Chương 85: Thanh Long Cố Hương
"Huyền Phong Lạc Hồn xoa!" Lục Mộng Thần kinh ngạc nhìn xoa tử trong tay, hai tay nâng nó giơ lên đưa cho Lăng Phong Thiên Quân, rồi thắc mắc hỏi: "Tiền bối, đây là binh khí của ngài sao? Có phải năm xưa Tham Thần Đại Đế đã lấy được từ ngài?"
Lăng Phong Thiên Quân khẽ đưa tay, Huyền Phong Lạc Hồn xoa giống như một hài tử cực kỳ hưng phấn nhảy vào trong tay của lão, bạch sắc quang mang đại thịnh, phát ra những âm thanh vù vù không ngớt.
"Không sai, đây chính là binh khí mà ta yêu quý nhất, Huyền Phong Lạc Hồn xoa. Món bảo bối này đã theo ta cả vạn năm." Lăng Phong Thiên Quân thân thiết vuốt ve Huyền Phong Lạc Hồn xoa, quyến luyến không rời. "Nhưng cuối cùng lại bị Tham Thần Đại Đế cưỡng đoạt, ôi…….Có một nửa nguyên nhân ta tìm Tham Thần Đại Đế, cũng là vì món binh khí này. Nhớ năm đó, nó theo ta chinh chiến sa trường, lập biết bao chiến công hiển hách."
Toàn thân Lăng Phong Thiên Quân xạ ra thần thái vô cùng mãnh liệt, phảng phất như cuộc đại chiến năm đó đang hiện ra rõ ràng trước mắt, hai tiểu hắc trư trong lòng cũng dùng đôi tai cọ xát vào Lạc Hồn xoa, dường như cũng rất hưng phấn khi gặp lại lão bằng hữu.
"Nếu đã là vật của tiền bối, vậy xin người hãy thu hồi lại nó." Lục Mộng Thần không đành lòng thấy Lăng Phong Thiên Quân bị mất đi món binh khí mà y yêu thích, nên đề nghị giao trả lại cho y. Thật ra binh khí tùy thân cũng tựa như một nữ nhân của mình, đối với nam nhân mà nói, đều quan trọng như nhau. Hơn nữa Lăng Phong Thiên Quân cứu hắn từ trong tay cửu đại Tán Ma, về tình về lý, hắn cũng phải cảm kích Lăng Phong Thiên Quân. Có lẽ, đưa binh khí của y trả lại cho y, đó là cách báo đáp tốt nhất.
Lăng Phong Thiên Quân nghe vậy thì rất hoan hỷ, cầm Huyền Phong Lạc Hồn xoa giơ cao lên, ánh mắt xoay chuyển trên người Lục Mộng Thần, hỏi: "Ngươi quả thật muốn đem thần khí do Tham Thần Đại Đế tặng cho ngươi, mà đem trả lại cho ta?"
Lục Mộng Thần cười ha hả, nét chân thành hiện rõ trên mặt, cười nói: "Tất nhiên rồi! Lúc đầu Tham Thần Đại Đế tặng cho vãn bối rất nhiều lợi binh thần khí, vãn bối dù có dùng cũng không hết được, thanh Huyền Phong Lạc Hồn xoa này vốn là vật của tiền bối, hôm nay trả lại cho tiền bối, cũng là điều dĩ nhiên thôi."
Lăng Phong Thiên Quân nghe xong rất cảm động, song thủ huy vũ liên tục, hưng phấn nói: "Đa tạ ngươi! Đa tạ ngươi, Lục Mộng Thần!"
Lục Mộng Thần giơ Vân Vụ kiếm của mình lên, trước mắt như hiện ra những trận đấu sinh tử, nếu không có nó, hắn làm sao có thể vượt qua biết bao nguy hiểm mà đoạt được Tinh Tú Quế Quan của thất phái chứ? Hắn đưa một tay vuốt thân kiếm, nói với giọng tràn trề thâm tình: "Một món binh khí vừa tay, cũng quan trọng như nữ nhân yêu dấu của mình, đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nạn ……"
Lăng Phong Thiên Quân tràn đầy cảm xúc, liên tục gật đầu.
Lục Mộng Thần nói tới đây, không nhịn được nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của Dạ Nguyệt, bộ dạng trọng thương máu loang lổ khắp người, trong lòng dâng lên cảm giác khổ sở, lấy ra Mai Xà hình mai chương (1) để trước mắt chăm chú nhìn nó một lúc lâu, không biết từ bao giờ trên mặt đã đầm đìa nước mắt.
Dạ Nguyệt, tại sao nàng lại ngốc như vậy?
Ta chỉ là một nam nhân bình thường, tướng mạo bình thường, vì sao nàng lại vì ta mà không quản đến cả tính mạng?
Dạ Nguyệt, ta nhất định phải kiếm được máu Thanh Long để cứu sống nàng!
Lăng Phong Thiên Quân vừa ngẩng đầu, thấy Lục Mộng Thần mắt đầy lệ thủy thì lấy làm kinh hãi, bước nhanh lên trước hỏi: "Lục Mộng Thần, ngươi làm sao vậy? Nhớ tới chuyện thương tâm gì rồi? Hãy nói ra thử, xem ta có thể giúp đỡ ngươi hay không."
Lục Mộng Thần từ trong bi thương tỉnh lại, ý thức được mình đã thất thố, vội lau sạch nước mắt, đem sự tình Dạ Nguyệt vì bảo vệ hắn mà chết như thế nào kể ra tất cả cho Lăng Phong Thiên Quân nghe.
"Ôi!" Lăng Phong Thiên Quân thở dài một hơi, tiếp theo liền trầm mặc. Y bị cố sự ái tình đẹp đẽ mà thê lương làm cảm động, không nghĩ tới một nữ tử của Yêu Tông, lại lẫm liệt đại nghĩa như thế. Nàng dám lấy cái chết để cứu nam nhân mình yêu mến, thật sự là không đơn giản. Lăng Phong Thiên Quân tại giờ khắc này, đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn đối với Yêu tông.
"Ta biết Thanh Long ở địa phương nào." Lăng Phong Thiên Quân phá vỡ trầm mặc, thốt ra một lời nói chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai.
"Thật sao, Lăng Phong tiền bối?" Lục Mộng Thần đang vì tìm kiếm Thanh Long mà rầu rĩ, đột nhiên nghe thấy được tin tức như thế, quả thật là như chết đuối vớ được cọc, tức thì phấn chấn ngay.
"Cố hương của Thanh Long tại Thương Vân sơn ở ngoài ba ngàn dặm về phía Đông Nam!" Lăng Phong Thiên Quân trịnh trọng nói, nhìn bộ dáng lo lắng của Lục Mộng Thần, vội vàng nói ra những gì mình biết.
"Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm!" Lục Mộng Thần mừng rỡ thốt.
"Thanh Long là một trong Thần Châu tứ đại thánh thú, vốn là Thiên giới thần vật, vì nhân giới có tứ đại hung thú làm loạn, nên đã đặc biệt phái Thiên giới tứ đại thần vật là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Tử Kỳ Lân giáng hạ nhân giới để chấn giữ bốn phương, phụ trách giữ an toàn cho nhân giới. Kỳ thật nhắc tới tứ đại hung thú, tức là Đại Chúc Tê, Âm Dương Mãng, Hổ Đầu Phong, Huyết Ngư, ta cũng nhận biết bọn chúng. Chúng vốn là thủ cung cự thú, thủ hạ của Sân Thần Đại Đế. Do bản tính dã man, nên sau khi Sân Thần Đại Đế bị bắt, chúng cũng đào thoát xuống nhân gian, hưng phong tác ác, nhưng nhờ có tứ đại thánh thú tọa trận, mà gần ngàn năm qua, mấy con mãnh thú này cũng chưa từng thò đầu ra." Lăng Phong Thiên Quan thản nhiên nói.
"À, thì ra là như vậy. Tiền bối, nếu ngài đã nói cho vãn bối biết cố hương của Thanh Long rồi, vậy vãn bối sẽ đi tìm Thanh Long đây, cáo từ!" Lục Mộng Thần lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không được lập tức tìm thấy máu Thanh Long, để đến cứu sống Dạ Nguyệt.
Lăng Phong Thiên Quân vung tay lên, phóng ra một cỗ khí thế cường đại ngăn lấy thân thể của Lục Mộng Thần.
"Trừ phi Thanh Long chủ động hiến huyết cho ngươi, nếu không thì dù ngươi có muốn máu Thanh Long trong tay, thì cũng khó tránh khỏi một trường ác đấu. Với thực lực của ngươi trước mắt, mà muốn đánh bại Thanh Long thì còn lâu lắm. Thế này đi, ta truyền cho ngươi tuyệt kỹ thành danh hạng nhất của ta, một loại võ học dương cương bá đạo, chính là Lăng Phong Thần Chỉ."
Lăng Phong Thần Chỉ?
Lục Mộng Thần nghe Lăng Phong Thiên Quân nói, thì mừng vui khôn xiết, không ngờ rằng y cũng quan tâm tới mình như vậy, ngay cả tuyệt kỹ của y cũng muốn truyền thụ cho mình. Đây là nhân vật Đại La Kim Tiên, tuyệt kỹ thành danh của y khẳng định là vô cùng lợi hại, tương lai đối phó với Thanh Long, hẳn là cơ hội sẽ cao hơn chút ít.
Nghĩ tới đây Lục Mộng Thần quỳ xuống, dập đầu tạ ơn với Lăng Phong Thiên Quân . Nói sao đi nữa, trước là ân cứu mạng, sau là ân thụ nghệ, dựa vào hai điều này, Lục Mộng Thần cũng rất nên dập đầu với Lăng Phong Thiên Quân.
Lăng Phong Thiên Quân nhìn thấy Lục Mộng Thần thập phần lễ phép, nên trong lòng hết sức an ủi, y tự mình bước đến nâng Lục Mộng Thần dậy, rồi nói với giọng thân thiết: "Mộng Thần, mau mau đứng lên. Đi nào, theo ta ra hậu điện, ta muốn dùng ba ngày thời gian để giúp ngươi đạt tới tầng thứ năm của Lăng Phong Thần Chỉ……"
Quang mang chợt lóe, Lăng Phong Thiên Quân liền cùng Lục Mộng Thần đồng thời biến mất.
oooOooo
Ba ngày sau.
Lục Mộng Thần từ biệt Lăng Phong Thiên Quân, từ Lăng Phong cung đi ra, ngự kiếm bay về cố hương của Thanh Long – Thương Vân sơn.
Ba ngày ngắn ngủi, Lục Mộng Thần được Lăng Phong Thiên Quân tẩy rửa hoàn toàn, quả không hổ là Đại La Kim Tiên của Thiên giới. Chỉ trong thoáng chốc mà y đã đưa Lục Mộng Thần từ Hòa Đạo kỳ thăng lên tới Quy Thiên sơ kỳ, như vậy khoảng cách giữa hắn và thất đại chưởng môn cũng không còn chênh lệch bao nhiêu nữa. Cho dù đích thân Minh Phi đến đây, thì e rằng tình hình sẽ không còn giống như trước kia, cứ đuổi hắn chạy giống như mèo đuổi chuột quay vòng vòng nữa.
Nhất là Lăng Phong Thần Chỉ, Lục Mộng Thần vốn không ngờ rằng trong thiên hạ này lại có loại chỉ pháp kỳ diệu và bá đạo như thế, gần như cả mười ngón tay đều hoàn toàn có thể chém cho địch nhân rơi xuống ngựa, hoàn toàn không cần sử dụng đến thần kiếm. Lục Mộng Thần lập tức phát hiện, nếu đem Lăng Phong Thần Chỉ dung nhập vào Phong Thần kiếm quyết, hai môn thần công này kết hợp lại, tất sẽ sinh ra uy lực lớn hơn trước gấp bội. Phát hiện này đã khiến cho hắn thập phần cao hứng.
Mây mù trắng xóa không ngừng bay qua vù vù bên tai, Lục Mộng Thần đối với chiến thắng Thanh Long, càng tràn ngập tin tưởng.
oooOooo
Thương Vân sơn, là sơn mạch lớn nhất Thần Châu, kéo dài cả ngàn dặm, quanh năm mây mù bao phủ, thần bí khó lường.
E rằng ai cũng không thể ngờ đến cố hương của Thanh Long trong truyền thuyết.
Dựa theo sự chỉ điểm của Lăng Phong Thiên Quân, Lục Mộng Thần tiến vào trong Thương Vân sơn mạch rậm rạp. Sau khi phi hành mấy trăm dặm, cuối cùng cũng phát hiện ra một ngọn núi hình tròn, cao chót vót, phía dưới ngọn núi còn có một cái hồ.
Giờ đây đang là nửa đêm, vầng trăng sáng phản chiếu lên mặt hồ tựa như một tấm gương, sơn, thủy, nguyệt ba thứ pha trộn, thập phần thanh tú mỹ lệ. truyện được lấy tại truyenbathu.vn
Lục Mộng Thần đứng ở giữa không trung, nhắm hai mắt lại, sau khi đạt tới Quy Thiên kỳ, thần niệm của hắn đã quảng đại hơn, trong chốc lát, thần niệm như thiểm điện liền mở rộng tới cả đáy hồ.
Sau khi lục soát một vòng mà vẫnkhông phát hiện ra điều gì, Lục Mộng Thần không khỏi thất vọng, chuyện gì đây, chẳng lẽ Thanh Long đã ra ngoài?
Lục Mộng Thần đưa thân thể lên cao hơn, hắn muốn soát lại trong một phạm vi rộng hơn chừng mấy trăm dặm, xem Thanh Long có hoạt động ở vùng phụ cận hay không. Thần niệm cường đại trong nháy mắt liền được xuất ra, tựa như tầng tầng hải triều, cuồn cuộn dọc theo bề mặt sơn mạch mở rộng ra ngoài, ước chừng khoảng ba trăm dặm, đột nhiên có ba cỗ năng lượng vừa kỳ lạ vừa cường đại đối kháng lại rất kịch liệt.
Lực lượng rất mạnh, cho dù Lục Mộng Thần vừa đạt tới Quy Thiên kỳ, cũng cảm thấy được đại não rất đau đớn, thần niệm thoáng cái đã thu trở về.
Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là Thanh Long ở đấy?
Không đúng, vậy hai đạo năng lượng khác là cái gì? Chẳng lẽ là……chẳng lẽ là Thanh Long đang gặp địch nhân?
Thanh Long ngàn vạn lần không thể bị người ta bắt đi, nếu không thì Dạ Nguyệt sẽ không thể hồi sinh! Lục Mộng Thần thầm nghĩ như thế, thân thể bốc lên cao, rồi bay nhanh tới địa điểm vừa xuất hiện ba cỗ năng lượng kia.
Rầm rầm! Từng luồng khói dày đặc bốc lên, vô số cây rừng bị phá hủy, bắn tứ tán ra khắp xung quanh, điểu thú kinh hoàng mà bay, chạy hết sức hỗn loạn.
Lục Mộng Thần cẩn thận từ không trung hạ xuống, lấy thế hành vân lưu nhắm hướng địa điểm chiến đấu mà thủy lướt đi rất nhanh ở trên đất liền. Sau khi đến nơi, Lục Mộng Thần liền trốn ở phía sau một thân cây rồi đưa mắt nhìn kỹ, nhất thời trợn mắt há miệng, không ngờ đến trong thiên hạ rộng lớn thế này mà lại cũng có kỳ sự như thế!
Chú thích:
Mai Xà Hình mai chương – huy chương hình rắn mai.
Bình luận truyện