Chủ Nhân, Thỉnh Uy Ta Ăn No!

Chương 11



Bởi vì lâu lắm rồi không có làm, tối hôm qua bọn họ như hai con dã thú trong thời kỳ động dục làm suốt cả buổi tối. Chờ đến lúc Chung Húc Phong tỉnh lại đã là buổi chiều, hắn ngồi trên giường nhìn đến cái giường dính đầy uế vật, hồi tưởng lại hình ảnh dâm đãng của mình tối qua nhất thời mặt đỏ ửng lên, rồi mỉm cười hạnh phúc.

“Chú rái cá dậy ăn cơm nào.” bé thỏ tím đứng ở cửa nhìn toàn bộ các biểu tình bị thay đổi liên tục trên bộ mặt Chung Húc Phong.

“Chú rái cá?” Chung Húc Phong buồn bực, là nói ta sao?

“Chú, ngươi tối hôm qua giống như một con rái cá vậy, gắt gao quấn quanh trên người của ta, cho nên bé thỏ tím quyết định từ nay về sau sẽ gọi chú là ‘chú rái cá’ nha, dễ nghe ha.” Chung Húc Phong cười ngất ~~~

Chung Húc Phong muốn rời giường, nhưng vừa vặn lúc rời giường liền ngã xuống, căn bản không có khí lực đứng dậy.

“Chủ nhân, ta đứng lên không nổi.” làm nũng nói.

“Ai biểu ngươi tối hôm qua nhiệt tình như vậy chứ ~~~” bé thỏ tím cười cười xoay người ly khai, một lát sau đẩy một xe đầy đồ ăn vào.

Sau đó chú rái cá hạnh phúc ngồi ở trên giường cùng với bé thỏ tím tình chàng ý thiếp cực kỳ ấm áp đút nhau ăn cơm.

Cơm nước xong, Chung Húc Phong biểu tình nghiêm túc đầy chờ mong hỏi:”Bé thỏ tím, có thể nói cho ta biết lúc trước vì sao lại chọn ta không?” Ở trog lòng ngàn vạn lần cầu nguyện bé thỏ tím sẽ không nói chỉ tùy tiện tìm người để giải trí.

” Chú, ta cũng không nói dối ngươi nga, lão nhân nhà ta đã chết khiến cho ta trở thành ông chủ nhà Đông Đường, không phải là đã đem ta bán sao?” Lời nói có chút tức giận (?)

“Làm thiếu chủ vài năm cũng không có gì vui, sau đó Tiểu Giới nói nếu đưa hắn năm trăm vạn thì liền giúp ta xử lý vị trí Thiếu chủ này, cho nên chỉ cần có năm trăm vạn thì ta được tự do.”

“Vậy tại sao lại tìm đến ta?” Chung Húc Phong cho rằng y là tùy tiện tìm một người nào đó.

“Chú cũng thực là dễ quên, chúng ta trước kia đã từng gặp qua rồi.” bé thỏ tím thương tâm.

“Có sao?” Trong ấn tượng của Chung Húc Phong không có một người nào khó thu phục như bé thỏ tím a.

“Khi đó ta mới 7 tuổi, hai lão nhân dẫn chúng ta đi ăn cơm, sau đó ngươi nói ta thật giống một con thỏ, không nhớ rõ sao?”

Chung Húc Phong cố gắng hồi tưởng lại nhưng không tài nào nhớ ra được chuyện đó, lúc này, bé thỏ tím xoay người một ngụm cắn cái mông hắn.

“Lúc ấy ta liền đánh thí thí của ngươi một cái, ngươi đau đến khóc òa lên. khóc đến ánh mắt hồng hồng thật rất đáng yêu, ta liền cởi quần giúp ngươi xoa thuốc, sau đó ta cảm thấy tiểu thí thí của ngươi thiệt quá đáng yêu nha, mềm mềm, liền nhịn không được cắn một cái.” bé thỏ tím lại ở trên mông hắn cắn thêm một ngụm nữa.

“Ngươi chính là tiểu ác ma đó!” Chung Húc Phong há to miệng, năm ấy hắn 13 tuổi nhìn thấy một bé gái 7 tuổi dễ thương như một con thỏ búp bê nên hắn mới chủ động đến chào hỏi, không nghĩ tới lại bị đánh một cái, hắn từ nhỏ đến giờ chưa từng bị đánh như vậy liền ủy khuất khóc òa lên, chính là cô bé nhỏ kia không đồng tình với hắn mà còn quay lại cắn mông hắn một ngụm.Thế là mối tình đầu thuần khiết của hắn coi như xong, hơn nữa về sau còn không dám tới gần nữ sinh, chính bởi vì không có chút kinh nghiệm nào mới bị con thỏ nhỏ kia ăn sạch, thật hối hận a.

“Chú, không phải là đang hồi tưởng lại chuyện đó chứ, nhập thần đến vậy.” một lần nữa hung hăng cắn một cái trên mông của Chung Húc Phong làm hắn nhịn không được liền kêu lên một tiếng.

“Chú rái cá ngươi lại có phản ứng nha.” Chung Húc Phong mặt đỏ ửng lên, mình đối với bé thỏ tím là không thể chống cự, ai~

“Ngươi chính là vì nguyên nhân đó nên mới tìm đến ta?”

“Đương nhiên, hơn nữa lúc đó chú cũng có phản ứng nga (còn hỏi nữa sao)?” bé thỏ tím dịu dàng nói.

“Nào có ~” Chung Húc Phong đỏ mặt cúi đầu.

“Khi đó ta đã nghĩ không biết tiểu thí thí của ngươi khi ăn thì có cảm giác thế nào, hiện tại đã biết vị rất ngon nga” bé thỏ tím như đang thưởng thức món ngon mà đầu lưỡi liếm liếm.

Chung Húc Phong cảm thấy có chút mất mác, “Ngươi sẽ không phải là đã thích ta đi.” hắn tận lực dùng khẩu khí nhẹ nhàng nhất hỏi.

“Thích? Không nghĩ tới a, ta còn nhỏ mà, việc này chờ đến lúc ta trưởng thành rồi nói sau nga.” bé thỏ tím cười cười, Chung Húc Phong chỉ thấy trái tim mình một trận băng giá, nhưng hắn không biết bé thỏ tím bên kia đang gian xảo cười cười.

“Đại thúc, mở chân ra a, mở rộng ra chút nữa.”  bé thỏ tím chỉ huy Chung Húc Phong bày ra tư thế đầy xấu hổ ra trước mặt y, sau đó chôn vùi đầu vào bên cạnh hoa cúc của Chung Húc Phong.

Chung Húc Phong liền cảm thấy mình như muốn kêu gào về thói quen này a, thật là một cơ thể dâm đãng mà, khó trách bé thỏ tím tại sao lại vừa ý đến như thế.

“Ta phải ~~ cho ta ~~” lòng chịu đựng chua xót, Chung Húc Phong muốn dùng sự thỏa mãn của thân thể để lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn.

Bé thỏ tím nghe lời mà vươn đầu lưỡi đến bên trong tiểu huyệt, liếm hết nếp nhăn này đến nếp nhăn khác.

“Chú, mông của ngươi giỏi quá, hôm qua mới làm thế nhưng hiện tại lại chặt đến vậy, ánh mắt của ta quả nhìn không sai mà” đổi thành ngón tay vói vào bên trong để mở rộng.

“Không đủ ~~~ ta muốn ngươi ~~~~ tiến vào ~~ mau ~~” Chung Húc Phong điên cuồng vặn vẹo thân thể

Sau đó bé thỏ tím cắm vào, bắt đầu kịch liệt di chuyển •••

“Lại dùng lực ~~ a a.......Sâu nữa ~ còn muốn...... ” Chung Húc Phong không ngừng kêu la  •••

Bởi vì làm rất mạnh liệt, Chung Húc Phong thoải mái đến ngất xỉu, để lại bé thỏ tím một mình nhàm chán mà ‘gian thi’ (quan hệ với xác chết =))))) chốc lát sau cũng không đòi hỏi mà ngủ, trước lúc ngủ ôm Chung Húc Phong hung hăng hôn một cái trên mặt hắn, thở dài, nói một câu “Chú ngốc, ngươi vì sao lại đáng yêu đến vậy.”

Mấy ngày nay Chung Húc Phong lại bị mọi người bàn luận như thế này

“Chủ tịch nhìn rất không có tinh thần nga.”

“Đúng vậy, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên thấy Chủ tịch suy sút đến vậy a.”

“Sẽ không phải là thất tình chứ?”

“Không có khả năng, Chủ tịch tuyệt vời như vậy, còn cực kỳ đẹp trai lại có nhiều tiền, ai mà nỡ từ chối cho được.”

” Hôm nay khi họp Chủ tịch còn sai vài chỗ nữa.”

“Thật đáng thương nga, muốn đi an ủi quá.”

“Nhưng không khí chung quanh Chủ tịch lạnh như vậy, ta không dám tới gần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện