Chương 14
Hạ Du biết anh gọi đến nhưng mà không muốn bắt máy, vì bây giờ cô chỉ muốn được yên tĩnh chứ không muốn bị làm phiền, chờ khi cô về thì sẽ nói chuyện sau.
Sau khi cô tắt máy xong liền lên giường ngủ và chuẩn bị tinh thần cho chuyến đi chơi ngày mai.
Còn về phía Minh Vũ và Mộng Tiệp đã đi ngủ từ lâu, vì hai người cãi nhau từ lúc bước xuống sân bay cho đến khi đã vào phòng khách sạn vẫn còn cãi.
Cãi cho đến khi mệt rồi lăn ra ngủ và dĩ nhiên là hai người họ buồn ngủ quá nên ngủ chung giường rồi.
Cô cũng mặc kệ, dù sao hai người cũng có tình cảm với nhau thì ngủ gần đâu có sao, chỉ ôm thôi chứ có làm gì đâu mà sợ.
Mà nếu có làm gì thì mức quá cô làm phù dâu sớm.
Hạ Du liền cười thầm trong lòng.
Về phía Nhật Minh thì sau khi anh và Tiểu Vương vào phòng, anh lập tức kêu Tiểu Vương đi thu xếp quần áo và gọi thức ăn.
Còn anh thì mở cuộc họp video để giải quyết nhanh công việc rồi anh mới có thời gian để theo dõi cô.
Sau khi làm việc và ăn uống tắm rửa xong thì anh và Tiểu Vương đều lên giường đi ngủ sớm, vì hành trình theo cô ngày mai có khi là cả ngày nên phải nạp năng lượng.
[...]
Sáng hôm sau.
*Tại phòng 1314*
“Aaaaaa...”
Mới sáng sớm mà phòng 1314 đã có tiếng la hét thất thanh thật lớn làm mọi người trong phòng đều phải thức giấc và đưa vẻ mặt khó chịu cũng như còn ngái ngủ về phía người cất tiếng hét kia.
Sau một lúc thì lại thêm một người nữa trong phòng cũng la lên: “Aaaaaa…”
Phải, tiếng la hét đầu tiên chính là của Mộng Tiệp sau khi cô thức dậy thấy mình đang nằm bên cạnh Minh Vũ.
Tay cậu còn đang ôm ngang hông cô ấy làm cô ấy vừa hốt hoảng vừa ngượng ngùng.
Còn tiếng hét thứ hai là của Minh Vũ khi cậu bị tiếng la lối om sòm của Mộng Tiệp làm thức giấc.
Đang tỏ ra khó chịu và muốn giết cô ấy thì vài giây sau cậu đã giật mình, khi thấy mình đang ôm Mộng Tiệp trong lòng thì cũng la lên.
Hạ Du bị hai người làm ồn muốn điếc lỗ tay thì lên tiếng can ngăn, để cho hai người họ không la nữa.
Cô mà để họ như vậy nữa có khi quản lí khách sạn chạy lên đây.
“Hai người im ngay, có để cho người khác ngủ không?"
Minh Vũ và Mộng Tiệp giờ đây làm gì nghe lọt tai lời Hạ Du nói mà là đang hốt hoảng cực độ.
Mộng Tiệp là người bình tĩnh lại đầu tiên nên nhanh chóng thoát ra khỏi cánh tay của Minh Vũ.
Rồi leo lên mình cậu, xong lấy cái gối bên cạnh ra sức đập vào cậu và không quên truy hỏi:
“Tại sao mày ôm tao ngủ hả thằng chó."
Minh Vũ đang ở trạng thái ngẩn ngơ mà bị hành động quá nhanh của Mộng Tiệp nên không phản ứng kịp, tới khi thức tỉnh thì đã bị ăn vài cái đập từ cô ấy.
“Ai ôm mày? Là mày chạy qua đây sà vào lòng tao ngủ thì có."
“Tao đã nói rồi, nếu có thích tao hay mê vẻ đẹp trai của tao thì nói, không cần phải đợi tao ngủ mà lén chạy qua."
Mộng Tiệp nghe lời nói vô liêm sỉ của Minh Vũ mà tức tối muốn tung gối lên đập cho cậu một trận nữa, nhưng Minh Vũ nào cho.
Khi nảy là còn bất ngờ không phòng bị mới bị cô đánh trúng thôi.
“Mày không những mặt dày mà còn vô liêm sỉ nữa, mày nghĩ sao tao lại đi thích cái thằng vừa bóng lộ vừa yếu như mày."
“Mày muốn thử ngay bây giờ luôn không mà chê tao yếu hả? Tao dư sức cho mày liệt giường vài ngày đó."
“Này, hai người xem tôi là không khí à?”
Hạ Du thấy hai người họ lại bàn về vụ nhạy cảm thì liền lên tiếng đánh trống lảng.
Dù gì cô cũng chỉ mới qua mười tám tuổi, chưa có bạn trai nên mấy chuyện này cô không nghe lọt tai là đúng rồi.
Mộng Tiệp giờ mới nhận ra còn có Hạ Du ở trong phòng nên mặt liền đỏ lên, ngại ngùng mà trèo xuống khỏi người Minh Vũ.
Minh Vũ nào cho cô ấy cơ hội chạy thoát mà lấy tay vòng qua eo kéo lại.
“Sao? Baby em ngại gì không biết, bạn bè thân thiết với nhau không mà nên Hạ Du không để ý đâu."
Mặt Mộng Tiệp và Hạ Du bây giờ đen hơn đít nồi vì nghe phải lời nói của Minh Vũ.
Hai cô đang rất muốn thông báo cho mọi người biết rằng, cái tên đang nằm đưa khuôn mặt gợi đòn này không phải là bạn của hai cô.
“Nói bậy gì đó thằng chó, người như mày chó nó mới yêu."
“Thì mày đó, vợ của thằng chó."
“Mày”
“Im ngay…hai bây có đi chơi không thì bảo, hết cãi lộn rồi tình tứ bây xem tao là không khí chắc, muốn tình tứ thì thuê phòng khác."
Hạ Du thấy họ không thèm đếm xỉa tới mình thì liền tức tối mà cảnh cáo.
Mộng Tiệp thấy cô thật sự đã phát cáu thì đứng lên thật nhanh rồi chạy vào nhà tắm để chuẩn bị.
Minh Vũ thì làm sao còn có lá gan để lôi kéo Mộng Tiệp để trêu ghẹo tiếp khi thấy Hạ Du đã lên cơn.
Đừng thấy Hạ Du ngày thường lanh chanh, là một cô gái nghịch ngợm mà xem thường, đôi lúc lạnh lùng và nguy hiểm lắm chứ chả đùa.
Bọn họ chơi chung với nhau nên rất rõ cô là người như thế nào.
Nhật Minh bên này cũng đã dậy từ sớm, mà Tiểu Vương thì chưa dậy.
Anh nhíu mài leo xuống giường và đi qua kêu cậu.
“Dậy”
Anh lay người Tiểu Vương kêu cậu nhưng Tiểu Vương có vẻ còn ngủ say nên không hay biết mà cứ thế quay qua hướng khác ôm gối ngủ tiếp, bỏ mặc Nhật Minh đứng đó có suy nghĩ muốn quăng cậu ra khỏi phòng.
Anh đó giờ không có kêu ai dậy bao giờ đây là giới hạn mà anh dành cho Tiểu Vương rồi, anh nghiến răng kêu cậu một lần nữa.
“D…Ậ…Y”
“Tiểu Đào em đừng có quậy để cho anh hai ngủ thêm chút đi.”
(Tiểu Đào là em gái của Tiểu Vương, hằng ngày cô đều kêu anh hai dậy nên Tiểu Vương tưởng người kêu mình là Tiểu Đào em gái cậu).
Nhật Minh bây giờ thì đã nhẫn nại đến cuối cùng rồi nên giơ tay lên canh ngay đầu của Tiểu Vương mà đánh cái “Bốp”
Thế là sáng sớm phòng 1314 thì là tiếng hét còn phòng bên cạnh lại nghe một tiếng “bốp”.
Thật là Hạ Du thì bị hai người bạn của mình bỏ mặc, còn Nhật Minh thì đi đánh người, thôi thì hai người về với nhau để an ủi cho nhau đi.
Bình luận truyện