nhân, nếu đã quyết định thì thiếu tá Fergelad sẽ không lãng phí thời gian nữa. Chỉ điểm cho Chung Thịnh vị trí của cơ giáp duy tu, anh cầm theo ấn không gian, mang Stanny đi lên chiếc cơ giáp Tê Giác, mở hệ thống ngụy trang.
Trước khi anh đi lên cơ giáp, Chung Thịnh đã vẽ lại lộ tuyến mình vào khu nhà này lên quang não. Chỉ cần thiếu tá không ngốc, muốn theo đường này chạy đi tuyệt đối không thành vấn đề.
Cáo biệt thiếu tá, Chung Thịnh đi lên một trong số những chiếc cơ giáp duy tu, nhưng không xuất phát ngay, ngược lại lợi dụng nó tháo gỡ một chiếc cơ giáp khác.
Thùng dụng cụ duy tu? Bỏ!
Linh kiện cơ giáp dự trữ? Bỏ!
Hệ thống giảm xóc năng lượng lần hai? Bỏ!
Vũ khí cận chiến – một con dao găm hợp kim ‘khéo léo’? Bỏ!
Nói đùa, lấy được một chiếc cơ giáp duy tu, chẳng lẽ còn phải vật lộn với mấy chiếc cơ giáp thường nữa sao? Thằng ngu mới làm …
Sau một hồi chèn ép, chiếc cơ giáp kia trông thật thê thảm, rách tung tóe, ngoài hệ thống động cơ thì gần như tất cả trang bị phụ trợ đều bị Chung Thịnh tháo bỏ.
Nhìn chiếc cơ giáp ‘yểu điệu’ kia, Chung Thịnh vừa lòng nhảy từ trên cơ giáp duy tu xuống, trèo lên chiếc cơ giáp thân hình gầy yếu đó.
Thử điều khiển một lát, quả nhiên sau khi tháo gỡ, chiếc cơ giáp này dù là tốc độ hay tính linh hoạt đều tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên, vì đã dỡ hết phụ kiện, lớp bọc thép bên ngoài không dày, cho nên chỉ cần bị bắn trúng chắc sẽ hỏng hẳn … Mặc dù hiện tại trông nó cũng đã hỏng lắm rồi.
Chung Thịnh điều khiển cơ giáp đi tới trước mặt chiếc cơ giáp bị gai hợp kim gắn trên bả vai mình đâm thủng khoang điều khiển. Bởi vì chiến sĩ cơ giáp bị một kích trí mạng, cho nên chiếc cơ giáp này vẫn bảo toàn được tất cả vũ khí.
Dùng cánh tay người máy to lớn lật đi lật lại chiếc cơ giáp, tìm một hồi lâu Chung Thịnh mới đào được một quả pháo hiệu từ trong đùi của nó.
Chung Thịnh không khỏi xem thường. Khó trách trên mạng chiến đấu, lúc đối kháng với quân chính phủ, quân phản loạn vẫn luôn rơi vào hoàn cảnh xấu, ngay một quả pháo hiệu mà còn giấu kỹ thế này, muốn cầu cứu cũng khó.
Bùm!
Pháo hiệu màu đỏ rực nổ trên không trung. Chung Thịnh không nói hai lời xoay người chọn một hướng mà liều mạng chạy.
Không chạy không được nha, hiện tại anh là ‘thân hình yểu điệu’, bất cứ chiếc cơ giáp nào lên cọ một chút là sẽ xong đời. Muốn sống sót rời đi, biện pháp tốt nhất chính là dẫn mấy chiếc cơ giáp đó đuổi theo mình, nhưng không để bọn họ đuổi kịp.
Ầm ầm ầm ầm …
Không ngoài dự đoán của Chung Thịnh, sau khi mấy chiếc cơ giáp tuần tra chạy vào khu nhà nhỏ liền biết mình bị lừa. Một chiếc cơ giáp duy tu cố ý để lộ trước hệ thống giám thị của quân phản loạn, Chung Thịnh muốn không thu hút sự chú ý của họ cũng khó.
Nhóm quân phản loạn bị lừa tỏ vẻ rất tức giận, vốn dĩ phải trực ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đã đủ buồn bực rồi, vất vả lắm mới có cô em xinh xắn xuất hiện, còn là một phóng viên, để bọn họ ngắm cho đẹp mắt, nào ngờ chỉ không chú ý một chút đã bị cứu đi. Đám con trai cô đơn sao chịu nổi điều này.
Chung Thịnh điều khiển cơ giáp thân hình gầy yếu chạy phía trước, nhóm quân phản loạn đuổi theo sau, cứ một trước một sau giằng co chừng năm giờ.
“Cái gì?” Thiếu tá Fergelad nhướn mày, sau đó quyết đoán cự tuyệt: “Không được, cậu mới chỉ là một tân binh, tuy rằng kỹ thuật của cậu so với tân binh đã được coi là xuất sắc, nhưng cậu tuyệt đối không thể chạy trốn khỏi sự truy kích của mười chiếc cơ giáp. Tôi không thể để cậu đi chịu chết.”
“Cho nên ngài định tự mình đi chịu chết phải không?” – Chung Thịnh lớn tiếng chất vấn – “Ngài cảm thấy mình là trưởng quan nên mình phải hy sinh đúng không?”
“Tôi …” Fergelad nghẹn họng.
“Ngài đừng quên, ngài không chỉ là một trưởng quan, mà còn là quan chỉ huy của chiến khu này. Nếu không có ngài chỉ huy, vậy quân ta sẽ hỗn loạn, hậu quả nặng như thế ngài gánh vác được sao?” Chung Thịnh không nói giỡn, trí năng trong thế giới giả thuyết có tính duy nhất.
Nếu đây là cuộc thi thăng cấp bình thường, thiếu tá Fergelad cũng là hình thức bình thường, vậy thế giới kia trong mạng chiến đấu sẽ không bị kết quả của nhiệm vụ ảnh hưởng.
Nhưng hiện tại, trong cuộc thi của Chung Thịnh lần này, trí năng tự mình ra trận, như vậy Chung Thịnh có thể cùng người này hợp tác, thậm chí được hắn trợ giúp mặt khác, tính nguy hiểm của vị trí năng này sẽ đề cao lên rất nhiều. Bởi vì tại đây, nếu hắn chết, thiếu tá Fergelad cũng chân chính “bỏ mạng”, một loạt các nhiệm vụ liên quan đến hắn đều bị hủy bỏ.
Có lẽ rất nhiều người đều không thèm để ý đến sống chết, nhưng là một quân nhân, dưới tình huống có khả năng, Chung Thịnh không thể trơ mắt nhìn chiến hữu của mình đi chịu chết, cho dù đó chỉ là một trí năng.
“Tôi …” Sắc mặt Fergelad càng thêm ảm đạm.
“Còn nữa, một điều cuối cùng …” Ngữ điệu nghiêm khắc của Chung Thịnh bỗng nhu hòa đi: “Hãy nhìn tiểu thư Stanny trong lòng ngài. Nếu ngài mất đi, cô ấy sẽ đau lòng thế nào? Ngài nhẫn tâm để cô ấy chìm đắm trong tự trách hết nửa đời sau sao?”
“Stanny …” Fergelad không nhịn được ôm siết thân thể mềm mại trong lòng, hôn nhẹ lên mặt cô.
“Với lại, trưởng quan, có lẽ ngài đã quá xem nhẹ năng lực của tôi rồi.” Chung Thịnh nói vô cùng tự tin: “Để tôi chính diện đối kháng với mười chiếc cơ giáp thì chắc chắn tôi không kiên trì được, nhưng nếu chỉ là thu hút sự chú ý của họ rồi rời đi, vậy tôi vẫn nắm chắc.”
“Thật không?” Tâm trạng của Fergelad lúc này rất mâu thuẫn. Anh hy vọng Chung Thịnh nói thật, như vậy cả ba người đều có thể chạy thoát mặt khác, anh lại cảm thấy một tân binh không thể đạt tới trình độ như vậy.
Mặc dù anh là thiếu tá, nhưng là ở phương diện chỉ huy chiến dịch, còn về điều khiển cơ giáp anh chỉ đạt trình độ cấp úy. Cho nên, nếu anh đi thu hút sự chú ý của mấy chiếc cơ giáp đó e là thập tử vô sinh. Còn cậu tân binh này … anh có thể ký thác hy vọng lên người cậu ta không?
“Đương nhiên.” Chung Thịnh mỉm cười tự đắc: “Trưởng quan, ngài yên tâm đi, trong vòng năm tiếng tôi sẽ gặp ngài ở điểm hội hợp.”
Chỉ hơi do dự một chút, thiếu tá Fergelad liền đồng ý đề nghị của Chung Thịnh. Dù sao anh cũng là văn chức, điều khiển cơ giáp không phải thế mạnh nếu cậu tân binh này có tài năng xuất chúng, không chừng cậu ta mới là lựa chọn tốt nhất để hoàn thành kế hoạch này.
[Đinh! Hệ thống thông báo: thiếu tá Fergelad có hảo cảm với bạn quan hệ giữa thiếu tá với bạn là: tôn kính (cảm kích).]
Chung Thịnh kinh ngạc nhìn thông báo của hệ thống. Lần đầu tiên anh biết có thể kết giao với trí năng trong thế giới giả thuyết.
“Tân binh, cậu tên gì?”
“Tôi tên là …” Đúng lúc nuốt tên mình xuống, suýt thì Chung Thịnh quên bọn họ đang ở trong thế giới giả thuyết. “Tôi tên là Tinh Không Huyết Lang.”
“Ừ, tốt lắm, tân binh, Tinh Không Huyết Lang, tôi – Fergelad Dustan, quan chỉ huy của chiến khu XVIII tinh cầu số năm, hiện tại thăng quân hàm của cậu lên trung sĩ.”
“Cảm ơn trưởng quan!” Chung Thịnh thẳng người đứng chào theo nghi thức quân đội.
Ngay khi Fergelad dứt lời, trên người Chung Thịnh toát ra một chùm sáng trắng chói mắt. Ánh sáng tán đi, biểu hiện nhân vật của anh ghi rõ quân hàm hiện tại là trung sĩ.
Lướt qua hạ sĩ trực tiếp thăng lên trung sĩ, đây thật sự là một niềm vui bất ngờ với Chung Thịnh. Anh không ngờ rằng mình chỉ thay thiếu tá làm mồi thôi mà lại được chuyện tốt như vậy.
“Bảo trọng!” Rốt cuộc cũng là quân nhân, nếu đã quyết định thì thiếu tá Fergelad sẽ không lãng phí thời gian nữa. Chỉ điểm cho Chung Thịnh vị trí của cơ giáp duy tu, anh cầm theo ấn không gian, mang Stanny đi lên chiếc cơ giáp Tê Giác, mở hệ thống ngụy trang.
Trước khi anh đi lên cơ giáp, Chung Thịnh đã vẽ lại lộ tuyến mình vào khu nhà này lên quang não. Chỉ cần thiếu tá không ngốc, muốn theo đường này chạy đi tuyệt đối không thành vấn đề.
Cáo biệt thiếu tá, Chung Thịnh đi lên một trong số những chiếc cơ giáp duy tu, nhưng không xuất phát ngay, ngược lại lợi dụng nó tháo gỡ một chiếc cơ giáp khác.
Thùng dụng cụ duy tu? Bỏ!
Linh kiện cơ giáp dự trữ? Bỏ!
Hệ thống giảm xóc năng lượng lần hai? Bỏ!
Vũ khí cận chiến – một con dao găm hợp kim ‘khéo léo’? Bỏ!
Nói đùa, lấy được một chiếc cơ giáp duy tu, chẳng lẽ còn phải vật lộn với mấy chiếc cơ giáp thường nữa sao? Thằng ngu mới làm …
Sau một hồi chèn ép, chiếc cơ giáp kia trông thật thê thảm, rách tung tóe, ngoài hệ thống động cơ thì gần như tất cả trang bị phụ trợ đều bị Chung Thịnh tháo bỏ.
Nhìn chiếc cơ giáp ‘yểu điệu’ kia, Chung Thịnh vừa lòng nhảy từ trên cơ giáp duy tu xuống, trèo lên chiếc cơ giáp thân hình gầy yếu đó.
Thử điều khiển một lát, quả nhiên sau khi tháo gỡ, chiếc cơ giáp này dù là tốc độ hay tính linh hoạt đều tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên, vì đã dỡ hết phụ kiện, lớp bọc thép bên ngoài không dày, cho nên chỉ cần bị bắn trúng chắc sẽ hỏng hẳn … Mặc dù hiện tại trông nó cũng đã hỏng lắm rồi.
Chung Thịnh điều khiển cơ giáp đi tới trước mặt chiếc cơ giáp bị gai hợp kim gắn trên bả vai mình đâm thủng khoang điều khiển. Bởi vì chiến sĩ cơ giáp bị một kích trí mạng, cho nên chiếc cơ giáp này vẫn bảo toàn được tất cả vũ khí.
Dùng cánh tay người máy to lớn lật đi lật lại chiếc cơ giáp, tìm một hồi lâu Chung Thịnh mới đào được một quả pháo hiệu từ trong đùi của nó.
Chung Thịnh không khỏi xem thường. Khó trách trên mạng chiến đấu, lúc đối kháng với quân chính phủ, quân phản loạn vẫn luôn rơi vào hoàn cảnh xấu, ngay một quả pháo hiệu mà còn giấu kỹ thế này, muốn cầu cứu cũng khó.
Bùm!
Pháo hiệu màu đỏ rực nổ trên không trung. Chung Thịnh không nói hai lời xoay người chọn một hướng mà liều mạng chạy.
Không chạy không được nha, hiện tại anh là ‘thân hình yểu điệu’, bất cứ chiếc cơ giáp nào lên cọ một chút là sẽ xong đời. Muốn sống sót rời đi, biện pháp tốt nhất chính là dẫn mấy chiếc cơ giáp đó đuổi theo mình, nhưng không để bọn họ đuổi kịp.
Ầm ầm ầm ầm …
Không ngoài dự đoán của Chung Thịnh, sau khi mấy chiếc cơ giáp tuần tra chạy vào khu nhà nhỏ liền biết mình bị lừa. Một chiếc cơ giáp duy tu cố ý để lộ trước hệ thống giám thị của quân phản loạn, Chung Thịnh muốn không thu hút sự chú ý của họ cũng khó.
Nhóm quân phản loạn bị lừa tỏ vẻ rất tức giận, vốn dĩ phải trực ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đã đủ buồn bực rồi, vất vả lắm mới có cô em xinh xắn xuất hiện, còn là một phóng viên, để bọn họ ngắm cho đẹp mắt, nào ngờ chỉ không chú ý một chút đã bị cứu đi. Đám con trai cô đơn sao chịu nổi điều này.
Chung Thịnh điều khiển cơ giáp thân hình gầy yếu chạy phía trước, nhóm quân phản loạn đuổi theo sau, cứ một trước một sau giằng co chừng năm giờ.
Bình luận truyện