Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 77: Lâm Tĩnh Hương



Lấy điện thoại ra mà bấm một dãy số, đầu dây bên kia cũng nhấc điện thoại lên.

“Alo, bà đã đến chưa vậy? cũng nhanh vào tiệc rồi này.”

“Tui đến rồi mà bị đám bảo an công ty nhà bà chặn lại đây.”

“Ồ biết rồi, bà là không có thiệp mời chứ gì?”

“Là bà cố ý chơi xấu tui có đúng không?”

“Không phải đâu, đây là chủ ý của ông nội, tui cũng đánh chịu. Ai biết ông nội mở tiệc trong sinh nhật tui lại đồng thời đi chiêu đãi cái đồ đáng ghét kia làm gì đâu chứ.”

“Là ai trong miệng bà trở nên đáng ghét đây?”

“Hừ, là một tên nhóc ngạo kiều cậy trẻ lên mặt thôi.”

“Haha, bà quả thật biết đùa nha, mà ra nhanh lên để bọn bảo an cho tui qua cửa đi, tui đứng mỏi chân muốn chết rồi.”

Dương Sơ Tuyết đưa điện thoại cho nhóm người bảo an nghe Cố Khuynh Thành nói chuyện. Mấy cái bảo an nghe xong mà kém chút bị hù đến: chị đại ơi là chị đại, làm sao không nói sớm cô là bạn của con gái ông chủ đâu? cũng may mắn là không có nói năng lỗ mãng gì, thời buổi kinh tế khó khăn xin làm cái bảo an mà cũng mệt óc dữ dội.

Ở nhóm bảo an cung kính tươi cười đưa Dương Sơ Tuyết cùng Tiêu Hạo vào trong xong xuôi mới thở ra một hơi mà mồ hôi chảy ròng.

“Haha, ông xã nhìn thấy nhóm bảo an tâm trạng lúc này sao? cười chết em mất.”

“Cũng tại em không nói rõ em là bạn của chủ nhân nơi này nên bọn họ không cho vào là đúng rồi. Em cũng thật biết hố người khác nha.”

“Xì, trò trẻ con đó em mới không thèm làm đâu.”

Lè lưỡi làm cái mặt quỷ, Dương Sơ Tuyết dẫn Tiêu Hạo đi đến chỗ tổ chức sinh nhật.

Khi đến nơi, Tiêu Hạo nhìn thấy một thân ảnh nữ nhân quen thuộc chạy đến cười nói với Dương Sơ Tuyết.

“Bà cuối cùng cũng vào được rồi sao? chuyện này không phải lỗi tại tui à nha.”

“Xì, không phải lỗi của bà cũng muốn bà bồi thường tổn thất tinh thần. Nhanh nhanh đưa tui album mới nhất của bà đi.”

“Hừ, tui mới không đưa đâu, xem bà làm gì tui.”

“Hừ, dám cãi lệnh bổn cung chủ, gia pháp hầu hạ.”

Hai nữ không để ý hình tượng mà cù lét nhau làm Tiêu Hạo một bên có chút dở khóc dở cười không có ý tứ ho nhẹ một tiếng.

“Ta nói chứ trái đất thật nhỏ nha, không ngờ bạn thân của Tuyết nhi lại là cô cái đồ bệnh thần kinh đại minh tinh.”

Cố Khuynh Thành lúc đầu không để ý đến Tiêu Hạo đi bên cạnh Dương Sơ Tuyết, nhưng khi nghe đến thanh âm quen thuộc làm nàng hận đến nghiến răng vang lên mới biết là ai mà căm tức chỉ Tiêu Hạo hét.

“Mày mới là đồ bệnh thần kinh, đồ chết bằm, chết băm, bà nhịn mày lâu rồi, hôm nay bà liều mạng với mày.”

Thấy Cố Khuynh Thành bộ dáng tức giận như muốn ăn thịt người, Tiêu Hạo vội vàng chạy trốn mà hô lên.

“Bớ người ta, cứu mạng, có nữ tặc muốn cướp sắc giữa ban ngày.”

“Đồ vô sỉ Tiêu Hạo đứng lại.”

“Ngu sao mà đứng lại cho cô bắt được à.”

“Thối lưu manh, chết sắc lang, đừng để bà cô bắt được a..a..a..”

Nhìn hai người một đuổi một chạy vòng quanh, Dương Sơ Tuyết có chút dở khóc dở cười với hai người này. Đợi đến thời điểm thích hợp, Dương Sơ Tuyết đứng giữa ngăn cản hai người lại nói.

“Hai người bớt làm trò trẻ con giữa đám đông được không? cả hai đều là nhân vật nổi tiếng mà lại mất hình tượng như vậy chạy vòng quanh, hôm sau báo chí đưa tin đồn thì làm thế nào đây?”

“Hừ, đám liều báo dám làm vậy thì tui không tha cho bọn họ.”

Cố Khuynh Thành giơ lên nắm đấm nhỏ thị uy với Tiêu Hạo một cái.

Tiêu Hạo không những không sợ mà còn nhe răng cười lộ hàm răng trắng.

“Haha, chơi trò thị uy với tôi là không tác dụng đâu đồ thần kinh đại minh tinh.”

“Mày…”

Cố Khuynh Thành tức muốn nổ phổi, chợt nhớ đến cái gì mà vẻ mặt ỉu xìu.

“Thì ra bà tìm bạn trai là cái đồ lưu manh này sao?”

“Haha, thì ra bà cũng biết tính anh ấy lưu manh.”

“Đâu chỉ lưu manh, mà còn vô cùng háo sắc, chuyên liếc mắt nhìn lén ngực người khác.”

Tiêu Hạo nghe Cố Khuynh Thành vạch trần mình, Tiêu Hạo thần sắc lẫm nhiên nghĩa chính ngôn từ nói ra.

“Đó gọi là ánh mắt thưởng thức nghệ thuật có biết không hả? người ta nói phụ nữ là tác phẩm nghệ thuật của tạo hóa, tôi nhìn cô là đang thưởng thức như nhìn một tác phẩm nghệ thuật mà thôi. Cô ngoại trừ lớn lên xinh đẹp một chút thì chả có gì làm tôi hứng thú cả. À còn có bị bệnh thần kinh thì nên đi chữa trị càng sớm càng tốt nha, nếu không thì bị liệt não lúc nào không hay đấy.”

Cố Khuynh Thành tức điên tiết lên nhào tới vung ra 1 quyền, Tiêu Hạo thấy vậy vội vàng tránh thoát. Nhưng mà Cố Khuynh Thành ra quyền cũng chỉ là hư chiêu, nàng tay còn lại bắt được Tiêu Hạo tay phải mà há miệng cắn một cái làm Tiêu Hạo đau muốn chết mà bi phẫn hét lên.

“Cô là tuổi tuất mệnh cẩu sao hả? ban ngày ban mặt cướp sắc không thành lại đi cắn người. Hỏi thế gian còn có thiên lý hay không đây?”

“Hừ, bà cô cắn mày thì sao đây hả? đồ mặt dày vô sỉ như mày phải dùng biện pháp thế này mới trị được. Để xem từ nay còn dám mắng bà là bệnh thần kinh nữa hay không.”

“Vốn dĩ không muốn bỏ qua cho cô mà lại không biết thức thời, đã vậy ông đây cũng không khách khí nữa. Bây giờ ông đây quyết định gặp cô là hô đồ bệnh thần kinh đại minh tinh thì làm sao? có giỏi thì lên cắn tiếp nè.”

“Mày làm bà tức muốn chết mà, đồ khốn nạn, lưu manh, sắc lang, bà đây cắn chết mày.”

Cố Khuynh Thành há cái miệng nhỏ ra cắn tới, Tiêu Hạo không chịu yếu kém mà vừa mắng vừa chạy. Dương Sơ Tuyết một bên cũng không nhịn được quát lên.

“Hai người đủ rồi.”

Tiêu Hạo cùng Cố Khuynh Thành dừng lại mà hừ một tiếng quay mặt sang hai hướng. Dương Sơ Tuyết lắc đầu sờ trán bất đắc dĩ nói.

“Hai người quả thật là một cặp oan gia mà, lớn rồi mà cứ như trẻ con, gặp nhau là nháo lên. Làm ơn để ý hình tượng chút đi. Cũng may mắn là người trong nhà công ty, không thì đảm bảo phóng viên liều báo tiến vào chụp ảnh hay quay phim được là xong đời.”

“Ai cùng với hắn( cô ta) là một cặp?”

Hai người cùng đồng thanh mở miệng. Dương Sơ Tuyết triệt để bó tay mà có chút tò mò hỏi Tiêu Hạo.

“Anh với Khuynh Thành là như thế nào thành một đôi oan gia đây?”

“Hừ, anh mới không thèm làm oan gia với cô ta đây. Chuyện là anh cứu ông nội nàng 1 mạng nên được lão gia tử cảm kích mà mời đến dự tiệc.”

“Vậy anh là trong miệng Cố gia gia nhắc đến vị thần y kia?”

Dương Sơ Tuyết quả thật kinh ngạc đến ngây người, nàng quả thật không nghĩ rằng hình tượng mình tưởng tượng trong đầu một vị lão già tóc trắng uy phong lẫm lẫm thần y chính là ông xã mình.

“Haha, anh từng nói qua lúc luyện đan là anh biết một ít y thuật mà mấy em lại không tin đâu này.”

Chợt, Tiêu Hạo lúc này chuông điện thoại vang lên.

“Alo, tôi đã đến rồi, đang cùng với cháu gái của ông đây.”

“Được, vậy lát nữa gặp mặt.”

Cúp điện thoại, Tiêu Hạo nói với hai nữ.

“Là Cố lão gia tử gọi điện hỏi anh đã đến chưa ấy mà.”

“Xì, quả thật không hiểu là đồ lưu manh như mày lại bị ông nội nói là đại nhân vật đâu. Nhìn bộ quần áo rẻ tiền một chút nữa đứng lên phát biểu có mà làm mất mặt.”

Cố Khuynh Thành dùng tay che mặt lại quơ quơ tay trái lên biểu tình quá làm mất mặt rồi.

Tiêu Hạo hừ một tiếng phản bác.

“Ăn mặc thoải mái là được, mặc mớ đồ kia vào nhìn gò bó chật vật muốn chết. Cô quả thật là loại người thích phức tạp mà, hèn gì mới bị thần kinh bất bình thường.”

“Mày…”

“Thôi, thôi, hai người bớt một chút cũng chả mất miếng thịt nào đâu.”

Tiêu Hạo lúc này cậu nhỏ biểu thị nhịn không được mà nói với hai nữ.

“Hai người trò chuyện đi, anh đi vào nhà vệ sinh xử lý cái.”

“Xì, đồ lưu manh đi đi, đừng ở đây kỳ đà cản mũi bọn bà nói chuyện.”

Tiêu Hạo bất mãn trừng mắt Cố Khuynh Thành một cái mà vọt nhanh đến nhà vệ sinh nam.

Sau một lúc trấn an câu nhỏ mình, Tiêu Hạo quả thật cười khổ không ngừng.

“Đậu xanh, Ích Long đan tác dụng cũng quá trâu rồi, kiểu này chắc không dám dùng nữa quá. Không khéo lại nhịn không được đi nã pháo tầm bậy mà dính đạn thì chết tươi luôn chứ chả đùa.”

Trong lòng bất đắc dĩ oán thầm, đang lúc Tiêu Hạo đi ngang qua cửa lớn thì nghe tiếng cãi vã mà ngẩng đầu nhìn sang rốt cuộc là chuyện gì.

“Xin mấy anh cho chúng tôi vào đi, đây là vé thật mà, chúng tôi rõ ràng được mời đến, mấy anh xem xét kỹ lại có được hay không?”

“Xin lỗi cô, chúng tôi quét mã QR code lại không nhận diện được chứng tỏ thiếp mời là giả, còn mời mấy cô rời đi nhanh cho. Nếu không chúng tôi không khách sáo.”

Nhóm bảo an gặp hai cái nữ nhân này không đi mà nội tâm triệt để lạnh xuống quát lên.

Mấy người khách được mời tham gia yến hội bên trong cũng nhìn thấy cảnh này nhưng không ai đứng ra giúp đỡ.

Ngay lúc này một thanh âm châm chọc của nữ nhân từ ngoài bước vào vang lên làm hai cô gái sắc mặt khó coi.

“Ồ, đây không phải là chị Hương sao? làm sao lại đứng ở đây không vào được rồi? để em xem có giúp được gì không? hóa ra là làm thiếp mời giả để trà trộn vào trong sao? Em không ngờ chị Hương nhân phẩm lại tệ như vậy nha. Mặc dù đã từng là ca sĩ nổi danh một thời nhưng cũng đâu cần dùng loại thủ đoạn hèn hạ như vậy để nổi tiếng đâu này.”

Lâm Tĩnh Hương sắc mặt khó coi đang muốn phản bác cái gì thì người đại diện của nàng Trương Yến mở miệng mắng.

“Hồ Mai, cô đừng khinh người quá đáng. Chị Hương rõ ràng xem cô là chị em tốt, lúc cô vừa vào làng giải trí luôn luôn nhiệt tình giúp đỡ cô. Từ lúc chị Hương bị rơi đài đến nay cô luôn khiêu khích châm chọc đủ các kiểu. Cứ ngỡ cô tặng quà cho chị Hương là có ý tốt gì. Hóa ra là muốn chị Hương đến đây để làm trò cười cho thiên hạ, cô quả thật là đồ đàn bà lòng dạ rắn rết mà.”

“Hừ, cô chỉ là người đại diện của cô ta thì có tư cách gì mắng tôi. Đúng là chủ nào tớ nấy, bản tính não tàn giống như nhau.”

Lâm Tĩnh Hương cũng không nhịn được ra hiệu Trương Yến đừng nói gì nữa mà đứng ra mở miệng.

“Hồ Mai, cô mắng tôi là đồ ngu dốt tôi nhận, cô châm chọc khiêu khích tôi tất cả mọi việc tôi đều nhịn không muốn chấp nhặt. Bây giờ việc cô giới thiệu cho tôi mua cái thiệp mời giả tôi cũng không tức giận với cô làm gì, nhưng mà cô lại dám mắng chị Yến là đầy tớ thì tôi sẽ không nhịn. Nói cho cô biết, sông có khúc, người có lúc. Đời còn rất dài nên cứ chóng mắt lên mà xem ai là người cười đến cuối cùng.”

“Sau cùng, tôi cảnh cáo cô một câu, tôi cũng không phải là quả hồng mềm mà ai muốn nắn thì nắn. Tôi dù xuất thân chỉ là một gia đình nhà nông, nhưng tôi lấy đam mê của mình làm động lực để đạt được thành quả chứ không phải loạn dâm tiện nữ nhân như cô đi dùng thân thể mình mà đạt được kết quả. Thành quả cùng kết quả là vô cùng khác nhau nên cô chẳng đáng để tôi phản ứng lại. Nói cho đúng hơn, trong mắt tôi cô chẳng khác gì một cái dâm nữ làm gái ngành mang danh nghĩa ca sĩ đi hát.”

Bị Lâm Tĩnh Hương một tràng giáo huấn, Hồ Mai sắc mặt vô cùng khó coi mà ngón tay phát run chỉ Lâm Tĩnh Hương quát lên.

“Bảo an, nhanh, nhanh tống cổ cô ta ra khỏi đây. Đồ làm thiệp mời giả lấy tư cách gì bước vào chỗ này. Cô nghĩ muốn khôi phục lại huy hoàng của mình sao? đợi kiếp sau đi đồ tiện nhân giả tạo.”

Mấy cái bảo an cũng muốn giải quyết nhanh tràng diện này diễn ra, dù sao cũng ảnh hưởng đến mặt mũi công ty nên dự định tiến đến cưỡng chế Lâm Tĩnh Hương hai người.

Lâm Tĩnh Hương cũng không muốn dây dưa mà lạnh giọng một tiếng phất tay.

“Không cần đuổi, bọn tôi có chân tự động sẽ đi.”

Ở lúc Lâm Tĩnh Hương hai nữ muốn rời đi, một thanh âm quát lớn vang lên từ trong đại sảnh.

“Chậm đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện