Chung Cư Quỷ Dị
Chương 16: Thao túng
Thấy thầy Hòa yên lặng lắng nghe, người đàn ông trẻ tiếp tục nói:
" Lúc nãy tôi có nghe được anh nói tới một vụ quỷ ám? Tôi là một người truyền đạo, tôi nghĩ tôi có thể giúp được..."
"Anh có chắc chắn không? Tôi nghĩ rằng vụ việc này cần người có đức tin vững chắc nhất và phải vô cùng can đảm..." Thầy Hòa hồ nghi.
"Có chứ... Tôi từng theo các mục sư chứng kiến những vụ đuổi quỷ rồi. Tôi sẽ làm được thôi. Còn hơn bây giờ anh đi tìm những mục sư khác. Họ cũng rất bận hoặc là họ sẽ từ chối nếu như chưa có bằng chứng rõ ràng. Như vậy sẽ rất mất thời gian. Mà tôi nghĩ nếu như anh tìm đến tận đây rồi chứng tỏ là vụ việc rất gấp gáp. Tôi sẽ cố gắng để giúp." Người đàn ông trẻ thuyết phục.
Thầy Hòa cảm thấy lời lẽ của người đàn ông cũng có lí bèn cảm ơn và hẹn ngày giờ để anh ta qua xem giúp.
Cùng lúc đó, ở trong căn hầm dưới khu nhà Ly, một người đang ngồi thu lu vào góc giường trong phòng ngủ bảo vệ, mồ hôi túa ra như tắm. Mắt anh ta đỏ ngầu như vừa trải qua một cơn bạo bệnh.
Người thay ca cho anh đã đến được hơn tiếng, sắp đến giờ nghỉ trưa, ông mới vào phòng nghỉ giục.
"Sao còn chưa về? Em về nghỉ đi, mai còn làm ca sáng. Sao thế? Hay là ốm rồi?"
"Không... không... có gì..." Anh ta lắp bắp. Người đàn ông này đâu chỉ khoảng 3 chục tuổi.
Người bảo vệ kia vớ lấy chiếc điếu cày đang dựng ở góc tường, châm lên rồi hít một hơi, đoạn nói: " Hôm qua có chuyện gì hả? Đừng sợ. Không có gì đâu. Chúng ta đều biết là nó sẽ không thoát ra được, có hại gì đến chúng ta đâu mà. Ban quản lý đã giao việc như vậy, có gì nặng nhọc đâu. Này, cầm lấy hít một hơi cho tỉnh táo rồi về nghỉ ngơi." Ông ta đưa chiếc điếu cho anh bảo vệ trẻ.
Anh bảo vệ trẻ im lặng đón lấy, khẽ hít rồi ho sặc sụa, chẳng nói câu nào. Người bảo vệ kia đi ra khỏi phòng vì thấy có xe chuẩn bị ra ngoài.
"Em..." Người bảo vệ trẻ ngập ngừng gọi với theo như định nói ra điều gì đó nhưng lại thôi. Trán anh vẫn lấm tấm những giọt mồ hôi.
Xong xuôi, ngồi thêm một lúc, anh ta run rẩy đứng lên, vớ lấy áo mũ, chìa khóa rồi ra ngoài sân, lấy xe của mình để đi về. Chuyện xảy ra hôm qua với anh khiến anh không khỏi run sợ. Tiếng cười man rợ cùng giọng nói the thé vẫn âm vang trong tai anh.
"Hãy im như một đứa câm đi... mày sẽ chết... Hahaha"
Rùng mình thêm một lần nữa, người bảo vệ trẻ trèo lên xe rồi phóng đi. Anh cần khoảng thời gian yên tĩnh để bình tâm lại. Lương khá ổn, công việc không vất vả, một người chưa học hết cấp 3 như anh vậy là mừng rồi. Nhưng chỉ vì thế mà phải chịu đựng bí mật này... Có đáng không? Anh có nên nói ra không...?
Cứ thế mải miết đi trên đường, anh bảo vệ chẳng còn tâm trí đâu để ý gì xung quanh.
Bất chợt có một bàn tay từ phía sau ôm lấy mắt anh. Tầm nhìn phía trước bị che lấp đi.
"Á aaa!" Anh ta hét lên.
Thế nhưng không ích gì. Người qua đường chỉ kịp trông thấy một chiếc xe máy phóng vút từ làn đường bên kia sang phía bên này, tông trực diện vào một chiếc xe tải đi ngược chiều.
Người ngồi trên chiếc xe đó văng lên trời rồi ngã xuống nền đất, chiếc xe máy vỡ vụn. Tai nạn kinh hoàng khiến người bị nạn khó lòng sống sót. Người lái xe tải bị sốc sau khi thấy người thanh niên tự lao vào xe mình, anh không sao tránh kịp. Máu chảy từ xác nạn nhân lênh láng một vũng dưới nền đường nhựa...
"Sao? Sao cơ?" Người bảo vệ tên Trung mặt biến sắc. "Thằng Dũng nó mất... mất rồi á?"
Ông ta đứng bật dậy khỏi chiếc ghế nhựa ngoài cửa hầm, tay run run nói với một người bảo vệ khác. "Sao lại thế được? Tôi vừa gặp nó sáng nay. Hôm qua... có chuyện gì đó... Chẳng hiểu sao nó lại dám mở cửa vào trong ấy... Bị dọa không ra bộ dạng gì rồi... Liệu có liên quan không...? Thế lễ viếng bao giờ tổ chức...? Khổ thân quá!"
[...]
Ngày hôm sau, tin anh bảo vệ trẻ gặp tai nạn chết đã lan đi trong tòa nhà. Những người dân chỉ xì xào với nhau chứ cũng không dành thời gian đi viếng. Họ chỉ nghe đồn là cậu ta bị ốm rồi lạng tay đâm vào chiếc xe tải đi ngược chiều mà thôi.
Thầy Hòa đã mời Huy, người truyền đạo trẻ tuổi hôm trước đề nghị giúp đỡ, ghé qua trong buổi chiều hôm đó. Bà chủ nhà đã gửi lại chùm chìa khóa nhà cho bác bảo vệ ở dưới, hẹn cuối buổi chiều qua lấy lại. Bà ta thông báo rằng sắp tới sẽ có người mới chuyển đến nên hãy giải quyết mọi việc thật nhanh. Việc nhờ vả liên tục này khiến thầy Hòa cũng e ngại, chỉ mong được kết thúc sớm.
Huy bước chân vào căn hộ 1106 yên tĩnh, bước vào căn phòng thầy Hòa chỉ. Anh ta tiến đến chiếc tù, sờ bàn tay khá to và thô ráp của mình lên nó rồi mở cánh cửa tủ ra, nhìn chằm chằm vào chiếc gương đã được sơn đen.
Anh ta áp bàn tay lên tấm gương đó rồi ghé tai vào. Thầy Hòa giờ mới để ý ngón tay cái của anh đeo một chiếc nhẫn thánh giá.
"Binh! Binh!" tiếng động ngay lập tức dội lại từ phía sau tấm gương như có người đập tay vào.
Huy loạng choạng lùi lại.
"Đúng là có phản ứng..."
"Như vậy là...?" Thầy Hòa hỏi.
Huy giơ tay lên miệng ám chỉ yên lặng. Anh ta đi vòng ra sau tủ, áp tai vào tường ngay sát đó rồi nhắm mắt.
Đoạn anh ta quay sang.
"Giúp tôi nhấc chiếc tủ ra bên cạnh được không?"
Thầy Hòa nói: "Sao vậy? Liệu có ảnh hưởng gì không?"
Huy lắc đầu chắc nịch. Nghe vậy, ngay sau đó hai người đàn ông cùng nâng chân tủ, gắng sức nhấc ra dời sang bên cạnh.
Khoảng trống đằng sau lộ ra một mảng tường nhỏ đã nứt, bên trong là một tấm lưới giống như hệ thống thông gió cũ. Có vẻ như trước đây lỗ thông gió này đã bị bít lại. Ở căn hộ gia đình Ly, thầy Hòa chưa từng nhìn thấy chiếc lỗ thông gió này.
Huy ghé tai vào mảng tường lắng nghe tiếp. Một lúc, anh ta quay sang mỉm cười.
"Anh phát hiện ra điều gì sao?"
"Anh lại đây. Nếu như anh nói anh có khả năng tâm linh thì hãy thử nghe xem. Nếu là sự dữ thì bất kì ai có chút cảm xạ cũng có thể cảm nhận được..."
Thầy Hòa bèn tiến lại gần chiếc lỗ thông gió cũ kĩ trên bức tường trông hết sức vô hại kia.
Thầy cũng làm giống như Huy, áp tai vào chiếc lỗ thông gió. Tiếng gió thổi lồng lộng từ dưới đâu đó thốc lên vun vút.
"Suýt suýt...". Thầy Hòa bỗng chốc rùng mình. Có giọng nói khe khẽ vọng lên, xì xầm xì xầm. Nó thì thầm một cách man rợ bằng chất giọng the thé rồi lại trầm ấm, lên xuống bất thường mà không phải ai cũng có thể nghe thấy được. Bất chợt thầy Hòa cảm thấy lạnh sống lưng. Giọng nói đó mang âm điệu khác lạ cùng những xung cảm lạnh lẽo xông tới, báo hiệu nó không thuộc về thế giới này cũng không hề dễ đối phó.
Thầy Hòa lảo đảo lùi lại.
"Vậy... vậy ra..."
"Tôi... theo suy đoán của tôi thôi nhé... Tôi nghĩ rằng thực thể dữ tợn nhất hiện giờ không nằm trong chiếc tủ này."
"Thứ đó... Liệu giờ nó đang nằm ở đâu?"
"Chỉ ở trong tòa nhà này thôi... Và nó đang thao túng vong ma này... Cho vong ma mượn sức mạnh, trở thành quỷ..." Huy chỉ tay vào chiếc tủ.
"Ngay dưới căn hộ này cũng vừa có một vụ tự tử của một bà mẹ đơn thân. Cậu nghĩ rằng có liên quan không? Các dấu hiệu cho thấy rằng cô ta sinh hoạt không giống người thường trước khi mất...Tôi nghi là..."
Huy đáp: "Nếu ở gần chiếc lỗ thông gió này sẽ dễ nghe quỷ dẫn dụ... nhất là những người có tinh thần yếu kém. Chưa nghe rõ đầu đuôi thì tôi không dám khẳng định. Nhưng mà có thể lắm! Những con quỷ Địa ngục luôn thèm khát linh hồn con người mà. Tự tử cũng là một cách hiến sinh cho Quỷ mà thôi."
"Vậy tòa nhà này có quá nhiều bí mật...". Thầy Hòa lắc đầu.
"Nhiệm vụ của chúng ta là... Tìm hiểu thôi. Tìm xem con quỷ thực sự đang ở đâu."
Thầy Hòa hỏi bố mẹ Ly để tìm đường xuống văn phòng ban quản lý khu nhà. Trên đường đi, Huy đều đưa hai tay ôm lấy khuỷu tay của mình dù tiết trời không quá lạnh. Người thanh niên này có dáng vẻ mực thước điềm đạm, trên sống mũi hơi cao luôn ngự một cặp kính cận. Khi đi qua sảnh tòa nhà đi tắt ra sân, Huy nhìn xung quanh sàn nhà, khẽ cau mày.
Để đi tới văn phòng ban quản lý khu nhà, hai người phải đi vòng ra sau tòa nhà, nơi có một tòa nhà 2 tầng được xây tách biệt để làm văn phòng.
"Oe...ee..ee"
"Hiii...hi!"
Vừa bước qua chiếc lò hóa nẳm ở góc sân, tai thầy Hòa đã dựng lên vì thứ âm thanh kì quái vọng lại.
Thầy quay ngoắt lại nhìn về phía chiếc lò hóa. Thầy rùng mình nhận ra, ở bên trong lò hóa có những cặp mắt đang nhìn về phía anh.
Những bàn tay nho nhỏ trong suốt, mỏng nhẹ như làn khói đang bám đầy vào thành lò hóa. Thầy Hòa chợt nhớ lại lời kể của cô bé Ly về những âm thanh kì quái ở lò hóa sau nhà.
"Eeee...eeee..." Những đứa trẻ đó kêu lên, vừa cười vừa vẫy tay với thầy Hòa. Rất nhanh, chúng đeo bám lên nóc của lò hòa, bấu víu nhau, chen chúc như cầu mong thầy Hòa sẽ để ý tới chúng. Phải đến hàng trăm...hàng trăm đứa...
"Anh nhìn cái gì vậy?" Huy thấy thầy Hòa đứng sững lại thì hỏi.
"Tôi...tôi nhìn thấy... rất nhiều vong thai nhi... Tại sao ở đây lại có vong thai nhi?"
"Thôi... những điều đó, chúng ta hãy hỏi họ đi." Huy chỉ tay về phía tòa nhà 2 tầng trước mắt.
Hai người đàn ông bước lên tầng hai để vào gặp Trưởng ban quản lý nhà.
Ban quản lý có ba người ngồi trong văn phòng, có một người đàn ông ra tiếp. Ông ta mời hai người tách trà rồi hỏi có chuyện gì. Những chuyện tế nhị như thế này thầy Hòa cảm thấy đáng lẽ cần người trong khu nhà trực tiếp hỏi sẽ hay hơn, thế nhưng mọi người đều bận vào giờ hành chính, việc thì lại gấp gáp không thể kéo dài, vậy nên thầy và Huy đành phải hỏi. Thầy tự nhận mình là người thân trong gia đình của một hộ trên tầng 11, phàn nàn về chất lượng khu nhà: thang máy hay hỏng hóc, an ninh khu nhà chưa thực sự được đảm bảo,... Thầy Hòa khéo léo hỏi về việc xây dựng khu nhà trước đây, nghe nói là xây mới được 4,5 năm, vậy mà chất lượng đã đi xuống, liệu có chuyện gì ẩn giấu hay không.
Không ngoài dự đoán của hai người, người trong ban quản lý tòa nhà chỉ có biện pháp xoa dịu, nói rằng khu nhà này hoàn toàn không có vấn đề gì cả, được xây mới, những vấn đề trục trặc họ sẽ cố gắng xử lý trong thời gian sắp tới.
Bước xuống sân, thầy Hòa thở dài. Nãy giờ Huy chỉ im lặng. Thầy Hòa nói: "Khu nhà này không thể chỉ có vậy. Họ giấu diếm điều gì đó. Nhưng giờ cư dân đều là người mới... Dò hỏi cũng rất khó."
Đi qua sân trước, thầy Hòa bỗng chợt nhìn thấy bóng dáng một người đứng bên ngoài song sắt bao quanh sân khu nhà. Người đó nắm chặt hai tay vào song, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía thầy, đầy nét thù hằn giận dữ. Đó chính là cô bé bạn Ly thầy đã từng gặp lần trước.
Huy nhìn theo ánh mắt thầy Hòa, khẽ nói: "Ở đây đúng là nhiều ma quỷ. Con quỷ đó sao lại theo anh nhỉ? Đừng nghe nó dẫn mị đấy..."
Khi bước chân qua sảnh, cả hai người đột nhiên nghe thấy tiếng quát tháo cự cãi ở dưới hầm vọng lên. Thầy Hòa sực nhớ ra một chuyện mà thầy đã quên: Người bảo vệ mang dáng điệu mệt mỏi thầy đã từng gặp. Biểu hiện của những người bảo vệ không được tốt cho lắm. Họ ở ngay sát dưới hầm này, rất có thể đã bị ảnh hưởng... Liệu họ có cảm nhận hay biết được chuyện gì chăng?
Thầy Hòa kéo Huy đi cùng tới cánh cửa bên trái dẫn xuống hầm ngay cạnh đó để gặp những người bảo vệ khu nhà. Hai người cố gắng tìm hiểu bí mật chôn sâu dưới những lớp đất này là gì.
" Lúc nãy tôi có nghe được anh nói tới một vụ quỷ ám? Tôi là một người truyền đạo, tôi nghĩ tôi có thể giúp được..."
"Anh có chắc chắn không? Tôi nghĩ rằng vụ việc này cần người có đức tin vững chắc nhất và phải vô cùng can đảm..." Thầy Hòa hồ nghi.
"Có chứ... Tôi từng theo các mục sư chứng kiến những vụ đuổi quỷ rồi. Tôi sẽ làm được thôi. Còn hơn bây giờ anh đi tìm những mục sư khác. Họ cũng rất bận hoặc là họ sẽ từ chối nếu như chưa có bằng chứng rõ ràng. Như vậy sẽ rất mất thời gian. Mà tôi nghĩ nếu như anh tìm đến tận đây rồi chứng tỏ là vụ việc rất gấp gáp. Tôi sẽ cố gắng để giúp." Người đàn ông trẻ thuyết phục.
Thầy Hòa cảm thấy lời lẽ của người đàn ông cũng có lí bèn cảm ơn và hẹn ngày giờ để anh ta qua xem giúp.
Cùng lúc đó, ở trong căn hầm dưới khu nhà Ly, một người đang ngồi thu lu vào góc giường trong phòng ngủ bảo vệ, mồ hôi túa ra như tắm. Mắt anh ta đỏ ngầu như vừa trải qua một cơn bạo bệnh.
Người thay ca cho anh đã đến được hơn tiếng, sắp đến giờ nghỉ trưa, ông mới vào phòng nghỉ giục.
"Sao còn chưa về? Em về nghỉ đi, mai còn làm ca sáng. Sao thế? Hay là ốm rồi?"
"Không... không... có gì..." Anh ta lắp bắp. Người đàn ông này đâu chỉ khoảng 3 chục tuổi.
Người bảo vệ kia vớ lấy chiếc điếu cày đang dựng ở góc tường, châm lên rồi hít một hơi, đoạn nói: " Hôm qua có chuyện gì hả? Đừng sợ. Không có gì đâu. Chúng ta đều biết là nó sẽ không thoát ra được, có hại gì đến chúng ta đâu mà. Ban quản lý đã giao việc như vậy, có gì nặng nhọc đâu. Này, cầm lấy hít một hơi cho tỉnh táo rồi về nghỉ ngơi." Ông ta đưa chiếc điếu cho anh bảo vệ trẻ.
Anh bảo vệ trẻ im lặng đón lấy, khẽ hít rồi ho sặc sụa, chẳng nói câu nào. Người bảo vệ kia đi ra khỏi phòng vì thấy có xe chuẩn bị ra ngoài.
"Em..." Người bảo vệ trẻ ngập ngừng gọi với theo như định nói ra điều gì đó nhưng lại thôi. Trán anh vẫn lấm tấm những giọt mồ hôi.
Xong xuôi, ngồi thêm một lúc, anh ta run rẩy đứng lên, vớ lấy áo mũ, chìa khóa rồi ra ngoài sân, lấy xe của mình để đi về. Chuyện xảy ra hôm qua với anh khiến anh không khỏi run sợ. Tiếng cười man rợ cùng giọng nói the thé vẫn âm vang trong tai anh.
"Hãy im như một đứa câm đi... mày sẽ chết... Hahaha"
Rùng mình thêm một lần nữa, người bảo vệ trẻ trèo lên xe rồi phóng đi. Anh cần khoảng thời gian yên tĩnh để bình tâm lại. Lương khá ổn, công việc không vất vả, một người chưa học hết cấp 3 như anh vậy là mừng rồi. Nhưng chỉ vì thế mà phải chịu đựng bí mật này... Có đáng không? Anh có nên nói ra không...?
Cứ thế mải miết đi trên đường, anh bảo vệ chẳng còn tâm trí đâu để ý gì xung quanh.
Bất chợt có một bàn tay từ phía sau ôm lấy mắt anh. Tầm nhìn phía trước bị che lấp đi.
"Á aaa!" Anh ta hét lên.
Thế nhưng không ích gì. Người qua đường chỉ kịp trông thấy một chiếc xe máy phóng vút từ làn đường bên kia sang phía bên này, tông trực diện vào một chiếc xe tải đi ngược chiều.
Người ngồi trên chiếc xe đó văng lên trời rồi ngã xuống nền đất, chiếc xe máy vỡ vụn. Tai nạn kinh hoàng khiến người bị nạn khó lòng sống sót. Người lái xe tải bị sốc sau khi thấy người thanh niên tự lao vào xe mình, anh không sao tránh kịp. Máu chảy từ xác nạn nhân lênh láng một vũng dưới nền đường nhựa...
"Sao? Sao cơ?" Người bảo vệ tên Trung mặt biến sắc. "Thằng Dũng nó mất... mất rồi á?"
Ông ta đứng bật dậy khỏi chiếc ghế nhựa ngoài cửa hầm, tay run run nói với một người bảo vệ khác. "Sao lại thế được? Tôi vừa gặp nó sáng nay. Hôm qua... có chuyện gì đó... Chẳng hiểu sao nó lại dám mở cửa vào trong ấy... Bị dọa không ra bộ dạng gì rồi... Liệu có liên quan không...? Thế lễ viếng bao giờ tổ chức...? Khổ thân quá!"
[...]
Ngày hôm sau, tin anh bảo vệ trẻ gặp tai nạn chết đã lan đi trong tòa nhà. Những người dân chỉ xì xào với nhau chứ cũng không dành thời gian đi viếng. Họ chỉ nghe đồn là cậu ta bị ốm rồi lạng tay đâm vào chiếc xe tải đi ngược chiều mà thôi.
Thầy Hòa đã mời Huy, người truyền đạo trẻ tuổi hôm trước đề nghị giúp đỡ, ghé qua trong buổi chiều hôm đó. Bà chủ nhà đã gửi lại chùm chìa khóa nhà cho bác bảo vệ ở dưới, hẹn cuối buổi chiều qua lấy lại. Bà ta thông báo rằng sắp tới sẽ có người mới chuyển đến nên hãy giải quyết mọi việc thật nhanh. Việc nhờ vả liên tục này khiến thầy Hòa cũng e ngại, chỉ mong được kết thúc sớm.
Huy bước chân vào căn hộ 1106 yên tĩnh, bước vào căn phòng thầy Hòa chỉ. Anh ta tiến đến chiếc tù, sờ bàn tay khá to và thô ráp của mình lên nó rồi mở cánh cửa tủ ra, nhìn chằm chằm vào chiếc gương đã được sơn đen.
Anh ta áp bàn tay lên tấm gương đó rồi ghé tai vào. Thầy Hòa giờ mới để ý ngón tay cái của anh đeo một chiếc nhẫn thánh giá.
"Binh! Binh!" tiếng động ngay lập tức dội lại từ phía sau tấm gương như có người đập tay vào.
Huy loạng choạng lùi lại.
"Đúng là có phản ứng..."
"Như vậy là...?" Thầy Hòa hỏi.
Huy giơ tay lên miệng ám chỉ yên lặng. Anh ta đi vòng ra sau tủ, áp tai vào tường ngay sát đó rồi nhắm mắt.
Đoạn anh ta quay sang.
"Giúp tôi nhấc chiếc tủ ra bên cạnh được không?"
Thầy Hòa nói: "Sao vậy? Liệu có ảnh hưởng gì không?"
Huy lắc đầu chắc nịch. Nghe vậy, ngay sau đó hai người đàn ông cùng nâng chân tủ, gắng sức nhấc ra dời sang bên cạnh.
Khoảng trống đằng sau lộ ra một mảng tường nhỏ đã nứt, bên trong là một tấm lưới giống như hệ thống thông gió cũ. Có vẻ như trước đây lỗ thông gió này đã bị bít lại. Ở căn hộ gia đình Ly, thầy Hòa chưa từng nhìn thấy chiếc lỗ thông gió này.
Huy ghé tai vào mảng tường lắng nghe tiếp. Một lúc, anh ta quay sang mỉm cười.
"Anh phát hiện ra điều gì sao?"
"Anh lại đây. Nếu như anh nói anh có khả năng tâm linh thì hãy thử nghe xem. Nếu là sự dữ thì bất kì ai có chút cảm xạ cũng có thể cảm nhận được..."
Thầy Hòa bèn tiến lại gần chiếc lỗ thông gió cũ kĩ trên bức tường trông hết sức vô hại kia.
Thầy cũng làm giống như Huy, áp tai vào chiếc lỗ thông gió. Tiếng gió thổi lồng lộng từ dưới đâu đó thốc lên vun vút.
"Suýt suýt...". Thầy Hòa bỗng chốc rùng mình. Có giọng nói khe khẽ vọng lên, xì xầm xì xầm. Nó thì thầm một cách man rợ bằng chất giọng the thé rồi lại trầm ấm, lên xuống bất thường mà không phải ai cũng có thể nghe thấy được. Bất chợt thầy Hòa cảm thấy lạnh sống lưng. Giọng nói đó mang âm điệu khác lạ cùng những xung cảm lạnh lẽo xông tới, báo hiệu nó không thuộc về thế giới này cũng không hề dễ đối phó.
Thầy Hòa lảo đảo lùi lại.
"Vậy... vậy ra..."
"Tôi... theo suy đoán của tôi thôi nhé... Tôi nghĩ rằng thực thể dữ tợn nhất hiện giờ không nằm trong chiếc tủ này."
"Thứ đó... Liệu giờ nó đang nằm ở đâu?"
"Chỉ ở trong tòa nhà này thôi... Và nó đang thao túng vong ma này... Cho vong ma mượn sức mạnh, trở thành quỷ..." Huy chỉ tay vào chiếc tủ.
"Ngay dưới căn hộ này cũng vừa có một vụ tự tử của một bà mẹ đơn thân. Cậu nghĩ rằng có liên quan không? Các dấu hiệu cho thấy rằng cô ta sinh hoạt không giống người thường trước khi mất...Tôi nghi là..."
Huy đáp: "Nếu ở gần chiếc lỗ thông gió này sẽ dễ nghe quỷ dẫn dụ... nhất là những người có tinh thần yếu kém. Chưa nghe rõ đầu đuôi thì tôi không dám khẳng định. Nhưng mà có thể lắm! Những con quỷ Địa ngục luôn thèm khát linh hồn con người mà. Tự tử cũng là một cách hiến sinh cho Quỷ mà thôi."
"Vậy tòa nhà này có quá nhiều bí mật...". Thầy Hòa lắc đầu.
"Nhiệm vụ của chúng ta là... Tìm hiểu thôi. Tìm xem con quỷ thực sự đang ở đâu."
Thầy Hòa hỏi bố mẹ Ly để tìm đường xuống văn phòng ban quản lý khu nhà. Trên đường đi, Huy đều đưa hai tay ôm lấy khuỷu tay của mình dù tiết trời không quá lạnh. Người thanh niên này có dáng vẻ mực thước điềm đạm, trên sống mũi hơi cao luôn ngự một cặp kính cận. Khi đi qua sảnh tòa nhà đi tắt ra sân, Huy nhìn xung quanh sàn nhà, khẽ cau mày.
Để đi tới văn phòng ban quản lý khu nhà, hai người phải đi vòng ra sau tòa nhà, nơi có một tòa nhà 2 tầng được xây tách biệt để làm văn phòng.
"Oe...ee..ee"
"Hiii...hi!"
Vừa bước qua chiếc lò hóa nẳm ở góc sân, tai thầy Hòa đã dựng lên vì thứ âm thanh kì quái vọng lại.
Thầy quay ngoắt lại nhìn về phía chiếc lò hóa. Thầy rùng mình nhận ra, ở bên trong lò hóa có những cặp mắt đang nhìn về phía anh.
Những bàn tay nho nhỏ trong suốt, mỏng nhẹ như làn khói đang bám đầy vào thành lò hóa. Thầy Hòa chợt nhớ lại lời kể của cô bé Ly về những âm thanh kì quái ở lò hóa sau nhà.
"Eeee...eeee..." Những đứa trẻ đó kêu lên, vừa cười vừa vẫy tay với thầy Hòa. Rất nhanh, chúng đeo bám lên nóc của lò hòa, bấu víu nhau, chen chúc như cầu mong thầy Hòa sẽ để ý tới chúng. Phải đến hàng trăm...hàng trăm đứa...
"Anh nhìn cái gì vậy?" Huy thấy thầy Hòa đứng sững lại thì hỏi.
"Tôi...tôi nhìn thấy... rất nhiều vong thai nhi... Tại sao ở đây lại có vong thai nhi?"
"Thôi... những điều đó, chúng ta hãy hỏi họ đi." Huy chỉ tay về phía tòa nhà 2 tầng trước mắt.
Hai người đàn ông bước lên tầng hai để vào gặp Trưởng ban quản lý nhà.
Ban quản lý có ba người ngồi trong văn phòng, có một người đàn ông ra tiếp. Ông ta mời hai người tách trà rồi hỏi có chuyện gì. Những chuyện tế nhị như thế này thầy Hòa cảm thấy đáng lẽ cần người trong khu nhà trực tiếp hỏi sẽ hay hơn, thế nhưng mọi người đều bận vào giờ hành chính, việc thì lại gấp gáp không thể kéo dài, vậy nên thầy và Huy đành phải hỏi. Thầy tự nhận mình là người thân trong gia đình của một hộ trên tầng 11, phàn nàn về chất lượng khu nhà: thang máy hay hỏng hóc, an ninh khu nhà chưa thực sự được đảm bảo,... Thầy Hòa khéo léo hỏi về việc xây dựng khu nhà trước đây, nghe nói là xây mới được 4,5 năm, vậy mà chất lượng đã đi xuống, liệu có chuyện gì ẩn giấu hay không.
Không ngoài dự đoán của hai người, người trong ban quản lý tòa nhà chỉ có biện pháp xoa dịu, nói rằng khu nhà này hoàn toàn không có vấn đề gì cả, được xây mới, những vấn đề trục trặc họ sẽ cố gắng xử lý trong thời gian sắp tới.
Bước xuống sân, thầy Hòa thở dài. Nãy giờ Huy chỉ im lặng. Thầy Hòa nói: "Khu nhà này không thể chỉ có vậy. Họ giấu diếm điều gì đó. Nhưng giờ cư dân đều là người mới... Dò hỏi cũng rất khó."
Đi qua sân trước, thầy Hòa bỗng chợt nhìn thấy bóng dáng một người đứng bên ngoài song sắt bao quanh sân khu nhà. Người đó nắm chặt hai tay vào song, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía thầy, đầy nét thù hằn giận dữ. Đó chính là cô bé bạn Ly thầy đã từng gặp lần trước.
Huy nhìn theo ánh mắt thầy Hòa, khẽ nói: "Ở đây đúng là nhiều ma quỷ. Con quỷ đó sao lại theo anh nhỉ? Đừng nghe nó dẫn mị đấy..."
Khi bước chân qua sảnh, cả hai người đột nhiên nghe thấy tiếng quát tháo cự cãi ở dưới hầm vọng lên. Thầy Hòa sực nhớ ra một chuyện mà thầy đã quên: Người bảo vệ mang dáng điệu mệt mỏi thầy đã từng gặp. Biểu hiện của những người bảo vệ không được tốt cho lắm. Họ ở ngay sát dưới hầm này, rất có thể đã bị ảnh hưởng... Liệu họ có cảm nhận hay biết được chuyện gì chăng?
Thầy Hòa kéo Huy đi cùng tới cánh cửa bên trái dẫn xuống hầm ngay cạnh đó để gặp những người bảo vệ khu nhà. Hai người cố gắng tìm hiểu bí mật chôn sâu dưới những lớp đất này là gì.
Bình luận truyện