Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống
Chương 28: Gặp lại Vương Mạnh
Tiêu Hạo thấy một đám nhân viên ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, nội tâm thật mẹ nó phức tạp.Sao Hạo ca đi đâu cũng gặp đa phần là động vật 4 chân đây?Ài, sở thú hay vườn quốc gia động vật không ngó đến đám này động vật quý hiếm sao?
“Đinh, kích hoạt chi nhánh nhiệm vụ:Bại gia.Làm một chung cực toàn năng người, làm sao có thể không một lần bại gia đây?Trong vòng 1 ngày tiêu hết 200 tỷ kim tệ.Độ khó: không biết.Thành công khen thưởng: 1 vạn điểm hối đoái cùng ngẫu nhiên một món khoa kỹ chế tác.Thất bại trừng phạt: kí chủ gặp xui xẻo 1 ngày.”
Thanh âm hệ thống vang lên làm Tiêu Hạo sửng sốt một chút, sau đó là mừng như điên.Mẹ nó, anh chờ ban phát nhiệm vụ đã lâu, yêu muốn chết hệ thống rồi.
Mấy nhân viên bất động sản thấy Tiêu Hạo đứng im như pho tượng, càng chắc chắn thằng này trong nội tâm có quỷ, càng dùng nửa con mắt miệt thị nhìn Tiêu Hạo.
Tiêu Hạo thấy vậy, đang lúc muốn tát cho đám mắt chó này biến về mắt người, Hà Mễ Mễ tay chân có chút luống cuống chạy ra cung kính hai tay dâng thẻ lên trả cho Tiêu Hạo nói ra.
“Quý khách tôn kính, ngài đã thanh toán xong 2 căn biệt thự.Còn có em xin gửi trả thẻ lại cho ngài.Mong ngài chờ một lúc, quản lý của em muốn gặp ngài, chắc là cũng sắp đến rồi.”
Đám nhân viên nhìn thái độ chuyển biến của Hà Mễ Mễ, tâm lý mắng thầm.Mẹ nó diễn kỹ chuyên nghiệp thế này mà không chịu đi đóng phim, chạy đi bất động sản công ty để khoe khoang mày diễn giỏi à?
Lúc này, ngoài cửa công ty chạy vội đến một nam tử trẻ tuổi.Người này chạy vào trong, ở đám nhân viên trạng thái mộng bức mà thở hổn hển, giọng nói hiển nhiên có chút thở không ra hơi.
“Ai...là..Tiêu Hạo tiên sinh?”
“Là tôi.”
Tiêu Hạo tiến đến mỉm cười chào hỏi người trẻ tuổi.Ở lúc người trẻ tuổi tỉ mỉ quan sát Tiêu Hạo, Tiêu Hạo cũng trong lòng đánh giá người nam trẻ tuổi này.
Cao 1m85, lông mày kiếm mắt sáng ngời, gương mặt dù lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp trai tuấn lãng của thằng này.Tiêu Hạo trong lòng một bụng nghi vấn:dáng tốt thế này không làm nam mẫu ảnh mà đi làm bất động sản chi nhỉ?
Mang theo tò mò, Tiêu Hạo mở ra tra xét thông tin.
Mục tiêu: Tống Nhạc(tên giả).
Chức nghiệp:Bất động sản Epicland quản lý(giả), Chân Vũ các thiếu các chủ.
Chiến lực:4.
Tu vi:không.
Quan hệ:khách hàng.
Hảo cảm:20.
Nhan trị:???
Tiêu Hạo xem xong có chút khó hiểu hỏi hệ thống.
“Hệ thống, cái này tên giả nghề giả là cái vẹo gì?”
“Vì Phá Vọng chi nhãn của kí chủ mới ở cấp 1 nên việc tra xét thông tin sẽ có hạn chế.Chỉ cần thăng lên cấp 2 thì có thể tra xét rõ ràng thêm một số thứ.”
Thanh âm hệ thống vang lên giải đáp.
“Vậy thì thăng cấp đi còn chờ gì nữa?”
Tiêu Hạo vội vàng nói.
“Đinh, kí chủ hiện tại không đủ điều kiện thăng cấp Phá Vọng chi nhãn, mời tiến hành nâng cấp hệ thống.”
“Tao XXX…”
Tiêu Hạo tức giận chửi ầm lên.Đứng một bên Tống Nhạc nhíu nhíu mày, có chút không vui khi bị Tiêu Hạo chửi.
“Tiêu Hạo tiên sinh, ngài đây là phát cáu vấn đề gì sao?chúng tôi dịch vụ khiến ngài không hài lòng?”
Cố nén trong lòng xúc động, Tống Nhạc cố lộ ra dáng tươi cười hỏi.
Tiêu Hạo cảm thấy bản thân có chút quá làm người ta hiểu lầm, lúng túng gãi đầu cười khan nói.
“Không, không, chẳng qua là bị người hố một chầu nên nghĩ lại thấy tức giận, không liên quan gì đến dịch vụ của mấy người.”
Tống Nhạc nghe vậy, biết là mình hiểu lầm cũng mở miệng xin lỗi.
“Thật xin lỗi, vừa nãy là bản thân tôi cũng không đúng khi hiểu lầm Tiêu Hạo tiên sinh, cũng mong ngài bỏ qua cho.”
Tiêu Hạo khoát tay lộ vẻ không quan trọng.
“Nói cho cùng là tôi thất thố chửi lên trước, nên tôi là người có lỗi mới đúng.”
Tống Nhạc lúc này cũng khôi phục lại chút thể lực, đưa ra cánh tay làm quen.
“Giới thiệu một chút, Tống Nhạc, quản lý của Epicland chi nhánh này.Hân hạnh được quen biết ngài.”
Tiêu Hạo cũng đưa tay ra đáp lại.
“Tiêu Hạo, học sinh cấp 3.”
Tống Nhạc gật đầu, trong lòng thầm nghĩ cái này chắc là công tử ca nào đó lấy tiền trong nhà ăn chơi bao nuôi gái đây.
Thế là Tống Nhạc có chút đánh giá lại cái này học sinh cấp 3.
“Tiêu Hạo tiên sinh, vì ngài mua của công ty chúng tôi 2 căn biệt thự nên chúng tôi gửi ngài một tấm thẻ chí tôn hội viên.Sau này nếu có nhu cầu mua biệt thự thì đưa ra thẻ này sẽ được giảm giá 10%.”
Tiêu Hạo tiếp nhận lấy thẻ, gật đầu cảm ơn.Tống Nhạc lúc này mới nói tiếp.
“Còn đây là chìa khóa của 2 căn biệt thự.Chìa bằng kim cương nhân tạo này là của căn biệt thự văn hóa Sa Huỳnh, chìa bằng vàng này là của căn phong cách Châu u.Nếu như ngài trải nghiệm biệt thự cảm thấy có cái gì vấn đề, cứ liên hệ với tôi, đây là danh thiếp.”
Tống Nhạc móc ra một tấm danh thiếp cùng hai cái chìa khóa đưa cho Tiêu Hạo.
“Được, nếu như có vấn đề gì trong quá trình tư vấn cho ngài mong ngài góp ý cho, để chúng tôi có thể trong thời gian sớm nhất khắc phục lỗi lầm.”
Tiêu Hạo trầm ngâm một hồi, ánh mắt lướt qua đám nhân viên dùng nửa con mắt nhìn mình nói.
“Tôi tại đây nhận thái độ phục vụ rất tốt, nhưng đó là chỉ đến từ 1 cô nhân viên tên Hà Mễ Mễ thôi.Còn lại thì tôi không dám chắc chắn là thái độ có tốt hay không?”
Nghe ra Tiêu Hạo trong giọng nói lời chế giễu, Tống Nhạc sắc mặt thoáng cái trầm xuống, cả giận chỉ đám nhân viên mắt chó khinh thiếu niên nghèo quát.
“Rất tốt, mấy người đối với khách hàng thái độ phục vụ là thế này sao?Tôi cũng đã nghe Hà Mễ Mễ nói về chuyện của mấy người đối với Tiêu Hạo tiên sinh thái độ.Mấy người từ hôm nay có thể cuốn gói rời khỏi đây, công ty này phương châm khách hàng là thượng đế chứ không phải nhìn người bằng nửa con mắt.”
Mấy cái nhân viên lúc này hối hận không thôi, chỉ nhìn bằng nửa con mắt mà phải bị mất việc.Hậu quả của việc nhìn bề ngoài mà khinh thiếu niên nghèo thì tự làm tự chịu.Tiêu Hạo nhìn thấy đám nhân viên cuốn gói xám xịt rời đi công ty, trong lòng thở phào.Mẹ nó, động vật 4 chân cuối cùng cũng đi nơi mình thuộc về.Ca quả thật không muốn gặp lại đám động vật 4 chân này nữa, quá là nhục nhã cho nhân cách của ca khi tiếp xúc với đám này.
Tống Nhạc lúc này cũng cười hỏi Tiêu Hạo.
“Tiêu Hạo tiên sinh thấy tôi xử lý thế này có hài lòng không?”
Tiêu Hạo cười cười, từ chối cho ý kiến mà chuyển sang đề tài khác.
“Đúng rồi Tống quản lý, biệt thự tôi đã mua đứt thì được toàn quyền sở hữu đúng không?Ngoại trừ cấp sổ hồng ra thì còn gì nữa không?”
Tống Nhạc suy nghĩ một hồi mới nói.
“Ngoài cấp cho ngài sổ hồng ra thì còn có giấy chứng nhận sở hữu đất cá nhân cùng thủ tục bảo hành biệt thự 50 năm.Nếu biệt thự trong 50 năm có sự cố gì mà không phải người làm thì sẽ được sửa chữa miễn phí.”
Tiêu Hạo nghe vậy hài lòng gật đầu, ngoắc tay nhóm 3 người, vất cái chìa vàng cho Cao Viễn.
“Tiểu Viễn, cầm.Mày từ hôm nay cũng dọn vào ở luôn đi.”
Cao Viễn lúc này dường như vẫn ở trong mộng chưa hồi phục tinh thần lại.Tiêu Hạo vậy tát lên mặt Cao Viễn một cái.
“Ban ngày mà nằm mơ cái gì hả thằng đần này.”
Cao Viễn hồi phục tinh thần lại, kích động nhảy dựng lên ôm Tiêu Hạo muốn hôn.
“Tuyệt vời!Hạo ca, anh quá tốt, tiểu đệ quá cảm động.”
Một bên Tống Nhạc nhìn thấy cảnh này, trong lòng một trận buồn nôn:chẳng lẽ công tử ca này là dạng nam nữ ăn sạch sao?
Tiêu Hạo vội vàng đẩy ra, trừng mắt nhìn Cao Viễn tức giận quát.
“Con mẹ mày, tao không muốn chơi gay, lỗ nhị của ca không muốn bị thông.”
Cảm nhận lúc này có 2 ánh mắt đăm đăm nhìn mình, Tiêu Hạo cảm thấy rùng mình một cái.Mẹ bà nó, ông xã hai em là người bị hại có được không?làm gì mà nhìn anh gê vậy đây?
Tiêu Hạo lúc này quay sang nhìn Tống Nhạc cười nói.
“Có lỗi với Tống quản lý, bọn tôi muốn tranh thủ thời gian đi xem biệt thự.Nếu có vấn đề gì tôi sẽ liên hệ.Tạm biệt, tôi đi.”
Đợi khi Tiêu Hạo nhóm người rời đi, Tống Nhạc lúc này cũng thở phào, tâm lý có chút nghẹn.Ông trời ơi, cuối cùng đồ biến thái cũng đã đi, hại mình sợ gần chết.Nếu hắn cầu bao nuôi mình cũng không biết làm gì à?Quá nguy hiểm, nam nữ đều ăn sạch trơn.
Đột nhiên Tống Nhạc nghe thấy gần công ty có tiếng cãi nhau, lòng hiếu kỳ nổi lên mà chạy ra ngoài nhìn xem.
Tống Nhạc sửng sốt một chút, này không phải nhóm người Tiêu Hạo tiên sinh mua biệt thự sao?Còn đám mấy chục người kia là ai?
Nhóm 4 người Tiêu Hạo chuẩn bị đi xem biệt thự đâu, ai biết lúc này đường lại bị vây quanh mấy chục thằng lưu manh cầm gậy sắt hung thần ác sát nhìn chằm chằm.
Tiêu Hạo khi thấy người đến, thầm nói đây không phải là thằng sắc lang bị mình đánh sưng mỏ rớt mấy cái răng sao?
“Anh hai chính là thằng này?”
Vương Cấu Lực sắc mặt dữ tợn chỉ hướng Tiêu Hạo nói giọng ngoàm ngoàm, hiển nhiên là do bị gãy mấy cái răng hàm.
Tiêu Hạo thấy phía sau Vương Cấu Lực bước ra thằng lưu manh nhuộm tóc xanh, có chút ngạc nhiên.
“Là mày?”
Vương Mạnh bước ra vừa nhìn thấy là Tiêu Hạo, trong nháy mắt như nhìn kẻ thù giết cha một dạng, nộ hống lên quát.
“Thì ra là mày thằng chó chết.Mấy thằng bây, lên cho tao.Thù mới nợ cũ tính hết thảy.”
“Chậm đã.”
Tiêu Hạo lúc này quát lên.
Vương Mạnh biết Tiêu Hạo tính dùng chiêu cũ, cười lạnh hô lên.
“Con mẹ mày, muốn lừa ông lần thứ 4, đi mẹ nó, lên đập chết con bà nó đi.”
Tiêu Hạo xua tay, sắc mặt nhìn chằm chằm Vương Mạnh.
“Ta nói này ông anh, lần trước bảo ông có bệnh không đi khám mà lại chạy ra ngoài rồi?chẳng lẽ bác sĩ chữa bệnh hiệu quả như vậy?mới 3 ngày đã khỏi rồi?”
Vương Mạnh nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, từ từ tái đi như gan heo, tức muốn ói máu quát.
“Con gái mẹ mày, cũng vì mày lừa tao mắc bệnh làm tao tâm lý sợ hãi.Đi khám thì bác sĩ nói tao chả có cái bệnh gì, còn bảo tao vào bệnh viện tâm thần kiểm tra thần kinh.Mày nói tao nên báo đáp mày thế nào đây hả?”
Tiêu Hạo nghe vậy, tâm lý sửng sốt một chút, sắc mặt có chút ngưng trọng lên.
“Lại lan đến thần kinh rồi, nhanh như vậy?”
“Mày nói cái chó gì lan đến thần kinh?”
Vương Mạnh nghe xong cả giận quát.
Tiêu Hạo sắc mặt bắt đầu nghiêm túc lên nhìn Vương Mạnh lắc đầu.
“Xong xong, đã tiến vào giai đoạn 2.Thế là hết hy vọng.”
Vương Mạnh lúc này đã triệt để hết kiên nhẫn, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Mày muốn nói con mẹ gì thì cứ nói ra, ấp a ấp úng như đàn bà vậy?”
Tiêu Hạo cũng không giấu diếm thở dài, nhìn Vương Mạnh với ánh mắt thương hại.
“Ông anh đã bước vào giai đoạn 2 của bệnh này rồi.Bác sĩ sở dĩ bảo anh đi bệnh viện tâm thần kiểm tra là vì nó đã lan đến dây thần kinh, còn ông ta nói đã khỏi rồi là do cảm giác đau nhức truyền đến thần kinh tiếp nhận hết còn đâu.”
Vương Mạnh nghe vậy sửng sốt, chợt cả giận nói.
“Lời mày nói làm sao tin được?”
Tiêu Hạo nghe vậy lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
“Thì cũng như lần trước, thử chẳng phải sẽ biết sao?”
Vương Cấu Lực đứng một bên nghe hai người đối thoại một mặt mộng bức, cứ tưởng là hai người rất quen. Âm thầm tiến lên giục Vương Mạnh.
“Anh hai, anh phải làm chủ cho em.Thằng này đánh em rớt mấy cái răng cửa chẳng lẽ anh không thèm quan tâm thằng em này sao?”
Vương Mạnh nghe vậy, tâm lý xúc động muốn đập chết cái thằng em ngu ngốc này.Con mẹ mày, mạng tao bây giờ ngàn cân treo sợi tóc, còn phải mời người ta chữa trị dùm đây.Đừng nói đánh mày rớt mấy cái răng, dù rớt nguyên cả hàm ông cũng phải nhịn xuống.
“Vương Cấu Lực thằng ngu này, tao không biết mày có phải là em tao không?sao mà lại ngu như con bò vậy?”
Vương Mạnh cả giận quát Vương Cấu Lực.
Vương Cấu Lực trong lòng tố khổ, ủy khuất nói.
“Anh hai, làm gì mà mắng em?em bị người ta đánh chẳng những anh không giúp em đập nó mà còn chửi em ngu như bò.Em cũng nghi ngờ, anh rốt cuộc có phải là anh ruột em không?”
“Đinh, kích hoạt chi nhánh nhiệm vụ:Bại gia.Làm một chung cực toàn năng người, làm sao có thể không một lần bại gia đây?Trong vòng 1 ngày tiêu hết 200 tỷ kim tệ.Độ khó: không biết.Thành công khen thưởng: 1 vạn điểm hối đoái cùng ngẫu nhiên một món khoa kỹ chế tác.Thất bại trừng phạt: kí chủ gặp xui xẻo 1 ngày.”
Thanh âm hệ thống vang lên làm Tiêu Hạo sửng sốt một chút, sau đó là mừng như điên.Mẹ nó, anh chờ ban phát nhiệm vụ đã lâu, yêu muốn chết hệ thống rồi.
Mấy nhân viên bất động sản thấy Tiêu Hạo đứng im như pho tượng, càng chắc chắn thằng này trong nội tâm có quỷ, càng dùng nửa con mắt miệt thị nhìn Tiêu Hạo.
Tiêu Hạo thấy vậy, đang lúc muốn tát cho đám mắt chó này biến về mắt người, Hà Mễ Mễ tay chân có chút luống cuống chạy ra cung kính hai tay dâng thẻ lên trả cho Tiêu Hạo nói ra.
“Quý khách tôn kính, ngài đã thanh toán xong 2 căn biệt thự.Còn có em xin gửi trả thẻ lại cho ngài.Mong ngài chờ một lúc, quản lý của em muốn gặp ngài, chắc là cũng sắp đến rồi.”
Đám nhân viên nhìn thái độ chuyển biến của Hà Mễ Mễ, tâm lý mắng thầm.Mẹ nó diễn kỹ chuyên nghiệp thế này mà không chịu đi đóng phim, chạy đi bất động sản công ty để khoe khoang mày diễn giỏi à?
Lúc này, ngoài cửa công ty chạy vội đến một nam tử trẻ tuổi.Người này chạy vào trong, ở đám nhân viên trạng thái mộng bức mà thở hổn hển, giọng nói hiển nhiên có chút thở không ra hơi.
“Ai...là..Tiêu Hạo tiên sinh?”
“Là tôi.”
Tiêu Hạo tiến đến mỉm cười chào hỏi người trẻ tuổi.Ở lúc người trẻ tuổi tỉ mỉ quan sát Tiêu Hạo, Tiêu Hạo cũng trong lòng đánh giá người nam trẻ tuổi này.
Cao 1m85, lông mày kiếm mắt sáng ngời, gương mặt dù lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp trai tuấn lãng của thằng này.Tiêu Hạo trong lòng một bụng nghi vấn:dáng tốt thế này không làm nam mẫu ảnh mà đi làm bất động sản chi nhỉ?
Mang theo tò mò, Tiêu Hạo mở ra tra xét thông tin.
Mục tiêu: Tống Nhạc(tên giả).
Chức nghiệp:Bất động sản Epicland quản lý(giả), Chân Vũ các thiếu các chủ.
Chiến lực:4.
Tu vi:không.
Quan hệ:khách hàng.
Hảo cảm:20.
Nhan trị:???
Tiêu Hạo xem xong có chút khó hiểu hỏi hệ thống.
“Hệ thống, cái này tên giả nghề giả là cái vẹo gì?”
“Vì Phá Vọng chi nhãn của kí chủ mới ở cấp 1 nên việc tra xét thông tin sẽ có hạn chế.Chỉ cần thăng lên cấp 2 thì có thể tra xét rõ ràng thêm một số thứ.”
Thanh âm hệ thống vang lên giải đáp.
“Vậy thì thăng cấp đi còn chờ gì nữa?”
Tiêu Hạo vội vàng nói.
“Đinh, kí chủ hiện tại không đủ điều kiện thăng cấp Phá Vọng chi nhãn, mời tiến hành nâng cấp hệ thống.”
“Tao XXX…”
Tiêu Hạo tức giận chửi ầm lên.Đứng một bên Tống Nhạc nhíu nhíu mày, có chút không vui khi bị Tiêu Hạo chửi.
“Tiêu Hạo tiên sinh, ngài đây là phát cáu vấn đề gì sao?chúng tôi dịch vụ khiến ngài không hài lòng?”
Cố nén trong lòng xúc động, Tống Nhạc cố lộ ra dáng tươi cười hỏi.
Tiêu Hạo cảm thấy bản thân có chút quá làm người ta hiểu lầm, lúng túng gãi đầu cười khan nói.
“Không, không, chẳng qua là bị người hố một chầu nên nghĩ lại thấy tức giận, không liên quan gì đến dịch vụ của mấy người.”
Tống Nhạc nghe vậy, biết là mình hiểu lầm cũng mở miệng xin lỗi.
“Thật xin lỗi, vừa nãy là bản thân tôi cũng không đúng khi hiểu lầm Tiêu Hạo tiên sinh, cũng mong ngài bỏ qua cho.”
Tiêu Hạo khoát tay lộ vẻ không quan trọng.
“Nói cho cùng là tôi thất thố chửi lên trước, nên tôi là người có lỗi mới đúng.”
Tống Nhạc lúc này cũng khôi phục lại chút thể lực, đưa ra cánh tay làm quen.
“Giới thiệu một chút, Tống Nhạc, quản lý của Epicland chi nhánh này.Hân hạnh được quen biết ngài.”
Tiêu Hạo cũng đưa tay ra đáp lại.
“Tiêu Hạo, học sinh cấp 3.”
Tống Nhạc gật đầu, trong lòng thầm nghĩ cái này chắc là công tử ca nào đó lấy tiền trong nhà ăn chơi bao nuôi gái đây.
Thế là Tống Nhạc có chút đánh giá lại cái này học sinh cấp 3.
“Tiêu Hạo tiên sinh, vì ngài mua của công ty chúng tôi 2 căn biệt thự nên chúng tôi gửi ngài một tấm thẻ chí tôn hội viên.Sau này nếu có nhu cầu mua biệt thự thì đưa ra thẻ này sẽ được giảm giá 10%.”
Tiêu Hạo tiếp nhận lấy thẻ, gật đầu cảm ơn.Tống Nhạc lúc này mới nói tiếp.
“Còn đây là chìa khóa của 2 căn biệt thự.Chìa bằng kim cương nhân tạo này là của căn biệt thự văn hóa Sa Huỳnh, chìa bằng vàng này là của căn phong cách Châu u.Nếu như ngài trải nghiệm biệt thự cảm thấy có cái gì vấn đề, cứ liên hệ với tôi, đây là danh thiếp.”
Tống Nhạc móc ra một tấm danh thiếp cùng hai cái chìa khóa đưa cho Tiêu Hạo.
“Được, nếu như có vấn đề gì trong quá trình tư vấn cho ngài mong ngài góp ý cho, để chúng tôi có thể trong thời gian sớm nhất khắc phục lỗi lầm.”
Tiêu Hạo trầm ngâm một hồi, ánh mắt lướt qua đám nhân viên dùng nửa con mắt nhìn mình nói.
“Tôi tại đây nhận thái độ phục vụ rất tốt, nhưng đó là chỉ đến từ 1 cô nhân viên tên Hà Mễ Mễ thôi.Còn lại thì tôi không dám chắc chắn là thái độ có tốt hay không?”
Nghe ra Tiêu Hạo trong giọng nói lời chế giễu, Tống Nhạc sắc mặt thoáng cái trầm xuống, cả giận chỉ đám nhân viên mắt chó khinh thiếu niên nghèo quát.
“Rất tốt, mấy người đối với khách hàng thái độ phục vụ là thế này sao?Tôi cũng đã nghe Hà Mễ Mễ nói về chuyện của mấy người đối với Tiêu Hạo tiên sinh thái độ.Mấy người từ hôm nay có thể cuốn gói rời khỏi đây, công ty này phương châm khách hàng là thượng đế chứ không phải nhìn người bằng nửa con mắt.”
Mấy cái nhân viên lúc này hối hận không thôi, chỉ nhìn bằng nửa con mắt mà phải bị mất việc.Hậu quả của việc nhìn bề ngoài mà khinh thiếu niên nghèo thì tự làm tự chịu.Tiêu Hạo nhìn thấy đám nhân viên cuốn gói xám xịt rời đi công ty, trong lòng thở phào.Mẹ nó, động vật 4 chân cuối cùng cũng đi nơi mình thuộc về.Ca quả thật không muốn gặp lại đám động vật 4 chân này nữa, quá là nhục nhã cho nhân cách của ca khi tiếp xúc với đám này.
Tống Nhạc lúc này cũng cười hỏi Tiêu Hạo.
“Tiêu Hạo tiên sinh thấy tôi xử lý thế này có hài lòng không?”
Tiêu Hạo cười cười, từ chối cho ý kiến mà chuyển sang đề tài khác.
“Đúng rồi Tống quản lý, biệt thự tôi đã mua đứt thì được toàn quyền sở hữu đúng không?Ngoại trừ cấp sổ hồng ra thì còn gì nữa không?”
Tống Nhạc suy nghĩ một hồi mới nói.
“Ngoài cấp cho ngài sổ hồng ra thì còn có giấy chứng nhận sở hữu đất cá nhân cùng thủ tục bảo hành biệt thự 50 năm.Nếu biệt thự trong 50 năm có sự cố gì mà không phải người làm thì sẽ được sửa chữa miễn phí.”
Tiêu Hạo nghe vậy hài lòng gật đầu, ngoắc tay nhóm 3 người, vất cái chìa vàng cho Cao Viễn.
“Tiểu Viễn, cầm.Mày từ hôm nay cũng dọn vào ở luôn đi.”
Cao Viễn lúc này dường như vẫn ở trong mộng chưa hồi phục tinh thần lại.Tiêu Hạo vậy tát lên mặt Cao Viễn một cái.
“Ban ngày mà nằm mơ cái gì hả thằng đần này.”
Cao Viễn hồi phục tinh thần lại, kích động nhảy dựng lên ôm Tiêu Hạo muốn hôn.
“Tuyệt vời!Hạo ca, anh quá tốt, tiểu đệ quá cảm động.”
Một bên Tống Nhạc nhìn thấy cảnh này, trong lòng một trận buồn nôn:chẳng lẽ công tử ca này là dạng nam nữ ăn sạch sao?
Tiêu Hạo vội vàng đẩy ra, trừng mắt nhìn Cao Viễn tức giận quát.
“Con mẹ mày, tao không muốn chơi gay, lỗ nhị của ca không muốn bị thông.”
Cảm nhận lúc này có 2 ánh mắt đăm đăm nhìn mình, Tiêu Hạo cảm thấy rùng mình một cái.Mẹ bà nó, ông xã hai em là người bị hại có được không?làm gì mà nhìn anh gê vậy đây?
Tiêu Hạo lúc này quay sang nhìn Tống Nhạc cười nói.
“Có lỗi với Tống quản lý, bọn tôi muốn tranh thủ thời gian đi xem biệt thự.Nếu có vấn đề gì tôi sẽ liên hệ.Tạm biệt, tôi đi.”
Đợi khi Tiêu Hạo nhóm người rời đi, Tống Nhạc lúc này cũng thở phào, tâm lý có chút nghẹn.Ông trời ơi, cuối cùng đồ biến thái cũng đã đi, hại mình sợ gần chết.Nếu hắn cầu bao nuôi mình cũng không biết làm gì à?Quá nguy hiểm, nam nữ đều ăn sạch trơn.
Đột nhiên Tống Nhạc nghe thấy gần công ty có tiếng cãi nhau, lòng hiếu kỳ nổi lên mà chạy ra ngoài nhìn xem.
Tống Nhạc sửng sốt một chút, này không phải nhóm người Tiêu Hạo tiên sinh mua biệt thự sao?Còn đám mấy chục người kia là ai?
Nhóm 4 người Tiêu Hạo chuẩn bị đi xem biệt thự đâu, ai biết lúc này đường lại bị vây quanh mấy chục thằng lưu manh cầm gậy sắt hung thần ác sát nhìn chằm chằm.
Tiêu Hạo khi thấy người đến, thầm nói đây không phải là thằng sắc lang bị mình đánh sưng mỏ rớt mấy cái răng sao?
“Anh hai chính là thằng này?”
Vương Cấu Lực sắc mặt dữ tợn chỉ hướng Tiêu Hạo nói giọng ngoàm ngoàm, hiển nhiên là do bị gãy mấy cái răng hàm.
Tiêu Hạo thấy phía sau Vương Cấu Lực bước ra thằng lưu manh nhuộm tóc xanh, có chút ngạc nhiên.
“Là mày?”
Vương Mạnh bước ra vừa nhìn thấy là Tiêu Hạo, trong nháy mắt như nhìn kẻ thù giết cha một dạng, nộ hống lên quát.
“Thì ra là mày thằng chó chết.Mấy thằng bây, lên cho tao.Thù mới nợ cũ tính hết thảy.”
“Chậm đã.”
Tiêu Hạo lúc này quát lên.
Vương Mạnh biết Tiêu Hạo tính dùng chiêu cũ, cười lạnh hô lên.
“Con mẹ mày, muốn lừa ông lần thứ 4, đi mẹ nó, lên đập chết con bà nó đi.”
Tiêu Hạo xua tay, sắc mặt nhìn chằm chằm Vương Mạnh.
“Ta nói này ông anh, lần trước bảo ông có bệnh không đi khám mà lại chạy ra ngoài rồi?chẳng lẽ bác sĩ chữa bệnh hiệu quả như vậy?mới 3 ngày đã khỏi rồi?”
Vương Mạnh nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, từ từ tái đi như gan heo, tức muốn ói máu quát.
“Con gái mẹ mày, cũng vì mày lừa tao mắc bệnh làm tao tâm lý sợ hãi.Đi khám thì bác sĩ nói tao chả có cái bệnh gì, còn bảo tao vào bệnh viện tâm thần kiểm tra thần kinh.Mày nói tao nên báo đáp mày thế nào đây hả?”
Tiêu Hạo nghe vậy, tâm lý sửng sốt một chút, sắc mặt có chút ngưng trọng lên.
“Lại lan đến thần kinh rồi, nhanh như vậy?”
“Mày nói cái chó gì lan đến thần kinh?”
Vương Mạnh nghe xong cả giận quát.
Tiêu Hạo sắc mặt bắt đầu nghiêm túc lên nhìn Vương Mạnh lắc đầu.
“Xong xong, đã tiến vào giai đoạn 2.Thế là hết hy vọng.”
Vương Mạnh lúc này đã triệt để hết kiên nhẫn, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Mày muốn nói con mẹ gì thì cứ nói ra, ấp a ấp úng như đàn bà vậy?”
Tiêu Hạo cũng không giấu diếm thở dài, nhìn Vương Mạnh với ánh mắt thương hại.
“Ông anh đã bước vào giai đoạn 2 của bệnh này rồi.Bác sĩ sở dĩ bảo anh đi bệnh viện tâm thần kiểm tra là vì nó đã lan đến dây thần kinh, còn ông ta nói đã khỏi rồi là do cảm giác đau nhức truyền đến thần kinh tiếp nhận hết còn đâu.”
Vương Mạnh nghe vậy sửng sốt, chợt cả giận nói.
“Lời mày nói làm sao tin được?”
Tiêu Hạo nghe vậy lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
“Thì cũng như lần trước, thử chẳng phải sẽ biết sao?”
Vương Cấu Lực đứng một bên nghe hai người đối thoại một mặt mộng bức, cứ tưởng là hai người rất quen. Âm thầm tiến lên giục Vương Mạnh.
“Anh hai, anh phải làm chủ cho em.Thằng này đánh em rớt mấy cái răng cửa chẳng lẽ anh không thèm quan tâm thằng em này sao?”
Vương Mạnh nghe vậy, tâm lý xúc động muốn đập chết cái thằng em ngu ngốc này.Con mẹ mày, mạng tao bây giờ ngàn cân treo sợi tóc, còn phải mời người ta chữa trị dùm đây.Đừng nói đánh mày rớt mấy cái răng, dù rớt nguyên cả hàm ông cũng phải nhịn xuống.
“Vương Cấu Lực thằng ngu này, tao không biết mày có phải là em tao không?sao mà lại ngu như con bò vậy?”
Vương Mạnh cả giận quát Vương Cấu Lực.
Vương Cấu Lực trong lòng tố khổ, ủy khuất nói.
“Anh hai, làm gì mà mắng em?em bị người ta đánh chẳng những anh không giúp em đập nó mà còn chửi em ngu như bò.Em cũng nghi ngờ, anh rốt cuộc có phải là anh ruột em không?”
Bình luận truyện