Chủ Nhân Của Tôi, Thượng Đế Của Tôi
Chương 1
Gặp lại
Năm 1949, mùa đông Vienna.
Trên bầu trời chậm rãi rơi xuống những bông tuyết màu trắng, người đi đường đều gắt gao rụt đầu lại, cầm những chiếc ô màu đen lớn bước nhanh qua dàn kiến trúc nghệ thuật của Vienna.
“Này, Andre, biểu hiện vừa rồi của cậu thật sự là cực kỳ giỏi! Mọi người đều hoàn toàn chìm đắm trong màn trình diễn của cậu!”
Trong đại sảnh âm nhạc thông đến hành lang của khách sạn bảy sao, Oscar bình thường luôn ổn trọng bình tĩnh giờ phút này hoa tay múa chân vui sướng đứng bên cạnh Andre, bởi vì quá mức vui vẻ mà dùng tay vỗ mạnh lên bả vai gầy yếu của Andre.
Andre là nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng sau thế chiến thứ hai, năm ấy mới 22 tuổi.
Andre không chỉ có dung mạo xinh đẹp và tài năng trình diễn đàn dương cầm, mà còn là một trong số ít binh lính Soviet sống sót rời khỏi trại tập trung của Nazi Đức.
Bởi vì thân phận đặc thù này mà sau chiến tranh cậu rất được các tổ chức từ thiện quốc tế và tổ chức đồng minh phản phát xít quan tâm.
Thân thể Andre khẽ lay động sau cái vỗ của Oscar, cậu quay đầu chớp chớp cặp mắt xanh thẳm, ngại ngùng cười nói: “Cảm ơn cậu, Oscar, cảm ơn cậu vẫn luôn ủng hộ tôi.”
Oscar phất phất tay, “Chúng ta là bạn tốt mà, Andre, nói chuyện này để làm gì?”
Oscar là chuyên viên do tổ chức đàn dương cầm chuyên nghiệp quốc tế phái đến cùng biểu diễn đàn dương cầm với Andre tại Vienna. Vì vậy, bắt đầu từ lúc chuẩn bị vào nửa năm trước, Oscar đã ở chung với Andre, chiếu cố cuộc sống của Andre, đồng thời còn giúp Andre sắp xếp đủ loại hoạt động giao lưu với xã hội thượng lưu.
Hai người tới trước thang máy, Oscar đưa tay ấn tầng trệt, sau đó nhìn về phía Andre.
“Andre, cậu muốn trở về phòng ngay hay là đến chỗ tôi uống vài ly?”
Andre đè huyệt thái dương, lắc lắc đầu: “Oscar, thật xin lỗi, tôi thật sự có chút mệt, trực tiếp trở về thì tốt hơn. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Oscar nhún nhún vai, “Được rồi, vậy cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt!”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Oscar và Andre ở khách sạn tốt nhất tại Vienna, đây cũng là nơi hiệp hội dương cầm thanh niên quốc gia an bài riêng cho hai người.
Hai người trò chuyện trong thang máy, sau khi thang máy dừng lại liền tự mình trở về phòng.
Trở lại phòng xong, Andre thở một hơi thật dài. Từ lúc rời khỏi nơi đó đến nay đã gần bảy năm rồi, nhưng đôi khi giao thiệp với người khác vẫn còn có chút khó khăn. . . . . .
Andre cởi tây trang treo lên giá treo áo, sau đó đứng trước tấm gương to thật dài của khách sạn, đang chuẩn bị cởi bỏ nơ trên cổ thì đột nhiên bên ngoài truyền đến vài tiếng gõ cửa.
Andre mở cửa, thấy một vị bồi bàn khách sạn mặc tây trang màu trắng, thắt nơ màu đỏ đứng bên ngoài.
“Ngài Andreyevich, chủ tịch của chúng tôi mời ngài đi qua.”
Bồi bàn nói chuyện lễ phép, trên mặt nở nụ cười.
Andre nhíu mày, không biết chủ tịch khách sạn này tại sao lại muốn tìm mình, nhưng Andre cũng không có thói quen cự tuyệt người khác, vì thế cậu vẫn gật đầu đồng ý.
“Vậy anh chờ một chút, tôi thay quần áo trước đã.”
Bồi bàn tỏ vẻ tán thành, “Tôi ở cửa chờ ngài.”
Andre lập tức quay lại, cầm tây trang màu trắng mặc lên người rồi đi theo bồi bàn tới tầng cao nhất của khách sạn.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tầng cao nhất của khách sạn yên lặng đến kì lạ, trên tường treo đầy tranh thời trung cổ và một ít đèn cổ màu bạc, cả tầng lầu ngập tràn không khí lãng mạn thanh lịch.
Bồi bàn dẫn Andre đi tới trước một cánh cửa, sau đó cúi đầu nói: “Ngài Andreyevich, chính là chỗ này.”
“Xin hỏi, chủ tịch các anh là. . . . . .?”
Andre nghi hoặc nhìn bồi bàn, nếu muốn mình gặp chủ tịch, ít nhất phải cho mình biết tên họ của đối phương chứ.
Bồi bàn nhướng mày, chỉ cười, sau đó xoay người làm động tác mời vào, rồi cúi đầu muốn rời đi.
“Cảm ơn.”
Andre vẫn lễ phép nói lời cảm tạ, đứng ở cửa do dự trong chốc lát.
Andre cuối cùng cũng giơ tay lên, gõ cửa từng nhịp một, “Xin chào, tôi là Andreyevich.”
“Vào đi.” Bên trong truyền đến một thanh âm trầm thấp, không mang theo cảm xúc gì, tựa hồ còn có chút nghiền ngẫm.
Andre không tiếng động đẩy cửa ra, bước vào, sau đó rất lịch sự xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Xoay người ngẩng đầu lên, Andre nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đưa lưng về phía mình đang đứng trước cửa sổ sát đất, trên người mặc âu phục màu đen cao cấp may cắt hoàn hảo, tóc đen được chỉnh tề chải sau đầu, tay phải cầm một ly rượu đỏ, tay trái đặt trong túi quần âu phục màu đen.
Mạt thân ảnh quen thuộc luôn khắc sâu trong tâm hồn khiến cho Andre cả người không thể nhúc nhích, cứ như bị định trụ, da đầu cũng run lên.
—— Mọi thứ của người đàn ông này giống như hình cụ sắc nhọn nhất thế giới khắc vào trong đầu Andre.
Người nọ chậm rãi xoay người lại, ánh sáng chiếu lên gương mặt đẹp đẽ, đôi mắt màu xám bạc lạnh lùng nhìn về phía Andre.
“Cuối cùng cũng tìm được em rồi, cậu bé của tôi.”
Thanh âm trầm thấp lạnh lùng như cũ của người nọ, dễ dàng đâm xuyên qua nội tâm vẫn giả vờ kiên cường của Andre.
Andre ngơ ngác nhìn người nọ, không cần vài giây liền lập tức bất lực cúi đầu xuống, vài sợi tóc màu vàng rơi xuống từ đỉnh đầu che lại đôi mắt xanh thẫm kinh hoảng của Andre.
Sự tự tin mà bản thân xây dựng mấy năm qua ngay lập tức bị đập nát.
Tất cả mọi thứ —— sự lạnh lẽo, khát máu, và bóng tối như nước biển dồn dập tràn vào trong não Andre.
Andre theo bản năng rất sợ hãi người đàn ông này, hai chân cũng bắt đầu mềm nhũn —— Phải biết một điều rằng, khi nhìn thấy người đàn ông này ở trong mơ, Andre cũng sợ tới mức không dám lập tức tỉnh lại.
Rất nhiều lần, trước khi Andre tỉnh lại đều không tự chủ được nói mớ:
“Ludwig, Ludwig, tôi có thể tỉnh lại khỏi giấc mơ này không?”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thân thể nhịn không được nghiêng về phía sau, Andre có vẻ như muốn xoay người tránh né.
Người nọ thả tay buông ly rượu, bước từng bước vững vàng có phong thái đặc trưng của quân nhân, tao nhã tiêu sái đến trước mặt Andre.
Andre mở to hai mắt, chớp cũng không dám chớp, hai tay dán vào cánh cửa phía sau, đầu ngón tay bởi vì dùng sức ấn ván cửa mà trở nên trắng bệch, trong lòng bàn tay cũng chảy đầy mồ hôi. . . . . . Nhìn bóng dáng người nọ trên sàn nhà chậm rãi đi về phía mình, còn chưa kịp bình tĩnh lại, bàn tay mạnh mẽ có lực của người nọ đã bắt lấy cằm Andre.
“Muốn chạy?”
Người nọ như một con sói, cặp mắt màu xám bạc nhìn chằm chằm vào Andre.
Thân thể Andre kịch liệt run rẩy, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, “Chủ. . . . . .Chủ nhân.”
Người nọ tiến lên từng bước, Andre lập tức ôm hai chân hắn, nhắm mắt lại, theo thói quen dán sát gò má vào bên đùi hắn.
Nhiều năm điều giáo khiến Andre không tự chủ được, lúc ở gần người đàn ông này sẽ trở về khuôn mẫu mà hắn thích nhất.
Vì vậy, hai năm đầu sau khi rời khỏi trại tập trung, Andre hầu như không biết sống thế nào —— bởi vì cậu không có thói quen của mình.
Người nọ thấp giọng cười cười, “Ngoan.”
Lúc Andre ngoan ngoãn nghe lời, tâm tình của hắn luôn rất sung sướng.
Người nọ vươn ngón tay thon dài vuốt ve môi Andre, Andre mạnh mẽ đem ngón tay hắn ngậm vào trong miệng, không ngừng mút, thẳng đến khi nước bọt theo khóe miệng Andre chảy xuống.
Một đôi mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm người đàn ông đang nhìn xuống từ trên cao.
Người nọ cúi người xuống ngồi trên mặt thảm, mặt đối diện Andre, chỉ dùng một ngón tay nâng cằm Andre, môi Andre thoạt nhìn vô cùng mềm mại.
“Bảo bối, mấy năm nay có ai chạm vào em không?”
Andre mở to mắt, thân thể bởi vì sợ hãi mà co về phía sau, lắc đầu nói: “Không có, chủ nhân, không có. . . . . .”
Thân thể cậu, vẫn chỉ là của một mình hắn.
Nhiều năm trước, Andre đã được giáo dục tư tưởng như vậy —— thân thể này không thuộc về cha mẹ, không thuộc về chiến hữu, không thuộc về quốc gia, không thuộc về bản thân. . . . . . Chỉ thuộc về hắn mà thôi.
Người nọ vừa lòng gật đầu, tay phải đột nhiên nắm lấy áo Andre, dùng sức kéo tây trang của Andre, sau đó là áo sơmi trắng bên trong, cúc áo trên áo sơmi lập tức rơi đầy đất.
Andre cảm thấy khó thở, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Người đàn ông cúi đầu, đem Andre đặt ở trên đất, một bên vô cùng dịu dàng hôn lưng Andre, một bên cởi xuống quần Andre.
“Andreyevich.Tôi nghĩ rằng em đã chết. Nhưng mà, Thượng đế lại đem em tặng trở về.”
***
Năm 1949, mùa đông Vienna.
Trên bầu trời chậm rãi rơi xuống những bông tuyết màu trắng, người đi đường đều gắt gao rụt đầu lại, cầm những chiếc ô màu đen lớn bước nhanh qua dàn kiến trúc nghệ thuật của Vienna.
“Này, Andre, biểu hiện vừa rồi của cậu thật sự là cực kỳ giỏi! Mọi người đều hoàn toàn chìm đắm trong màn trình diễn của cậu!”
Trong đại sảnh âm nhạc thông đến hành lang của khách sạn bảy sao, Oscar bình thường luôn ổn trọng bình tĩnh giờ phút này hoa tay múa chân vui sướng đứng bên cạnh Andre, bởi vì quá mức vui vẻ mà dùng tay vỗ mạnh lên bả vai gầy yếu của Andre.
Andre là nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng sau thế chiến thứ hai, năm ấy mới 22 tuổi.
Andre không chỉ có dung mạo xinh đẹp và tài năng trình diễn đàn dương cầm, mà còn là một trong số ít binh lính Soviet sống sót rời khỏi trại tập trung của Nazi Đức.
Bởi vì thân phận đặc thù này mà sau chiến tranh cậu rất được các tổ chức từ thiện quốc tế và tổ chức đồng minh phản phát xít quan tâm.
Thân thể Andre khẽ lay động sau cái vỗ của Oscar, cậu quay đầu chớp chớp cặp mắt xanh thẳm, ngại ngùng cười nói: “Cảm ơn cậu, Oscar, cảm ơn cậu vẫn luôn ủng hộ tôi.”
Oscar phất phất tay, “Chúng ta là bạn tốt mà, Andre, nói chuyện này để làm gì?”
Oscar là chuyên viên do tổ chức đàn dương cầm chuyên nghiệp quốc tế phái đến cùng biểu diễn đàn dương cầm với Andre tại Vienna. Vì vậy, bắt đầu từ lúc chuẩn bị vào nửa năm trước, Oscar đã ở chung với Andre, chiếu cố cuộc sống của Andre, đồng thời còn giúp Andre sắp xếp đủ loại hoạt động giao lưu với xã hội thượng lưu.
Hai người tới trước thang máy, Oscar đưa tay ấn tầng trệt, sau đó nhìn về phía Andre.
“Andre, cậu muốn trở về phòng ngay hay là đến chỗ tôi uống vài ly?”
Andre đè huyệt thái dương, lắc lắc đầu: “Oscar, thật xin lỗi, tôi thật sự có chút mệt, trực tiếp trở về thì tốt hơn. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Oscar nhún nhún vai, “Được rồi, vậy cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt!”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Oscar và Andre ở khách sạn tốt nhất tại Vienna, đây cũng là nơi hiệp hội dương cầm thanh niên quốc gia an bài riêng cho hai người.
Hai người trò chuyện trong thang máy, sau khi thang máy dừng lại liền tự mình trở về phòng.
Trở lại phòng xong, Andre thở một hơi thật dài. Từ lúc rời khỏi nơi đó đến nay đã gần bảy năm rồi, nhưng đôi khi giao thiệp với người khác vẫn còn có chút khó khăn. . . . . .
Andre cởi tây trang treo lên giá treo áo, sau đó đứng trước tấm gương to thật dài của khách sạn, đang chuẩn bị cởi bỏ nơ trên cổ thì đột nhiên bên ngoài truyền đến vài tiếng gõ cửa.
Andre mở cửa, thấy một vị bồi bàn khách sạn mặc tây trang màu trắng, thắt nơ màu đỏ đứng bên ngoài.
“Ngài Andreyevich, chủ tịch của chúng tôi mời ngài đi qua.”
Bồi bàn nói chuyện lễ phép, trên mặt nở nụ cười.
Andre nhíu mày, không biết chủ tịch khách sạn này tại sao lại muốn tìm mình, nhưng Andre cũng không có thói quen cự tuyệt người khác, vì thế cậu vẫn gật đầu đồng ý.
“Vậy anh chờ một chút, tôi thay quần áo trước đã.”
Bồi bàn tỏ vẻ tán thành, “Tôi ở cửa chờ ngài.”
Andre lập tức quay lại, cầm tây trang màu trắng mặc lên người rồi đi theo bồi bàn tới tầng cao nhất của khách sạn.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tầng cao nhất của khách sạn yên lặng đến kì lạ, trên tường treo đầy tranh thời trung cổ và một ít đèn cổ màu bạc, cả tầng lầu ngập tràn không khí lãng mạn thanh lịch.
Bồi bàn dẫn Andre đi tới trước một cánh cửa, sau đó cúi đầu nói: “Ngài Andreyevich, chính là chỗ này.”
“Xin hỏi, chủ tịch các anh là. . . . . .?”
Andre nghi hoặc nhìn bồi bàn, nếu muốn mình gặp chủ tịch, ít nhất phải cho mình biết tên họ của đối phương chứ.
Bồi bàn nhướng mày, chỉ cười, sau đó xoay người làm động tác mời vào, rồi cúi đầu muốn rời đi.
“Cảm ơn.”
Andre vẫn lễ phép nói lời cảm tạ, đứng ở cửa do dự trong chốc lát.
Andre cuối cùng cũng giơ tay lên, gõ cửa từng nhịp một, “Xin chào, tôi là Andreyevich.”
“Vào đi.” Bên trong truyền đến một thanh âm trầm thấp, không mang theo cảm xúc gì, tựa hồ còn có chút nghiền ngẫm.
Andre không tiếng động đẩy cửa ra, bước vào, sau đó rất lịch sự xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Xoay người ngẩng đầu lên, Andre nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đưa lưng về phía mình đang đứng trước cửa sổ sát đất, trên người mặc âu phục màu đen cao cấp may cắt hoàn hảo, tóc đen được chỉnh tề chải sau đầu, tay phải cầm một ly rượu đỏ, tay trái đặt trong túi quần âu phục màu đen.
Mạt thân ảnh quen thuộc luôn khắc sâu trong tâm hồn khiến cho Andre cả người không thể nhúc nhích, cứ như bị định trụ, da đầu cũng run lên.
—— Mọi thứ của người đàn ông này giống như hình cụ sắc nhọn nhất thế giới khắc vào trong đầu Andre.
Người nọ chậm rãi xoay người lại, ánh sáng chiếu lên gương mặt đẹp đẽ, đôi mắt màu xám bạc lạnh lùng nhìn về phía Andre.
“Cuối cùng cũng tìm được em rồi, cậu bé của tôi.”
Thanh âm trầm thấp lạnh lùng như cũ của người nọ, dễ dàng đâm xuyên qua nội tâm vẫn giả vờ kiên cường của Andre.
Andre ngơ ngác nhìn người nọ, không cần vài giây liền lập tức bất lực cúi đầu xuống, vài sợi tóc màu vàng rơi xuống từ đỉnh đầu che lại đôi mắt xanh thẫm kinh hoảng của Andre.
Sự tự tin mà bản thân xây dựng mấy năm qua ngay lập tức bị đập nát.
Tất cả mọi thứ —— sự lạnh lẽo, khát máu, và bóng tối như nước biển dồn dập tràn vào trong não Andre.
Andre theo bản năng rất sợ hãi người đàn ông này, hai chân cũng bắt đầu mềm nhũn —— Phải biết một điều rằng, khi nhìn thấy người đàn ông này ở trong mơ, Andre cũng sợ tới mức không dám lập tức tỉnh lại.
Rất nhiều lần, trước khi Andre tỉnh lại đều không tự chủ được nói mớ:
“Ludwig, Ludwig, tôi có thể tỉnh lại khỏi giấc mơ này không?”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thân thể nhịn không được nghiêng về phía sau, Andre có vẻ như muốn xoay người tránh né.
Người nọ thả tay buông ly rượu, bước từng bước vững vàng có phong thái đặc trưng của quân nhân, tao nhã tiêu sái đến trước mặt Andre.
Andre mở to hai mắt, chớp cũng không dám chớp, hai tay dán vào cánh cửa phía sau, đầu ngón tay bởi vì dùng sức ấn ván cửa mà trở nên trắng bệch, trong lòng bàn tay cũng chảy đầy mồ hôi. . . . . . Nhìn bóng dáng người nọ trên sàn nhà chậm rãi đi về phía mình, còn chưa kịp bình tĩnh lại, bàn tay mạnh mẽ có lực của người nọ đã bắt lấy cằm Andre.
“Muốn chạy?”
Người nọ như một con sói, cặp mắt màu xám bạc nhìn chằm chằm vào Andre.
Thân thể Andre kịch liệt run rẩy, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, “Chủ. . . . . .Chủ nhân.”
Người nọ tiến lên từng bước, Andre lập tức ôm hai chân hắn, nhắm mắt lại, theo thói quen dán sát gò má vào bên đùi hắn.
Nhiều năm điều giáo khiến Andre không tự chủ được, lúc ở gần người đàn ông này sẽ trở về khuôn mẫu mà hắn thích nhất.
Vì vậy, hai năm đầu sau khi rời khỏi trại tập trung, Andre hầu như không biết sống thế nào —— bởi vì cậu không có thói quen của mình.
Người nọ thấp giọng cười cười, “Ngoan.”
Lúc Andre ngoan ngoãn nghe lời, tâm tình của hắn luôn rất sung sướng.
Người nọ vươn ngón tay thon dài vuốt ve môi Andre, Andre mạnh mẽ đem ngón tay hắn ngậm vào trong miệng, không ngừng mút, thẳng đến khi nước bọt theo khóe miệng Andre chảy xuống.
Một đôi mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm người đàn ông đang nhìn xuống từ trên cao.
Người nọ cúi người xuống ngồi trên mặt thảm, mặt đối diện Andre, chỉ dùng một ngón tay nâng cằm Andre, môi Andre thoạt nhìn vô cùng mềm mại.
“Bảo bối, mấy năm nay có ai chạm vào em không?”
Andre mở to mắt, thân thể bởi vì sợ hãi mà co về phía sau, lắc đầu nói: “Không có, chủ nhân, không có. . . . . .”
Thân thể cậu, vẫn chỉ là của một mình hắn.
Nhiều năm trước, Andre đã được giáo dục tư tưởng như vậy —— thân thể này không thuộc về cha mẹ, không thuộc về chiến hữu, không thuộc về quốc gia, không thuộc về bản thân. . . . . . Chỉ thuộc về hắn mà thôi.
Người nọ vừa lòng gật đầu, tay phải đột nhiên nắm lấy áo Andre, dùng sức kéo tây trang của Andre, sau đó là áo sơmi trắng bên trong, cúc áo trên áo sơmi lập tức rơi đầy đất.
Andre cảm thấy khó thở, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Người đàn ông cúi đầu, đem Andre đặt ở trên đất, một bên vô cùng dịu dàng hôn lưng Andre, một bên cởi xuống quần Andre.
“Andreyevich.Tôi nghĩ rằng em đã chết. Nhưng mà, Thượng đế lại đem em tặng trở về.”
***
Bình luận truyện