Chúng Ta Cùng Nhau Sinh Bảo Bảo!
Chương 9
Vốn dĩ Du Lam không muốn để cho Lâm Y Na biết chuyện phiền phức này, nhưng lại bị cô ấy tình cờ phát hiện.
Lâm Y Na vừa đỡ Du Lam đi vào nhà vừa chửi rủa:
- Mẹ kiếp, dám ra tay với cậu nặng như vậy, tớ nhất định sẽ không để yên cho bọn nó.
Du Lam lúc này chẳng còn tâm trí để quan tâm đến những lời nói của Y Na. Vết thương trên người cô càng lúc càng thậm tệ, khiến cô cảm thấy đau nhức không thôi.
Lâm Y Na thấy sắc mặt Du Lam không ổn lắm liền hốt hoảng:
- Du Lam, không sao chứ? Cậu ở yên đây chờ tớ, tớ đi mua thuốc cho cậu.
Du Lam khẽ gật đầu, Lâm Y Na vội vã chạy đi. Sau đó, ý thức cô cũng dần dần mất đi.
...
Du Lam chẳng biết mình đã hôn mê bao lâu, cho đến khi tiếng chuông cửa làm cô sực tỉnh. Có lẽ là Y Na quay lại.
Nghĩ vậy, Du Lam cố hết sức lê tấm thân đau nhức của mình ra ngoài cửa. Vừa nhìn thấy gương mặt của ai kia, cô lập tức đóng sầm cửa lại.
Nhưng Huân Khinh Dạ đã nhanh trí chen một chân vào trước khi cửa hoàn toàn bị đóng.
- Đừng quấy, tôi chỉ muốn xem vết thương của cậu.
Huân Khinh Dạ sợ cô nghĩ mình có ý xấu liền lên tiếng giải thích.
Du Lam liếc nhìn hộp thuốc trên tay Huân Khinh Dạ. Hắn thật sự quan tâm cô đến vậy sao?
- Không cần đến cậu, Y Na sắp trở về rồi.
Bỗng nhiên Huân Khinh Dạ nhào đến ôm chầm lấy Du Lam, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng. Bị bao phủ bởi mùi hương quen thuộc, Du Lam chẳng còn chút phòng bị nào nữa, thả lỏng cơ thể đáp lại hắn.
Một nụ hôn nói lên bao nhiêu uất ức mà cô phải chịu đựng.
Một nụ hôn nói lên bao nhiêu nỗi bất an, sợ hãi khi mà cô rời khỏi hắn.
Một nụ hôn cùng với những giọt nước mắt mặn chát lăn đầy trên má Du Lam.
- Thật xin lỗi, đã để cậu phải chịu khổ rồi.
Huân Khinh Dạ dịu dàng hôn lên mí mắt cô, sau đó đưa tay lau đi những giọt nước mắt xấu xí kia. Du Lam không trách hắn cưỡng hôn cô, vì chính cô còn thuận theo hắn nữa mà.
Thấy Du Lam không có ý định phản kháng nữa, Huân Khinh Dạ mới bắt đầu cởi quần áo cô. Những vết xanh tím khó chịu hiện lên trên thân thể trắng nõn khiến hắn đau xót không thôi.
Đây là thân thể mềm mại mà hắn ngày ngày ôm lấy sao? Trông thật tệ.
Huân Khinh Dạ lấy thuốc ra, trước khi tiến hành còn nhẹ giọng trấn an cô:
- Sẽ hơi đau đấy, cậu ráng chịu chút nhé.
Du Lam gật đầu, im lặng ngồi ngay ngắm. Huân Khinh Dạ vừa bôi thuốc vừa quan sát sắc mặt cô. Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo vì khó chịu của cô, hắn cười khẽ.
Đồ ngốc này bị đau như thế mà vẫn cố chịu đựng.
Du Lam không nói, Huân Khinh Dạ cũng lười biếng vạch trần cô, tiếp tục bôi thuốc.
...
Lâm Y Na hớn hở quay lại cũng là lúc Du Lam đã được bôi thuốc xong. Cô kinh ngạc nhìn Huân Khinh Dạ đang chậm rãi mặc lại quần áo cho Du Lam, lắp bắp nói:
- Hai người....rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi?
Du Lam hoảng hốt ra dấu hiệu cho Huân Khinh Dạ, thế nhưng hẳn chẳng chịu dừng lại, ngược lại còn làm lâu hơn.
Thôi chết rồi, lần này cô chết chắc rồi!
Lâm Y Na vừa đỡ Du Lam đi vào nhà vừa chửi rủa:
- Mẹ kiếp, dám ra tay với cậu nặng như vậy, tớ nhất định sẽ không để yên cho bọn nó.
Du Lam lúc này chẳng còn tâm trí để quan tâm đến những lời nói của Y Na. Vết thương trên người cô càng lúc càng thậm tệ, khiến cô cảm thấy đau nhức không thôi.
Lâm Y Na thấy sắc mặt Du Lam không ổn lắm liền hốt hoảng:
- Du Lam, không sao chứ? Cậu ở yên đây chờ tớ, tớ đi mua thuốc cho cậu.
Du Lam khẽ gật đầu, Lâm Y Na vội vã chạy đi. Sau đó, ý thức cô cũng dần dần mất đi.
...
Du Lam chẳng biết mình đã hôn mê bao lâu, cho đến khi tiếng chuông cửa làm cô sực tỉnh. Có lẽ là Y Na quay lại.
Nghĩ vậy, Du Lam cố hết sức lê tấm thân đau nhức của mình ra ngoài cửa. Vừa nhìn thấy gương mặt của ai kia, cô lập tức đóng sầm cửa lại.
Nhưng Huân Khinh Dạ đã nhanh trí chen một chân vào trước khi cửa hoàn toàn bị đóng.
- Đừng quấy, tôi chỉ muốn xem vết thương của cậu.
Huân Khinh Dạ sợ cô nghĩ mình có ý xấu liền lên tiếng giải thích.
Du Lam liếc nhìn hộp thuốc trên tay Huân Khinh Dạ. Hắn thật sự quan tâm cô đến vậy sao?
- Không cần đến cậu, Y Na sắp trở về rồi.
Bỗng nhiên Huân Khinh Dạ nhào đến ôm chầm lấy Du Lam, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng. Bị bao phủ bởi mùi hương quen thuộc, Du Lam chẳng còn chút phòng bị nào nữa, thả lỏng cơ thể đáp lại hắn.
Một nụ hôn nói lên bao nhiêu uất ức mà cô phải chịu đựng.
Một nụ hôn nói lên bao nhiêu nỗi bất an, sợ hãi khi mà cô rời khỏi hắn.
Một nụ hôn cùng với những giọt nước mắt mặn chát lăn đầy trên má Du Lam.
- Thật xin lỗi, đã để cậu phải chịu khổ rồi.
Huân Khinh Dạ dịu dàng hôn lên mí mắt cô, sau đó đưa tay lau đi những giọt nước mắt xấu xí kia. Du Lam không trách hắn cưỡng hôn cô, vì chính cô còn thuận theo hắn nữa mà.
Thấy Du Lam không có ý định phản kháng nữa, Huân Khinh Dạ mới bắt đầu cởi quần áo cô. Những vết xanh tím khó chịu hiện lên trên thân thể trắng nõn khiến hắn đau xót không thôi.
Đây là thân thể mềm mại mà hắn ngày ngày ôm lấy sao? Trông thật tệ.
Huân Khinh Dạ lấy thuốc ra, trước khi tiến hành còn nhẹ giọng trấn an cô:
- Sẽ hơi đau đấy, cậu ráng chịu chút nhé.
Du Lam gật đầu, im lặng ngồi ngay ngắm. Huân Khinh Dạ vừa bôi thuốc vừa quan sát sắc mặt cô. Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo vì khó chịu của cô, hắn cười khẽ.
Đồ ngốc này bị đau như thế mà vẫn cố chịu đựng.
Du Lam không nói, Huân Khinh Dạ cũng lười biếng vạch trần cô, tiếp tục bôi thuốc.
...
Lâm Y Na hớn hở quay lại cũng là lúc Du Lam đã được bôi thuốc xong. Cô kinh ngạc nhìn Huân Khinh Dạ đang chậm rãi mặc lại quần áo cho Du Lam, lắp bắp nói:
- Hai người....rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi?
Du Lam hoảng hốt ra dấu hiệu cho Huân Khinh Dạ, thế nhưng hẳn chẳng chịu dừng lại, ngược lại còn làm lâu hơn.
Thôi chết rồi, lần này cô chết chắc rồi!
Bình luận truyện