Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công
Chương 39
Mạc Dịch vô thức siết chặt tay, khiến mặt bìa tập văn kiện nhăn nhúm dúm dó. Các đốt ngón tay gầy mảnh vì dùng sức quá mạnh mà tái xanh thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Bờ môi anh mím thành một đường thẳng tắp, nhợt nhạt không còn chút huyết sắc nào.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Vì sao chuông không kêu?
Phải chăng chiếc đồng hồ trong nhà ăn đã…?
Mạc Dịch ngẩng phắt lên chạy về hướng nhà ăn, tiếng gió lao vun vút qua màng tai lùng bùng, khiến anh gần như không thể nghe được âm thanh nào khác nữa.
Mạc Dịch phanh gấp trước cửa phòng ăn, loạng choạng kiềm chặt thân thể đã hơi nghiêng vào bên trong, đồng thời nhanh tay lẹ mắt túm Vương Trạch Chi cũng vừa ngơ ngác chạy theo đến nơi.
Vương Trạch Chi lảo đảo vài cái, phải chống tay lên khung cửa mới đứng vững. Cậu chỉnh lại mắt kính bị xô lệch, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc cùng bất an. Cậu thở hồng hộc, khàn giọng hỏi: “… Làm sao vậy?”
Mạc Dịch vẻ mặt nặng nề lật ngửa cổ tay, chỉ chỉ vào mặt đồng hồ.
Vương Trạch Chi ngẩn người ghé sát vào nhìn theo ngón tay của anh, rồi lập tức tối sầm mặt.
Tạm thời chưa rõ lý do vì sao chuông không kêu, nhưng kết quả thì không cần nói cũng hiểu — sợ rằng không thể tiếp tục sử dụng thời gian biểu cũ nữa rồi.
Vương Trạch Chi lùi từng bước về phía sau, nhà ăn trong con mắt cậu giờ đã thay đổi. Rốt cuộc Vương Trạch Chi vẫn còn nhớ rất rõ hôm đầu tiên, vì không biết thời gian biểu mà người đi nhầm vào nhà ăn đã có kết cục thê thảm thế nào.
Cậu nuốt một ngụm nước miếng, liếc trộm Mạc Dịch đứng bên cạnh mình.
Mạc Dịch đang nhìn thẳng vào trong phòng, đôi mắt đen thẫm nheo lại vẻ đăm chiêu, đèn trần rạng ngời của nhà ăn cùng đèn tường mờ ảo ngoài hành lang hình thành hai mảng sáng tối trên khuôn mặt, càng tôn lên đường nét ngũ quan rõ ràng sắc bén.
Dường như anh luôn mang vẻ trời sụp cũng không hề hoảng loạn, cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì Mạc Dịch vẫn thật bình tĩnh và lý trí, khiến kẻ khác chỉ cần nhìn anh thôi liền cảm thấy an tâm.
Ở người đàn ông này có một thứ ma lực kỳ lạ khiến người ta bất giác xem anh là trụ cột, vô thức tin tưởng vào quyết sách cùng phán đoán của anh.
Vương Trạch Chi hít sâu một hơi, mở miệng hỏi:
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Nghe vậy, Mạc Dịch thoáng liếc cậu một cái, ánh mắt hơi dừng lại ở vết thương trên cổ, đoạn đáp: “Trước tiên phải băng bó cho cậu đã, sau đó tôi cần tra tìm manh mối ở tập tư liệu mà cậu vừa phát hiện ra. Xong xuôi hẵng quyết định bước tiếp theo nên hành động thế nào.”
Anh lấy băng vải và thuốc trị thương từ ba lô ra đặt vào tay Vương Trạch Chi rồi xoay người đi ra ngoài hành lang.
Vương Trạch Chi tiếp nhận thuốc trị thương, vừa vội vã đuổi theo bước chân anh vừa tò mò hỏi han: “Ừm, vậy hiện tại anh định đi đâu?”
“Đại sảnh.” Mạc Dịch chỉ giơ tay mà không quay đầu lại, đoạn đáp. “Cả trong lẫn ngoài thời gian biểu, trên cơ bản đại sảnh là một điểm mù, gần như không có quy định rõ ràng lúc nào thì không được tiến vào nơi ấy.”
Vương Trạch Chi suy nghĩ rồi cũng thấy quả thật là vậy, bây giờ khi vẫn còn chưa xác định được thời gian biểu đã mất hiệu lực hay chưa thì ở đại sảnh là phương pháp ổn thỏa và an toàn nhất.
Nghĩ thông suốt điểm này, tinh thần cậu cũng phấn chấn hơn, liền đi theo Mạc Dịch ra bên ngoài.
Khung cảnh đại sảnh vẫn giống như khi bọn họ rời đi, không có xu hướng biến đổi nào cả, thấy thế trong lòng Vương Trạch Chi cũng khá an tâm, bèn mở nắp tuýp thuốc vừa được Mạc Dịch đưa, bắt đầu vụng về tự mình bôi thuốc.
Còn Mạc Dịch thì đứng ở một bên, nương theo ánh đèn khá sáng sủa trong đại sảnh mà mở tập văn kiện đã bị giày vò hồi lâu trong tay ra đọc.
Trang giấy rất mới, bằng phẳng bóng láng như vừa mới in. Đây tựa hồ là một bản hợp đồng rất rõ ràng dễ hiểu, nội dung giao dịch cụ thể bị tóm lược sơ qua, chỉ có một số tiền khổng lồ viết trên trang giấy cực kỳ chói mắt.
Mạc Dịch đọc đi đọc lại nội dung văn bản hết ba lần vẫn thấy như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không hiểu bản hợp đồng này rốt cuộc thỏa thuận mua bán cái gì.
Anh nhíu mày, lòng mang nỗi nghi hoặc mà giở sang trang tiếp theo.
Ngày ký tên viết bằng bút mực màu xanh lập tức đập vào đôi mắt: 11 tháng 3 năm 1919.
Mạc Dịch sửng sốt.
Anh nhớ bản ghi chép về hai anh em dưới tầng hầm kia dừng lại ở ngày 10 tháng 3 năm 1919, hợp đồng này được ký tên ngay sau ngày hôm ấy.
Hơn nữa lúc này thì viện trưởng giả bị đánh tráo kia đã vào tù rồi, kẻ ký tên trên văn kiện rất có khả năng chính là chủ mưu đằng sau những tội ác của cô nhi viện.
Mạc Dịch nhìn chăm chú vào dòng chữ tiếng Anh bay múa bên dưới vẻ đăm chiêu, ngón tay vô thức miết nhẹ mặt giấy.
Chữ viết trên văn kiện này hẳn là của một người đàn ông — điều này làm anh lập tức liên tưởng đến kẻ có vẻ ngoài rất đỗi bình thường đứng cạnh đứa trẻ trong tấm ảnh tập thể kia.
Mạc Dịch âm thầm nhíu mày, đôi mắt đen sâu thẳm không đáy. Anh nhấc tay chuẩn bị giở tiếp trang sau, lại thấy nơi ngón tay vừa miết lên bị dính một vệt mực màu xanh.
Anh sửng sốt ngó lại mình.
Vết mực loang ra theo dấu vân tay, để lại một nốt nhòe nửa khô ở giữa.
— Khoan đã, mực vẫn còn chưa khô ư?
Mạc Dịch vân vê đầu ngón tay, đăm chiêu quan sát chút mực còn sót lại bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, phai nhạt dính lên đầu ngón tay còn lại, như hơi ẩm màu lam nhạt bám trên làn da vậy.
Đồng hồ chạy giật lùi trong nhà ăn.
Cô nhi viện càng ngày càng mới.
— Tựa hồ thời gian đang trôi ngược.
Và ngày 11 tháng 3 năm 1919 chính là đích đến cuối cùng của nó.
Trong đầu Mạc Dịch đột nhiên hiện lên một suy nghĩ đáng sợ — hiện tại bọn họ có lẽ đã dung nhập vào dòng thời gian này, và đang đứng trong chính cô nhi viện năm ấy.
Anh bỗng sởn cả tóc gáy.
Vừa rồi lúc ở cửa nhà ăn, Mạc Dịch thấy chiếc đồng hồ kia vẫn còn đang chạy giật lùi chứ chưa dừng lại — mà khi đó, kim giờ cùng kim phút chỉ khoảng 5 giờ 40.
Anh cúi đầu xem đồng hồ: Hiện tại là 5 giờ 20.
Nói cách khác, sau 10 phút nữa thì thời gian của đồng hồ trong nhà ăn sẽ trùng khớp với thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay của Mạc Dịch.
Có vẻ như hai tuyến thời gian sẽ chồng lên nhau vậy.
Đang lúc ngàn vạn câu hỏi rối bời trong lòng Mạc Dịch thì thanh âm của Vương Trạch Chi đột ngột vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của anh:
“Ừm… Nhờ anh giúp em một chút được không?”
Ánh mắt Mạc Dịch thoáng ngơ ngác, dường như quên mất trong phòng vẫn còn những người khác ngoài mình. Anh theo hướng tiếng nói phát ra, thấy Vương Trạch Chi đang lúng túng cầm một đống băng vải hỗn độn, ngượng ngùng nhìn về phía anh.
Một đoạn băng quấn lung tung trên cổ, một đoạn khác thì cuộn quanh tay, rủ trên vai, trên dính một ít thuốc trị thương với chút máu, có vẻ chật vật cực kỳ.
Mạc Dịch liền hiểu ra: một người tự quấn băng quanh vết thương trên cổ quả thật không dễ dàng. Vừa lúc hiện tại cứ luẩn quẩn tự hỏi cũng không ra được câu trả lời, chi bằng nghĩ thoáng một chút.
Mạc Dịch bèn bỏ tập văn kiện vào ba lô rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Vương Trạch Chi, tiếp nhận băng vải trong tay cậu.
Dưới ngón tay dài mảnh tinh tế, đoạn vải dài trắng muốt ôm trọn cổ Vương Trạch Chi thành mấy vòng gọn gàng ngay ngắn, xong xuôi còn được thắt nút theo thủ pháp y tế rất chặt chẽ.
Ngón tay Mạc Dịch vô tình sượt qua cổ Vương Trạch Chi, xúc cảm lạnh lẽo bất ngờ khiến cậu run bắn người, làn da ấm áp nhẵn nhụi nháy mắt nổi cả gai ốc. Cậu vô thức nghiêng đầu định né tránh, lại thấy bàn tay lạnh băng của Mạc Dịch chỉ chạm vào mình một giây liền rời đi ngay.
Vương Trạch Chi rụt vai, đưa tay sờ sờ cổ, cẩn thận không đụng vào miệng vết thương, dùng nhiệt độ ấm áp trên tay làm dịu lại mảng da gà vừa thi nhau nổi lên.
Cậu không khỏi hơi nghi hoặc.
Cơ thể Mạc Dịch dễ nhiễm lạnh đến mức nào mà bàn tay lại buốt giá như băng tuyết vậy.
Mạc Dịch thì không nhận ra chút nhiễu loạn ấy trong lòng Vương Trạch Chi, anh giúp cậu thắt chặt đoạn băng vải cuối cùng rồi đứng thẳng dậy, lơ đãng nhìn một vòng cả đại sảnh.
Lúc này Mạc Dịch phát hiện có điểm bất thường.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Không biết từ lúc nào mà mấy người kia đã biến mất.
Tim Mạc Dịch đập thình thịch, một dự cảm kỳ lạ bất tường như tấm bọt biển sũng nước đang nhồi nhét, khống chế tất cả giác quan, đè ép anh gần như không thể thở nổi.
Anh bước vài bước về hướng hành lang, nín thở nghiêng tai chăm chú lắng nghe.
Sâu trong hành lang âm u lặng ngắt như tờ là hắc ám không lọt nổi một tia sáng. Nó cắn nuốt hết thảy thanh âm, để lại sự yên tĩnh như tấm khăn sũng nước nặng trịch ụp lên mũi miệng con người.
Mạc Dịch lại tiến gần một bước nữa.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay — 5 giờ 30.
Ngay lúc kim giây xẹt qua con số 12, đột nhiên cả đại sảnh bắt đầu khẽ rung rinh, làm Mạc Dịch bất ngờ chưa kịp phản ứng nên lảo đà lảo đảo, khó mà đứng vững, phải dựa vào vách tường mới hơi hơi ổn định được thân thể.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, cả đại sảnh đã biến đổi cực kỳ khác lạ.
Chùm đèn sạch sẽ mới tinh treo trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng rực rỡ, giấy dán tường màu xanh thẫm và thảm trải sàn màu nâu với hoa văn sắc nét, quầy tiếp tân cạnh cửa không dính một hạt bụi nào.
Gần như trái ngược hoàn toàn với tòa cô nhi viện phủ đầy bụi bặm khi trước, khiến người ta không tin nổi vào mắt mình.
Đang lúc Mạc Dịch cùng Vương Trạch Chi nhìn nhau hoang mang thì sâu trong hành lang tối tăm đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nặng nề gấp gáp.
Hướng về phía bọn họ bằng tốc độ không kịp trở tay.
Dường như chỉ một giây thôi sẽ xuất hiện ngay trước mắt!
Bờ môi anh mím thành một đường thẳng tắp, nhợt nhạt không còn chút huyết sắc nào.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Vì sao chuông không kêu?
Phải chăng chiếc đồng hồ trong nhà ăn đã…?
Mạc Dịch ngẩng phắt lên chạy về hướng nhà ăn, tiếng gió lao vun vút qua màng tai lùng bùng, khiến anh gần như không thể nghe được âm thanh nào khác nữa.
Mạc Dịch phanh gấp trước cửa phòng ăn, loạng choạng kiềm chặt thân thể đã hơi nghiêng vào bên trong, đồng thời nhanh tay lẹ mắt túm Vương Trạch Chi cũng vừa ngơ ngác chạy theo đến nơi.
Vương Trạch Chi lảo đảo vài cái, phải chống tay lên khung cửa mới đứng vững. Cậu chỉnh lại mắt kính bị xô lệch, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc cùng bất an. Cậu thở hồng hộc, khàn giọng hỏi: “… Làm sao vậy?”
Mạc Dịch vẻ mặt nặng nề lật ngửa cổ tay, chỉ chỉ vào mặt đồng hồ.
Vương Trạch Chi ngẩn người ghé sát vào nhìn theo ngón tay của anh, rồi lập tức tối sầm mặt.
Tạm thời chưa rõ lý do vì sao chuông không kêu, nhưng kết quả thì không cần nói cũng hiểu — sợ rằng không thể tiếp tục sử dụng thời gian biểu cũ nữa rồi.
Vương Trạch Chi lùi từng bước về phía sau, nhà ăn trong con mắt cậu giờ đã thay đổi. Rốt cuộc Vương Trạch Chi vẫn còn nhớ rất rõ hôm đầu tiên, vì không biết thời gian biểu mà người đi nhầm vào nhà ăn đã có kết cục thê thảm thế nào.
Cậu nuốt một ngụm nước miếng, liếc trộm Mạc Dịch đứng bên cạnh mình.
Mạc Dịch đang nhìn thẳng vào trong phòng, đôi mắt đen thẫm nheo lại vẻ đăm chiêu, đèn trần rạng ngời của nhà ăn cùng đèn tường mờ ảo ngoài hành lang hình thành hai mảng sáng tối trên khuôn mặt, càng tôn lên đường nét ngũ quan rõ ràng sắc bén.
Dường như anh luôn mang vẻ trời sụp cũng không hề hoảng loạn, cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì Mạc Dịch vẫn thật bình tĩnh và lý trí, khiến kẻ khác chỉ cần nhìn anh thôi liền cảm thấy an tâm.
Ở người đàn ông này có một thứ ma lực kỳ lạ khiến người ta bất giác xem anh là trụ cột, vô thức tin tưởng vào quyết sách cùng phán đoán của anh.
Vương Trạch Chi hít sâu một hơi, mở miệng hỏi:
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Nghe vậy, Mạc Dịch thoáng liếc cậu một cái, ánh mắt hơi dừng lại ở vết thương trên cổ, đoạn đáp: “Trước tiên phải băng bó cho cậu đã, sau đó tôi cần tra tìm manh mối ở tập tư liệu mà cậu vừa phát hiện ra. Xong xuôi hẵng quyết định bước tiếp theo nên hành động thế nào.”
Anh lấy băng vải và thuốc trị thương từ ba lô ra đặt vào tay Vương Trạch Chi rồi xoay người đi ra ngoài hành lang.
Vương Trạch Chi tiếp nhận thuốc trị thương, vừa vội vã đuổi theo bước chân anh vừa tò mò hỏi han: “Ừm, vậy hiện tại anh định đi đâu?”
“Đại sảnh.” Mạc Dịch chỉ giơ tay mà không quay đầu lại, đoạn đáp. “Cả trong lẫn ngoài thời gian biểu, trên cơ bản đại sảnh là một điểm mù, gần như không có quy định rõ ràng lúc nào thì không được tiến vào nơi ấy.”
Vương Trạch Chi suy nghĩ rồi cũng thấy quả thật là vậy, bây giờ khi vẫn còn chưa xác định được thời gian biểu đã mất hiệu lực hay chưa thì ở đại sảnh là phương pháp ổn thỏa và an toàn nhất.
Nghĩ thông suốt điểm này, tinh thần cậu cũng phấn chấn hơn, liền đi theo Mạc Dịch ra bên ngoài.
Khung cảnh đại sảnh vẫn giống như khi bọn họ rời đi, không có xu hướng biến đổi nào cả, thấy thế trong lòng Vương Trạch Chi cũng khá an tâm, bèn mở nắp tuýp thuốc vừa được Mạc Dịch đưa, bắt đầu vụng về tự mình bôi thuốc.
Còn Mạc Dịch thì đứng ở một bên, nương theo ánh đèn khá sáng sủa trong đại sảnh mà mở tập văn kiện đã bị giày vò hồi lâu trong tay ra đọc.
Trang giấy rất mới, bằng phẳng bóng láng như vừa mới in. Đây tựa hồ là một bản hợp đồng rất rõ ràng dễ hiểu, nội dung giao dịch cụ thể bị tóm lược sơ qua, chỉ có một số tiền khổng lồ viết trên trang giấy cực kỳ chói mắt.
Mạc Dịch đọc đi đọc lại nội dung văn bản hết ba lần vẫn thấy như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không hiểu bản hợp đồng này rốt cuộc thỏa thuận mua bán cái gì.
Anh nhíu mày, lòng mang nỗi nghi hoặc mà giở sang trang tiếp theo.
Ngày ký tên viết bằng bút mực màu xanh lập tức đập vào đôi mắt: 11 tháng 3 năm 1919.
Mạc Dịch sửng sốt.
Anh nhớ bản ghi chép về hai anh em dưới tầng hầm kia dừng lại ở ngày 10 tháng 3 năm 1919, hợp đồng này được ký tên ngay sau ngày hôm ấy.
Hơn nữa lúc này thì viện trưởng giả bị đánh tráo kia đã vào tù rồi, kẻ ký tên trên văn kiện rất có khả năng chính là chủ mưu đằng sau những tội ác của cô nhi viện.
Mạc Dịch nhìn chăm chú vào dòng chữ tiếng Anh bay múa bên dưới vẻ đăm chiêu, ngón tay vô thức miết nhẹ mặt giấy.
Chữ viết trên văn kiện này hẳn là của một người đàn ông — điều này làm anh lập tức liên tưởng đến kẻ có vẻ ngoài rất đỗi bình thường đứng cạnh đứa trẻ trong tấm ảnh tập thể kia.
Mạc Dịch âm thầm nhíu mày, đôi mắt đen sâu thẳm không đáy. Anh nhấc tay chuẩn bị giở tiếp trang sau, lại thấy nơi ngón tay vừa miết lên bị dính một vệt mực màu xanh.
Anh sửng sốt ngó lại mình.
Vết mực loang ra theo dấu vân tay, để lại một nốt nhòe nửa khô ở giữa.
— Khoan đã, mực vẫn còn chưa khô ư?
Mạc Dịch vân vê đầu ngón tay, đăm chiêu quan sát chút mực còn sót lại bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, phai nhạt dính lên đầu ngón tay còn lại, như hơi ẩm màu lam nhạt bám trên làn da vậy.
Đồng hồ chạy giật lùi trong nhà ăn.
Cô nhi viện càng ngày càng mới.
— Tựa hồ thời gian đang trôi ngược.
Và ngày 11 tháng 3 năm 1919 chính là đích đến cuối cùng của nó.
Trong đầu Mạc Dịch đột nhiên hiện lên một suy nghĩ đáng sợ — hiện tại bọn họ có lẽ đã dung nhập vào dòng thời gian này, và đang đứng trong chính cô nhi viện năm ấy.
Anh bỗng sởn cả tóc gáy.
Vừa rồi lúc ở cửa nhà ăn, Mạc Dịch thấy chiếc đồng hồ kia vẫn còn đang chạy giật lùi chứ chưa dừng lại — mà khi đó, kim giờ cùng kim phút chỉ khoảng 5 giờ 40.
Anh cúi đầu xem đồng hồ: Hiện tại là 5 giờ 20.
Nói cách khác, sau 10 phút nữa thì thời gian của đồng hồ trong nhà ăn sẽ trùng khớp với thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay của Mạc Dịch.
Có vẻ như hai tuyến thời gian sẽ chồng lên nhau vậy.
Đang lúc ngàn vạn câu hỏi rối bời trong lòng Mạc Dịch thì thanh âm của Vương Trạch Chi đột ngột vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của anh:
“Ừm… Nhờ anh giúp em một chút được không?”
Ánh mắt Mạc Dịch thoáng ngơ ngác, dường như quên mất trong phòng vẫn còn những người khác ngoài mình. Anh theo hướng tiếng nói phát ra, thấy Vương Trạch Chi đang lúng túng cầm một đống băng vải hỗn độn, ngượng ngùng nhìn về phía anh.
Một đoạn băng quấn lung tung trên cổ, một đoạn khác thì cuộn quanh tay, rủ trên vai, trên dính một ít thuốc trị thương với chút máu, có vẻ chật vật cực kỳ.
Mạc Dịch liền hiểu ra: một người tự quấn băng quanh vết thương trên cổ quả thật không dễ dàng. Vừa lúc hiện tại cứ luẩn quẩn tự hỏi cũng không ra được câu trả lời, chi bằng nghĩ thoáng một chút.
Mạc Dịch bèn bỏ tập văn kiện vào ba lô rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Vương Trạch Chi, tiếp nhận băng vải trong tay cậu.
Dưới ngón tay dài mảnh tinh tế, đoạn vải dài trắng muốt ôm trọn cổ Vương Trạch Chi thành mấy vòng gọn gàng ngay ngắn, xong xuôi còn được thắt nút theo thủ pháp y tế rất chặt chẽ.
Ngón tay Mạc Dịch vô tình sượt qua cổ Vương Trạch Chi, xúc cảm lạnh lẽo bất ngờ khiến cậu run bắn người, làn da ấm áp nhẵn nhụi nháy mắt nổi cả gai ốc. Cậu vô thức nghiêng đầu định né tránh, lại thấy bàn tay lạnh băng của Mạc Dịch chỉ chạm vào mình một giây liền rời đi ngay.
Vương Trạch Chi rụt vai, đưa tay sờ sờ cổ, cẩn thận không đụng vào miệng vết thương, dùng nhiệt độ ấm áp trên tay làm dịu lại mảng da gà vừa thi nhau nổi lên.
Cậu không khỏi hơi nghi hoặc.
Cơ thể Mạc Dịch dễ nhiễm lạnh đến mức nào mà bàn tay lại buốt giá như băng tuyết vậy.
Mạc Dịch thì không nhận ra chút nhiễu loạn ấy trong lòng Vương Trạch Chi, anh giúp cậu thắt chặt đoạn băng vải cuối cùng rồi đứng thẳng dậy, lơ đãng nhìn một vòng cả đại sảnh.
Lúc này Mạc Dịch phát hiện có điểm bất thường.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Không biết từ lúc nào mà mấy người kia đã biến mất.
Tim Mạc Dịch đập thình thịch, một dự cảm kỳ lạ bất tường như tấm bọt biển sũng nước đang nhồi nhét, khống chế tất cả giác quan, đè ép anh gần như không thể thở nổi.
Anh bước vài bước về hướng hành lang, nín thở nghiêng tai chăm chú lắng nghe.
Sâu trong hành lang âm u lặng ngắt như tờ là hắc ám không lọt nổi một tia sáng. Nó cắn nuốt hết thảy thanh âm, để lại sự yên tĩnh như tấm khăn sũng nước nặng trịch ụp lên mũi miệng con người.
Mạc Dịch lại tiến gần một bước nữa.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay — 5 giờ 30.
Ngay lúc kim giây xẹt qua con số 12, đột nhiên cả đại sảnh bắt đầu khẽ rung rinh, làm Mạc Dịch bất ngờ chưa kịp phản ứng nên lảo đà lảo đảo, khó mà đứng vững, phải dựa vào vách tường mới hơi hơi ổn định được thân thể.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, cả đại sảnh đã biến đổi cực kỳ khác lạ.
Chùm đèn sạch sẽ mới tinh treo trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng rực rỡ, giấy dán tường màu xanh thẫm và thảm trải sàn màu nâu với hoa văn sắc nét, quầy tiếp tân cạnh cửa không dính một hạt bụi nào.
Gần như trái ngược hoàn toàn với tòa cô nhi viện phủ đầy bụi bặm khi trước, khiến người ta không tin nổi vào mắt mình.
Đang lúc Mạc Dịch cùng Vương Trạch Chi nhìn nhau hoang mang thì sâu trong hành lang tối tăm đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nặng nề gấp gáp.
Hướng về phía bọn họ bằng tốc độ không kịp trở tay.
Dường như chỉ một giây thôi sẽ xuất hiện ngay trước mắt!
Bình luận truyện