Chức Nghiệp Thế Thân
Chẳng biết từ bao giờ Yến Minh Tu đã xuống giường, y bước tới bên cạnh hắn, ngón tay thon dài nắm lấy cằm hắn, bắt hắn ngẩng đầu lên.
Chu Tường khàn khàn nói, “Tôi thật sự không biết phải trả lời thế nào, tôi cũng không biết nguyên nhân là do đâu.”
“Nói láo!” Yến Minh Tu lạnh lùng phán, những ngón tay chầm chậm siết chặt, Chu Tường cảm giác cằm hắn sắp bị bóp nát đến nơi.
Đôi mắt Yến Minh Tu chằng chịt tơ máu, trông y mệt mỏi và kiệt quệ như một người bị dồn đến đường cùng. Nội tâm y rất loạn, có một thứ gì đó vừa vùng thoát ra khỏi suy nghĩ của y, dù y cố gắng thế nào cũng không thể nắm bắt được nó, nhưng y không chịu bỏ cuộc, y có cảm giác, chỉ cần bắt được nó, y sẽ được cứu rỗi.
Y không tin trên đời này có nhiều trùng hợp như vậy, nhất định ẩn sâu bên trong đã có gì đó được an bài, khiến cho cái người cũng tên Chu Tường này, mang thật nhiều sự trùng hợp xuất hiện trước mặt y, xuất hiện trước mặt y ngay tại thời điểm y bất lực nhất, tuyệt vọng nhất. Chu Tường này không phải chỉ là một người dưng, Chu Tường này… Tại sao Chu Tường này có thể giống “Hắn” tới vậy?! Thật sự quá giống, giống như cả hai chính là một người…
Là một người…
Ý nghĩ này thoáng qua đầu y, Yến Minh Tu phát hoảng vì chính suy đoán của mình.
Khuôn mặt trẻ tuổi khôi ngô này không có nửa điểm giống với người đó, bọn họ là hai thực thể khác nhau, Yến Minh Tu chỉ cảm thấy quỷ dị, một chuyện không thể dùng khoa học chứng minh lại xảy ra ngay bên cạnh y, thật sự quá khó hiểu, y chỉ là người bình thường, sao y có thể tin tưởng vào một điều kỳ diệu tới mức đó?
Hơn nữa người này cũng đâu có thừa nhận.
Đó là điểm khó hiểu nhất của Yến Minh Tu, nếu Chu Tường này thật sự là ‘Chu Tường’, tại sao hắn không nói với y?
Yến Minh Tu cân nhắc vô số lần, y không dám hạ quyết định, bởi vì mỗi luận cứ đều không có cơ sở vững chắc. Y sợ hãi, sợ hãi chính mình ôm quá nhiều hy vọng, chỉ để cuối cùng thất vọng tràn trề.
Qua mấy năm nay, y chỉ dựa vào một câu “Hắn không chết” của Tịch Không pháp sư để chống đỡ cho mình, dù sau đó đại sư có bổ sung thêm một câu “Mà cũng không phải đang sống”, nhưng y vẫn lựa chọn tin tưởng câu đầu tiên. Y không tin Chu Tường đã chết, chính xác mà nói, y không thể chịu đựng ý nghĩ Chu Tường đã chết, chỉ cần không nhìn thấy thi thể, y sẽ mãi mãi không tin Chu Tường đã chết.
Thừa nhận Chu Tường đã chết, chẳng khác nào y tự bóp chết chính mình.
Y sẽ sụp đổ, sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Đặc biệt là sau khi trải qua những ngày vừa rồi, sau khi y biết bóng lưng đã từng khiến y mê muội bao nhiêu năm chính là Chu Tường, y lại càng không dám thừa nhận, y không dám thừa nhận rằng ngay chính vào lúc y biết mình yêu một người, y cũng đồng thời vĩnh viễn mất đi người đó.
Y không chấp nhận, không chấp nhận, mãi mãi không bao giờ chấp nhận.
Chu Tường bắt lấy cổ tay Yến Minh Tu, cằm hắn đau quá, cứ bị bóp nghiến kiểu này chẳng mấy chốc mà vỡ nát. Hắn siết lấy cổ tay Yến Minh Tu, ý bảo Yến Minh Tu buông ra.
Đau đớn đưa Yến Minh Tu về với lý trí, y nhìn Chu Tường trước mắt, chậm rãi hạ tay xuống.
Chu Tường thở ra một hơi, hắn đứng dậy, lạnh lùng nói, “Yến tổng, những chuyện ngài nói, tôi thật sự không biết phải trả lời thế nào. Trùng hợp trên đời này nhiều lắm, có lẽ ngay từ đầu ngài đã cảm giác tôi và người đó giống nhau, vậy nên dù tôi có làm gì, ngài vẫn sẽ tìm thấy những điểm tương đồng, nhưng tôi… Tôi và hắn là hai người hoàn toàn khác biệt.” Chu Tường nghiến răng nói, những lời này không chỉ để cho Yến Minh Tu nghe, mà còn để cho cả hắn nghe nữa. Hắn phải tách biệt với “Chu Tường” trước đây, hắn nhất định không được giẫm lên vết xe đổ.
Một người không thể hai lần lọt xuống cùng một cái hố, đó là ngu dốt.
Chu Tường nói xong, muốn lập tức rời đi.
Yến Minh Tu túm bả vai hắn lại, “Anh đi đâu? Anh ở lại đây.”
Chu Tường kiên trì ngồi xuống, trầm giọng nói, “Yến tổng, đừng làm khó tôi nữa.”
Yến Minh Tu vuốt vuốt vạt áo ngủ, quay về giường ngồi, âm thanh từ tính quyến rũ lại vang lên trong căn phòng yên tĩnh, “Chu Tường, giải thích của anh, tôi không chấp nhận, nhất định sẽ một ngày tôi biết anh đang giấu giếm điều gì.”
Chu Tường không ngẩng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn xuống đất.
Yến Minh Tu nói, “Ngủ đi, mai còn về Bắc Kinh.”
Nhất là Yến Minh Tu, duy trì tư thế như tượng điêu khắc, đôi mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, cả thân thể y như bị bao bọc bởi một lớp không khí vừa trầm, vừa lạnh.
Chu Tường cảm giác Yến Minh Tu bây giờ chẳng khác nào một gốc cây đang dần héo rũ, y không còn sức sống, không còn vẻ ngạo mạn và sự trẻ trung của ngày xưa, tất cả chỉ có lạnh lùng và u ám, những thứ chẳng hề phù hợp với cái tuổi 23 của y.
Đối với cái người có thể biến Yến Minh Tu thành như vậy, Chu Tường vừa ghen tị, vừa căm hận.
Máy bay hạ cánh, Khương Hoàn tới đón bọn họ. Khương Hoàn đưa Yến Minh Tu về nhà trước, sau đó chở Chu Tường về.
Không gặp một thời gian, sắc mặt Trần Anh đã khá lên nhiều, Chu Tường tỉ mỉ hỏi han tình hình trị liệu gần đây của bà, cảm thấy yên tâm mới về phòng nghỉ ngơi.
Đến giờ cơm chiều hắn mới tỉnh dậy. Hắn quên không bật điện thoại từ lúc xuống sân bay, vừa khởi động đã thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Thái Uy.
Hắn vội vàng gọi lại.
Giọng Thái Uy có vẻ đang nén nhịn, “Chu Tường, cậu ra đây, anh có chuyện muốn hỏi.”
Tim hắn chùng xuống, có lẽ chuyện của hắn và Yến Minh Tu đã đến tai Thái Uy. Thực ra cũng không có gì lạ, Thái Uy quan hệ rộng, tất nhiên hay tin cũng nhanh.
Chu Tường nghĩ tới đó, chột dạ không muốn gặp anh, hắn vừa định kiếm cớ từ chối, lại nghĩ đến ngày mai vẫn phải tới công ty báo danh, giờ có trì hoãn cũng vô ích, đành phải bất chấp gật đầu.
Lúc này Yến Minh Tu đang ở trong văn phòng Vương đại đội trưởng, trên bàn làm việc bày một đống ảnh chụp, có hơn mười tấm được phóng to, tất cả đều là ảnh chụp căn hộ của Chu Tường.
Vương đội trường cũng không nhiều lời vô ích, chỉ vào một trong số đó, báo cáo luôn, “Chúng tôi đã phân tích và đưa ra kết luận, ổ khóa không bị phá hỏng, lỗ khóa tuy hơi cũ, nhưng các vết xước không lớn, 90% là do chìa khóa tạo thành, 10% còn lại cũng có khả năng là do công cụ phá khóa cao cấp, nhưng chúng vẫn nghiêng về khả năng thứ nhất hơn.”
Yến Minh Tu cố gắng đè nén nhịp tim chấn động, “Anh đang nói, ổ khóa được mở bằng chìa khóa?”
“Rất có khả năng là vậy.”
Yến Minh Tu nghĩ đến Lan Khê Nhung, nghĩ đến Thái Uy, sau đó nghĩ đến Chu Tường.
Biết chỗ giấu chìa khóa dự phòng chỉ có ba người nọ, vậy thì người mở khóa vào nhà là…
Yến Minh Tu trầm giọng nói, “Ngày mai tôi sẽ đưa chìa khóa dự phòng, anh kiểm tra xem có tìm thêm được đầu mối gì hay không.”
Vương đội trưởng vỗ đùi, “Yến tổng, chuyện quan trọng như thế, sao ngài không nói sớm với chúng tôi?!”
Yến Minh Tu không biết nhiều về phương thức điều tra, y chỉ đơn thuần không muốn mang chìa khóa dự phòng đi, nếu có một ngày Chu Tường trở về, y sợ hắn không vào nhà được…
Mọi thứ tựa như được bao quanh bởi một lớp vỏ cứng, chỉ cần lớp vỏ hé ra, tất cả những ngờ vực trong lòng y sẽ được giải đáp, ngay tại lúc này, ngay tại thời khắc mấu chốt này, y không thể làm gì hơn được nữa, y nói ra suy đoán của mình về Lan Khê Nhung và Thái Uy, nhưng vẫn giấu tên hai người nọ.
“Yến tổng, nếu theo lời ngài, động cơ gây án và những kẻ khả nghi đều phải phân tích lại một lần nữa. Mặt khác, chiếu theo những gì ngài vừa nói, trong đó có một người đã gặp qua nghi phạm, nếu đã vậy, phiền ngài mời người nọ đến trợ giúp chúng tôi quan sát video ghi hình tại giao lộ để nhận diện nghi phạm. Người nọ đến lúc nào, chúng ta xem lúc đó.”
Yến Minh Tu ngẫm nghĩ, “Được, tôi sẽ nhắn gã ta, chúng ta cùng xem.”
Chương 77
Chu Tường cười gượng vài tiếng, “Yến tổng, ngài muốn tôi trả lời thế nào?”
Chẳng biết từ bao giờ Yến Minh Tu đã xuống giường, y bước tới bên cạnh hắn, ngón tay thon dài nắm lấy cằm hắn, bắt hắn ngẩng đầu lên.
Chu Tường khàn khàn nói, “Tôi thật sự không biết phải trả lời thế nào, tôi cũng không biết nguyên nhân là do đâu.”
“Nói láo!” Yến Minh Tu lạnh lùng phán, những ngón tay chầm chậm siết chặt, Chu Tường cảm giác cằm hắn sắp bị bóp nát đến nơi.
Đôi mắt Yến Minh Tu chằng chịt tơ máu, trông y mệt mỏi và kiệt quệ như một người bị dồn đến đường cùng. Nội tâm y rất loạn, có một thứ gì đó vừa vùng thoát ra khỏi suy nghĩ của y, dù y cố gắng thế nào cũng không thể nắm bắt được nó, nhưng y không chịu bỏ cuộc, y có cảm giác, chỉ cần bắt được nó, y sẽ được cứu rỗi.
Y không tin trên đời này có nhiều trùng hợp như vậy, nhất định ẩn sâu bên trong đã có gì đó được an bài, khiến cho cái người cũng tên Chu Tường này, mang thật nhiều sự trùng hợp xuất hiện trước mặt y, xuất hiện trước mặt y ngay tại thời điểm y bất lực nhất, tuyệt vọng nhất. Chu Tường này không phải chỉ là một người dưng, Chu Tường này… Tại sao Chu Tường này có thể giống “Hắn” tới vậy?! Thật sự quá giống, giống như cả hai chính là một người…
Là một người…
Ý nghĩ này thoáng qua đầu y, Yến Minh Tu phát hoảng vì chính suy đoán của mình.
Khuôn mặt trẻ tuổi khôi ngô này không có nửa điểm giống với người đó, bọn họ là hai thực thể khác nhau, Yến Minh Tu chỉ cảm thấy quỷ dị, một chuyện không thể dùng khoa học chứng minh lại xảy ra ngay bên cạnh y, thật sự quá khó hiểu, y chỉ là người bình thường, sao y có thể tin tưởng vào một điều kỳ diệu tới mức đó?
Hơn nữa người này cũng đâu có thừa nhận.
Đó là điểm khó hiểu nhất của Yến Minh Tu, nếu Chu Tường này thật sự là ‘Chu Tường’, tại sao hắn không nói với y?
Yến Minh Tu cân nhắc vô số lần, y không dám hạ quyết định, bởi vì mỗi luận cứ đều không có cơ sở vững chắc. Y sợ hãi, sợ hãi chính mình ôm quá nhiều hy vọng, chỉ để cuối cùng thất vọng tràn trề.
Qua mấy năm nay, y chỉ dựa vào một câu “Hắn không chết” của Tịch Không pháp sư để chống đỡ cho mình, dù sau đó đại sư có bổ sung thêm một câu “Mà cũng không phải đang sống”, nhưng y vẫn lựa chọn tin tưởng câu đầu tiên. Y không tin Chu Tường đã chết, chính xác mà nói, y không thể chịu đựng ý nghĩ Chu Tường đã chết, chỉ cần không nhìn thấy thi thể, y sẽ mãi mãi không tin Chu Tường đã chết.
Thừa nhận Chu Tường đã chết, chẳng khác nào y tự bóp chết chính mình.
Y sẽ sụp đổ, sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Đặc biệt là sau khi trải qua những ngày vừa rồi, sau khi y biết bóng lưng đã từng khiến y mê muội bao nhiêu năm chính là Chu Tường, y lại càng không dám thừa nhận, y không dám thừa nhận rằng ngay chính vào lúc y biết mình yêu một người, y cũng đồng thời vĩnh viễn mất đi người đó.
Y không chấp nhận, không chấp nhận, mãi mãi không bao giờ chấp nhận.
Chu Tường bắt lấy cổ tay Yến Minh Tu, cằm hắn đau quá, cứ bị bóp nghiến kiểu này chẳng mấy chốc mà vỡ nát. Hắn siết lấy cổ tay Yến Minh Tu, ý bảo Yến Minh Tu buông ra.
Đau đớn đưa Yến Minh Tu về với lý trí, y nhìn Chu Tường trước mắt, chậm rãi hạ tay xuống.
Chu Tường thở ra một hơi, hắn đứng dậy, lạnh lùng nói, “Yến tổng, những chuyện ngài nói, tôi thật sự không biết phải trả lời thế nào. Trùng hợp trên đời này nhiều lắm, có lẽ ngay từ đầu ngài đã cảm giác tôi và người đó giống nhau, vậy nên dù tôi có làm gì, ngài vẫn sẽ tìm thấy những điểm tương đồng, nhưng tôi… Tôi và hắn là hai người hoàn toàn khác biệt.” Chu Tường nghiến răng nói, những lời này không chỉ để cho Yến Minh Tu nghe, mà còn để cho cả hắn nghe nữa. Hắn phải tách biệt với “Chu Tường” trước đây, hắn nhất định không được giẫm lên vết xe đổ.
Một người không thể hai lần lọt xuống cùng một cái hố, đó là ngu dốt.
Chu Tường nói xong, muốn lập tức rời đi.
Yến Minh Tu túm bả vai hắn lại, “Anh đi đâu? Anh ở lại đây.”
Chu Tường kiên trì ngồi xuống, trầm giọng nói, “Yến tổng, đừng làm khó tôi nữa.”
Yến Minh Tu vuốt vuốt vạt áo ngủ, quay về giường ngồi, âm thanh từ tính quyến rũ lại vang lên trong căn phòng yên tĩnh, “Chu Tường, giải thích của anh, tôi không chấp nhận, nhất định sẽ một ngày tôi biết anh đang giấu giếm điều gì.”
Chu Tường không ngẩng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn xuống đất.
Yến Minh Tu nói, “Ngủ đi, mai còn về Bắc Kinh.”
Cùng bọn họ quay về Bắc Kinh còn có hai diễn viên nữa, nhờ ơn Yến Minh Tu, Chu Tường được nâng hạng lên khoang hạng nhất ngồi.
Nhất là Yến Minh Tu, duy trì tư thế như tượng điêu khắc, đôi mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, cả thân thể y như bị bao bọc bởi một lớp không khí vừa trầm, vừa lạnh.
Chu Tường cảm giác Yến Minh Tu bây giờ chẳng khác nào một gốc cây đang dần héo rũ, y không còn sức sống, không còn vẻ ngạo mạn và sự trẻ trung của ngày xưa, tất cả chỉ có lạnh lùng và u ám, những thứ chẳng hề phù hợp với cái tuổi 23 của y.
Đối với cái người có thể biến Yến Minh Tu thành như vậy, Chu Tường vừa ghen tị, vừa căm hận.
Máy bay hạ cánh, Khương Hoàn tới đón bọn họ. Khương Hoàn đưa Yến Minh Tu về nhà trước, sau đó chở Chu Tường về.
Không gặp một thời gian, sắc mặt Trần Anh đã khá lên nhiều, Chu Tường tỉ mỉ hỏi han tình hình trị liệu gần đây của bà, cảm thấy yên tâm mới về phòng nghỉ ngơi.
Đến giờ cơm chiều hắn mới tỉnh dậy. Hắn quên không bật điện thoại từ lúc xuống sân bay, vừa khởi động đã thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Thái Uy.
Hắn vội vàng gọi lại.
Giọng Thái Uy có vẻ đang nén nhịn, “Chu Tường, cậu ra đây, anh có chuyện muốn hỏi.”
Tim hắn chùng xuống, có lẽ chuyện của hắn và Yến Minh Tu đã đến tai Thái Uy. Thực ra cũng không có gì lạ, Thái Uy quan hệ rộng, tất nhiên hay tin cũng nhanh.
Chu Tường nghĩ tới đó, chột dạ không muốn gặp anh, hắn vừa định kiếm cớ từ chối, lại nghĩ đến ngày mai vẫn phải tới công ty báo danh, giờ có trì hoãn cũng vô ích, đành phải bất chấp gật đầu.
“Yến tổng, ngài đến rồi à.” Vương đội trường bắt tay Yến Minh Tu.
Lúc này Yến Minh Tu đang ở trong văn phòng Vương đại đội trưởng, trên bàn làm việc bày một đống ảnh chụp, có hơn mười tấm được phóng to, tất cả đều là ảnh chụp căn hộ của Chu Tường.
Vương đội trường cũng không nhiều lời vô ích, chỉ vào một trong số đó, báo cáo luôn, “Chúng tôi đã phân tích và đưa ra kết luận, ổ khóa không bị phá hỏng, lỗ khóa tuy hơi cũ, nhưng các vết xước không lớn, 90% là do chìa khóa tạo thành, 10% còn lại cũng có khả năng là do công cụ phá khóa cao cấp, nhưng chúng vẫn nghiêng về khả năng thứ nhất hơn.”
Yến Minh Tu cố gắng đè nén nhịp tim chấn động, “Anh đang nói, ổ khóa được mở bằng chìa khóa?”
“Rất có khả năng là vậy.”
Yến Minh Tu nghĩ đến Lan Khê Nhung, nghĩ đến Thái Uy, sau đó nghĩ đến Chu Tường.
Biết chỗ giấu chìa khóa dự phòng chỉ có ba người nọ, vậy thì người mở khóa vào nhà là…
Yến Minh Tu trầm giọng nói, “Ngày mai tôi sẽ đưa chìa khóa dự phòng, anh kiểm tra xem có tìm thêm được đầu mối gì hay không.”
Vương đội trưởng vỗ đùi, “Yến tổng, chuyện quan trọng như thế, sao ngài không nói sớm với chúng tôi?!”
Yến Minh Tu không biết nhiều về phương thức điều tra, y chỉ đơn thuần không muốn mang chìa khóa dự phòng đi, nếu có một ngày Chu Tường trở về, y sợ hắn không vào nhà được…
Mọi thứ tựa như được bao quanh bởi một lớp vỏ cứng, chỉ cần lớp vỏ hé ra, tất cả những ngờ vực trong lòng y sẽ được giải đáp, ngay tại lúc này, ngay tại thời khắc mấu chốt này, y không thể làm gì hơn được nữa, y nói ra suy đoán của mình về Lan Khê Nhung và Thái Uy, nhưng vẫn giấu tên hai người nọ.
“Yến tổng, nếu theo lời ngài, động cơ gây án và những kẻ khả nghi đều phải phân tích lại một lần nữa. Mặt khác, chiếu theo những gì ngài vừa nói, trong đó có một người đã gặp qua nghi phạm, nếu đã vậy, phiền ngài mời người nọ đến trợ giúp chúng tôi quan sát video ghi hình tại giao lộ để nhận diện nghi phạm. Người nọ đến lúc nào, chúng ta xem lúc đó.”
Yến Minh Tu ngẫm nghĩ, “Được, tôi sẽ nhắn gã ta, chúng ta cùng xem.”
END77.
Bình luận truyện