Chung Cực Giáo Sư
Chương 108: Tiễn long vĩ
Huấn luyện viên vương bài của Võ giáo Huy Hoàng - Trương Sâm - hạ chiến thư với giáo viên ngữ văn Trung học Chu Tước - Phương Viêm, Phương Viêm thống khoái ứng chiến, kiên cường quyết đầu… Tin tức này dưới sự thao túng của người có chủ ý lập tức lan truyền khắp hai trường.
Học sinh Võ giáo Huy Hoàng xoa tay, vô cùng hưng phấn. Bọn họ đều chờ mong Trương Sâm hung hăng giáo huấn tên gia hỏa mang đến hi vọng cho học sinh Chu Tước, đồng thời sỉ nhục học sinh Huy Hoàng một phen.
Trương Sâm là chuyên nghiệp, là vương bài, là quán quân Hoa Thành tam giới Tán Thủ, là đệ nhất nhân trong lòng rất nhiều người rất nhiều người. Bọn họ có lòng tin với Trương Sâm. Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghĩ Trương Sâm sẽ thất bại, trong từ điển của họ tuyệt đối không có hai chữ mang điềm xấu như vậy.
Về phần Phương Viêm, tuy học sinh Chu Tước đồn đại hắn lợi hại thế nào, có thể quật ngã kiếm khách Nhật Bản cao minh bao nhiêu… Ai biết được bọn họ có cố ý nói khoác không?
Lại nói, Phương Viêm quá lắm cũng chỉ đánh ngã một người mà thôi, so với Trương Sâm, cho đến hôm nay, người thua dưới tay hắn nhiều vô số kể, đâu chỉ trăm ngàn?
Ai hơn ai kém, liếc mắt thôi cũng biết.
Phía học sinh Chu Tước thì hoàn toàn bùng nổ, đám học sinh nhao nhao nghị luận, la hét kêu gào không thôi.
- Thầy Phương Viêm thật sự đã đáp ứng? Thật tốt quá, thầy nên giáo huấn đám gia hỏa… đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia một chút…
- A a a… Tại sao lại bắt đầu trận đấu ngay lúc này? Vì sao không phải chủ nhật? Hôm nay chúng ta có tiết mà…
- Đúng vậy, mình muốn đi cổ vũ cho thầy Phương, phải làm sao bây giờ? Hay là xin phép nghỉ? Cúp học? Chắc chắn “mặt cương thi” không chịu thả người đâu?!
- ------
Hôm nay, hiếm khi Tần Ỷ Thiên xuất hiện phòng học, nghe các bạn học thảo luận, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ.
- Xem anh ấy đánh nhau có lẽ thú vị hơn lên lớp nhiều. - Tần Ỷ Thiên nhét tai nghe vào lỗ tai, xách cập đi ra khỏi phòng học.
Nhìn thấy động tác của Tần Ỷ Thiên, Đường Thành vội vàng đẩy ghế ra, chạy theo.
- Tần Ỷ Thiên. - Đường Thành ở phía sau hô.
Tần Ỷ Thiên quay đầu liếc nhìn hắn, cười cười, tiếp tục đi về phía trước.
Thoáng cái, Đường Thành cảm thấy vui sướng lấp đầy tim. Cô ấy cười với hắn, hơn nữa không phản đối hắn cùng cô đến cổ vũ Phương Viêm.
Không bao lâu sau, vui sướng chuyển thành thất vọng. Bởi vì hắn chủ động chào hỏi thế nhưng Tần Ỷ Thiên không đáp lại dù chỉ là một câu. Dù gì hắn cũng là hiệu thảo mà, sao cô ấy lại không tôn trọng, không giữ thể diện cho hắn vậy chứ?
Cách mạng chưa thành công, bản thân còn cần cố gắng. Chỉ cần có cơ hội, Đường Thành biết rõ mình nhất định có thể thành công.
Hắn bước nhanh lên phía trước, sóng vai cùng Tần Ỷ Thiên, nói:
- Tần Ỷ Thiên, Trương Sâm cùng thầy Phương tỷ thí, cậu nói ai sẽ thắng?
- Phương Viêm. - Tần Ỷ Thiên lạnh nhạt nói.
- Thầy Phương tuy rất lợi hại, nhưng Trương Sâm cũng không phải dễ trêu đâu. Hắn là quán quân Hoa Thành tam giới Tán Thủ, trên danh nghĩa là Hoa Thành đệ nhất nhân…
- Phương Viêm. - Tần Ỷ Thiên lần nữa lên tiếng.
- …
Đường Thành ngậm miệng. Tranh cãi với loại fans não tàn này… Hắn rất khó tìm được tiếng nói chung. Thấy Tần Ỷ Thiên không ngừng tán thưởng Phương Viêm, hắn thật sự rất không vui.
Võ giáo Huy Hoàng nếu là Võ giáo thì khu vực luận bàn đương nhiên không thiếu.
Thật ra thì đối với Phương Viêm, đánh nhau ở đâu cũng vậy thôi, dù là hội quán hay sân nhỏ, là sàn gỗ hay xi- măng, thậm chí là trong bụi cỏ hay rừng cây, hắn cũng có thể đánh đấm thành thạo… Mấu chốt là đánh ngã đối thủ chứ không phải bị đối thủ đánh ngã.
Diễn võ đường Phương gia rất cổ điển đại khí, thế nhưng mỗi lần luận võ cùng Diệp Ôn Nhu, hắn đều bị cô ta đánh như cún… Thử hỏi tâm trạng Phương Viêm sao có thể dễ chịu?
Sảnh luyện tập số 1 là sảnh thi đấu lớn nhất của Võ giáo Huy Hoàng. Sân thi đấu của Phương Viêm cùng Trương Sâm ở ngay chỗ này.
Lúc bọn họ đến, trong trong ngoài ngoài sảnh số 1 đã bị vây chật như nêm cối. Không chỉ hàng ghế quan sát phía ngoài đứng đầy học sinh Huy Hoàng, mà ngay cả cửa sổ cũng lúc nhúc người là người.
Vương Huy đứng trong đám người vây xem, trên mặt hắn còn dán băng gạc, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Phương Viêm đang tươi cười chào hỏi quần chúng.
- Huy ca, đừng gấp. Tiểu tử này sắp xui xẻo rồi. - Trần Chí An đứng cạnh Vương Huy cười lạnh nói.
- Trương Sâm cũng không phải người hiểu được hạ thủ lưu tình. - Vương Huy hung ác nói. - Chúng ta đợi xem trò hay.
Vì để trận đấu công bằng, Trương Sâm còn cố ý mời một trọng tài. Trọng tài là huấn luyện viên có thâm niên cao nhất Võ giáo Huy Hoàng - Lâm Bình An. Người này đảm nhiệm vị trí giáo viên huấn luyện suốt hai mươi mấy năm, gần như là từ thời Võ giáo Huy Hoàng mới thành lập. Hắn không chỉ là huấn luyện viên của Võ giáo Huy Hoàng, mà còn là phó bí thư trưởng Hoa Thành võ hiệp.
Lâm Bình An là một ông lão có dáng người thấp bé, tóc chải xước lên, trên cằm có một nhúm râu dê, mặc một bộ đường trang màu đen, thoạt nhìn quả thực có phong phạm đại sư.
Hắn có thói quen giấu một tay phía sau, đứng giữa hai người Phương Viêm cùng Trương Sâm, căn dặn:
- Đạo luận bàn, hữu nghị đi đầu, tỷ thí thứ hai. Không được gây thương tích ở chỗ hiểm, không được lấy mạng người. Bất cứ người nào phạm vi, thua không chỉ là trận đấu này, mà còn có tương lai của mình. Hai người các ngươi đều là người trẻ tuổi, phải tránh vì tranh giành mà ra tay hung ác, có như vậy mới không trở thành kẻ tầm thường.
Trương Sâm liên tục gật đầu, nói nhất định sẽ không.
Biểu hiện của Phương Viêm còn kịch liệt hơn, nói cái gì mà: Tất cả mọi người là bằng hữu, sao có thể tổn thương đến chỗ hiểm, lấy mạng bằng hữu được. Đó là chuyện chỉ có cầm thú mới làm.
Lâm Bình An lui về phía sau ba bước, hai tay làm thủ thế tách ra.
Phương Viêm cùng Trương Sâm hiểu ý, hai người từ từ lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách đôi bên.
- Chuẩn bị xong chưa? - Lâm Bình An hỏi.
- Chuẩn bị xong. - Phương Viêm cùng Trương Sâm đồng loạt trả lời.
- Bắt đầu. - Lâm Bình An giơ tay lên, dùng sức chặt xuống, cứ như là muốn chém đứt một khối vật thể rắn chắc vậy.
Rầm rầm rầm…
Trương Sâm lao lên đầu tiên, phát động công kích, cả người hơi cúi xuống, đâm sầm về phía Phương Viêm.
Trương Sâm cao khoảng 1m8, dựa theo lẽ thường, dáng người này không tính là quá cao, khó có thể so đấu khí lực cùng người khác. Lại không đủ thấp, cũng không có ưu thế quá lớn về tốc độ.
Thế nhưng sở trường của Trương Sâm lại chính là điểm này. Hắn có khí lực, lại có tốc độ. Đây cũng là nguyên nhân hắn đánh bại được cường địch trong các cuộc thi đọ sức tự do tại Hoa Thành.
Hắn tựa như một đầu trâu điên lao về phía Phương Viêm, khoảng cách giữa hai người nháy mắt rút ngắn.
Ồ!
Một đấm đánh thẳng vào mặt Phương Viêm.
Nắm đấm kia nổi đầy gân xanh, xương ngón tay xiết chặt phát ra tiếng “khanh khách”.
Vù vù!
Tiếng gió phá tang bầu không khí yên lặng trên sàn đấu, một khí tức lãnh liệt nguy hiểm lao thẳng vào Phương Viêm.
Kiếm có thể sát nhân, kiếm khí cũng có thể sát nhân.
Quyền có thể gây tổn thương cho người, quyền phong cũng có thể đả thương người.
Phương Viêm có thể khẳng định, Trương Sâm chỉ có khí lực do quanh năm suốt tháng ma luyện mà có được cùng với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tuyệt đối không có được nội kình như bọn họ.
Thế nhưng chỉ bằng vào một thân khí lực đã có thể đánh ra tiếng gió uy thế như vậy, đủ để thấy Hoa Thành đệ nhất nhân như hắn quả thực là danh bất hư truyền.
Nắm đấm càng lúc càng gần, màu sắc càng lúc càng tối, cuối cùng biến thành màu đỏ thẩm, tựa như là quyền này đã được nung lên vậy.
Phương Viêm lui về phía sau một bước!
Cũng chỉ là lui một bước đã tránh được quyền công kích vô cùng bá đạo này của Trương Sâm.
Rầm rầm -----
Học sinh Võ giáo Huy Hoàng vỗ tay âm ầm, còn có người cao giọng khen hay.
- Thấy không? Thấy không? Trương huấn luyện của chúng ta dùng một quyền đánh lui tên tiểu tử kia…
- Đúng đấy, là ngựa chết hay là lừa chết giờ sắp hiện ra nguyên hình…
- Một quyền kia của huấn luyện viên thật là bá khí… Nếu như Phương Viêm kia dám dùng “thân thể bé nhỏ” của mình đỡ…. Nói không chừng bị đánh bay ra ngoài rồi…
- ------
Quyền thứ nhất thất bại cũng không ảnh hưởng Trương Sâm phát huy.
Thân thể hắn nhanh chóng vọt lên, thân thể lao lên trước, hai tay từ quyền hóa thành trảo, đùi phải nâng lên cao.
Quyền đánh vào đầu gối!
Đây là liên chiêu.
Nói cách khác, quyền thứ nhất cùng chiêu thứ nhất hiện tại của Trương Sâm là cùng một chiêu thức. Quyền thứ nhất đánh thẳng vào mặt Phương Viêm, hoặc đánh trúng hoặc bức lui hắn.
Nếu đánh trúng Phương Viêm, chiêu thứ hai thuận thế xuất ra, giờ hẳn Phương Viêm đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Nếu không đánh trúng Phương Viêm, chiêu thứ hai xuất ra, Phương Viêm vẫn ở vào thế nguy hiểm cực đoan.
Bởi vì hắn là phía công kích, tốc độ tiến lên chính diện so với lui về sau nhanh hơn một chút.
Ngay khi quyền thứ nhất chém ra, hắn đã tính toán xong chênh lệch giữa tốc độ Phương Viêm lui về sau cùng với tốc độ của hắn…
Cái này là kinh nghiệm!
Kinh nghiệm chiến đấu!
Vèo…
Thân thể Phương Viêm nhanh chóng ngã sang trái, thẳng đứng một góc chín mươi độ.
Tay trái hắn chạm đất, cổ tay chịu lực chống đỡ toàn bộ sức nặng cơ thể, giữ cho hắn không ngã xuống sàn.
Học sinh Võ giáo Huy Hoàng càng thêm hưng phấn.
- Thấy không? Thấy không? Huấn luyện viên đánh ngã hắn…
- Không quá ba chiêu… Với kinh nghiệm của tôi, không quá ba chiêu huấn luyện viên sẽ thắng…
- Huấn luyện viên, cho hắn biết lợi hại…
- -----
Nhìn thấy Phương Viêm ngã xuống đất, hung quang trong mắt Trương Sâm lập loè.
Hắn giơ cao đùi phải đạp mạnh xuống, hung hăng giẫm lên bụng Phương Viêm.
Răng rắc…
Một cước thất bại.
Ủng da màu rám nắng nặng nề giẫm lên sàn gỗ sảnh luyện tập, sàn nhà lập tức xuất hiện một vết rạn. Khe hở vẫn không ngừng lan ra, vết nứt ngày càng lên, thoạt nhìn có dấu hiệu nổ tung lên.
Phương Viêm chống một tay xuống đất, tránh được đại sát chiêu kia, hai chân nhanh nhẹn xoắn lấy hạ bàn Trương Sâm, dùng hai chân hắn ta làm điểm tựa, cả người xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
Tiễn Long Vĩ!
Đây là một sát chiêu trong Thái Cực tự quyết “Niêm”, dùng công kích hạ bàn mà trứ danh. Coi như đuôi rồng có dính chặt thì cũng bị một đao cắt bỏ, huống gì là hai chân của phàm phu tục tử?
Hạ bàn Trương Sâm bất ổn, thân thể cao lớn ngã sấp xuống đất.
Rầm!
Một âm thanh vang đội truyền đến, chấn động khiến cho mọi người có mặt tại đây cảm thấy lạnh người.
Xong rồi hả?
Học sinh Võ giáo Huy Hoàng xoa tay, vô cùng hưng phấn. Bọn họ đều chờ mong Trương Sâm hung hăng giáo huấn tên gia hỏa mang đến hi vọng cho học sinh Chu Tước, đồng thời sỉ nhục học sinh Huy Hoàng một phen.
Trương Sâm là chuyên nghiệp, là vương bài, là quán quân Hoa Thành tam giới Tán Thủ, là đệ nhất nhân trong lòng rất nhiều người rất nhiều người. Bọn họ có lòng tin với Trương Sâm. Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghĩ Trương Sâm sẽ thất bại, trong từ điển của họ tuyệt đối không có hai chữ mang điềm xấu như vậy.
Về phần Phương Viêm, tuy học sinh Chu Tước đồn đại hắn lợi hại thế nào, có thể quật ngã kiếm khách Nhật Bản cao minh bao nhiêu… Ai biết được bọn họ có cố ý nói khoác không?
Lại nói, Phương Viêm quá lắm cũng chỉ đánh ngã một người mà thôi, so với Trương Sâm, cho đến hôm nay, người thua dưới tay hắn nhiều vô số kể, đâu chỉ trăm ngàn?
Ai hơn ai kém, liếc mắt thôi cũng biết.
Phía học sinh Chu Tước thì hoàn toàn bùng nổ, đám học sinh nhao nhao nghị luận, la hét kêu gào không thôi.
- Thầy Phương Viêm thật sự đã đáp ứng? Thật tốt quá, thầy nên giáo huấn đám gia hỏa… đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia một chút…
- A a a… Tại sao lại bắt đầu trận đấu ngay lúc này? Vì sao không phải chủ nhật? Hôm nay chúng ta có tiết mà…
- Đúng vậy, mình muốn đi cổ vũ cho thầy Phương, phải làm sao bây giờ? Hay là xin phép nghỉ? Cúp học? Chắc chắn “mặt cương thi” không chịu thả người đâu?!
- ------
Hôm nay, hiếm khi Tần Ỷ Thiên xuất hiện phòng học, nghe các bạn học thảo luận, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ.
- Xem anh ấy đánh nhau có lẽ thú vị hơn lên lớp nhiều. - Tần Ỷ Thiên nhét tai nghe vào lỗ tai, xách cập đi ra khỏi phòng học.
Nhìn thấy động tác của Tần Ỷ Thiên, Đường Thành vội vàng đẩy ghế ra, chạy theo.
- Tần Ỷ Thiên. - Đường Thành ở phía sau hô.
Tần Ỷ Thiên quay đầu liếc nhìn hắn, cười cười, tiếp tục đi về phía trước.
Thoáng cái, Đường Thành cảm thấy vui sướng lấp đầy tim. Cô ấy cười với hắn, hơn nữa không phản đối hắn cùng cô đến cổ vũ Phương Viêm.
Không bao lâu sau, vui sướng chuyển thành thất vọng. Bởi vì hắn chủ động chào hỏi thế nhưng Tần Ỷ Thiên không đáp lại dù chỉ là một câu. Dù gì hắn cũng là hiệu thảo mà, sao cô ấy lại không tôn trọng, không giữ thể diện cho hắn vậy chứ?
Cách mạng chưa thành công, bản thân còn cần cố gắng. Chỉ cần có cơ hội, Đường Thành biết rõ mình nhất định có thể thành công.
Hắn bước nhanh lên phía trước, sóng vai cùng Tần Ỷ Thiên, nói:
- Tần Ỷ Thiên, Trương Sâm cùng thầy Phương tỷ thí, cậu nói ai sẽ thắng?
- Phương Viêm. - Tần Ỷ Thiên lạnh nhạt nói.
- Thầy Phương tuy rất lợi hại, nhưng Trương Sâm cũng không phải dễ trêu đâu. Hắn là quán quân Hoa Thành tam giới Tán Thủ, trên danh nghĩa là Hoa Thành đệ nhất nhân…
- Phương Viêm. - Tần Ỷ Thiên lần nữa lên tiếng.
- …
Đường Thành ngậm miệng. Tranh cãi với loại fans não tàn này… Hắn rất khó tìm được tiếng nói chung. Thấy Tần Ỷ Thiên không ngừng tán thưởng Phương Viêm, hắn thật sự rất không vui.
Võ giáo Huy Hoàng nếu là Võ giáo thì khu vực luận bàn đương nhiên không thiếu.
Thật ra thì đối với Phương Viêm, đánh nhau ở đâu cũng vậy thôi, dù là hội quán hay sân nhỏ, là sàn gỗ hay xi- măng, thậm chí là trong bụi cỏ hay rừng cây, hắn cũng có thể đánh đấm thành thạo… Mấu chốt là đánh ngã đối thủ chứ không phải bị đối thủ đánh ngã.
Diễn võ đường Phương gia rất cổ điển đại khí, thế nhưng mỗi lần luận võ cùng Diệp Ôn Nhu, hắn đều bị cô ta đánh như cún… Thử hỏi tâm trạng Phương Viêm sao có thể dễ chịu?
Sảnh luyện tập số 1 là sảnh thi đấu lớn nhất của Võ giáo Huy Hoàng. Sân thi đấu của Phương Viêm cùng Trương Sâm ở ngay chỗ này.
Lúc bọn họ đến, trong trong ngoài ngoài sảnh số 1 đã bị vây chật như nêm cối. Không chỉ hàng ghế quan sát phía ngoài đứng đầy học sinh Huy Hoàng, mà ngay cả cửa sổ cũng lúc nhúc người là người.
Vương Huy đứng trong đám người vây xem, trên mặt hắn còn dán băng gạc, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Phương Viêm đang tươi cười chào hỏi quần chúng.
- Huy ca, đừng gấp. Tiểu tử này sắp xui xẻo rồi. - Trần Chí An đứng cạnh Vương Huy cười lạnh nói.
- Trương Sâm cũng không phải người hiểu được hạ thủ lưu tình. - Vương Huy hung ác nói. - Chúng ta đợi xem trò hay.
Vì để trận đấu công bằng, Trương Sâm còn cố ý mời một trọng tài. Trọng tài là huấn luyện viên có thâm niên cao nhất Võ giáo Huy Hoàng - Lâm Bình An. Người này đảm nhiệm vị trí giáo viên huấn luyện suốt hai mươi mấy năm, gần như là từ thời Võ giáo Huy Hoàng mới thành lập. Hắn không chỉ là huấn luyện viên của Võ giáo Huy Hoàng, mà còn là phó bí thư trưởng Hoa Thành võ hiệp.
Lâm Bình An là một ông lão có dáng người thấp bé, tóc chải xước lên, trên cằm có một nhúm râu dê, mặc một bộ đường trang màu đen, thoạt nhìn quả thực có phong phạm đại sư.
Hắn có thói quen giấu một tay phía sau, đứng giữa hai người Phương Viêm cùng Trương Sâm, căn dặn:
- Đạo luận bàn, hữu nghị đi đầu, tỷ thí thứ hai. Không được gây thương tích ở chỗ hiểm, không được lấy mạng người. Bất cứ người nào phạm vi, thua không chỉ là trận đấu này, mà còn có tương lai của mình. Hai người các ngươi đều là người trẻ tuổi, phải tránh vì tranh giành mà ra tay hung ác, có như vậy mới không trở thành kẻ tầm thường.
Trương Sâm liên tục gật đầu, nói nhất định sẽ không.
Biểu hiện của Phương Viêm còn kịch liệt hơn, nói cái gì mà: Tất cả mọi người là bằng hữu, sao có thể tổn thương đến chỗ hiểm, lấy mạng bằng hữu được. Đó là chuyện chỉ có cầm thú mới làm.
Lâm Bình An lui về phía sau ba bước, hai tay làm thủ thế tách ra.
Phương Viêm cùng Trương Sâm hiểu ý, hai người từ từ lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách đôi bên.
- Chuẩn bị xong chưa? - Lâm Bình An hỏi.
- Chuẩn bị xong. - Phương Viêm cùng Trương Sâm đồng loạt trả lời.
- Bắt đầu. - Lâm Bình An giơ tay lên, dùng sức chặt xuống, cứ như là muốn chém đứt một khối vật thể rắn chắc vậy.
Rầm rầm rầm…
Trương Sâm lao lên đầu tiên, phát động công kích, cả người hơi cúi xuống, đâm sầm về phía Phương Viêm.
Trương Sâm cao khoảng 1m8, dựa theo lẽ thường, dáng người này không tính là quá cao, khó có thể so đấu khí lực cùng người khác. Lại không đủ thấp, cũng không có ưu thế quá lớn về tốc độ.
Thế nhưng sở trường của Trương Sâm lại chính là điểm này. Hắn có khí lực, lại có tốc độ. Đây cũng là nguyên nhân hắn đánh bại được cường địch trong các cuộc thi đọ sức tự do tại Hoa Thành.
Hắn tựa như một đầu trâu điên lao về phía Phương Viêm, khoảng cách giữa hai người nháy mắt rút ngắn.
Ồ!
Một đấm đánh thẳng vào mặt Phương Viêm.
Nắm đấm kia nổi đầy gân xanh, xương ngón tay xiết chặt phát ra tiếng “khanh khách”.
Vù vù!
Tiếng gió phá tang bầu không khí yên lặng trên sàn đấu, một khí tức lãnh liệt nguy hiểm lao thẳng vào Phương Viêm.
Kiếm có thể sát nhân, kiếm khí cũng có thể sát nhân.
Quyền có thể gây tổn thương cho người, quyền phong cũng có thể đả thương người.
Phương Viêm có thể khẳng định, Trương Sâm chỉ có khí lực do quanh năm suốt tháng ma luyện mà có được cùng với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tuyệt đối không có được nội kình như bọn họ.
Thế nhưng chỉ bằng vào một thân khí lực đã có thể đánh ra tiếng gió uy thế như vậy, đủ để thấy Hoa Thành đệ nhất nhân như hắn quả thực là danh bất hư truyền.
Nắm đấm càng lúc càng gần, màu sắc càng lúc càng tối, cuối cùng biến thành màu đỏ thẩm, tựa như là quyền này đã được nung lên vậy.
Phương Viêm lui về phía sau một bước!
Cũng chỉ là lui một bước đã tránh được quyền công kích vô cùng bá đạo này của Trương Sâm.
Rầm rầm -----
Học sinh Võ giáo Huy Hoàng vỗ tay âm ầm, còn có người cao giọng khen hay.
- Thấy không? Thấy không? Trương huấn luyện của chúng ta dùng một quyền đánh lui tên tiểu tử kia…
- Đúng đấy, là ngựa chết hay là lừa chết giờ sắp hiện ra nguyên hình…
- Một quyền kia của huấn luyện viên thật là bá khí… Nếu như Phương Viêm kia dám dùng “thân thể bé nhỏ” của mình đỡ…. Nói không chừng bị đánh bay ra ngoài rồi…
- ------
Quyền thứ nhất thất bại cũng không ảnh hưởng Trương Sâm phát huy.
Thân thể hắn nhanh chóng vọt lên, thân thể lao lên trước, hai tay từ quyền hóa thành trảo, đùi phải nâng lên cao.
Quyền đánh vào đầu gối!
Đây là liên chiêu.
Nói cách khác, quyền thứ nhất cùng chiêu thứ nhất hiện tại của Trương Sâm là cùng một chiêu thức. Quyền thứ nhất đánh thẳng vào mặt Phương Viêm, hoặc đánh trúng hoặc bức lui hắn.
Nếu đánh trúng Phương Viêm, chiêu thứ hai thuận thế xuất ra, giờ hẳn Phương Viêm đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Nếu không đánh trúng Phương Viêm, chiêu thứ hai xuất ra, Phương Viêm vẫn ở vào thế nguy hiểm cực đoan.
Bởi vì hắn là phía công kích, tốc độ tiến lên chính diện so với lui về sau nhanh hơn một chút.
Ngay khi quyền thứ nhất chém ra, hắn đã tính toán xong chênh lệch giữa tốc độ Phương Viêm lui về sau cùng với tốc độ của hắn…
Cái này là kinh nghiệm!
Kinh nghiệm chiến đấu!
Vèo…
Thân thể Phương Viêm nhanh chóng ngã sang trái, thẳng đứng một góc chín mươi độ.
Tay trái hắn chạm đất, cổ tay chịu lực chống đỡ toàn bộ sức nặng cơ thể, giữ cho hắn không ngã xuống sàn.
Học sinh Võ giáo Huy Hoàng càng thêm hưng phấn.
- Thấy không? Thấy không? Huấn luyện viên đánh ngã hắn…
- Không quá ba chiêu… Với kinh nghiệm của tôi, không quá ba chiêu huấn luyện viên sẽ thắng…
- Huấn luyện viên, cho hắn biết lợi hại…
- -----
Nhìn thấy Phương Viêm ngã xuống đất, hung quang trong mắt Trương Sâm lập loè.
Hắn giơ cao đùi phải đạp mạnh xuống, hung hăng giẫm lên bụng Phương Viêm.
Răng rắc…
Một cước thất bại.
Ủng da màu rám nắng nặng nề giẫm lên sàn gỗ sảnh luyện tập, sàn nhà lập tức xuất hiện một vết rạn. Khe hở vẫn không ngừng lan ra, vết nứt ngày càng lên, thoạt nhìn có dấu hiệu nổ tung lên.
Phương Viêm chống một tay xuống đất, tránh được đại sát chiêu kia, hai chân nhanh nhẹn xoắn lấy hạ bàn Trương Sâm, dùng hai chân hắn ta làm điểm tựa, cả người xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
Tiễn Long Vĩ!
Đây là một sát chiêu trong Thái Cực tự quyết “Niêm”, dùng công kích hạ bàn mà trứ danh. Coi như đuôi rồng có dính chặt thì cũng bị một đao cắt bỏ, huống gì là hai chân của phàm phu tục tử?
Hạ bàn Trương Sâm bất ổn, thân thể cao lớn ngã sấp xuống đất.
Rầm!
Một âm thanh vang đội truyền đến, chấn động khiến cho mọi người có mặt tại đây cảm thấy lạnh người.
Xong rồi hả?
Bình luận truyện