Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 71



Ánh nến yếu ớt không đủ xua đi sắc hôn ám trong phòng, khiến không gian phảng phất cảm giác thần bí âm u. Từng đợt gió thổi qua khung cửa sổ kẽo kẹt gai người, cùng hương trầm mê hoặc, tất cả đều chìm trong ánh trăng vàng ấm áp.

Tiếng đẩy cửa chi nha vang lên, tiếng bước chân tất tất tốt tốt đều đặn, vọng lại nghe đặc biệt thê lương. Nương theo ánh nến yếu ớt mà bước đến bên giường, sau sa mạn ẩn hiện một bóng người, mơ hồ thấy được khuôn dung tinh tế của người nằm trên giường. Hơi thở có chút gấp gáp, yên tĩnh ngồi xuống mép giường, sau khi bình tĩnh lại được mới bắt đầu vén lên sa mạn thiển tử sắc.

Đôi mi dài rũ xuống, che đi sóng mắt hổ phách xinh đẹp. Trên trán như cũ điểm một hình xăm diêm la hỏa, trên thân thể ôn hương nhuyễn ngọc đó cũng đầy những ấn ký linh đế, phát ra quang vựng mê người. Người bên giường nuốt xuống một ngụm nước bọt, chầm chậm cởi bỏ giày, nới lỏng y phục, sau đó mới dùng tứ chi bò đến bên cạnh mỹ nhân như ngọc.

Ngọc thủ tinh tế kéo xuống vạt ngoại bào đỏ thẫm, lộ ra da thịt nhẵn nhụi mềm mại cùng với... hôn ngân xanh tím!!??

Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, tình thế xoay chuyển, bị người vốn đang say ngủ lật nằm xuống giường, không cách nào cử động được. Trong đêm đen, sóng mắt hổ phách đặc biệt sáng, cũng đặc biệt trong suốt, như nhìn thấu nội tâm run rẩy của người bên dưới.

"Ngươi là ai?"

Diêm Diệp Chi hai mắt mở lớn, sau đó buồn bực đẩy Chu Sa ra: "Diêm La, ngươi đúng là có mới nới cũ, vừa có Đông Hải công chúa liền quên ngay bản hậu duệ!!"

Chu Sa vẫn còn mơ ngủ, lười nhác liếc nhìn Diêm Diệp Chi, cũng không có nhận ra là quen hay không quen, không chút lưu tình nâng chân đá nàng văng xuống giường.

"Cút, bản linh đến còn muốn ngủ."

Diêm Diệp Chi bị đã lăn xuống đất, va vào cạnh bàn đau điếng, tìm cách lồm cồm bò dậy, trợn trừng nhìn Chu Sa đang thản nhiên tiếp tục tìm Chu gia gia đánh cờ.

"Diêm La ngươi tỉnh dậy cho bản hậu duệ!"

Diêm Diệp Chi tức giận bước tới giường, xốc bỏ chăn phủ trên người Chu Sa, đem nàng kéo dậy cho bằng được.

Bị lôi dậy từ trong mộng, Chu Sa buồn bực hất tay Diêm Diệp Chi ra, xoay người nằm xuống giường, cố gắng dỗ bản thân vào giấc ngủ lần nữa. Diêm Diệp Chi đâu dễ dàng từ bỏ như vậy, nàng leo hẳn lên giường, đem Chu Sa xốc lên, vỗ mạnh vào mặt nàng hai cái.

"Ngươi dậy cho ta! mau dậy cho ta!!"

Chu Sa lười nhác nâng tay lên, âm thanh chát chúa vang lên trong đêm.

Diêm Diệp Chi ngã xuống giường lần thứ hai, ôm gò má bị đánh bỏng rát của mình, điên tiết nhìn Chu Sa.

"Hỗn trướng!! Ngươi dám đánh ta?"

"Cút!" Chu Sa nheo nheo mắt nhìn: "Đừng để bản linh đế nhìn thấy ngươi!"

Diêm Diệp Chi không phải loại nữ nhân dễ bị ức hiếp như vậy, nàng tức giận chỉ trích: "Mau nói đống hỗn độn trên người ngươi là do con hồ ly tinh nào gây ra!? bản hậu duệ nhất định lột da lóc xương của ả!!!"

Chu Sa cười nhạt một tiếng, buồn ngủ cũng vơi đi hơn phân nửa, y phục xộc xệch cũng không chỉnh lại, tiêu sái bước xuống giường.

Diêm Diệp Chi không chút sợ hãi, ngẩng cao đầu nhìn Chu Sa: "Ngươi muốn bảo vệ con hồ ly tinh đó?"

Vạt áo đỏ thẫm trượt xuống đến thắt lưng, yếm hồng sắc thêu phượng hoàng tinh xảo, ôm trọn bộ vị nhu nộn kiều mị trêu chọc nội tâm người khác, còn có chút kiêu ngạo no đủ.

Diêm Diệp Chi thật sự nhịn không được mà mắng "yêu nghiệt" trong cổ họng, chăm chú nhìn thân thể cân xứng hoàn hảo trước mắt, đúng là khiến nữ nhân ghen tỵ, nam nhân say mê mà.

Ngón tay thon dài tinh tế nhẹ nhàng nâng cằm của Diêm Diệp Chi lên, âm thanh mềm mại quanh quẩn khắp phòng.

"Ngươi nên nhớ, nữ nhân bên cạnh bản linh đế không phải chỉ có ngươi cùng Ân Thần, bản linh đế thích ai liền lên giường cùng ngươi đó, ngươi hay Ân Thần đều không có quyền quản."

"Ngươi thay đổi rồi." Diêm Diệp Chi run rẩy nhìn vào đôi mắt hổ phách xinh đẹp kia, hốc mắt của nàng hoen đỏ: "Không còn là Diêm La quân mà ta yêu nữa rồi."

"Vậy à."

"Diêm La, ta biết ngươi khi ngươi còn đang nằm trong trứng chu sa kìa, chúng ta đã dùng thiên âm đầu tiên biết được mà nói chuyện với nhau, ngươi ngày đó khác với hiện tại rất nhiều. Lúc ngươi một vạn tuổi, ngươi có chút nghịch ngợm, có chút bốc đồng, nhưng không phải như hiện tại phóng túng vô độ, chỉ thích tổn thương người khác, nhìn người khác vì ngươi mà thương tâm đau lòng."

Trước những lời chỉ trích của Diêm Diệp Chi, Chu Sa chỉ cười một tiếng, phất nhẹ tay áo, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ.

"Ngươi nếu còn muốn ở bên cạnh ta thì nên nhớ rằng Diêm La mà ngươi nói đã chết bốn vạn năm rồi, chỉ còn lại một linh đế này thôi, nếu ngươi buông không được Diêm La mà ngươi đã nói thì ngươi đi được rồi đó."

"Diêm La, ngươi vì cái gì mà biến thành bộ dạng này, ta đều biết, nhưng ngươi không đượctự hủy đi chính mình như thế!" Diêm Diệp Chi vội kéo tay áo của Diêm La, ôn giọng khuyên nhủ: "Nghe ta, Diêm La, quên việc trả thù đi, ngươi hiện tại là linh đế, không nên để tâm những việc nhỏ nhặt này, chúng ta làm lại từ đầu được không?"

"Làm lại từ đầu..."

Chu Sa cười nhạt, thuận tay nắm lấy bàn tay của Diêm Diệp Chi, một đường kéo nàng ra ngoài, dùng tay còn lại mở cửa ra, đem nàng đẩy ra khỏi phòng.

"Cút! Bản linh đế không muốn nhìn thấy ngươi!"

Nói dứt lời liền tuyệt tình đóng cửa lại, còn dùng cả kết giới phong ấn lại.

Diêm Diệp Chi hoảng hốt vỗ vào kết giới, hét lên: "Diêm La ngươi không thể đối với ta như vậy!! Ngươi mau để ta vào!!!"

Cung nữ nghe ồn liền chạy đến xem thử, sau khi nghe những lời Chu Sa nói xong, liền dùng sức lôi Diêm Diệp Chi ra ngoài.

Ức Luân sơn cũng được một đêm náo loạn.

Sáng sớm hôm sau nghe báo mẫu thân gọi đến Kiều Hy điện, Chu Sa thay đổi y phục xong liền đến bái kiến, vừa vặn có cả Thiên Trinh và nương.

Chuyện tối hôm qua các nàng biết được hơn phân nửa, sau khi tỉnh dậy, Chu Sa rõ ràng phóng túng trong chuyện thê thiếp rất nhiều, hơn nữa cũng rất hay cùng nha hoàn tầm hoa vấn liễu. Nếu chỉ như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại Chu Sa là linh đế, nếu như phương diện đó quá phóng túng, lại ở thánh địa mà phóng túng thì có chút không ổn, chỉ có thể nghĩ giúp nàng lập hậu cung để ngăn lời lẽ không hay đồn đãi đi xa.

Cả đêm suy nghĩ, Thiên Văn Cẩm cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình.

"Diêm La, con hôm nay chuyển đến Tử Liên Bát Kính đi."

"Tử Liên Bát Kính..." Chu Sa nghi hoặc: "Đó chẳng phải là cung điện mẫu thân ngài ở trước khi thú nương sao?"

"Phải, con đến nơi đó cũng là hợp lẽ, hiện tại là linh đế rồi, nếu muốn qua lại với cung phi cũng cần một chỗ thích hợp, tránh điều ra tiếng vào."

"Vâng, mẫu thân."

Thiên Văn Cẩm gật gù, nói tiếp: "Phía sau hậu viện là Thần Nguyệt, hậu cung của con đều an bài ở đó đi, đừng để các nàng bước vào Tử Liên Bát Kính."

"Con nhớ rồi." Chu Sa lại nói: "Nhưng con đi như vậy, ai sẽ chiếu cố các ngài đây? con nghĩ lần này A Trinh cũng phải đi."

Diêm Tống Bình thở dài một tiếng: "Ta cùng với mẫu thân các con đúng là không có phúc được ở bên cạnh nhi nữ, chưa gì A Trinh lại có thiên kiếp, sắp tới phải xuống phàm gian trừ yêu diệt ma."

"Trừ yêu diệt ma?" Chu Sa có chút gấp gáp, hỏi: "Nhi nữ cùng đi có được không?"

"Đã là thiên kiếp, không tránh khỏi đâu."

Thiên Trinh thản nhiên như thể người sắp chịu thiên kiếp không phải nàng, nhưng ánh mắt có chút phức tạp.

Nhìn qua ánh mắt, Chu Sa đoán được bảy tám phần, trầm mặc một lúc lâu mới dám mở miệng hỏi: "Có phải mọi người đang che giấu điều gì không? làm sao thiên kiếp chỉ đơn giản là trảm yêu trừ ma, lần này tám phần là tình kiếp, đúng không?"

Thiên Trinh trộm nhìn sắc mặt của mẫu thân và nương, sau đó mới trầm trọng gật đầu.

"Lý nào lại là thiên kiếp với phàm nhân!?" Chu Sa tức giận quát lên: "Tư Mệnh đâu rồi? con muốn hỏi cho ra lẽ!"

"Nếu là thiên kiếp với phàm nhân cũng không phải không tốt." Thiên Trinh nói tiếp: "Sau khi trải qua thiên kiếp rồi, cho phàm nhân đó một ít ngân lượng, nếu lỡ gϊếŧ chết phàm nhân đó thì hảo hảo nói chuyện với Diêm quân, để sau khi luân hồi chuyển thế sẽ có thể đầu thai vào một gia đình tốt hơn."

"Cái này không phải chỉ đơn giản là giải quyết hậu quả cuối cùng." Chu Sa buồn bực nói: "Lần này ngươi phi thăng lên tứ đẳng, khẳng định không dễ dàng đâu, nếu lỡ dấn quá sâu, một người là phàm nhân một người là linh thú, khẳng định không có kết cục tốt!"

"Sẽ không đâu." Thiên Trinh nhẹ nhàng an ủi tỷ tỷ của mình: "Cũng không phải lần đầu..."

"Đừng nói với ta không phải lần đầu trải qua tình kiếp!" Chu Sa duỗi ngón tay điểm vào trán Thiên Trinh: "Nhìn là biết ngươi chưa nếm qua khổ đau của ái tình, bộ dạng ham chơi này đã tố cáo ngươi hết rồi! Tỷ tỷ ngươi trải qua hai lần tình kiếp, sớm nhìn thấu suy nghĩ của ngươi, hơn nữa dám nghĩ lừa gạt tỷ tỷ, ngươi cũng chán sống rồi!!"

"Ách..."

"Không nên cãi nữa." Thiên Văn Cẩm khoát tay ngăn lại, nhíu nhíu mày, nói: "Nếu không qua, ta độ kiếp cho A Trinh, không có vấn đề gì đâu."

"Mẫu thân, ngài không cần nhún tay vào, để A Trinh tự mình chịu thiên kiếp đi." Chu Sa nheo mắt: "Cũng không còn nhỏ, tại sao phải bảo bọc nàng?"

Thiên Trinh dẩu môi: "Rõ ràng là tỷ đang ghen tỵ với ta!"

Chu Sa không nói gì, ung dung khom người xuống, nhặt lấy viên sỏi trong chậu hoa bên cạnh, chuẩn xác ném vào đầu Thiên Trinh.

Âm thanh vang lên đặc biệt lớn, Thiên Trinh ngồi ngây ra rất lâu, sau đó sờ tay lên trán, rồi nhìn bàn tay của mình. Chất lỏng sềnh sệt màu đỏ đặc biệt chói mắt, hơn nữa còn chảy ra rất nhiều, nhỏ thành giọt chảy xuống kẽ tay.

"Máu!!!!!"

Hét xong liền ngã xuống bàn ngất đi!?!?

Chu Sa bị nàng dọa cho giật mình, nhìn sang Diêm Tống Bình: "Nương, nàng làm sao vậy?"

Thiên Văn Cẩm thay Diêm Tống Bình trả lời: "Từ nhỏ đã sợ máu, thấy máu là ngất đi thôi, không có gì đâu."

Diêm Tống Bình nhìn hung khí trong tay Chu Sa, trừng mắt: "Lớn rồi mà suy nghĩ cũng không chịu trưởng thành một chút, như thế nào lại đả thương thân muội muội đây?"

Chu Sa bĩu môi: "Nương, ngài thiên vị, lúc Diêm La còn nhỏ, đấu với cá chép tinh bị đánh cả người đều là máu, nương cũng không mắng hai con cá chép đó, vậy mà bây giờ..."

"Hảo, hảo, là nương sai." Diêm Tống Bình khoát tay ngăn lại, nhìn đứa nhỏ vẫn chưa trưởng thành ở đối diện nàng, ôn giọng: "Ngoan, mau đi đi, để A Trinh lại đây, nương giúp con thu xếp."

"Vâng, nương."

Chu Sa bỏ xuống "hung khí", nhanh nhẹn đào tẩu~

Thiên Văn Cẩm xoa cằm nhìn Thiên Trinh đang nằm dài trên bàn, hỏi: "A Bình, làm gì bây giờ?"

"Để nó ngất ở đây đi." Diêm Tống Bình kéo tay Thiên Văn Cẩm, cười nói: "A Cẩm, chúng ta lâu rồi chưa đến Giang Hà trì, hôm nay đi một chuyến được không?"

"Hảo, chúng ta cùng đi."

Nói xong, lão phu thê cùng nắm tay nhau bay nhảy đến Giang Hà trì~

Thiên Trinh: (╯-_-)╯╧╧

Nàng là đứa con được nhặt từ thùng rác đấy!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện