Chứng Bệnh Bất Tử
Chương 2
Thời gian học nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Mấy đứa nhỏ đều khá quậy, lực chú ý chỉ mỗi năm phút. Hơn phân nửa thời gian đã dùng để giữ trật tự rồi. Lúc đầu, Diệp Thiệu còn có thể giảng bài, nhưng cuối cùng, hầu như liên tục kêu cả lớp trật tự. Ngụy Bách Ngôn thấy sắc mặt Diệp Thiệu dần mệt mỏi, cậu thường xuyên vặn nắp bình nước lên uống, nhưng nước cũng không thể làm dịu cổ họng khàn khàn của cậu. Chân cậu từ từ trở nên khó đứng, Diệp Thiệu chỉ có thể run rẩy kéo ghế ra ngồi lên để tiếp tục dạy học.
Bọn nhóc đùa giỡn ầm ĩ, chẳng hề chú ý đến thầy giáo đang không khỏe. Diệp Thiệu giảng xong một điểm kiến thức rồi hỏi: “Đã rõ chưa? Các bạn nhỏ có câu hỏi gì không?”
Một thằng nhóc mũm mĩm giơ tay lên, Diệp Thiệu gật đầu ý bảo cậu nhóc phát biểu.
Nhóc con kia chảy nước mũi lòng thòng, không chịu đứng dậy, mà giọng phát ra lại lớn như chuông, “Thầy ơi, sao thầy mập quá vậy ạ?”
Cả lớp cười vang. Có đứa khoa trương đến nỗi cười đến ngã ngửa, vài đứa không bỏ qua cơ hội quậy um cả lớp lên, cầm hộp đựng bút bằng sắt gõ theo lên mặt bàn, nguyên phòng học ầm ĩ đến rung trời, không khác gì một đám khỉ con trong sở thú.
Diệp Thiệu lẻ loi đứng trên bục giảng, thu mình lại nép vào trong đống quần áo dày nặng trên người, như một thằng hề để cho bọn nhỏ mua vui.
Trong cơn hốt hoảng, Ngụy Bách Ngôn nhớ lại khoảng thời gian giải lao cùng chơi bóng rổ với người kia, cậu khỏe mạnh hoạt bát, vào sân là như cá gặp nước, lòng bàn chân lộng gió, di chuyển trên từng vị trí rồi nhảy lên trong tư thế tuyệt đẹp, từng giọt mồ hôi tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Còn lúc ở trên sân huấn luyện, cậu khoác lên mình bộ cảnh phúc, đeo bịt tai chống ồn, híp một mắt, chăm chú nhìn bia ngắm trong sân, một tiếng súng vang rền, bắn trúng mục tiêu.
Mà giờ phút này đây, cậu bị mấy đứa nhóc đơn thuần vô tri cười cợt, cười cậu là tên béo ú vô dụng.
Ngụy Bách Ngôn đè nén nội tâm điên cuồng gào thét của mình, siết chặt nắm tay đến đau nhói.
Diệp Thiệu không hề tức giận khi nghe câu hỏi của bạn nhóc mũm mĩm kia, chỉ cười xòa cho bớt xấu hổ, “Đó là do thầy nhìn thấy em nên mới vui vẻ đó, em nghĩ lại xem, có phải phật Di Lặc cũng mập mạp như vậy không nha?”
Bọn nhóc cười càng to hơn.
Sau giờ học, bọn nhóc đều mệt rã rời, từng tốp lao đến nhào vào lòng phụ huynh. Các vị phụ huynh vội vàng bưng nước xách một ít điểm tâm ra hầu hạ ông giời con nhà mình. Cô giáo bê chậu hoa hồng nhỏ trên bục giảng xuống. Lũ ông con mỗi đứa cầm một bông hồng đỏ nho nhỏ, vui đến híp cả mắt, xong rồi nắm tay cha mẹ chúng lên xe về nhà.
Diệp Thiệu sau khi ngồi xuống giữa chừng thì không đứng lên lần nào, hết tiết học cũng chỉ lịch sự gật đầu với phụ huynh đón con nhỏ coi như chào hỏi. Chờ đến lúc bọn nhỏ đều về gần hết mới thả lỏng người ra, nhưng xem chừng đã mệt lắm rồi.
Diệp Thiệu nhắm mắt, nhẹ nhàng xoa xoa mũi, đáy mắt xanh đen không sức sống.
“Diệp Thiệu.”
Diệp Thiệu mở mắt ra, trông thấy một đôi giày da màu đen xuất hiện trước mặt mình. Cậu ngẩng đầu thì thấy được gương mặt đã từng rất quen thuộc, gương mặt kia vì giận dữ mà hơi méo mó, nhưng hẳn là chủ nhân của nó đang nhẫn nhịn cố ép xuống.
Cổ họng Diệp Thiệu như bị tắc nghẽn, giờ phút này chẳng biết phải nói gì. Cậu có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ gặp lại Ngụy Bách Ngôn. Lúc mà Ngụy Bách Ngôn xuất hiện ngay tại cửa phòng học cũ nát, thậm chí cậu còn không thể tin vào mắt mình, còn cho rằng mình bị ảo giác thôi.
Con người liều lĩnh xưa kia giờ đã trưởng thành hơn nhiều. Hắn vận một thân tây trang giày da, tay đeo đồng hồ xa xỉ, đế giày không vương hạt bụi, có vẻ là sống rất tốt, ít nhất là tốt hơn cậu.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Diệp Thiệu khi nhìn thấy Ngụy Bách Ngôn.
Diệp Thiệu chưa bao giờ cảm thấy mình kém cỏi, nhưng lúc này lần đầu tiên thật sự có cảm giác mình thấp kém hơn người ta. Bởi vì thích cho nên mới để ý, để ý dáng vẻ của mình, để ý ngoại hình của mình, để ý tài chính của bản thân. Cậu nhận ra mình còn quan tâm đến người đó nhiều như vậy, trong lòng Diệp Thiệu chỉ đành cười khổ.
Sau khi xảy ra chuyện kia, Diệp Thiệu những tưởng mình đã buông tay, cho rằng mình có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng khi gặp lại hắn, Diệp Thiệu biết mình sai rồi.
Thế giới thật sự quá nhỏ.
Diệp Thiệu cố nén cảm xúc rối bời trong nội tâm xuống, bên ngoài không nhìn ra được bất cứ điều gì, cậu mỉm cười nhàn nhạt: “Lâu rồi không gặp.”
Đúng lúc này, cô giáo trẻ kia dắt theo một đứa nhóc cuối cùng còn trong lớp, nhóc con chạy lại ôm Diệp Thiệu, món đồ chơi đang cầm cấn vào eo Diệp Thiệu, xuyên qua lớp quần áo khiến cậu hơi đau, nhóc con lớn tiếng nói: “Tạm biệt thầy Tiếu ạ!”
Diệp Thiệu gật đầu, “Ừa, tạm biệt em, về nhà cẩn thận nhé.”
Thằng nhóc cầm đồ chơi vẫy vẫy, vừa nhảy nhót vừa ra ngoài cùng mẹ.
Ngụy Bách Ngôn lặp lại từng chữ, “Thầy Tiếu?”
Diệp Thiệu cười khổ nói, “Một lời khó nói hết.”
Ngụy Bách Ngôn không nói gì nữa, chỉ trực tiếp nhìn chằm chằm cậu, giống như muốn khoét một lỗ ngay trên người Diệp Thiệu. Chiếc bục giảng nho nhỏ mà Ngụy Bách Ngôn đứng tạo ra cảm giác áp bức đáng sợ, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy khó thở.
Diệp Thiệu biết Ngụy Bách Ngôn đang nghĩ gì, cũng hiểu rõ Ngụy Bách Ngôn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hồi đó. Dưới ánh mắt áp lực của Ngụy Bách Ngôn, Diệp Thiệu cất lời lấy lòng, “Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đi, được không?”
Tựa như qua hết một thế kỷ, Ngụy Bách Ngôn mới đứng thẳng người dậy, giọng điệu lạnh lùng không thể chối từ mà nói, “Cậu đi theo tôi.”
Ngụy Bách Ngôn xoay người đi ra cửa, nơi đây chỉ có một cánh cửa để ra ngoài, hắn không sợ Diệp Thiệu nhảy cửa sổ chạy trốn.
Diệp Thiệu nhìn Ngụy Tiêu Tiêu ngoan ngoan ôm cặp sách, vội vã đuổi theo chân Ngụy Bách Ngôn. Diệp Thiệu thở dài, bèn nhét bình giữ nhiệt và thuốc trên bàn vào trong chiếc túi da kiểu cũ, nhắm mắt đuổi theo đuôi Ngụy Bách Ngôn hệt như cô bé Ngụy Tiêu Tiêu.
– Hết chương 2 –
Mấy đứa nhỏ đều khá quậy, lực chú ý chỉ mỗi năm phút. Hơn phân nửa thời gian đã dùng để giữ trật tự rồi. Lúc đầu, Diệp Thiệu còn có thể giảng bài, nhưng cuối cùng, hầu như liên tục kêu cả lớp trật tự. Ngụy Bách Ngôn thấy sắc mặt Diệp Thiệu dần mệt mỏi, cậu thường xuyên vặn nắp bình nước lên uống, nhưng nước cũng không thể làm dịu cổ họng khàn khàn của cậu. Chân cậu từ từ trở nên khó đứng, Diệp Thiệu chỉ có thể run rẩy kéo ghế ra ngồi lên để tiếp tục dạy học.
Bọn nhóc đùa giỡn ầm ĩ, chẳng hề chú ý đến thầy giáo đang không khỏe. Diệp Thiệu giảng xong một điểm kiến thức rồi hỏi: “Đã rõ chưa? Các bạn nhỏ có câu hỏi gì không?”
Một thằng nhóc mũm mĩm giơ tay lên, Diệp Thiệu gật đầu ý bảo cậu nhóc phát biểu.
Nhóc con kia chảy nước mũi lòng thòng, không chịu đứng dậy, mà giọng phát ra lại lớn như chuông, “Thầy ơi, sao thầy mập quá vậy ạ?”
Cả lớp cười vang. Có đứa khoa trương đến nỗi cười đến ngã ngửa, vài đứa không bỏ qua cơ hội quậy um cả lớp lên, cầm hộp đựng bút bằng sắt gõ theo lên mặt bàn, nguyên phòng học ầm ĩ đến rung trời, không khác gì một đám khỉ con trong sở thú.
Diệp Thiệu lẻ loi đứng trên bục giảng, thu mình lại nép vào trong đống quần áo dày nặng trên người, như một thằng hề để cho bọn nhỏ mua vui.
Trong cơn hốt hoảng, Ngụy Bách Ngôn nhớ lại khoảng thời gian giải lao cùng chơi bóng rổ với người kia, cậu khỏe mạnh hoạt bát, vào sân là như cá gặp nước, lòng bàn chân lộng gió, di chuyển trên từng vị trí rồi nhảy lên trong tư thế tuyệt đẹp, từng giọt mồ hôi tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Còn lúc ở trên sân huấn luyện, cậu khoác lên mình bộ cảnh phúc, đeo bịt tai chống ồn, híp một mắt, chăm chú nhìn bia ngắm trong sân, một tiếng súng vang rền, bắn trúng mục tiêu.
Mà giờ phút này đây, cậu bị mấy đứa nhóc đơn thuần vô tri cười cợt, cười cậu là tên béo ú vô dụng.
Ngụy Bách Ngôn đè nén nội tâm điên cuồng gào thét của mình, siết chặt nắm tay đến đau nhói.
Diệp Thiệu không hề tức giận khi nghe câu hỏi của bạn nhóc mũm mĩm kia, chỉ cười xòa cho bớt xấu hổ, “Đó là do thầy nhìn thấy em nên mới vui vẻ đó, em nghĩ lại xem, có phải phật Di Lặc cũng mập mạp như vậy không nha?”
Bọn nhóc cười càng to hơn.
Sau giờ học, bọn nhóc đều mệt rã rời, từng tốp lao đến nhào vào lòng phụ huynh. Các vị phụ huynh vội vàng bưng nước xách một ít điểm tâm ra hầu hạ ông giời con nhà mình. Cô giáo bê chậu hoa hồng nhỏ trên bục giảng xuống. Lũ ông con mỗi đứa cầm một bông hồng đỏ nho nhỏ, vui đến híp cả mắt, xong rồi nắm tay cha mẹ chúng lên xe về nhà.
Diệp Thiệu sau khi ngồi xuống giữa chừng thì không đứng lên lần nào, hết tiết học cũng chỉ lịch sự gật đầu với phụ huynh đón con nhỏ coi như chào hỏi. Chờ đến lúc bọn nhỏ đều về gần hết mới thả lỏng người ra, nhưng xem chừng đã mệt lắm rồi.
Diệp Thiệu nhắm mắt, nhẹ nhàng xoa xoa mũi, đáy mắt xanh đen không sức sống.
“Diệp Thiệu.”
Diệp Thiệu mở mắt ra, trông thấy một đôi giày da màu đen xuất hiện trước mặt mình. Cậu ngẩng đầu thì thấy được gương mặt đã từng rất quen thuộc, gương mặt kia vì giận dữ mà hơi méo mó, nhưng hẳn là chủ nhân của nó đang nhẫn nhịn cố ép xuống.
Cổ họng Diệp Thiệu như bị tắc nghẽn, giờ phút này chẳng biết phải nói gì. Cậu có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ gặp lại Ngụy Bách Ngôn. Lúc mà Ngụy Bách Ngôn xuất hiện ngay tại cửa phòng học cũ nát, thậm chí cậu còn không thể tin vào mắt mình, còn cho rằng mình bị ảo giác thôi.
Con người liều lĩnh xưa kia giờ đã trưởng thành hơn nhiều. Hắn vận một thân tây trang giày da, tay đeo đồng hồ xa xỉ, đế giày không vương hạt bụi, có vẻ là sống rất tốt, ít nhất là tốt hơn cậu.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Diệp Thiệu khi nhìn thấy Ngụy Bách Ngôn.
Diệp Thiệu chưa bao giờ cảm thấy mình kém cỏi, nhưng lúc này lần đầu tiên thật sự có cảm giác mình thấp kém hơn người ta. Bởi vì thích cho nên mới để ý, để ý dáng vẻ của mình, để ý ngoại hình của mình, để ý tài chính của bản thân. Cậu nhận ra mình còn quan tâm đến người đó nhiều như vậy, trong lòng Diệp Thiệu chỉ đành cười khổ.
Sau khi xảy ra chuyện kia, Diệp Thiệu những tưởng mình đã buông tay, cho rằng mình có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng khi gặp lại hắn, Diệp Thiệu biết mình sai rồi.
Thế giới thật sự quá nhỏ.
Diệp Thiệu cố nén cảm xúc rối bời trong nội tâm xuống, bên ngoài không nhìn ra được bất cứ điều gì, cậu mỉm cười nhàn nhạt: “Lâu rồi không gặp.”
Đúng lúc này, cô giáo trẻ kia dắt theo một đứa nhóc cuối cùng còn trong lớp, nhóc con chạy lại ôm Diệp Thiệu, món đồ chơi đang cầm cấn vào eo Diệp Thiệu, xuyên qua lớp quần áo khiến cậu hơi đau, nhóc con lớn tiếng nói: “Tạm biệt thầy Tiếu ạ!”
Diệp Thiệu gật đầu, “Ừa, tạm biệt em, về nhà cẩn thận nhé.”
Thằng nhóc cầm đồ chơi vẫy vẫy, vừa nhảy nhót vừa ra ngoài cùng mẹ.
Ngụy Bách Ngôn lặp lại từng chữ, “Thầy Tiếu?”
Diệp Thiệu cười khổ nói, “Một lời khó nói hết.”
Ngụy Bách Ngôn không nói gì nữa, chỉ trực tiếp nhìn chằm chằm cậu, giống như muốn khoét một lỗ ngay trên người Diệp Thiệu. Chiếc bục giảng nho nhỏ mà Ngụy Bách Ngôn đứng tạo ra cảm giác áp bức đáng sợ, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy khó thở.
Diệp Thiệu biết Ngụy Bách Ngôn đang nghĩ gì, cũng hiểu rõ Ngụy Bách Ngôn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hồi đó. Dưới ánh mắt áp lực của Ngụy Bách Ngôn, Diệp Thiệu cất lời lấy lòng, “Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đi, được không?”
Tựa như qua hết một thế kỷ, Ngụy Bách Ngôn mới đứng thẳng người dậy, giọng điệu lạnh lùng không thể chối từ mà nói, “Cậu đi theo tôi.”
Ngụy Bách Ngôn xoay người đi ra cửa, nơi đây chỉ có một cánh cửa để ra ngoài, hắn không sợ Diệp Thiệu nhảy cửa sổ chạy trốn.
Diệp Thiệu nhìn Ngụy Tiêu Tiêu ngoan ngoan ôm cặp sách, vội vã đuổi theo chân Ngụy Bách Ngôn. Diệp Thiệu thở dài, bèn nhét bình giữ nhiệt và thuốc trên bàn vào trong chiếc túi da kiểu cũ, nhắm mắt đuổi theo đuôi Ngụy Bách Ngôn hệt như cô bé Ngụy Tiêu Tiêu.
– Hết chương 2 –
Bình luận truyện