Chủ Mẫu Hầu Phủ

Chương 4: 4: Diễn Trò




Trước bàn trang điểm, hai mắt Ông Cảnh Vũ thất thần, suy nghĩ miên man.

Những năm thủ tiết kia, để bản thân không nghĩ ngợi lung tung, qua đó cũng làm rất nhiều chuyện, học cũng rất nhiều thứ.

Nào là học cầm, kỳ, thi, hoạ, thưởng trà, cũng như thoại bản đọc cũng rất nhiều.

Có tiên cá vì báo ân mà ban đêm hóa thân thành người đi gặp ân nhân.
Có vong phu hóa thành quỷ, hàng đêm bầu bạn bên cạnh ái thê.

Cũng có lão phụ lên núi đốn củi, bỗng chốc quay về thời điểm bản thân hơn hai mươi tuổi, tất thảy mọi thứ đều lùi về mấy chục năm trước.

Người chết cứ chết, người lấy vợ sinh con vẫn lấy vợ sinh con, hết thảy mọi thứ đều cũng không thay đổi.

Nàng với lão phụ kia là giống nhau, quay trở về vào lúc Tạ Quyết chưa chết trận?
Tạ Quyết chưa chết...sao?
Nghĩ tới chuyện hắn vẫn còn sống, trong lòng lại cực vui vẻ, nhưng được một lúc lại suy nghĩ cái khác.

Dương bà mụ còn chưa bị đánh, chưa bị ném tới thôn trang, mà lúc này vẫn còn gây khó dễ cho nàng, lúc này....!
Ông Cảnh Vũ giống như nghĩ tới điều gì, mi mắt bất giác run lên, cúi đầu nhìn xuống bụng mình.
Bàn tay bất giác sờ lên bụng.
Minh Nguyệt đang trang điểm cho chủ tử, trong lòng đang nghĩ tới Dương bà mụ đáng ghét kia, nên cũng không để ý tới động tác của chủ tử.

Nghĩ nghĩ một chút, Minh Nguyệt bỗng ra chủ ý: " Nương tử, không bằng người giả vờ bất tỉnh, hù doạ bà ta chút, để bà ta khỏi hơi một tí lôi lão phu nhân ra "
Ông Cảnh Vũ hoàn hồn nhìn về phía Mình Nguyệt, bỗng nhiên ôn nhu cười: " Cũng tốt "
Minh Nguyệt khẽ kinh ngạc một tiếng, nàng vạn vạn không nghĩ tới chủ tử từ khi vào hầu phủ vẫn luôn cẩn thận tới nay, vậy mà bây giờ lại đáp ứng nàng.

Ông Cảnh Vũ nhìn chính mình trong gương, vuốt ve mái tóc, liền đứng lên: " Đã đến lúc phải ra ngoài, nếu không chút nữa muốn choáng cũng không được "
Mặc kệ bản thân với lão phụ trong thoại bản kia có giống nhau hay không, bây giờ vẫn là phải suy nghĩ một phen.


Dương bà mụ bên kia, vẫn cần phải tính toán tốt.
Thời điểm mất đi hài tử, nàng liền một năm không có bước chân ra ngoài, mỗi lần nằm mơ đều là tiếng hài tử gọi nàng mẫu thân, lúc tỉnh mộng đem nàng triệt để khóc một trận dưới gối.
Trước kia mất hài tử, nay có được cơ hội này, đối với nàng tất nhiên là trân bảo.
Ông Cảnh Vũ bụng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn đi ra khỏi phòng.
Khi đó sinh non, Tạ Quyết vẫn đang ở trong quân doanh, khoảng thời gian hai ngày trước đó thân thể nàng vốn đã khó chịu.
Tuổi của nàng còn quá nhỏ, vừa làm vợ người ta chưa lâu, tất cả mọi chuyện còn khá ngây thơ, nàng không biết bản thân mình có thai, chỉ cho rằng do chưa quen với khí hậu, dẫn đến nguyệt sự bị chậm trễ, cũng không hề nghĩ tới bản thân sẽ mang thai.
Dương bà mụ dạy nàng lễ nghi, Lý bà mụ dạy nàng quy củ, hai người này dựa vào lão thái thái bày mưu tính kế nàng, đối với việc xuất thân của nàng tỏ vẻ cực kinh bỉ, cho nên được một tấc lấn một thước, dạy nàng quá mức khắt khe, khiến nàng mệt nhọc mà sinh non.
Nàng trước sợ chọc khiến lão thái thái không thích, sau sợ Tạ Quyết không vui, do đó sẽ nhằm vào phụ mẫu nàng.

Nhưng bây giờ, nàng không thèm quan tâm bọn họ có thích hay không thích.
Thân thể nàng hiện tại đã có chút khó chịu, tránh ảnh hưởng tới việc nàng dưỡng thai, phải nhanh chóng giải quyết hai bà mụ kia, đuổi các nàng ra khỏi phủ.
Từ trong phòng đi ra, ánh nắng trong viện chói loá, cây cối lay động, những tia sáng xuyên qua khe lá phản chiếu lên trên phiến đá.
Ánh mắt nàng dừng tại tiểu viện, nơi mà đáng lí ra từ khi Tạ Quyết chết trận nàng đã không còn ở, hiện giờ cây cối xanh tốt, cây hạnh ngân sinh cơ dạt dào.
Dương bà mụ trên mặt không có ý tốt lúc này đang chờ nàng ở trong viện.
Dạy giáo dưỡng cũng không có ở Trử Ngọc Uyển, mà là dạy ở sân cách vách, hiển nhiên không muốn Tạ Quyết biết các nàng dạy như thế nào.
Nàng hồi đó mười bảy tuổi còn ngây ngốc, tất cả uỷ khuất phải nhận đều nhịn hết vào trong bụng.
" Nương tử nếu đã đến, vậy liền bắt đầu ".

Nghĩ một hồi, còn nói: " Cũng không biết mấy ngày nay nương tử học như thế nào, bằng không trước lúc dạy đem toàn bộ những gì học được làm lại một lần, như thế nào? "
Đổi lại trước kia, nam bắc hai nơi lễ nghi bất đồng, mà tất cả cũng chỉ học có một lần, kèm theo đó thân thể lại khó chịu, Ông Cảnh Vũ tất nhiên sẽ học sai.
Nhưng bây giờ đối với nàng mà nói giống như ăn một bữa cơm, uống một ngụm nước.
Lễ nghi đơn giản chút dùng để gặp ai, hành loại lễ như nào, nhận quà như thế nào...!Lại có gặp người nào, nói loại lời nói như nào...
Ngoại trừ mấy cái đó, còn có cười, ngồi, hành lễ, ngôn từ, thưởng mỹ thực...
Minh Nguyệt nói đại khái cần nửa canh giờ đại phu sẽ tới, nhưng thời gian trang điểm cũng tốn một khoảng thời gian rồi, bây giờ cũng không còn quá nhiều thời gian.
Nhưng đã qua tám năm, nàng vốn đã không còn nhớ năm xưa học những gì, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp: " Được "
Lập tức từ cách đơn giản nhất hành lễ với trưởng bối.


Bước lên một bước, hai tay để phía trước, rồi cúi đầu, liền bị hô ngừng.
" Nương tử làm lễ này có chút không đúng, hẳn phải như này mới phải ".

Dương bà mụ một bên làm mẫu, lại nói: " Để nương tử có thể nhớ kĩ, liền đem lễ nghi này làm lại mười lần đi "
Minh Nguyệt nghe vậy, tức đến cười: " Nương tử vừa này làm lễ đều không có sai, thậm chí so với Dượng mụ còn tốt hơn, bà rõ ràng là đang muốn gây chuyện, muốn khó dễ nương tử của ta! "
Dương bà mụ sắc mặt trầm xuống: " Nha đầu bên cạnh nương tử một chút quy cũ đều không hiểu, mà cũng không có đứng đắn học lễ nghi, nàng ta thì biết cái gì sai cái gì đúng? Nàng ta ở đây lại đi chỉ trích lão phụ, lão phụ cẩm thấy thực khó chịu "
Ông Cảnh Vũ suy nghĩ, mười lần cũng không có ảnh hưởng gì quá, vừa lúc là thời cơ thích hợp.
Nàng nhìn Minh Nguyệt phân phó: " Ngươi đi phòng bếp xem xem canh ngọt đã hầm xong chưa, làm xong liền mang một chén qua cho Dương mụ trừ nóng "
Minh Nguyệt ngẩn cả người, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, đang muốn hỏi nhà bếp từ lúc nào lại chuẩn bị canh, nhưng thấy nương tử phía sau lưng bà mụ nháy mắt với nàng một cái, liền phản ứng lại.
Dương bà mụ thấy chủ mẫu cũng phải lấy lòng mình, khoé miệng cơ hồ không giấu nổi nụ cười.
" Nương tử..." Minh Nguyệt giả bộ không tình nguyện.
" Đi đi " Ông Cảnh Vũ thúc giục nàng, mỉm cười.
Minh Nguyệt cảm thấy chủ tử có chút không giống trước, lại ung dung trầm ổn hơn xưa.
Minh Nguyệt phúc lễ, liền xoay người rời khỏi viện.
Vừa rời sân, liền để tiểu tỳ nữ nhìn chằm chằm, nếu đại phu đến phải báo một tiếng.
Nửa khắc sau, tiểu tỳ nữ kia vội vàng trở về, báo đại phu đã tới.

Nghe vậy, Minh Nguyệt liền đi tới cách vách sân.
Minh Nguyệt đi tới, cũng là lúc Dương bà mụ đang làm khó dễ, muốn Ông Cảnh Vũ làm động tác kia nhiều hơn mười lần.
Ông Cảnh Vũ vẫn luôn chú ý cửa viện, nhìn thấy Minh Nguyệt trở lại hướng chính mình gật đầu.
Ông Cảnh Vũ bỗng nhiên che bụng, sắc mặt thống khổ nhìn về phía Dương bà mụ: " Bụng ta có chút khó chịu, để ta nghĩ một lát rồi luyện sau "
Nhìn đến Minh Nguyệt không có mang theo canh ngọt đến, Dương mụ khẽ nhíu mày: " Từ nãy tới giờ còn chưa quá một khắc, lại mới chỉ làm lễ trưởng bối đã làm không tốt.

Chỉ có một chút không thoải mái liền muốn nghỉ ngơi, lão phụ xin hỏi với tiến độ này của nương tử, lão nô nên làm như thế nào?"
Minh Nguyệt vội vàng đến đỡ chủ tử, nhìn về phía Dương bà mụ tức giận nói: " Nương tử nếu như thực xảy ra chuyện gì, ngươi liền gánh không nổi "
Dương bà mụ cảm thấy bất quá chỉ là học lễ nghi, cũng chưa có tới một canh giờ.
Lại nhìn sắc mặt hồng hào của Ông Cảnh Vũ, không có nửa điểm giống phát bệnh, này đích thị là giả bệnh, nghĩ đến đây mặt liền nghiêm nghị lại: " Nương tử muốn nghỉ ngơi cũng được, trước đem mười lần kia luyện cho xong "

Ông Cảnh Vũ đẩy Minh Nguyệt ra: " Ta đây liền luyện thêm mười lần nữa "
Nói xong, vừa nâng tay lên, thân thể liền đổ ra, không để Dương bà mụ kịp phản ứng, Ông Cảnh Vũ liền ngã xuống.
Sớm đã có Minh Nguyệt nhanh tay nhanh mắt đem chủ tử đỡ lấy, trong lòng biết chủ tử đang diễn, nhưng thần sắc vẫn lộ ra vẻ kinh hãi: " Nương tử, nương tử người bị làm sao?"
" Người đâu mau tới, nương tử hôn mê rồi "
Dương bà mụ lúc đầu còn giật mình.

Nhưng đến cùng cũng đã thành tinh, thoáng cái liền cảm thấy không đúng, ngất cũng thực đúng lúc Minh Nguyệt trở về?
Chỉ sợ hai chủ tớ này sớm đã lên kế hoạch từ trước tính kế bà.

Không nghĩ tới cô nương từ cái vùng biên cương kia vậy mà không phải dạng lương thiện gì, còn dám bày ra chủ ý này.
Dương mụ mụ tiến đến nói: " Nương tử có lẽ bị cảm nắng, đến ta cho nương tử ấn chút nhân trung liền tỉnh "
Minh Nguyệt khí lực lớn, một tay đỡ chủ tử, một tau đẩy Dương mụ mụ tức giận nói: " Nương tử nếu gặp chuyện gì, hầu gia nhất định không tha cho bà "
Dương mụ mụ còn muốn nói gì đó, ngoài viện tỳ nữ bỗng hô to: " Nương tử, đại phu tới...!Nương tử đây là làm sao..?"
Không biết đây là chủ ý của hai người, kinh hô một tiếng, kinh hãi chạy nhanh vào.
Minh Nguyệt không thèm xem phản ứng của Dương bà mụ: " Nhanh cùng ta đem nương tử hồi Trử Ngọc Uyển "
Nhìn hai cái tỳ nữ mang Ông Cảnh Vũ rời đi, Dương bà mụ cảm thấy mình không thể đứng yên chịu trận, liền hướng sân lão thái thái đi tới.
*
Sân của lão thái thái cực yên tĩnh, trong viện nhàn nhạt mùi phật hương.
Mỗi ngày lão thái thái đều sẽ niệm kinh cầu phật, không ai được phép quấy rầy.
Dương mụ mụ ước chừng đợi nửa canh giờ, mới nghe thấy giọng lão phu nhân truyền từ trong ra: " Vào đi "
Dương mụ mụ từ bên ngoài tiến vào, vào trong phòng, liền thấy một phụ nhân chừng sáu mươi tuổi, búi tóc hoa râm, tướng mạo ôn hoà, đang đứng trước tượng Phật đang thắp ba ném hương, nâng nâng tay lên.
Dương bà mụ hiểu ý, lập tức tiến lên đỡ lão phu nhân.
Lão thái thái ngồi xuống giường, tay vân vê phật châu, giọng nói nhàn nhạt: " Ông thị bên kia làm sao?"
Dương mụ mụ lùi ra sau vài bước, lại
cúi đầu đáp: " Hôm nay nương tử nói thân thể khó chịu, không muốn cũng lão nô học lễ nghi.

Lão nô nói vài câu nàng mới chịu rời giường, học cũng chưa tới một khắc liền nói thân thể không thoải mái, lúc ngất đi nô tỳ bên cạnh đỡ cực đúng lúc, thực giống như đã chuẩn bị từ trước "
" Ngươi nói như này ý muốn nói Ông thị kia giả vờ bệnh?" Lão thái thái mi tâm càng nhăn, trên mặt lộ vẻ không vui.
Dương mụ mụ gật đầu: " Sợ là ăn không được khổ, học mấy ngày liền không chịu được, liền xài kỹ xảo muốn trốn "
" Xác định là giả bất tỉnh?"
Dương mụ mụ dạy qua không đến một trăm thì cũng máy chục người, một chút kỹ xảo này bà ta vẫn nhận ra dược.

Cho nên rất xác định gật đầu: " Lão nô xác định "

Lão thái thái vốn đối với nhi tức đến từ vùng biên cương sớm đã không thích, lại nghe Dương mụ mụ nói lời này, sắc mặt liền trầm xuống, hướng nô tỳ bên ngoài phân phó: " Hỉ Thước, ngươi đi Trử Ngọc Uyển, truyền lời ta nói, để nương tử tỉnh liền để nàng đến chỗ ta "
Ngoài phòng truyền đến một tiếng: " Dạ "
Nhưng chốc lát, Hỉ Thước quay lại, lão thái thái cau mày nhìn nàng: " Sao vẫn còn chưa đi?"
Hỉ Thước đáp: " Tỳ nữ Minh Nguyệt bên cạnh nương tử cầu kiến "
Lão thái thái cười nhạo: " Ta cũng muốn nhìn xem chủ tớ kia đang suy tính cái gì".

Dứt lời nói: " Cho nàng ta vào"
Nhìn thấy Mimh Nguyệt đi vào liền khóc, lão thái thái cũng Dương bà mụ ngẩn người.
Minh Nguyệt tại chỗ lão thái thái bùm một cái quỳ xuống khóc: " Nô tỳ thỉnh lão thái thái làm chủ cho nương tử "
Lão phu Nhân thấy tiêu nô tỳ này khóc cũng không phải giả, chớp mắt nhìn Dương mụ.
Nhận thấy sự hoài nghi trong mắt lão thái thái, Dương mụ mụ âm thầm lắc đầu, tựa hồ muốn nói lão thái thái chớ tin nàng ta nói.
Lão thái thái thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Minh Nguyệt, lạnh lùng nói: " Làm chủ cái gì? Chả nhẽ ở hầu phủ còn có người bắt nạt chủ tử ngươi?"
Minh Nguyệt biết lão thái thái xem thường chủ tử nàng, nàng cũng là nhìn không có được, liền cũng sẽ không mặc kệ Dương mụ mụ cùng Lý mụ mụ hai cái điêu nô bắt nạt nương tử nhà nàng.
Nghĩ tới nương tử nửa tháng nay khó chịu suýt sinh non, Minh Nguyệt khóc cũng là thực, uỷ khất cũng là thực.
Minh Nguyệt liên miên nói: " Sáng nay nương tử cảm thấy khó chịu, Dương mụ mụ nói nương tử giả bệnh, nương tử nuốt không trôi khẩu khí này liền nhẫn nhịn xuống giường "
Lau nước mắt lại nói: " Đang cùng Dương mụ học lễ nghi, nương tử chịu không được, muốn nghỉ ngơi.

Dương mụ mụ nói phụng mệnh lão phu nhân, nói tới nói lui đều nói nương tử nửa điểm đều chịu không nổi khổ, chỉ sợ lão phu nhân không vui, còn muốn để nương tử làm lại lễ nghi mà căn bản nương tử làm không có sai "
Dương mụ mụ là nghe theo phân phó của lão thái thái, để Ông thị ăn chút khổ, nên liền không có sợ, mở miệng mắng: " Ngươi vậy mà đổ oan cho ta, ta đây là vì muốn tốt cho nương tử, ngươi lại đem tấm lòng của ta thành lòng lang dạ sói "
Minh Nguyệt bỗng ngẩn đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn lại, kích động mắng: " Mụ đàn bà thối nhà ngươi, ngươi nói tốt cho nương tử, vậy mà lại cùng Lý bà tử bên kia hại chủ tử suýt sinh non "
Dương bà mụ cũng nổi giận, mắng: " Tiểu nha đầu nhà ngươi, ta làm sao mà suýt nữa..."
Tựa hồ kịp thời phản ứng lại lời nói của Minh Nguyệt, đột nhiện dừng lại, đồng tử co giật cực mạnh.
Một tiếng "ba đát" vang lên, là phật châu trong tay lão phu nhân rơi xuống đất.
Minh Nguyệt lau nước mắt kể: " Đêm qua nương tử thấy máu, liền tưởng quỳ thuỷ đến.

Sáng sớm không được thoải mái, hầu gia cũng bảo nương tử nghỉ ngơi, nhưng bà mụ lại không chịu "
Nàng tức giận chỉ Dương bà mụ: " Bà luôn miệng kêu do lão phu nhân an bài, thế mà lại âm dương quái khí chèn ép nương tử, trong mắt không có một chút tôn kính nào, giống như bà mới chính là chủ tử, chủ tử ta liền muốn xem sắc mặt bà để làm việc "
Dương bà mụ hoảng sợ, vội vàng hướng lão thái thái quỳ xuống, thanh âm run rẩy giải thích: " Lão, lão phu nhân, lão nô thực sự không biết nương tử mang thai, hơn nữa lễ nghi hôm nay còn chưa học dược bao lâu.."
" Câm miệng! ".

Lão thái thái bỗng nhiên lạnh lùng quát lớn, từ giường đứng lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn hai người dưới mặt đất, bước nhanh ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện