Chú Thạch Sư
Chương 7: Bàn chuyện vận khí.
“ Nêu cho ta cái thuộc tính !!”
[ Đinh ! Theo sổ thiên mệnh của Ngọc Hoàng, cái này Hỏa Tự khi nhỏ có một mình ăn hết được xác của Xích Thố Thần Mã, theo định dạng khi đạt 2 vạn năm tu vi sẽ thức tỉnh Xích Thố đặc tính, sau khi hấp thụ Hồn Hoàn liền gần đủ chỉ tiêu !]
“ Thế giờ…ta cưỡi châu chấu đi đánh trận sao ??” Lưu Phàm cười khổ.
Hắn giờ hiểu rồi, Hoả Tự tư chất thiên mệnh rất cao, nhờ vào đó mà có thể giám định cấp bậc của rất nhiều cái khác thực thể.
[ Đinh ! Có thể, ấy là sau khi tu thêm 200 năm nữa !! ]
“ Vậy giờ ta làm được gì ??” Lưu Phàm thất vọng hỏi.
[ Đinh ! Hỏa Tự thăng lên 《Chuẩn Sơ Cấp Thú Linh》 , nhận được kĩ năng 《Hiếu Chiến》 từ Xích Thố thức tỉnh. Tác dụng: Càng đánh càng hăng, tăng lực chiến theo thời gian chiến đấu !! ]
Lưu Phàm gật gù, nhìn sang Hoả Tự bên cạnh, nói:
“ Cảm thấy hết sầu đời chưa ??”
“ Rồi !!” Hoả Tự nhảy nhót nói.
Bỗng, Lưu Phàm hắn cảm thấy trong tay đang nắm thứ gì đó.
Xoè bàn tay, thấy Linh Thạch, chính xác mà nói là hai viên lúc nãy Tàng Cao Cấp Mộc Thạch.
“ Cớ sao nó ở đây ??”
[ Đinh ! Kí chủ hiện không có đủ linh ước, Linh Thạch tự động được chuyển ra, hơn nữa còn không được phép sử dụng !]
Lưu Phàm gãi gãi đầu, hắn vẫn nghe người ta nói vấn đề dẫn linh lực để mở linh ước rồi, nhưng, bản thân phế vật nửa đời, không biết làm a !
“ Chắc đi hỏi Thạch Đà liền biết, hắn tu vi Chuẩn Cao Cấp, hẳn cao minh.” Lưu Phàm phủi áo đứng dậy, xốc nhị vị châu chấu vào trong áo, từng bước tới gặp Thạch Đà.
Hắn cũng tò mò, không biết Thạch Đà thiên hướng là gì mà lại bức được Thần Cấp Mộc Tinh Linh.
……..
“ Thạch huynh !!”
“ Có chuyện gì vậy ??” Thạch Đà hỏi.
“ À, chuyện là thế này, ta giờ mới luyện được một viên Linh Thạch, nhưng lại không biết tạo linh ước mới kiểu gì, mong huynh có thể thương tình mà chỉ bảo.” Lưu Phàm thành thật khai.
“ Ngươi tu vi đến Cao Cấp bậc 2 mà không biết ??” Thạch Đà khó hiểu hỏi.
“ Ừ, ta là kẻ tự luyện, không học có bài bản.” Lưu Phàm chọn một cái lý do bừa bãi mà đáp.
“ Cấp bậc gì ??” Tăng Đà có chút khinh thường hỏi.
“ Tàng Cao Cấp Mộc Thạch.”
Tăng Đà xém chút nữa ngã ngửa, hắn đang tưởng là một cái Sơ Cấp mới luyện, cùng lắm là đến Trung Cấp, ai ngờ có kẻ ngốc luyện ra Cao Cấp mà không biết tạo linh ước.
“ T-Thôi được, ta giúp ngươi !!” Hắn cay đắng nói.
“ Đa tạ !!” Lưu Phàm cười tươi, quả thực người trên Âu Lạc đại lục này rất là tốt tính a !
“ Nghe kĩ này, ta trước giờ không giỏi truyền thụ, đầu tiên ngươi phải có linh lực đạt đến sung mãn nhất, sau đó nhìn vào thế giới tinh thần của mình, sẽ thấy có một ngôi sao, ấy là một viên khi trước của ngươi, dẫn linh lực vào một vị trí khác ngoài ngôi sao ấy, đến khi nào đủ để đục một lỗ trên trời liền là có chỗ !!”
Lưu Phàm muốn khóc…
Nói năng nhanh như như vậy, hiểu được chắc cũng đã trùng kích Thần Cấp.
“ Đa tạ huynh một lần nữa…” Hắn gượng gạo nói.
Bây giờ trong đầu, chỉ nhớ mấy chữ ‘ dẫn linh lực đục một lỗ. ‘
Lưu Phàm nhắm mắt, tự nhìn sâu vào tiềm thức của mình, nhìn đến chính mình thế giới tinh thần.
Quả thực có một ngôi thanh tinh xanh biếc, đại diện cho Cao Cấp bậc 2 Thủy Thạch.
Hắn nhìn tập trung vào một điểm khác trên trời đêm ấy, qua ánh mắt dẫn linh lực.
-Bụp !!-
Một cái tiếng kêu cụt lủn vang lên, kèm theo đó là trên trời đêm xuất hiện một vùng xám đen bụi sao, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhàn nhạt di động.
“ Được chưa nhỉ ??” Lưu Phàm tự hỏi.
Hắn chẳng thấy ngôi sao nào xuất hiện thêm cả.
“ Chắc chưa.” Lưu Phàm chốt lại
Liền cứ như vậy liên tiếp Lưu Phàm thử lại, vô số vùng bụi sao được tạo ra, dày đặc đến mức trời đen như chuyển xám.
Không biết qua bao lâu, hắn dừng lại, có chút mệt mỏi thở dốc, có vẻ như càng lúc càng tốn nhiều linh lực.
[ Đinh ! Chúc mừng kí chủ đã một mạch mở ra 1000 linh ước ! Tiến hành tính toán tặng phẩm ! ]
Lưu Phàm nghe tiếng hệ thống xác nhận, liền gật gù đầu, cuối cùng đã thành công.
Khoan…
Có cái gì sai sai…
“ Hệ thống, ta bây giờ có bao nhiêu linh ước !!!?” Hắn chồm lên hỏi.
[ Đinh ! Kí chủ có 1 linh ước đầy, 1000 linh ước còn trống, tổng cộng 1001 linh ước ! ]
Lưu Phàm định hỏi, bỗng dưng cảm thấy mình như vậy quá lệ thuộc hệ thống, liền tự kiểm lại bản thân.
Hừm, rõ ràng linh lực của bản thân đã cạn sạch, tại sao vẫn từ đâu cuồn cuộn chảy vào ??
Lẽ nào…
Trì Thạch !!
Hắn quay sang, cảm nghiệm Trì Thạch, xác thực thấy nó đã mất một lượng linh lực lớn, nhưng, so ra tổng thể vẫn không thấm vào đâu.
Lần này đối với Lưu Phàm không tính là lỗ.
“ Được chưa ??” Thạch Đà nhìn Lưu Phàm mở mắt mà hỏi.
Ba lần, đúng ba lần lão tử lấy thêm củi đốt mà tiểu tử này vẫn không xong.
“ Được rồi, cảm tạ Thạch huynh chỉ dạy !” Lưu Phàm đứng lên, nói.
Lưu Phàm vừa nhìn hai viên Linh Thạch trong tay vừa nói.
Hắn câu thông một chút, đem Cao Cấp Mộc Tàng Thạch này thu vào, tự cảm thấy lúc nãy bản thân đần đến không gì sánh được.
“ Về chuyện hợp nhất, ngươi dùng bao nhiêu Tinh Trung Cấp Mộc Thạch để ghép nên vậy ?” Thạch Đà hiếu kì hỏi, không biết tên phế vậy này còn phế thế nào nữa.
“ Hai mươi viên ghép ra hai viên…” Lưu Phàm đáp.
“?!!!?” Thạch Đà nhảy dựng lên.
Mười viên ghép ra một viên, hai mươi viên ghép ra hai viên, ấy là chỉ để nói bọn học đồ Sơ Cấp, lên cao hơn, bao giờ cũng phải dự trù thêm để tăng xác xuất, còn hơn là phế mất toàn bộ nguyên liệu.
Ấy nói chính Thạch Đà lúc ghép viên này Chuẩn Cao Cấp Quang Thạch cũng phải dùng đến 12 viên Nghệ Cao Cấp Quang Thạch đồng thời dốc cạn linh lực mới đủ.
Tiểu tử ghép mười được một, vận khí quá ghê gớm !
“ Có gì lạ hả ??” Lưu Phàm ngây ngô hỏi.
Xác thực, ở trường, kẻ như hắn chỉ học ghép 10 ra 1 của Sơ Cấp Thạch.
[ Đinh ! Lý giải cho kí chủ, phàm nhân bên ngoài luyện luôn cần có thêm Linh Thạch để đảo bảo khả năng tăng cấp, riêng bản hệ thống là lấy thiên địa linh khí làm đảm bảo, luôn luôn duy trì tỉ lệ dung hợp là 10:1 ! ]
Lưu Phàm đã thông, cả lý do Thạch Đà oán hận nhân sinh và cả mức độ nghịch thiên của hệ thống.
Thao túng thiên địa để đảm bảo tỉ lệ, không phải quá doạ người đi.
“ Hệ thống, không phải ngươi nói ta không thu được cái gì từ bên ngoài sao, cớ vì gì lại rút được linh lực từ Trì Thạch ??” Hắn bỗng dưng thắc mắc.
[ Đinh ! Trì Thạch ấy đã được đăng nhập cùng kí chủ, thuộc quyền truy cập của hệ thống ! ]
“ Thế ta có thu thiên địa linh khí để tu luyện được không ??”
[ Đinh ! Vẫn có thể, phạm trù cấm đoán bao gồm tất cả nguồn linh khí, Linh Thạch, khoáng mạch, thiên tàng địa bảo không xuất phát từ Thần cấp hoặc do hệ thống tặng ! ]
[ Đinh ! Phần thưởng mở 1000 linh ước đã tính toán xong, mời nhận lấy 《Đa Sắc Tăng Lực Đại Pháp Bảo》 ! ]
“???” Lưu Phàm bất chợt thấy danh tự này quá chút dài.
“ Trước hết về núi đã, sau đó từ từ nghiên cứu.” Hắn rời đi khỏi cửa trại Thạch Đà, không hề biết bên trong trướng kia là một kẻ đang dập đầu lạy mình, xin được hưởng sái chút vận khí.
“ Thạch huynh, ngươi là thiên hướng gì ??” Lưu Phàm sực nhớ, hỏi.
“ Ta là Công Tu Quang Thạch, thuộc Giác Đấu Tông, sử dụng bí pháp áp chính mình Linh Thạch lên thân thể, cường hoá lên.” Thạch Đà bên trong nói vọng ra đáp.
, thể loại hắc thủ sau màn
[ Đinh ! Theo sổ thiên mệnh của Ngọc Hoàng, cái này Hỏa Tự khi nhỏ có một mình ăn hết được xác của Xích Thố Thần Mã, theo định dạng khi đạt 2 vạn năm tu vi sẽ thức tỉnh Xích Thố đặc tính, sau khi hấp thụ Hồn Hoàn liền gần đủ chỉ tiêu !]
“ Thế giờ…ta cưỡi châu chấu đi đánh trận sao ??” Lưu Phàm cười khổ.
Hắn giờ hiểu rồi, Hoả Tự tư chất thiên mệnh rất cao, nhờ vào đó mà có thể giám định cấp bậc của rất nhiều cái khác thực thể.
[ Đinh ! Có thể, ấy là sau khi tu thêm 200 năm nữa !! ]
“ Vậy giờ ta làm được gì ??” Lưu Phàm thất vọng hỏi.
[ Đinh ! Hỏa Tự thăng lên 《Chuẩn Sơ Cấp Thú Linh》 , nhận được kĩ năng 《Hiếu Chiến》 từ Xích Thố thức tỉnh. Tác dụng: Càng đánh càng hăng, tăng lực chiến theo thời gian chiến đấu !! ]
Lưu Phàm gật gù, nhìn sang Hoả Tự bên cạnh, nói:
“ Cảm thấy hết sầu đời chưa ??”
“ Rồi !!” Hoả Tự nhảy nhót nói.
Bỗng, Lưu Phàm hắn cảm thấy trong tay đang nắm thứ gì đó.
Xoè bàn tay, thấy Linh Thạch, chính xác mà nói là hai viên lúc nãy Tàng Cao Cấp Mộc Thạch.
“ Cớ sao nó ở đây ??”
[ Đinh ! Kí chủ hiện không có đủ linh ước, Linh Thạch tự động được chuyển ra, hơn nữa còn không được phép sử dụng !]
Lưu Phàm gãi gãi đầu, hắn vẫn nghe người ta nói vấn đề dẫn linh lực để mở linh ước rồi, nhưng, bản thân phế vật nửa đời, không biết làm a !
“ Chắc đi hỏi Thạch Đà liền biết, hắn tu vi Chuẩn Cao Cấp, hẳn cao minh.” Lưu Phàm phủi áo đứng dậy, xốc nhị vị châu chấu vào trong áo, từng bước tới gặp Thạch Đà.
Hắn cũng tò mò, không biết Thạch Đà thiên hướng là gì mà lại bức được Thần Cấp Mộc Tinh Linh.
……..
“ Thạch huynh !!”
“ Có chuyện gì vậy ??” Thạch Đà hỏi.
“ À, chuyện là thế này, ta giờ mới luyện được một viên Linh Thạch, nhưng lại không biết tạo linh ước mới kiểu gì, mong huynh có thể thương tình mà chỉ bảo.” Lưu Phàm thành thật khai.
“ Ngươi tu vi đến Cao Cấp bậc 2 mà không biết ??” Thạch Đà khó hiểu hỏi.
“ Ừ, ta là kẻ tự luyện, không học có bài bản.” Lưu Phàm chọn một cái lý do bừa bãi mà đáp.
“ Cấp bậc gì ??” Tăng Đà có chút khinh thường hỏi.
“ Tàng Cao Cấp Mộc Thạch.”
Tăng Đà xém chút nữa ngã ngửa, hắn đang tưởng là một cái Sơ Cấp mới luyện, cùng lắm là đến Trung Cấp, ai ngờ có kẻ ngốc luyện ra Cao Cấp mà không biết tạo linh ước.
“ T-Thôi được, ta giúp ngươi !!” Hắn cay đắng nói.
“ Đa tạ !!” Lưu Phàm cười tươi, quả thực người trên Âu Lạc đại lục này rất là tốt tính a !
“ Nghe kĩ này, ta trước giờ không giỏi truyền thụ, đầu tiên ngươi phải có linh lực đạt đến sung mãn nhất, sau đó nhìn vào thế giới tinh thần của mình, sẽ thấy có một ngôi sao, ấy là một viên khi trước của ngươi, dẫn linh lực vào một vị trí khác ngoài ngôi sao ấy, đến khi nào đủ để đục một lỗ trên trời liền là có chỗ !!”
Lưu Phàm muốn khóc…
Nói năng nhanh như như vậy, hiểu được chắc cũng đã trùng kích Thần Cấp.
“ Đa tạ huynh một lần nữa…” Hắn gượng gạo nói.
Bây giờ trong đầu, chỉ nhớ mấy chữ ‘ dẫn linh lực đục một lỗ. ‘
Lưu Phàm nhắm mắt, tự nhìn sâu vào tiềm thức của mình, nhìn đến chính mình thế giới tinh thần.
Quả thực có một ngôi thanh tinh xanh biếc, đại diện cho Cao Cấp bậc 2 Thủy Thạch.
Hắn nhìn tập trung vào một điểm khác trên trời đêm ấy, qua ánh mắt dẫn linh lực.
-Bụp !!-
Một cái tiếng kêu cụt lủn vang lên, kèm theo đó là trên trời đêm xuất hiện một vùng xám đen bụi sao, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhàn nhạt di động.
“ Được chưa nhỉ ??” Lưu Phàm tự hỏi.
Hắn chẳng thấy ngôi sao nào xuất hiện thêm cả.
“ Chắc chưa.” Lưu Phàm chốt lại
Liền cứ như vậy liên tiếp Lưu Phàm thử lại, vô số vùng bụi sao được tạo ra, dày đặc đến mức trời đen như chuyển xám.
Không biết qua bao lâu, hắn dừng lại, có chút mệt mỏi thở dốc, có vẻ như càng lúc càng tốn nhiều linh lực.
[ Đinh ! Chúc mừng kí chủ đã một mạch mở ra 1000 linh ước ! Tiến hành tính toán tặng phẩm ! ]
Lưu Phàm nghe tiếng hệ thống xác nhận, liền gật gù đầu, cuối cùng đã thành công.
Khoan…
Có cái gì sai sai…
“ Hệ thống, ta bây giờ có bao nhiêu linh ước !!!?” Hắn chồm lên hỏi.
[ Đinh ! Kí chủ có 1 linh ước đầy, 1000 linh ước còn trống, tổng cộng 1001 linh ước ! ]
Lưu Phàm định hỏi, bỗng dưng cảm thấy mình như vậy quá lệ thuộc hệ thống, liền tự kiểm lại bản thân.
Hừm, rõ ràng linh lực của bản thân đã cạn sạch, tại sao vẫn từ đâu cuồn cuộn chảy vào ??
Lẽ nào…
Trì Thạch !!
Hắn quay sang, cảm nghiệm Trì Thạch, xác thực thấy nó đã mất một lượng linh lực lớn, nhưng, so ra tổng thể vẫn không thấm vào đâu.
Lần này đối với Lưu Phàm không tính là lỗ.
“ Được chưa ??” Thạch Đà nhìn Lưu Phàm mở mắt mà hỏi.
Ba lần, đúng ba lần lão tử lấy thêm củi đốt mà tiểu tử này vẫn không xong.
“ Được rồi, cảm tạ Thạch huynh chỉ dạy !” Lưu Phàm đứng lên, nói.
Lưu Phàm vừa nhìn hai viên Linh Thạch trong tay vừa nói.
Hắn câu thông một chút, đem Cao Cấp Mộc Tàng Thạch này thu vào, tự cảm thấy lúc nãy bản thân đần đến không gì sánh được.
“ Về chuyện hợp nhất, ngươi dùng bao nhiêu Tinh Trung Cấp Mộc Thạch để ghép nên vậy ?” Thạch Đà hiếu kì hỏi, không biết tên phế vậy này còn phế thế nào nữa.
“ Hai mươi viên ghép ra hai viên…” Lưu Phàm đáp.
“?!!!?” Thạch Đà nhảy dựng lên.
Mười viên ghép ra một viên, hai mươi viên ghép ra hai viên, ấy là chỉ để nói bọn học đồ Sơ Cấp, lên cao hơn, bao giờ cũng phải dự trù thêm để tăng xác xuất, còn hơn là phế mất toàn bộ nguyên liệu.
Ấy nói chính Thạch Đà lúc ghép viên này Chuẩn Cao Cấp Quang Thạch cũng phải dùng đến 12 viên Nghệ Cao Cấp Quang Thạch đồng thời dốc cạn linh lực mới đủ.
Tiểu tử ghép mười được một, vận khí quá ghê gớm !
“ Có gì lạ hả ??” Lưu Phàm ngây ngô hỏi.
Xác thực, ở trường, kẻ như hắn chỉ học ghép 10 ra 1 của Sơ Cấp Thạch.
[ Đinh ! Lý giải cho kí chủ, phàm nhân bên ngoài luyện luôn cần có thêm Linh Thạch để đảo bảo khả năng tăng cấp, riêng bản hệ thống là lấy thiên địa linh khí làm đảm bảo, luôn luôn duy trì tỉ lệ dung hợp là 10:1 ! ]
Lưu Phàm đã thông, cả lý do Thạch Đà oán hận nhân sinh và cả mức độ nghịch thiên của hệ thống.
Thao túng thiên địa để đảm bảo tỉ lệ, không phải quá doạ người đi.
“ Hệ thống, không phải ngươi nói ta không thu được cái gì từ bên ngoài sao, cớ vì gì lại rút được linh lực từ Trì Thạch ??” Hắn bỗng dưng thắc mắc.
[ Đinh ! Trì Thạch ấy đã được đăng nhập cùng kí chủ, thuộc quyền truy cập của hệ thống ! ]
“ Thế ta có thu thiên địa linh khí để tu luyện được không ??”
[ Đinh ! Vẫn có thể, phạm trù cấm đoán bao gồm tất cả nguồn linh khí, Linh Thạch, khoáng mạch, thiên tàng địa bảo không xuất phát từ Thần cấp hoặc do hệ thống tặng ! ]
[ Đinh ! Phần thưởng mở 1000 linh ước đã tính toán xong, mời nhận lấy 《Đa Sắc Tăng Lực Đại Pháp Bảo》 ! ]
“???” Lưu Phàm bất chợt thấy danh tự này quá chút dài.
“ Trước hết về núi đã, sau đó từ từ nghiên cứu.” Hắn rời đi khỏi cửa trại Thạch Đà, không hề biết bên trong trướng kia là một kẻ đang dập đầu lạy mình, xin được hưởng sái chút vận khí.
“ Thạch huynh, ngươi là thiên hướng gì ??” Lưu Phàm sực nhớ, hỏi.
“ Ta là Công Tu Quang Thạch, thuộc Giác Đấu Tông, sử dụng bí pháp áp chính mình Linh Thạch lên thân thể, cường hoá lên.” Thạch Đà bên trong nói vọng ra đáp.
, thể loại hắc thủ sau màn
Bình luận truyện