Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 33: Kịch chiến Lục Sơn



Donut coffee đường Nguyễn Trải.

Ngồi trong một góc, mang kính râm Cố Khuynh Thành khuôn mặt lộ chút thấp thỏm cùng khẩn trương, trong lòng thầm nghĩ:Liệu Tiêu thần y sẽ đồng ý với yêu cầu của mình sao?Quả thật nói với một người mới quen việc này có chút kỳ lạ nhưng không còn cách nào khác a.

Cố Khuynh Thành lỡ chơi đánh cược với cô bạn thanh mai trúc mã Dương Sơ Tuyết rồi.Nếu bị thua mà nói, bảo đảm cô nàng sẽ xách lên mấy cái lý do kỳ quái chơi xấu mình cho xem.Trong lòng quả thật có chút hối hận khi mở cược.Khi không mở cái gì nói mình có bạn trai làm chi, quả đúng là cái miệng hại cái thân mà.

Đang lúc Cố Khuynh Thành thất thần, bên ngoài người như ong vỡ tổ xì xào bàn tán cùng nhìn một phương hướng.Cố Khuynh Thành cũng theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Một chiếc xe vô cùng sang chảnh, xa xỉ.Xung quanh đều khảm mấy viền kim cương tự nhiên nhìn rất khoa trương.Mấy nam nhân ngồi trong quán cà phê thì ghen ghét, nữ thì hâm mộ.

Nhưng đợi khi nhìn thấy người xuống xe thời điểm, đám người triệt để trợn tròn mắt.Tiêu Hạo ăn mặc giản dị giày thể thao, quần jean xanh áo thun trắng bước vào quán cà phê.

Bị mọi người nhìn có chút chăm chú, Tiêu Hạo thần sắc không được tự nhiên, ngoắc tay nói với Tống Nhạc.

“Tiểu Nhạc, xuống xe đi vào với Hạo ca.”

Lúc này xuống xe cái người lái xe lại là một anh chàng đẹp trai mặc đồ vest đắt tiền, đi đến chỗ Tiêu Hạo gật đầu, có chút không xác định hỏi.

“Hạo ca, người anh gặp chắc chắn là ở trong này?”

Tiêu Hạo ừ một tiếng bảo.

“Đi thôi, nếu gọi điện trước thì chắc cũng đã chờ lâu.”

Tổ hợp hai người ở ánh mắt quái dị của đám người khách hàng mà bước vào trong quán cà phê.

Sau khi hai người đi rồi, nhóm khách hàng ngồi phía ngoài quán cà phê triệt để ồn ào.

“Trời ơi, trong tiểu thuyết tao có đọc ẩn hình phú nhị đại lại xuất hiện ngoài đời thật.”

“Thằng này quả thật biết giả heo ăn hổ mà.Không ai nghĩ nó sẽ là điển hình ẩn mình phú nhị đại giữa lòng đô thị.”

“Mày biết cái đết gì?cái xe kia biết giá bao nhiêu sao?Vì nhà anh tao là dân chuyên chơi xe nên nhìn là tao biết ngay.Ít nhất cũng phải 20 tỷ kim tệ đó.”

“Mày im đi, mày mới là thằng ngu học.Xe đó là của hãng Universe nhập vào duy nhất 1 chiếc duy ở S quốc nhân kỷ niệm đoàn làm phim Avenger 3 quay chụp ở nước mình ấy.Biết nó giá bao nhiêu sao?25 triệu euro, tương đương 50 tỷ kim tệ đó.”

“Tao tào, vô hình trang bức trí mạng nhất.Đại ca mời nhận của tiểu đệ một lạy.”

Cố Khuynh Thành nhìn thấy người xuống xe sang trọng này là Tiêu Hạo, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc một chút rồi khôi phục lại vẻ bình thường.

Nàng dùng tay vẩy ra hiệu hai người tiến đến.Tiêu Hạo đến cũng đã nhìn thấy Cố Khuynh Thành vị trí, mang theo Tống Nhạc đi đến bàn nàng.

Đợi hai người ngồi xuống, Cố Khuynh Thành hỏi.

“Hai người uống gì tôi mời.”

Tiêu Hạo lắc đầu nói.

“Có gì thì nói nhanh lên, tôi không thích ngồi ở đây để dây dưa dài dòng.”

Cố Khuynh Thành nghe vậy, trong bụng một trận tức giận.Ông có phải là cái đàn ông không?Được bản đại minh tinh mời đến mà còn làm ra dáng.Chẳng lẽ mình mị lực giảm xuống?

Khẽ cắn môi đỏ mọng, Cố Khuynh Thành cố nén tức giận mà tươi cười nói.

“Không biết Tiêu thần y có thể giúp tôi một chuyện được không?”

Tiêu Hạo nghe vậy, có chút không kiên nhẫn nói lại lần nữa.

“Tôi nói rồi, vào chính sự.Không muốn để tôi nhắc lại lần thứ 3.”

Mẹ nó, ca còn muốn về nhà tu luyện đâu rồi.Kẻ thù ca ở trong tối rình như hổ đói.Không mạnh lên thì bị bọn nó thông cho chết sao?Cô nói xem mạng nhỏ quan trọng hay nói nhảm quan trọng đây?Tiêu Hạo trong lòng cũng có chút tức giận thầm nghĩ.

Cố Khuynh Thành nghe vậy quả thật tức muốn điên.Nhưng mình quả thật là có chuyện muốn nhờ người ta, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.Cố nặn ra cái nụ cười miễn cưỡng nói.

“Chuyện là ông nội tôi bệnh cũng được Tiêu thần y chữa khỏi.Ông có nói là mời Tiêu thần y tuần sau tham dự một cái yến hội do ông tổ chức, mục đích là vì cảm ơn Tiêu thần y cứu mạng.”

Tiêu Hạo nghe vậy làm tưởng là chuyện gì quan trọng, trong thật muốn chửi má nó.Chuyện này không phải nói ra trong điện thoại là được sao?còn phải hẹn ra đây, móa cho ca là rảnh mà đến xem mày nói bấy nhiêu đây sao?Dù có là đại minh tinh ca cũng không thèm cho mặt mũi.

Tiêu Hạo sắc mặt lúc này có chút khó coi, giọng nói có chút trầm thấp.

“Cô hẹn tôi ra đây chỉ có bấy nhiêu đây?”

Cố Khuynh Thành nghe vậy sững sờ, chợt hơi chút đỏ mặt nói ra mình yêu cầu.

“Tôi muốn trong bữa tiệc Tiêu thần y có thể giả làm bạn trai tôi có được không?”

“Nà ní?”

Tiêu Hạo nghe nàng yêu cầu có chút ngạc nhiên, mặt không biểu tình hỏi lại.

“Tôi và cô rất quen?”

“Không.”

“Vậy thì bằng cái gì tôi phải đồng ý làm bạn trai giả của cô?”

“...”

Cố Khuynh Thành nụ cười trên mặt cứng đờ, trong lòng không phục.Không phải là nam nhân được người đẹp nhờ làm giả bạn trai đều không chút do dự đồng ý sao, cái này có chút không đúng à.

Tiêu Hạo cũng bị nàng xách cái yêu cầu này cho vui, nhưng nghĩ lại trong nhà có hai bình dấm chua.Nếu để hai nàng biết mình đi giả bạn trai với đại minh tinh bị hiểu lầm thì dễ bị chua đến chết à nha.

Cố Khuynh Thành tức giận ngực phập phồng, đứng lên khỏi ghế chống nạnh quát.

“Bằng tôi là mỹ nữ không được sao hả?”

Tiêu Hạo bị nàng phản ứng cho mẹ nó ngốc, chợt sắc mặt biến lạnh xuống.

“Là mỹ nữ thì muốn làm gì là làm cái đó sao?Cô cho mình là ai hả?Dù cô có là đại minh tinh đi chăng nữa thì cũng là người.Đừng nghĩ bản thân có cái túi da đẹp rồi muốn tùy hứng làm gì thì làm.Đúng thật mẹ nó có bệnh.Tiểu Nhạc đi thôi, ở đây một hồi lây bệnh ảo tưởng của con mụ này nữa.”

Tiêu Hạo phất tay ra hiệu Tống Nhạc, ở Tống Nhạc ánh mắt khó hiểu mà hai người cùng rời đi.

Hai người rời khỏi quán cà phê không bao lâu, một tiếng tức giận rít gào lên trong quán cà phê làm đám người sững sờ.

“Chết Tiêu Hạo, thối Tiêu Hạo.Bản đại minh tinh mời cậu là cái vinh hạnh mà dám từ chối.Học một chút bản sự y thuật thì nghĩ mình giỏi lắm sao, chờ đó cho tôi.”

Cố Khuynh Thành tức giận gỡ ra kính râm lộ khuôn mặt tuyệt mỹ vất xuống đất dậm nát.

Mọi người trong quán thấy được cô gái vừa hẹn với xe 50 chục tỉ phú nhị đại là đại minh tinh Cố Khuynh Thành.Cả đám như một làn sóng ào ào chạy đến vây quanh nàng lại chụp hình, quay phim các kiểu.

Sau một hồi chật vật thoát khỏi đám fan cuồng, Cố Khuynh Thành gương mặt có chút khó coi, tức giận giậm chân.

“Đừng để bản đại minh tinh bắt được mày cái cán, nếu không bà đây chơi chết mày.”

Trên xe, Tống Nhạc ánh mắt khó hiểu nhìn Tiêu Hạo hỏi.

“Hạo ca, sao anh lại từ chối người ta đâu?Em cũng ngạc nhiên, hẹn anh ra lại là Cố đại minh tinh thật ấy chứ.”

Tống Nhạc trong lòng quả thật có chút kinh ngạc, không hiểu sao lại kèm theo một chút chua chua, đồng thời cảm thán Tiêu Hạo số đào hoa quả thật là mạnh.Bên người có hai cô bạn gái không nói, bây giờ lại thêm một cái đại minh tinh chủ động nhờ vả làm bạn trai giả.Nếu là nam nhân thì chắc chắn sẽ ghen ghét Tiêu Hạo đến muốn ăn người.

Tiêu Hạo cười cười, bất đắc dĩ bĩu môi lại nói.

“Thôi đừng nhắc lại làm gì, không ngờ đại minh minh nổi tiếng mà đầu óc có bệnh.Khi không hẹn ra nhờ tao làm bạn trai giả, còn phải đồng ý vì nàng là mỹ nữ.Đây là cái mẹ gì logic?không phải có bệnh là gì?”

Quả thật Tiêu Hạo trong lòng thật không thể hiểu nổi.Một cái Tiên Thiên sơ kỳ cao thủ Vũ tu mà chạy đi tìm mình làm giả bạn trai, không lẽ là nàng đánh mình chủ ý?tiếp cận rồi sau đó đẩy ngược lại đây?

Tiêu Hạo trong lòng yy một hồi nghĩ đến.Tiêu Hạo muốn nói cái gì, đột nhiên trong lòng có một loại dự cảm xấu.Chợt, Tiêu Hạo vọt lên tay lái xách Tống Nhạc lên đạp cửa xe văng ra ngoài nhảy ra quát.

“Đi.”

Ở xe đang chạy lực quán tính, cũng nhờ Tiêu Hạo dùng linh khí bảo hộ Tống Nhạc nên bị té lăn xuống đường chỉ trầy da.

Hai người có chút chật vật đứng dậy, Tống Nhạc lúc này có chút tức giận nói.

“Hạo ca, anh đây là muốn làm gì?sao lại khi không làm cái trò nguy hiểm này?”

Chợt, Tống Nhạc thấy sắc mặt của Tiêu Hạo có chút không đúng quay đầu nhìn lại, Tống Nhạc thấy một cái lão già đang lộ ra ánh mắt đầy sát khí nhìn Tiêu Hạo.

“Thằng nhóc con, xem như mày thoát nhanh.Tao vốn dĩ nghĩ tạo thành một cái tai nạn xe cộ cho mày chết thống khoái, nhưng bây giờ tao thay đổi chủ ý.Tao muốn ngũ mã phanh thây, ăn thịt, uống máu mày đến hết cặn luôn mới thôi.”

Tiêu Hạo sắc mặt ngưng trọng nhìn Lục Sơn cả giận.

“Con rùa già, mày là người của Huyết Linh giáo?”

Lục Sơn nghe Tiêu Hạo mắng mình con rùa già, sắc mặt triệt để khó coi, tức giận muốn phun ra lửa.

“Tao có tên éo phải con rùa già.Mày nên nhớ, người giết mày gọi Lục Sơn.Còn việc tao là người Huyết Linh giáo hay không, mày không cần biết, vì mày sắp chết.”

Tiêu Hạo cả giận mắng to.

“Đậu má, khinh người quá đáng.”

Tiêu Hạo một tay xuất ra Âu Phong kiếm, một tay tụ khí sử dụng vũ kỹ quát.

“Diệu Đề Chỉ, đi.”

Lục Sơn thấy vậy cười lạnh.

“Biết tiên hạ thủ vi cường, rất tốt.Tao cũng sẽ chơi đùa với mày một chút.Tiểu Phong Nhận thuật, đi.”

Lục Sơn bàn tay lúc này ngưng tụ thành một cây đao ngắn kèm tiếng gió rít gào, phóng hướng Tiêu Hạo mà đến.

Sau đó, Lục Sơn tiếp tục vận dụng tiểu pháp thuật.

“Thổ Hành thuật, đi.”

“Hỏa Cầu thuật, đi.”

Tiêu Hạo một hơi bị vây quanh công kích 3 cái pháp thuật, chật vật thoát một cái, đỡ một cái, trúng đòn một cái, khóe miệng chảy ra máu tươi.

Khạc ra ngụm máu, Tiêu Hạo tức giận mắng.

“Đậu phộng thật khó chơi.Con rùa già, mày triệt để làm Hạo ca tức giận.”

Lục Sơn cười khát máu lộ vẻ dữ tợn.

“Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, để tao tiễn mày đi hoàng tuyền lộ.”

Lục Sơn từ trữ vật giới chỉ lấy ra một thanh đao quát lên.

“Linh Sát đao pháp thức thứ nhất, Địa Linh sát.”

Vô số luồng đao khí xuất phát từ thanh đao hướng Tiêu Hạo mà đến.Tiêu Hạo thấy vậy kinh hãi, cái này Địa Linh sát thi triển trong tay con rùa già này mạnh hơn thằng Trúc Cơ kỳ đối chiến mình trước đó.

Tiêu Hạo dùng kiếm đỡ được mấy luồng đao khí, còn lại đều bị đánh vào người làm quần áo bị chém rách mướp như thằng ăn xin, ở những chỗ đao khí chém qua đều đang chảy máu.

“Haha, mày cười nữa đi.Trò hay còn ở phía sau đâu rồi.”

Thấy Tiêu Hạo chật vật, Lục Sơn lên tiếng cười to, làm cái thủ thế chuẩn bị ra chiêu quát lên.

“Linh Sát đao pháp thức thứ hai, Thiên Linh sát.”

Lúc này, đao khí không phải tản ra xung quanh nữa mà ngưng thực thành một thanh đao khí vừa dài vừa to hướng đến Tiêu Hạo.

Tiêu Hạo sắc mặt khó coi nhìn thanh đao khí to lớn hướng về phía mình, mặt trầm xuống cố dùng một chút lực lượng cuối cùng xuất ra vũ kỹ.

“Diệu Đề chỉ, đi.”

Một chỉ đánh ra nhưng không cản được thanh đao khí đường đi.Tiêu Hạo thấy vậy cả kinh, đưa Âu Phong kiếm ra đỡ lấy.

Keng một tiếng, Âu Phong kiếm bị gãy làm đôi, Tiêu Hạo phun ra một ngụm máu tươi văng xa 5, 6 mét.

Lục Sơn thấy vậy đắc thế không tha người, vọt đến tiến hành đánh ra một chưởng vào tim Tiêu Hạo.

“Chết đi.”

Tiêu Hạo thấy Lục Sơn vung chưởng sắp đến tim mình, nội tâm một trận tuyệt vọng.Kiếm gãy, người cũng gãy theo.

Đứng trước nguy cơ sống chết, Tiêu Hạo đầu óc bỗng nhiên trở nên bình tĩnh đến dọa người.Ánh mắt cứ đờ đẫn nhìn về phía trước.Trong nội tâm không ngừng vang lên câu hỏi.

“Kiếm vì sao gãy?kiếm vì sao gãy?”

“Kiếm gãy nhưng tâm ta không gãy.Trong tay ta không có kiếm nhưng trong lòng có kiếm.”

Tiêu Hạo lúc này nhắm mắt lại, rồi giống lĩnh ngộ được cái gì đó hoàn toàn mới, hai mắt lúc này bất ngờ mở ra lóe lên một đạo kiếm quang.Xung quanh cơ thể bắt đầu ngưng tụ ra từng tia từng tia khiếp người khí thế của một thanh kiếm phong mang tất lộ.

Lục Sơn chưởng vừa đến lại bị phản chấn văng ngược trở ra.Nhìn lấy cánh tay mình từng chỗ bị chi chít vết cắt, Lục Sơn ánh mắt kinh hãi nhìn Tiêu Hạo khó có thể tin kinh hô.

“Kiếm ý, mày lại lĩnh ngộ Kiếm chi ý cảnh?Đáng chết.”

Lục Sơn trong lòng quả thật muốn chửi mẹ.Thằng này rốt cuộc là yêu nghiệt gì?ở Luyện Khí kỳ thì lĩnh ngộ ý cảnh, mà còn là một trong những ý cảnh mạnh nhất Kiếm chi ý cảnh.Trong khi đó mình tấn cấp Trúc Cơ viên mãn đã lâu còn chưa chạm tới một cọng lông chim của ý cảnh nữa.

Ý cảnh là một loại ngộ đạo giai đoạn đầu.Khi đạt đến Trúc Cơ viên mãn, muốn tiến hành kết đan thì phải lĩnh ngộ ít nhất một loại ý cảnh mới có thể từ Giả Đan ngưng tụ thành công Kim Đan.

Hôm nay Lục Sơn xem như là triệt để sụp đổ thế giới quan của mình.Trong lòng quả thật có chút hối hận khi không tìm hiểu kỹ đối phương là ai mà ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện