Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu
Chương 30: Cậu không yêu thầm tôi
Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red9
Làm Hà Tất ngoài ý muốn chính là, không chỉ có chủ nhật ngày đó vẫn không thể liên lạc với Mục Khải An, những ngày kế tiếp trong tuần cũng vậy, Hà Tất đều không thể liên hệ được với cậu.
Bởi vì Mục Khải An vẫn không trở về ký túc xá, hơn nữa còn kéo tất cả tài khoản và số của Hà Tất vào danh sách đen.
Nhưng Mục Khải An cũng không phải không đến trường học, cậu thứ hai đã trở lại, cứ theo lẽ thường đi học rồi tan học, chỉ là không trở về ký túc xá mà thôi. Theo như Đại Thành nói, mẹ Mục là người chuyên đưa chuyên đón.
Hà Tất: "......"
Kỳ thật...... Tuy rằng có chút không quen, nhưng điều này tựa hồ chính là ước nguyện ban đầu của Hà Tất, Mục Khải An không còn ôm ý nghĩ gì với anh nữa, cũng không hề làm ra hành vi kỳ quái hoặc là nói ra điều gì kỳ quái với anh......
Chính trong lòng Hà Tất lại cảm thấy nơi nào đó rất không dễ chịu, không thích ứng, không cam lòng, vì cái lông gì vậy?
"Đại Thành......"
"Đừng," Hà Tất chỉ vừa mở miệng, Đại Thành đang tìm sách giúp Mục Khải An ở bàn của cậu vội vàng mở miệng đánh gãy, "Cậu cũng đừng làm khó tôi, hai ngươi đều là bạn cùng phòng của tôi, cứ để tôi an ổn có được không? Hơn nữa, cậu ta muốn trở về thì tự nhiên sẽ trở về, cậu cũng đừng tạo thành gánh nặng tâm lý, cậu ta nói là vấn đề của cậu ta."
Hà Tất ngậm miệng, nhưng khống chế không được đưa đôi mắt chuyển hướng sang Đậu Nha đang dọn đồ trong balo, "Đậu Nha......"
"Stop," đầu Đậu Nha cũng không thèm ngẩng, "Tôi còn nói thêm lời nào nữa là cậu ta cũng kéo đen tôi đấy."
Hà Tất lại lần nữa ngậm miệng, nhìn Đậu Nha bận rộn mà chỉ biết thở dài một hơi, tôi đây là ung nhọt sao?
"Tôi nói này, hai người bây giờ đều nói rõ ràng cả rồi, hiểu lầm cũng đều được làm sáng tỏ, Mục Khải An cậu ta là nam thần mặt mỏng không muốn xấu hổ với cậu, cậu cứ cho cậu ta chút thời gian đi," Đậu Nha vừa thu dọn đồ vừa đưa ra cái nhìn cá nhân, "Hơn nữa, đây không phải chuyện tốt sao? Cậu cũng không cần lo lắng Mục Khải An làm phiền cậu nữa."
Bởi vì Hà Tất không thể liên lạc cho Mục Khải An, chỉ có thể nhờ Đậu Nha hỗ trợ, nhưng lại không ngờ tới, bởi vì hai người có xu hướng giới tính tương đồng, lại ngoài ý muốn trở thành bạn tốt. Đậu Nha cũng bởi vậy đã biết chuyện Mục Khải An hiểu lầm Hà Tất yêu thầm mình, nhưng cũng đúng là vì như thế, cậu mới hoàn toàn lý giải Mục Khải An bây giờ vô pháp đối mặt với Hà Tất.
Lão đại nhà cậu cũng thật khó hiểu, theo lý thuyết thì cục diện hiện tại tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng không phải Hà Tất hẳn là nên cao hứng mới đúng, sao bây giờ lại tỏ vẻ như thế?
Mới đầu, Hà Tất hỏi Đậu Nha chuyện Mục Khải An sau khi rời khỏi C đại thì như thế nào, Đậu Nha chỉ biết là, "Gọi xe về nhà, sau đó ngày hôm sau cứ theo lẽ thường tới đi học."
"Cứ như vậy?" Đây phản ứng mà Hà Tất không thể tin nổi.
"Cứ như vậy thôi."
Hà Tất thật sự thấy rất khó tin, thế nhưng chỉ có như vậy thôi?
Sau đó Hà Tất cứ luôn chấp nhất với việc Mục Khải An vì sao không trở về ký túc xá, vì sao không để ý đến anh nữa.
Đậu Nha thật không biết nói sao, "Cậu ấy chính là không muốn quay lại." Mục Khải An người ta cũng biết xấu hổ đó? Làm sao nhìn thẳng vào tình trạng não tàn của mình được...... năng lực phân tích của lão đại giảm xuống hay sao vậy?
Kỳ thật Hà Tất cũng không biết bản thân muốn thế nào, Mục Khải An ở thì anh chỉ cảm thấy Mục Khải An không quen, hiện tại Mục Khải An không ở trong tầm mắt anh, anh lại cảm thấy mình khó chịu.
Tỷ như buổi sáng không có khóa, anh sẽ nghĩ Mục Khải An sau khi tan học trở về sẽ mua bữa sáng cho anh; giữa trưa thì nghĩ Mục Khải An có thể là đang gửi tin nhắn WeChat hẹn anh đi nhà ăn ăn cơm không; trưa trở về sẽ nghĩ trên bàn có thể có một vài đồ ăn vặt và trà sữa Mục Khải An mua cho; thậm chí buổi tối ngủ sẽ xem khung chat trên Wechat với Mục Khải An xem cậu có chúc anh ngủ ngon không......
Mấy ngày nay Hà Tất như trở thành si ngốc.
Cho nên khi thấy chỗ nào không phù hợp, anh luôn hỏi Đậu Nha, "Mục Khải An khi nào trở về ký túc xá?"
Có đôi khi cũng không phải chấp nhất với việc cậu có trở về hay không, cũng chỉ là hỏi một chút, bởi vì trong lòng anh rõ ràng Mục Khải An chỉ là không muốn nhìn thấy anh mà thôi, chứ không phải không muốn trở về ký túc xá, cho nên anh cũng chỉ hỏi, nhưng cũng không tự mình tìm, đi đến giảng đường để tìm cũng không quá khó.
Hà Tất suy nghĩ thật lâu về sự khác thường của mình, cuối cùng kết luận là anh có phải nên giải thích rõ ràng với Mục Khải An không, ngày đó người nhắn tin nhắn QQ kia cho cậu không phải anh, anh không phải loại người đó.
Chuyện này liên quan đến sự nhận thức của Mục Khải An với nhân phẩm của anh, đại khái là như vậy đi?
Hà Tất rối rắm không thôi. Thẳng đến thứ sáu hôm nay, Hà Tất rốt cuộc bị hình ảnh kích thích trực quan của Đậu Nha làm bản thân hậu tri hậu giác phát hiện ra một điều.
Buổi tối thứ sáu hôm nay không có tiết học, Đậu Nha buổi chiều hẹn bọn họ đến phố buôn ăn bữa cơm, là cậu ấy chủ chi.
Hà Tất cũng không nghĩ nhiều, bởi vì người Đậu Nha mời chỉ có Chuột, anh và Đại Thành, xét trên mối quan hệ thân thiết của bọn họ, thường thường sẽ đến phố buôn ăn uống, rất bình thường.
Đợi đến khi Hà Tất ngồi trên bàn rồi mới phát hiện, có thêm một người, hơn nữa là một người hoàn toàn không quen biết.
Đậu Nha có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó giới thiệu với ba người đang hoá ngu, "Giới thiệu với các cậu, Hầu Văn Bác, bạn trai của tôi."
Hà Tất: "!!!"
Không phải chưa từng thấy mấy đôi nam nam, chỉ là chưa từng tiếp xúc gần như vậy, huống chi Đậu Nha còn là anh em tốt của anh! Hà Tất lúc ấy sợ ngây người, nửa ngày không phản ứng lại, đợi đến khi Chuột ở bên người thọc thọc đùi thì anh mới phản ứng lại, sau đó nở một nụ cười xấu hổ với Đậu Nha và bạn trai cậu ấy.
"Đậu Nha à, cậu che đậy đủ sâu." Chuột tuy rằng là đại thẳng nam trì độn, nhưng tính cách sang sảng, sau một hồi khiếp sợ thì bắt đầu làm mặt quỷ trêu ghẹo Đậu Nha.
Đại Thành cũng làm một biểu tình "Cậu thâm tàng bất lộ", hiển nhiên, bọn họ đối với chuyện Đậu Nha là gay, trừ có hơi khiếp sợ và bất ngờ ra thì cũng không có bất luận phản ứng nào khác.
Đối với đám anh em này, trong mắt Đậu Nha khó có thể che dấu cảm kích, nhưng anh bạn trai của cậu lại tỏ vẻ nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Đậu Nha nhỏ giọng nói, "Hoá ra em còn có tên khác là Đậu Nha à, rất đáng yêu."
Đậu Nha lập tức đưa mắt trừng qua, đầy mặt cảnh cáo, nhưng mặt lại nháy mắt đỏ lên. Hà Tất ngồi bên người Đậu Nha nên sự qua lại của hai người anh có thể thấy rõ,một câu "bạn trai tôi" nói vô cùng rành mạch, đây là Đậu Nha mà anh chưa từng thấy qua, Đậu Nha hay đi với anh trước đây hoàn toàn bất đồng, nhưng lại tựa hồ không cảm thấy không ổn.
Hà Tất nhất thời có chút giật mình, sau đó không tự giác nghĩ tới Mục Khải An.
Anh nhớ tới Mục Khải An lúc ở trước mặt anh cũng thường thường mặt đỏ trừng mắt, nhưng khi đó anh cho rằng con người này có tật xấu, quả thực không thể hiểu được, hiện tại ngẫm lại thì thật là......
Đậu Nha giới thiệu mọi người xong, trong lúc ấy nhóm Chuột vừa trêu ghẹo vừa nói chuyện phiếm, Hà Tất cũng biết thêm, Hầu Văn Bác là học trưởng năm hai của khoa bọn họ, hai người quen nhau trong Học Sinh Hội của khoa, mà Hầu Văn Bác trùng hợp chính là người lãnh đạo trực tiếp cho Đậu Nha, bộ trưởng bộ tuyên truyền.
Như vậy xem ra, thời gian của hai người bọn họ không ngắn, chỉ là gần đây mới xác định quan hệ.
Chuột một lát liền bắt đầu kêu rên, thở ngắn than dài tỏ vẻ nhóm bọn họ đều có gấu cả rồi, như vậy liền thừa lại mình cậu ta là một con cún độc thân.
Hà Tất đối với tên này khịt mũi coi thường, "Mắt mù à, còn tôi không phải sao?" Vốn dĩ Hà Tất muốn nói còn có cả Mục Khải An nữa, nhưng rất kịp thức thời.
Không ngờ cái miệng không biết quản của Chuột bắt đầu hô lên, "Cậu không phải còn có Mục Khải An sao, so với tôi sao được?"
Tuy rằng sớm đã nghe Đậu Nha suy đoán đại khái hai người này có vấn đề, nhưng vì Hà Tất quá mức cứng cáp và bằng phẳng, Chuột hoàn toàn không cảm giác, đợi đến khi Mục Khải An giúp Hà Tất chuẩn bị sinh nhật bất ngờ, lại nghe Đậu Nha lần nữa phân tích, Chuột vô cùng hiểu biết vấn đề này.
Hà Tất lúc ấy hơi cứng người, sau đó không đợi anh mở miệng, Đậu Nha và Đại Thành như vị cứu tinh lập tức trừng mắt nhìn Chuột, Đậu Nha cũng vội vàng nói sang chuyện khác, "Tới tới tới, uống rượu."
Hầu Văn Bác hoàn toàn không rõ nguyên do cũng phụ họa theo, Hà Tất ma xui quỷ khiến không phủ nhận cũng không biện giải, liền cứ như vậy cho qua.
Khiếp sợ qua đi, Hà Tất rất nhanh phát hiện Đậu Nha vẫn là Đậu Nha trước kia, ở trước mặt bọn họ không có gì khác biệt cả, cậu chỉ khác khi ở bên Hầu Văn Bác mà thôi, nhưng lại không hề không tốt.
Tối đó Hà Tất lăn qua lộn lại không ngủ được, cả đêm miên man suy nghĩ, anh rốt cuộc hậu tri hậu giác ý thức được một vấn đề, anh có thể vẫn còn để bụng với Mục Khải An, có lẽ là sớm hơn, chỉ là không phát hiện ra mà thôi.
Điều này làm Hà Tất cả kinh thiếu ngủ ít nhất 2 tiếng, rốt cuộc anh vẫn luôn cho rằng, anh là thẳng nam, lúc anh thề cùng Trần Lộ Lộ ở bên nhau là do cảm giác.
Vì thế cả thời gian cuối tuần, Hà Tất đều dành thời gian lén lút tìm hiểu về Gay, sau đó trải qua ba ngày không kể ngày đêm "Gian khổ phấn đấu", Hà Tất cuối cùng rú ra kết luận, anh tựa hồ không phải nghiêm túc với ý nghĩ là Gay, khi xem những ảnh gợi cảm của đàn ông, anh cũng không có cảm giác gì quá lớn, thậm chí có chút quái dị nói không nên lời.
Nhưng, nếu tưởng tượng thân thể kia trở thành Mục Khải An mà nói thì...... anh cũng có cảm giác, hơn nữa phi thường có cảm giác.
Chết rồi, Hà Tất lần thứ tư ngửa mặt lên trời than thở với Đậu Nha, "Đậu Nha, tôi xong đời rồi."
"Là sao?" Đậu Nha thấy gần đây lão đại không còn thích chơi game, cũng không còn chơi bóng rổ, thậm chí trong ký túc xá thời gian nói chuyện cũng ít, còn thường xuyên phát ngốc, cậu lo lắng đại thẳng nam Hà Tất đã chịu kích thích của mình, có thể là nhất thời không tiếp thu được chuyện cậu có bạn trai, dù sao bọn họ là anh em tốt mà anh lại không biết cậu là gay.
Không ngờ câu tiếp theo của Hà Tất làm cậu nói thiếu chút nữa rớt cằm.
"Hình như tôi thích Mục Khải An mất rồi."
"Hả?" Đậu Nha sợ ngây người, thật ra Hà Tất cũng sợ ngây người.
"Nè, cho nên lão đại, hoá ra cậu là song tính luyến?" Đậu Nha khiếp sợ nói.
Đúng là chuyện khiến Đậu Nha khiếp sợ ngoài ý muốn, bởi vì cậu rõ ràng biết Hà Tất có bạn gái cũ, cũng biết Hà Tất trước nay đều không thích Mục Khải An, cũng coi chuyện Mục Khải An yêu thầm mình như là phiền não. Cho nên hiện tại là tình trạng gì thế này?
Hà Tất thở dài một tiếng, "Tôi cũng không biết, hẳn là cũng không phải, dù sao cũng nói không rõ."
Đậu Nha trộm nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng yên lặng cảm thán một câu, Mục Khải An đây là vô tình bẻ cong lão đại nhà cậu. "Vậy hiện tại cậu tính làm thế nào bây giờ?"
"Không biết." Tuy rằng nhận rõ hiện thực, nhưng vẫn thực mê mang.
Ngay lúc Hà Tất đang rối rắm, lại lần nữa bị kích thích.
Tiết hai buổi sáng thứ 5 trên giảng đường, Hà Tất đang vừa phát ngốc vừa nỗ lực nghiêm túc nghe giảng, đột nhiên thanh báo WeChat nhắc nhở một tiếng, Hà Tất cúi đầu liền thấy Đại Thành gửi tin đến.
Là ảnh màn hình một khung trò chuyện, Mục Khải An và Đại Thành, ở trên có một tin nhắn mà Mục Khải An gửi đến.
【 Suy nghĩ vài ngày nay, tôi quyết định tìm phụ đạo viên hỏi xem có thể điều chỉnh phòng ký túc hay không. 】
Hà Tất trừng mắt thật lớn, kinh ngạc.
Hoàn chương 30
Editor: Red9
Làm Hà Tất ngoài ý muốn chính là, không chỉ có chủ nhật ngày đó vẫn không thể liên lạc với Mục Khải An, những ngày kế tiếp trong tuần cũng vậy, Hà Tất đều không thể liên hệ được với cậu.
Bởi vì Mục Khải An vẫn không trở về ký túc xá, hơn nữa còn kéo tất cả tài khoản và số của Hà Tất vào danh sách đen.
Nhưng Mục Khải An cũng không phải không đến trường học, cậu thứ hai đã trở lại, cứ theo lẽ thường đi học rồi tan học, chỉ là không trở về ký túc xá mà thôi. Theo như Đại Thành nói, mẹ Mục là người chuyên đưa chuyên đón.
Hà Tất: "......"
Kỳ thật...... Tuy rằng có chút không quen, nhưng điều này tựa hồ chính là ước nguyện ban đầu của Hà Tất, Mục Khải An không còn ôm ý nghĩ gì với anh nữa, cũng không hề làm ra hành vi kỳ quái hoặc là nói ra điều gì kỳ quái với anh......
Chính trong lòng Hà Tất lại cảm thấy nơi nào đó rất không dễ chịu, không thích ứng, không cam lòng, vì cái lông gì vậy?
"Đại Thành......"
"Đừng," Hà Tất chỉ vừa mở miệng, Đại Thành đang tìm sách giúp Mục Khải An ở bàn của cậu vội vàng mở miệng đánh gãy, "Cậu cũng đừng làm khó tôi, hai ngươi đều là bạn cùng phòng của tôi, cứ để tôi an ổn có được không? Hơn nữa, cậu ta muốn trở về thì tự nhiên sẽ trở về, cậu cũng đừng tạo thành gánh nặng tâm lý, cậu ta nói là vấn đề của cậu ta."
Hà Tất ngậm miệng, nhưng khống chế không được đưa đôi mắt chuyển hướng sang Đậu Nha đang dọn đồ trong balo, "Đậu Nha......"
"Stop," đầu Đậu Nha cũng không thèm ngẩng, "Tôi còn nói thêm lời nào nữa là cậu ta cũng kéo đen tôi đấy."
Hà Tất lại lần nữa ngậm miệng, nhìn Đậu Nha bận rộn mà chỉ biết thở dài một hơi, tôi đây là ung nhọt sao?
"Tôi nói này, hai người bây giờ đều nói rõ ràng cả rồi, hiểu lầm cũng đều được làm sáng tỏ, Mục Khải An cậu ta là nam thần mặt mỏng không muốn xấu hổ với cậu, cậu cứ cho cậu ta chút thời gian đi," Đậu Nha vừa thu dọn đồ vừa đưa ra cái nhìn cá nhân, "Hơn nữa, đây không phải chuyện tốt sao? Cậu cũng không cần lo lắng Mục Khải An làm phiền cậu nữa."
Bởi vì Hà Tất không thể liên lạc cho Mục Khải An, chỉ có thể nhờ Đậu Nha hỗ trợ, nhưng lại không ngờ tới, bởi vì hai người có xu hướng giới tính tương đồng, lại ngoài ý muốn trở thành bạn tốt. Đậu Nha cũng bởi vậy đã biết chuyện Mục Khải An hiểu lầm Hà Tất yêu thầm mình, nhưng cũng đúng là vì như thế, cậu mới hoàn toàn lý giải Mục Khải An bây giờ vô pháp đối mặt với Hà Tất.
Lão đại nhà cậu cũng thật khó hiểu, theo lý thuyết thì cục diện hiện tại tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng không phải Hà Tất hẳn là nên cao hứng mới đúng, sao bây giờ lại tỏ vẻ như thế?
Mới đầu, Hà Tất hỏi Đậu Nha chuyện Mục Khải An sau khi rời khỏi C đại thì như thế nào, Đậu Nha chỉ biết là, "Gọi xe về nhà, sau đó ngày hôm sau cứ theo lẽ thường tới đi học."
"Cứ như vậy?" Đây phản ứng mà Hà Tất không thể tin nổi.
"Cứ như vậy thôi."
Hà Tất thật sự thấy rất khó tin, thế nhưng chỉ có như vậy thôi?
Sau đó Hà Tất cứ luôn chấp nhất với việc Mục Khải An vì sao không trở về ký túc xá, vì sao không để ý đến anh nữa.
Đậu Nha thật không biết nói sao, "Cậu ấy chính là không muốn quay lại." Mục Khải An người ta cũng biết xấu hổ đó? Làm sao nhìn thẳng vào tình trạng não tàn của mình được...... năng lực phân tích của lão đại giảm xuống hay sao vậy?
Kỳ thật Hà Tất cũng không biết bản thân muốn thế nào, Mục Khải An ở thì anh chỉ cảm thấy Mục Khải An không quen, hiện tại Mục Khải An không ở trong tầm mắt anh, anh lại cảm thấy mình khó chịu.
Tỷ như buổi sáng không có khóa, anh sẽ nghĩ Mục Khải An sau khi tan học trở về sẽ mua bữa sáng cho anh; giữa trưa thì nghĩ Mục Khải An có thể là đang gửi tin nhắn WeChat hẹn anh đi nhà ăn ăn cơm không; trưa trở về sẽ nghĩ trên bàn có thể có một vài đồ ăn vặt và trà sữa Mục Khải An mua cho; thậm chí buổi tối ngủ sẽ xem khung chat trên Wechat với Mục Khải An xem cậu có chúc anh ngủ ngon không......
Mấy ngày nay Hà Tất như trở thành si ngốc.
Cho nên khi thấy chỗ nào không phù hợp, anh luôn hỏi Đậu Nha, "Mục Khải An khi nào trở về ký túc xá?"
Có đôi khi cũng không phải chấp nhất với việc cậu có trở về hay không, cũng chỉ là hỏi một chút, bởi vì trong lòng anh rõ ràng Mục Khải An chỉ là không muốn nhìn thấy anh mà thôi, chứ không phải không muốn trở về ký túc xá, cho nên anh cũng chỉ hỏi, nhưng cũng không tự mình tìm, đi đến giảng đường để tìm cũng không quá khó.
Hà Tất suy nghĩ thật lâu về sự khác thường của mình, cuối cùng kết luận là anh có phải nên giải thích rõ ràng với Mục Khải An không, ngày đó người nhắn tin nhắn QQ kia cho cậu không phải anh, anh không phải loại người đó.
Chuyện này liên quan đến sự nhận thức của Mục Khải An với nhân phẩm của anh, đại khái là như vậy đi?
Hà Tất rối rắm không thôi. Thẳng đến thứ sáu hôm nay, Hà Tất rốt cuộc bị hình ảnh kích thích trực quan của Đậu Nha làm bản thân hậu tri hậu giác phát hiện ra một điều.
Buổi tối thứ sáu hôm nay không có tiết học, Đậu Nha buổi chiều hẹn bọn họ đến phố buôn ăn bữa cơm, là cậu ấy chủ chi.
Hà Tất cũng không nghĩ nhiều, bởi vì người Đậu Nha mời chỉ có Chuột, anh và Đại Thành, xét trên mối quan hệ thân thiết của bọn họ, thường thường sẽ đến phố buôn ăn uống, rất bình thường.
Đợi đến khi Hà Tất ngồi trên bàn rồi mới phát hiện, có thêm một người, hơn nữa là một người hoàn toàn không quen biết.
Đậu Nha có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó giới thiệu với ba người đang hoá ngu, "Giới thiệu với các cậu, Hầu Văn Bác, bạn trai của tôi."
Hà Tất: "!!!"
Không phải chưa từng thấy mấy đôi nam nam, chỉ là chưa từng tiếp xúc gần như vậy, huống chi Đậu Nha còn là anh em tốt của anh! Hà Tất lúc ấy sợ ngây người, nửa ngày không phản ứng lại, đợi đến khi Chuột ở bên người thọc thọc đùi thì anh mới phản ứng lại, sau đó nở một nụ cười xấu hổ với Đậu Nha và bạn trai cậu ấy.
"Đậu Nha à, cậu che đậy đủ sâu." Chuột tuy rằng là đại thẳng nam trì độn, nhưng tính cách sang sảng, sau một hồi khiếp sợ thì bắt đầu làm mặt quỷ trêu ghẹo Đậu Nha.
Đại Thành cũng làm một biểu tình "Cậu thâm tàng bất lộ", hiển nhiên, bọn họ đối với chuyện Đậu Nha là gay, trừ có hơi khiếp sợ và bất ngờ ra thì cũng không có bất luận phản ứng nào khác.
Đối với đám anh em này, trong mắt Đậu Nha khó có thể che dấu cảm kích, nhưng anh bạn trai của cậu lại tỏ vẻ nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Đậu Nha nhỏ giọng nói, "Hoá ra em còn có tên khác là Đậu Nha à, rất đáng yêu."
Đậu Nha lập tức đưa mắt trừng qua, đầy mặt cảnh cáo, nhưng mặt lại nháy mắt đỏ lên. Hà Tất ngồi bên người Đậu Nha nên sự qua lại của hai người anh có thể thấy rõ,một câu "bạn trai tôi" nói vô cùng rành mạch, đây là Đậu Nha mà anh chưa từng thấy qua, Đậu Nha hay đi với anh trước đây hoàn toàn bất đồng, nhưng lại tựa hồ không cảm thấy không ổn.
Hà Tất nhất thời có chút giật mình, sau đó không tự giác nghĩ tới Mục Khải An.
Anh nhớ tới Mục Khải An lúc ở trước mặt anh cũng thường thường mặt đỏ trừng mắt, nhưng khi đó anh cho rằng con người này có tật xấu, quả thực không thể hiểu được, hiện tại ngẫm lại thì thật là......
Đậu Nha giới thiệu mọi người xong, trong lúc ấy nhóm Chuột vừa trêu ghẹo vừa nói chuyện phiếm, Hà Tất cũng biết thêm, Hầu Văn Bác là học trưởng năm hai của khoa bọn họ, hai người quen nhau trong Học Sinh Hội của khoa, mà Hầu Văn Bác trùng hợp chính là người lãnh đạo trực tiếp cho Đậu Nha, bộ trưởng bộ tuyên truyền.
Như vậy xem ra, thời gian của hai người bọn họ không ngắn, chỉ là gần đây mới xác định quan hệ.
Chuột một lát liền bắt đầu kêu rên, thở ngắn than dài tỏ vẻ nhóm bọn họ đều có gấu cả rồi, như vậy liền thừa lại mình cậu ta là một con cún độc thân.
Hà Tất đối với tên này khịt mũi coi thường, "Mắt mù à, còn tôi không phải sao?" Vốn dĩ Hà Tất muốn nói còn có cả Mục Khải An nữa, nhưng rất kịp thức thời.
Không ngờ cái miệng không biết quản của Chuột bắt đầu hô lên, "Cậu không phải còn có Mục Khải An sao, so với tôi sao được?"
Tuy rằng sớm đã nghe Đậu Nha suy đoán đại khái hai người này có vấn đề, nhưng vì Hà Tất quá mức cứng cáp và bằng phẳng, Chuột hoàn toàn không cảm giác, đợi đến khi Mục Khải An giúp Hà Tất chuẩn bị sinh nhật bất ngờ, lại nghe Đậu Nha lần nữa phân tích, Chuột vô cùng hiểu biết vấn đề này.
Hà Tất lúc ấy hơi cứng người, sau đó không đợi anh mở miệng, Đậu Nha và Đại Thành như vị cứu tinh lập tức trừng mắt nhìn Chuột, Đậu Nha cũng vội vàng nói sang chuyện khác, "Tới tới tới, uống rượu."
Hầu Văn Bác hoàn toàn không rõ nguyên do cũng phụ họa theo, Hà Tất ma xui quỷ khiến không phủ nhận cũng không biện giải, liền cứ như vậy cho qua.
Khiếp sợ qua đi, Hà Tất rất nhanh phát hiện Đậu Nha vẫn là Đậu Nha trước kia, ở trước mặt bọn họ không có gì khác biệt cả, cậu chỉ khác khi ở bên Hầu Văn Bác mà thôi, nhưng lại không hề không tốt.
Tối đó Hà Tất lăn qua lộn lại không ngủ được, cả đêm miên man suy nghĩ, anh rốt cuộc hậu tri hậu giác ý thức được một vấn đề, anh có thể vẫn còn để bụng với Mục Khải An, có lẽ là sớm hơn, chỉ là không phát hiện ra mà thôi.
Điều này làm Hà Tất cả kinh thiếu ngủ ít nhất 2 tiếng, rốt cuộc anh vẫn luôn cho rằng, anh là thẳng nam, lúc anh thề cùng Trần Lộ Lộ ở bên nhau là do cảm giác.
Vì thế cả thời gian cuối tuần, Hà Tất đều dành thời gian lén lút tìm hiểu về Gay, sau đó trải qua ba ngày không kể ngày đêm "Gian khổ phấn đấu", Hà Tất cuối cùng rú ra kết luận, anh tựa hồ không phải nghiêm túc với ý nghĩ là Gay, khi xem những ảnh gợi cảm của đàn ông, anh cũng không có cảm giác gì quá lớn, thậm chí có chút quái dị nói không nên lời.
Nhưng, nếu tưởng tượng thân thể kia trở thành Mục Khải An mà nói thì...... anh cũng có cảm giác, hơn nữa phi thường có cảm giác.
Chết rồi, Hà Tất lần thứ tư ngửa mặt lên trời than thở với Đậu Nha, "Đậu Nha, tôi xong đời rồi."
"Là sao?" Đậu Nha thấy gần đây lão đại không còn thích chơi game, cũng không còn chơi bóng rổ, thậm chí trong ký túc xá thời gian nói chuyện cũng ít, còn thường xuyên phát ngốc, cậu lo lắng đại thẳng nam Hà Tất đã chịu kích thích của mình, có thể là nhất thời không tiếp thu được chuyện cậu có bạn trai, dù sao bọn họ là anh em tốt mà anh lại không biết cậu là gay.
Không ngờ câu tiếp theo của Hà Tất làm cậu nói thiếu chút nữa rớt cằm.
"Hình như tôi thích Mục Khải An mất rồi."
"Hả?" Đậu Nha sợ ngây người, thật ra Hà Tất cũng sợ ngây người.
"Nè, cho nên lão đại, hoá ra cậu là song tính luyến?" Đậu Nha khiếp sợ nói.
Đúng là chuyện khiến Đậu Nha khiếp sợ ngoài ý muốn, bởi vì cậu rõ ràng biết Hà Tất có bạn gái cũ, cũng biết Hà Tất trước nay đều không thích Mục Khải An, cũng coi chuyện Mục Khải An yêu thầm mình như là phiền não. Cho nên hiện tại là tình trạng gì thế này?
Hà Tất thở dài một tiếng, "Tôi cũng không biết, hẳn là cũng không phải, dù sao cũng nói không rõ."
Đậu Nha trộm nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng yên lặng cảm thán một câu, Mục Khải An đây là vô tình bẻ cong lão đại nhà cậu. "Vậy hiện tại cậu tính làm thế nào bây giờ?"
"Không biết." Tuy rằng nhận rõ hiện thực, nhưng vẫn thực mê mang.
Ngay lúc Hà Tất đang rối rắm, lại lần nữa bị kích thích.
Tiết hai buổi sáng thứ 5 trên giảng đường, Hà Tất đang vừa phát ngốc vừa nỗ lực nghiêm túc nghe giảng, đột nhiên thanh báo WeChat nhắc nhở một tiếng, Hà Tất cúi đầu liền thấy Đại Thành gửi tin đến.
Là ảnh màn hình một khung trò chuyện, Mục Khải An và Đại Thành, ở trên có một tin nhắn mà Mục Khải An gửi đến.
【 Suy nghĩ vài ngày nay, tôi quyết định tìm phụ đạo viên hỏi xem có thể điều chỉnh phòng ký túc hay không. 】
Hà Tất trừng mắt thật lớn, kinh ngạc.
Hoàn chương 30
Bình luận truyện