Chư Thiên Tế
Quyển 2 - Chương 4: Tộc nhân
Bạch Tuyền Tuyền đứng cạnh một bên nghe được những lời này hưng phấn vỗ tay to, nàng trừng mắt nhìn nam nhân áo xanh nói.
- Các ngươi đám xấu xa này. Lăng Nguyệt đã nói rõ sẽ không trở về chỗ đó cùng các ngươi. Cái nơi quỷ quái gì vừa lạnh lẽo, vừa trống trải. Vả lại theo như lời của Lăng Nguyệt, cái thể loại gia tộc gì mà không khác gì một đám người chết. Ở chỗ đó, hắn ngay cả một người để tâm sự cũng không có. Lại còn phải vất vả học tập đủ loại kiến thức... Quả thực các ngươi là đang ngược đãi người ta mà.
- Im mồm! Chuyện nhà của chúng ta không cần một đứa ranh con xen vào!
Bạch Tuyền Tuyền còn chưa chỉ trích xong, nam nhân áo xanh đã lạnh lùng cắt ngang. Một đợt uy thế tinh thần như có như không hướng về phía nàng đè xuống.
Chỉ là đợt uy thế này còn chưa tạo thành hiệu quả gì đã bị một thân ảnh màu trắng ngăn cản. Chính là Bạch Ly.
Nam nhân áo xanh hướng mắt nhìn thoáng qua trên người Bạch Ly, ánh mắt co lại.
- Cường giả Truyền kỳ? Ngươi là ai?
- Chỉ là một người bạn của Lăng Nguyệt mà thôi!
- Đây là việc riêng nhà chúng ta không cần một người ngoài như ngươi chõ mũi vào. Đừng tưởng rằng có tu vi Truyền kỳ thì muốn là gì thì làm. Trên thế giới này, thế lực mà các ngươi không đắc tội nổi rất nhiều. Vô ý một cái, không chỉ bản thân mình rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy, ngay cả thân nhân, bạn bè bên cạnh ngươi cũng sẽ gặp phải xui xẻo.
- Lam Tố, ngươi nói cái gì. Bạch Ly ca chính là người bạn thân nhất của ta. Ngay ở trước mặt ta, ngươi lại uy hiếp hắn, ngươi coi ta là cái gì vậy.
Lăng Nguyệt đứng ở một bên nghe được những lời này quát lớn.
- Thật có lỗi, thiếu tốc trưởng. Chỉ cần ngươi đồng ý theo chúng ta quay về, ta cam đoan bọn hắn sẽ tuyệt đối không phải nhận bất cứ tổn thương gì. Thậm chí, ta còn bẩm báo lên cấp trên, giúp đỡ bọn hắn một ít, để cho bọn hắn có cuộc sống tốt hơn. Ngược lại nếu ngài còn không đồng ý, mà đám người này vẫn muốn ngăn cản ta thì....
- Lam Tố, ngươi quá phận! Đây là uy hiếp trần trụi!
- Thiếu tộc trưởng, chỉ cần ngươi đồng ý quay về, đến lúc đó thuộc hạ sẽ đích thân hướng thiếu tộc trưởng thỉnh tội. Chỉ cần thiếu tộc trưởng được tộc trưởng đại nhân cho phép, cho dù là giết chúng ta, chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không oán hận.
Lam tố nói xong, tám vị thị vệ đứng phía sau, mang theo vẻ cuồng nhiệt hét lớn:
- Nguyện vì tộc trưởng quên mình!
- Xem thường cường giả truyền kỳ, lại còn nuôi dưỡng được thuộc hạ trung thành như vậy. Lai lịch của Lăng Nguyệt quả nhiên là không đơn giản. Nếu là võ giả truyền kỳ phổ thông gặp phải uy hiếp như vậy, khẳng định sẽ rơi vào do dự, chỉ là.....
Bạch Ly suy nghĩ trong đầu, lướt mắt nhìn qua Bạch Tuyền Tuyền.
- Linh hồn của Tuyền Tuyền chỉ còn có thể kiên trì thêm ba năm. Trong ba năm này ta không dám chắc có thể chữa khỏi cho nàng. Bởi vậy, trong ba năm này, ta tuyệt đối phải để cho nàng sống mỗi ngày vui vẻ, hạnh phúc. Bất kỳ kẻ nào dám để cho nàng thương tâm thống khổ, kết cục chỉ có một con đường....
- Chết!!!!
Nghĩ xong, tinh, khí thần trên người Bạch Ly đột nhiên phát sinh một chút biến hóa rất rõ ràng. Hắn bước lên phía trước một bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào người nam nhân áo xanh tên Lam Tố kia:
- Trừ phi bản thân chính Lăng Nguyệt nguyện ý trở về. Nếu không, muốn ở trước mắt ta cưỡng ép mang người đi, các ngươi phải lấy ra đủ lực lượng!
- Làm càn!
Lam Tố quát lớn, ánh mắt như điện, mang theo vẻ lăng lệ đâm thẳng về phía Bạch Ly.
- Thật to gan, một tên tu luyện giả Truyền kỳ lại dám cùng chúng ta hò hét. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng chúng ta không dám giết ngươi?
- Ừ?
Trong giây lát bị Lam Tố dùng bí thuật tinh thần tấn công linh hồn, ánh mắt của Bạch Ly hơi co rụt lại. Giờ phút này, hắn có ảo giác giống như là đang phải đối mặt với một vị Bán thần chứ không phải là một người võ giả ba động chân khí rõ ràng chỉ có cấp bậc Đại tông sư..
Chỉ là...
Bán thần?
Thì tính sao!
Ta rửa mắt chờ xem!
Thần quang trong mắt Bạch Ly nội liễm. Không gian xung quanh trở nên vô cùng ngột ngạt!
Thánh Quang Đế đô chính là hạch tâm của Thánh Quang Đế quốc. Trên mảnh đất này, võ giả cao giai đi đầy đường, võ giả Tiên thiên nhiều như chó. Chỉ có đạt tới Tông sư mới được gọi là nhân vật, mà Truyền kỳ...
Cho dù là tại trung tâm kinh tế như Thánh Quang Đế đô cũng là đại nhân vật bên trong đại nhân vật.
Một khi Bạch Ly phóng ra khí tức chân chính, lập tức khiến cho đám đông xung quanh lâm vào xôn xao. Vốn tưởng rằng chỉ vụ tranh trấp, náo nhiệt nhỏ ai ngờ đối tượng lại là một vị cường giả Truyền kỳ. Tiếng nghị luận xì xào khắp bốn phía.
- Làm càn, thật cho rằng ta không dám giết ngươi sao!
Lam Tố gầm lên, bước lên phía trước một bước. Ngay khi một bước này bước ra, con ngươi vốn màu đen tuyền của hắn dần biến thành một màu lam nhạt không thuần túy, khí tức trên thân cũng nhanh chóng kéo lên, vượt qua cực hạn của Đại tông sư, dần dần chuyển biến thành cảnh giới Truyền kỳ.
- Muốn hiện ra chân thân sao?
Huyền Thiên Tông đứng xa quan sát, thấy cảnh này ánh mắt đột nhiên co rụt lại.
Chỉ là chưa chờ người nam nhân tên Lam Tố này thể hiện thực lực chân chính, một tiếng quát trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.
- Lam hộ pháp, xin dừng tay!
Mà Lăng Nguyệt nghe thấy giọng nói này thì lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng hướng mắt nhìn về phía đám đông tìm kiếm chủ nhân của giọng nói.
- Huyền Nguyệt!
Chỉ thấy ở nơi đó, một người thiếu nữu đẹp như tranh vẽ, chậm rãi đi tới.
Nữ tử này một đầu tóc dài mềm mại, đen tuyền, một thân trang phục kiếm sĩ màu xanh, có thể phác họa rõ nét những đường cong cơ thể đầy quyến rũi. Mỗi bước nag bước ra, mái tóc dài đen tuyền phía sau phất phới. Dường như đây là tạo vật tụ tập mọi tinh hoa của trời đất, có thể hoàn mỹ phác họa ra hai mặt hiên ngang cùng yếu đuối hòa vào một thể.
- Huyền Nguyệt, ngươi cũng tới? Bọn hắn đồng ý để cho ngươi rời đi thần điện rồi?
Nhìn thấy thiếu nữ này xuất hiện, Lăng Nguyệt vô cùng vui vẻ, còn Bạch Tuyền Tuyền đứng ở một bên thì bĩu môi.
- Ừ!
Huyền nguyệt nhẹ gật đầu, giọng nói không lạnh lùng như trước nữa. Dường như chỉ có ở trước mặt Lăng Nguyệt, nang mới có thể hiện ra mặt ôn nhu.
- Lăng Nguyệt ca, cả tộc đều rất nhớ huynh. Chúng ta trở về đi!
- Các ngươi đám xấu xa này. Lăng Nguyệt đã nói rõ sẽ không trở về chỗ đó cùng các ngươi. Cái nơi quỷ quái gì vừa lạnh lẽo, vừa trống trải. Vả lại theo như lời của Lăng Nguyệt, cái thể loại gia tộc gì mà không khác gì một đám người chết. Ở chỗ đó, hắn ngay cả một người để tâm sự cũng không có. Lại còn phải vất vả học tập đủ loại kiến thức... Quả thực các ngươi là đang ngược đãi người ta mà.
- Im mồm! Chuyện nhà của chúng ta không cần một đứa ranh con xen vào!
Bạch Tuyền Tuyền còn chưa chỉ trích xong, nam nhân áo xanh đã lạnh lùng cắt ngang. Một đợt uy thế tinh thần như có như không hướng về phía nàng đè xuống.
Chỉ là đợt uy thế này còn chưa tạo thành hiệu quả gì đã bị một thân ảnh màu trắng ngăn cản. Chính là Bạch Ly.
Nam nhân áo xanh hướng mắt nhìn thoáng qua trên người Bạch Ly, ánh mắt co lại.
- Cường giả Truyền kỳ? Ngươi là ai?
- Chỉ là một người bạn của Lăng Nguyệt mà thôi!
- Đây là việc riêng nhà chúng ta không cần một người ngoài như ngươi chõ mũi vào. Đừng tưởng rằng có tu vi Truyền kỳ thì muốn là gì thì làm. Trên thế giới này, thế lực mà các ngươi không đắc tội nổi rất nhiều. Vô ý một cái, không chỉ bản thân mình rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy, ngay cả thân nhân, bạn bè bên cạnh ngươi cũng sẽ gặp phải xui xẻo.
- Lam Tố, ngươi nói cái gì. Bạch Ly ca chính là người bạn thân nhất của ta. Ngay ở trước mặt ta, ngươi lại uy hiếp hắn, ngươi coi ta là cái gì vậy.
Lăng Nguyệt đứng ở một bên nghe được những lời này quát lớn.
- Thật có lỗi, thiếu tốc trưởng. Chỉ cần ngươi đồng ý theo chúng ta quay về, ta cam đoan bọn hắn sẽ tuyệt đối không phải nhận bất cứ tổn thương gì. Thậm chí, ta còn bẩm báo lên cấp trên, giúp đỡ bọn hắn một ít, để cho bọn hắn có cuộc sống tốt hơn. Ngược lại nếu ngài còn không đồng ý, mà đám người này vẫn muốn ngăn cản ta thì....
- Lam Tố, ngươi quá phận! Đây là uy hiếp trần trụi!
- Thiếu tộc trưởng, chỉ cần ngươi đồng ý quay về, đến lúc đó thuộc hạ sẽ đích thân hướng thiếu tộc trưởng thỉnh tội. Chỉ cần thiếu tộc trưởng được tộc trưởng đại nhân cho phép, cho dù là giết chúng ta, chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không oán hận.
Lam tố nói xong, tám vị thị vệ đứng phía sau, mang theo vẻ cuồng nhiệt hét lớn:
- Nguyện vì tộc trưởng quên mình!
- Xem thường cường giả truyền kỳ, lại còn nuôi dưỡng được thuộc hạ trung thành như vậy. Lai lịch của Lăng Nguyệt quả nhiên là không đơn giản. Nếu là võ giả truyền kỳ phổ thông gặp phải uy hiếp như vậy, khẳng định sẽ rơi vào do dự, chỉ là.....
Bạch Ly suy nghĩ trong đầu, lướt mắt nhìn qua Bạch Tuyền Tuyền.
- Linh hồn của Tuyền Tuyền chỉ còn có thể kiên trì thêm ba năm. Trong ba năm này ta không dám chắc có thể chữa khỏi cho nàng. Bởi vậy, trong ba năm này, ta tuyệt đối phải để cho nàng sống mỗi ngày vui vẻ, hạnh phúc. Bất kỳ kẻ nào dám để cho nàng thương tâm thống khổ, kết cục chỉ có một con đường....
- Chết!!!!
Nghĩ xong, tinh, khí thần trên người Bạch Ly đột nhiên phát sinh một chút biến hóa rất rõ ràng. Hắn bước lên phía trước một bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào người nam nhân áo xanh tên Lam Tố kia:
- Trừ phi bản thân chính Lăng Nguyệt nguyện ý trở về. Nếu không, muốn ở trước mắt ta cưỡng ép mang người đi, các ngươi phải lấy ra đủ lực lượng!
- Làm càn!
Lam Tố quát lớn, ánh mắt như điện, mang theo vẻ lăng lệ đâm thẳng về phía Bạch Ly.
- Thật to gan, một tên tu luyện giả Truyền kỳ lại dám cùng chúng ta hò hét. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng chúng ta không dám giết ngươi?
- Ừ?
Trong giây lát bị Lam Tố dùng bí thuật tinh thần tấn công linh hồn, ánh mắt của Bạch Ly hơi co rụt lại. Giờ phút này, hắn có ảo giác giống như là đang phải đối mặt với một vị Bán thần chứ không phải là một người võ giả ba động chân khí rõ ràng chỉ có cấp bậc Đại tông sư..
Chỉ là...
Bán thần?
Thì tính sao!
Ta rửa mắt chờ xem!
Thần quang trong mắt Bạch Ly nội liễm. Không gian xung quanh trở nên vô cùng ngột ngạt!
Thánh Quang Đế đô chính là hạch tâm của Thánh Quang Đế quốc. Trên mảnh đất này, võ giả cao giai đi đầy đường, võ giả Tiên thiên nhiều như chó. Chỉ có đạt tới Tông sư mới được gọi là nhân vật, mà Truyền kỳ...
Cho dù là tại trung tâm kinh tế như Thánh Quang Đế đô cũng là đại nhân vật bên trong đại nhân vật.
Một khi Bạch Ly phóng ra khí tức chân chính, lập tức khiến cho đám đông xung quanh lâm vào xôn xao. Vốn tưởng rằng chỉ vụ tranh trấp, náo nhiệt nhỏ ai ngờ đối tượng lại là một vị cường giả Truyền kỳ. Tiếng nghị luận xì xào khắp bốn phía.
- Làm càn, thật cho rằng ta không dám giết ngươi sao!
Lam Tố gầm lên, bước lên phía trước một bước. Ngay khi một bước này bước ra, con ngươi vốn màu đen tuyền của hắn dần biến thành một màu lam nhạt không thuần túy, khí tức trên thân cũng nhanh chóng kéo lên, vượt qua cực hạn của Đại tông sư, dần dần chuyển biến thành cảnh giới Truyền kỳ.
- Muốn hiện ra chân thân sao?
Huyền Thiên Tông đứng xa quan sát, thấy cảnh này ánh mắt đột nhiên co rụt lại.
Chỉ là chưa chờ người nam nhân tên Lam Tố này thể hiện thực lực chân chính, một tiếng quát trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.
- Lam hộ pháp, xin dừng tay!
Mà Lăng Nguyệt nghe thấy giọng nói này thì lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng hướng mắt nhìn về phía đám đông tìm kiếm chủ nhân của giọng nói.
- Huyền Nguyệt!
Chỉ thấy ở nơi đó, một người thiếu nữu đẹp như tranh vẽ, chậm rãi đi tới.
Nữ tử này một đầu tóc dài mềm mại, đen tuyền, một thân trang phục kiếm sĩ màu xanh, có thể phác họa rõ nét những đường cong cơ thể đầy quyến rũi. Mỗi bước nag bước ra, mái tóc dài đen tuyền phía sau phất phới. Dường như đây là tạo vật tụ tập mọi tinh hoa của trời đất, có thể hoàn mỹ phác họa ra hai mặt hiên ngang cùng yếu đuối hòa vào một thể.
- Huyền Nguyệt, ngươi cũng tới? Bọn hắn đồng ý để cho ngươi rời đi thần điện rồi?
Nhìn thấy thiếu nữ này xuất hiện, Lăng Nguyệt vô cùng vui vẻ, còn Bạch Tuyền Tuyền đứng ở một bên thì bĩu môi.
- Ừ!
Huyền nguyệt nhẹ gật đầu, giọng nói không lạnh lùng như trước nữa. Dường như chỉ có ở trước mặt Lăng Nguyệt, nang mới có thể hiện ra mặt ôn nhu.
- Lăng Nguyệt ca, cả tộc đều rất nhớ huynh. Chúng ta trở về đi!
Bình luận truyện