Chủ Thần Quật Khởi
Chương 2: Nhẫn Vàng Của Ta Đâu?
Ngô Minh vẻ mặt hờ hững nhìn Ngô quản gia chất vấn người hầu ở Hộ Viện, trong đầu vẫn cố gắng sắp xếp lại mớ ký ức của tên Ngô Minh kia.
Tên Ngô Minh công tử ăn chơi kia tuy học hành kém cỏi nhưng hắn cũng có chút kiến thức cơ bản, thế nên nhờ mớ ký ức đó mà Ngô Minh cũng biết được nơi mình sống lúc bấy giờ là nước Chu.
Nước Chu ở đây chẳng liên quan gì đến Đông Chu, Tây Chu trong lịch sử cả mà là một nơi tồn tại rất nhiều sức mạnh siêu nhiên, thần bí!
Ở đây có những người luyện võ, thân thể to cao, cường tráng, nhìn như những hung thú cổ xưa vậy!
Nhưng cũng có người đọc sách thánh hiền, dưỡng khí tu tâm, tính tình thẳng thắn, cương trực đúng kiểu một nhà nho!
Có cả những vị thần tiên của đạo giáo có thể hô mưa gọi gió!
Thậm chí, những người thông hiểu vu thuật, những pháp sư Salman có thể dùng sức mạnh của các sinh linh tự nhiên cũng như các cổ sư chuyên nghiên cứu và nuôi dưỡng trùng độc, bùa chú cũng có nốt.
Ngô Minh còn muốn biết nhiều thứ hơn nhưng cái tên Ngô Minh công tử đào hoa kia lại là một tên học hành không ra gì, nên những thứ trong đầu hắn mà Ngô Minh lục lọi được cũng là nhờ hắn có người tỷ tỷ từ nhỏ đã ở trong đạo quán chỉ bảo cho.
- Lão Lục thật là một tên vô dụng!
Ngô quản gia phất tay, các khớp xương kêu lên răn rắc, giống như tiếng pháo nổ vậy.
Ngô quản gia này xem ra võ công cũng không phải dạng tầm thường.
- Thiếu gia! Tiểu nhân đi bắt tên Lâm Kỳ kia về để thiếu gia thỏa sức trừng trị hắn có được không?
Nói vậy nhưng lúc quay đầu đi thì tất cả hào khí lúc nãy của Ngô quản gia không biết tan biến đi đâu mất hết mà lại trở về với cái vẻ nịnh bợ thường thấy, sự khác biệt trước và sau rất rõ ràng, cứ như là hai người khác nhau vậy.
- Đợi đã!
Nếu như là Ngô Minh của trước đây thì e là hắn đã la hét inh ỏi, đòi phanh thây tên Lâm Kỳ kia rồi.
Nhưng Ngô Minh hiện tại không phải là tên Ngô Minh hung hăng, ăn chơi vô độ kia, cô nàng kia không phải là hắn ta cướp về, cũng không phải hắn ta sai người giết Lâm Kỳ nên đương nhiên là không muốn gánh trách nhiệm rồi.
Hơn nữa, Ngô Minh vừa mới vượt thời gian đến đây nên suy nghĩ và quan niệm trước đây đã thâm căn cố đế rồi nên muốn hắn ra lệnh giết người, đặc biệt là những người không liên quan gì đến mình là chuyện không thể và tuyệt đối không bao giờ xảy ra.
Mà quan trọng nhất là tình hình hiện tại lại vô cùng kỳ lạ!
- Tên Lâm Kỳ kia rốt cuộc là người thế nào?
Ngô Minh quyết định hỏi rõ sự tình rồi mới tính tiếp.
- Lâm Kỳ?
Ngô quản gia quả không hổ danh là một kẻ bầy tôi thực thụ, nên chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhanh nhảu trả lời:
- Thưa Minh thiếu gia, nhà hắn ở Bạch Thủy, là hàng xóm của Vân cô nương, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống nhờ vào mấy mảnh ruộng bạc màu... hắn từng được đưa vào võ đường địa phương nhưng hắn lại là một tên vô dụng không có tư chất luyện võ, thế nên sau ba ngày đã bị võ đường đuổi cổ.
Sắc mặt Ngô Minh càng trở nên kỳ lạ hơn.
Võ đường của kiếp này giống như trường tiểu học sau này thôi, thậm chí còn phổ cập hơn nữa, là nơi mà tất cả con em nhà nông đều phải vào để luyện võ, thời gian luyện cũng vài tháng, chủ yếu là để có vài miếng võ phòng thân.
Thế nên tiêu chuẩn vào học chắc chắn sẽ rất thấp, một người mà ngay cả võ đường cũng chê, không muốn dạy thì quả nhiên là một tên bất tài vô dụng rồi!
- Tư chất?
Ngô Minh đưa tay gõ gõ vào đầu mình, con người là bá chủ muôn loài! Về mặt lý luận mà nói thì chỉ cần là người thì đều có thể tu đạo luyện võ, dưỡng khí luyện trùng, thậm chí là trường sinh bất lão nữa!
Nhưng khi mà tất cả mọi người đều có tư chất cả thì việc tư chất tốt hay không là quan trọng hơn hết.
Có người luyện võ mười năm, một trăm năm nhưng hiệu quả lại không bằng người chỉ mới luyện một năm thậm chí là nửa tháng mười ngày nữa là!
Hầu hết đa số mọi người đều có tư chất nhưng nếu như tư chất quá kém thì cũng khác gì là người không có tư chất.
Ngay cả thân thể hiện tại của mình xem ra cũng biết vài chiêu võ và một ít kiến thức, chỉ là mấy thứ đó hoàn toàn nhờ vào sự đốc thúc của người tỷ tỷ kia cũng như miễn cưỡng luyện tập, nhồi nhét mà có được.
Nếu theo cách nói của các giáo đầu dạy võ thì tư chất của tên Ngô Minh ăn chơi kia thuộc hàng trung bình, vừa đủ dùng nhưng công sức và tiền bạc để bỏ ra bồi dưỡng, dạy võ cho hắn lại đủ để bồi dưỡng cho mười người, thậm chí là mười lăm người chứ không ít.
Có thể nói, năng lực của tên Ngô Minh này, nhìn là biết!
“Xem ra... tên Lâm Kỳ kia thậm chí còn vô dụng bất tài hơn tiền thân của mình nữa... phải cẩn thận mới được!”
Ngô Minh thầm nhắc nhở mình.
Nhất định là có gì đó ở đây! Vốn là một tên vô dụng, thì tại sao võ công lại giỏi như vậy chứ, nhất định là có kỳ ngộ!
Kỳ ngộ đó là do gặp được cao nhân chỉ bảo hay là thông minh đột xuất, hoặc có thể là vượt thời gian cũng nên. Ngô Minh phát hiện mình đang rơi vào tình thế vô cùng khó xử.
Thân thể hiện giờ của hắn hình như đã trở thành kẻ thù không đội trời chung với người tên Lâm Kỳ kia?
“Hi vọng đó là một người thông minh và biết nhẫn nhịn vậy!”
Ngô Minh biết rõ là nếu như gặp được nhân vật chính thực sự kia, e là rất đáng sợ!
Đó không chỉ là người thông minh kiệt xuất mà còn là người có số mệnh đặc biệt nữa! Đánh sao cũng không chết, cho dù là trước đây có bị bắt nạt, ức hiếp, hành hạ thế nào thì cuối cùng cũng sẽ trở về báo thù.
“Nếu theo như tình tiết của các tiểu thuyết mà mình đã đọc thì lúc này nên phái hết đợt quái này đến đợt quái khác để nhân vật chính có thể tăng cấp và tích lũy kinh nghiệm, sau khi hết quái thì đích thân mình xông trận... tiếp đó nữa là tỷ tỷ mình sẽ xuất hiện, đối thủ tạm mất thế thượng phong, nhưng không lâu sau thì sẽ tăng cấp nhanh chóng... cuối cùng mình lại lôi cả môn phái của tỷ tỷ mình vào cuộc chiến đó, để rồi sau đó tất cả đều chỉ là những kẻ lót đường cho nhân vật chính trưởng thành và lớn mạnh.”
Ngô Minh nghĩ thầm trong bụng, cảm thấy sao mà thê thảm quá nhưng sau đó liền lắc lắc đầu.
“Bỏ đi... cũng có thể là tự mình dọa mình thôi!”
- Minh thiếu gia không sao chứ!
Ngô quản gia thấy hắn đang bần thần bèn tiến đến hỏi.
- Không sao. Ông hãy theo ta.
Ngô Minh trở về với thực tại, sau đó dẫn Ngô quản gia đến thư phòng trong ký ức.
Trên kệ sách làm bằng gỗ tử đàn là những quyển sách còn mới nguyên, hai nhánh mai đang cắm trong bình hoa trong thư phòng tỏa hương thơm dìu dịu, trên bàn là một đống lộn xộn, thậm chí còn có cả những quyến sách kiểu như Xuân Cung Bí Phổ nữa.
Ngô Minh nhăn mặt, tay phải quơ một cái, dẹp hết mớ lộn xộn kia qua một bên, sau đó thấy thư phòng khá tối liền móc ra một chiếc nhẫn màu đỏ, trên có chạm khắc hoa văn màu tím, vuốt nhẹ một cái.
Xẹt xẹt! Vài tia lửa nhỏ lóe lên, cây đèn dầu đã được thắp sáng.
Nhờ vậy mà căn phòng trở nên sáng sủa hơn, trên mặt Ngô quản gia lộ rõ sự ngưỡng mộ.
Ngô Minh hờ hững cất nhẫn vào, nhưng trong lòng thì lại vô cùng phức tạp.
Thế giới này, sức mạnh siêu phàm gắn bó mật thiết với cuộc sống như thế đấy.
Đương nhiên, tuy chỉ là một thứ đồ chơi hết sức tầm thường, nhưng giá cả lại rất cao, nếu không nhờ vào người tỷ tỷ kia thì một tên công tử miệt vườn như tên Ngô Minh đó e là khó mà có được.
Đây quả thật là một thế giới kỳ lạ.
- Ông hãy đi tìm Lâm Kỳ. Có lẽ hắn không còn ở Bạch Thủy nữa nhưng hắn cũng chưa đi xa đâu.
- Thiếu gia yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ hành hạ hắn, rồi sau đó sẽ...
Ngô quản gia cười gian xảo, tự cho là mình hiểu ý người khác.
- Ai bảo ông đi giết chóc chứ?
Ngô Minh liếc mắt:
- Ông đuổi theo hắn, sau đó nói là tất cả mọi việc chỉ là hiểu lầm, Vân cô nương kia ta sẽ trả lại cho hắn, hai bên làm hòa...
Ngô quản gia trố mắt kinh ngạc, cứ như là lần đầu tiên thấy Ngô Minh vậy.
- Còn nữa!
Ngô Minh nghiêm mặt nói:
- Ông cho người đến đạo quán trong huyện tìm tỷ tỷ ta, nói là ta gây họa lớn rồi, cần phải có cao nhân thực sự giúp đỡ!
Ngô Minh cố ý nhấn mạnh hai chữ “thực sự”.
- Minh thiếu gia... thiếu gia muốn kinh động đến đại tiểu thư sao?
Ngô Minh hít thở sâu.
“Chỉ là một tên tiểu tử thôi, đáng không?”
Tuy tên Ngô Minh vô dụng kia thường gây họa nhưng nếu như không phải chuyện kinh thiên động địa gì cho lắm thì cũng sẽ không cầu cứu tỷ tỷ mình, lần này...
Ngô quản gia cảm thấy rất kỳ lạ.
- Ông cứ làm theo lời dặn của ta đi.
Ngô Minh ngán ngẩm đuổi Ngô quản gia đi, đóng cửa thư phòng xong, mới thở mạnh một cái.
Họa của tên kia, hắn không gánh!
Thế nên cho người đi thăm dò trước, nếu tên Lâm Kỳ kia chịu hòa giải thì còn gì bằng nữa.
Nhưng nếu hắn không chịu thì dùng cách kia vậy.
Hắn không phải là Đại Ma Vương ngu ngốc trong các câu chuyện cổ tích, chỉ biết phái dũng sĩ này đến dũng sĩ khác ra trận để nhân vật chính tích lũy kinh nghiệm, đến cuối cùng chờ khi đối phương đã lớn mạnh thì mình lại biến thành một kẻ cô độc, và đi đời dưới tay nhân vật chính.
Tuy có chút ngại khi làm phiền người thân nhưng hiện tại, sau khi đã tiêu hóa hết mớ ký ức lộn xộn của tên Ngô Minh kia thì hắn dần tự tin hơn.
Hơn nữa, hắn cũng chỉ muốn tỷ tỷ mình phái cao nhân ra tay giúp đỡ thôi chứ không cần đích thân tỷ tỷ phải xuất đầu lộ diện.
Nghĩ đến cách xử lý của tên vô dụng kia trước đây, Ngô Minh cũng có chút lo lắng.
Nhưng hiện giờ, dưới sự uy hiếp của nhân vật chính thực sự kia thì Ngô Minh cũng không ngần ngại dùng tuyệt chiêu của mình đó là méc người lớn.
Với thực lực hiện tại của mình, nếu muốn tự vệ e là khá miễn cưỡng, nên trước khi tăng thực lực và lớn mạnh hơn thì nhờ vả người khác cũng không có gì là mất mặt cả.
Lúc này, sau khi thấy xung quanh không có ai, cửa phòng cũng đã đóng kín, Ngô Minh liền bắt tay vào làm một chuyện vô cùng quan trọng.
- Hệ thống!
... Bốn bề im lặng.
- Nhẫn vàng!
... Vẫn im lặng bốn bề.
- Ông lão?
... Thư phòng trống rỗng không có bất kỳ phản ứng gì, Ngô Minh không tin, vội vã lục hết trên người mình. Sau đó thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, mặt mày ủ rũ than:
- Nhẫn vàng? Nhẫn vàng đâu? Nhẫn vàng của ta rốt cuộc ở đâu?
Trong kiếp trước của Ngô Minh có lưu truyền một câu chuyện thần thoại:
Bạn không hài lòng với công việc hiện tại? Bạn đã rất chán ngán cuộc sống buồn tẻ hiện tại? Bạn cảm thấy mình là người thất bại trong cuộc sống, muốn làm lại từ đầu?
Vậy thì hãy vượt thời gian! Chỉ cần vượt thời gian là mọi thứ sẽ khác. Hãy trở thành CEO, cặp kè kiều nữ bước lên đỉnh cao danh vọng!
Chỉ cần vượt thời gian, thì tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề!
Xấu sẽ biến thành đẹp, đã đẹp rồi thì sẽ đẹp hơn, yếu ớt sẽ biến thành dũng sĩ, dù cho có ngu ngốc đến mấy cũng sẽ trở thành thiên tài tuyệt thế!
Để có được tất cả những thứ đó, quan trọng nhất là phải có Nhẫn Vàng!
Sau khi tìm đi tìm lại xong, Ngô Minh đành ôm mặt than:
- Trời ơi, không có nhẫn vàng thì làm sao mà ta sống sót nỗi trong cái thế giới đầy rẫy những kẻ mạnh này đây trời? Admin thời gian, ta có ý kiến, ta muốn về nhà!
Không thể không thừa nhận là, so với thế giới mà đi đâu cũng gặp sức mạnh siêu nhiên, đâu đâu cũng đầy rẫy những người xem thường mọi quy tắc này thì thế giới kiếp trước của Ngô Minh tuy khá nhàm chán và yên tĩnh nhưng ít ra cũng an toàn hơn nhiều.
Đối với người bình thường mà nói thì cuộc sống của kiếp trước rõ ràng là hạnh phúc hơn nhiều.
...
Sau một hồi lâu, thư phòng vẫn yên tĩnh không tiếng động, Ngô Minh chỉ còn biết thở dài:
- Ngay cả nhẫn vàng cũng không có, chẳng lẽ ta thật sự là nhân vật phản diện sao?
Tên Ngô Minh công tử ăn chơi kia tuy học hành kém cỏi nhưng hắn cũng có chút kiến thức cơ bản, thế nên nhờ mớ ký ức đó mà Ngô Minh cũng biết được nơi mình sống lúc bấy giờ là nước Chu.
Nước Chu ở đây chẳng liên quan gì đến Đông Chu, Tây Chu trong lịch sử cả mà là một nơi tồn tại rất nhiều sức mạnh siêu nhiên, thần bí!
Ở đây có những người luyện võ, thân thể to cao, cường tráng, nhìn như những hung thú cổ xưa vậy!
Nhưng cũng có người đọc sách thánh hiền, dưỡng khí tu tâm, tính tình thẳng thắn, cương trực đúng kiểu một nhà nho!
Có cả những vị thần tiên của đạo giáo có thể hô mưa gọi gió!
Thậm chí, những người thông hiểu vu thuật, những pháp sư Salman có thể dùng sức mạnh của các sinh linh tự nhiên cũng như các cổ sư chuyên nghiên cứu và nuôi dưỡng trùng độc, bùa chú cũng có nốt.
Ngô Minh còn muốn biết nhiều thứ hơn nhưng cái tên Ngô Minh công tử đào hoa kia lại là một tên học hành không ra gì, nên những thứ trong đầu hắn mà Ngô Minh lục lọi được cũng là nhờ hắn có người tỷ tỷ từ nhỏ đã ở trong đạo quán chỉ bảo cho.
- Lão Lục thật là một tên vô dụng!
Ngô quản gia phất tay, các khớp xương kêu lên răn rắc, giống như tiếng pháo nổ vậy.
Ngô quản gia này xem ra võ công cũng không phải dạng tầm thường.
- Thiếu gia! Tiểu nhân đi bắt tên Lâm Kỳ kia về để thiếu gia thỏa sức trừng trị hắn có được không?
Nói vậy nhưng lúc quay đầu đi thì tất cả hào khí lúc nãy của Ngô quản gia không biết tan biến đi đâu mất hết mà lại trở về với cái vẻ nịnh bợ thường thấy, sự khác biệt trước và sau rất rõ ràng, cứ như là hai người khác nhau vậy.
- Đợi đã!
Nếu như là Ngô Minh của trước đây thì e là hắn đã la hét inh ỏi, đòi phanh thây tên Lâm Kỳ kia rồi.
Nhưng Ngô Minh hiện tại không phải là tên Ngô Minh hung hăng, ăn chơi vô độ kia, cô nàng kia không phải là hắn ta cướp về, cũng không phải hắn ta sai người giết Lâm Kỳ nên đương nhiên là không muốn gánh trách nhiệm rồi.
Hơn nữa, Ngô Minh vừa mới vượt thời gian đến đây nên suy nghĩ và quan niệm trước đây đã thâm căn cố đế rồi nên muốn hắn ra lệnh giết người, đặc biệt là những người không liên quan gì đến mình là chuyện không thể và tuyệt đối không bao giờ xảy ra.
Mà quan trọng nhất là tình hình hiện tại lại vô cùng kỳ lạ!
- Tên Lâm Kỳ kia rốt cuộc là người thế nào?
Ngô Minh quyết định hỏi rõ sự tình rồi mới tính tiếp.
- Lâm Kỳ?
Ngô quản gia quả không hổ danh là một kẻ bầy tôi thực thụ, nên chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhanh nhảu trả lời:
- Thưa Minh thiếu gia, nhà hắn ở Bạch Thủy, là hàng xóm của Vân cô nương, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống nhờ vào mấy mảnh ruộng bạc màu... hắn từng được đưa vào võ đường địa phương nhưng hắn lại là một tên vô dụng không có tư chất luyện võ, thế nên sau ba ngày đã bị võ đường đuổi cổ.
Sắc mặt Ngô Minh càng trở nên kỳ lạ hơn.
Võ đường của kiếp này giống như trường tiểu học sau này thôi, thậm chí còn phổ cập hơn nữa, là nơi mà tất cả con em nhà nông đều phải vào để luyện võ, thời gian luyện cũng vài tháng, chủ yếu là để có vài miếng võ phòng thân.
Thế nên tiêu chuẩn vào học chắc chắn sẽ rất thấp, một người mà ngay cả võ đường cũng chê, không muốn dạy thì quả nhiên là một tên bất tài vô dụng rồi!
- Tư chất?
Ngô Minh đưa tay gõ gõ vào đầu mình, con người là bá chủ muôn loài! Về mặt lý luận mà nói thì chỉ cần là người thì đều có thể tu đạo luyện võ, dưỡng khí luyện trùng, thậm chí là trường sinh bất lão nữa!
Nhưng khi mà tất cả mọi người đều có tư chất cả thì việc tư chất tốt hay không là quan trọng hơn hết.
Có người luyện võ mười năm, một trăm năm nhưng hiệu quả lại không bằng người chỉ mới luyện một năm thậm chí là nửa tháng mười ngày nữa là!
Hầu hết đa số mọi người đều có tư chất nhưng nếu như tư chất quá kém thì cũng khác gì là người không có tư chất.
Ngay cả thân thể hiện tại của mình xem ra cũng biết vài chiêu võ và một ít kiến thức, chỉ là mấy thứ đó hoàn toàn nhờ vào sự đốc thúc của người tỷ tỷ kia cũng như miễn cưỡng luyện tập, nhồi nhét mà có được.
Nếu theo cách nói của các giáo đầu dạy võ thì tư chất của tên Ngô Minh ăn chơi kia thuộc hàng trung bình, vừa đủ dùng nhưng công sức và tiền bạc để bỏ ra bồi dưỡng, dạy võ cho hắn lại đủ để bồi dưỡng cho mười người, thậm chí là mười lăm người chứ không ít.
Có thể nói, năng lực của tên Ngô Minh này, nhìn là biết!
“Xem ra... tên Lâm Kỳ kia thậm chí còn vô dụng bất tài hơn tiền thân của mình nữa... phải cẩn thận mới được!”
Ngô Minh thầm nhắc nhở mình.
Nhất định là có gì đó ở đây! Vốn là một tên vô dụng, thì tại sao võ công lại giỏi như vậy chứ, nhất định là có kỳ ngộ!
Kỳ ngộ đó là do gặp được cao nhân chỉ bảo hay là thông minh đột xuất, hoặc có thể là vượt thời gian cũng nên. Ngô Minh phát hiện mình đang rơi vào tình thế vô cùng khó xử.
Thân thể hiện giờ của hắn hình như đã trở thành kẻ thù không đội trời chung với người tên Lâm Kỳ kia?
“Hi vọng đó là một người thông minh và biết nhẫn nhịn vậy!”
Ngô Minh biết rõ là nếu như gặp được nhân vật chính thực sự kia, e là rất đáng sợ!
Đó không chỉ là người thông minh kiệt xuất mà còn là người có số mệnh đặc biệt nữa! Đánh sao cũng không chết, cho dù là trước đây có bị bắt nạt, ức hiếp, hành hạ thế nào thì cuối cùng cũng sẽ trở về báo thù.
“Nếu theo như tình tiết của các tiểu thuyết mà mình đã đọc thì lúc này nên phái hết đợt quái này đến đợt quái khác để nhân vật chính có thể tăng cấp và tích lũy kinh nghiệm, sau khi hết quái thì đích thân mình xông trận... tiếp đó nữa là tỷ tỷ mình sẽ xuất hiện, đối thủ tạm mất thế thượng phong, nhưng không lâu sau thì sẽ tăng cấp nhanh chóng... cuối cùng mình lại lôi cả môn phái của tỷ tỷ mình vào cuộc chiến đó, để rồi sau đó tất cả đều chỉ là những kẻ lót đường cho nhân vật chính trưởng thành và lớn mạnh.”
Ngô Minh nghĩ thầm trong bụng, cảm thấy sao mà thê thảm quá nhưng sau đó liền lắc lắc đầu.
“Bỏ đi... cũng có thể là tự mình dọa mình thôi!”
- Minh thiếu gia không sao chứ!
Ngô quản gia thấy hắn đang bần thần bèn tiến đến hỏi.
- Không sao. Ông hãy theo ta.
Ngô Minh trở về với thực tại, sau đó dẫn Ngô quản gia đến thư phòng trong ký ức.
Trên kệ sách làm bằng gỗ tử đàn là những quyển sách còn mới nguyên, hai nhánh mai đang cắm trong bình hoa trong thư phòng tỏa hương thơm dìu dịu, trên bàn là một đống lộn xộn, thậm chí còn có cả những quyến sách kiểu như Xuân Cung Bí Phổ nữa.
Ngô Minh nhăn mặt, tay phải quơ một cái, dẹp hết mớ lộn xộn kia qua một bên, sau đó thấy thư phòng khá tối liền móc ra một chiếc nhẫn màu đỏ, trên có chạm khắc hoa văn màu tím, vuốt nhẹ một cái.
Xẹt xẹt! Vài tia lửa nhỏ lóe lên, cây đèn dầu đã được thắp sáng.
Nhờ vậy mà căn phòng trở nên sáng sủa hơn, trên mặt Ngô quản gia lộ rõ sự ngưỡng mộ.
Ngô Minh hờ hững cất nhẫn vào, nhưng trong lòng thì lại vô cùng phức tạp.
Thế giới này, sức mạnh siêu phàm gắn bó mật thiết với cuộc sống như thế đấy.
Đương nhiên, tuy chỉ là một thứ đồ chơi hết sức tầm thường, nhưng giá cả lại rất cao, nếu không nhờ vào người tỷ tỷ kia thì một tên công tử miệt vườn như tên Ngô Minh đó e là khó mà có được.
Đây quả thật là một thế giới kỳ lạ.
- Ông hãy đi tìm Lâm Kỳ. Có lẽ hắn không còn ở Bạch Thủy nữa nhưng hắn cũng chưa đi xa đâu.
- Thiếu gia yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ hành hạ hắn, rồi sau đó sẽ...
Ngô quản gia cười gian xảo, tự cho là mình hiểu ý người khác.
- Ai bảo ông đi giết chóc chứ?
Ngô Minh liếc mắt:
- Ông đuổi theo hắn, sau đó nói là tất cả mọi việc chỉ là hiểu lầm, Vân cô nương kia ta sẽ trả lại cho hắn, hai bên làm hòa...
Ngô quản gia trố mắt kinh ngạc, cứ như là lần đầu tiên thấy Ngô Minh vậy.
- Còn nữa!
Ngô Minh nghiêm mặt nói:
- Ông cho người đến đạo quán trong huyện tìm tỷ tỷ ta, nói là ta gây họa lớn rồi, cần phải có cao nhân thực sự giúp đỡ!
Ngô Minh cố ý nhấn mạnh hai chữ “thực sự”.
- Minh thiếu gia... thiếu gia muốn kinh động đến đại tiểu thư sao?
Ngô Minh hít thở sâu.
“Chỉ là một tên tiểu tử thôi, đáng không?”
Tuy tên Ngô Minh vô dụng kia thường gây họa nhưng nếu như không phải chuyện kinh thiên động địa gì cho lắm thì cũng sẽ không cầu cứu tỷ tỷ mình, lần này...
Ngô quản gia cảm thấy rất kỳ lạ.
- Ông cứ làm theo lời dặn của ta đi.
Ngô Minh ngán ngẩm đuổi Ngô quản gia đi, đóng cửa thư phòng xong, mới thở mạnh một cái.
Họa của tên kia, hắn không gánh!
Thế nên cho người đi thăm dò trước, nếu tên Lâm Kỳ kia chịu hòa giải thì còn gì bằng nữa.
Nhưng nếu hắn không chịu thì dùng cách kia vậy.
Hắn không phải là Đại Ma Vương ngu ngốc trong các câu chuyện cổ tích, chỉ biết phái dũng sĩ này đến dũng sĩ khác ra trận để nhân vật chính tích lũy kinh nghiệm, đến cuối cùng chờ khi đối phương đã lớn mạnh thì mình lại biến thành một kẻ cô độc, và đi đời dưới tay nhân vật chính.
Tuy có chút ngại khi làm phiền người thân nhưng hiện tại, sau khi đã tiêu hóa hết mớ ký ức lộn xộn của tên Ngô Minh kia thì hắn dần tự tin hơn.
Hơn nữa, hắn cũng chỉ muốn tỷ tỷ mình phái cao nhân ra tay giúp đỡ thôi chứ không cần đích thân tỷ tỷ phải xuất đầu lộ diện.
Nghĩ đến cách xử lý của tên vô dụng kia trước đây, Ngô Minh cũng có chút lo lắng.
Nhưng hiện giờ, dưới sự uy hiếp của nhân vật chính thực sự kia thì Ngô Minh cũng không ngần ngại dùng tuyệt chiêu của mình đó là méc người lớn.
Với thực lực hiện tại của mình, nếu muốn tự vệ e là khá miễn cưỡng, nên trước khi tăng thực lực và lớn mạnh hơn thì nhờ vả người khác cũng không có gì là mất mặt cả.
Lúc này, sau khi thấy xung quanh không có ai, cửa phòng cũng đã đóng kín, Ngô Minh liền bắt tay vào làm một chuyện vô cùng quan trọng.
- Hệ thống!
... Bốn bề im lặng.
- Nhẫn vàng!
... Vẫn im lặng bốn bề.
- Ông lão?
... Thư phòng trống rỗng không có bất kỳ phản ứng gì, Ngô Minh không tin, vội vã lục hết trên người mình. Sau đó thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, mặt mày ủ rũ than:
- Nhẫn vàng? Nhẫn vàng đâu? Nhẫn vàng của ta rốt cuộc ở đâu?
Trong kiếp trước của Ngô Minh có lưu truyền một câu chuyện thần thoại:
Bạn không hài lòng với công việc hiện tại? Bạn đã rất chán ngán cuộc sống buồn tẻ hiện tại? Bạn cảm thấy mình là người thất bại trong cuộc sống, muốn làm lại từ đầu?
Vậy thì hãy vượt thời gian! Chỉ cần vượt thời gian là mọi thứ sẽ khác. Hãy trở thành CEO, cặp kè kiều nữ bước lên đỉnh cao danh vọng!
Chỉ cần vượt thời gian, thì tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề!
Xấu sẽ biến thành đẹp, đã đẹp rồi thì sẽ đẹp hơn, yếu ớt sẽ biến thành dũng sĩ, dù cho có ngu ngốc đến mấy cũng sẽ trở thành thiên tài tuyệt thế!
Để có được tất cả những thứ đó, quan trọng nhất là phải có Nhẫn Vàng!
Sau khi tìm đi tìm lại xong, Ngô Minh đành ôm mặt than:
- Trời ơi, không có nhẫn vàng thì làm sao mà ta sống sót nỗi trong cái thế giới đầy rẫy những kẻ mạnh này đây trời? Admin thời gian, ta có ý kiến, ta muốn về nhà!
Không thể không thừa nhận là, so với thế giới mà đi đâu cũng gặp sức mạnh siêu nhiên, đâu đâu cũng đầy rẫy những người xem thường mọi quy tắc này thì thế giới kiếp trước của Ngô Minh tuy khá nhàm chán và yên tĩnh nhưng ít ra cũng an toàn hơn nhiều.
Đối với người bình thường mà nói thì cuộc sống của kiếp trước rõ ràng là hạnh phúc hơn nhiều.
...
Sau một hồi lâu, thư phòng vẫn yên tĩnh không tiếng động, Ngô Minh chỉ còn biết thở dài:
- Ngay cả nhẫn vàng cũng không có, chẳng lẽ ta thật sự là nhân vật phản diện sao?
Bình luận truyện