Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống
Chương 53: Cao Viễn bị đả kích
Buổi sáng đồng hồ chỉ đúng 6 giờ, Tiêu Hạo cũng từ tu luyện tháp mà trở về phòng.Ba nữ nhìn thấy Tiêu Hạo đột nhiên xuất hiện mừng rỡ hỏi.
“Ông xã thế nào?”
Tiêu Hạo cười hắc hắc đắc ý nói.
“Tất nhiên là thu hoạch không nhỏ rồi, mấy em xem tu vi của anh thế nào?”
“Luyện Khí tầng 18?”
Dương Sơ Tuyết tu vi còn yếu nên không nhìn thấu, Ninh Tuyết Yên cùng Khương Du Du liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tiêu Hạo tăng lên đến 3 cảnh giới nhỏ, có chút khó tin kinh hô lên.
“Thế nào?có phải không rất bất ngờ?”
Hai nữ có chút lo lắng nhìn Tiêu Hạo.
“Ông xã, anh tu vi tiến nhanh như vậy rất dễ bị hao tổn căn cơ, sau này con đường tu luyện rất dễ bị trở ngại, độ kiếp rất dễ bị tâm ma xâm lấn.”
Tiêu Hạo nghe vậy nhíu nhíu lông mày, trong lòng cũng nhớ đến những gì mà hệ thống nhắc nhở cùng cái công pháp trâu bò gọi cái gì Bất Diệt Thiên công thì phải.
Kí chủ: Tiêu Hạo.
Chức nghiệp: học sinh cấp 3 lớp 12, Địa Cầu tu sĩ, đại sư cấp đầu bếp, y sư(hoàng cấp hạ phẩm), hacker(chuyên gia), xa vương cấp lái xe.
Chiến lực: 9760(người bình thường là 5).
Tu vi: Luyện Khí tầng 18.
Điểm hối đoái: 9,000,310.
Vũ kỹ: Diệu Đề chỉ( Huyền cấp hạ phẩm).
Công pháp: Âm Dương Tạo Hóa quyết( Tiên cấp thượng phẩm), Bất Diệt Thiên công(??? - 0%).
Ý cảnh lĩnh ngộ: Kiếm chi ý cảnh(1,4).
Kỹ năng: Phá Vọng chi nhãn (cấp 1).
Nhìn thấy trong thông tin cá nhân chỗ công pháp Bất Diệt Thiên công lại có dấu??? cùng 0%, Tiêu Hạo không hiểu hỏi hệ thống.
“Cái này dấu??? cùng 0% là thế nào vậy?”
“??? là công pháp không biết đẳng cấp, 0% đại biểu tiến độ tu luyện công pháp của kí chủ.30% là nhập môn, 60% tiểu thành, 90% đại thành, 100% viên mãn.”
Hệ thống thanh âm máy móc vang lên trong đầu làm Tiêu Hạo cũng hiểu được một chút nhưng vẫn còn mấy cái nghi vấn.
“Vì cái gì mấy môn công pháp kia lại không hiện tiến độ tu luyện?”
“Bởi vì ở giai đoạn kí chủ hiện tại chỉ tính là người mới, hệ thống đơn giản và tối ưu hóa toàn bộ các tính năng phù hợp nhất.Cho nên việc học công pháp hay vũ kỹ loại hình của kí chủ hiện tại sẽ không phân chia thanh tiến độ.”
“Ồ, nói vậy là hiện tại ta học cái gì từ hệ thống cũng sẽ đạt đến lô hỏa thuần thanh rồi?”
“Kí chủ có thể xem là như vậy.”
Tiêu Hạo bừng đỉnh đại ngộ, trong lòng vô cùng kích động: chả trách khi học Diệu Đề chỉ từ hệ thống lúc chiến đấu lại thi triển như đã lô hỏa thuần thanh là vì nguyên nhân này.
Hệ thống nhiều lúc cũng đáng yêu đó chứ, Hạo ca cũng không tốt nói xấu hệ thống, tạm cho nó 6 điểm hố người, 4 điểm giúp người đi.
Thấy ba nữ lo lắng nhìn mình, Tiêu Hạo cũng đem chuyện nhận được truyền thừa từ cổ ngọc giản nói ra.
Ninh Tuyết Yên nghe vậy có chút kích động hỏi.
“Ông xã, anh nhận được truyền thừa có hay không từ thượng giới?”
Ở ba nữ ánh mắt chờ mong, Tiêu Hạo vẫn trầm mặc không nói gì, các nàng mới vội vàng giải thích.
“Anh không nên hiểu lầm, bọn em chỉ tò mò thôi.Nếu có liên quan đến của anh bí mật vậy thì bọn em không biết cũng không sao.”
Tiêu Hạo phục hồi tinh thần lại, sững sờ nghe ba nữ câu nói cho dở khóc dở cười.
“Anh nói này bà xã nhóm, mấy em đều là vợ anh, cái gì đâu mà giấu diếm.Anh là đang suy nghĩ về công pháp đây.”
“Cái này cũng không phải bí mật gì, vị tiền bối truyền thừa công pháp lại cho anh là người mà mấy hôm trước Yên nhi có nhắc đến trong sự kiện loạn cổ đại kiếp ấy.”
Tiêu Hạo một hơi kể ra, Dương Sơ Tuyết vì mới gia nhập vào đại gia đình này nên cũng tò mò muốn biết mà nghe ngóng.Ninh Tuyết Yên cũng kể cho nàng nghe sự kiện thời loạn cổ của Tiên giới các dạng.
Nhóm vợ chồng Tiêu Hạo trò chuyện cũng nhanh đến 6 giờ 30, ngoài cửa vang lên tiếng nói của mẹ dưới lầu.
“Tiểu Hạo, mấy đứa xuống ăn sáng rồi đi học này.”
Vì ngày hôm qua đã thảo luận tốt kế hoạch bán đi căn tiệm tạp hóa đang kinh doanh.Tiêu Hạo phải thuyết phục nài nỉ đủ kiểu mới để hai lão nghe theo mà đến nhà mới ở chung.Nhưng hai người nói với Tiêu Hạo là phải để hai lão làm cái gì đó để vận động, nếu không sẽ không quen kiểu ngồi mát ăn bát vàng.
Làm khi hai lão thấy nhóm 4 người cùng xuống lầu, Diêu Ái Phương khẽ cau mày hỏi.
“Trúc nhi đâu?sao con không gọi con bé xuống ăn sáng?”
Tiêu Hạo đầu một trận mồ hôi cười bồi chạy lên lầu.
“Con lên gọi nàng xuống ngay.”
Đến phòng Tô Tích Trúc, Tiêu Hạo gõ cửa không có ai trả lời.Thấy cửa không chốt khóa lại, trong lòng nghi ngờ mà mở cửa ra.Nhưng để Tiêu Hạo ngạc nhiên là trong phòng không có ai: chẳng lẽ bà điên này đi rồi.Mặc kệ, đi rồi cũng tốt, đỡ phải hao tổn nước bọt đem đuổi đi.
Tiêu Hạo xuống lầu nhìn thấy mọi người đã ngồi đầy đủ trên bàn ăn chờ ăn có chút bất đắc dĩ nói.
“Nàng đi rồi, chắc là về nhà.”
Hai lão nghe vậy lộ vẻ tiếc nuối, Diêu Ái Phương tức giận trừng mắt Tiêu Hạo.
“Mày lại làm việc tốt.Con dâu tao lại bị mày hù cho chạy.Nếu mày không tìm nàng về đây thì cũng đừng hòng bước vào nhà này một bước.”
Mẹ chồng khí tràng quá cường đại, đám con dâu cũng phải tránh lui.Tiêu Hạo cũng đành ăn ngay nói thật.
“Mẹ à, sự thật là con và cô ta không phải quan hệ như mẹ nghĩ đâu.Cô ta là bám theo con về nhà để thừa cơ hội trộm đồ ấy.”
Diêu Ái Phương cắt ngang lời Tiêu Hạo.
“Còn biên ra cái cố sự gạt tao à?cô gái xinh đẹp như vậy làm sao có thể là tên trộm đồ.Tao không ngờ mày bản tính lại như thế không chịu trách nhiệm, mày làm tao quá thất vọng à con trai.”
Tiêu Hạo dùng ánh mắt cầu xin hướng ba nữ.Ba nữ cũng hiểu ý mà nói ra việc bị xe Tô Tích Trúc chặn đường cùng với bám theo về nhà đòi lấy một viên đá quý.
Ra hiệu một cái làm tốt lắm, Tiêu Hạo giả bộ đưa tay vào túi móc ra mấy viên màu lục phỉ thúy cùng lam phỉ thúy cho cả nhà xem.
Tiêu Chính Hào cùng Tiêu Ly vui mừng nhận lấy phỉ thúy nhìn nó mà vô cùng ưa thích.Chỉ có Diêu Ái Phương hừ lạnh một tiếng.
“Hai người đúng là không có tiền đồ, bị nó hối lộ cho đi bán lúc nào không biết.”
“Mày làm sao xem được thì làm, nếu không có Trúc nhi thì mày khỏi về nhà nữa.Còn mấy đứa cũng không cần phải bênh vực nó, nó làm sai thì để nó tự giải quyết.”
Ở ba nữ ánh mắt bất đắc dĩ hết cách mà cùng mang theo Tiêu Hạo đang mặt xám xịt mà lái xe đến trường.
Lái xe trên đường, Tiêu Hạo trong lòng buồn bực: bà điên này rốt cuộc rót cho mẹ mình cái gì bùa mê thuốc lú? người ngoài nói thì tin răm rắp, lời con trai ruột thì lại không tin mới thật con bà nó điêu.
Đến lớp học, Tiêu Hạo nhìn thấy vẫn còn quấn băng trên mặt Phan Đình Tầm Nguyệt có chút áy náy hỏi.
“Tầm Nguyệt bạn học, mặt bạn vẫn chưa khỏi hẳn sao?”
Phan Đình Tầm Nguyệt nghe Tiêu Hạo thanh âm, trong lòng vui vẻ đáp lời.
“Vâng, hẳn là còn chưa khỏi.”
“Là mình ra tay có chút nặng, nếu mà mặt bạn có vấn đề hay cái gì thì để mình nhìn một chút xem.Mình cũng học một ít cổ truyền y học tri thức, biết đâu sẽ giúp được bạn nhanh khỏi.”
Phan Đình Tầm Nguyệt trong lòng ngọt ngào mà vội xua tay từ chối.
“Không sao, không sao.Chắc chừng vài ngày nữa thì sẽ tháo băng ra được, cảm ơn bạn quan tâm.”
Tiêu Hạo cũng gật đầu không nói thêm cái gì mà quay về chỗ ngồi.Ninh Tuyết Yên nhíu nhíu lông mày, dùng linh thức vẫn không nhìn rõ gương mặt đằng sau lớp băng quấn kia, trong lòng càng khẳng định Phan Đình Tầm Nguyệt mấy hôm nay phát sinh biến hóa.Nàng có chút lo lắng thấp giọng nói với Tiêu Hạo.
“Ông xã cẩn thận, Tầm Nguyệt cô gái này mấy ngày nay có vấn đề.Anh phải cẩn thận khi tiếp xúc với cô ta.”
Tiêu Hạo có chút không hiểu ra sao, Ninh Tuyết Yên muốn giải thích cái gì, tiếng chuông reo vào giờ học vang lên, giáo viên chủ nhiệm Sở Hồng Tình cũng bước vào lớp học mang theo sắc mặt nghiêm nghị nói ra.
“Còn không đến 1 tháng nữa là kì thi đại học đến rồi.Cô mong các em cố gắng đừng để thi trượt là được.Nhà trường vẫn đang tiến hành mở các lớp bổ túc luyện giải đề vào buổi tối, ai muốn đến luyện thi thì liên hệ với cô lập cái danh sách nha.Còn những ai đã đi rồi thì không cần, và khóa luyện đề ngắn hạn này vẫn được mở miễn phí cho các em do nhà trường tài trợ.Hy vọng các em có thể thi được số điểm cao nhất vào một trường đại học tốt nhất.”
Nói đến đây, Sở Hồng Tình cũng nói ra một tin tức làm đám học sinh kinh ngạc.
“Vì để cho tiện việc tham giá khóa bổ túc buổi tối này, có 1 bạn học sinh muốn chuyển đến lớp chúng ta mang danh nghĩa học tập mà đăng ký lớp ôn thi buổi tối.Được rồi vào đi em.”
Sở Hồng Tình vừa dứt lời, một cái thân ảnh cô gái mặc quần áo nữ sinh xinh đẹp bước vào phòng học làm cả nhóm người lặng ngắt như tờ chờ nàng giới thiệu.
“Mình là Tô Tích Trúc, cũng vì nguyên nhân ôn thi lớp buổi tối nên muốn chuyển đến lớp các bạn học cùng với danh nghĩa học sinh lớp này mà báo danh ôn thi.Sở thích mình là thư giãn ở nơi yên tĩnh cùng tập thể dục nhịp điệu.Mong các bạn chiếu cố mình nhiều hơn."
Tiêu Hạo cùng hai nữ lúc này kinh hãi không thôi.Nhất là Tiêu Hạo mặt lúc này cực kỳ khoa trương đầy đủ sắc thái: đậu xanh rau muống, con mụ điên không ngờ lại chơi cái chiêu này, xong, xong.Hạo ca lại sắp đứng trên đầu ngọn sóng gió.Đi học mà cũng dùng liễm tức thuật để ẩn giấu không cho ngay cả Kim Đan nhất chuyển như Ninh Tuyết Yên phát giác ra được.
Ở Tiêu Hạo cảm thấy đau trứng, hai nữ thần sắc kiêng dè nhìn chằm chằm đứng trên bục giảng đang làm giới thiệu Tô Tích Trúc mà không dám dời đi một tia.
Tô Tích Trúc lúc này trong lòng đắc ý: haha, để xem mày chạy thoát khỏi lòng bàn tay bà không.Mẫu khoáng sớm muộn cũng là của bà.
Nghe Tô Tích Trúc giới thiệu xong, Sở Hồng Tình muốn nói cái gì lại bị Tô Tích Trúc tiếp theo câu nói cho không hiểu ra sao.
“Chủ nhiệm, em muốn làm chuyện này trước khi về chỗ ngồi được không?”
Sở Hồng Tình cũng không ngăn cản mà gật đầu.
“Được, em muốn nói gì với các bạn thì nói đi.Tranh thủ để bước vào luyện đề nha em.”
Tô Tích Trúc gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn thẳng chỉ hướng Tiêu Hạo hô lên.
“Tiêu Hạo, anh cái đồ khốn nạn.Hôm nay để em tìm được thì đừng mong trốn thoát.Em quyết định sẽ truy anh đến cùng, dù anh đã có 2 cô bạn gái xinh đẹp nhưng em sẽ không từ bỏ.”
Cả lớp bị Tô Tích Trúc câu nói cho mộng bức.Cao Viễn nội tâm thụ một vạn điểm bạo kích thương tổn mà dùng tay tì vào tim làm bộ dáng khoa trương ứ hự.
“Oa, tại sao Hạo ca lúc nào cũng mang vận đào hoa? Lần này lại đến một cô gái xinh đẹp đuổi ngược, có còn để cho người ta sống không đây?”
“Ông xã thế nào?”
Tiêu Hạo cười hắc hắc đắc ý nói.
“Tất nhiên là thu hoạch không nhỏ rồi, mấy em xem tu vi của anh thế nào?”
“Luyện Khí tầng 18?”
Dương Sơ Tuyết tu vi còn yếu nên không nhìn thấu, Ninh Tuyết Yên cùng Khương Du Du liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tiêu Hạo tăng lên đến 3 cảnh giới nhỏ, có chút khó tin kinh hô lên.
“Thế nào?có phải không rất bất ngờ?”
Hai nữ có chút lo lắng nhìn Tiêu Hạo.
“Ông xã, anh tu vi tiến nhanh như vậy rất dễ bị hao tổn căn cơ, sau này con đường tu luyện rất dễ bị trở ngại, độ kiếp rất dễ bị tâm ma xâm lấn.”
Tiêu Hạo nghe vậy nhíu nhíu lông mày, trong lòng cũng nhớ đến những gì mà hệ thống nhắc nhở cùng cái công pháp trâu bò gọi cái gì Bất Diệt Thiên công thì phải.
Kí chủ: Tiêu Hạo.
Chức nghiệp: học sinh cấp 3 lớp 12, Địa Cầu tu sĩ, đại sư cấp đầu bếp, y sư(hoàng cấp hạ phẩm), hacker(chuyên gia), xa vương cấp lái xe.
Chiến lực: 9760(người bình thường là 5).
Tu vi: Luyện Khí tầng 18.
Điểm hối đoái: 9,000,310.
Vũ kỹ: Diệu Đề chỉ( Huyền cấp hạ phẩm).
Công pháp: Âm Dương Tạo Hóa quyết( Tiên cấp thượng phẩm), Bất Diệt Thiên công(??? - 0%).
Ý cảnh lĩnh ngộ: Kiếm chi ý cảnh(1,4).
Kỹ năng: Phá Vọng chi nhãn (cấp 1).
Nhìn thấy trong thông tin cá nhân chỗ công pháp Bất Diệt Thiên công lại có dấu??? cùng 0%, Tiêu Hạo không hiểu hỏi hệ thống.
“Cái này dấu??? cùng 0% là thế nào vậy?”
“??? là công pháp không biết đẳng cấp, 0% đại biểu tiến độ tu luyện công pháp của kí chủ.30% là nhập môn, 60% tiểu thành, 90% đại thành, 100% viên mãn.”
Hệ thống thanh âm máy móc vang lên trong đầu làm Tiêu Hạo cũng hiểu được một chút nhưng vẫn còn mấy cái nghi vấn.
“Vì cái gì mấy môn công pháp kia lại không hiện tiến độ tu luyện?”
“Bởi vì ở giai đoạn kí chủ hiện tại chỉ tính là người mới, hệ thống đơn giản và tối ưu hóa toàn bộ các tính năng phù hợp nhất.Cho nên việc học công pháp hay vũ kỹ loại hình của kí chủ hiện tại sẽ không phân chia thanh tiến độ.”
“Ồ, nói vậy là hiện tại ta học cái gì từ hệ thống cũng sẽ đạt đến lô hỏa thuần thanh rồi?”
“Kí chủ có thể xem là như vậy.”
Tiêu Hạo bừng đỉnh đại ngộ, trong lòng vô cùng kích động: chả trách khi học Diệu Đề chỉ từ hệ thống lúc chiến đấu lại thi triển như đã lô hỏa thuần thanh là vì nguyên nhân này.
Hệ thống nhiều lúc cũng đáng yêu đó chứ, Hạo ca cũng không tốt nói xấu hệ thống, tạm cho nó 6 điểm hố người, 4 điểm giúp người đi.
Thấy ba nữ lo lắng nhìn mình, Tiêu Hạo cũng đem chuyện nhận được truyền thừa từ cổ ngọc giản nói ra.
Ninh Tuyết Yên nghe vậy có chút kích động hỏi.
“Ông xã, anh nhận được truyền thừa có hay không từ thượng giới?”
Ở ba nữ ánh mắt chờ mong, Tiêu Hạo vẫn trầm mặc không nói gì, các nàng mới vội vàng giải thích.
“Anh không nên hiểu lầm, bọn em chỉ tò mò thôi.Nếu có liên quan đến của anh bí mật vậy thì bọn em không biết cũng không sao.”
Tiêu Hạo phục hồi tinh thần lại, sững sờ nghe ba nữ câu nói cho dở khóc dở cười.
“Anh nói này bà xã nhóm, mấy em đều là vợ anh, cái gì đâu mà giấu diếm.Anh là đang suy nghĩ về công pháp đây.”
“Cái này cũng không phải bí mật gì, vị tiền bối truyền thừa công pháp lại cho anh là người mà mấy hôm trước Yên nhi có nhắc đến trong sự kiện loạn cổ đại kiếp ấy.”
Tiêu Hạo một hơi kể ra, Dương Sơ Tuyết vì mới gia nhập vào đại gia đình này nên cũng tò mò muốn biết mà nghe ngóng.Ninh Tuyết Yên cũng kể cho nàng nghe sự kiện thời loạn cổ của Tiên giới các dạng.
Nhóm vợ chồng Tiêu Hạo trò chuyện cũng nhanh đến 6 giờ 30, ngoài cửa vang lên tiếng nói của mẹ dưới lầu.
“Tiểu Hạo, mấy đứa xuống ăn sáng rồi đi học này.”
Vì ngày hôm qua đã thảo luận tốt kế hoạch bán đi căn tiệm tạp hóa đang kinh doanh.Tiêu Hạo phải thuyết phục nài nỉ đủ kiểu mới để hai lão nghe theo mà đến nhà mới ở chung.Nhưng hai người nói với Tiêu Hạo là phải để hai lão làm cái gì đó để vận động, nếu không sẽ không quen kiểu ngồi mát ăn bát vàng.
Làm khi hai lão thấy nhóm 4 người cùng xuống lầu, Diêu Ái Phương khẽ cau mày hỏi.
“Trúc nhi đâu?sao con không gọi con bé xuống ăn sáng?”
Tiêu Hạo đầu một trận mồ hôi cười bồi chạy lên lầu.
“Con lên gọi nàng xuống ngay.”
Đến phòng Tô Tích Trúc, Tiêu Hạo gõ cửa không có ai trả lời.Thấy cửa không chốt khóa lại, trong lòng nghi ngờ mà mở cửa ra.Nhưng để Tiêu Hạo ngạc nhiên là trong phòng không có ai: chẳng lẽ bà điên này đi rồi.Mặc kệ, đi rồi cũng tốt, đỡ phải hao tổn nước bọt đem đuổi đi.
Tiêu Hạo xuống lầu nhìn thấy mọi người đã ngồi đầy đủ trên bàn ăn chờ ăn có chút bất đắc dĩ nói.
“Nàng đi rồi, chắc là về nhà.”
Hai lão nghe vậy lộ vẻ tiếc nuối, Diêu Ái Phương tức giận trừng mắt Tiêu Hạo.
“Mày lại làm việc tốt.Con dâu tao lại bị mày hù cho chạy.Nếu mày không tìm nàng về đây thì cũng đừng hòng bước vào nhà này một bước.”
Mẹ chồng khí tràng quá cường đại, đám con dâu cũng phải tránh lui.Tiêu Hạo cũng đành ăn ngay nói thật.
“Mẹ à, sự thật là con và cô ta không phải quan hệ như mẹ nghĩ đâu.Cô ta là bám theo con về nhà để thừa cơ hội trộm đồ ấy.”
Diêu Ái Phương cắt ngang lời Tiêu Hạo.
“Còn biên ra cái cố sự gạt tao à?cô gái xinh đẹp như vậy làm sao có thể là tên trộm đồ.Tao không ngờ mày bản tính lại như thế không chịu trách nhiệm, mày làm tao quá thất vọng à con trai.”
Tiêu Hạo dùng ánh mắt cầu xin hướng ba nữ.Ba nữ cũng hiểu ý mà nói ra việc bị xe Tô Tích Trúc chặn đường cùng với bám theo về nhà đòi lấy một viên đá quý.
Ra hiệu một cái làm tốt lắm, Tiêu Hạo giả bộ đưa tay vào túi móc ra mấy viên màu lục phỉ thúy cùng lam phỉ thúy cho cả nhà xem.
Tiêu Chính Hào cùng Tiêu Ly vui mừng nhận lấy phỉ thúy nhìn nó mà vô cùng ưa thích.Chỉ có Diêu Ái Phương hừ lạnh một tiếng.
“Hai người đúng là không có tiền đồ, bị nó hối lộ cho đi bán lúc nào không biết.”
“Mày làm sao xem được thì làm, nếu không có Trúc nhi thì mày khỏi về nhà nữa.Còn mấy đứa cũng không cần phải bênh vực nó, nó làm sai thì để nó tự giải quyết.”
Ở ba nữ ánh mắt bất đắc dĩ hết cách mà cùng mang theo Tiêu Hạo đang mặt xám xịt mà lái xe đến trường.
Lái xe trên đường, Tiêu Hạo trong lòng buồn bực: bà điên này rốt cuộc rót cho mẹ mình cái gì bùa mê thuốc lú? người ngoài nói thì tin răm rắp, lời con trai ruột thì lại không tin mới thật con bà nó điêu.
Đến lớp học, Tiêu Hạo nhìn thấy vẫn còn quấn băng trên mặt Phan Đình Tầm Nguyệt có chút áy náy hỏi.
“Tầm Nguyệt bạn học, mặt bạn vẫn chưa khỏi hẳn sao?”
Phan Đình Tầm Nguyệt nghe Tiêu Hạo thanh âm, trong lòng vui vẻ đáp lời.
“Vâng, hẳn là còn chưa khỏi.”
“Là mình ra tay có chút nặng, nếu mà mặt bạn có vấn đề hay cái gì thì để mình nhìn một chút xem.Mình cũng học một ít cổ truyền y học tri thức, biết đâu sẽ giúp được bạn nhanh khỏi.”
Phan Đình Tầm Nguyệt trong lòng ngọt ngào mà vội xua tay từ chối.
“Không sao, không sao.Chắc chừng vài ngày nữa thì sẽ tháo băng ra được, cảm ơn bạn quan tâm.”
Tiêu Hạo cũng gật đầu không nói thêm cái gì mà quay về chỗ ngồi.Ninh Tuyết Yên nhíu nhíu lông mày, dùng linh thức vẫn không nhìn rõ gương mặt đằng sau lớp băng quấn kia, trong lòng càng khẳng định Phan Đình Tầm Nguyệt mấy hôm nay phát sinh biến hóa.Nàng có chút lo lắng thấp giọng nói với Tiêu Hạo.
“Ông xã cẩn thận, Tầm Nguyệt cô gái này mấy ngày nay có vấn đề.Anh phải cẩn thận khi tiếp xúc với cô ta.”
Tiêu Hạo có chút không hiểu ra sao, Ninh Tuyết Yên muốn giải thích cái gì, tiếng chuông reo vào giờ học vang lên, giáo viên chủ nhiệm Sở Hồng Tình cũng bước vào lớp học mang theo sắc mặt nghiêm nghị nói ra.
“Còn không đến 1 tháng nữa là kì thi đại học đến rồi.Cô mong các em cố gắng đừng để thi trượt là được.Nhà trường vẫn đang tiến hành mở các lớp bổ túc luyện giải đề vào buổi tối, ai muốn đến luyện thi thì liên hệ với cô lập cái danh sách nha.Còn những ai đã đi rồi thì không cần, và khóa luyện đề ngắn hạn này vẫn được mở miễn phí cho các em do nhà trường tài trợ.Hy vọng các em có thể thi được số điểm cao nhất vào một trường đại học tốt nhất.”
Nói đến đây, Sở Hồng Tình cũng nói ra một tin tức làm đám học sinh kinh ngạc.
“Vì để cho tiện việc tham giá khóa bổ túc buổi tối này, có 1 bạn học sinh muốn chuyển đến lớp chúng ta mang danh nghĩa học tập mà đăng ký lớp ôn thi buổi tối.Được rồi vào đi em.”
Sở Hồng Tình vừa dứt lời, một cái thân ảnh cô gái mặc quần áo nữ sinh xinh đẹp bước vào phòng học làm cả nhóm người lặng ngắt như tờ chờ nàng giới thiệu.
“Mình là Tô Tích Trúc, cũng vì nguyên nhân ôn thi lớp buổi tối nên muốn chuyển đến lớp các bạn học cùng với danh nghĩa học sinh lớp này mà báo danh ôn thi.Sở thích mình là thư giãn ở nơi yên tĩnh cùng tập thể dục nhịp điệu.Mong các bạn chiếu cố mình nhiều hơn."
Tiêu Hạo cùng hai nữ lúc này kinh hãi không thôi.Nhất là Tiêu Hạo mặt lúc này cực kỳ khoa trương đầy đủ sắc thái: đậu xanh rau muống, con mụ điên không ngờ lại chơi cái chiêu này, xong, xong.Hạo ca lại sắp đứng trên đầu ngọn sóng gió.Đi học mà cũng dùng liễm tức thuật để ẩn giấu không cho ngay cả Kim Đan nhất chuyển như Ninh Tuyết Yên phát giác ra được.
Ở Tiêu Hạo cảm thấy đau trứng, hai nữ thần sắc kiêng dè nhìn chằm chằm đứng trên bục giảng đang làm giới thiệu Tô Tích Trúc mà không dám dời đi một tia.
Tô Tích Trúc lúc này trong lòng đắc ý: haha, để xem mày chạy thoát khỏi lòng bàn tay bà không.Mẫu khoáng sớm muộn cũng là của bà.
Nghe Tô Tích Trúc giới thiệu xong, Sở Hồng Tình muốn nói cái gì lại bị Tô Tích Trúc tiếp theo câu nói cho không hiểu ra sao.
“Chủ nhiệm, em muốn làm chuyện này trước khi về chỗ ngồi được không?”
Sở Hồng Tình cũng không ngăn cản mà gật đầu.
“Được, em muốn nói gì với các bạn thì nói đi.Tranh thủ để bước vào luyện đề nha em.”
Tô Tích Trúc gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn thẳng chỉ hướng Tiêu Hạo hô lên.
“Tiêu Hạo, anh cái đồ khốn nạn.Hôm nay để em tìm được thì đừng mong trốn thoát.Em quyết định sẽ truy anh đến cùng, dù anh đã có 2 cô bạn gái xinh đẹp nhưng em sẽ không từ bỏ.”
Cả lớp bị Tô Tích Trúc câu nói cho mộng bức.Cao Viễn nội tâm thụ một vạn điểm bạo kích thương tổn mà dùng tay tì vào tim làm bộ dáng khoa trương ứ hự.
“Oa, tại sao Hạo ca lúc nào cũng mang vận đào hoa? Lần này lại đến một cô gái xinh đẹp đuổi ngược, có còn để cho người ta sống không đây?”
Bình luận truyện