Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 41: Hiếu kỳ



Thấy mấy cái lưu manh trước khi rời đi còn ném cho mình cái ta hiểu ánh mắt, Tiêu Hạo quả thật bất đắc dĩ:bọn mày đây là cái gì ánh mắt?

Mục Hi Ngọc bị Tiêu Hạo mấy câu nói mà đuổi đi đám lưu manh cho sững sờ, chợt cười lạnh.

“Hóa ra kẻ chủ mưu sau màn đùa bỡn cảnh sát là cậu?mau theo tôi về đồn điều tra.”

“What?”

Tiêu Hạo bị Mục Hi Ngọc câu nói cho mộng bức, lộ vẻ không hiểu hỏi.

“Cái gì về đồn?”

Mục Hi Ngọc có chút không kiên nhẫn móc ra còng tay.

“Còn dám ngụy biện, ban ngày ban mặt dám sai sử đám lưu manh đùa bỡn cảnh sát.Để bà cô bắt mày về đồn xem còn mạnh miệng nữa không.”

Tiêu Hạo cũng biết là Mục Hi Ngọc hiểu lầm, bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi.

“Ta nói chị cảnh sát, em đây là một công dân tốt à.Thời đại này làm người tốt việc tốt thật khó khăn, bản thân cứu người lại bị xem là tội phạm.”

Mục Hi Ngọc triệt để tức giận quát lên.

“Đúng là dám làm mà không dám nhận, cậu vẫn còn là học sinh làm sao có thể hư hỏng như vậy đâu.Theo tôi về đồn tiếp nhận điều tra.”

Tiêu Hạo lúc này cũng quét ánh mắt nhìn chằm chằm ngực Mục Hi Ngọc.Cô nàng này tức giận thở hổn hển mà ngực phập phồng lên lại có tư vị khác à nha.Không ngờ dáng người lại tốt, ngực lại to nữa đâu.

Mục Hi Ngọc thấy Tiêu Hạo không trả lời, còn dùng ánh mắt nhìn ngực mình chằm chằm, khuôn mặt lộ ra nụ cười lạnh thấu xương hỏi.

“Đẹp mắt không?”

Tiêu Hạo theo bản năng đáp.

“Đẹp.36D cỡ ngực, bóp chắc là sướng lắm.”

Mục Hi Ngọc đã triệt để bạo phát, giận dữ mà vung cái tát lên mặt Tiêu Hạo.

Tiêu Hạo nhanh chóng bắt lấy nàng tay cười hì hì.

“Chị cảnh sát, đánh người không muốn đánh mặt à nha.”

Mục Hi Ngọc tức muốn điên, dùng chân làm một cái đoạn tử tuyệt tôn cước quát.

“Đồ lưu manh, đồ biến thái, chết đi.”

Tiêu Hạo thấy cước đá đến cậu nhỏ, trong lòng mắng to nữ lưu manh.Vì không muốn mấy cô vợ nhỏ thành quả phụ thủ tiết, Tiêu Hạo dùng tay còn lại chụp lấy chân của Mục Hi Ngọc sắp đá trúng cậu nhỏ, có chút cười khổ nói.

“Ta nói này chị cảnh sát, hạ thủ cũng không cần ác thế chứ.”

Mục Hi Ngọc bị giữ một tay một chân, vùng vẫy muốn thoát đi nhưng vô dụng.Đột nhiên, Mục Hi Ngọc muốn dùng chân còn lại đá một lần nữa vào cậu nhỏ Tiêu Hạo.

“Đậu phộng, thằng nhỏ của tôi có thù với cô à?cái bà điên cảnh sát này.”

Tiêu Hạo tức giận mắng to, vội lách người tránh né mà té nằm xuống đường, nhưng theo đà cũng kéo Mục Hi Ngọc theo.

Tiêu Hạo bị Mục Hi Ngọc đè xuống đường, bởi lực kéo quá lớn nên Mục Hi Ngọc theo bản năng té xuống làm môi nàng chạm vào môi Tiêu Hạo.

Hai người cũng bị biến cố bất ngờ cho không phản ứng kịp.

Lúc này hai nữ cũng chạy đến.Khi chứng kiến cảnh này, hai bình dấm chua bắt đầu rít gào lên.

“A, ông xã lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt, con hồ ly tinh kia buông ra ông xã.”

“Hồ ly tinh đáng chết, còn dám mặc đồng phục cảnh sát câu dẫn ông xã.Bọn bà không cho mày một trận giáo huấn không được mà.”

Mục Hi Ngọc thấy có 2 nữ sinh chạy đến kêu gào cho mộng, đột nhiên thét lên chói tai.

“Aaaa, đồ biến thái.”

Tiêu Hạo đứng lên thì gò má đã có hai cái dấu tay đỏ rần.Hai nữ tựa cười mà không cười nhìn hắn.Biết là không ổn, Tiêu Hạo vội cười khan giải thích.

“Hai vị phu nhân, đây là cái hiểu lầm, thật ra anh,..”

Không đợi Tiêu Hạo nói hết, Mục Hi Ngọc giận dữ cắt ngang nhào đến.

“Chết lưu manh, chết biến thái, lấy đi nụ hôn đầu của bà còn dám nói hiểu lầm.Bà đây liều với mày.”

“Đậu xanh cái thằng uống rau má, lại là đoạn tử tuyệt tôn cước.Bà điên dừng tay, có gì từ từ nói.”

Tiêu Hạo không muốn thấy cảnh cậu nhỏ bị đá bể mà vừa chạy vừa hét lên.

Mục Hi Ngọc bị gọi bà điên, tức muốn điên tiết, tóc tai có chút bù xù hét.

“Chết biến thái đứng lại, dám mắng bà điên, hôm nay bà không đập mày thành đầu heo thì tên bà viết ngược lại.”

Hai người một đuổi một chạy, đến bãi đỗ xe cũng rượt quanh mấy cái xe.Một hồi, Mục Hi Ngọc tức thở hổn hển tay phát run chỉ Tiêu Hạo.

“Chết biến thái, mày ăn cái gì mà khỏe vậy?”

Tiêu Hạo bị đuổi chạy mấy chục vòng mà không đổ mồ hôi không thở gấp làm nàng có chút ngạc nhiên hỏi.

“Thì ăn cơm chứ ăn cái gì?nói vậy cô yếu thể lực là mỗi ngày chỉ biết ăn quà vặt thôi à?”

Mục Hi Ngọc đang mệt, nghe Tiêu Hạo châm chọc làm tức muối ói máu.

“Chết biến thái, bà cô ăn cái gì cũng không liên quan đến mày.Mau theo bà cô về đồn, nhanh!”

Ninh Tuyết Yên cùng Khương Du Du cũng nhịn không được.

“Nè, cô cái hồ ly tinh này nghĩ mình là ai à?ban ngày ban mặt mặc đồ cosplay cảnh sát mà còn hùng hổ với chồng bọn tôi hả?”

“Đồ không biết xấu hổ hồ ly tinh.Hừ.”

Thấy hai cô nữ sinh này mắng mình, Mục Hi Ngọc mới để ý tới hai cô này gọi chết biến thái là chồng, trong lòng càng khẳng định Tiêu Hạo là cái biến thái.

“Chết biến thái, bà đây bắt mày vì tội danh cưỡng bức con gái nhà lành, mau theo bà đi đồn cảnh sát.”

Tiêu Hạo thật con mẹ nó tức giận, mở miệng mắng.

“Cô cái đồ ngực to mà não phẳng này, ngoại trừ mấy ý nghĩ gán tội danh cho người khác thì còn gì nữa không?đúng là cái bà điên mà.”

Lười nhác để ý đến Mục Hi Ngọc cái này nữ cảnh sát ngực to không não, Tiêu Hạo quay sang nói với sắc mặt khó coi hai nữ.

“Hai vị bà xã, đi thôi.Đây là cái hiểu lầm, còn về cái bà điên này thì mặt xác bả đi thôi.”

Tiêu Hạo móc ra remote mini mà đi đến xe mình ấn mở cửa ra.Ở Tiêu Hạo nhóm ba người lái xe rời đi, Mục Hi Ngọc quả thật tức đến dậm chân mắng.

“Cái đồ lưu manh, chết biến thái, trả lại bà nụ hôn đầu đây.”

Mục Hi Ngọc muốn chết tâm đều có.Vốn dĩ muốn để lại nụ hôn đầu cho chồng tương lai, ai biết được hôm nay lại bị một cái lưu manh, siêu cấp biến thái cho đoạt đi.

Không đúng.Mục Hi Ngọc mới nhớ tới chiếc xế hộp mà Tiêu Hạo lái đi, biển số là màu đỏ số 999999, trong lòng cả kinh:lại là biển số đỏ, người này rốt cuộc là ai?Mục Hi Ngọc cũng biết người sở hữu xe này đều là những đại nhân vật không giàu sang thì lai lịch không đơn giản.Mục Hi Ngọc bắt đầu hiếu kỳ thân phận của Tiêu Hạo.

Lái xe về nhà, nằm trong bồn tắm, Tiêu Hạo một trận buồn bực:hôm qua thì gặp cái đại minh tinh bệnh thần kinh, hôm nay lại gặp cái ngực to không não nữ cảnh sát.Đúng thật mẹ nó đen như chó mực.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên.Khương Du Du bên ngoài nói.

“Chồng, anh có điện thoại này.”

Tiêu Hạo trong bồn tắm mới nói.

“Mang vào phòng tắm giúp anh với.”

Khương Du Du mở cửa phòng tắm ra, Tiêu Hạo không trả lời điện thoại ngay mà đứng lên người đầy xà phòng nhào đến ôm Khương Du Du ném vào trong bồn tắm.

Bị Tiêu Hạo hành động bất ngờ cho không phản ứng kịp, Khương Du Du đỏ mặt mắng.

“Lưu manh ông xã, anh muốn làm gì?”

Tiêu Hạo cười hắc hắc.

“Cái gì cũng đã nhìn, em còn ngại ngùng cái gì?tất nhiên là tắm uyên ương à nha.”

Thấy chuông điện thoại vẫn còn reo, Tiêu Hạo thấy số là của Trình Đông ấn trả lời cười nói.

“Anh Đông, thế nào rồi?là dược thảo tìm được sao?”

“Đúng vậy.Hôm nay nếu thần y có rảnh thì đến Hồi Xuân các nhận dược thảo nha.”

“Được, đầu giờ chiều em sẽ đến.Cảm ơn.”

Tiêu Hạo cúp máy, Khương Du Du mới hỏi.

“Chồng, là mua dược thảo gì à?”

“Chỉ là mấy chủ dược luyện chế hai loại đan dược cấp thấp giải độc đan cùng thanh tâm đan thôi.”

Khương Du Du kinh ngạc nhìn Tiêu Hạo.

“Anh sẽ còn luyện đan?”

Tiêu Hạo gãi gãi đầu cười nói.

“Chỉ muốn thử luyện đan thôi.Vì lúc đầu không có tiền nên dự định luyện chế ít đan dược bán kiếm tiền.”

Khương Du Du sững sờ sau đó hỏi.

“Anh đã luyện đan bao giờ chưa?”

Tiêu Hạo lắc đầu: “Chưa.”

Khương Du Du tức giận bóp Tiêu Hạo cái eo.

“Chưa thử qua mà dám chắc luyện chế thành công.Luyện đan mới nhập môn bị nổ lô là chuyện bình thường, anh mạnh miệng nói vậy không sợ bị trời đánh à.”

Tiêu Hạo bất đắc dĩ sờ sờ mũi, trong lòng oán thầm:Hạo ca là bật hack có được không à?đừng lấy lẽ thường để đo lường Hạo ca với mấy cái yếu gà kia.

Đang muốn nói gì nữa, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.Tiêu Hạo tức giận mắng.

“Đáng chết, sao hôm nay Hạo ca muốn thử một lần cảm giác trong nước đâu.Mẹ nó, để xem rốt cuộc là ai làm hỏng ca chuyện tốt.”

Tiêu Hạo cầm điện thoại lên, sửng sốt một chút:không phải là số của bệnh thần kinh đại minh tinh sao?

Lười nhác phản hồi điện thoại mà vứt sang một bên, Tiêu Hạo cười hắc hắc nhìn Khương Du Du.

“Du Du bà xã, đến, chúng ta cùng tắm uyên ương nào.”

Tiêu Hạo nhìn quần áo ướt đẫm Khương Du Du lại có một phen khác tư vị.Dùng tay luồng vào trong cởi ra áo ngực cùng quần lót nàng.Nhìn thấy hai khỏa anh đào nhô ra cùng vùng thảo nguyên đen nhánh như ẩn như hiện, Tiêu Hạo khô khốc nuốt nước miếng một cái chuẩn bị nhào đến ăn Khương Du Du.Chuông điện thoại vẫn cứ vang lên không ngừng.Tiêu Hạo thật mẹ nó phiền, dục hỏa cũng bị tiêu tán, mất hứng mà lạnh giọng trả lời.

“Đồ bệnh thần kinh đại minh tinh, không đi khám bệnh mà gọi tôi làm gì?”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ho khan già nua, có chút không ý tứ nói.

“Xin lỗi đã làm phiền Tiêu thần y, lão hủ là người lần trước được Tiêu thần y chữa tốt đây.”

“Cố lão gia tử?”

Tiêu Hạo không xác định hỏi.

“Là lão hủ, chuyện là lão hủ tuần sau thứ 4 có tổ chức một bữa hào môn yến để cảm tạ ơn cứu mạng của Tiêu thần y, hy vọng Tiêu thần y có thể bỏ chút thời gian đến để lão hủ bày tỏ thành ý cảm ơn ngài.”

Tiêu Hạo có chút chần chờ, nhưng sau đó vẫn gật đầu đáp ứng.

“Được, nhưng vì tuần sau cũng ngày thứ 4 tôi có hẹn với bạn rồi.Mà yến hội tổ chức từ mấy giờ?”

“6 giờ tối là bắt đầu, Tiêu thần y có thể đến trễ một chút cũng không sao cả.”

“Tốt, vậy có gì tôi đến sẽ gọi điện cho lão gia tử.”

“Vậy thì tốt quá, cảm ơn Tiêu thần y nể mặt lão hủ.Nếu Khuynh Thành có gì đắc tội ngài, mong ngài bỏ qua cho nàng.”

“Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ.Vậy nha, có gì lúc đó gặp, lão gia tử cứ theo mấy thang thuốc bổ khí huyết uống là khỏi.Tạm biệt.”

Tiêu Hạo cúp điện thoại, trong lòng oán thầm:sau ông cháu mà tính cách khác biệt một trời một vực thế này.

Cố gia trong phòng khách, Cố Khuynh Thành đứng một bên nghe toàn bộ cuộc trò chuyện quả thật tức muốn điên rít gào lên.

“Chết Tiêu Hạo, thối Tiêu Hạo, dám mắng bản đại minh tinh bệnh thần kinh.Tức chết bà, tức chết bà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện