Chúng Ta Là Hai Thế Giới
Chương 15
Nếu tôi ngắm bảo vật quá lâu tôi nhất định sẽ rất chán. Nếu tôi ngắm anh quá lâu tôi nhất định sẽ muốn cắn chết anh.
Vì anh đáng yêu quá chứ sao.
...
Uhm...Nhóc con à hình như em muốn tôi "thịt" em thì phải.
Nếu không phải thì hôn tôi.
...
Chu~
.......................................................................................
- AAA...Hại não quá.-Nhân Mã ngồi vò đầu vò tóc ở phòng khách.-Tớ thua.
- Nhân Mã...cậu luôn đầu hàng đầu tiên.-Xử Nữ pó tay với nhỏ này luôn.
- Khó lắm, nó không hợp với người như tớ.-Nhân Mã kiếm cớ, hừm, cớ này hay đấy.
- Hợp với tớ chắc.-Xử Nữ cười.
- Uhm...ừ, hợp.-Nhân Mã cãi cùn.
Xử Nữ cáu, cô lập tức đứng dậy tóm lấy cổ áo Nhân Mã lôi dậy rồi cô xoay người đá vào eo Nhân Mã một cái đau điếng người. Nhân Mã ngã nhào ra sàn, cô nằm ôm eo, co người lại.
- A...Xử Nữ, cậu đúng là...sư tử vùng núi mà.-Nhân Mã đau khổ nói, thật sự rất muốn khóc ah.
- Gọi gì tôi.-Sư Tử đúng lúc đi xuống, rồi nghe thấy mỗi từ " Sư Tử". Nên tưởng Nhân Mã gọi mình.
- Đồ cầm thú.-Nhân Mã thật sự không biết Sư Tử ở đấy, câu này là ý nói Xử Nữ cơ, nhưng mà bị Sư Tử hiểu nhầm.
- Ai là cầm thú vậy.-Sư Tử tức giận.
Nhân Mã ôm eo ngẩng đầu lên thì thấy Sư Tử đang bốc hỏa.
- Sao...sao...cậu lại ở...đây.-Nhân Mã ngu ngốc không chịu giải thích, mà lại đi hỏi thế.
Làm cho sự hiểu nhầm càng lên cao, Sư Tử càng có thể chắc chắn là Nhân Mã đang nói xấu cậu. Sư Tử lôi Nhân Mã đứng dậy rồi kéo lên phòng "xử lý".
- A...Xử Nữ cứu tớ.-Nhân Mã cảm nhận được sát khí rất mạnh phát ra từ Sư Tử nên quay lại cầu cứu Xử Nữ, nhưng xin chia buồn nha cô cầu cứu nhầm người rồi.
- Chuyện của cậu, không phải của tớ, mà nói xấu sau lưng người ta là không tốt đâu nha.-Xử Nữ thêm dầu vào lửa thành công mỹ mãn luôn. Sư Tử đã bực lại càng bực hơn.
" A...Đáng ghét, cái đồ dở hơi bơi ngửa nhà cậu hại chết tớ rồi." Nhân Mã gào thét trong nội tâm.
" Khặc khặc, cố lên nhé, mà ta đâu có bơi ngửa bao giờ đâu." Xử Nữ cười thầm trong lòng.
----------------------------Ta sinh ra là dành cho nhau...Chắc thế?!!-------------------------
Một chiếc oto đang chạy trên đường lên núi.
Chiếc xe phóng khá nhanh, đi qua từng khúc cua rất điêu nghệ.
Trong xe có hai người. Một nam một nữ.
Cô gái tóc đỏ đang lái xe còn chàng trai tóc đen đang thưởng thức tài nghệ của nàng. Nói thật thì ai mà ngồi trên cái oto này thì chỉ có đường tim thoi thóp. Cảm giác lúc này thì như bị ném xuống chín tầng địa ngục rồi được vớt lên thiên đường vậy.
Quá ghê.
Chiếc xe dừng lại trước một trại trẻ mồ côi. Hai người đi xuống.
- Đi.-Thiên Yết nói, rồi đi vào.
Ma Kết cũng đi theo, bỗng rất nhiều trẻ con chạy ra xô vào chỗ hai người.
- Anh Yết ơi, anh đến chơi với chúng em đúng không.-Một bé gái nói.
- Anh ơi, mấy anh kia đâu rồi.
- Sao mấy anh kia không đến vậy.
- Chị này là ai vậy?
- Người yêu anh à.
- Đẹp quá.
- Anh ơi anh có mang cái gì đến cho chúng em không vậy?
- Anh ơi em muốn quà.
- Chị ơi em muốn quà.
.........
Rất nhiều đứa trẻ kèm theo câu hỏi chèn ép hai người, chúng quá đông và nói quá nhiều. Choáng váng luôn. Ma Kết thật sự rất bối rối, không biết nên làm cái gì nữa. Cứ để cho mấy đứa trẻ nói, cô thì mặt cứ ngơ ngơ như con nai tơ ấy.
- MẤY ĐỨA KIA CÓ THÔI ĐI KHÔNG.-Bỗng có một tiếng hét vang lên.
- AAA...Chạy đi, má Kiều kìa.-Một đứa bé hét lên, cả đám trẻ bỏ chạy không còn một đứa nào.
Ma Kết thật sự rất shock và có hơi sợ. Thiên Yết quay sang nhìn Ma Kết, thấy cô bây giờ trông rất chi là ngu ngơ.
- Sao không?-Câu hỏi đầy quan tâm.
- Hả...à...không...không sao.-Ma Kết hơi lắp bắp.
Thiên Yết thoáng thấy vui vì đây là lần đầu tiên thấy cô như thế.
Trông rất đáng yếu, giống như cái lần đầu mà hai người gặp nhau vậy.
Cái yêu đầu tiên.
Ngây thơ.
- Xin lỗi hai người nha mấy đứa kia nó nghịch quá.-Má Kiều mà mấy đứa trẻ kia nói, bỗng nói.
-...-Chẳng có ai trả lời cả.
- Ah, sơ ở trong, vào đi.-Hình như má Kiều khá là hiểu tính khí của Thiên yết thì phải.
Còn mấy đứa trẻ kia nữa gọi tên rất thân mật với Thiên Yết.
Anh chàng này kì lạ thật.
Hình như chỉ thân thiết với trẻ con thôi. Mà đặc biệt là trẻ mồ côi.
- Không cần.-Thiên Yết giọng lạnh nói.
Má Kiều hiểu cậu thật đấy, sau khi nghe xong thì má Kiều đi luôn mặc xác 2 người. Mà...hình như má Kiều đang giận thì phải.
Chính xác là rất giận. Lần não cũng thế, mỗi lần đến đây là hai người cũng nói được với nhau mỗi người 1 câu. Thiên Yết à, sao mà ác thế người ta muốn quan tâm cậu mà cậu làm thế khác gì khinh thường người ta chứ.
Mà...nói với cái tên này thì như không à.
Bỏ đi.
- Đi theo tôi.-Thiên Yết bỗng dưng nói làm cho Ma Kết giật mình.
Hai người đi trên con đường được bao bọc bỏi cây cối, cảnh vật rất thanh bình. Ma Kết đang mải ngắm thì bõng dưng Thiên Yết dừng lại làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô đập thẳng vào lưng "người đá". Đau, cô xoa mũi của mình.
Thấy Thiên Yết cứ nhìn thẳng nên cô cũng tò mò nhìn theo.
Tuyệt...Tuyệt vời ông mặt trời, đúng là cảnh đẹp có một không hai, độc nhất vô nhị, xứng đáng xưng bá thiên hạ.
Hoa, ở đây có rất nhiều hoa, đủ loại, đủ màu. Nó giống như là được con người trồng, nhưng không phải, là nó tự mọc. Nó mọc theo hàng, có mấy chỗ đất cao thì nó lần lượt thi nhau nở ở đó, để có thể làm cho mọi người chỉ nhìn vào nó, còn có nhiều bông leo lên thây cây mà mọc.
Ma Kết ngẩng người, cảnh đẹp đúng là cảnh đẹp hiêm có và khó tìm. Cô đúng là người rất may mắn rồi. Đây là lần đầu tiên cô thấy cái cảnh như thế này, nói trắng ra thì đây là nơi đẹp nhất mà cô từng thấy. Nó đẹp một cách cao quý, đẹp mê người.
- Nhớ không?-Thiên Yết bỗng dưng nói.
-...-Cô thật sự chẳng hiểu nổi ý nghĩa của cái câu mà Thiên Yết nói.
-Đây là nơi mà chúng ta gặp nhau..."Lần đầu tiên".-Thiên Yết nói, làm cô hoang mang.
Gặp?Chỗ này ư?Có à?Lúc nào vậy?...cô cố vận động đầu óc để nhớ.
- Năm 8 tuổi.-Thiên Yết ra gợi ý.
8 tuổi?Cô đã từng đến nơi như thế này rồi ư? Ma Kết thật sự rất bất ngờ.
- Tôi không có tuổi thơ...Nói trắng ra thì là không nhớ một chút gì cả.-Ma Kết nói, ánh mắt buồn nhìn ra xa. Khổ?Cô khổ sao?Khổ vì không nhớ được quá khứ. Còn cậu thì khổ vì không thể quên được cái quá khứ đấy của mình.
Ghê tởm.
Thật sự ghê tởm.
Cậu chỉ muốn nhớ cái lúc ấy, cái lúc mà cậu gặp cô, cái lúc mà cô luôn quan tâm và an ủi cậu, nhớ nụ cười đáng yêu của cô, nhớ giọng nói dịu dàng của cô,nhớ giọng hát êm đềm của cô, nhớ cái cảm giác mà được cô vuốt ve khuôn mặt đáng thương của mình. Cậu nhớ cô. Tất cả về cô, mọi thứ về cô...Nhưng cô chẳng nhớ gì, dù chỉ một chút về cậu. Cô không nhớ.
Đau.
Đau lắm.
Cậu chẳng thể nói gì cả. Bây giờ, ngay bây giờ, cậu muốn ôm lấy cô, muốn được cô vuốt ve khuôn mặt của mình, muốn nghe cô hát, muốn thấy cô cười. Nhưng không được, cậu không thể làm thế được. Mệt mỏi, đau đớn. Xin hãy buông tha cho cậu, xin hãy cho cậu hạnh phúc, vui vẻ, dù chỉ một chút thôi cũng được.
Làm ơn...
- Về.-Thiên Yết nói, cổ họng của cậu như có gì đó chặn lại làm cậu cau mày khó chịu.
Rất khó chịu.
Ma Kết thấy Thiên Yết quay người nên cô cũng đi theo, đành tạm biêt phong cảnh tuyệt vời này vậy.
Ma Kết ngây thơ quá nha làm cho người ta thất vọng trầm trọng thế kia mà vẫn thoải mái ngắm cảnh được. Thiên Yết hình như là thật sự rất rất không vui thì phải. Trên đường về nhà mặt cậu ta hằm hằm như sát thủ ( Cái này thì lúc nào chẳng thế nhỉ), Thỉnh thoảng còn đạp mạnh vào cái xe tội nghiệp làm rõ vẻ tức giận của mình. May mà Ma Kết phi nhanh nếu không thì chuẩn bị mua cái mới rồi. Mà hỏng cái này cũng tiếc, siêu xe của người ta mà lỵ.
-------------------------Thục nữ gì chứ. Tất cả chỉ là lừa người----------------------
-AAAAAAA...Cái đồ "thục nữ biến dị" kia hôm nay bổn cô nương sẽ trả thù.-Nhân Mã cùng với Xử nữ chơi rượt đuổi nhau phòng khách.
- Ấy ấy, khỉ không lông, cậu bình tĩnh lại đi.-Xử Nữ chọc tức Nhân Mã.
- Chết đi ahhh-Nhân Mã tức giận cắm đầu cắm cổ chạy đuổi theo Xử Nữ quanh nhà.
Đúng lúc sáu người kìa về, khá là ngạc nhiên khi thấy hai "tiên nữ" trèo leo đuổi nhau như khỉ mặt đỏ ở trong nhà. Mọi thứ trở nên lộn xộn, mấy người làm trong nhà thì nấp nấp núp núp, sợ bị vạ lây nên trốn vào một góc theo dõi "phim hành động" phiên bản khỉ mặt đỏ.
Ba nàng kia nhìn nhau rồi tất cả đều lôi điện thoại qua quay cảnh này, để có bằng chứng đưa cho Ma Kết.
- AAA...Khỉ không lông đuổi người cứu với hahaha.-Xử Nữ vừa chạy vừa trêu đùa Nhân Mã.
- Cái đồ cải bắp mắt xanh kia, hôm nay tôi sẽ chữa trị bệnh đầu xanh lét của cậu.-Nhân Mã tức giận.
-Ple ...Ple...Ple~~~ Có tài thì bắt tớ đi.-Xử Nữ cố gắng chọc tức Nhân Mã và kết quả đã không phụ lòng cô.
Hai người này hình như không biết mình đang bị quay thì phải, cứ hồn nhiên đi và cứ...phá nhà người ta đi.
Hậu quá khó lường.
- Mấy cô không ngăn cản à.-Thiên Bình thấy lạ nha, mấy cô này lúc nào cũng thân thiết thắm thiết với nhau mà sao bây giờ lại...
- Không cần, nếu giờ ngăn cản lại thì khắc sẽ phải ngăn cản lần nữa và cứ thế phải ngăn cản hai người này liên tục, vậy thà đưa cái này cho Ma Kết xử lí vậy là xong chuyện ,chẳng phải đụng chân đụng tay làm gì cho tốn sức.-Song Tử nói.
- Mệt người.-Bạch Dương nói kèm.-Xử Nữ rất thích đùa dai, nên tốt nhất đừng đụng vào thì hơn.
- Các cô có vẻ sợ cái cô gái tên Ma Kết đó nhỉ.-Thiên Bình nói.
- Còn các anh có vẻ sợ cái người tên Thiên Yết đó nhỉ.-Bạch Dường nói.
- Đáng sợ.
- Kinh khủng.
- Giết người không nương tay.
- Đầu óc tuyệt vời.
...Hai người liên tiếp nói, xong hai người nhìn nhau bằng ánh mắt lạ thường, nó có vẻ gì đó...
- Người anh em.-Hai người đồng thanh nói...còn bắt tay nhau nữa chứ.
Hiểu, hai người hiểu cảm giác có người thân thiết là một kẻ " đẳng cấp của đẳng cấp","cao thủ của cao thủ","ác hơn hung thần","ghê hơn gặp ma"...
Hai người có thể thông cảm cho nhau, nhưng mà một người là quá đủ rồi giờ lại thêm một người nữa. Thế này thì họ phải sống làm sao cho những ngày tiếp theo đây, đáng thương đáng thương, quá đáng thương.
- Ma Kết về rồi kìa.-Song Tử bỗng dưng nói.
Xử Nữ với Nhân Mã ngay và lập tức dừng lại cuộc chơi, trở về trạng thái bình yên. Ma Kết với Thiên Yết đi vào nhà, nhìn thấy cảnh này cả hai đều cau mày.
- Nhà, sao thế này.-Thiên Yết nói.
Ôi trời, thảm rồi thảm rồi, hai nàng nhà ta mải vui quá nên không để ý. Phá nhà xong rồi giả ngây thơ vô tội hả, không cần đây nhìn thế này thôi là cũng đủ biết hai người đã gây ra cái bãi hỗn độn này rồi. Khỏi giải thích nhé.
- A haha, đại nương hôm nay xinh quá.-Xử Nữ cười tươi nói, liếc mắt sang Nhân Mã, ra hiệu cùng nhau hợp tác.
- Hahaha, đúng đúng, đại nương nhà ta hôm nay đẹp quá.-Nhân Mã gật đầu lia lịa thể hiện sự tán thành, còn câu nói thì thể hiện rằng "tôi là người có tội"
- Không cần đánh trống lảng, kẻo gọi ma về nhà.-Ma Kết lườm hai người kia.
"Cần gì chứ, có một con ma còn bá đạo hơn cả Diêm Vương với Thần Chết ở đây thì làm gì có con ma nào dám lẻn vào đây. Nếu có thì gan nó đúng là to hơn cả những gì mà người ta tưởng tượng đấy chứ. Ma Kết cậu là con ma kinh dị nhất hành tinh." Họ coi như đây là một phát hiện mới, cố mà giữ và cố mà nhớ cái phát hiện này đi nha. Quên là chết đấy.
- Hai người...tự xử.-Câu nói của Ma Kết đầy quyền lực chèn ép chết hai con tép riu kia.
Vậy là mọi chuyện đâu trở về đấy, mấy người kia đi nghỉ ngơi, người làm trong nhà thì dọn dẹp nhà cửa. Xử Nữ với Nhân Mã thì...tự xử...đây là một hình phạt đáng sợ không thể tiết lộ được...Bí mật không thể bật mí.
Vì anh đáng yêu quá chứ sao.
...
Uhm...Nhóc con à hình như em muốn tôi "thịt" em thì phải.
Nếu không phải thì hôn tôi.
...
Chu~
.......................................................................................
- AAA...Hại não quá.-Nhân Mã ngồi vò đầu vò tóc ở phòng khách.-Tớ thua.
- Nhân Mã...cậu luôn đầu hàng đầu tiên.-Xử Nữ pó tay với nhỏ này luôn.
- Khó lắm, nó không hợp với người như tớ.-Nhân Mã kiếm cớ, hừm, cớ này hay đấy.
- Hợp với tớ chắc.-Xử Nữ cười.
- Uhm...ừ, hợp.-Nhân Mã cãi cùn.
Xử Nữ cáu, cô lập tức đứng dậy tóm lấy cổ áo Nhân Mã lôi dậy rồi cô xoay người đá vào eo Nhân Mã một cái đau điếng người. Nhân Mã ngã nhào ra sàn, cô nằm ôm eo, co người lại.
- A...Xử Nữ, cậu đúng là...sư tử vùng núi mà.-Nhân Mã đau khổ nói, thật sự rất muốn khóc ah.
- Gọi gì tôi.-Sư Tử đúng lúc đi xuống, rồi nghe thấy mỗi từ " Sư Tử". Nên tưởng Nhân Mã gọi mình.
- Đồ cầm thú.-Nhân Mã thật sự không biết Sư Tử ở đấy, câu này là ý nói Xử Nữ cơ, nhưng mà bị Sư Tử hiểu nhầm.
- Ai là cầm thú vậy.-Sư Tử tức giận.
Nhân Mã ôm eo ngẩng đầu lên thì thấy Sư Tử đang bốc hỏa.
- Sao...sao...cậu lại ở...đây.-Nhân Mã ngu ngốc không chịu giải thích, mà lại đi hỏi thế.
Làm cho sự hiểu nhầm càng lên cao, Sư Tử càng có thể chắc chắn là Nhân Mã đang nói xấu cậu. Sư Tử lôi Nhân Mã đứng dậy rồi kéo lên phòng "xử lý".
- A...Xử Nữ cứu tớ.-Nhân Mã cảm nhận được sát khí rất mạnh phát ra từ Sư Tử nên quay lại cầu cứu Xử Nữ, nhưng xin chia buồn nha cô cầu cứu nhầm người rồi.
- Chuyện của cậu, không phải của tớ, mà nói xấu sau lưng người ta là không tốt đâu nha.-Xử Nữ thêm dầu vào lửa thành công mỹ mãn luôn. Sư Tử đã bực lại càng bực hơn.
" A...Đáng ghét, cái đồ dở hơi bơi ngửa nhà cậu hại chết tớ rồi." Nhân Mã gào thét trong nội tâm.
" Khặc khặc, cố lên nhé, mà ta đâu có bơi ngửa bao giờ đâu." Xử Nữ cười thầm trong lòng.
----------------------------Ta sinh ra là dành cho nhau...Chắc thế?!!-------------------------
Một chiếc oto đang chạy trên đường lên núi.
Chiếc xe phóng khá nhanh, đi qua từng khúc cua rất điêu nghệ.
Trong xe có hai người. Một nam một nữ.
Cô gái tóc đỏ đang lái xe còn chàng trai tóc đen đang thưởng thức tài nghệ của nàng. Nói thật thì ai mà ngồi trên cái oto này thì chỉ có đường tim thoi thóp. Cảm giác lúc này thì như bị ném xuống chín tầng địa ngục rồi được vớt lên thiên đường vậy.
Quá ghê.
Chiếc xe dừng lại trước một trại trẻ mồ côi. Hai người đi xuống.
- Đi.-Thiên Yết nói, rồi đi vào.
Ma Kết cũng đi theo, bỗng rất nhiều trẻ con chạy ra xô vào chỗ hai người.
- Anh Yết ơi, anh đến chơi với chúng em đúng không.-Một bé gái nói.
- Anh ơi, mấy anh kia đâu rồi.
- Sao mấy anh kia không đến vậy.
- Chị này là ai vậy?
- Người yêu anh à.
- Đẹp quá.
- Anh ơi anh có mang cái gì đến cho chúng em không vậy?
- Anh ơi em muốn quà.
- Chị ơi em muốn quà.
.........
Rất nhiều đứa trẻ kèm theo câu hỏi chèn ép hai người, chúng quá đông và nói quá nhiều. Choáng váng luôn. Ma Kết thật sự rất bối rối, không biết nên làm cái gì nữa. Cứ để cho mấy đứa trẻ nói, cô thì mặt cứ ngơ ngơ như con nai tơ ấy.
- MẤY ĐỨA KIA CÓ THÔI ĐI KHÔNG.-Bỗng có một tiếng hét vang lên.
- AAA...Chạy đi, má Kiều kìa.-Một đứa bé hét lên, cả đám trẻ bỏ chạy không còn một đứa nào.
Ma Kết thật sự rất shock và có hơi sợ. Thiên Yết quay sang nhìn Ma Kết, thấy cô bây giờ trông rất chi là ngu ngơ.
- Sao không?-Câu hỏi đầy quan tâm.
- Hả...à...không...không sao.-Ma Kết hơi lắp bắp.
Thiên Yết thoáng thấy vui vì đây là lần đầu tiên thấy cô như thế.
Trông rất đáng yếu, giống như cái lần đầu mà hai người gặp nhau vậy.
Cái yêu đầu tiên.
Ngây thơ.
- Xin lỗi hai người nha mấy đứa kia nó nghịch quá.-Má Kiều mà mấy đứa trẻ kia nói, bỗng nói.
-...-Chẳng có ai trả lời cả.
- Ah, sơ ở trong, vào đi.-Hình như má Kiều khá là hiểu tính khí của Thiên yết thì phải.
Còn mấy đứa trẻ kia nữa gọi tên rất thân mật với Thiên Yết.
Anh chàng này kì lạ thật.
Hình như chỉ thân thiết với trẻ con thôi. Mà đặc biệt là trẻ mồ côi.
- Không cần.-Thiên Yết giọng lạnh nói.
Má Kiều hiểu cậu thật đấy, sau khi nghe xong thì má Kiều đi luôn mặc xác 2 người. Mà...hình như má Kiều đang giận thì phải.
Chính xác là rất giận. Lần não cũng thế, mỗi lần đến đây là hai người cũng nói được với nhau mỗi người 1 câu. Thiên Yết à, sao mà ác thế người ta muốn quan tâm cậu mà cậu làm thế khác gì khinh thường người ta chứ.
Mà...nói với cái tên này thì như không à.
Bỏ đi.
- Đi theo tôi.-Thiên Yết bỗng dưng nói làm cho Ma Kết giật mình.
Hai người đi trên con đường được bao bọc bỏi cây cối, cảnh vật rất thanh bình. Ma Kết đang mải ngắm thì bõng dưng Thiên Yết dừng lại làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô đập thẳng vào lưng "người đá". Đau, cô xoa mũi của mình.
Thấy Thiên Yết cứ nhìn thẳng nên cô cũng tò mò nhìn theo.
Tuyệt...Tuyệt vời ông mặt trời, đúng là cảnh đẹp có một không hai, độc nhất vô nhị, xứng đáng xưng bá thiên hạ.
Hoa, ở đây có rất nhiều hoa, đủ loại, đủ màu. Nó giống như là được con người trồng, nhưng không phải, là nó tự mọc. Nó mọc theo hàng, có mấy chỗ đất cao thì nó lần lượt thi nhau nở ở đó, để có thể làm cho mọi người chỉ nhìn vào nó, còn có nhiều bông leo lên thây cây mà mọc.
Ma Kết ngẩng người, cảnh đẹp đúng là cảnh đẹp hiêm có và khó tìm. Cô đúng là người rất may mắn rồi. Đây là lần đầu tiên cô thấy cái cảnh như thế này, nói trắng ra thì đây là nơi đẹp nhất mà cô từng thấy. Nó đẹp một cách cao quý, đẹp mê người.
- Nhớ không?-Thiên Yết bỗng dưng nói.
-...-Cô thật sự chẳng hiểu nổi ý nghĩa của cái câu mà Thiên Yết nói.
-Đây là nơi mà chúng ta gặp nhau..."Lần đầu tiên".-Thiên Yết nói, làm cô hoang mang.
Gặp?Chỗ này ư?Có à?Lúc nào vậy?...cô cố vận động đầu óc để nhớ.
- Năm 8 tuổi.-Thiên Yết ra gợi ý.
8 tuổi?Cô đã từng đến nơi như thế này rồi ư? Ma Kết thật sự rất bất ngờ.
- Tôi không có tuổi thơ...Nói trắng ra thì là không nhớ một chút gì cả.-Ma Kết nói, ánh mắt buồn nhìn ra xa. Khổ?Cô khổ sao?Khổ vì không nhớ được quá khứ. Còn cậu thì khổ vì không thể quên được cái quá khứ đấy của mình.
Ghê tởm.
Thật sự ghê tởm.
Cậu chỉ muốn nhớ cái lúc ấy, cái lúc mà cậu gặp cô, cái lúc mà cô luôn quan tâm và an ủi cậu, nhớ nụ cười đáng yêu của cô, nhớ giọng nói dịu dàng của cô,nhớ giọng hát êm đềm của cô, nhớ cái cảm giác mà được cô vuốt ve khuôn mặt đáng thương của mình. Cậu nhớ cô. Tất cả về cô, mọi thứ về cô...Nhưng cô chẳng nhớ gì, dù chỉ một chút về cậu. Cô không nhớ.
Đau.
Đau lắm.
Cậu chẳng thể nói gì cả. Bây giờ, ngay bây giờ, cậu muốn ôm lấy cô, muốn được cô vuốt ve khuôn mặt của mình, muốn nghe cô hát, muốn thấy cô cười. Nhưng không được, cậu không thể làm thế được. Mệt mỏi, đau đớn. Xin hãy buông tha cho cậu, xin hãy cho cậu hạnh phúc, vui vẻ, dù chỉ một chút thôi cũng được.
Làm ơn...
- Về.-Thiên Yết nói, cổ họng của cậu như có gì đó chặn lại làm cậu cau mày khó chịu.
Rất khó chịu.
Ma Kết thấy Thiên Yết quay người nên cô cũng đi theo, đành tạm biêt phong cảnh tuyệt vời này vậy.
Ma Kết ngây thơ quá nha làm cho người ta thất vọng trầm trọng thế kia mà vẫn thoải mái ngắm cảnh được. Thiên Yết hình như là thật sự rất rất không vui thì phải. Trên đường về nhà mặt cậu ta hằm hằm như sát thủ ( Cái này thì lúc nào chẳng thế nhỉ), Thỉnh thoảng còn đạp mạnh vào cái xe tội nghiệp làm rõ vẻ tức giận của mình. May mà Ma Kết phi nhanh nếu không thì chuẩn bị mua cái mới rồi. Mà hỏng cái này cũng tiếc, siêu xe của người ta mà lỵ.
-------------------------Thục nữ gì chứ. Tất cả chỉ là lừa người----------------------
-AAAAAAA...Cái đồ "thục nữ biến dị" kia hôm nay bổn cô nương sẽ trả thù.-Nhân Mã cùng với Xử nữ chơi rượt đuổi nhau phòng khách.
- Ấy ấy, khỉ không lông, cậu bình tĩnh lại đi.-Xử Nữ chọc tức Nhân Mã.
- Chết đi ahhh-Nhân Mã tức giận cắm đầu cắm cổ chạy đuổi theo Xử Nữ quanh nhà.
Đúng lúc sáu người kìa về, khá là ngạc nhiên khi thấy hai "tiên nữ" trèo leo đuổi nhau như khỉ mặt đỏ ở trong nhà. Mọi thứ trở nên lộn xộn, mấy người làm trong nhà thì nấp nấp núp núp, sợ bị vạ lây nên trốn vào một góc theo dõi "phim hành động" phiên bản khỉ mặt đỏ.
Ba nàng kia nhìn nhau rồi tất cả đều lôi điện thoại qua quay cảnh này, để có bằng chứng đưa cho Ma Kết.
- AAA...Khỉ không lông đuổi người cứu với hahaha.-Xử Nữ vừa chạy vừa trêu đùa Nhân Mã.
- Cái đồ cải bắp mắt xanh kia, hôm nay tôi sẽ chữa trị bệnh đầu xanh lét của cậu.-Nhân Mã tức giận.
-Ple ...Ple...Ple~~~ Có tài thì bắt tớ đi.-Xử Nữ cố gắng chọc tức Nhân Mã và kết quả đã không phụ lòng cô.
Hai người này hình như không biết mình đang bị quay thì phải, cứ hồn nhiên đi và cứ...phá nhà người ta đi.
Hậu quá khó lường.
- Mấy cô không ngăn cản à.-Thiên Bình thấy lạ nha, mấy cô này lúc nào cũng thân thiết thắm thiết với nhau mà sao bây giờ lại...
- Không cần, nếu giờ ngăn cản lại thì khắc sẽ phải ngăn cản lần nữa và cứ thế phải ngăn cản hai người này liên tục, vậy thà đưa cái này cho Ma Kết xử lí vậy là xong chuyện ,chẳng phải đụng chân đụng tay làm gì cho tốn sức.-Song Tử nói.
- Mệt người.-Bạch Dương nói kèm.-Xử Nữ rất thích đùa dai, nên tốt nhất đừng đụng vào thì hơn.
- Các cô có vẻ sợ cái cô gái tên Ma Kết đó nhỉ.-Thiên Bình nói.
- Còn các anh có vẻ sợ cái người tên Thiên Yết đó nhỉ.-Bạch Dường nói.
- Đáng sợ.
- Kinh khủng.
- Giết người không nương tay.
- Đầu óc tuyệt vời.
...Hai người liên tiếp nói, xong hai người nhìn nhau bằng ánh mắt lạ thường, nó có vẻ gì đó...
- Người anh em.-Hai người đồng thanh nói...còn bắt tay nhau nữa chứ.
Hiểu, hai người hiểu cảm giác có người thân thiết là một kẻ " đẳng cấp của đẳng cấp","cao thủ của cao thủ","ác hơn hung thần","ghê hơn gặp ma"...
Hai người có thể thông cảm cho nhau, nhưng mà một người là quá đủ rồi giờ lại thêm một người nữa. Thế này thì họ phải sống làm sao cho những ngày tiếp theo đây, đáng thương đáng thương, quá đáng thương.
- Ma Kết về rồi kìa.-Song Tử bỗng dưng nói.
Xử Nữ với Nhân Mã ngay và lập tức dừng lại cuộc chơi, trở về trạng thái bình yên. Ma Kết với Thiên Yết đi vào nhà, nhìn thấy cảnh này cả hai đều cau mày.
- Nhà, sao thế này.-Thiên Yết nói.
Ôi trời, thảm rồi thảm rồi, hai nàng nhà ta mải vui quá nên không để ý. Phá nhà xong rồi giả ngây thơ vô tội hả, không cần đây nhìn thế này thôi là cũng đủ biết hai người đã gây ra cái bãi hỗn độn này rồi. Khỏi giải thích nhé.
- A haha, đại nương hôm nay xinh quá.-Xử Nữ cười tươi nói, liếc mắt sang Nhân Mã, ra hiệu cùng nhau hợp tác.
- Hahaha, đúng đúng, đại nương nhà ta hôm nay đẹp quá.-Nhân Mã gật đầu lia lịa thể hiện sự tán thành, còn câu nói thì thể hiện rằng "tôi là người có tội"
- Không cần đánh trống lảng, kẻo gọi ma về nhà.-Ma Kết lườm hai người kia.
"Cần gì chứ, có một con ma còn bá đạo hơn cả Diêm Vương với Thần Chết ở đây thì làm gì có con ma nào dám lẻn vào đây. Nếu có thì gan nó đúng là to hơn cả những gì mà người ta tưởng tượng đấy chứ. Ma Kết cậu là con ma kinh dị nhất hành tinh." Họ coi như đây là một phát hiện mới, cố mà giữ và cố mà nhớ cái phát hiện này đi nha. Quên là chết đấy.
- Hai người...tự xử.-Câu nói của Ma Kết đầy quyền lực chèn ép chết hai con tép riu kia.
Vậy là mọi chuyện đâu trở về đấy, mấy người kia đi nghỉ ngơi, người làm trong nhà thì dọn dẹp nhà cửa. Xử Nữ với Nhân Mã thì...tự xử...đây là một hình phạt đáng sợ không thể tiết lộ được...Bí mật không thể bật mí.
Bình luận truyện