Chú Thiền Ký
Chương 5
Sáng sớm Minh Liễu đi hầu hạ Tiểu Thiền rời giường. Nàng thật sự phải đi, Minh Liễu có chút luyến tiếc.
Từ khi thập tứ thiếu gia qua đời, nàng cùng Tiểu Thiền chuyển đến một sân khác. Đêm qua, Tiểu Thiền nhất định đòi đi đốt vàng mã cho thiếu gia, nàng ngại nơi đó âm khí quá nặng, không đi, nha đầu thôn dã này thực sự trọng tình…
Nàng đẩy ra cửa phòng, trên tháp đệm chăn chỉnh tề, giống như không có người ngủ qua, nàng đi đâu rồi? Hay vẫn còn trong viện chưa trở về? Nàng đang muốn đi tìm, Nhan Tín thư đồng của tam lão gia xông tới.
“Uy, ngươi làm sao đấy, tùy tùy tiện tiện liền tiến vào!”
“Minh Liễu, tam lão gia gọi ngươi qua!”
“Loảng xoảng” – chậu nước trong tay Minh Liễu rơi trên mặt đất…
Tam lão gia bảo ta qua? Làm gì? Ta lại không xinh đẹp, ta…
Minh Liễu thất hồn lạc phách đi theo Nhan Tín vào sân của tam lão gia, Nhan Tín chỉ vào tây sương phòng ý bảo nàng đi vào. Nàng cả người chột dạ hai chân xụi lơ, như thế nào cũng không dám đi lên phía trước.
“Đi vào a, bình thường gặp ngươi đắc ý, hóa ra chỉ là quả trứng mềm!” Nhan Tín vui sướng khi người gặp họa.
Hung hăng, Minh Liễu mở cửa ra – Trời ạ!
Trong phòng có duy nhất một tháp ngủ, nhìn giống như bị xe ngựa nghiền hoặc là gió bão đảo qua, một mảnh hỗn độn. Rối loạn trong chăn lộ ra một đoàn tóc, dường như là một nữ nhân, dường như là…
Minh Liễu tay phát run xốc lên chăn — thật sự là Tiểu Thiền! Thập Tứ thiếu phu nhân! Lỏa thân thể nằm ở trong phòng tam lão gia, ở trên tháp ngủ của cha chồng nàng… Nàng đặt mông ngã ngồi dưới đất!
Sau một lúc thật lâu nàng mới đưa nước ấm đến thay Tiểu Thiền tẩy trừ thân thể, trong cơn mê mang nàng vẫn mơ mơ màng màng. Tình hình thân thể của nàng so với tháp ngủ này càng chật vật, đầy người là dấu hôn xanh tím, trên hai cổ tay có dấu tay in rõ ràng, môi cũng sưng đỏ, còn sốt nhẹ. Giữa hai chân cũng hồng lên sưng đỏ cùng phù thũng, nhưng trước đó dường như đã được rửa sạch qua, chỉ có bắp đùi còn sót lại chút vết máu.
Thật sự là làm bậy, Minh Liễu giúp nàng thay quần áo sạch sẽ đã được chuẩn bị tốt, tên Ma Vương kia đến tột cùng muốn làm gì? Hắn có thể hay không giết… Tiểu Thiền sau này nên làm cái gì bây giờ…
Đợi Tiểu Thiền tỉnh lại, đã qua buổi trưa.
Đau đầu, đầu lưỡi đau, thân thể đau, hạ thân… Cũng đau. Ta ở nơi nào, ta làm sao vậy? Nàng từ từ nghĩ, đại phu nhân muốn ta thủ tiết ba năm, sau đó ta trở về, đi đốt vàng mã cho Úc Sâm, sau đó — không — trong đầu có tia sáng vụt qua — không, không phải thật sự!
Nàng muốn khởi động thân thể, cả người đau nhức, đầu óc choáng váng, trên trán túi chườm nước đá lạnh lạnh cũng chảy xuống.
“Tiểu Thiền!” Minh Liễu nghẹn ngào gọi nàng.
“Minh – Liễu –” Đầu lưỡi đau đớn bị thương khó khăn phát ra thanh âm, nước mắt rào rào chảy xuống. “Đây không phải sự thật!”
“Đầu lưỡi ngươi– “
Hừ, nàng cười thảm, ngay cả chết cũng không giải cứu được chính mình.
Là thật! Dù nàng muốn phủ nhận như thế nào, nhưng cực nóng đau nhức còn lưu lại, trên cánh môi còn hơi ấm, khắp nơi đều nhắc nhở nàng, đêm qua, nam nhân kia chiếm đoạt nàng.
Khuôn mặt như đao tước, ngăm đen gầy thân thể, lời lẽ nóng hổi, mê người ngón tay, còn có… tối tăm sâu thẳm con ngươi, những hình ảnh chồng chất khắc sâu vào trong óc nàng. “Vĩnh viễn cũng đừng muốn chạy trốn, cho dù là chết.”
Vì sao? Vì sao là ta?
“Cái gì?” Đại phu nhân Bùi thị bị tam thúc làm cho đầu óc hôn mê.
“Ngươi không nghe lầm. Ta thay đổi chủ ý. Để nàng lưu lại giữ đạo hiếu.” Nam nhân cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“A Chú — “
Khó được Bùi thị gọi tên hắn, hắn cung kính trả lời: “Ân, đại tẩu!”
“Rốt cuộc ngươi suy nghĩ cái gì?”
Ánh mắt hắn không biết đặt vào đâu: “Chẳng phải như các ngươi nói, không tuân thủ đạo hiếu không ra thể thống gì sao?”
“Nhưng là, ngày hôm qua —”
“Đúng, ngày hôm qua ta không suy nghĩ cẩn thận, hôm nay suy nghĩ cẩn thận.”
Vẫn ngồi im không lên tiếng Lý thị, trong lòng chợt lạnh, nàng quá quen thuộc thần thái của nam kia.
Nhếch cao lông mi, khóe môi thỏa mãn, nhan sắc con ngươi trở nên ám trầm… Dự cảm không tốt nổi lên trong lòng, sẽ không, sẽ không! Nàng trắng bệch mặt, vội vàng cúi xuống.
“Ai, ngươi là người đứng đầu một nhà, ta già rồi, quản không được ngươi!” Bùi thị nhất thời giống như già đi mười tuổi, bất đắc dĩ rời đi. Nhan Chú âm dương quái khí, không thể an phận, trời sinh ra đã hay gây sự, lão thái gia chẳng phải cũng bị tức chết sao? Nhưng là, thế gian loạn lạc, Nhan gia không thể thiếu hắn.
Lý thị còn ở lại, mí mắt nhảy lên, nhẹ nhàng liếc hắn một cái, ánh sáng lạnh trong mắt hắn lướt tới nàng. Hắn nhìn thẳng nàng, giống như cảnh cáo, giống như công khai, sau một lúc lâu: “Nhị tẩu, ngài thỉnh!”
Lý thị run rẩy đi ra ngoài, thà rằng hắn táo bạo rít gào, mà không phải là lạnh lùng khiêm tốn.
Tiễn bước hai người tẩu tử, hắn nhìn đang đứng một bên Nhan Tín. Nhan Tín lập tức trả lời: “Minh Liễu đang chăm sóc nàng, người vừa mới tỉnh.”
Nhớ tới con mèo nhỏ, nhiệt khí ở đan điền nổi lên. Trong mắt hắn xẹt qua ý cười mỏng manh, sải bước trở về sân viện của chính mình.
Con mèo nhỏ của hắn đã thay quần áo, đang ngồi trên tháp ngẩn người. Vừa thấy hắn tiến vào, liền rụt bả vai, trốn trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, ánh mắt tròn trừng to hung hăng theo sát hắn.
Tinh thần rất tốt thôi! Hắn cười.
“Ngươi chính là Minh Liễu?” Hắn chuyển hướng nhìn Minh Liễu, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Trong lòng Tiểu Thiền căng thẳng, hai tay gắt gao nắm góc chăn.
“Chính là nô tỳ.”
“Về sau ngươi ở ngay tại đây hầu hạ chủ tử của ngươi.”
“A?!” Minh Liễu ngẩn ngơ.
“Như thế nào, nghe không hiểu?”
“Không, không. Vâng, vâng!”
Tiểu Thiền ô ô muốn nói gì đó, nàng phải về nhà, chẳng phải đã cho nàng về nhà sao?
Hắn không tiếp lời nàng, tiếp tục giao cho minh Liễu: “Ngươi hiểu được là tốt rồi. Thời thời khắc ngươi phải nhắc nhở chủ tử của ngươi, mạng của ngươi, mạng của ca ca chị dâu cùng hai người cháu của nàng, đều đặt trong tay nàng. Nàng sống, các ngươi liền sống; nàng chết, toàn bộ các ngươi đều phải chết.”
Lạnh lẽo trong giọng nói có thể làm người ta đông cứng, Minh Liễu nghe xong liên tiếp gật đầu.
Hắn vung tay lên, lệnh nàng đi ra ngoài. Trong căn phòng rộng rãi chỉ còn lại hai người.
Hắn đi từng bước một hướng nàng, thân thể nàng trên tháp cũng một tấc một tấc rụt lui về phía sau, chỉ có đôi vẫn gắt gao nhìn thẳng hắn.
Hắn lại cúi đầu cười rộ lên, vận khí một chút, thân thể vĩ ngạn giống như một kiện hắc bào nhẹ nhàng phiêu phiêu bay lên, lao về phía trước một chút, vừa vặn đặt lên thân thể bé bỏng của nàng.
Nàng bất an vặn vẹo, nhẹ giọng thì thầm. Hơi thở hắn nóng hổi phun trên mặt nàng, bàn tay cách đệm chăn vuốt ve thân thể, còn có bộ vị cứng rắn để ở chỗ mềm mại còn đang đau nhức của nàng.
“Đầu lưỡi bị thương còn lải nhải cái gì!” Hắn dùng miệng rộng nuốt vào môi anh đào.
Có lẽ thấy trán nàng hơi nóng, hắn nhíu mày, từ trong ngắn kéo nhỏ bên tháp lấy ra một bình thuốc, bôi một chút nước dược trong suốt vào đầu ngón tay. Một tay bóp nàng mở miệng, một tay với vào trong, lạnh lạnh thuốc mỡ bôi ở cái lưỡi đinh hương đang bị thương của nàng.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng khoan khoái… ngón tay ôn nhu dao động trong miệng, nhẹ nhàng vòng trên đầu lưỡi, giống như cùng cái lưỡi vờn múa cực kỳ. Ánh mặt hắn nhìn Tiểu Thiền, Tiểu Thiền bỗng cảm thấy mơ hồ.
Cứng rắn bộ vị vẫn nóng cháy, chăn xốc lên lại buông xuống, nàng đã bị hắn ôm vào trong ngực. Ma lực bàn tay tiến vào bụng nàng, thăm dò càng sâu xuống bụi hoa.
Trong lòng nàng căng thẳng, mặt trướng đỏ bừng, xấu hổ, giận, hận… Cảm xúc dây dưa không rõ đồng loạt nảy lên trong lòng, như thế nào vẫn chưa đủ? Còn muốn…
Tên Ma Vương này, không có thời điểm chấm dứt hay sao?
A? Hắn làm sao có thể…
“Ân!” Trong tiếng kêu rên, ngón tay linh hoạt của nam nhân đã đi vào chỗ sâu trong thân thể nàng.
Nhìn nàng trợn lên hai mắt, hắn “Khanh khách” cười ra tiếng, đùa giỡn nói: “Không phải như ngươi nghĩ, ân?”
Đầu ngón tay đi ra, bôi nước dược lại đi vào. Có điều cũng không thực sự thành thật, ở chỗ sâu trong hơi hơi chuyển động.
Nàng cắn chặt môi dưới, lại không biết móng tay đã cắm sâu vào trong lưng hắn.
“Chậc chậc, thoải mái thì kêu ra!”
“Ân? Thoải mái sao?” Dưới tay lại đỉnh một chút.
Nàng vẫn không lên tiếng, trên môi đã bật ra tia móng.
Không kêu?
“Trước kia Thập Tứ làm như thế nào?” Ngón tay còn đang bôi dược, một cánh tay khác nắm lên cằm nàng. “Ngươi có thể hay không cũng cào lưng hắn như vậy? Bất quá cũng thực không thể tưởng được hắn còn có thể cùng ngươi viên phòng.”
“Ngươi –” máu xông lên não, nàng bắt đầu sống chết giãy dụa.
“Đại – hỗn – đản, phá hư – đản!” Nước mắt nàng rơi xuống như mưa.
Đó là con hắn a! Hắn làm chuyện cầm thú cũng không bằng, còn nói như vậy, hắn là con người sao?
“Thế nào, ta so với hắn cường hơn nhiều lắm đi!” Tay hắn đặt nàng trên tháp, “Ngươi còn giống xử nữ, nhanh đến mức muốn mạng của ta.”
“Ô ô – Hỗn – đản!” Nếu có thể hôn mê thì thật tốt?
“ha ha ha, đại hỗn đản, phá hư đản, mắng đi!” sắc mặt hắn trầm xuống, “Ngươi cũng đừng quên trong tay ngươi còn nắm sáu mạng người!”
Thân thể nàng cứng đờ, chậm rãi không hề giãy dụa.
Nam nhân hiển nhiên vừa lòng với kết quả này, ghé vào bên tai nàng: “Ngươi thực làm cho ta ăn không đủ. Nó lại muốn rồi!”
Từ khi thập tứ thiếu gia qua đời, nàng cùng Tiểu Thiền chuyển đến một sân khác. Đêm qua, Tiểu Thiền nhất định đòi đi đốt vàng mã cho thiếu gia, nàng ngại nơi đó âm khí quá nặng, không đi, nha đầu thôn dã này thực sự trọng tình…
Nàng đẩy ra cửa phòng, trên tháp đệm chăn chỉnh tề, giống như không có người ngủ qua, nàng đi đâu rồi? Hay vẫn còn trong viện chưa trở về? Nàng đang muốn đi tìm, Nhan Tín thư đồng của tam lão gia xông tới.
“Uy, ngươi làm sao đấy, tùy tùy tiện tiện liền tiến vào!”
“Minh Liễu, tam lão gia gọi ngươi qua!”
“Loảng xoảng” – chậu nước trong tay Minh Liễu rơi trên mặt đất…
Tam lão gia bảo ta qua? Làm gì? Ta lại không xinh đẹp, ta…
Minh Liễu thất hồn lạc phách đi theo Nhan Tín vào sân của tam lão gia, Nhan Tín chỉ vào tây sương phòng ý bảo nàng đi vào. Nàng cả người chột dạ hai chân xụi lơ, như thế nào cũng không dám đi lên phía trước.
“Đi vào a, bình thường gặp ngươi đắc ý, hóa ra chỉ là quả trứng mềm!” Nhan Tín vui sướng khi người gặp họa.
Hung hăng, Minh Liễu mở cửa ra – Trời ạ!
Trong phòng có duy nhất một tháp ngủ, nhìn giống như bị xe ngựa nghiền hoặc là gió bão đảo qua, một mảnh hỗn độn. Rối loạn trong chăn lộ ra một đoàn tóc, dường như là một nữ nhân, dường như là…
Minh Liễu tay phát run xốc lên chăn — thật sự là Tiểu Thiền! Thập Tứ thiếu phu nhân! Lỏa thân thể nằm ở trong phòng tam lão gia, ở trên tháp ngủ của cha chồng nàng… Nàng đặt mông ngã ngồi dưới đất!
Sau một lúc thật lâu nàng mới đưa nước ấm đến thay Tiểu Thiền tẩy trừ thân thể, trong cơn mê mang nàng vẫn mơ mơ màng màng. Tình hình thân thể của nàng so với tháp ngủ này càng chật vật, đầy người là dấu hôn xanh tím, trên hai cổ tay có dấu tay in rõ ràng, môi cũng sưng đỏ, còn sốt nhẹ. Giữa hai chân cũng hồng lên sưng đỏ cùng phù thũng, nhưng trước đó dường như đã được rửa sạch qua, chỉ có bắp đùi còn sót lại chút vết máu.
Thật sự là làm bậy, Minh Liễu giúp nàng thay quần áo sạch sẽ đã được chuẩn bị tốt, tên Ma Vương kia đến tột cùng muốn làm gì? Hắn có thể hay không giết… Tiểu Thiền sau này nên làm cái gì bây giờ…
Đợi Tiểu Thiền tỉnh lại, đã qua buổi trưa.
Đau đầu, đầu lưỡi đau, thân thể đau, hạ thân… Cũng đau. Ta ở nơi nào, ta làm sao vậy? Nàng từ từ nghĩ, đại phu nhân muốn ta thủ tiết ba năm, sau đó ta trở về, đi đốt vàng mã cho Úc Sâm, sau đó — không — trong đầu có tia sáng vụt qua — không, không phải thật sự!
Nàng muốn khởi động thân thể, cả người đau nhức, đầu óc choáng váng, trên trán túi chườm nước đá lạnh lạnh cũng chảy xuống.
“Tiểu Thiền!” Minh Liễu nghẹn ngào gọi nàng.
“Minh – Liễu –” Đầu lưỡi đau đớn bị thương khó khăn phát ra thanh âm, nước mắt rào rào chảy xuống. “Đây không phải sự thật!”
“Đầu lưỡi ngươi– “
Hừ, nàng cười thảm, ngay cả chết cũng không giải cứu được chính mình.
Là thật! Dù nàng muốn phủ nhận như thế nào, nhưng cực nóng đau nhức còn lưu lại, trên cánh môi còn hơi ấm, khắp nơi đều nhắc nhở nàng, đêm qua, nam nhân kia chiếm đoạt nàng.
Khuôn mặt như đao tước, ngăm đen gầy thân thể, lời lẽ nóng hổi, mê người ngón tay, còn có… tối tăm sâu thẳm con ngươi, những hình ảnh chồng chất khắc sâu vào trong óc nàng. “Vĩnh viễn cũng đừng muốn chạy trốn, cho dù là chết.”
Vì sao? Vì sao là ta?
“Cái gì?” Đại phu nhân Bùi thị bị tam thúc làm cho đầu óc hôn mê.
“Ngươi không nghe lầm. Ta thay đổi chủ ý. Để nàng lưu lại giữ đạo hiếu.” Nam nhân cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“A Chú — “
Khó được Bùi thị gọi tên hắn, hắn cung kính trả lời: “Ân, đại tẩu!”
“Rốt cuộc ngươi suy nghĩ cái gì?”
Ánh mắt hắn không biết đặt vào đâu: “Chẳng phải như các ngươi nói, không tuân thủ đạo hiếu không ra thể thống gì sao?”
“Nhưng là, ngày hôm qua —”
“Đúng, ngày hôm qua ta không suy nghĩ cẩn thận, hôm nay suy nghĩ cẩn thận.”
Vẫn ngồi im không lên tiếng Lý thị, trong lòng chợt lạnh, nàng quá quen thuộc thần thái của nam kia.
Nhếch cao lông mi, khóe môi thỏa mãn, nhan sắc con ngươi trở nên ám trầm… Dự cảm không tốt nổi lên trong lòng, sẽ không, sẽ không! Nàng trắng bệch mặt, vội vàng cúi xuống.
“Ai, ngươi là người đứng đầu một nhà, ta già rồi, quản không được ngươi!” Bùi thị nhất thời giống như già đi mười tuổi, bất đắc dĩ rời đi. Nhan Chú âm dương quái khí, không thể an phận, trời sinh ra đã hay gây sự, lão thái gia chẳng phải cũng bị tức chết sao? Nhưng là, thế gian loạn lạc, Nhan gia không thể thiếu hắn.
Lý thị còn ở lại, mí mắt nhảy lên, nhẹ nhàng liếc hắn một cái, ánh sáng lạnh trong mắt hắn lướt tới nàng. Hắn nhìn thẳng nàng, giống như cảnh cáo, giống như công khai, sau một lúc lâu: “Nhị tẩu, ngài thỉnh!”
Lý thị run rẩy đi ra ngoài, thà rằng hắn táo bạo rít gào, mà không phải là lạnh lùng khiêm tốn.
Tiễn bước hai người tẩu tử, hắn nhìn đang đứng một bên Nhan Tín. Nhan Tín lập tức trả lời: “Minh Liễu đang chăm sóc nàng, người vừa mới tỉnh.”
Nhớ tới con mèo nhỏ, nhiệt khí ở đan điền nổi lên. Trong mắt hắn xẹt qua ý cười mỏng manh, sải bước trở về sân viện của chính mình.
Con mèo nhỏ của hắn đã thay quần áo, đang ngồi trên tháp ngẩn người. Vừa thấy hắn tiến vào, liền rụt bả vai, trốn trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, ánh mắt tròn trừng to hung hăng theo sát hắn.
Tinh thần rất tốt thôi! Hắn cười.
“Ngươi chính là Minh Liễu?” Hắn chuyển hướng nhìn Minh Liễu, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Trong lòng Tiểu Thiền căng thẳng, hai tay gắt gao nắm góc chăn.
“Chính là nô tỳ.”
“Về sau ngươi ở ngay tại đây hầu hạ chủ tử của ngươi.”
“A?!” Minh Liễu ngẩn ngơ.
“Như thế nào, nghe không hiểu?”
“Không, không. Vâng, vâng!”
Tiểu Thiền ô ô muốn nói gì đó, nàng phải về nhà, chẳng phải đã cho nàng về nhà sao?
Hắn không tiếp lời nàng, tiếp tục giao cho minh Liễu: “Ngươi hiểu được là tốt rồi. Thời thời khắc ngươi phải nhắc nhở chủ tử của ngươi, mạng của ngươi, mạng của ca ca chị dâu cùng hai người cháu của nàng, đều đặt trong tay nàng. Nàng sống, các ngươi liền sống; nàng chết, toàn bộ các ngươi đều phải chết.”
Lạnh lẽo trong giọng nói có thể làm người ta đông cứng, Minh Liễu nghe xong liên tiếp gật đầu.
Hắn vung tay lên, lệnh nàng đi ra ngoài. Trong căn phòng rộng rãi chỉ còn lại hai người.
Hắn đi từng bước một hướng nàng, thân thể nàng trên tháp cũng một tấc một tấc rụt lui về phía sau, chỉ có đôi vẫn gắt gao nhìn thẳng hắn.
Hắn lại cúi đầu cười rộ lên, vận khí một chút, thân thể vĩ ngạn giống như một kiện hắc bào nhẹ nhàng phiêu phiêu bay lên, lao về phía trước một chút, vừa vặn đặt lên thân thể bé bỏng của nàng.
Nàng bất an vặn vẹo, nhẹ giọng thì thầm. Hơi thở hắn nóng hổi phun trên mặt nàng, bàn tay cách đệm chăn vuốt ve thân thể, còn có bộ vị cứng rắn để ở chỗ mềm mại còn đang đau nhức của nàng.
“Đầu lưỡi bị thương còn lải nhải cái gì!” Hắn dùng miệng rộng nuốt vào môi anh đào.
Có lẽ thấy trán nàng hơi nóng, hắn nhíu mày, từ trong ngắn kéo nhỏ bên tháp lấy ra một bình thuốc, bôi một chút nước dược trong suốt vào đầu ngón tay. Một tay bóp nàng mở miệng, một tay với vào trong, lạnh lạnh thuốc mỡ bôi ở cái lưỡi đinh hương đang bị thương của nàng.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng khoan khoái… ngón tay ôn nhu dao động trong miệng, nhẹ nhàng vòng trên đầu lưỡi, giống như cùng cái lưỡi vờn múa cực kỳ. Ánh mặt hắn nhìn Tiểu Thiền, Tiểu Thiền bỗng cảm thấy mơ hồ.
Cứng rắn bộ vị vẫn nóng cháy, chăn xốc lên lại buông xuống, nàng đã bị hắn ôm vào trong ngực. Ma lực bàn tay tiến vào bụng nàng, thăm dò càng sâu xuống bụi hoa.
Trong lòng nàng căng thẳng, mặt trướng đỏ bừng, xấu hổ, giận, hận… Cảm xúc dây dưa không rõ đồng loạt nảy lên trong lòng, như thế nào vẫn chưa đủ? Còn muốn…
Tên Ma Vương này, không có thời điểm chấm dứt hay sao?
A? Hắn làm sao có thể…
“Ân!” Trong tiếng kêu rên, ngón tay linh hoạt của nam nhân đã đi vào chỗ sâu trong thân thể nàng.
Nhìn nàng trợn lên hai mắt, hắn “Khanh khách” cười ra tiếng, đùa giỡn nói: “Không phải như ngươi nghĩ, ân?”
Đầu ngón tay đi ra, bôi nước dược lại đi vào. Có điều cũng không thực sự thành thật, ở chỗ sâu trong hơi hơi chuyển động.
Nàng cắn chặt môi dưới, lại không biết móng tay đã cắm sâu vào trong lưng hắn.
“Chậc chậc, thoải mái thì kêu ra!”
“Ân? Thoải mái sao?” Dưới tay lại đỉnh một chút.
Nàng vẫn không lên tiếng, trên môi đã bật ra tia móng.
Không kêu?
“Trước kia Thập Tứ làm như thế nào?” Ngón tay còn đang bôi dược, một cánh tay khác nắm lên cằm nàng. “Ngươi có thể hay không cũng cào lưng hắn như vậy? Bất quá cũng thực không thể tưởng được hắn còn có thể cùng ngươi viên phòng.”
“Ngươi –” máu xông lên não, nàng bắt đầu sống chết giãy dụa.
“Đại – hỗn – đản, phá hư – đản!” Nước mắt nàng rơi xuống như mưa.
Đó là con hắn a! Hắn làm chuyện cầm thú cũng không bằng, còn nói như vậy, hắn là con người sao?
“Thế nào, ta so với hắn cường hơn nhiều lắm đi!” Tay hắn đặt nàng trên tháp, “Ngươi còn giống xử nữ, nhanh đến mức muốn mạng của ta.”
“Ô ô – Hỗn – đản!” Nếu có thể hôn mê thì thật tốt?
“ha ha ha, đại hỗn đản, phá hư đản, mắng đi!” sắc mặt hắn trầm xuống, “Ngươi cũng đừng quên trong tay ngươi còn nắm sáu mạng người!”
Thân thể nàng cứng đờ, chậm rãi không hề giãy dụa.
Nam nhân hiển nhiên vừa lòng với kết quả này, ghé vào bên tai nàng: “Ngươi thực làm cho ta ăn không đủ. Nó lại muốn rồi!”
Bình luận truyện