Chương 187: 187: Tại Sao Cô Ta Lại Muốn Giết Anh
Lúc Tả Bân đang tắm thì đột nhiên khựng lại mấy giây, giống như vừa nhận ra được điều đáng ngờ.
Hắn chỉ quét mắt một lượt rồi sau đó vẫn tiếp tục như chỉ đang tắm thôi.
Vậy mà chỉ một giây sau, từ phía sau có một tiếng động nhỏ với tốc độ rất nhanh.
Mà Tả Bân đang đứng dưới vòi nước cũng phản ứng rất nhanh không kém, một tay vươn ra để lấy tấm khăn treo trên tường, chỉ cần xoay vài vòng đã có thể quấn chiếc khăn tắm quanh hông và còn nhắm chuẩn đá một cước trúng vai của sát thủ đang tấn công, khiến kẻ đó nhất thời mất thăng bằng mà lùi lại một đoạn.
Hai người nhìn nhau trừng trừng như thấy kẻ thù truyền kiếp.
Tả Bân hơi nheo mắt lại kinh ngạc, hắn rất nhanh đã nhận ra người đến ám sát hắn lại là Lưu Phiến Phiến lần trước đã hành động thất bại.
- Phiến Phiến, lại là cô sao? Rốt cuộc Ngôn Tô đã làm gì cô mà có thể biến cô thành bộ dạng này hả?
Nhưng Lưu Phiến Phiến bây giờ đã không còn nghe ai nói gì nữa, dù Tả Bân có cố thức tỉnh cô ta thế nào thì cũng là vô ích.
Ánh mắt cô ta hoàn toàn trở nên vô hồn, mọi hành động không khác gì một con rối bị người khác điều khiển.
Thấy Tả Bân còn đang có chút phân tâm, cô ta lập tức tấn công, không để cho đối phương kịp phản ứng đã xông tới giằng co với hắn.
Mặc dù Tả Bân chưa hoàn toàn sẵn sàng nhưng chỉ như vậy vẫn chưa thể làm khó được hắn, hắn cũng vừa giơ tay lên tung một quyền, đồng thời xoay người một cái liền thay đổi cục diện, nắm lại thế chủ động, dồn cô ta vào trong góc tường, hắn chỉ muốn đánh thức người trước mặt chứ chưa định làm cô ta bị thương.
- Phiến Phiến, cô mau tỉnh lại đi! Cô không nhận ra tôi sao?
Lưu Phiến Phiến vẫn không bị tác động chút nào, tiếp tục một màn giằng co quyết liệt, người tung người hứng, người tấn công người phản đòn, không một vị trí nào trong phòng tắm không bị hai người bọn họ càn quét qua.
Đánh từ trong phòng tắm ra đến phòng ngủ mà vẫn không phân thắng bại, chưa ai kìm hãm được đối phương.
- Phiến Phiến, tỉnh lại ngay cho tôi! Cô có nghe tôi nói không hả?
Vì Tả Bân cứ mải đánh thức Lưu Phiến Phiến nên hắn mới để cơ hội cho cô ta tấn công mình.
Lưu Phiến Phiến vừa xoay người một cái liền đẩy cả mình và người đàn ông lăn hai vòng trên giường, còn lấy ra một con dao dưới giày, chuẩn bị đâm xuống ngực của Tả Bân nhưng hắn vẫn kịp nắm chặt cổ tay cô ta để giữ lại.
- Phiến Phiến, cô mau tỉnh lại cho tôi!
- Tả Bân! Tả Bân, anh đang trong.....
- Mạt Mạt!
Tiếng gọi cùng sự xuất hiện bất thình lình của Lãnh Di Mạt đã đảo ngược cục diện.
Cô vừa gọi tên người đàn ông vừa vội vàng chạy vào trong phòng để tìm người, nhưng vừa bước tới cửa phòng thì lại nhìn thấy cảnh một đôi nam nữ nằm đè lên nhau trên giường, đúng là khiến người ta sôi máu mà.
- Tả Bân, hai người, hai người đang làm gì vậy?
Khi vừa mới nhìn thấy Lãnh Di Mạt chạy vào thì suy nghĩ đầu tiên của Tả Bân chính là lo lắng rằng cô sẽ gặp nguy hiểm, đang định bảo cô nhanh chóng chạy đi, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì lại nghe cô hỏi về tư thế ám muội của hắn và Lưu Phiến Phiến, hắn biết cái cô đã hiểu lầm giữa hai người xảy ra chuyện gì mờ ám rồi.
- Mạt Mạt, không phải vậy đâu.
Ở đây nguy hiểm, em mau chạy đi!
Vì sự xuất hiện của Lãnh Di Mạt nên Lưu Phiến Phiến đã chịu một luồng kích thích, cô ta liền chuyển ngay mục tiêu của mình thành Lãnh Di Mạt, đôi mắt đỏ rực có gì đó biến đổi.
Nếu không phải vì Tả Bân phân tâm vì người phụ nữ mới xuất hiện thì cũng không để cho Lưu Phiến Phiến có cơ hội nhanh hơn hắn, rất nhanh đã bắt được Lãnh Di Mạt và còn kề dao bên cổ của cô.
- Lưu Phiến Phiến, cô làm gì đó hả? Mau thả cô ấy ra! Thả Mạt Mạt ra!
Thấy người phụ nữ của mình đang bị bắt lấy, còn cận kề nguy hiểm, Tả Bân đã đứng ngồi không yên, sốt ruột hơn bao giờ hết.
Hắn đứng bật dậy và đang đứng trước mặt của Lãnh Di Mạt, không ngừng cảnh cáo Lưu Phiến Phiến.
- Lưu Phiến Phiến, nếu cô dám làm cô ấy bị thương, tôi thề sẽ không để cô sống sót ra khỏi đây!
Lưu Phiến Phiến đã bị ánh mắt lo lắng của Tả Bân dành cho Lãnh Di Mạt kích động không ít, cảm giác căm hận người phụ nữ trước mặt này càng nhiều hơn, cho dù đầu óc vẫn đang bị người nào đó cố gắng khống chế nhưng vẫn không thể xua tan đi được mong muốn giết chết người phụ nữ này của cô ta.
- Lưu Phiến Phiến! Tôi cảnh cáo cô không được làm hại Mạt Mạt.
Đã ba năm rồi, Lãnh Di Mạt không ngờ mình lại gặp lại Lưu Phiến Phiến trong hoàn cảnh này, cô vẫn không biết cô ta đã có sự thay đổi khó hiểu, cô chỉ biết người phụ nữ này chính là kẻ đã trực tiếp ra lệnh giết chết con của cô, cứ nhìn thấy cô ta thì lửa hận trong người cô lại dâng lên.
- Lưu Phiến Phiến, cô giết con của tôi, còn muốn dồn tôi vào chỗ chết.
Món nợ này hôm nay chúng ta tính luôn một thể luôn chứ?
- Không được! Mạt Mạt! Em không được kích động!
Không biết đã xảy ra chuyện gì đây, cùng lúc với tiếng hét của Tả Bân thì Lãnh Di Mạt đã giật lấy con dao trong tay của Lưu Phiến Phiến đang kề lên cổ của mình, muốn một sống một còn với cô ta.
Nhân cơ hội hỗn loạn ngắn ngủi đó, Tả Bân đã nhanh chóng kéo Lãnh Di Mạt vào trong ngực mình, xoay người một cái đá mạnh vào vai của Lưu Phiến Phiến, làm cô ta lùi ra khỏi phòng và cũng nhanh chóng đóng cửa lại.
Coi như tạm thời an toàn rồi.
Nhưng lúc cửa vừa đóng lại thì chiếc khăn tắm quấn quanh hông của Tả Bân cũng đã chịu hết lực tác động mà rơi xuống.
Mà Lãnh Di Mạt còn đang bị hắn ôm chặt trong ngực, cô mới đưa mắt nhìn xuống thì liền hoảng loạn hét toáng lên.
- A!!!! Biến thái! Anh, tên biến thái!
Nghe cô hét lên long trời lở đất như vậy, Tả Bân chịu không nổi nữa, đưa tay lên bịt miệng cô lại, còn cố tình trêu đùa.
- Em hét gì chứ? Đâu phải chưa từng nhìn thấy.
Em còn dùng hết mòn rồi mà.
Mấy lời này của hắn đã thành công chọc Lãnh Di Mạt đỏ mặt xấu hổ, lúng túng né tránh, thẹn quá hóa giận, hai tay đều dùng hết sức mà đánh mạnh vào ngực của người đàn ông.
Cũng vì vậy mà Tả Bân cũng nhìn thấy vết thương trên bàn tay của cô, có lẽ là do vừa rồi cô giật lấy dao của Lưu Phiến Phiến mới bị thương.
Hắn nhanh chóng cầm tay của cô lên để xem thử.
- Mạt Mạt, em bị thương rồi.
Em bị ngốc à, đã bảo em bình tĩnh mà còn muốn giằng co với cô ta nữa.
Hắn lo lắng đến sốt ruột, dìu cô đi tới ghế ngồi xuống.
Đáng lẽ Lãnh Di Mạt cũng không dám nhìn vào người đàn ông trước mặt, vì dù sao thì hắn cũng đang trần truồng mà, nhưng cô nhớ là vừa rồi lúc hắn cứu cô đã vô tình để con dao trong tay cô làm bị thương nên cô mới thử kiểm tra xem thử, và đúng là trên vai của hắn đã bị cắt một đường.
- Tả Bân, anh, anh cũng bị thương rồi.
Tôi không sao đâu, hay là anh để tôi xử lý vết thương của anh đã.
Nghe cô nói vậy thì Tả Bân mới nhìn xuống vai mình, bây giờ hắn mới biết là mình còn bị thương nữa.
Nhìn con dao nhỏ nằm dưới sàn kia, hắn lại nhìn người phụ nữ hậu đậu ngồi trước mặt, vờ than oán.
- Mạt Mạt, em đúng là có số mệnh giết chồng đấy.
Lãnh Di Mạt cũng không phân biệt được lời này của hắn là có ý gì nữa rồi.
Cô chỉ muốn giúp hắn nhanh chóng băng lại vết thương thôi.
- Anh chảy máu nhiều như vậy.
Nhưng Tả Bân lại chẳng hề quan tâm, hắn vừa lấy đồ y tế ra thì đã chuẩn bị rửa vết thương cho cô, còn nửa thật nửa đùa nói.
- Em yên lặng chút là giúp anh rồi.
Mà anh cũng phải cảm ơn em đã không để anh bị thương bên dưới chứ, bằng không thì em cũng không được làm mẹ nữa.
Lãnh Di Mạt ngây người ra như kẻ ngốc, cô biết hắn đang nói đến chuyện gì nên càng đỏ mặt xấu hổ hơn, sao tên này có thể mặt dày, lưu manh đến vậy chứ? Cô cũng không thèm đôi co nữa, để yên cho hắn xử lý vết thương trên tay mình.
Nhưng không qua bao lâu, cô lại không nhịn được mà hỏi.
- Không phải Lưu Phiến Phiến rất yêu anh à? Sao cô ta lại muốn giết anh?.
Bình luận truyện