Chứng Bệnh Bất Tử
Chương 12
Edit: Mei
Beta: Thụy
–
Hai năm sau.
Bên ngoài trung tâm dạy tiếng Anh Ingris.
Đã năm giờ chiều, mặt trời dần dần xuống núi, kéo bóng của mọi vật dài ra. Bọn trẻ đã học xong, nhìn từ cầu thang hẹp có thế thấy vài cái đầu trẻ con gật đầu lia lịa líu ríu như những chú chim nhỏ rồi dần dần mất hút.
Sau khi lũ trẻ về gần hết, Ngụy Bách Ngôn nhìn thấy hai bóng người bước ra từ cầu thang qua cửa xe.
Đi đằng trước là Ngụy Tiêu Tiêu, tay cô nhóc nắm lấy dây đeo của chiếc cặp học hoạt hình màu hồng, cô bé đi một bước thành hai bước, sau đó nhảy thẳng luôn xuống mấy bước cuối của bậc thang. Nhưng dường như sợ người phía sau bị lạc mất mình, cô bé lại không nhảy nữa mà quay lại nhìn Diệp Thiệu đang đi theo sau mình.
Diệp Thiệu vẫn khoác chiếc áo khoác nâu nhạt mà cậu đã mặc hôm qua cùng một chiếc túi da, cả người như con chim cánh cụt khập khiễng kéo va li màu lam xuống lầu. Cậu nhịn lại một hơi rồi thở dài, cố gắng nhanh chóng kéo va li bước thêm hai bước. Người cậu lắc lư trông như có thể bị ngã cầu thang bất cứ lúc nào khiến ai nhìn cũng thót tim, nhưng cậu vẫn có thể đứng vững trong tình trạng đó. Cứ như vậy rồi kéo va li đi từng chút một.
Đôi mày như lưỡi dao của Ngụy Bách Ngôn nhíu lại, dưới vành mắt là quầng thâm đen, tận sâu trong đôi mắt nâu sẫm lẫn lộn vài thứ cảm xúc phức tạp.
Nhìn cái dáng vẻ chật vật kia, hắn không khỏi nhớ đến chuyện tối hôm qua.
“—— Có nghe thấy không? Diệp Thiệu? Dọn dẹp đồ đạc ngày mai đi theo tôi.”
Sau khi gây sự với chủ nhà của Diệp Thiệu xong, hắn đột nhiên nóng máu mà nói Diệp Thiệu đến nhà mình ở khiến Diệp Thiệu kinh ngạc. Sau đó nữa thì lý trí của hắn mới quay về.
Hắn không biết cảm xúc của mình ra làm sao,, cũng không biết mình bị thứ gì mê hoặc mới nói cậu về nhà hắn một lần nữa.
Thấy cậu kinh ngạc nhìn mình, hắn bỗng cảm thấy xấu hổ dâng đầy trong tim. Như thể nhược điểm của mình trong nháy mắt đã bị lộ ra cả, Ngụy Bách Ngôn không dám nhìn thẳng vào cậu, hắn sợ cậu sẽ cười nhạo hắn, cười hắn đã nhiều năm rồi mà vẫn không thể buông bỏ được mối tình này. Chưa đợi đối phương kịp công kích yếu điểm của mình, hắn đã vội muốn bảo vệ tôn nghiêm của cuối cùng ở bản thân, vì vậy nên hắn hoảng loạn bỏ chạy.
Hắn hối hận.
Hắn hối hận vì đã nói Diệp Thiệu về ở với hắn, hắn và cậu không nên có bất kỳ dây dưa nào nữa.
Tuy nhiên, khi phong cảnh hai bên đường lướt nhanh qua tầm mắt, khi chạy đến một góc đường nơi ngã rẽ, không biết tại sao hắn chợt dừng lại. Ngụy Bách Ngôn quay đầu, đôi con ngươi không kiềm được co rút, cứ như là bị người nào hạ độc, cổ họng quặn thắt đến đau nhói.
Hắn nhìn thấy Diệp Thiệu chật vật ngồi xổm xuống đất, một mình dưới ánh đèn mờ ảo, tay chân run rẩy, bàn chân co lại một góc rất khó coi, hai bàn tay vươn đến vũng nước bẩn trên mặt đất, nhặt những tờ tiền ướt đẫm từng tờ một lên, cậu nhặt rất cẩn thận, mắt rất tập trung như sợ làm tờ tiền bị rách.
Người đã từng được hắn cưng như trứng hứng như hoa, người đã từng được hắn dùng tất cả tính mạng của mình để thề phải bảo vệ và yêu thương, giờ lại bất chấp mặt mũi mà ngồi xuống ở một nơi nghèo nàn này, tay không hề do dự nhặt vài tờ tiền chìm trong vũng nước bẩn.
Trái tim Ngụy Bách Ngôn thắt lại.
Ngụy Bách Ngôn giống như bị trúng cổ, hắn lặng lẽ đứng dưới ánh đèn mờ ảo, những hạt bụi li ti rơi trên áo sơ mi trắng. Hắn đứng phía sau góc tường nhỏ hẹp, không nhúc nhích tựa như một pho tượng.
Đột nhiên Ngụy Bách Ngôn nhận ra một vấn đề quan trọng: Nếu tên chủ nhà lòng dạ hẹp hòi kia thừa dịp hắn không có ở đó mà trả thù cậu thì sao?
Ngay khi suy nghĩ này chợt xuất hiện, nó liền bén rễ phát triển mạnh mẽ trong đầu hắn. Nghĩ đến việc Diệp Thiệu có thể bị trả thù, hắn bắt đầu hoảng sợ. Người dân ở khu vực này có trình độ học vấn rất thấp ý thức lại rất kém, không biết họ sẽ làm ra chuyện gì.
Ngụy Bách Ngôn càng nghĩ càng Sợ. Trong lúc bất an, Ngụy Bách Ngôn cũng tìm cho mình một nơi thích hợp để quan sát cậu mà không bị phát hiện, hắn đứng từ xa nhìn căn hầm nhỏ, nhìn chằm chằm vào nó như kẻ rình rập, hắn sợ có người đến quấy rầy cậu.
Không ngờ đến nửa đêm, một bóng người bước ra từ dưới cầu thang đi ra giống như Ngụy Bách Ngôn nghĩ, gã lén lút đi đến trước cửa phòng Diệp Thiệu, không biết định làm cái gì. Ngụy Bách Ngôn liền từ chỗ ẩn nấp đi ra. Hóa ra là chủ nhà có mái đầu Địa Trung Hải kia, trong tay ông ta là chìa khóa dự phòng của tầng hầm, một tay mở cửa, tay còn lại thì cầm một tấm vải trắng đang bọc một cái gì đó. Chủ nhà nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu thì trông thấy Ngụy Bách Ngôn đang đứng đằng sau, ông ta nhìn Ngụy Bách Ngôn bằng ánh mắt kinh hoàng, mở lớn như một con ếch, bàn tay của ông ta run lên, thứ được bọc trong tấm vải trắng rơi ra. Trước khi Ngụy Bách Ngôn hỏi ông ta tại sao ở đây, chủ nhà có tật giật mình vội vã cắm đầu chạy mất.
Ngụy Bách Ngôn đến gần cửa tầng hầm nhìn xuống thứ vừa rơi xuống trong tay chủ nhà, bên trong là một con chuột chết bẹp dí não, còn lòi cả mắt ra ngoài.
Ngụy Bách Ngôn không dám nghĩ nếu đêm nay hắn rời đi thì Diệp Thiệu sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn không dám tưởng tượng sao Diệp Thiệu lại có thể sống trong một nơi không an toàn như vậy trong hai năm nay.
Nửa đêm là thời gian rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng dế kêu vang vọng. Ngụy Bách Ngôn ở lại đến khi mặt trời mọc. Tận đến lúc hừng đông, xác định Diệp Thiệu không có chuyện gì, chủ nhà không làm gì với Diệp Thiệu nữa thì hắn mới yên tâm lái xe rời đi.
Nghĩ đến bản thân canh giữ ngoài cửa cả đêm chỉ vì sợ chủ nhà tiếp tục trả thù cậu, Ngụy Bách Ngôn nhíu mày, nhịn không được thầm mắng một tiếng: “Mình đúng là thằng ngu mà.”
“Cái gì?” Diệp Thiệu vừa mới ngồi vào trong xe đã nghe được Ngụy Bách Ngôn mắng mà không khỏi sửng sốt.
Sau khi nghe thấy đầu sỏ gây tội hỏi, Ngụy Bách Ngôn hung hăng mà khởi động xe: “Không có gì, im đi!!”
Diệp Thiệu có chút bối rối, kể từ lúc gặp được Ngụy Bách Ngôn, cậu nói chuyện với hắn khi nào cũng vô cùng cẩn thận, cậu sợ hắn tức giận. Nhưng nói nhiều sai nhiều, cậu chỉ có thể im lặng.
Trước tiên, Ngụy Bách Ngôn đưa Ngụy Tiêu Tiêu về nhà, sau đó lái xe thẳng đến khu vực đắt đỏ và phồn thịnh nhất thành phố B.
Ở đây rất khác so với Ingris, chỉ cách trung tâm thành phố vài ga tàu điện ngầm, có nhiều nhà cao tầng, mặt đường bằng rộng, sạch sẽ, quán xá đông đúc và tiếng la hét của những người chạy xe trên đường dần biến mất, thấp thoáng xuất hiện những người đi bộ mặc vest thẳng tắp, mang giày da cùng những chiếc xe hơi đắt tiền khiến người ta phải líu lưỡi.
Ngụy Bách Ngôn sống ở tầng 18 của một tòa chung cư.
Sau khi xuống xe, Ngụy Bách Ngôn nhanh chóng bước đi. Chân Diệp Thiệu không được tốt, cậu phải đi nhanh hết mức mới có thể miễn cưỡng đuổi theo đuôi Ngụy Bách Ngôn. Chiếc vali xanh nhỏ bị cậu kéo nghiêng qua ngả lại, cọ xát trên mặt đất phát ra những tiếng kẽo kẹt.
Sảnh chính của căn hộ được quét dọn sạch sẽ, gạch lát nền sang trọng phản chiếu ánh sáng. Đứng ở cửa là vệ sĩ lịch sự trong bộ vest và giày da. Toàn bộ đại sảnh toát ra khí chất quyền quý.
Diệp Thiệu kéo chiếc vali dính vài vết bẩn, khi tiến vào cậu có do dự một chút. Tóc cậu đã lâu không cắt, trông hơi dài. Cậu lại béo, sắc mặt tái nhợt, không có một chút tinh thần nào, thẩm chí bảo vệ còn ưa nhìn hơn cậu. Chiếc áo khoác lạc đà lỗi thời cùng chiếc túi đeo chéo bằng da có vẻ lạc lõng trong tình cảnh này. Diệp Thiệu nhìn xuống giày của cậu, trên giày có bùn đất, cậu sợ giẫm dơ sàn nhà.
Ngụy Bách Ngôn tới cửa thang máy bấm số tầng, nhìn thấy Diệp Thiệu vẫn còn đứng ở cửa, không khỏi lạnh lùng thúc giục: “Cậu làm sao vậy?”
Diệp Thiệu cắn chặt răng, bước nhanh theo sau.
Quả nhiên đúng như Diệp Thiệu nghĩ, khi bước vào thang máy, giày của cậu đã làm bẩn chiếc thảm sạch sẽ bên trong kia. Ngụy Bách Ngôn thấy thế, liền cau mày nói với Diệp Thiệu: “Trước khi bước vào nhà của tôi, nhớ lau sạch giày của cậu đi.”
Diệp Thiệu không tránh khỏi ngượng ngùng. Cậu cúi đầu nhìn vào quần áo của mình, như thể muốn chui vào đó che cái mặt mình lại.
Trước khi vào nhà, Diệp Thiệu nhớ tới lời khi nãy Ngụy Bách Ngôn nói, cậu lấy giấy vệ sinh ra lau đế giày cẩn thận, thậm chí ngay cả đường may của giày cũng không bỏ qua. Lau xong, cậu gấp nhỏ tờ giấy lại để mặt bẩn không lộ ra ngoài rồi cầm nó trong tay.
Căn hộ của Ngụy Bách Ngôn khá rộng rãi gồm ba phòng, một phòng khách còn thêm một cái ban công, đứng ở đó có thể nhìn được cả cảnh thành phố về đêm. Căn hộ có ba phòng, một phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng làm việc và còn có một phòng tiện tích nhỏ.
So với căn hộ trước kia Diệp Thiệu và Ngụy Bách Ngôn cùng ở thì căn hộ này phải lớn gấp đôi.
Ngụy Bách Ngôn đến trước mặt Diệp Thiệu, muốn cho cậu ở phòng ngủ phụ. Nhưng đột nhiên hắn nhớ tới cái gì đó, sắc mặt phút chốc thay đổi, đang muốn ngăn cản Diệp Thiệu không cho cậu nhìn thấy bên trong phòng thì Diệp Thiệu đã khập khễnh kéo vali nhỏ của mình bước vào, cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy rõ cách bài trí trong căn phòng này.
Phòng ngủ bên cạnh rõ ràng được ai đó thiết kế riêng, các vật dụng trong phòng đều được chuẩn bị theo sở thích của người nào đó. Chăn trải giường màu xanh xám được gấp gọn gàng, đồ đạc trong phòng được sắp xếp và trang trí tỉ mỉ. Các giá sách đều là những cuốn tiểu thuyết trinh thám gay cấn, các dãy sách đầu tiên được sắp xếp theo kích thước sau đó lại được sắp xếp theo màu sắc.Không hề có những tấm áp phích hay những đồ dư thừa, chỉ đơn giản sạch sẽ. Trên bàn, bên trái là laptop cùng với một ly cà phê đen, bên cạnh ly đặt một bình hoa xương rồng nho nhỏ.
Những thứ này tuy không có gì đặc biệt nhưng những người quen biết Diệp Thiệu đều sẽ nhận ra, căn phòng này được thiết kế theo sở thích và thói quen của Diệp Thiệu.
Ngụy Bách Ngôn bất động tại chỗ không dám nhúc nhích, tim hắn đập dữ dội, tuy vẻ mặt vẫn như bình thường nhưng hai tay lại đang nắm chặt vì căng thẳng.
Khi thấy Diệp Thiệu nghiêng người, dáng vẻ cậu cứng lại rõ ràng, đôi mắt khẽ mở, ánh sáng từ trong phòng chiếu vào mắt cậu. Ngay lúc đó, cả người cậu như bị tạm dừng, bất động nhìn căn phòng trước mặt.
Nhưng ngay sau đó tựa như bị bóp nát, tia sáng trong mắt cậu nhanh chóng biến mất. Đôi mắt cậu trở về ảm đảm biên thành một mảnh u ám, dường như vẻ kinh ngạc vừa rồi của cậu chỉ là ảo giác vậy. Đôi mắt Diệp Thiệu bình tĩnh lại, không có gợn sóng nào xuất hiện nữa.
Ngụy Bách Ngôn vẫn còn đang hoang mang, trong đầu điên cuồng suy nghĩ bao nhiêu là cách để giải thích, nhưng Diệp Thiệu chỉ cúi đầu, kéo chiếc vali xoay người đi đến sô pha.
Ngụy Bách Ngôn sửng sốt: “Cậu đi đâu vậy?”
Diệp Thiệu quay người lại, như lẽ đương nhiên mà nói: “Tôi ngủ ở sô pha.”
Ngụy Bách Ngôn bị cậu nói làm cho sững người: “Trong nhà tôi còn một phòng đó, sao cậu lại muốn ngủ ở sô pha?”
“Đó không phải là phòng bạn trai anh sao?” Diệp Thiệu nói như một lẽ tất nhiên.
Trong mắt Diệp Thiệu nổi lên một tia nghi hoặc, không hề có vẻ dối trá.
Diệp Thiệu không bao giờ nghĩ rằng Ngụy Bách Ngôn sẽ còn yêu cậu. Cậu không tin được rằng Ngụy Bách Ngôn làm mọi cách để giữ lại dấu vết của cậu, khiến mọi thứ giống như cậu chưa từng rời đi trong khi cậu là một kẻ phản bội.
Ngụy Bách Ngôn nhìn Diệp Thiệu, nhịp đập con tim dần dần bình tĩnh lại, thời gian quanh hắn giống như tạm dừng.
Nếu người này vẫn còn yêu hắn, hắn không tin cậu lại sẽ có biểu hiện thản nhiên như vậy. Ngay cả khi đó chỉ là hiểu lầm đi nữa, mà cậu lại không hề bày vẻ mặt kinh ngạc hay hoảng loạn.
Dường như cho dù Ngụy Bách Ngôn có làm gì quá đáng với cậu đi chăng nữa thì cũng không hề làm vẻ mặt cậu thay đổi, giống như hắn có ở cùng ai, yêu ai hay cưới ai cũng không quan trọng.
Ngụy Bách Ngôn cúi đầu cười tự giễu, tóc xõa xuống che đi mặt hắn. Một lúc sau, hắn mới ngừng cười, khi ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đã hơi đỏ lên, tròng mắt đen mực không đọng lại chút ấm áp nào. Hắn lạnh lùng nói: “Đừng lo, bạn trai tôi sống ở nơi tốt hơn nhiều. Em ấy không có sống ở đây.”
Diệp Thiệu bị lời nói của hắn làm đau đớn nhưng cậu chỉ rũ mắt xuống lắc đầu: “Chuyện này nếu để bạn trai anh hiểu lầm thì không tốt lắm. Anh có thể cho tôi ở đây hai tuần được không? Hai tuần nữa tôi dọn ra ngoài liền.”
“Cậu dọn ra ngoài? Cậu tính dọn đến đâu?” Ngụy bách Ngôn chế nhạo “Tôi cho cậu ở đây thì ở đi, cứ nói nhảm nhiều làm gì vậy.”
Diệp Thiệu có chút xấu hổ, cậu muốn nói gì đó nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Ngụy Bách Ngôn, miệng cậu mở ra nhưng rồi đành ngậm lại.
Ngụy Bách Ngôn muốn quay người đi chỗ khác, nhưng Diệp Thiệu lại hỏi: “Vậy thì tôi phải trả cho anh bao nhiêu tiền thuê nhà?”
Ngụy Bách Ngôn dừng lại. Hắn cúi đầu nhìn Diệp Thiệu: “Cậu nghĩ phải trả bao nhiêu?”
Diệp Thiệu suy nghĩ, tóc hơi rủ xuống, che đi gương mặt cậu. Một lúc sau, cậu nói: “Tôi có thể trả cho anh 1000 tệ một tháng được không?”
Giọng Diệp Thiệu hơi khàn, cậu nuốt nước bọt, nói ra con số này khiến cậu hơi đỏ mặt.
Ngụy Bách Ngôn cau mày.
“Lương của tôi mỗi tháng chỉ có 3000 tệ” Diệp Thiệu cảm thấy lo rằng Ngụy Bách Ngôn sẽ nghĩ cậu ăn chực của hắn bèn vội nói: “Tôi không có nhiều hơn được nữa.”
Ngụy Bách Ngôn vẫn không trả lời cậu, lúc hắn nghe thấy con số này không hiểu sao giống như bị một thứ sắc nhọn đâm vào tim. Nhưng trên mặt hắn không hiện bất cứ gì.
Thấy Ngụy Bách Ngôn không trả lời, Diệp Thiệu nghĩ Ngụy Bách Ngôn nghi ngờ cậu. Cậu lúng túng đứng dậy ôm vali trên tay. Mặc kệ Ngụy Bách Ngôn có tin hay không thì cậu cũng cố gắng giải thích: “Tôi biết khu vực ở đây giá rất cao nhưng đó là số tiền cao nhất mà tôi có thể đưa ra rồi…Nếu anh không tin thì để tôi cho anh xem hóa đơn thuế của tôi. Tôi sẽ nhanh chóng dọn đi, sẽ không gây phiền phức cho anh đâu. Hiện giờ tôi có thể làm gì được để bù đắp thêm vào không?”
Ngụy Bách Ngôn nhíu mày, trong lòng cảm thấy ẩn ẩn đau, hắn lập tức ngắt lời Diệp Thiệu: “Tôi nói cậu phải đóng tiền nhà hồi nào? Tôi thiếu 1000 tệ của cậu sao?”
“Nếu cậu muốn bù đắp thì được rồi.” Ngụy Bách Ngôn giơ tay lên nói: “Pha trà giúp tôi, giặt giũ nấu cơm, dọn dẹp, cậu có thể làm được không?”
Diệp Thiệu im lặng.
Ngụy Bách Ngôn cảm thấy có chút buồn cười, hắn cũng mỉm cười, trong mắt đều là giễu cợt: “Hửm? Chẳng lẽ cậu vẫn muốn tôi nấu cơm canh cho cậu như trước, xem cậu như tổ tông mà hầu hạ?”
“Không phải” Diệp Thiệu nhíu mi, muốn nói gì đó nhưng chẳng thể mở lời nổi.
“Nếu không phải thì cậu có thể làm được đúng không.” Ngụy Bách Ngôn đứng dậy đi thẳng qua người Diệp Thiệu, rồi lạnh lùng nói: “Giày của cậu bẩn quá rồi đó. Sau khi cất đồ xong thì nhớ lau sàn nhà cho tôi.”
Ngụy Bách Ngôn cố tình phớt lờ sắc mặt tái nhợt của Diệp Thiệu mà bước vào phòng làm việc, đóng sầm cửa lại.
Màn đêm dần buông xuống.
Ngụy Bách Ngôn vùi đầu trước máy tính, đọc hết báo cáo này đến các tờ báo cáo khác để cố gắng quên đi sự tồn tại của người ngoài kia. Nhưng hắn lúc nào cũng thất thần, mọi suy nghĩ đều bay ra nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, không hề đọc được bất cứ chữ gì trên tờ báo cáo.
Người bên ngoài không có động tĩnh gì, giống như không hề có ở đây. Cứ như nếu không có sự cho phép của hắn thì cậu sẽ không dám làm bất cứ điều gì.
Ngụy Bách Ngôn có chút tức giận.
Nhưng mãi đến một lúc sau, khi hắn nghĩ nếu mà mình không ra thì cậu cũng sẽ không làm gì, bỗng tiếng nước chảy vang lên ở bên ngoài. Một lát sau, nước ngừng chảy. Một loạt âm thanh sột soạt vang lên.
Ngụy Bách Ngôn cho rằng người kia đang rửa tay, nhưng tiếng nước cách một lúc lại ào ào vang lên không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng Ngụy Bách Ngôn không chịu được nữa mà ném tập tài liệu xuống, mở cửa ra ngoài.
Cửa vừa mở ra hắn bỗng chốccứng người.
Diệp Thiệu ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một tấm giẻ lau nhỏ đang tận lực lau sàn. Áo khoác của cậu đã được cởi ra, để lộ một chiếc áo len mỏng bên trong, ống tay áo được xắn lên, lộ ra đôi tay đỏ bừng vì nước lạnh. Một phần lớn của đại sảnh sáng bóng, có vệt nước loang lổ, hiển nhiên là đã được Diệp Thiệu lau qua.
Ngụy Bách Ngôn vừa bị làm cho chấn động vừa cảm thấy đau đớn trong tim: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
Diệp Thiệu tưởng rằng Nguỵ Bách Ngôn đang trách mình lau lâu. Cậu sợ sẽ làm hắn nổi giận nên vội nói: “Sảnh quá lớn nên tôi lau hơi chậm, nhưng sắp xong rồi.”
“Ai hỏi cậu cái này?!”
Ngụy Bách Ngôn giật lấy tấm giẻ trên tay Diệp Thiệu, kéo cậu từ trên mặt đất đứng lên. Không biết Diệp Thiệu đã quỳ bao lâu, đột nhiên lại bị hắn kéo dậy, cậu không chịu được mà khụy xuống.
Ngụy Bách Ngôn tức giận nói: “Ai bảo cậu đi lấy giẻ lau sàn?”
Diệp Thiệu cúi đầu, cẩn thận nói: “Ở trong nhà không có cây lau nhà, chỉ có thể dùng cái này để lau.”
Ngụy Bách Ngôn sửng sốt, trước giờ hắn luôn thuê người giúp việc, người giúp việc sẽ mang theo dụng cụ lau dọn riêng nên hiện tại trong nhà hắn không có cây lau nhà. Hắn nhớ khi mình kêu Diệp Thiệu lau sàn, mặt Diệp Thiệu có vẻ không đúng, có lẽ Diệp Thiệu cho rằng hắn đang cố ý gây khó dễ cho cậu. Trong lòng Ngụy Bách Ngôn hốt hoảng, không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể hung dữ nói: “Đừng lau nữa!”
Diệp Thiệu đứng im tại chỗ, ngẩn người không biết mình làm sai điều gì mà lại khiến Ngụy Bách Ngôn tức giận.
Kể từ sau khi nhìn gặp lại Diệp Thiệu, Ngụy Bách Ngôn chưa có giây phút nào bình tĩnh nổi. Nhưng người trước mặt lại nhìn hắn như một tai họa, ánh mắt đó khiến hắn ẩn ẩn đau đớn.
Ngụy Bách Ngôn buông Diệp Thiệu ra, không ngoảnh đầu lại mà lướt qua cậu,cầm áo khoác mở cửa đi ra ngoài.
– Hết chương 12 –
Beta: Thụy
–
Hai năm sau.
Bên ngoài trung tâm dạy tiếng Anh Ingris.
Đã năm giờ chiều, mặt trời dần dần xuống núi, kéo bóng của mọi vật dài ra. Bọn trẻ đã học xong, nhìn từ cầu thang hẹp có thế thấy vài cái đầu trẻ con gật đầu lia lịa líu ríu như những chú chim nhỏ rồi dần dần mất hút.
Sau khi lũ trẻ về gần hết, Ngụy Bách Ngôn nhìn thấy hai bóng người bước ra từ cầu thang qua cửa xe.
Đi đằng trước là Ngụy Tiêu Tiêu, tay cô nhóc nắm lấy dây đeo của chiếc cặp học hoạt hình màu hồng, cô bé đi một bước thành hai bước, sau đó nhảy thẳng luôn xuống mấy bước cuối của bậc thang. Nhưng dường như sợ người phía sau bị lạc mất mình, cô bé lại không nhảy nữa mà quay lại nhìn Diệp Thiệu đang đi theo sau mình.
Diệp Thiệu vẫn khoác chiếc áo khoác nâu nhạt mà cậu đã mặc hôm qua cùng một chiếc túi da, cả người như con chim cánh cụt khập khiễng kéo va li màu lam xuống lầu. Cậu nhịn lại một hơi rồi thở dài, cố gắng nhanh chóng kéo va li bước thêm hai bước. Người cậu lắc lư trông như có thể bị ngã cầu thang bất cứ lúc nào khiến ai nhìn cũng thót tim, nhưng cậu vẫn có thể đứng vững trong tình trạng đó. Cứ như vậy rồi kéo va li đi từng chút một.
Đôi mày như lưỡi dao của Ngụy Bách Ngôn nhíu lại, dưới vành mắt là quầng thâm đen, tận sâu trong đôi mắt nâu sẫm lẫn lộn vài thứ cảm xúc phức tạp.
Nhìn cái dáng vẻ chật vật kia, hắn không khỏi nhớ đến chuyện tối hôm qua.
“—— Có nghe thấy không? Diệp Thiệu? Dọn dẹp đồ đạc ngày mai đi theo tôi.”
Sau khi gây sự với chủ nhà của Diệp Thiệu xong, hắn đột nhiên nóng máu mà nói Diệp Thiệu đến nhà mình ở khiến Diệp Thiệu kinh ngạc. Sau đó nữa thì lý trí của hắn mới quay về.
Hắn không biết cảm xúc của mình ra làm sao,, cũng không biết mình bị thứ gì mê hoặc mới nói cậu về nhà hắn một lần nữa.
Thấy cậu kinh ngạc nhìn mình, hắn bỗng cảm thấy xấu hổ dâng đầy trong tim. Như thể nhược điểm của mình trong nháy mắt đã bị lộ ra cả, Ngụy Bách Ngôn không dám nhìn thẳng vào cậu, hắn sợ cậu sẽ cười nhạo hắn, cười hắn đã nhiều năm rồi mà vẫn không thể buông bỏ được mối tình này. Chưa đợi đối phương kịp công kích yếu điểm của mình, hắn đã vội muốn bảo vệ tôn nghiêm của cuối cùng ở bản thân, vì vậy nên hắn hoảng loạn bỏ chạy.
Hắn hối hận.
Hắn hối hận vì đã nói Diệp Thiệu về ở với hắn, hắn và cậu không nên có bất kỳ dây dưa nào nữa.
Tuy nhiên, khi phong cảnh hai bên đường lướt nhanh qua tầm mắt, khi chạy đến một góc đường nơi ngã rẽ, không biết tại sao hắn chợt dừng lại. Ngụy Bách Ngôn quay đầu, đôi con ngươi không kiềm được co rút, cứ như là bị người nào hạ độc, cổ họng quặn thắt đến đau nhói.
Hắn nhìn thấy Diệp Thiệu chật vật ngồi xổm xuống đất, một mình dưới ánh đèn mờ ảo, tay chân run rẩy, bàn chân co lại một góc rất khó coi, hai bàn tay vươn đến vũng nước bẩn trên mặt đất, nhặt những tờ tiền ướt đẫm từng tờ một lên, cậu nhặt rất cẩn thận, mắt rất tập trung như sợ làm tờ tiền bị rách.
Người đã từng được hắn cưng như trứng hứng như hoa, người đã từng được hắn dùng tất cả tính mạng của mình để thề phải bảo vệ và yêu thương, giờ lại bất chấp mặt mũi mà ngồi xuống ở một nơi nghèo nàn này, tay không hề do dự nhặt vài tờ tiền chìm trong vũng nước bẩn.
Trái tim Ngụy Bách Ngôn thắt lại.
Ngụy Bách Ngôn giống như bị trúng cổ, hắn lặng lẽ đứng dưới ánh đèn mờ ảo, những hạt bụi li ti rơi trên áo sơ mi trắng. Hắn đứng phía sau góc tường nhỏ hẹp, không nhúc nhích tựa như một pho tượng.
Đột nhiên Ngụy Bách Ngôn nhận ra một vấn đề quan trọng: Nếu tên chủ nhà lòng dạ hẹp hòi kia thừa dịp hắn không có ở đó mà trả thù cậu thì sao?
Ngay khi suy nghĩ này chợt xuất hiện, nó liền bén rễ phát triển mạnh mẽ trong đầu hắn. Nghĩ đến việc Diệp Thiệu có thể bị trả thù, hắn bắt đầu hoảng sợ. Người dân ở khu vực này có trình độ học vấn rất thấp ý thức lại rất kém, không biết họ sẽ làm ra chuyện gì.
Ngụy Bách Ngôn càng nghĩ càng Sợ. Trong lúc bất an, Ngụy Bách Ngôn cũng tìm cho mình một nơi thích hợp để quan sát cậu mà không bị phát hiện, hắn đứng từ xa nhìn căn hầm nhỏ, nhìn chằm chằm vào nó như kẻ rình rập, hắn sợ có người đến quấy rầy cậu.
Không ngờ đến nửa đêm, một bóng người bước ra từ dưới cầu thang đi ra giống như Ngụy Bách Ngôn nghĩ, gã lén lút đi đến trước cửa phòng Diệp Thiệu, không biết định làm cái gì. Ngụy Bách Ngôn liền từ chỗ ẩn nấp đi ra. Hóa ra là chủ nhà có mái đầu Địa Trung Hải kia, trong tay ông ta là chìa khóa dự phòng của tầng hầm, một tay mở cửa, tay còn lại thì cầm một tấm vải trắng đang bọc một cái gì đó. Chủ nhà nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu thì trông thấy Ngụy Bách Ngôn đang đứng đằng sau, ông ta nhìn Ngụy Bách Ngôn bằng ánh mắt kinh hoàng, mở lớn như một con ếch, bàn tay của ông ta run lên, thứ được bọc trong tấm vải trắng rơi ra. Trước khi Ngụy Bách Ngôn hỏi ông ta tại sao ở đây, chủ nhà có tật giật mình vội vã cắm đầu chạy mất.
Ngụy Bách Ngôn đến gần cửa tầng hầm nhìn xuống thứ vừa rơi xuống trong tay chủ nhà, bên trong là một con chuột chết bẹp dí não, còn lòi cả mắt ra ngoài.
Ngụy Bách Ngôn không dám nghĩ nếu đêm nay hắn rời đi thì Diệp Thiệu sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn không dám tưởng tượng sao Diệp Thiệu lại có thể sống trong một nơi không an toàn như vậy trong hai năm nay.
Nửa đêm là thời gian rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng dế kêu vang vọng. Ngụy Bách Ngôn ở lại đến khi mặt trời mọc. Tận đến lúc hừng đông, xác định Diệp Thiệu không có chuyện gì, chủ nhà không làm gì với Diệp Thiệu nữa thì hắn mới yên tâm lái xe rời đi.
Nghĩ đến bản thân canh giữ ngoài cửa cả đêm chỉ vì sợ chủ nhà tiếp tục trả thù cậu, Ngụy Bách Ngôn nhíu mày, nhịn không được thầm mắng một tiếng: “Mình đúng là thằng ngu mà.”
“Cái gì?” Diệp Thiệu vừa mới ngồi vào trong xe đã nghe được Ngụy Bách Ngôn mắng mà không khỏi sửng sốt.
Sau khi nghe thấy đầu sỏ gây tội hỏi, Ngụy Bách Ngôn hung hăng mà khởi động xe: “Không có gì, im đi!!”
Diệp Thiệu có chút bối rối, kể từ lúc gặp được Ngụy Bách Ngôn, cậu nói chuyện với hắn khi nào cũng vô cùng cẩn thận, cậu sợ hắn tức giận. Nhưng nói nhiều sai nhiều, cậu chỉ có thể im lặng.
Trước tiên, Ngụy Bách Ngôn đưa Ngụy Tiêu Tiêu về nhà, sau đó lái xe thẳng đến khu vực đắt đỏ và phồn thịnh nhất thành phố B.
Ở đây rất khác so với Ingris, chỉ cách trung tâm thành phố vài ga tàu điện ngầm, có nhiều nhà cao tầng, mặt đường bằng rộng, sạch sẽ, quán xá đông đúc và tiếng la hét của những người chạy xe trên đường dần biến mất, thấp thoáng xuất hiện những người đi bộ mặc vest thẳng tắp, mang giày da cùng những chiếc xe hơi đắt tiền khiến người ta phải líu lưỡi.
Ngụy Bách Ngôn sống ở tầng 18 của một tòa chung cư.
Sau khi xuống xe, Ngụy Bách Ngôn nhanh chóng bước đi. Chân Diệp Thiệu không được tốt, cậu phải đi nhanh hết mức mới có thể miễn cưỡng đuổi theo đuôi Ngụy Bách Ngôn. Chiếc vali xanh nhỏ bị cậu kéo nghiêng qua ngả lại, cọ xát trên mặt đất phát ra những tiếng kẽo kẹt.
Sảnh chính của căn hộ được quét dọn sạch sẽ, gạch lát nền sang trọng phản chiếu ánh sáng. Đứng ở cửa là vệ sĩ lịch sự trong bộ vest và giày da. Toàn bộ đại sảnh toát ra khí chất quyền quý.
Diệp Thiệu kéo chiếc vali dính vài vết bẩn, khi tiến vào cậu có do dự một chút. Tóc cậu đã lâu không cắt, trông hơi dài. Cậu lại béo, sắc mặt tái nhợt, không có một chút tinh thần nào, thẩm chí bảo vệ còn ưa nhìn hơn cậu. Chiếc áo khoác lạc đà lỗi thời cùng chiếc túi đeo chéo bằng da có vẻ lạc lõng trong tình cảnh này. Diệp Thiệu nhìn xuống giày của cậu, trên giày có bùn đất, cậu sợ giẫm dơ sàn nhà.
Ngụy Bách Ngôn tới cửa thang máy bấm số tầng, nhìn thấy Diệp Thiệu vẫn còn đứng ở cửa, không khỏi lạnh lùng thúc giục: “Cậu làm sao vậy?”
Diệp Thiệu cắn chặt răng, bước nhanh theo sau.
Quả nhiên đúng như Diệp Thiệu nghĩ, khi bước vào thang máy, giày của cậu đã làm bẩn chiếc thảm sạch sẽ bên trong kia. Ngụy Bách Ngôn thấy thế, liền cau mày nói với Diệp Thiệu: “Trước khi bước vào nhà của tôi, nhớ lau sạch giày của cậu đi.”
Diệp Thiệu không tránh khỏi ngượng ngùng. Cậu cúi đầu nhìn vào quần áo của mình, như thể muốn chui vào đó che cái mặt mình lại.
Trước khi vào nhà, Diệp Thiệu nhớ tới lời khi nãy Ngụy Bách Ngôn nói, cậu lấy giấy vệ sinh ra lau đế giày cẩn thận, thậm chí ngay cả đường may của giày cũng không bỏ qua. Lau xong, cậu gấp nhỏ tờ giấy lại để mặt bẩn không lộ ra ngoài rồi cầm nó trong tay.
Căn hộ của Ngụy Bách Ngôn khá rộng rãi gồm ba phòng, một phòng khách còn thêm một cái ban công, đứng ở đó có thể nhìn được cả cảnh thành phố về đêm. Căn hộ có ba phòng, một phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng làm việc và còn có một phòng tiện tích nhỏ.
So với căn hộ trước kia Diệp Thiệu và Ngụy Bách Ngôn cùng ở thì căn hộ này phải lớn gấp đôi.
Ngụy Bách Ngôn đến trước mặt Diệp Thiệu, muốn cho cậu ở phòng ngủ phụ. Nhưng đột nhiên hắn nhớ tới cái gì đó, sắc mặt phút chốc thay đổi, đang muốn ngăn cản Diệp Thiệu không cho cậu nhìn thấy bên trong phòng thì Diệp Thiệu đã khập khễnh kéo vali nhỏ của mình bước vào, cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy rõ cách bài trí trong căn phòng này.
Phòng ngủ bên cạnh rõ ràng được ai đó thiết kế riêng, các vật dụng trong phòng đều được chuẩn bị theo sở thích của người nào đó. Chăn trải giường màu xanh xám được gấp gọn gàng, đồ đạc trong phòng được sắp xếp và trang trí tỉ mỉ. Các giá sách đều là những cuốn tiểu thuyết trinh thám gay cấn, các dãy sách đầu tiên được sắp xếp theo kích thước sau đó lại được sắp xếp theo màu sắc.Không hề có những tấm áp phích hay những đồ dư thừa, chỉ đơn giản sạch sẽ. Trên bàn, bên trái là laptop cùng với một ly cà phê đen, bên cạnh ly đặt một bình hoa xương rồng nho nhỏ.
Những thứ này tuy không có gì đặc biệt nhưng những người quen biết Diệp Thiệu đều sẽ nhận ra, căn phòng này được thiết kế theo sở thích và thói quen của Diệp Thiệu.
Ngụy Bách Ngôn bất động tại chỗ không dám nhúc nhích, tim hắn đập dữ dội, tuy vẻ mặt vẫn như bình thường nhưng hai tay lại đang nắm chặt vì căng thẳng.
Khi thấy Diệp Thiệu nghiêng người, dáng vẻ cậu cứng lại rõ ràng, đôi mắt khẽ mở, ánh sáng từ trong phòng chiếu vào mắt cậu. Ngay lúc đó, cả người cậu như bị tạm dừng, bất động nhìn căn phòng trước mặt.
Nhưng ngay sau đó tựa như bị bóp nát, tia sáng trong mắt cậu nhanh chóng biến mất. Đôi mắt cậu trở về ảm đảm biên thành một mảnh u ám, dường như vẻ kinh ngạc vừa rồi của cậu chỉ là ảo giác vậy. Đôi mắt Diệp Thiệu bình tĩnh lại, không có gợn sóng nào xuất hiện nữa.
Ngụy Bách Ngôn vẫn còn đang hoang mang, trong đầu điên cuồng suy nghĩ bao nhiêu là cách để giải thích, nhưng Diệp Thiệu chỉ cúi đầu, kéo chiếc vali xoay người đi đến sô pha.
Ngụy Bách Ngôn sửng sốt: “Cậu đi đâu vậy?”
Diệp Thiệu quay người lại, như lẽ đương nhiên mà nói: “Tôi ngủ ở sô pha.”
Ngụy Bách Ngôn bị cậu nói làm cho sững người: “Trong nhà tôi còn một phòng đó, sao cậu lại muốn ngủ ở sô pha?”
“Đó không phải là phòng bạn trai anh sao?” Diệp Thiệu nói như một lẽ tất nhiên.
Trong mắt Diệp Thiệu nổi lên một tia nghi hoặc, không hề có vẻ dối trá.
Diệp Thiệu không bao giờ nghĩ rằng Ngụy Bách Ngôn sẽ còn yêu cậu. Cậu không tin được rằng Ngụy Bách Ngôn làm mọi cách để giữ lại dấu vết của cậu, khiến mọi thứ giống như cậu chưa từng rời đi trong khi cậu là một kẻ phản bội.
Ngụy Bách Ngôn nhìn Diệp Thiệu, nhịp đập con tim dần dần bình tĩnh lại, thời gian quanh hắn giống như tạm dừng.
Nếu người này vẫn còn yêu hắn, hắn không tin cậu lại sẽ có biểu hiện thản nhiên như vậy. Ngay cả khi đó chỉ là hiểu lầm đi nữa, mà cậu lại không hề bày vẻ mặt kinh ngạc hay hoảng loạn.
Dường như cho dù Ngụy Bách Ngôn có làm gì quá đáng với cậu đi chăng nữa thì cũng không hề làm vẻ mặt cậu thay đổi, giống như hắn có ở cùng ai, yêu ai hay cưới ai cũng không quan trọng.
Ngụy Bách Ngôn cúi đầu cười tự giễu, tóc xõa xuống che đi mặt hắn. Một lúc sau, hắn mới ngừng cười, khi ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đã hơi đỏ lên, tròng mắt đen mực không đọng lại chút ấm áp nào. Hắn lạnh lùng nói: “Đừng lo, bạn trai tôi sống ở nơi tốt hơn nhiều. Em ấy không có sống ở đây.”
Diệp Thiệu bị lời nói của hắn làm đau đớn nhưng cậu chỉ rũ mắt xuống lắc đầu: “Chuyện này nếu để bạn trai anh hiểu lầm thì không tốt lắm. Anh có thể cho tôi ở đây hai tuần được không? Hai tuần nữa tôi dọn ra ngoài liền.”
“Cậu dọn ra ngoài? Cậu tính dọn đến đâu?” Ngụy bách Ngôn chế nhạo “Tôi cho cậu ở đây thì ở đi, cứ nói nhảm nhiều làm gì vậy.”
Diệp Thiệu có chút xấu hổ, cậu muốn nói gì đó nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Ngụy Bách Ngôn, miệng cậu mở ra nhưng rồi đành ngậm lại.
Ngụy Bách Ngôn muốn quay người đi chỗ khác, nhưng Diệp Thiệu lại hỏi: “Vậy thì tôi phải trả cho anh bao nhiêu tiền thuê nhà?”
Ngụy Bách Ngôn dừng lại. Hắn cúi đầu nhìn Diệp Thiệu: “Cậu nghĩ phải trả bao nhiêu?”
Diệp Thiệu suy nghĩ, tóc hơi rủ xuống, che đi gương mặt cậu. Một lúc sau, cậu nói: “Tôi có thể trả cho anh 1000 tệ một tháng được không?”
Giọng Diệp Thiệu hơi khàn, cậu nuốt nước bọt, nói ra con số này khiến cậu hơi đỏ mặt.
Ngụy Bách Ngôn cau mày.
“Lương của tôi mỗi tháng chỉ có 3000 tệ” Diệp Thiệu cảm thấy lo rằng Ngụy Bách Ngôn sẽ nghĩ cậu ăn chực của hắn bèn vội nói: “Tôi không có nhiều hơn được nữa.”
Ngụy Bách Ngôn vẫn không trả lời cậu, lúc hắn nghe thấy con số này không hiểu sao giống như bị một thứ sắc nhọn đâm vào tim. Nhưng trên mặt hắn không hiện bất cứ gì.
Thấy Ngụy Bách Ngôn không trả lời, Diệp Thiệu nghĩ Ngụy Bách Ngôn nghi ngờ cậu. Cậu lúng túng đứng dậy ôm vali trên tay. Mặc kệ Ngụy Bách Ngôn có tin hay không thì cậu cũng cố gắng giải thích: “Tôi biết khu vực ở đây giá rất cao nhưng đó là số tiền cao nhất mà tôi có thể đưa ra rồi…Nếu anh không tin thì để tôi cho anh xem hóa đơn thuế của tôi. Tôi sẽ nhanh chóng dọn đi, sẽ không gây phiền phức cho anh đâu. Hiện giờ tôi có thể làm gì được để bù đắp thêm vào không?”
Ngụy Bách Ngôn nhíu mày, trong lòng cảm thấy ẩn ẩn đau, hắn lập tức ngắt lời Diệp Thiệu: “Tôi nói cậu phải đóng tiền nhà hồi nào? Tôi thiếu 1000 tệ của cậu sao?”
“Nếu cậu muốn bù đắp thì được rồi.” Ngụy Bách Ngôn giơ tay lên nói: “Pha trà giúp tôi, giặt giũ nấu cơm, dọn dẹp, cậu có thể làm được không?”
Diệp Thiệu im lặng.
Ngụy Bách Ngôn cảm thấy có chút buồn cười, hắn cũng mỉm cười, trong mắt đều là giễu cợt: “Hửm? Chẳng lẽ cậu vẫn muốn tôi nấu cơm canh cho cậu như trước, xem cậu như tổ tông mà hầu hạ?”
“Không phải” Diệp Thiệu nhíu mi, muốn nói gì đó nhưng chẳng thể mở lời nổi.
“Nếu không phải thì cậu có thể làm được đúng không.” Ngụy Bách Ngôn đứng dậy đi thẳng qua người Diệp Thiệu, rồi lạnh lùng nói: “Giày của cậu bẩn quá rồi đó. Sau khi cất đồ xong thì nhớ lau sàn nhà cho tôi.”
Ngụy Bách Ngôn cố tình phớt lờ sắc mặt tái nhợt của Diệp Thiệu mà bước vào phòng làm việc, đóng sầm cửa lại.
Màn đêm dần buông xuống.
Ngụy Bách Ngôn vùi đầu trước máy tính, đọc hết báo cáo này đến các tờ báo cáo khác để cố gắng quên đi sự tồn tại của người ngoài kia. Nhưng hắn lúc nào cũng thất thần, mọi suy nghĩ đều bay ra nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, không hề đọc được bất cứ chữ gì trên tờ báo cáo.
Người bên ngoài không có động tĩnh gì, giống như không hề có ở đây. Cứ như nếu không có sự cho phép của hắn thì cậu sẽ không dám làm bất cứ điều gì.
Ngụy Bách Ngôn có chút tức giận.
Nhưng mãi đến một lúc sau, khi hắn nghĩ nếu mà mình không ra thì cậu cũng sẽ không làm gì, bỗng tiếng nước chảy vang lên ở bên ngoài. Một lát sau, nước ngừng chảy. Một loạt âm thanh sột soạt vang lên.
Ngụy Bách Ngôn cho rằng người kia đang rửa tay, nhưng tiếng nước cách một lúc lại ào ào vang lên không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng Ngụy Bách Ngôn không chịu được nữa mà ném tập tài liệu xuống, mở cửa ra ngoài.
Cửa vừa mở ra hắn bỗng chốccứng người.
Diệp Thiệu ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một tấm giẻ lau nhỏ đang tận lực lau sàn. Áo khoác của cậu đã được cởi ra, để lộ một chiếc áo len mỏng bên trong, ống tay áo được xắn lên, lộ ra đôi tay đỏ bừng vì nước lạnh. Một phần lớn của đại sảnh sáng bóng, có vệt nước loang lổ, hiển nhiên là đã được Diệp Thiệu lau qua.
Ngụy Bách Ngôn vừa bị làm cho chấn động vừa cảm thấy đau đớn trong tim: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
Diệp Thiệu tưởng rằng Nguỵ Bách Ngôn đang trách mình lau lâu. Cậu sợ sẽ làm hắn nổi giận nên vội nói: “Sảnh quá lớn nên tôi lau hơi chậm, nhưng sắp xong rồi.”
“Ai hỏi cậu cái này?!”
Ngụy Bách Ngôn giật lấy tấm giẻ trên tay Diệp Thiệu, kéo cậu từ trên mặt đất đứng lên. Không biết Diệp Thiệu đã quỳ bao lâu, đột nhiên lại bị hắn kéo dậy, cậu không chịu được mà khụy xuống.
Ngụy Bách Ngôn tức giận nói: “Ai bảo cậu đi lấy giẻ lau sàn?”
Diệp Thiệu cúi đầu, cẩn thận nói: “Ở trong nhà không có cây lau nhà, chỉ có thể dùng cái này để lau.”
Ngụy Bách Ngôn sửng sốt, trước giờ hắn luôn thuê người giúp việc, người giúp việc sẽ mang theo dụng cụ lau dọn riêng nên hiện tại trong nhà hắn không có cây lau nhà. Hắn nhớ khi mình kêu Diệp Thiệu lau sàn, mặt Diệp Thiệu có vẻ không đúng, có lẽ Diệp Thiệu cho rằng hắn đang cố ý gây khó dễ cho cậu. Trong lòng Ngụy Bách Ngôn hốt hoảng, không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể hung dữ nói: “Đừng lau nữa!”
Diệp Thiệu đứng im tại chỗ, ngẩn người không biết mình làm sai điều gì mà lại khiến Ngụy Bách Ngôn tức giận.
Kể từ sau khi nhìn gặp lại Diệp Thiệu, Ngụy Bách Ngôn chưa có giây phút nào bình tĩnh nổi. Nhưng người trước mặt lại nhìn hắn như một tai họa, ánh mắt đó khiến hắn ẩn ẩn đau đớn.
Ngụy Bách Ngôn buông Diệp Thiệu ra, không ngoảnh đầu lại mà lướt qua cậu,cầm áo khoác mở cửa đi ra ngoài.
– Hết chương 12 –
Bình luận truyện