Chứng Bệnh Bất Tử
Chương 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lacnguyet
Beta: Thụy
–
Kể từ ngày đó, quan hệ hai người giống như đã phá vỡ một tầng băng mỏng.
Tay trái Diệp Thiệu bị ghim kim, làm chuyện gì cũng không được tiện, hơn nữa đầu gối bên phải bị thương rất nặng, phần lớn thời gian đều nằm trên giường bệnh. Lúc trước chỉ có cậu nằm viện một mình, cậu phải vặn hộp cơm bằng cách kẹp cà mên giữa hai chân, tay còn lại thì mở nắp hộp. Lúc còn cắm kim, thậm chí cậu phải cố nhịn cảm giác muốn đi giải quyết, cho đến khi rút kim cậu mới khập khiễng lết vào nhà vệ sinh.
Lần này nằm viện, cậu cũng không nghĩ sẽ làm phiền đến Ngụy Bách Ngôn.
Nhưng mọi thứ lại không như mong muốn.
Ngày thứ hai nhập viện, một tay Ngụy Bách Ngôn kéo theo một chiếc vali, một tay thì xách theo một cái túi to, xuất hiện ở cửa với dáng vẻ phong trần mệt mỏi. Tinh thần Ngụy Bách Ngôn tốt hơn một chút so với ngày Diệp Thiệu mới tỉnh dậy, không còn tiều tụy nữa, tơ máu trên mắt cũng không còn, nhưng râu còn chưa cạo, trông già đi mấy tuổi.
Khi đó Diệp Thiệu còn cho rằng công ty Ngụy Bách Ngôn có việc cần hắn phải đi công tác, trước khi đi muốn đến gặp mình nói tạm biệt mà thôi.
Kết quả, Ngụy Bách Ngôn không nói một lời đi đến trước mặt cậu, giống như có phép thuật, hắn móc từ trong vali ra đủ thứ đồ từ dùng được đến không dùng được: quần áo để thay, đồ lót, móc treo đồ, sạc máy sưởi, bột dinh dưỡng đường ruột,… Đủ loại kiểu dáng, cái gì cần có đều có. Một bên hắn đem đồ đạc lấy ra tự mình sắp xếp chúng, một bên ghét bỏ không gian phòng bệnh nhỏ. Thậm chí, hắn còn nhét một túi dinh dưỡng và trái cây nặng vài ký vào một ngăn tủ to bằng hai cái hộp bánh bích quy, từng chút từng chút dồn vào, đến cuối cùng cũng thành công.
Diệp Thiệu chưa bao giờ phát hiện Ngụy Bách Ngôn lại có biệt tài giấu đồ như loài chuột như thế kia.
Sau khi sắp xếp xong, Ngụy Bách Ngôn đi đến đầu giường. Hắn cực kì hống hách chiếm dụng ổ điện dùng để cung cấp dưỡng khí trước giường, mấy cái ổ điện khác cũng bị hắn dùng để cắm sạc và nạp điện cho túi sưởi ấm, chen chút chật ních. Hắn bưng túi sưởi đặt vào tay Diệp Thiệu, còn lấy từ trong túi ra vật gì đó đưa cho Diệp Thiệu.
Đó là một chiếc điện thoại di động hoàn toàn mới.
Cậu nhớ màn hình điện thoại của mình đã bị vỡ, không nghĩ đến Ngụy Bách Ngôn lại mua cho cậu một chiếc mới. Trong lúc Ngụy Bách Ngôn đi tắm, cậu mở điện thoại lên, vừa mở vừa nhìn, nội dung trên đó mới tinh, ngoài chức năng thông thường thì không có gì khác. Cho đến khi cậu mở thông tin danh bạ ra thì tim muốn nhảy thót lên.
Bên trong lưu sẵn một dãy số với ba chữ ghi chú ngắn gọn: Ngụy Bách Ngôn.
Bởi vì tình trạng của Diệp Thiệu sẽ tái phát, nên mỗi lần bác sĩ đến kiểm tra cũng không nói rõ khi nào sẽ xuất viện được, chỉ đề nghị Diệp Thiệu tiếp tục ở bệnh viện để theo dõi. Ngụy Bách Ngôn xin phép nghỉ, thuê một chiếc giường ở lại bệnh viện cùng Diệp Thiệu.
Lúc ở bệnh viện, tuy vẻ mặt của Ngụy Bách Ngôn vẫn lạnh như băng rất ít nói, nhưng công đoạn chăm sóc Diệp Thiệu lại vô cùng chu đáo và cẩn thận. Mỗi lúc Diệp Thiệu có ý muốn đi vệ sinh, hắn vội giúp đỡ người đi rồi đỡ trở về. Lúc Diệp Thiệu chưa đói, hắn bày sẵn cái bàn và cháo mà bệnh viện chuẩn bị cho bệnh nhân sau phẫu thuật ra trước mặt cậu, chờ khi Diệp Thiệu ăn xong, hắn lại sợ cậu chưa đủ no, sau đó sẽ chuẩn bị thêm một ly nước dinh dưỡng cho đường ruột. Vào ban đêm, Ngụy Bách Ngôn sẽ nằm trên giường bảo hộ dài một mét, chỉ cần máy theo dõi nhịp tim phát ra tiếng động một chút hắn sẽ đứng dậy, xác nhận Diệp Thiệu không có việc gì mới tiếp tục ngủ.
Cách chăm bẵm giống y hệt nuôi heo khiến Diệp Thiệu có cảm giác mình đang mập lên. Vốn dĩ cậu đã sưng phù, bây giờ lại thêm chút thịt mỡ. Đến một ngày cậu không thể ngồi yên được nữa muốn xuống giường đi dạo một vòng, chưa đi được mấy bước đã bị Ngụy Bách Ngôn bắt lại.
“Em muốn đi đâu?”
“Em muốn ra vườn đi dạo vài vòng.”
Sau khi nghe xong Ngụy Bạch Ngôn đi sang phòng bênh cạnh. Một lúc sau, hắn mang về một chiếc xe lăn, nghi là mới mượn ở đâu đó về. Hắn nhẹ nhàng mở ra, đưa đến trước mặt Diệp Thiệu, nói: “Ngồi lên đi”.
Diệp Thiệu cũng thật là dở khóc dở cười với hắn: “Bách Ngôn, em muốn tự đi”.
Ngụy Bách Ngôn tuyệt đối không chịu thỏa hiệp: “Không được”.
“Nếu em còn không vận động thì sẽ càng ngày càng mập lên”.
Diệp Thiệu tự sờ lên thịt hông mềm mại của mình. Ngụy Bách Ngôn nắm lấy cánh tay kéo cậu ngồi lên ghế dựa rồi hỏi: “Em muốn chân hay là muốn gầy?”
Chân tất nhiên là quan trọng hơn. Diệp Thiệu biết thức thời ngồi lên xe lăn. Ngụy Bách Ngôn đẩy cậu đến thang máy xuống đi dạo quanh khu vườn, bên cạnh có một đám nhóc bảy tuổi và một bà cụ.
Vài ngày sau, bác sĩ nói rằng Diệp Thiệu đã có thể ăn một số loại thức ăn nhẹ. Ngụy Bách Ngôn bắt đầu không hài lòng về thức ăn ở bệnh viện, ngày nào cũng bớt chút thời gian đi về nhà, mang theo một một nồi canh hầm kiểu Quảng Đông cổ, phải nhìn Diệp Thiệu uống xong mới vừa lòng. Thức ăn cũng ngày càng phong phú hơn, ba món một canh, ăn đến mức khiến bụng của Diệp Thiệu to lên, Ngụy Bạch Ngôn còn cố ý thêm thức ăn vào bát của cậu.
Diệp Thiệu bày tỏ mình thật sự ăn không vô, Ngụy Bách Ngôn làm như mắt điếc tai ngơ. Ngày hôm sau vẫn mang theo nhiều thức ăn, đồ ăn càng phong phú hơn.
Tống Tử Dục từng đến kiểm tra phòng một lần, nhìn thấy một bàn Mãn Hán Toàn Tịch* trước mặt Diệp Thiệu, rồi nhìn đến Ngụy Bạch Ngôn đang thúc giục cậu ăn, bề ngoài tỏ ra ghét bỏ, nhưng trong lòng chỉ đành vừa thở dài vừa trầm lặng, suýt chút nửa đã hét lên hai tiếng.
(*Mãn Hán Toàn Tịch hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của và, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế.)
Xót thật.
Có một ngày vào ban đêm, chân Diệp Thiệu lại tái phát.
Cậu lờ mờ cảm thấy đau, nhưng lại mặc kệ rồi tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ. Đến nửa đêm cơn đau càng ngày càng nặng, đau đến nổi cậu phải tỉnh dậy, sau khi thức giấc cả người ướt đẫm mồ hôi, thân thể cũng lạnh lẽo.
Vốn dĩ cậu định đánh thức Ngụy Bách Ngôn, nhưng mấy ngày nay đều là Ngụy Bách ngôn chăm sóc cho cậu, hắn chưa từng được ngủ ngon, dưới mắt đã có quầng thâm, cả người phờ phạc, lộ ra nét mệt mỏi rõ rệt. Vậy nên Diệp Thiệu âm thầm nhịn đau, tay nắm chặt chăn, định bụng gắng gượng qua một đêm.
Khi bầu trời chuyển từ xám xịt sang màu trắng, Diệp Thiệu đã đau đến đầu óc mơ hồ, cơ thể chống lại đau đớn kéo dài mà căng chặt kiệt sức, cả người không khống chế được mà run lên bần bật. Tóc tai ướt đẫm mồ hôi lạnh. Không biết đã qua bao lâu, lý trí của cậu cũng dần suy sụp, trong vô thức tiếng rên rỉ phát ra khỏi kẽ răng.
Ngụy Bách Ngôn không biết có phải nguyên nhân gì làm giấc ngủ không yên, vừa nghe tiếng Diệp Thiệu lập tức tỉnh dậy. Hắn mở to mắt nhìn Diệp Thiệu đã đau đến không còn lí trí thì biến sắc, bèn ngay lập tức nhấn chuông gọi y tá đến.
Một lát sau y tá đến, cảm thấy tình huống không được ổn lắm, nhưng không có chỉ thị của bác sĩ nên không dám kê đơn thuốc. Bọn họ gọi Tống Tử Dục đến, đợi gã kiểm tra xong thì cũng đã hơn một giờ, khi ấy mới đưa kích thích tố vào người Diệp Thiệu.
Khi cơn đau của Diệp Thiệu giảm đi, Ngụy Bách Ngôn mới di chuyển lại ghế, ngồi trước mặt cậu và nhìn vào kim tiêm. Hắn bẩm sinh đã cao lớn, hình bóng rơi vào trên người Diệp Thiệu, lộ rõ cảm giác bị áp chế. Ngụy Bách Ngôn nhìn cậu một lúc mới nói: “Nói cho anh biết em sai chỗ nào?”
Diệp Thiệu tự biết mình đuối lý, không dám nói lời nào.
Ngụy Bách Ngôn cất cao giọng nói: “Sao lại không nói? Can đảm lắm nhỉ?”
Bộ dạng giống như đang nghe phụ huynh giáo huấn.
Diệp Thiệu càng không dám lên tiếng.
Ngụy Bách Ngôn nhìn mái đầu gục xuống của Diệp Thiệu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi trong lòng: “Diệp Thiệu, có phải em muốn bị đau đến chết mới chịu phải không?”
Diệp thiệu ngẩng đầu lên, nhín đến khóe mắt Ngụy Bạch Ngôn đã đỏ lên, cõi lòng khẽ rung. Cậu bối rối nói: “Em chỉ muốn anh được ngủ thêm một chút mà thôi.”
Nghe Diệp Thiệu nói xong, trong lòng Ngụy Bạch Ngôn như bị trúng đạn, cơ thể cứng đờ, nhìn Diệp Thiệu hồi lâu không nói, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc sau, Ngụy Bạch Ngôn thở dài bất lực, vẻ mặt u ám, cứng rắn nói:
“Không được có lần sau.”
Hắn cúi xuống, vươn tay lấy chăn bông đắp lên, hơi thở nóng ấm phủ lên bờ vai lạnh giá của Diệp Thiệu.
Hắn ở cạnh Diệp Thiệu cho đến khi cậu ngủ trở lại.
Kể từ lần bệnh của Diệp Thiệu tái phát, Ngụy Bách Ngôn càng chú ý chăm sóc cậu nhiều hơn. Chỉ cần một chút gió, hắn sẽ lập tức lại xem Diệp Thiệu. Ngụy Bách Ngôn liên tục chạy đến phòng khám của bác sĩ, cứ liên tục hỏi về kết quả kiểm tra của Diệu Thiệu.
Hành động của hắn vô cùng làm phiền đến công việc của các bác sĩ, Tống Tử Dục bị Ngụy Bách Ngôn quấy rầy đến không chịu nổi, bèn một tay đuổi người ra khỏi văn phòng.
Lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng, Tống Tử Dục cũng không có vội hỏi Ngụy Bách Ngôn về tình hình của Diệu Thiệu, chỉ nhàn nhạt nói: “Từ hôm nay trở đi, tất cả bệnh nhân trong khu đều không được thông báo, người không liên quan cấm vào văn phòng.
Diệp Thiệu không hiểu được tại sao lại bổ sung quy định mới như vậy, nên không có để ý Ngụy Bách Ngôn và Tống Tử Dục đang nhìn chằm chằm nhau như gà chọi, hắn nhìn Tống Tử Dục một cách hung hăng, Tống Tử Dục lại làm ra điệu bộ như xem anh làm gì được tôi.
Cái vẻ của tiểu nhân đắc chí.
Thời gian dần trôi qua, Thiệu Diệu dần mập lên, sức khỏe cũng đã ổn định hơn.
Chẳng bao lâu nữa sẽ đến ngày Diệp Thiệu xuất viện.
– Hết chương 23 –
Edit: Lacnguyet
Beta: Thụy
–
Kể từ ngày đó, quan hệ hai người giống như đã phá vỡ một tầng băng mỏng.
Tay trái Diệp Thiệu bị ghim kim, làm chuyện gì cũng không được tiện, hơn nữa đầu gối bên phải bị thương rất nặng, phần lớn thời gian đều nằm trên giường bệnh. Lúc trước chỉ có cậu nằm viện một mình, cậu phải vặn hộp cơm bằng cách kẹp cà mên giữa hai chân, tay còn lại thì mở nắp hộp. Lúc còn cắm kim, thậm chí cậu phải cố nhịn cảm giác muốn đi giải quyết, cho đến khi rút kim cậu mới khập khiễng lết vào nhà vệ sinh.
Lần này nằm viện, cậu cũng không nghĩ sẽ làm phiền đến Ngụy Bách Ngôn.
Nhưng mọi thứ lại không như mong muốn.
Ngày thứ hai nhập viện, một tay Ngụy Bách Ngôn kéo theo một chiếc vali, một tay thì xách theo một cái túi to, xuất hiện ở cửa với dáng vẻ phong trần mệt mỏi. Tinh thần Ngụy Bách Ngôn tốt hơn một chút so với ngày Diệp Thiệu mới tỉnh dậy, không còn tiều tụy nữa, tơ máu trên mắt cũng không còn, nhưng râu còn chưa cạo, trông già đi mấy tuổi.
Khi đó Diệp Thiệu còn cho rằng công ty Ngụy Bách Ngôn có việc cần hắn phải đi công tác, trước khi đi muốn đến gặp mình nói tạm biệt mà thôi.
Kết quả, Ngụy Bách Ngôn không nói một lời đi đến trước mặt cậu, giống như có phép thuật, hắn móc từ trong vali ra đủ thứ đồ từ dùng được đến không dùng được: quần áo để thay, đồ lót, móc treo đồ, sạc máy sưởi, bột dinh dưỡng đường ruột,… Đủ loại kiểu dáng, cái gì cần có đều có. Một bên hắn đem đồ đạc lấy ra tự mình sắp xếp chúng, một bên ghét bỏ không gian phòng bệnh nhỏ. Thậm chí, hắn còn nhét một túi dinh dưỡng và trái cây nặng vài ký vào một ngăn tủ to bằng hai cái hộp bánh bích quy, từng chút từng chút dồn vào, đến cuối cùng cũng thành công.
Diệp Thiệu chưa bao giờ phát hiện Ngụy Bách Ngôn lại có biệt tài giấu đồ như loài chuột như thế kia.
Sau khi sắp xếp xong, Ngụy Bách Ngôn đi đến đầu giường. Hắn cực kì hống hách chiếm dụng ổ điện dùng để cung cấp dưỡng khí trước giường, mấy cái ổ điện khác cũng bị hắn dùng để cắm sạc và nạp điện cho túi sưởi ấm, chen chút chật ních. Hắn bưng túi sưởi đặt vào tay Diệp Thiệu, còn lấy từ trong túi ra vật gì đó đưa cho Diệp Thiệu.
Đó là một chiếc điện thoại di động hoàn toàn mới.
Cậu nhớ màn hình điện thoại của mình đã bị vỡ, không nghĩ đến Ngụy Bách Ngôn lại mua cho cậu một chiếc mới. Trong lúc Ngụy Bách Ngôn đi tắm, cậu mở điện thoại lên, vừa mở vừa nhìn, nội dung trên đó mới tinh, ngoài chức năng thông thường thì không có gì khác. Cho đến khi cậu mở thông tin danh bạ ra thì tim muốn nhảy thót lên.
Bên trong lưu sẵn một dãy số với ba chữ ghi chú ngắn gọn: Ngụy Bách Ngôn.
Bởi vì tình trạng của Diệp Thiệu sẽ tái phát, nên mỗi lần bác sĩ đến kiểm tra cũng không nói rõ khi nào sẽ xuất viện được, chỉ đề nghị Diệp Thiệu tiếp tục ở bệnh viện để theo dõi. Ngụy Bách Ngôn xin phép nghỉ, thuê một chiếc giường ở lại bệnh viện cùng Diệp Thiệu.
Lúc ở bệnh viện, tuy vẻ mặt của Ngụy Bách Ngôn vẫn lạnh như băng rất ít nói, nhưng công đoạn chăm sóc Diệp Thiệu lại vô cùng chu đáo và cẩn thận. Mỗi lúc Diệp Thiệu có ý muốn đi vệ sinh, hắn vội giúp đỡ người đi rồi đỡ trở về. Lúc Diệp Thiệu chưa đói, hắn bày sẵn cái bàn và cháo mà bệnh viện chuẩn bị cho bệnh nhân sau phẫu thuật ra trước mặt cậu, chờ khi Diệp Thiệu ăn xong, hắn lại sợ cậu chưa đủ no, sau đó sẽ chuẩn bị thêm một ly nước dinh dưỡng cho đường ruột. Vào ban đêm, Ngụy Bách Ngôn sẽ nằm trên giường bảo hộ dài một mét, chỉ cần máy theo dõi nhịp tim phát ra tiếng động một chút hắn sẽ đứng dậy, xác nhận Diệp Thiệu không có việc gì mới tiếp tục ngủ.
Cách chăm bẵm giống y hệt nuôi heo khiến Diệp Thiệu có cảm giác mình đang mập lên. Vốn dĩ cậu đã sưng phù, bây giờ lại thêm chút thịt mỡ. Đến một ngày cậu không thể ngồi yên được nữa muốn xuống giường đi dạo một vòng, chưa đi được mấy bước đã bị Ngụy Bách Ngôn bắt lại.
“Em muốn đi đâu?”
“Em muốn ra vườn đi dạo vài vòng.”
Sau khi nghe xong Ngụy Bạch Ngôn đi sang phòng bênh cạnh. Một lúc sau, hắn mang về một chiếc xe lăn, nghi là mới mượn ở đâu đó về. Hắn nhẹ nhàng mở ra, đưa đến trước mặt Diệp Thiệu, nói: “Ngồi lên đi”.
Diệp Thiệu cũng thật là dở khóc dở cười với hắn: “Bách Ngôn, em muốn tự đi”.
Ngụy Bách Ngôn tuyệt đối không chịu thỏa hiệp: “Không được”.
“Nếu em còn không vận động thì sẽ càng ngày càng mập lên”.
Diệp Thiệu tự sờ lên thịt hông mềm mại của mình. Ngụy Bách Ngôn nắm lấy cánh tay kéo cậu ngồi lên ghế dựa rồi hỏi: “Em muốn chân hay là muốn gầy?”
Chân tất nhiên là quan trọng hơn. Diệp Thiệu biết thức thời ngồi lên xe lăn. Ngụy Bách Ngôn đẩy cậu đến thang máy xuống đi dạo quanh khu vườn, bên cạnh có một đám nhóc bảy tuổi và một bà cụ.
Vài ngày sau, bác sĩ nói rằng Diệp Thiệu đã có thể ăn một số loại thức ăn nhẹ. Ngụy Bách Ngôn bắt đầu không hài lòng về thức ăn ở bệnh viện, ngày nào cũng bớt chút thời gian đi về nhà, mang theo một một nồi canh hầm kiểu Quảng Đông cổ, phải nhìn Diệp Thiệu uống xong mới vừa lòng. Thức ăn cũng ngày càng phong phú hơn, ba món một canh, ăn đến mức khiến bụng của Diệp Thiệu to lên, Ngụy Bạch Ngôn còn cố ý thêm thức ăn vào bát của cậu.
Diệp Thiệu bày tỏ mình thật sự ăn không vô, Ngụy Bách Ngôn làm như mắt điếc tai ngơ. Ngày hôm sau vẫn mang theo nhiều thức ăn, đồ ăn càng phong phú hơn.
Tống Tử Dục từng đến kiểm tra phòng một lần, nhìn thấy một bàn Mãn Hán Toàn Tịch* trước mặt Diệp Thiệu, rồi nhìn đến Ngụy Bạch Ngôn đang thúc giục cậu ăn, bề ngoài tỏ ra ghét bỏ, nhưng trong lòng chỉ đành vừa thở dài vừa trầm lặng, suýt chút nửa đã hét lên hai tiếng.
(*Mãn Hán Toàn Tịch hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của và, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế.)
Xót thật.
Có một ngày vào ban đêm, chân Diệp Thiệu lại tái phát.
Cậu lờ mờ cảm thấy đau, nhưng lại mặc kệ rồi tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ. Đến nửa đêm cơn đau càng ngày càng nặng, đau đến nổi cậu phải tỉnh dậy, sau khi thức giấc cả người ướt đẫm mồ hôi, thân thể cũng lạnh lẽo.
Vốn dĩ cậu định đánh thức Ngụy Bách Ngôn, nhưng mấy ngày nay đều là Ngụy Bách ngôn chăm sóc cho cậu, hắn chưa từng được ngủ ngon, dưới mắt đã có quầng thâm, cả người phờ phạc, lộ ra nét mệt mỏi rõ rệt. Vậy nên Diệp Thiệu âm thầm nhịn đau, tay nắm chặt chăn, định bụng gắng gượng qua một đêm.
Khi bầu trời chuyển từ xám xịt sang màu trắng, Diệp Thiệu đã đau đến đầu óc mơ hồ, cơ thể chống lại đau đớn kéo dài mà căng chặt kiệt sức, cả người không khống chế được mà run lên bần bật. Tóc tai ướt đẫm mồ hôi lạnh. Không biết đã qua bao lâu, lý trí của cậu cũng dần suy sụp, trong vô thức tiếng rên rỉ phát ra khỏi kẽ răng.
Ngụy Bách Ngôn không biết có phải nguyên nhân gì làm giấc ngủ không yên, vừa nghe tiếng Diệp Thiệu lập tức tỉnh dậy. Hắn mở to mắt nhìn Diệp Thiệu đã đau đến không còn lí trí thì biến sắc, bèn ngay lập tức nhấn chuông gọi y tá đến.
Một lát sau y tá đến, cảm thấy tình huống không được ổn lắm, nhưng không có chỉ thị của bác sĩ nên không dám kê đơn thuốc. Bọn họ gọi Tống Tử Dục đến, đợi gã kiểm tra xong thì cũng đã hơn một giờ, khi ấy mới đưa kích thích tố vào người Diệp Thiệu.
Khi cơn đau của Diệp Thiệu giảm đi, Ngụy Bách Ngôn mới di chuyển lại ghế, ngồi trước mặt cậu và nhìn vào kim tiêm. Hắn bẩm sinh đã cao lớn, hình bóng rơi vào trên người Diệp Thiệu, lộ rõ cảm giác bị áp chế. Ngụy Bách Ngôn nhìn cậu một lúc mới nói: “Nói cho anh biết em sai chỗ nào?”
Diệp Thiệu tự biết mình đuối lý, không dám nói lời nào.
Ngụy Bách Ngôn cất cao giọng nói: “Sao lại không nói? Can đảm lắm nhỉ?”
Bộ dạng giống như đang nghe phụ huynh giáo huấn.
Diệp Thiệu càng không dám lên tiếng.
Ngụy Bách Ngôn nhìn mái đầu gục xuống của Diệp Thiệu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi trong lòng: “Diệp Thiệu, có phải em muốn bị đau đến chết mới chịu phải không?”
Diệp thiệu ngẩng đầu lên, nhín đến khóe mắt Ngụy Bạch Ngôn đã đỏ lên, cõi lòng khẽ rung. Cậu bối rối nói: “Em chỉ muốn anh được ngủ thêm một chút mà thôi.”
Nghe Diệp Thiệu nói xong, trong lòng Ngụy Bạch Ngôn như bị trúng đạn, cơ thể cứng đờ, nhìn Diệp Thiệu hồi lâu không nói, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc sau, Ngụy Bạch Ngôn thở dài bất lực, vẻ mặt u ám, cứng rắn nói:
“Không được có lần sau.”
Hắn cúi xuống, vươn tay lấy chăn bông đắp lên, hơi thở nóng ấm phủ lên bờ vai lạnh giá của Diệp Thiệu.
Hắn ở cạnh Diệp Thiệu cho đến khi cậu ngủ trở lại.
Kể từ lần bệnh của Diệp Thiệu tái phát, Ngụy Bách Ngôn càng chú ý chăm sóc cậu nhiều hơn. Chỉ cần một chút gió, hắn sẽ lập tức lại xem Diệp Thiệu. Ngụy Bách Ngôn liên tục chạy đến phòng khám của bác sĩ, cứ liên tục hỏi về kết quả kiểm tra của Diệu Thiệu.
Hành động của hắn vô cùng làm phiền đến công việc của các bác sĩ, Tống Tử Dục bị Ngụy Bách Ngôn quấy rầy đến không chịu nổi, bèn một tay đuổi người ra khỏi văn phòng.
Lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng, Tống Tử Dục cũng không có vội hỏi Ngụy Bách Ngôn về tình hình của Diệu Thiệu, chỉ nhàn nhạt nói: “Từ hôm nay trở đi, tất cả bệnh nhân trong khu đều không được thông báo, người không liên quan cấm vào văn phòng.
Diệp Thiệu không hiểu được tại sao lại bổ sung quy định mới như vậy, nên không có để ý Ngụy Bách Ngôn và Tống Tử Dục đang nhìn chằm chằm nhau như gà chọi, hắn nhìn Tống Tử Dục một cách hung hăng, Tống Tử Dục lại làm ra điệu bộ như xem anh làm gì được tôi.
Cái vẻ của tiểu nhân đắc chí.
Thời gian dần trôi qua, Thiệu Diệu dần mập lên, sức khỏe cũng đã ổn định hơn.
Chẳng bao lâu nữa sẽ đến ngày Diệp Thiệu xuất viện.
– Hết chương 23 –
Bình luận truyện