Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Chương 685: Nở rộ không bao giờ tàn lụi (2)
Vừa nhắc tới “lão đại”, tất cả mọi người đều thu hồi lại tâm tư.
Bọn họ không ai bảo ai mà cùng nhìn về phía một chiếc xe ngựa.
Chỉ thấy trên chiếc xe ngựa đó, có một chiến sĩ cao hai mét đi xuống.
Hắn ta mặc một bộ áo giáp nặng nề, trên vai có vác một cây chùy được rèn từ kim loại nguyên chất.
Mặt đất băng sương do bị hắn ta giẫm đạp mà nứt ra bốn phía.
Hắn ta vừa xuất hiện, tất cả âm thanh đều biến mất.
Dường như mọi người đều sợ hãi hắn ta.
Rõ ràng, hắn ta chính là lão đại.
“Cô gái nhỏ, cô có từng gặp người nào mặc kim giáp, quen sử dụng kiếm, hơn nữa trên người còn mang theo một cô bé không?”
Giọng nói thô kệch từ trong khe hở của chiếc mũ giáp truyền tới.
Hắn ta đang hỏi Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi nhớ lại một chút, lắc đầu nói: “Trên đường tôi tới đây, không nhìn thấy người nào như vậy.”
Chiến sĩ cao hai mét nhìn về phía sau lưng.
“Lão đại, lời cô ta nói là thật.” Một người lớn tiếng nói.
Trông chiến sĩ có chút thất vọng.
“Được rồi, xem ra tạm thời không có cách nào thu được nhiều thông tin hơn, chúng ta tiếp tục đi về phía trước.” Hắn ta xoay người trở về xe ngựa.
“Lão đại, cô gái này...” Có người thử thăm dò nói.
“Làm chính sự trước đã, không ai trong các ngươi được phép gây trở ngại đến việc ta thực hiện nhiệm vụ đặc biệt của Mồi Lửa, nếu không, ta sẽ dùng não của các ngươi để nhắm rượu đó, hiểu chưa?”
“Vâng!” Tất cả mọi người đều lớn tiếng đáp.
Bọn họ nhao nhao ngồi lên xe ngựa, chuẩn bị rời đi.
Tô Tuyết Nhi lùi sang một bên.
Cô quan sát dáng vẻ của mọi người.
Thỉnh thoảng vẫn có người không nhịn được nhìn về phía cô, mang theo suy nghĩ tham lam tràn đầy dục vọng, thế nhưng không một người nào dám nói thêm gì nữa.
Xem ra bọn họ thật sự muốn rời đi rồi.
Đi bắt người mà lão đại của bọn họ vừa mới miêu tả.
Tô Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng cô vẫn để ngang cây quyền trượng ở phía trước, duy trì tư thế phòng ngự.
Những người kia bắt đầu xuất phát.
Một giọng nói từ trong một khoang xe ngựa nào đó bay tới.
“Biết mục tiêu là người nào không?”
“Một tên cặn bã mà thôi, chúng ta chỉ tùy ý là có thể giết chết rồi.”
“Sao ngươi khẳng định vậy?”
“Mồi Lửa nói, hắn ta vừa đột phá tòa nhà sáu trăm tầng.”
“Ha ha ha, mới đến tòa nhà sáu trăm tầng, quả nhiên là đồ bỏ đi. Ta thật sự không nghĩ ra, vì sao Mồi Lửa lại thấy hứng thú với người kia như vậy, còn muốn chúng ta đi bắt hắn nữa.”
“Ta cũng không nghĩ ra.”
Tô Tuyết Nhi yên lặng lắng nghe, chỉ hi vọng đối phương rời đi nhanh một chút.
Hồn lực của cô thật sự không còn nhiều nữa, phải lập tức đi đến chỗ tiếp theo, xem có thể có cách gì giành được một chút hồn lực nào đó hay không.
Thế nhưng hiện tại, cô không thể lập tức rời đi, như vậy sẽ rất dễ để lộ nhược điểm.
Cô phải duy trì sự phòng ngự.
May mà xe ngựa đã bắt đầu chuyển động.
Xem ra, sẽ không xảy ra chiến đấu.
Tô Tuyết Nhi dần dần yên lòng.
Đúng lúc này, đột nhiên lại có mấy câu bay vào trong tai cô.
“Mục tiêu tên là Cố Thanh Sơn sao? Tốt lắm, đầu của hắn ta sẽ do ta chém xuống.”
“Việc này phải xem ý của lão đại nữa, ngươi đùng có kích động, nếu không lại giống như lần trước bị lão đại tàn nhẫn đánh cho một trận, ta không thể giúp ngươi cầu xin được.”
...
Tô Tuyết Nhi nghe thấy cái tên đó, nhất thời quên cả thở.
Thanh Sơn.
Đúng rồi, nhớ ra rồi.
Thanh Sơn sử dụng kiếm.
Thanh Sơn quả thật có một bộ chiến giáp màu vàng kim, lúc nói chuyện phiếm đã từng nhắc tới.
Cuối cùng anh ấy cũng tới rồi!
... Những người này muốn đi giết Thanh Sơn.
Sắc mặt của Tô Tuyết Nhi trắng bệch, cô nhanh chóng nhìn giá trị hồn lực của mình.
“11” vừa biến mất, thay vào đó là “10”.
Vẫn còn mười điểm hồn lực.
Phía trước là mấy chục người đến từ các thế giới với thực lực cường đại.
Những người này đã trải qua tầng tầng lớp lớp thử thách, đến được khu vực trung tâm của nhiệm vụ lần này.
Vũ khí của bọn họ tinh xảo, còn có Mồi Lửa bên người, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi lấy đồ vật cường đại để chiến đấu.
Bọn họ đều là nhập ma giả cường đại.
Những người này, đến mình cũng cảm thấy khó giải quyết, căn bản không muốn chiến đấu với bọn họ.
Mà Cố Thanh Sơn chỉ có một người.
Tô Tuyết Nhi ngớ ra.
Ngón tay nắm quyền trượng của cô do dùng sức mà dần dần trở nên trắng bệch.
Thời gian trôi đi.
Tô Tuyết Nhi nhìn mấy chiếc xe ngựa đang sắp sửa rời đi, cuối cùng cắn răng.
Cô đặt tay lên trên ngực, nhẹ giọng nói: “Thiêu đốt sinh mệnh.”
Một thẻ bài phát sáng xuất hiện trong ngực cô, rồi lập tức biến mất.
Cơn gió vô hình lượn lờ quanh cô, một lượng hồn lực khổng lồ bắt đầu sinh ra.
Vụt!
Hồn lực mang theo một luồng không khí mạnh mẽ, chỉ khẽ thổi, liền đẩy cuồng phong và bão tuyết ra phía ngoài.
Dị tượng như vậy lập tức thu hút sự chú ý của những người kia.
Xe ngựa dừng lại.
“Lão đại mau nhìn kìa!” Có người lớn tiếng kêu lên.
Chiến sĩ cao hai mét sớm đã xuống xe ngựa lần thứ hai.
Hắn ta nghiêm túc nhìn về phía Tô Tuyết Nhi.
“Thật là nhiều hồn lực... Số lượng hồn lực lớn như vậy, cũng đáng để nán lại một chút.” Hắn ta lẩm bẩm.
Chiến sĩ ngoắc tay một cái.
Mười mấy người hưng phấn xuống xe ngựa, thành thạo và nhanh chóng chuẩn bị tấn công.
Dường như Tô Tuyết Nhi vẫn chưa phát hiện ra.
Cô ra sức cắm pháp tắc quyền trượng vào trong tầng băng, thì thầm: “Thời điểm kết thúc của Huyết Hải!”
Ầm!
Pháp tắc quyền trượng như hình với bóng với cô đã nổ thành bột phấn màu trắng.
Những bột phấn này bay lượn lên không trung, ngưng kết thành bảy mươi bảy thẻ bài, lẳng lặng treo lơ lửng trên đỉnh đầu của Tô Tuyết Nhi.
Nhìn những kẻ địch ở trước mặt đang dần dần tiến tới gần, trong lòng Tô Tuyết Nhi khẽ gợn sóng.
Thanh Sơn...
Lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô chỉ còn lại vẻ lạnh lùng và nghiêm túc.
Cô lớn tiếng niệm câu thần chú bằng một giọng nói kỳ lạ mà lại tràn đầy sự uy hiếp:
“Vận mệnh! Chỉ khi ta tàn lụi, ta mới có thể nở rộ!”
“Vận mệnh! Chỉ khi ta tàn lụi, ta mới có thể nở rộ!”
Tô Tuyết Nhi lớn tiếng đọc câu thần chú của đảo Sương Mù.
Bảy mươi bảy thẻ bài treo lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Bọn chúng được được trao cho một lượng hồn lực vô biên, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra sức mạnh cường đại nhất.
Còn toàn bộ thân hình của Tô Tuyết Nhi bắt đầu trở nên mơ hồ.
Đây là dấu hiệu sinh mệnh lực bị thiêu đốt vượt quá giới hạn.
Đối diện với cô, chiến sĩ áo giáp thân cao hai mét đột nhiên vươn tay ra chạm vào khoảng hư không ở phía trước mình nửa mét.
Đùng!
Tay của hắn ta bị hư không đánh trở về, đến bao tay cũng bị đốt cháy.
Chiến sĩ thiết giáp cuối cùng cũng hiểu ra.
Hắn ta phất tay: “Tất cả mọi người lui về phía sau, áp sát ta, kết trận phòng ngự.”
“Lão đại...” Có người không hiểu nói.
“Mau! Cô ta không cần mạng nữa, nhưng chúng ta không thể chết cùng được!” Chiến sĩ thiết giáp nghiêm nghị quát lên.
Hắn sải bước đi trở về, đặt một tấm khiên sắt khổng lồ ở phía trước mặt.
Mọi người như tỉnh cơn mơ, vội vàng tiến đến gần hắn ta, kết hợp thành một đội hình phòng ngự chặt chẽ.
Lúc này, đã không còn kịp để chạy nữa rồi.
Bảy mươi bảy thẻ bài bắt đầu liên kết với nhau, toàn thân Tô Tuyết Nhi tỏa ra ánh sáng màu trắng thần thánh chói mắt.
Ba chiếc vòi rồng vòng quanh Tô Tuyết Nhi không ngừng xoay tròn, cuối cùng mở ra một lỗ hổng trên mặt băng, dẫn động dòng nước dưới băng nguyên xông lên không trung.
Chiến sĩ thiết giáp căng thẳng chăm chú nhìn cảnh tượng này, trong lòng thầm than hỏng rồi.
Uy lực quá kinh người.
Còn chưa ra tay đã có uy lực như vậy, xem ra cô gái nhỏ này thật sự không còn muốn sống nữa rồi.
Nhưng mà, tại sao chứ?
Rõ ràng đám người ngựa của mình sắp sửa rời đi rồi mà.
Rõ ràng mình đã hạ lệnh không cho phép gây thêm rắc rối, càng không cho bất cứ người nào đi trêu chọc cô ta rồi mà.
Tại sao cô ta vẫn liều mạng như vậy?
Chiến sĩ thiết giáp nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không thể nào hiểu nổi.
Trên bầu trời, ba chiếc vòi rồng tản đi.
Dòng nước khổng lồ từ phía dưới băng nguyên ngưng kết giữa không trung, tạo thành ba cột băng lóng lánh trong suốt, đây là kỳ quan mà băng nguyên trước giờ chưa từng có.
Tuyết không rơi xuống nữa.
Bầu trời âm u, một lớp sương mù lạnh như băng bao phủ lấy cô gái ở đối diện.
Bốn phía trở nên yên lặng không một tiếng động và méo mó.
Cảm giác này giống như đang ở trong cơn ác mộng, ý thức của mỗi người đều bị chấn động.
Mặc dù mọi người đều chưa tới ba mươi tuổi, nhưng đã được chứng kiến không ít việc, cho nên một số người đã bắt đầu run rẩy.
“Nhất định phải chống lại một kích này!” Có một người điên cuồng la lên.
“Đúng vậy, tất cả mọi người, toàn lực...” Chiến sĩ thiết giáp gào lên.
Mọi người hét lên: “Phòng thủ!”
Lúc này, bọn họ bộc phát ra sức mạnh trước giờ chưa từng có, đoàn kết đứng xung quanh chiến sĩ thiết giáp.
Ở đối diện bọn họ, làn sương mù dày đặc và lạnh giá nhanh chóng bốc lên.
Bọn họ không ai bảo ai mà cùng nhìn về phía một chiếc xe ngựa.
Chỉ thấy trên chiếc xe ngựa đó, có một chiến sĩ cao hai mét đi xuống.
Hắn ta mặc một bộ áo giáp nặng nề, trên vai có vác một cây chùy được rèn từ kim loại nguyên chất.
Mặt đất băng sương do bị hắn ta giẫm đạp mà nứt ra bốn phía.
Hắn ta vừa xuất hiện, tất cả âm thanh đều biến mất.
Dường như mọi người đều sợ hãi hắn ta.
Rõ ràng, hắn ta chính là lão đại.
“Cô gái nhỏ, cô có từng gặp người nào mặc kim giáp, quen sử dụng kiếm, hơn nữa trên người còn mang theo một cô bé không?”
Giọng nói thô kệch từ trong khe hở của chiếc mũ giáp truyền tới.
Hắn ta đang hỏi Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi nhớ lại một chút, lắc đầu nói: “Trên đường tôi tới đây, không nhìn thấy người nào như vậy.”
Chiến sĩ cao hai mét nhìn về phía sau lưng.
“Lão đại, lời cô ta nói là thật.” Một người lớn tiếng nói.
Trông chiến sĩ có chút thất vọng.
“Được rồi, xem ra tạm thời không có cách nào thu được nhiều thông tin hơn, chúng ta tiếp tục đi về phía trước.” Hắn ta xoay người trở về xe ngựa.
“Lão đại, cô gái này...” Có người thử thăm dò nói.
“Làm chính sự trước đã, không ai trong các ngươi được phép gây trở ngại đến việc ta thực hiện nhiệm vụ đặc biệt của Mồi Lửa, nếu không, ta sẽ dùng não của các ngươi để nhắm rượu đó, hiểu chưa?”
“Vâng!” Tất cả mọi người đều lớn tiếng đáp.
Bọn họ nhao nhao ngồi lên xe ngựa, chuẩn bị rời đi.
Tô Tuyết Nhi lùi sang một bên.
Cô quan sát dáng vẻ của mọi người.
Thỉnh thoảng vẫn có người không nhịn được nhìn về phía cô, mang theo suy nghĩ tham lam tràn đầy dục vọng, thế nhưng không một người nào dám nói thêm gì nữa.
Xem ra bọn họ thật sự muốn rời đi rồi.
Đi bắt người mà lão đại của bọn họ vừa mới miêu tả.
Tô Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng cô vẫn để ngang cây quyền trượng ở phía trước, duy trì tư thế phòng ngự.
Những người kia bắt đầu xuất phát.
Một giọng nói từ trong một khoang xe ngựa nào đó bay tới.
“Biết mục tiêu là người nào không?”
“Một tên cặn bã mà thôi, chúng ta chỉ tùy ý là có thể giết chết rồi.”
“Sao ngươi khẳng định vậy?”
“Mồi Lửa nói, hắn ta vừa đột phá tòa nhà sáu trăm tầng.”
“Ha ha ha, mới đến tòa nhà sáu trăm tầng, quả nhiên là đồ bỏ đi. Ta thật sự không nghĩ ra, vì sao Mồi Lửa lại thấy hứng thú với người kia như vậy, còn muốn chúng ta đi bắt hắn nữa.”
“Ta cũng không nghĩ ra.”
Tô Tuyết Nhi yên lặng lắng nghe, chỉ hi vọng đối phương rời đi nhanh một chút.
Hồn lực của cô thật sự không còn nhiều nữa, phải lập tức đi đến chỗ tiếp theo, xem có thể có cách gì giành được một chút hồn lực nào đó hay không.
Thế nhưng hiện tại, cô không thể lập tức rời đi, như vậy sẽ rất dễ để lộ nhược điểm.
Cô phải duy trì sự phòng ngự.
May mà xe ngựa đã bắt đầu chuyển động.
Xem ra, sẽ không xảy ra chiến đấu.
Tô Tuyết Nhi dần dần yên lòng.
Đúng lúc này, đột nhiên lại có mấy câu bay vào trong tai cô.
“Mục tiêu tên là Cố Thanh Sơn sao? Tốt lắm, đầu của hắn ta sẽ do ta chém xuống.”
“Việc này phải xem ý của lão đại nữa, ngươi đùng có kích động, nếu không lại giống như lần trước bị lão đại tàn nhẫn đánh cho một trận, ta không thể giúp ngươi cầu xin được.”
...
Tô Tuyết Nhi nghe thấy cái tên đó, nhất thời quên cả thở.
Thanh Sơn.
Đúng rồi, nhớ ra rồi.
Thanh Sơn sử dụng kiếm.
Thanh Sơn quả thật có một bộ chiến giáp màu vàng kim, lúc nói chuyện phiếm đã từng nhắc tới.
Cuối cùng anh ấy cũng tới rồi!
... Những người này muốn đi giết Thanh Sơn.
Sắc mặt của Tô Tuyết Nhi trắng bệch, cô nhanh chóng nhìn giá trị hồn lực của mình.
“11” vừa biến mất, thay vào đó là “10”.
Vẫn còn mười điểm hồn lực.
Phía trước là mấy chục người đến từ các thế giới với thực lực cường đại.
Những người này đã trải qua tầng tầng lớp lớp thử thách, đến được khu vực trung tâm của nhiệm vụ lần này.
Vũ khí của bọn họ tinh xảo, còn có Mồi Lửa bên người, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi lấy đồ vật cường đại để chiến đấu.
Bọn họ đều là nhập ma giả cường đại.
Những người này, đến mình cũng cảm thấy khó giải quyết, căn bản không muốn chiến đấu với bọn họ.
Mà Cố Thanh Sơn chỉ có một người.
Tô Tuyết Nhi ngớ ra.
Ngón tay nắm quyền trượng của cô do dùng sức mà dần dần trở nên trắng bệch.
Thời gian trôi đi.
Tô Tuyết Nhi nhìn mấy chiếc xe ngựa đang sắp sửa rời đi, cuối cùng cắn răng.
Cô đặt tay lên trên ngực, nhẹ giọng nói: “Thiêu đốt sinh mệnh.”
Một thẻ bài phát sáng xuất hiện trong ngực cô, rồi lập tức biến mất.
Cơn gió vô hình lượn lờ quanh cô, một lượng hồn lực khổng lồ bắt đầu sinh ra.
Vụt!
Hồn lực mang theo một luồng không khí mạnh mẽ, chỉ khẽ thổi, liền đẩy cuồng phong và bão tuyết ra phía ngoài.
Dị tượng như vậy lập tức thu hút sự chú ý của những người kia.
Xe ngựa dừng lại.
“Lão đại mau nhìn kìa!” Có người lớn tiếng kêu lên.
Chiến sĩ cao hai mét sớm đã xuống xe ngựa lần thứ hai.
Hắn ta nghiêm túc nhìn về phía Tô Tuyết Nhi.
“Thật là nhiều hồn lực... Số lượng hồn lực lớn như vậy, cũng đáng để nán lại một chút.” Hắn ta lẩm bẩm.
Chiến sĩ ngoắc tay một cái.
Mười mấy người hưng phấn xuống xe ngựa, thành thạo và nhanh chóng chuẩn bị tấn công.
Dường như Tô Tuyết Nhi vẫn chưa phát hiện ra.
Cô ra sức cắm pháp tắc quyền trượng vào trong tầng băng, thì thầm: “Thời điểm kết thúc của Huyết Hải!”
Ầm!
Pháp tắc quyền trượng như hình với bóng với cô đã nổ thành bột phấn màu trắng.
Những bột phấn này bay lượn lên không trung, ngưng kết thành bảy mươi bảy thẻ bài, lẳng lặng treo lơ lửng trên đỉnh đầu của Tô Tuyết Nhi.
Nhìn những kẻ địch ở trước mặt đang dần dần tiến tới gần, trong lòng Tô Tuyết Nhi khẽ gợn sóng.
Thanh Sơn...
Lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô chỉ còn lại vẻ lạnh lùng và nghiêm túc.
Cô lớn tiếng niệm câu thần chú bằng một giọng nói kỳ lạ mà lại tràn đầy sự uy hiếp:
“Vận mệnh! Chỉ khi ta tàn lụi, ta mới có thể nở rộ!”
“Vận mệnh! Chỉ khi ta tàn lụi, ta mới có thể nở rộ!”
Tô Tuyết Nhi lớn tiếng đọc câu thần chú của đảo Sương Mù.
Bảy mươi bảy thẻ bài treo lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Bọn chúng được được trao cho một lượng hồn lực vô biên, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra sức mạnh cường đại nhất.
Còn toàn bộ thân hình của Tô Tuyết Nhi bắt đầu trở nên mơ hồ.
Đây là dấu hiệu sinh mệnh lực bị thiêu đốt vượt quá giới hạn.
Đối diện với cô, chiến sĩ áo giáp thân cao hai mét đột nhiên vươn tay ra chạm vào khoảng hư không ở phía trước mình nửa mét.
Đùng!
Tay của hắn ta bị hư không đánh trở về, đến bao tay cũng bị đốt cháy.
Chiến sĩ thiết giáp cuối cùng cũng hiểu ra.
Hắn ta phất tay: “Tất cả mọi người lui về phía sau, áp sát ta, kết trận phòng ngự.”
“Lão đại...” Có người không hiểu nói.
“Mau! Cô ta không cần mạng nữa, nhưng chúng ta không thể chết cùng được!” Chiến sĩ thiết giáp nghiêm nghị quát lên.
Hắn sải bước đi trở về, đặt một tấm khiên sắt khổng lồ ở phía trước mặt.
Mọi người như tỉnh cơn mơ, vội vàng tiến đến gần hắn ta, kết hợp thành một đội hình phòng ngự chặt chẽ.
Lúc này, đã không còn kịp để chạy nữa rồi.
Bảy mươi bảy thẻ bài bắt đầu liên kết với nhau, toàn thân Tô Tuyết Nhi tỏa ra ánh sáng màu trắng thần thánh chói mắt.
Ba chiếc vòi rồng vòng quanh Tô Tuyết Nhi không ngừng xoay tròn, cuối cùng mở ra một lỗ hổng trên mặt băng, dẫn động dòng nước dưới băng nguyên xông lên không trung.
Chiến sĩ thiết giáp căng thẳng chăm chú nhìn cảnh tượng này, trong lòng thầm than hỏng rồi.
Uy lực quá kinh người.
Còn chưa ra tay đã có uy lực như vậy, xem ra cô gái nhỏ này thật sự không còn muốn sống nữa rồi.
Nhưng mà, tại sao chứ?
Rõ ràng đám người ngựa của mình sắp sửa rời đi rồi mà.
Rõ ràng mình đã hạ lệnh không cho phép gây thêm rắc rối, càng không cho bất cứ người nào đi trêu chọc cô ta rồi mà.
Tại sao cô ta vẫn liều mạng như vậy?
Chiến sĩ thiết giáp nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không thể nào hiểu nổi.
Trên bầu trời, ba chiếc vòi rồng tản đi.
Dòng nước khổng lồ từ phía dưới băng nguyên ngưng kết giữa không trung, tạo thành ba cột băng lóng lánh trong suốt, đây là kỳ quan mà băng nguyên trước giờ chưa từng có.
Tuyết không rơi xuống nữa.
Bầu trời âm u, một lớp sương mù lạnh như băng bao phủ lấy cô gái ở đối diện.
Bốn phía trở nên yên lặng không một tiếng động và méo mó.
Cảm giác này giống như đang ở trong cơn ác mộng, ý thức của mỗi người đều bị chấn động.
Mặc dù mọi người đều chưa tới ba mươi tuổi, nhưng đã được chứng kiến không ít việc, cho nên một số người đã bắt đầu run rẩy.
“Nhất định phải chống lại một kích này!” Có một người điên cuồng la lên.
“Đúng vậy, tất cả mọi người, toàn lực...” Chiến sĩ thiết giáp gào lên.
Mọi người hét lên: “Phòng thủ!”
Lúc này, bọn họ bộc phát ra sức mạnh trước giờ chưa từng có, đoàn kết đứng xung quanh chiến sĩ thiết giáp.
Ở đối diện bọn họ, làn sương mù dày đặc và lạnh giá nhanh chóng bốc lên.
Bình luận truyện