Chứng Bệnh Bất Tử
Chương 31
Edit: Lacnguyet
Beta: Thụy
–
Đội chống ma túy thành phố C do Chu Minh Côn chỉ huy phối hợp với lực lượng cảnh sát địa phương ở thành phố B cùng tham gia.
Lúc Ngụy Bách Ngôn đuổi đến nơi, hắn ngoài ý mà muốn thấy được gương mặt quen thuộc, Chu Minh Côn đang hút thuốc, dưới chân toàn là tàn thuốc. Đôi mắt Liêu Hằng Kinh đỏ hồng đứng ở đầu gió. Tiểu Tiểu mang theo máy tính xách tay, lớp trang điểm cũng bị trôi đi hết, không biết đã khóc bao lâu. Lúc hai người nhìn thấy Ngụy Bách Ngôn đi đến thì một trước một sau tiến lên, Tiểu Tiểu khóc thút thít nói không nên lời, ngược lại thái độ của Liêu Hằng Kinh trở nên nghiêm túc khác thường, khó khăn mở miệng.
“Lão Ngụy, chuyện của nhóc Tiếu…là thật sao?”
Kể từ sau lần đó, Liêu Hằng Kinh đã lâu không có gọi biệt danh của Diệp Thiệu. Hiện tại nghe thấy một tiếng này ra khỏi miệng, trong chớp mắt Ngụy Bách Ngôn cảm thấy hoảng hốt, nghĩ đến nếu Diệp Thiệu nghe thấy không biết sẽ có phản ứng gì là trong lòng hắn lại đau xót, không nói nên lời, chỉ thì thào một tiếng “Ừ”
“Người năm đó âm thầm giúp đỡ chúng ta, giao manh mối cho chúng ta, chính là nhóc Tiếu ư?”
“…”
Không đợi hắn trả lời, Liêu Kinh Hằng lại run giọng hỏi “Vậy năm đó, người đã tiết lộ hành tung của Phó Nhạc Hoằng cho chúng ta… cũng là cậu ấy?”
Qua rất lâu Ngụy Bách Ngôn cũng không đáp lời. Một lúc sau, hắn mới nhẹ giọng nói:
“…Đúng.”
Tiểu Tiểu nước mắt càng chảy ra nhiều hơn “Em… chúng ta đã hiểu lầm anh ấy lâu như vậy…”
Nghe Tiểu Tiểu khóc như vậy, tâm trạng mọi người ở đây trở nên trầm trọng. Mắt Liêu Hằng Kinh càng đỏ hơn, môi run run, hắn không biết phải nói cái gì, ánh mắt trở nên hoang mang.
“Tôi, đến bây giờ tôi cũng không biết, còn ở sau lưng nguyền rủa cậu ấy, chửi cậu ấy… Chúng ta đã làm cái gì vậy?”
“Hiện tại nói những điều này cũng không có tác dụng” Đôi mắt Ngụy Bách Ngôn cụp xuống, che dấu những đè nén cuộn trào bên trong, hắn nắm chặt tay, cưỡng chế bản thân phải tỉnh táo, hắn ngẩng đầu nhìn mọi người, “Bây giờ Diệp Thiệu đang ở trong tay những tên đó, chúng ta phải giành giật từng giây, thời gian không còn nhiều. Diệp Thiệu không giống người làm việc không có kế hoạch mà đi tìm chết, trước khi đi cậu ấy có nhắn lại gì với mọi người không?”
Nhìn Ngụy Bách Ngôn giống như nói chuyện với mọi người, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Chu Minh Côn.
Chu Minh Côn hút một hơi thuốc rồi ném xuống đất, “Có”
Chu Minh Côn lấy di động ra, đưa ra tin nhắn mà Diệp Thiệu gửi cho y trước khi đi. Nội dung tin nhắn rất đơn giản: Đội trưởng Chu. Kế hoạch cũ. Giăng lưới Phó Nhạc Hoằng ở bến cảng thành phố C.
Chu Minh Côn giải thích: “Hai năm trước, ở cảng Cảng La thành phố C lúc mà nhóc Tiếu truy bắt Phó Nhạc Hoằng, cậu ấy nhân lúc Phó Nhạc Hoằng bị thương, đem thiết bị theo dõi cấy vào trong người Phó Nhạc Hoằng. Có thể là nhóc Tiếu muốn nhắc tôi rằng thiết bị theo dõi cậu ấy vẫn còn giữ lại, hiện tại có thể thông qua cách đó để tìm kiếm cậu ấy.”
Liêu Kinh Hằng nói: “Lão đại, ngài đã xác định chưa? Mặc dù thiết bị theo dõi này năm đó sử dụng rất tốt, nhưng vẫn có vấn đề lớn. Cấy vào cơ thể không phải là không có đau, còn tạo ra vết thương rất rõ ràng, có thể sẽ rút dây động rừng. Cách này đã bị loại bỏ từ sớm. Không bằng tra địa chỉ IP của phát sóng trực tiếp? Đám người kia… không phải là đám người kia đang phát trực tiếp sao?”
Tiểu Tiểu vẫn còn khóc thút thít nói, “Vô ích thôi, lúc trước em đã thử tra qua rồi, người bên kia là một tay cáo già, địa chỉ IP không ngừng biến hóa, căn bản là không tra ra được.”
Giọng của Ngụy Bách Ngôn khàn khàn “Nếu… là cậu ấy đem thiết bị theo dõi cấy vào trong người thì sao?”
Mọi người điều sửng sốt.
Liêu Hằng Kinh do dự mà mở miệng, “Không có khả năng? Bọn “Hồng Kiêu” bên kia chẳng lẽ không phát hiện ra miệng vết thương sao?”
Ngụy Bách Ngôn nắm chặt hai tay run rẩy, “Trên người cậu ấy có vết thương… Ở trên mu bàn tay của cậu ấy, lúc ở trong bệnh viện đã để lại vết kim ghim. Nếu tôi là cậu ấy, tôi sẽ đem thiết bị theo dõi đặt vào vết kim ghim.”
Âm thanh của Ngụy Bách Ngôn có chút lạnh lùng, làm đáy lòng người nghe cảm thấy rét lạnh. Còn sống sờ sờ đó mà cấy một thiết bị theo dõi vào vết thương thì có bao nhiêu là đau đớn?
“Tiểu Tiểu, hiện tại có ít dụng cụ bắt được tín hiệu của thiết bị theo dõi, cô có biện pháp giải quyết vấn đề này không?”
Tiểu Tiểu nghe đội trưởng Chu hỏi vấn đề này thì lập tức phục hồi tinh thần, gật đầu, cô lau khô nước mắt, nhanh chóng đi vào trong xe bắt đầu kiểm tra thiết bị.
Sau một hồi cố gắng, chẳng bao lâu trên màn hình hiện lên một điểm sáng mờ nhạt ở một góc ngoại ô của khu rừng thuộc thành phố B.
Phòng thí nghiệm ở ngoại ô khu rừng thuộc thành phố B.
Phát sóng trực tiếp đã diễn ra gần một tiếng rưỡi.
Đã không còn nhận ra được hình dạng ban đầu của Diệp Thiệu, cậu vô lực cúi đầu, máu từ mũi và miệng theo hô hấp chảy ra.
Trong vòng một tiếng rưỡi đồng hồ, cậu không biết mình đã ngất bao nhiêu lần, rồi lại bị đau đớn làm cho tỉnh lại. Lúc lão Lục và những người kia đem đinh đóng vào xương của cậu, cậu đã không còn cảm giác, giống như thân thể không còn là của mình mà chỉ là một miếng thịt nát. Cậu chỉ cảm thấy nhiệt độ không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, cơ thể từ từ trở nên lạnh như băng.
Cậu thật sự quá mệt mỏi, quá đau đớn.
Gần hai ngày Diệp Thiệu chưa uống thuốc, bệnh tình vừa mới được ép xuống nay lại muốn bắt đầu tái phát. Tất cả đau đớn chồng chất lên nhau, có giãy dụa cũng không có kết quả, chỉ là xuất phát từ cơ chế bảo vệ của bản thân, chứ thật ra cậu không hề cảm nhận được gì.
Diệp Thiệu cảm thấy mình không chờ được đến khi cảnh sát xuất hiện.
Mà cho dù cậu có chết, thiết bị theo dõi cấy trong tay cũng không biến mất. Diệp Thiệu chỉ hi vọng mình sống được lâu một chút, kéo dài một chút, có như vậy thi thể không đến nổi bị đem đi đến chỗ khác tiêu hủy.
Nghĩ đến đây Diệp Thiệu không khỏi cảm thấy buồn cười, cậu rất muốn cười ra tiếng, nhưng mà đến cả nhếch miệng cũng không còn sức.
Diệp Thiệu cũng không biết, đồng tử của cậu bắt đầu tan rã.
Tống Tử Dục lạnh lẽo nhìn sự biến đổi của Diệp Thiệu. Gã thấy Diệp Thiệu sắp tắt thở bèn buông ra một câu nhẹ nhàng:
“Chặt đầu của cậu ta ném đi.”
Lão Lục nhận được mệnh lệnh, đem dụng cụ tra tấn dính đầy máu đưa cho người bên cạnh, đoạn xoay người lấy một cây đao bóng loáng. Hắn kề dao vào cổ Diệp Thiệu.
Ánh mắt Diệp Thiệu chuyển động khó khăn, lông mi khẽ rung động. Cậu nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cái hung khí này, một giọt nước mắt hòa với máu từ khóe mắt trượt xuống, rơi xuống dưới rồi hóa lạnh lẽo.
Cảnh sắc trước mắt dần dần mất đi tiêu điểm, trở nên mờ ảo giữa ánh sáng và bóng tối.
Cậu không hiểu vì sao mình lại khóc.
Có lẽ vì một khắc cuối cùng trước khi chết muốn gặp lại người kia.
Ngụy Bách Ngôn…
…
Diệp Thiệu từ từ nhắm mắt lại.
Ánh đao rơi xuống ngay lập tức.
Nhưng ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, cửa phòng thí nghiệm truyền đến âm thanh thật lớn. Thân mình của lão Lục cầm đao rung mạnh, hắn ta hét thảm một tiếng, cẳng chân đột nhiên tuôn ra máu. Mũi dao nguy hiểm cọ sát qua Diệp Thiệu rồi rơi trên mặt đất.
“Cảnh sát đây! Tất cả giơ tay lên!”
Mọi người ở trong phòng thí nghiệm đều nhìn ra cửa, cảnh sát mặc áo đen nối đuôi nhau đi vào.
Ngụy Bách Ngôn mặc một thân trang bị, cầm một khẩu súng còn đang lượn lờ bốc lên khói trắng, cơ thể vẫn duy trì tư thế bắn súng. Đồng tử hắn co rút sau khi nhìn thấy một màn kia, trong lòng không nhịn được mà sợ hãi. Lúc vừa đạp cửa, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là cây đao sắp rơi trên cổ Diệp Thiệu.
Chỉ cần hắn chậm hơn một giây thì người này sẽ không còn.
Lúc này Diệp Thiệu yếu ớt nằm trên ghế. Trên người cậu có đầy vết thương, mấy chỗ có đinh đâm vào máu và quần áo dính vào nhau, cả người chật vật chịu không nổi. Nếu lồng ngực không phập phồng hắn thậm chí còn tưởng rằng người này đã chết.
Đã từng nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiệu ở phát sóng trực tiếp, nhưng đến khi tận mắt nhìn Ngụy Bách Ngôn vẫn bị chấn động mạnh. Ngụy Bách Ngôn thở hổn hển, trong mắt dần dần đỏ lên, hắn từ trong đám người hô lên tên người nọ, “Diệp Thiệu!”
Ngụy Bách Ngôn nhìn thấy thân thể Diệp Thiệu cử động, người nọ cố gắng ngẩng đầu lên, đôi mắt ôn hòa bị máu dính chặt gần như không thể mở ra được, cậu giống như nhìn không rõ, nhưng vẫn phát ra run rẩy, cố gắng nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Diệu Thiệu, cậu đừng sợ, chúng tôi đã đến rồi, cậu hãy cố gắng kiên trì…”
Diệp Thiệu tươi cười tựa như đã trút bỏ gánh nặng. Thân thể cậu run rẩy ho ra mấy ngụm máu, sau đó gật đầu. Đồng tử chịu không nổi tan rã ra, chậm rãi nhắm mắt lại.
Từ trong đáy lòng tự nhiên sinh ra hoảng loạn, Ngụy Bách Ngôn nhìn thấy Diệp Thiệu nhắm hai mắt, cả người như phát điên.
“Diệp Thiệu! Diệp Thiệu!”
Đội trưởng Chu kéo Ngụy Bách Ngôn suýt nữa đã xong vào lại, “Ngụy Bách Ngôn, cậu bình tĩnh lại một chút! Diệp Thiệu vẫn còn sống!”
Chân tay Ngụy Bách Ngôn như nhũn ra, sau khi nghe xong cuối cùng cũng lấy lại chút sức lực, hắn nhìn về phía Diệp Thiệu, lồng ngực vẫn còn có chút nhấp nhô. Người kia chỉ là đang hôn mê, cậu vẫn còn sống.
Vết thương trên mặt rất nhiều, cả người giống như búp bê vải, trong hơn ba mươi mấy giờ đồng hồ đã phải nhận bao nhiêu tra tấn mới có thể chảy nhiều máu như vậy, mới có thể như nỏ mạnh hết đà, đến khi bọn họ xuất hiện một chút tỉnh táo cũng không còn. Người tuy còn sống, nhưng đã lâm vào mê mang, cũng sắp không duy trì được bao lâu. Khả năng sống rất mong manh, khi cậu mất đi ý thức bất cứ lúc nào cũng có thể bị chặt đứt, người đó có thể chết bất cứ lúc nào.
Tay cầm súng của Ngụy Bách Ngôn không nhịn được phát run, trong mắt lộ ra tơ máu, khuôn mặt u ám đến mức có thể chìm xuống mặt nước. Hắn phải lập tức đem người này về, đúng vậy! Ngụy Bách Ngôn quay đầu nhìn tên đầu sỏ, đầu súng chĩa vào người đàn ông cao gầy mặc áo trắng trong phòng thí nghiệm, “Tống Tử Dục”
Sắc mặt Tống Tử Dục âm trầm, nhai nát viên kẹo cuối cùng trong miệng, từ từ đứng thẳng dậy, tay vẫn đút trong túi không rút ra.
Ngụy Bách Ngôn rống giận, “Giơ tay lên! Nếu không tao sẽ nổ súng!”
Tống Tử Dục cười nhạo một tiếng.
Gã cười lên không khác gì một con rắn độc, trong mắt hiện lên vẻ nguy hiểm gian ác. Gã lấy từ trong túi ra một vật lạnh như băng, đem họng súng nhắm ngay đầu Diệp Thiệu, chậm rãi nói: “Vậy mày cứ thử xem! Mày xem súng của tên cảnh sát đã xuất ngũ như mày nhanh hơn? Hay là súng của tao nhanh hơn?”
Diệp Thiệu im hơi lặng tiếng không có sức phản kháng. Đầu của cậu bị súng chĩa vào chỉ yếu ớt rủ xuống.
“Mày…!”
Ngụy Bách Ngôn giống như bị người ta tóm lấy mạch máu, mắt hắn như muốn nứt ra, hơi thở rối loạn, hắn hận không thể nã một phát súng bắn chết Tống Tử Dục, nhưng lại không dám nhúc nhích.
Đội trưởng Chu vội vàng kéo Ngụy Bách Ngôn sắp mất đi lý trí lại, y trầm giọng nói: “Tống Tử Dục, cậu muốn như thế nào mới bằng lòng thả con tin?”
“Thứ tao muốn rất đơn giản” Tống Tử Dục không chút hoảng sợ, gã bình tĩnh đến đáng sợ mà lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ, “Các người đều lui ra bên ngoài, để lại một chiếc xe, thả chúng tao đi.”
Sau khi yêu cầu được đưa ra, đội trưởng Chu và đội trưởng chống ma túy thành phố B rơi vào trầm tư, nhưng chỉ sau một lúc cả hai đều đạt được nhận thức chung, tất cả đặt an toàn của con tin lên vị trí hàng đầu. Đội trưởng Chu gật đầu nói, “Có thể, chúng tôi có thể đáp ứng yêu cầu của các người. Tôi đếm ba tiếng tất cả mọi người đều phải lui ra bên ngoài, cậu thả con tin đi.”
“Chúng tao đến được chỗ an toàn rồi tự nhiên sẽ thả người.”
Đội trưởng Chu chém đinh chặt sắt cự tuyệt nói, “Không được. Con tin không thể duy trì được lâu như vậy.”
Tống Tử Dục cười lạnh, “Vậy thì ai cũng không thể đi. Cậu ta ở lại chôn cùng chúng tao.”
Khẩu súng trên tay Tống Tử Dục kề sát vào trán Diệu Thiệu hơn. Diệp Thiệu vẫn không biết gì, nhưng hô hấp ngày càng yếu dần, dường như có thể ngừng bất cứ lúc nào. Ngụy Bách Ngôn thở gấp, đội trưởng Chu vội vàng nói, “Đừng, cậu bình tĩnh một chút.”
Tống Tử Dục nói, “Tao không vội, chúng ta từ từ dây dưa. Các người cứ suy nghĩ rồi… cho chúng tao đáp án.”
Đội trưởng Chu và Tống Tử Dục rơi vào thế giằng co, không ai chịu hạ súng xuống trước, nhưng Diệp Thiệu lại không thể trụ được nữa. Ngụy Bách Ngôn nhìn sắc mặt Diệp Thiệu càng ngày càng tái nhợt, hô hấp ngày một yếu hơn, trên trán chảy đầy mồ hôi. Hắn cau mày, dường như đã hạ quyết tâm, hàm dưới căng ra vì cố sức kìm nén cảm xúc, nhưng ngược lại ra vẻ rất bình tĩnh, hắn ném khẩu súng xuống đất, hai tay giơ lên, nói.
“Để cho tôi làm con tin.”
“Chỉ cần các người thả Diệp Thiệu, tôi sẽ làm theo những gì các người nói.”
Đội trưởng Chu nhíu mày: “Ngụy Bách Ngôn! Cậu hiện tại không phải là cảnh sát, không được mạo hiểm như vậy.”
Ánh mắt Ngụy Bách Ngôn sáng rực, hắn làm ngơ đối với lời nói của đội trưởng Chu, “Diệp Thiệu không thể chịu đựng được lâu. Nếu cậu ấy không sống được thì các người cũng đừng mong có thể rời đi.”
“Bây giờ Diệp Thiệu đang hôn mê, cậu ấy không thể đi đường, mày mang cậu ấy theo cũng không đi được bao xa. Không bằng mang theo tao đi.” Ngụy Bách Ngôn nói, “Như mày đã nói, hiện tại tao đã xuất ngũ, ở đây tao chỉ là một người bình thường. Tay chân cũng không tốt, mày mang theo tao sẽ ít nguy hiểm hơn.”
“…”
Thời gian trôi qua từng giây, rất lâu không nghe được câu trả lời của Tống Tử Dục khiến Ngụy Bách Ngôn thiếu chút nữa không giữ được bình tĩnh. Ngay khi Ngụy Bách Ngôn sắp mất kiên nhẫn, Tống Tử Dục nhếch môi tựa cười mà không phải cười nói, “Mày nói võ nghệ mày không bằng người khác, mày nghĩ tao chưa tra tư liệu của mày à, hay chỉ là đứa bé ba tuổi dễ bị mày lừa?”
Sắc mặt Ngụy Bách Ngôn trầm xuống, hơi thở nặng nhọc, “Vậy mày muốn như thế nào mới có thể tin tao?”
Tống Tử Dục hất cằm lên, trên mặt mang ý cười, nhưng lộ ra nét lạnh lùng tàn nhẫn, gã tỏ ý với cảnh sát nói, “Mày để cho bọn họ đánh gãy một tay của mày.”
Vừa nghe xong trong lòng mọi người đều hoảng hốt, có vài người tính tình nóng nảy thiếu chút nữa là mắng ra tiếng. Nhưng sắc mặt Ngụy Bách Ngôn thì lại rất bình tĩnh.
“Không cần.”
Hắn vừa dứt lời mọi người đã nghe thấy âm thanh giòn giã của xương gãy, một bên cánh tay của Ngụy Bách Ngôn đã rũ xuống. Thế mà hắn lại cường ngạnh bẻ gãy một tay của bản thân. Trên trán Ngụy Bách Ngôn đã thấm đầy mồ hôi, nhưng đau đớn càng làm cho hắn tỉnh táo, hắn nói “Bây giờ đã được chưa?”
Tống Tử Dục nhìn thấy cảnh này chỉ kinh ngạc một giây, sau đó không nhịn được mà cười ra tiếng.
Diệp Thiệu và Ngụy Bách Ngôn, một kẻ si tình, một người ngốc nghếch. Tất cả đều muốn đi tìm cái chết. Gã nhìn mà cảm thấy ghê tởm. Tống Tử Dục đảo mắt nói, “Tao thật sự tò mò, nếu tao bảo mày tự bắn mình có phải mày cũng sẽ làm theo không?”
Sắc mặt Ngụy Bách Ngôn trầm xuống, “Mày đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Tống Tử Dục chỉ là muốn nói đùa, gã cũng tự biết nếu còn kéo dài nữa thì hai bên không được ích lợi gì. Gã nhếch miệng hơi buông lỏng Diệp Thiệu ra. Dù sao Diệp Thiệu cũng sống không được bao lâu. Gã không ngại lại giết thêm một người khác.
Ngụy Bách Ngôn nhìn vào họng súng đã rời xa Diệp Thiệu một chút, trong lòng lập tức được thả lỏng. Hắn biết Tống Tử Dục đã đồng ý.
Ngụy Bách Ngôn giơ tay lên đi đến trung tâm phòng thí nghiệm. Tống Tử Dục bắt lấy Diệp Thiệu, đem súng chĩa vào đầu Diệp Thiệu song cũng đi về phía trung tâm. Hai người cùng hành động, gần như đi đến điểm giữa. Tống Tử Dục vừa đặt Diệp Thiệu trên mặt đất đã đem họng súng nhắm vào Ngụy Bách Ngôn ngay lập tức, không cho Ngụy Bách Ngôn có cơ hội hành động. Tuy Ngụy Bách Ngôn bị thương nhưng cũng không hề dao động chút nào, chỉ có ánh mắt vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào Diệp Thiệu đang trong tay của Tống Tử Dục.
Hai người đối mặt nhau, ánh mắt như hóa thành thực thể cực kỳ khủng bố, cả hai đều tản ra hơi thở nguy hiểm, như sự bĩnh tĩnh trước cơn bão lớn, hoặc giống như hai con thú dữ nhìn chằm chằm vào đối thủ trước khi chúng chém giết lẫn nhau. Tất cả mọi người không khỏi ngừng thở, sợ gây ra ảnh hưởng.
Không khí trong nháy mắt ngưng trọng đến đáng sợ.
Ngay khi Diệp Thiệu hoàn toàn được thả ra, Ngụy Bách Ngôn mới thu hồi ánh mắt ở trên người Diệp Thiệu. Mọi người thấy hắn đột nhiên bùng nổ, nhanh đến mức không nhìn rõ. Chỉ biết hắn hoàn toàn không sợ cây súng đang nhắm vào ngực bản thân ở trong tay Tống Tử Dục thậm chí còn dùng một tay không bị thương bắt lấy Tống Tử Dục.
Tống Tử Dục thấy hắn đánh úp về phía mình thì vội bóp cò súng, không chút do dự mà bắn một phát.
“Ngụy Bách Ngôn!”
“Lão Ngụy!”
Ngụy Bách Ngôn nghiêng người, cứng rắn dùng đầu vai nhận một súng, nhưng vẫn bị đẩy lùi về phía sau vài bước. Hắn cắn răng chịu đựng đau đớn, xoay người bắt lấy tay Tống Tử Dục vặn mạnh. Không ngờ rằng Tống Tử Dục lại không sợ đau, gã vẫn không buông súng xuống, lúc hai người giằng co với nhau Tống Tử Dục ngắm súng về phía Ngụy Bách Ngôn vừa muốn bóp cò, trong lúc nguy cấp Ngụy Bách Ngôn đột nhiên nhanh trí đá xuống thân dưới của Tống Tử Dục. Mấy phát súng đều bắn lên trần nhà, phát ra âm thanh leng keng.
Tranh thủ thời cơ Ngụy Bách Ngôn lật người Tống Tử Dục lại, vặn tay của Tống Tử Dục ra sau lưng, cơ thể hắn đè lên lưng Tống Tử Dục, ép chặt Tống Tử Dục lên trên mặt đất. Súng của Tống Tử Dục rơi xuống sàn nhà.
Tống Tử Dục dù sao cũng chỉ là một bác sĩ, sức lực không bằng Ngụy Bách Ngôn, nhưng không ngờ Ngụy Bách Ngôn mất đi một cánh tay vẫn có thể khống chế gã, sắc mặt của gã trông khó coi vô cùng, không chịu được bắt đầu giãy dụa. Ngụy Bách Ngôn giống như con thú dữ đè trên người gã, vẻ mặt đáng sợ, hắn đấm một cái thật mạnh vào gương mặt đẹp trai của Tống Tử Dục. Đầu của Tống Tử Dục bị nghiêng qua một bên, không chịu nổi mà ho ra một búng máu. Tống Tử Dục còn chưa kịp hoàn hồn thì nắm đấm tiếp theo lại nện vào đầu gã.
Hết cú này lại đến cú khác, nắm đấm cực kỳ mạnh mẽ, đến người ngoài cũng có thể nghe được âm thanh của nắm tay đánh lên da thịt. Theo mấy cú đấm đi xuống, cuối cùng lý trí của Ngụy Bách Ngôn bị đè ép cũng bị chính mình đánh mất, cổ hắn nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tống Tử Dục nằm trên đất, hệt như nhìn một miếng thịt thối, tựa như hôm nay muốn đánh người này đến chết mới thôi.
Lúc một cú đấm mang theo sức gió áp tới, Tống Tử Dục nắm lấy cơ hội giãy ra, cơ thể vừa lật lại, bàn tay như móng vuốt nắm lấy miệng vết thương trên đầu vai Ngụy Bách Ngôn, móng tay đâm sâu vào da thịt. Sắc mặt Ngụy Bách Ngôn trắng bệch, bàn tay đang kìm chế Tống Tử Dục không chịu được mà thả lỏng. Thừa dịp có lỗ trống, Tống Tử Dục mò lấy cây súng rơi cách đó không xa, gã bất thình lình cười lên, hướng súng thay đổi nhắm về phía Diệp Thiệu đang nằm trên mặt đất.
Mặt Ngụy Bách Ngôn đột nhiên biến sắc.
“Không!”
Tiếng súng vang lên.
Cả người Ngụy Bách Ngôn đều cương cứng, máu cũng lạnh toát.
Nhưng chuyện lại diễn ra ngoài ý muốn của mọi người. Tống Tử Dục không bắn thành công, gã vẫn duy trì tư thế nổ súng, dầu cúi thấp, trên chiếc áo dài trắng của gã xuất hiện một điểm đỏ. Điểm đỏ lang ra càng lớn, chậm rãi nhuộm đỏ quần áo của gã. Ngụy Bách Ngôn quay đầu lại. Chỉ nhìn thấy trong đôi mắt thâm trầm của đội trưởng Chu lộ ra một vẻ bình tĩnh, súng trong tay còn bốc khói trắng.
Tống Tử Dục giống như còn chưa nhận ra được điều gì, gã sờ bụng của mình, tay lập tức bị máu thấm ướt.
“Cậu Tống!”
Lão Lục hét lên một tiếng, cố gắng đứng dậy từ vũng máu. Đồng bọn của Tống Tử Dục thấy gã ngã xuống thì vẻ mặt hoảng sợ, vừa định hành động song còn chưa kịp chạm đến súng thì những khẩu súng của nhóm cảnh sát đã phát ra tiếng lên đạn soàn soạt, họng súng nhắm vào bọn họ, sau đó nghe nhóm cảnh sát giận dữ hét lên, “Không ai được phép nhúc nhích!”
Dứt lời, theo lệnh của đội trưởng Chu và một vị đội trưởng khác, nhóm cảnh sát cầm súng tiếp cận bọn họ.
Tống Tử Dục phát ra tiếng cười âm u.
“Ha…Ha ha ha ha…”
Cuối cùng trong lòng Ngụy Bách Ngôn cũng sinh ra chút sợ hãi, ánh mắt mập mờ bán đứng sự bối rối của hắn. Một lúc sau cơ thể hắn mới dần dần ấm lại, máu trên vai Ngụy Bách Ngôn vẫn còn đang chảy ồ ạt, nhưng tựa như không có cảm giác đau, hắn kéo cánh tay mềm nhũn của bản thân đi lại phía Diệp Thiệu.
Ngụy Bách Ngôn muốn kiểm tra mặt của Diệp Thiệu, nhưng lại chần chờ không dám tiến lên. Hiện tại người kia yếu ớt như vậy, giống như chỉ cần chạm một cái thì sẽ vỡ ngay, hô hấp có thể ngừng bất cứ lúc nào. Hai tay của hắn run rẩy, cuối cùng chỉ đành vén mái tóc dính máu ra để lộ gương mặt của Diệp Thiệu.
Tống Tử Dục nằm trên mặt đất để mặc cho nhóm cảnh sát bắt giữ, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của gã đều dính đầy bùn đất, khóe miệng gã nhếch lên, nhìn thấy cục diện như vậy, không biết là bị điên hay là bị ngốc vậy mà còn nở nụ cười. Lúc cười đụng đến miệng vết thương thì ói ra mấy ngụm máu.
Ánh mắt Tống Tử Dục dừng lại trên người của Ngụy Bách Ngôn, không đầu không đuôi nói ra một câu, “Ngụy Bách Ngôn, mày có biết căn bệnh của Diệp Thiệu không thể trị khỏi hay không nhỉ?”
Thân thể Ngụy Bách Ngôn chấn động. Liêu Hằng Kinh đang bắt giữ gã nhíu mày lại thốt ra một câu thô tục, “Mẹ nó mày câm miệng lại cho tao.”
“Câm miệng? Tại sao tao phải câm miệng?” Tống Tử Dục hít vào một hơi, nhìn Liêu Hằng Kinh, đôi mắt đào hoa nheo thành một đường cong xinh đẹp, gã hỏi, “Chúng mày giết nhiều anh em của tao như vậy, bắt mẹ của tao đi, chúng mày gây cho tao bao nhiêu là khó khăn, sao tao có thể để cho chúng mày sống yên ổn được đây?”
Vẻ mặt Liêu Hằng Kinh lạnh lẽo, hai tay dùng sức nhiều hơn, tay của Tống Tử Dục bị vặn cong thành một góc độ, gã cứ như trời sinh không biết đau, mặt không biến sắc. Gã cười trông đến là vui vẻ, giống như vô cùng đắc ý, gã gằn từng tiếng như búa tạ đập vào trong lòng Ngụy Bách Ngôn, làm cho tim Ngụy Bách Ngôn càng ngày càng lạnh.
“Lúc trước ở bệnh viện, những lời tao nói với mày đều là giả, đó đều là giả, tất cả đều là giả. Bệnh của cậu ta căn bản là không có thuốc trị. Cho dù các người có cứu được Diệp Thiệu thì cậu ta cũng không sống được bao lâu.”
Tống Tử Dục cười rồi ho ra ngụm máu, sắc mặt điên cuồng, đôi mắt u ám như tẩm độc làm cho người ta sợ hãi. Ngụy Bách Ngôn không chịu được nữa, trán hắn nổi đầy gân xanh, hắn gào lên: “Mày câm miệng!”
Ngụy Bách Ngôn không để ý đến vết thương trên người của mình, hắn xông lên nắm cổ áo của Tống Tử Dục đấm gã một cái. Lại thêm Liêu Hằng Kinh chế trụ thân thể Tống Tử Dục, cơ thể Tống Tử Dục bị đánh nghiêng qua một bên. Tống Tử Dục còn cười với bọn họ, cười đến mức lòng người rét lạnh, “Có lẽ hiện tại mày để cho cậu ta chết có khi là giải thoát đấy.”
Thấy Ngụy Bách Ngôn nắm chặt tay còn muốn đánh tiếp, Liêu Hằng Kinh vội vàng ngăn lại. Ngụy Bách Ngôn giận dữ nhìn cậu ta, “Cậu thả tôi ra!”
“Nếu đánh nữa gã sẽ chết.”
“Tôi đây là muốn đánh chết gã!”
“Nếu anh giết người, anh sẽ ngồi tù, còn Diệp Thiệu thì sao?”
Tống Tử Dục nhìn thấy bọn họ cãi nhau thì cười càng vui vẻ không khác gì kẻ điên. Cười đến mí mắt nhảy lên.
Một bên Liêu Hằng Kinh ngăn Ngụy Bách Ngôn lại, một bên khống chế Tống Tử Dục, trong lúc cãi nhau, cậu ta cảm thấy bên hông của Tống Tử Dục có cái gì đó cứng rắn. Hơn nữa đồ vật còn không chỉ có một thứ, chúng hình như sắp thành một hàng. Đến đây sắc mặt cậu ta lập tức biến đổi.
Ngụy Bách Ngôn sau khi nhìn sắc mặt của Liêu Hằng Kinh thì cũng nhìn vào bên hông của Tống Tử Dục, nơi đó bị Liêu Hằng Kinh vén lên, bởi vì có quần áo che chắn nên không nhìn rõ lắm, nhưng lúc này hắn lại trông thấy rõ ràng thứ gắn trên lưng của Tống Tử Dục. Sắc mặt Ngụy Bách Ngôn trở nên tái nhợt, trái tim nhảy lên.
“Là bom!”
“Mau nằm xuống!”
Một ngọn lửa thật lớn mang theo gió thét bùng nổ từ bên hông của Tống Tử Dục, ngay lúc ánh sáng nóng rực bao trùm mọi người, Ngụy Bách Ngôn dồn lực nhào về phía người Diệp Thiệu che chắn Diệp Thiệu ở trong lòng ngực của mình.
Vụ nổ mạnh quét sạch cả phòng thí nghiệm trong nháy mắt.
Tiếng nổ ầm vang trời.
– Hết chương 31 –
Beta: Thụy
–
Đội chống ma túy thành phố C do Chu Minh Côn chỉ huy phối hợp với lực lượng cảnh sát địa phương ở thành phố B cùng tham gia.
Lúc Ngụy Bách Ngôn đuổi đến nơi, hắn ngoài ý mà muốn thấy được gương mặt quen thuộc, Chu Minh Côn đang hút thuốc, dưới chân toàn là tàn thuốc. Đôi mắt Liêu Hằng Kinh đỏ hồng đứng ở đầu gió. Tiểu Tiểu mang theo máy tính xách tay, lớp trang điểm cũng bị trôi đi hết, không biết đã khóc bao lâu. Lúc hai người nhìn thấy Ngụy Bách Ngôn đi đến thì một trước một sau tiến lên, Tiểu Tiểu khóc thút thít nói không nên lời, ngược lại thái độ của Liêu Hằng Kinh trở nên nghiêm túc khác thường, khó khăn mở miệng.
“Lão Ngụy, chuyện của nhóc Tiếu…là thật sao?”
Kể từ sau lần đó, Liêu Hằng Kinh đã lâu không có gọi biệt danh của Diệp Thiệu. Hiện tại nghe thấy một tiếng này ra khỏi miệng, trong chớp mắt Ngụy Bách Ngôn cảm thấy hoảng hốt, nghĩ đến nếu Diệp Thiệu nghe thấy không biết sẽ có phản ứng gì là trong lòng hắn lại đau xót, không nói nên lời, chỉ thì thào một tiếng “Ừ”
“Người năm đó âm thầm giúp đỡ chúng ta, giao manh mối cho chúng ta, chính là nhóc Tiếu ư?”
“…”
Không đợi hắn trả lời, Liêu Kinh Hằng lại run giọng hỏi “Vậy năm đó, người đã tiết lộ hành tung của Phó Nhạc Hoằng cho chúng ta… cũng là cậu ấy?”
Qua rất lâu Ngụy Bách Ngôn cũng không đáp lời. Một lúc sau, hắn mới nhẹ giọng nói:
“…Đúng.”
Tiểu Tiểu nước mắt càng chảy ra nhiều hơn “Em… chúng ta đã hiểu lầm anh ấy lâu như vậy…”
Nghe Tiểu Tiểu khóc như vậy, tâm trạng mọi người ở đây trở nên trầm trọng. Mắt Liêu Hằng Kinh càng đỏ hơn, môi run run, hắn không biết phải nói cái gì, ánh mắt trở nên hoang mang.
“Tôi, đến bây giờ tôi cũng không biết, còn ở sau lưng nguyền rủa cậu ấy, chửi cậu ấy… Chúng ta đã làm cái gì vậy?”
“Hiện tại nói những điều này cũng không có tác dụng” Đôi mắt Ngụy Bách Ngôn cụp xuống, che dấu những đè nén cuộn trào bên trong, hắn nắm chặt tay, cưỡng chế bản thân phải tỉnh táo, hắn ngẩng đầu nhìn mọi người, “Bây giờ Diệp Thiệu đang ở trong tay những tên đó, chúng ta phải giành giật từng giây, thời gian không còn nhiều. Diệp Thiệu không giống người làm việc không có kế hoạch mà đi tìm chết, trước khi đi cậu ấy có nhắn lại gì với mọi người không?”
Nhìn Ngụy Bách Ngôn giống như nói chuyện với mọi người, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Chu Minh Côn.
Chu Minh Côn hút một hơi thuốc rồi ném xuống đất, “Có”
Chu Minh Côn lấy di động ra, đưa ra tin nhắn mà Diệp Thiệu gửi cho y trước khi đi. Nội dung tin nhắn rất đơn giản: Đội trưởng Chu. Kế hoạch cũ. Giăng lưới Phó Nhạc Hoằng ở bến cảng thành phố C.
Chu Minh Côn giải thích: “Hai năm trước, ở cảng Cảng La thành phố C lúc mà nhóc Tiếu truy bắt Phó Nhạc Hoằng, cậu ấy nhân lúc Phó Nhạc Hoằng bị thương, đem thiết bị theo dõi cấy vào trong người Phó Nhạc Hoằng. Có thể là nhóc Tiếu muốn nhắc tôi rằng thiết bị theo dõi cậu ấy vẫn còn giữ lại, hiện tại có thể thông qua cách đó để tìm kiếm cậu ấy.”
Liêu Kinh Hằng nói: “Lão đại, ngài đã xác định chưa? Mặc dù thiết bị theo dõi này năm đó sử dụng rất tốt, nhưng vẫn có vấn đề lớn. Cấy vào cơ thể không phải là không có đau, còn tạo ra vết thương rất rõ ràng, có thể sẽ rút dây động rừng. Cách này đã bị loại bỏ từ sớm. Không bằng tra địa chỉ IP của phát sóng trực tiếp? Đám người kia… không phải là đám người kia đang phát trực tiếp sao?”
Tiểu Tiểu vẫn còn khóc thút thít nói, “Vô ích thôi, lúc trước em đã thử tra qua rồi, người bên kia là một tay cáo già, địa chỉ IP không ngừng biến hóa, căn bản là không tra ra được.”
Giọng của Ngụy Bách Ngôn khàn khàn “Nếu… là cậu ấy đem thiết bị theo dõi cấy vào trong người thì sao?”
Mọi người điều sửng sốt.
Liêu Hằng Kinh do dự mà mở miệng, “Không có khả năng? Bọn “Hồng Kiêu” bên kia chẳng lẽ không phát hiện ra miệng vết thương sao?”
Ngụy Bách Ngôn nắm chặt hai tay run rẩy, “Trên người cậu ấy có vết thương… Ở trên mu bàn tay của cậu ấy, lúc ở trong bệnh viện đã để lại vết kim ghim. Nếu tôi là cậu ấy, tôi sẽ đem thiết bị theo dõi đặt vào vết kim ghim.”
Âm thanh của Ngụy Bách Ngôn có chút lạnh lùng, làm đáy lòng người nghe cảm thấy rét lạnh. Còn sống sờ sờ đó mà cấy một thiết bị theo dõi vào vết thương thì có bao nhiêu là đau đớn?
“Tiểu Tiểu, hiện tại có ít dụng cụ bắt được tín hiệu của thiết bị theo dõi, cô có biện pháp giải quyết vấn đề này không?”
Tiểu Tiểu nghe đội trưởng Chu hỏi vấn đề này thì lập tức phục hồi tinh thần, gật đầu, cô lau khô nước mắt, nhanh chóng đi vào trong xe bắt đầu kiểm tra thiết bị.
Sau một hồi cố gắng, chẳng bao lâu trên màn hình hiện lên một điểm sáng mờ nhạt ở một góc ngoại ô của khu rừng thuộc thành phố B.
Phòng thí nghiệm ở ngoại ô khu rừng thuộc thành phố B.
Phát sóng trực tiếp đã diễn ra gần một tiếng rưỡi.
Đã không còn nhận ra được hình dạng ban đầu của Diệp Thiệu, cậu vô lực cúi đầu, máu từ mũi và miệng theo hô hấp chảy ra.
Trong vòng một tiếng rưỡi đồng hồ, cậu không biết mình đã ngất bao nhiêu lần, rồi lại bị đau đớn làm cho tỉnh lại. Lúc lão Lục và những người kia đem đinh đóng vào xương của cậu, cậu đã không còn cảm giác, giống như thân thể không còn là của mình mà chỉ là một miếng thịt nát. Cậu chỉ cảm thấy nhiệt độ không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, cơ thể từ từ trở nên lạnh như băng.
Cậu thật sự quá mệt mỏi, quá đau đớn.
Gần hai ngày Diệp Thiệu chưa uống thuốc, bệnh tình vừa mới được ép xuống nay lại muốn bắt đầu tái phát. Tất cả đau đớn chồng chất lên nhau, có giãy dụa cũng không có kết quả, chỉ là xuất phát từ cơ chế bảo vệ của bản thân, chứ thật ra cậu không hề cảm nhận được gì.
Diệp Thiệu cảm thấy mình không chờ được đến khi cảnh sát xuất hiện.
Mà cho dù cậu có chết, thiết bị theo dõi cấy trong tay cũng không biến mất. Diệp Thiệu chỉ hi vọng mình sống được lâu một chút, kéo dài một chút, có như vậy thi thể không đến nổi bị đem đi đến chỗ khác tiêu hủy.
Nghĩ đến đây Diệp Thiệu không khỏi cảm thấy buồn cười, cậu rất muốn cười ra tiếng, nhưng mà đến cả nhếch miệng cũng không còn sức.
Diệp Thiệu cũng không biết, đồng tử của cậu bắt đầu tan rã.
Tống Tử Dục lạnh lẽo nhìn sự biến đổi của Diệp Thiệu. Gã thấy Diệp Thiệu sắp tắt thở bèn buông ra một câu nhẹ nhàng:
“Chặt đầu của cậu ta ném đi.”
Lão Lục nhận được mệnh lệnh, đem dụng cụ tra tấn dính đầy máu đưa cho người bên cạnh, đoạn xoay người lấy một cây đao bóng loáng. Hắn kề dao vào cổ Diệp Thiệu.
Ánh mắt Diệp Thiệu chuyển động khó khăn, lông mi khẽ rung động. Cậu nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cái hung khí này, một giọt nước mắt hòa với máu từ khóe mắt trượt xuống, rơi xuống dưới rồi hóa lạnh lẽo.
Cảnh sắc trước mắt dần dần mất đi tiêu điểm, trở nên mờ ảo giữa ánh sáng và bóng tối.
Cậu không hiểu vì sao mình lại khóc.
Có lẽ vì một khắc cuối cùng trước khi chết muốn gặp lại người kia.
Ngụy Bách Ngôn…
…
Diệp Thiệu từ từ nhắm mắt lại.
Ánh đao rơi xuống ngay lập tức.
Nhưng ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, cửa phòng thí nghiệm truyền đến âm thanh thật lớn. Thân mình của lão Lục cầm đao rung mạnh, hắn ta hét thảm một tiếng, cẳng chân đột nhiên tuôn ra máu. Mũi dao nguy hiểm cọ sát qua Diệp Thiệu rồi rơi trên mặt đất.
“Cảnh sát đây! Tất cả giơ tay lên!”
Mọi người ở trong phòng thí nghiệm đều nhìn ra cửa, cảnh sát mặc áo đen nối đuôi nhau đi vào.
Ngụy Bách Ngôn mặc một thân trang bị, cầm một khẩu súng còn đang lượn lờ bốc lên khói trắng, cơ thể vẫn duy trì tư thế bắn súng. Đồng tử hắn co rút sau khi nhìn thấy một màn kia, trong lòng không nhịn được mà sợ hãi. Lúc vừa đạp cửa, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là cây đao sắp rơi trên cổ Diệp Thiệu.
Chỉ cần hắn chậm hơn một giây thì người này sẽ không còn.
Lúc này Diệp Thiệu yếu ớt nằm trên ghế. Trên người cậu có đầy vết thương, mấy chỗ có đinh đâm vào máu và quần áo dính vào nhau, cả người chật vật chịu không nổi. Nếu lồng ngực không phập phồng hắn thậm chí còn tưởng rằng người này đã chết.
Đã từng nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiệu ở phát sóng trực tiếp, nhưng đến khi tận mắt nhìn Ngụy Bách Ngôn vẫn bị chấn động mạnh. Ngụy Bách Ngôn thở hổn hển, trong mắt dần dần đỏ lên, hắn từ trong đám người hô lên tên người nọ, “Diệp Thiệu!”
Ngụy Bách Ngôn nhìn thấy thân thể Diệp Thiệu cử động, người nọ cố gắng ngẩng đầu lên, đôi mắt ôn hòa bị máu dính chặt gần như không thể mở ra được, cậu giống như nhìn không rõ, nhưng vẫn phát ra run rẩy, cố gắng nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Diệu Thiệu, cậu đừng sợ, chúng tôi đã đến rồi, cậu hãy cố gắng kiên trì…”
Diệp Thiệu tươi cười tựa như đã trút bỏ gánh nặng. Thân thể cậu run rẩy ho ra mấy ngụm máu, sau đó gật đầu. Đồng tử chịu không nổi tan rã ra, chậm rãi nhắm mắt lại.
Từ trong đáy lòng tự nhiên sinh ra hoảng loạn, Ngụy Bách Ngôn nhìn thấy Diệp Thiệu nhắm hai mắt, cả người như phát điên.
“Diệp Thiệu! Diệp Thiệu!”
Đội trưởng Chu kéo Ngụy Bách Ngôn suýt nữa đã xong vào lại, “Ngụy Bách Ngôn, cậu bình tĩnh lại một chút! Diệp Thiệu vẫn còn sống!”
Chân tay Ngụy Bách Ngôn như nhũn ra, sau khi nghe xong cuối cùng cũng lấy lại chút sức lực, hắn nhìn về phía Diệp Thiệu, lồng ngực vẫn còn có chút nhấp nhô. Người kia chỉ là đang hôn mê, cậu vẫn còn sống.
Vết thương trên mặt rất nhiều, cả người giống như búp bê vải, trong hơn ba mươi mấy giờ đồng hồ đã phải nhận bao nhiêu tra tấn mới có thể chảy nhiều máu như vậy, mới có thể như nỏ mạnh hết đà, đến khi bọn họ xuất hiện một chút tỉnh táo cũng không còn. Người tuy còn sống, nhưng đã lâm vào mê mang, cũng sắp không duy trì được bao lâu. Khả năng sống rất mong manh, khi cậu mất đi ý thức bất cứ lúc nào cũng có thể bị chặt đứt, người đó có thể chết bất cứ lúc nào.
Tay cầm súng của Ngụy Bách Ngôn không nhịn được phát run, trong mắt lộ ra tơ máu, khuôn mặt u ám đến mức có thể chìm xuống mặt nước. Hắn phải lập tức đem người này về, đúng vậy! Ngụy Bách Ngôn quay đầu nhìn tên đầu sỏ, đầu súng chĩa vào người đàn ông cao gầy mặc áo trắng trong phòng thí nghiệm, “Tống Tử Dục”
Sắc mặt Tống Tử Dục âm trầm, nhai nát viên kẹo cuối cùng trong miệng, từ từ đứng thẳng dậy, tay vẫn đút trong túi không rút ra.
Ngụy Bách Ngôn rống giận, “Giơ tay lên! Nếu không tao sẽ nổ súng!”
Tống Tử Dục cười nhạo một tiếng.
Gã cười lên không khác gì một con rắn độc, trong mắt hiện lên vẻ nguy hiểm gian ác. Gã lấy từ trong túi ra một vật lạnh như băng, đem họng súng nhắm ngay đầu Diệp Thiệu, chậm rãi nói: “Vậy mày cứ thử xem! Mày xem súng của tên cảnh sát đã xuất ngũ như mày nhanh hơn? Hay là súng của tao nhanh hơn?”
Diệp Thiệu im hơi lặng tiếng không có sức phản kháng. Đầu của cậu bị súng chĩa vào chỉ yếu ớt rủ xuống.
“Mày…!”
Ngụy Bách Ngôn giống như bị người ta tóm lấy mạch máu, mắt hắn như muốn nứt ra, hơi thở rối loạn, hắn hận không thể nã một phát súng bắn chết Tống Tử Dục, nhưng lại không dám nhúc nhích.
Đội trưởng Chu vội vàng kéo Ngụy Bách Ngôn sắp mất đi lý trí lại, y trầm giọng nói: “Tống Tử Dục, cậu muốn như thế nào mới bằng lòng thả con tin?”
“Thứ tao muốn rất đơn giản” Tống Tử Dục không chút hoảng sợ, gã bình tĩnh đến đáng sợ mà lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ, “Các người đều lui ra bên ngoài, để lại một chiếc xe, thả chúng tao đi.”
Sau khi yêu cầu được đưa ra, đội trưởng Chu và đội trưởng chống ma túy thành phố B rơi vào trầm tư, nhưng chỉ sau một lúc cả hai đều đạt được nhận thức chung, tất cả đặt an toàn của con tin lên vị trí hàng đầu. Đội trưởng Chu gật đầu nói, “Có thể, chúng tôi có thể đáp ứng yêu cầu của các người. Tôi đếm ba tiếng tất cả mọi người đều phải lui ra bên ngoài, cậu thả con tin đi.”
“Chúng tao đến được chỗ an toàn rồi tự nhiên sẽ thả người.”
Đội trưởng Chu chém đinh chặt sắt cự tuyệt nói, “Không được. Con tin không thể duy trì được lâu như vậy.”
Tống Tử Dục cười lạnh, “Vậy thì ai cũng không thể đi. Cậu ta ở lại chôn cùng chúng tao.”
Khẩu súng trên tay Tống Tử Dục kề sát vào trán Diệu Thiệu hơn. Diệp Thiệu vẫn không biết gì, nhưng hô hấp ngày càng yếu dần, dường như có thể ngừng bất cứ lúc nào. Ngụy Bách Ngôn thở gấp, đội trưởng Chu vội vàng nói, “Đừng, cậu bình tĩnh một chút.”
Tống Tử Dục nói, “Tao không vội, chúng ta từ từ dây dưa. Các người cứ suy nghĩ rồi… cho chúng tao đáp án.”
Đội trưởng Chu và Tống Tử Dục rơi vào thế giằng co, không ai chịu hạ súng xuống trước, nhưng Diệp Thiệu lại không thể trụ được nữa. Ngụy Bách Ngôn nhìn sắc mặt Diệp Thiệu càng ngày càng tái nhợt, hô hấp ngày một yếu hơn, trên trán chảy đầy mồ hôi. Hắn cau mày, dường như đã hạ quyết tâm, hàm dưới căng ra vì cố sức kìm nén cảm xúc, nhưng ngược lại ra vẻ rất bình tĩnh, hắn ném khẩu súng xuống đất, hai tay giơ lên, nói.
“Để cho tôi làm con tin.”
“Chỉ cần các người thả Diệp Thiệu, tôi sẽ làm theo những gì các người nói.”
Đội trưởng Chu nhíu mày: “Ngụy Bách Ngôn! Cậu hiện tại không phải là cảnh sát, không được mạo hiểm như vậy.”
Ánh mắt Ngụy Bách Ngôn sáng rực, hắn làm ngơ đối với lời nói của đội trưởng Chu, “Diệp Thiệu không thể chịu đựng được lâu. Nếu cậu ấy không sống được thì các người cũng đừng mong có thể rời đi.”
“Bây giờ Diệp Thiệu đang hôn mê, cậu ấy không thể đi đường, mày mang cậu ấy theo cũng không đi được bao xa. Không bằng mang theo tao đi.” Ngụy Bách Ngôn nói, “Như mày đã nói, hiện tại tao đã xuất ngũ, ở đây tao chỉ là một người bình thường. Tay chân cũng không tốt, mày mang theo tao sẽ ít nguy hiểm hơn.”
“…”
Thời gian trôi qua từng giây, rất lâu không nghe được câu trả lời của Tống Tử Dục khiến Ngụy Bách Ngôn thiếu chút nữa không giữ được bình tĩnh. Ngay khi Ngụy Bách Ngôn sắp mất kiên nhẫn, Tống Tử Dục nhếch môi tựa cười mà không phải cười nói, “Mày nói võ nghệ mày không bằng người khác, mày nghĩ tao chưa tra tư liệu của mày à, hay chỉ là đứa bé ba tuổi dễ bị mày lừa?”
Sắc mặt Ngụy Bách Ngôn trầm xuống, hơi thở nặng nhọc, “Vậy mày muốn như thế nào mới có thể tin tao?”
Tống Tử Dục hất cằm lên, trên mặt mang ý cười, nhưng lộ ra nét lạnh lùng tàn nhẫn, gã tỏ ý với cảnh sát nói, “Mày để cho bọn họ đánh gãy một tay của mày.”
Vừa nghe xong trong lòng mọi người đều hoảng hốt, có vài người tính tình nóng nảy thiếu chút nữa là mắng ra tiếng. Nhưng sắc mặt Ngụy Bách Ngôn thì lại rất bình tĩnh.
“Không cần.”
Hắn vừa dứt lời mọi người đã nghe thấy âm thanh giòn giã của xương gãy, một bên cánh tay của Ngụy Bách Ngôn đã rũ xuống. Thế mà hắn lại cường ngạnh bẻ gãy một tay của bản thân. Trên trán Ngụy Bách Ngôn đã thấm đầy mồ hôi, nhưng đau đớn càng làm cho hắn tỉnh táo, hắn nói “Bây giờ đã được chưa?”
Tống Tử Dục nhìn thấy cảnh này chỉ kinh ngạc một giây, sau đó không nhịn được mà cười ra tiếng.
Diệp Thiệu và Ngụy Bách Ngôn, một kẻ si tình, một người ngốc nghếch. Tất cả đều muốn đi tìm cái chết. Gã nhìn mà cảm thấy ghê tởm. Tống Tử Dục đảo mắt nói, “Tao thật sự tò mò, nếu tao bảo mày tự bắn mình có phải mày cũng sẽ làm theo không?”
Sắc mặt Ngụy Bách Ngôn trầm xuống, “Mày đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Tống Tử Dục chỉ là muốn nói đùa, gã cũng tự biết nếu còn kéo dài nữa thì hai bên không được ích lợi gì. Gã nhếch miệng hơi buông lỏng Diệp Thiệu ra. Dù sao Diệp Thiệu cũng sống không được bao lâu. Gã không ngại lại giết thêm một người khác.
Ngụy Bách Ngôn nhìn vào họng súng đã rời xa Diệp Thiệu một chút, trong lòng lập tức được thả lỏng. Hắn biết Tống Tử Dục đã đồng ý.
Ngụy Bách Ngôn giơ tay lên đi đến trung tâm phòng thí nghiệm. Tống Tử Dục bắt lấy Diệp Thiệu, đem súng chĩa vào đầu Diệp Thiệu song cũng đi về phía trung tâm. Hai người cùng hành động, gần như đi đến điểm giữa. Tống Tử Dục vừa đặt Diệp Thiệu trên mặt đất đã đem họng súng nhắm vào Ngụy Bách Ngôn ngay lập tức, không cho Ngụy Bách Ngôn có cơ hội hành động. Tuy Ngụy Bách Ngôn bị thương nhưng cũng không hề dao động chút nào, chỉ có ánh mắt vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào Diệp Thiệu đang trong tay của Tống Tử Dục.
Hai người đối mặt nhau, ánh mắt như hóa thành thực thể cực kỳ khủng bố, cả hai đều tản ra hơi thở nguy hiểm, như sự bĩnh tĩnh trước cơn bão lớn, hoặc giống như hai con thú dữ nhìn chằm chằm vào đối thủ trước khi chúng chém giết lẫn nhau. Tất cả mọi người không khỏi ngừng thở, sợ gây ra ảnh hưởng.
Không khí trong nháy mắt ngưng trọng đến đáng sợ.
Ngay khi Diệp Thiệu hoàn toàn được thả ra, Ngụy Bách Ngôn mới thu hồi ánh mắt ở trên người Diệp Thiệu. Mọi người thấy hắn đột nhiên bùng nổ, nhanh đến mức không nhìn rõ. Chỉ biết hắn hoàn toàn không sợ cây súng đang nhắm vào ngực bản thân ở trong tay Tống Tử Dục thậm chí còn dùng một tay không bị thương bắt lấy Tống Tử Dục.
Tống Tử Dục thấy hắn đánh úp về phía mình thì vội bóp cò súng, không chút do dự mà bắn một phát.
“Ngụy Bách Ngôn!”
“Lão Ngụy!”
Ngụy Bách Ngôn nghiêng người, cứng rắn dùng đầu vai nhận một súng, nhưng vẫn bị đẩy lùi về phía sau vài bước. Hắn cắn răng chịu đựng đau đớn, xoay người bắt lấy tay Tống Tử Dục vặn mạnh. Không ngờ rằng Tống Tử Dục lại không sợ đau, gã vẫn không buông súng xuống, lúc hai người giằng co với nhau Tống Tử Dục ngắm súng về phía Ngụy Bách Ngôn vừa muốn bóp cò, trong lúc nguy cấp Ngụy Bách Ngôn đột nhiên nhanh trí đá xuống thân dưới của Tống Tử Dục. Mấy phát súng đều bắn lên trần nhà, phát ra âm thanh leng keng.
Tranh thủ thời cơ Ngụy Bách Ngôn lật người Tống Tử Dục lại, vặn tay của Tống Tử Dục ra sau lưng, cơ thể hắn đè lên lưng Tống Tử Dục, ép chặt Tống Tử Dục lên trên mặt đất. Súng của Tống Tử Dục rơi xuống sàn nhà.
Tống Tử Dục dù sao cũng chỉ là một bác sĩ, sức lực không bằng Ngụy Bách Ngôn, nhưng không ngờ Ngụy Bách Ngôn mất đi một cánh tay vẫn có thể khống chế gã, sắc mặt của gã trông khó coi vô cùng, không chịu được bắt đầu giãy dụa. Ngụy Bách Ngôn giống như con thú dữ đè trên người gã, vẻ mặt đáng sợ, hắn đấm một cái thật mạnh vào gương mặt đẹp trai của Tống Tử Dục. Đầu của Tống Tử Dục bị nghiêng qua một bên, không chịu nổi mà ho ra một búng máu. Tống Tử Dục còn chưa kịp hoàn hồn thì nắm đấm tiếp theo lại nện vào đầu gã.
Hết cú này lại đến cú khác, nắm đấm cực kỳ mạnh mẽ, đến người ngoài cũng có thể nghe được âm thanh của nắm tay đánh lên da thịt. Theo mấy cú đấm đi xuống, cuối cùng lý trí của Ngụy Bách Ngôn bị đè ép cũng bị chính mình đánh mất, cổ hắn nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tống Tử Dục nằm trên đất, hệt như nhìn một miếng thịt thối, tựa như hôm nay muốn đánh người này đến chết mới thôi.
Lúc một cú đấm mang theo sức gió áp tới, Tống Tử Dục nắm lấy cơ hội giãy ra, cơ thể vừa lật lại, bàn tay như móng vuốt nắm lấy miệng vết thương trên đầu vai Ngụy Bách Ngôn, móng tay đâm sâu vào da thịt. Sắc mặt Ngụy Bách Ngôn trắng bệch, bàn tay đang kìm chế Tống Tử Dục không chịu được mà thả lỏng. Thừa dịp có lỗ trống, Tống Tử Dục mò lấy cây súng rơi cách đó không xa, gã bất thình lình cười lên, hướng súng thay đổi nhắm về phía Diệp Thiệu đang nằm trên mặt đất.
Mặt Ngụy Bách Ngôn đột nhiên biến sắc.
“Không!”
Tiếng súng vang lên.
Cả người Ngụy Bách Ngôn đều cương cứng, máu cũng lạnh toát.
Nhưng chuyện lại diễn ra ngoài ý muốn của mọi người. Tống Tử Dục không bắn thành công, gã vẫn duy trì tư thế nổ súng, dầu cúi thấp, trên chiếc áo dài trắng của gã xuất hiện một điểm đỏ. Điểm đỏ lang ra càng lớn, chậm rãi nhuộm đỏ quần áo của gã. Ngụy Bách Ngôn quay đầu lại. Chỉ nhìn thấy trong đôi mắt thâm trầm của đội trưởng Chu lộ ra một vẻ bình tĩnh, súng trong tay còn bốc khói trắng.
Tống Tử Dục giống như còn chưa nhận ra được điều gì, gã sờ bụng của mình, tay lập tức bị máu thấm ướt.
“Cậu Tống!”
Lão Lục hét lên một tiếng, cố gắng đứng dậy từ vũng máu. Đồng bọn của Tống Tử Dục thấy gã ngã xuống thì vẻ mặt hoảng sợ, vừa định hành động song còn chưa kịp chạm đến súng thì những khẩu súng của nhóm cảnh sát đã phát ra tiếng lên đạn soàn soạt, họng súng nhắm vào bọn họ, sau đó nghe nhóm cảnh sát giận dữ hét lên, “Không ai được phép nhúc nhích!”
Dứt lời, theo lệnh của đội trưởng Chu và một vị đội trưởng khác, nhóm cảnh sát cầm súng tiếp cận bọn họ.
Tống Tử Dục phát ra tiếng cười âm u.
“Ha…Ha ha ha ha…”
Cuối cùng trong lòng Ngụy Bách Ngôn cũng sinh ra chút sợ hãi, ánh mắt mập mờ bán đứng sự bối rối của hắn. Một lúc sau cơ thể hắn mới dần dần ấm lại, máu trên vai Ngụy Bách Ngôn vẫn còn đang chảy ồ ạt, nhưng tựa như không có cảm giác đau, hắn kéo cánh tay mềm nhũn của bản thân đi lại phía Diệp Thiệu.
Ngụy Bách Ngôn muốn kiểm tra mặt của Diệp Thiệu, nhưng lại chần chờ không dám tiến lên. Hiện tại người kia yếu ớt như vậy, giống như chỉ cần chạm một cái thì sẽ vỡ ngay, hô hấp có thể ngừng bất cứ lúc nào. Hai tay của hắn run rẩy, cuối cùng chỉ đành vén mái tóc dính máu ra để lộ gương mặt của Diệp Thiệu.
Tống Tử Dục nằm trên mặt đất để mặc cho nhóm cảnh sát bắt giữ, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của gã đều dính đầy bùn đất, khóe miệng gã nhếch lên, nhìn thấy cục diện như vậy, không biết là bị điên hay là bị ngốc vậy mà còn nở nụ cười. Lúc cười đụng đến miệng vết thương thì ói ra mấy ngụm máu.
Ánh mắt Tống Tử Dục dừng lại trên người của Ngụy Bách Ngôn, không đầu không đuôi nói ra một câu, “Ngụy Bách Ngôn, mày có biết căn bệnh của Diệp Thiệu không thể trị khỏi hay không nhỉ?”
Thân thể Ngụy Bách Ngôn chấn động. Liêu Hằng Kinh đang bắt giữ gã nhíu mày lại thốt ra một câu thô tục, “Mẹ nó mày câm miệng lại cho tao.”
“Câm miệng? Tại sao tao phải câm miệng?” Tống Tử Dục hít vào một hơi, nhìn Liêu Hằng Kinh, đôi mắt đào hoa nheo thành một đường cong xinh đẹp, gã hỏi, “Chúng mày giết nhiều anh em của tao như vậy, bắt mẹ của tao đi, chúng mày gây cho tao bao nhiêu là khó khăn, sao tao có thể để cho chúng mày sống yên ổn được đây?”
Vẻ mặt Liêu Hằng Kinh lạnh lẽo, hai tay dùng sức nhiều hơn, tay của Tống Tử Dục bị vặn cong thành một góc độ, gã cứ như trời sinh không biết đau, mặt không biến sắc. Gã cười trông đến là vui vẻ, giống như vô cùng đắc ý, gã gằn từng tiếng như búa tạ đập vào trong lòng Ngụy Bách Ngôn, làm cho tim Ngụy Bách Ngôn càng ngày càng lạnh.
“Lúc trước ở bệnh viện, những lời tao nói với mày đều là giả, đó đều là giả, tất cả đều là giả. Bệnh của cậu ta căn bản là không có thuốc trị. Cho dù các người có cứu được Diệp Thiệu thì cậu ta cũng không sống được bao lâu.”
Tống Tử Dục cười rồi ho ra ngụm máu, sắc mặt điên cuồng, đôi mắt u ám như tẩm độc làm cho người ta sợ hãi. Ngụy Bách Ngôn không chịu được nữa, trán hắn nổi đầy gân xanh, hắn gào lên: “Mày câm miệng!”
Ngụy Bách Ngôn không để ý đến vết thương trên người của mình, hắn xông lên nắm cổ áo của Tống Tử Dục đấm gã một cái. Lại thêm Liêu Hằng Kinh chế trụ thân thể Tống Tử Dục, cơ thể Tống Tử Dục bị đánh nghiêng qua một bên. Tống Tử Dục còn cười với bọn họ, cười đến mức lòng người rét lạnh, “Có lẽ hiện tại mày để cho cậu ta chết có khi là giải thoát đấy.”
Thấy Ngụy Bách Ngôn nắm chặt tay còn muốn đánh tiếp, Liêu Hằng Kinh vội vàng ngăn lại. Ngụy Bách Ngôn giận dữ nhìn cậu ta, “Cậu thả tôi ra!”
“Nếu đánh nữa gã sẽ chết.”
“Tôi đây là muốn đánh chết gã!”
“Nếu anh giết người, anh sẽ ngồi tù, còn Diệp Thiệu thì sao?”
Tống Tử Dục nhìn thấy bọn họ cãi nhau thì cười càng vui vẻ không khác gì kẻ điên. Cười đến mí mắt nhảy lên.
Một bên Liêu Hằng Kinh ngăn Ngụy Bách Ngôn lại, một bên khống chế Tống Tử Dục, trong lúc cãi nhau, cậu ta cảm thấy bên hông của Tống Tử Dục có cái gì đó cứng rắn. Hơn nữa đồ vật còn không chỉ có một thứ, chúng hình như sắp thành một hàng. Đến đây sắc mặt cậu ta lập tức biến đổi.
Ngụy Bách Ngôn sau khi nhìn sắc mặt của Liêu Hằng Kinh thì cũng nhìn vào bên hông của Tống Tử Dục, nơi đó bị Liêu Hằng Kinh vén lên, bởi vì có quần áo che chắn nên không nhìn rõ lắm, nhưng lúc này hắn lại trông thấy rõ ràng thứ gắn trên lưng của Tống Tử Dục. Sắc mặt Ngụy Bách Ngôn trở nên tái nhợt, trái tim nhảy lên.
“Là bom!”
“Mau nằm xuống!”
Một ngọn lửa thật lớn mang theo gió thét bùng nổ từ bên hông của Tống Tử Dục, ngay lúc ánh sáng nóng rực bao trùm mọi người, Ngụy Bách Ngôn dồn lực nhào về phía người Diệp Thiệu che chắn Diệp Thiệu ở trong lòng ngực của mình.
Vụ nổ mạnh quét sạch cả phòng thí nghiệm trong nháy mắt.
Tiếng nổ ầm vang trời.
– Hết chương 31 –
Bình luận truyện