Chú Đừng Qua Đây!

Chương 177: 177: Câu Hỏi Kỳ Lạ




Thực ra thì Tả Bân cũng hiểu lí do mà Tiểu Ngư lại làm như vậy, hắn còn chưa kịp theo đuổi Lãnh Di Mạt mà đã có người muốn hắn dừng lại rồi, nhưng chuyện tình cảm của hắn thì làm gì đến lượt người khác ý kiến chứ.
- Nếu cô còn gọi tôi một tiếng lão đại thì việc cô đang làm là ra lệnh ngược lại cho tôi đấy.

Còn nếu cô không còn coi tôi là ông chủ nữa thì tôi càng không cần phải nghe ý kiến của cô.
Thấy Tiểu Ngư như định nói gì nữa nên Tả Bân cũng nhanh chóng cướp lời luôn.
- Được rồi, không cần nói nữa, cho dù cô có nói gì thì tôi cũng không từ bỏ Mạt Mạt.

Chuyện của chúng tôi, tôi biết mình phải làm gì.

Không cần cô đến dạy tôi.
- Thuộc hạ không dám.
Sợ đã chọc giận hắn nên Tiểu Ngư tạm thời cũng không thể nói thêm được gì, còn nhanh chóng cúi đầu tạ lỗi.
- Khoan đã!
Lúc Tiểu Ngư đang chuẩn bị rời đi thì hắn đứng phía sau lại bất ngờ gọi nó lại.
Tiểu Ngư cũng nhanh chóng quay đầu, chờ hắn nói tiếp.
- Lão đại còn gì dặn dò sao?
Tả Bân vừa suy nghĩ vừa hỏi thử.
- Cô có biết có cách nào để có hai người giống hệt nhau mà không phải sinh đôi không?
Câu hỏi hoàn toàn nằm ngoài lề này của hắn đúng là khi Tiểu Ngư vừa nghe xong cũng thấy kỳ quái.

Không chỉ là vì đột nhiên hắn hỏi một câu không liên quan như vậy mà còn là vì câu hỏi này quá dễ trả lời mà.

Nó không cần suy nghĩ quá ba giây thì đã cho ra được đáp án với vẻ mặt rất bình thản.

- Là phẫu thuật thẩm mỹ hoặc trang điểm.
Nghe được đáp án, rốt cuộc Tả Bân cũng gỡ được rắc rối trong đầu rồi.

Đơn giản như vậy mà sao nhất thời hắn lại không nghĩ ra chứ, nhất định là trong thời gian này đã bị Lãnh Di Mạt chọc cho nổ não rồi.
Mà Tiểu Ngư sau khi trả lời câu hỏi của hắn xong thì định quay đầu hỏi lại hắn vấn đề mà vừa rồi nó đã xin hắn.

Nhưng vừa mới quay sang nhìn thì đã thấy Tả Bân đóng cửa đi vào phòng rồi, nên nó chỉ có thể buồn bực rời đi thôi.
Vì vừa đi vừa mải suy nghĩ nên nó cũng không biết là mình đã đâm vào một bức tường thịt vừa săn chắc vừa cao lớn.

Khi ngẩng đầu lên thì mới nhìn rõ người trước mặt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian cứ như đã ngừng lại, mọi vật xung quanh lại trở nên bất động giống như hai người bọn họ.
Đã ba năm không gặp, bây giờ nhìn thấy người trước mắt đúng là nhất thời không thể tin nổi.
Cuối cùng người cất lời phá vỡ bầu không khí ngưỡng ngùng này vẫn là Ryan.
- Đã lâu không gặp.

Cô vẫn khỏe chứ?
Lần trước khi nhận điện thoại của Tả Bân nhờ anh ta đến kiểm tra lại mật giam và còn báo cho anh ta biết Tiểu Ngư cũng đang ở cùng Lãnh Di Mạt và đã ở New York ba năm nay, anh ta vì nghe được tin này nên mới đồng ý giúp Tả Bân.

Khi đến New York, anh ta cũng đã dự định sẽ đi tìm Tiểu Ngư, không ngờ lại vô tình gặp ở đây.
Cũng ba năm rồi nên bây giờ nhìn thấy người năm xưa, Tiểu Ngư cũng không tránh khỏi lúng túng và mất tự nhiên.
- Đã lâu không gặp.

Tôi rất khỏe.


Không ngờ lại gặp anh ở đây.
Ryan thấy cô lúng túng như vậy thì nghĩ là do tư thế đứng của hai người lúc này quá mức thân mật nên anh ta liền lùi lại hai bước để cô thả lỏng hơn.
- Tôi đến tìm lão Tả.

Cô cũng đến tìm cậu ta sao?
Tiểu Ngư nhìn anh ta một cái rồi vội vàng cụp mắt né tránh, gật gật đầu, nhẹ giọng đáp lời.
- Tiểu thư có đồ cần trả cho lão đại.

Tôi còn có việc bận phải đi trước.

Chào ngài.
Nói rồi, nó một mạch quay đầu bỏ đi ngay mà không đợi nghe người đàn ông nói gì nữa.
Nhưng Ryan vẫn đứng ngẩn người nhìn theo bóng lưng quen thuộc đó.

Ba năm trước, anh ta đã có rất nhiều điều muốn nói với nó, đã từng muốn tìm nó rất nhiều lần, nhưng rồi vẫn là không đủ dũng khí, nhưng rồi đã để vụt mất rất nhiều cơ hội.

Liệu lần này gặp lại có phải một cơ hội sửa sai cho anh ta không?
….…..
Mang theo đáp án của Tiểu Ngư vào trong phòng, Tả Bân vẫn cầm chiếc hộp nhung không buông.

Hắn ngồi trên sofa và uống cạn cốc rượu vừa rồi, sau đó còn rót thêm một cốc nữa.


Trong đầu không ngừng suy nghĩ đến tất cả các khả năng.
Nếu đúng là người có ngoại hình giống hắn xuất hiện ở mật giam là nhờ phẫu thuật hoặc kỹ thuật trang điểm thì có thể hiểu là Ngôn Tô đang muốn mượn danh của hắn để thực hiện một kế hoạch nào đó.

Nếu đúng là như vậy, và nếu như kế hoạch của ông ta có liên quan đến Lãnh Di Mạt, nếu kẻ mang ngoại hình giống hệt hắn đến tìm Lãnh Di Mạt thì…..cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên việc gấp rút của hắn hiện giờ chính là nhanh chóng đưa cô trở lại bên mình, như vậy thì hắn mới bảo vệ cô chu toàn được.
Nhìn xuống chiếc hộp nhung trên tay, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của Lãnh Di Mạt, hắn càng hạ quyết tâm phải theo đuổi cô nhanh hơn.
….….
Cứ tưởng đến chỗ Tả Bân để trả đồ và cầu xin hắn tha cho Lãnh Di Mạt nhưng trở về thì Tiểu Ngư lại mang một vẻ mặt mà không ai có thể hiểu nổi, bần thần như vừa bị cướp vậy.
- Tiểu Ngư, em trả dây chuyền cho Tả Bân rồi chứ?
Lãnh Di Mạt ngồi trước bàn trang điểm vừa bôi kem chăm sóc da vừa hỏi Tiểu Ngư mới mở cửa phòng đi vào và ngồi trên ghế lười.

Cô vẫn chưa nhận ra nét biểu cảm bất thường của nó.
Tiểu Ngư vì không muốn để cô lo lắng nên mới cố gắng giữ thái độ thật bình thường, vừa gật đầu xong lại còn kể lại chuyện lạ của Tả Bân hôm nay.
- Em đã đưa cho lão đại rồi.

Lão đại còn hỏi em một câu rất lạ.
Nghe nó nói vậy, Lãnh Di Mạt không nhịn được tò mò mà hỏi lại.
- Ông ta hỏi gì?
Tiểu Ngư vừa lắc đầu vừa nói lại.
- Em cũng không rõ, đại khái là làm sao để có một người giống hệt một người mà không phải song sinh.

Em nói với ngài ấy có thể là phẫu thuật hoặc trang điểm.
Nghe Tiểu Ngư nói xong, Lãnh Di Mạt cũng không thèm nghĩ nhiều, vừa thoa kem vừa bĩu môi cảm thán.
- Ông ta đúng là có bệnh nặng rồi.
Tâm trạng và đầu óc của Tiểu Ngư bây giờ đã bị tác động rất nặng vì sự xuất hiện của Ryan.


Nó đứng lên, nói với Lãnh Di Mạt là muốn nghỉ ngơi sớm rồi đi về phòng của mình.
Khi gặp lại Ryan, đoạn ký ức đau buồn của ba năm trước liền tìm về.

Ba năm trước nếu không phải anh ta vẫn mãi không nói rõ được tình cảm của mình với vị hôn thê đã mất kia thì nó cũng không tuyệt vọng đến vậy.

Rõ ràng là anh ta không hề có chút rung động gì với nó nhưng tại sao ông trời luôn đưa hai người đến gần nhau chứ, dù là ba năm trước hay bây giờ.

Nó đã sớm không còn hy vọng gì vào cảm giác đơn phương này nữa, sao người xưa lại còn xuất hiện thêm lần nữa? Tại sao lại lần nữa đem đến cho nó cảm giác rung động khi xưa?
….….
Sáng nay Lãnh Di Mạt dậy muộn nên đến lớp cũng bị muộn.

Khi cô vừa đến giảng đường thì lại nghe những lời bàn tán xôn xao của các bạn học, nội dung mà bọn họ đang nói đến chính là cuộc họp Hội đồng quản trị của trường hôm nay.
- Nghe nói chủ tịch Hội đồng trường hôm nay sẽ được thay đổi đấy.
- Tớ còn nghe ba tớ nói chủ tịch mới là một vị rất đẹp trai nữa.

Có thể sánh bằng các nam thần đấy.
- Theo tớ nghe ngóng thì vốn đầu tư của chủ tịch mới này còn gấp ba lần chủ tịch cũ của trường nữa.
- Vậy là chúng ta sẽ có thêm nhiều chuyến tham quan bên ngoài hơn nữa đúng không nhỉ?
- Không biết lát nữa chủ tịch mới đi thăm các giảng đường có đến giảng đường của chúng ta không.

Tớ muốn biết mặt chủ tịch quá đi à.
Lãnh Di Mạt cũng chẳng dư sức để quan tâm đến những chuyện này nữa, đối với cô thì dù chủ tịch Hội đồng trường có là ai đi nữa cũng không ảnh hưởng đến cô, càng không ảnh hưởng gì đến việc học của cô, cho nên việc gì cô phải quan tâm chứ.

Trừ phi người đó là Tả Bân thôi, nhưng chắc chắn là không có khả năng này, Tả Bân còn rất nhiều việc phải làm, sao có thể rảnh rỗi tới mức làm nhà đầu tư cho một trường đại học chứ.

Hơn nữa, hắn còn là một tên tư bản, một tên gian thương, việc hắn làm luôn vì lợi nhuận, đầu tư phi lợi nhuận thế này còn lâu hắn mới ném tiền vào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện