Chước Phù Dung
Chương 26: Mùi vị
Lần thứ hai mở miệng, Nghê Ngạo Lam nắm côn thịt phía trước mặt cho vào trong miệng mình, rồi lại phun ra, tiếp đó dùng phấn lưỡi đảo qua đỉnh quy đầu, lúc này mới phát hiện nó đã bóng loáng bắt mắt.
“Ưm... Ái khanh...” Nam Cung Lân hưởng thụ khoái cảm khi nam căn bị miệng của thiếu niên bao phủ, phát ra tiếng rên thỏa mãn, hắn chờ đợi ngày này đã thật lâu, tuy nói chỉ mới hơn một tháng, nhưng hắn cảm thấy phảng phất như đã đợi đến mấy năm.
Tiếng rên thỏa mãn của Đế vương đối với Nghê Ngạo Lam chính là cổ vũ tốt nhất, tiếp thêm cho nàng mấy phần sức mạnh, miệng lại ngậm vào long căn, vị mặn lấp đầy khoang miệng.
“Ài khanh...Ừm... Ngậm sâu thêm một chút nữa...” Nam Cung Lân không nhịn được thúc giục, lúc thiếu niên dùng sức mút đỉnh quy đầu, hắn có cỗ kích động muốn xông vào sâu hơn nữa, nhưng hắn phải không ngừng mà khắc chế bản thân.
Nhất định phải kiên trì dạy dỗ, mới có thể để thiếu niên học được cách làm sao để lấy lòng bản thân mình.
Nghe lời mà ngậm côn thịt vào trong miệng, Nghê Ngạo Lam cho là mình đã ngậm đủ sâu, nhưng liếc nhìn phần thân của nhục bổng vẫn còn lộ ra bên ngoài, ước chừng dài tới ba tấc.
A... Hóa ra Hoàng thượng thiên phú dị bẩm ngoại trừ thô to ra, còn rất dài.
Tiếp đó nàng thật sự xem côn thịt như kẹo hồ lô mà liếm mút.
Lưỡi vẽ vòng tròn xung quanh trên thân nhục bổng. Khi thì lại trên dưới ma sát, có lúc nỗ lục ngậm đến sâu nhất, miệng nhỏ mút vào, lại rút ra rời khỏi miệng nhỏ, có điều phần lớn thời gian, nàng chỉ là ngậm lấy rồi chậm rãi trượt lên trượt xuống.
“ưm, hừ... ái khanh... vẫn còn có thể ăn...” Nam Cung Lân nhìn chằm chằm thiếu niên đang quỳ trước mặt mình, gương mặt hồn nhiên kia đã phủ lên một màu hồng nhạt, miệng nhỏ bị hắn hôn đến sưng đỏ đang cố gắng phun ra nuốt vào côn thịt của hắn, mái tóc ướt át ngổn ngang rối bời, bộ dáng như vừa bị chà đạp vậy, khiến cho hắn bắp thịt toàn thân hắn càng thêm phấn khởi, tay luồn qua sau gáy nàng hỗ trợ thêm chút lực, đẩy miệng nhỏ càng gần về phía mình.
Đột nhiên bị gậy thịt đẩy sâu vào yết hầu, khiến Nghê Ngạo Lam không nhịn được bài xích, â kêu lên phản kháng.
“Ái khanh... Hừ... Ăn được đấy... Miệng khanh làm cho trẫm thật thoải mái...” Nam Cung Lân nhìn thấy con ngươi của thiếu niên nổi lên hơi nước, rõ ràng hắn muốn buông tay, nhưng bộ dáng yếu đuối kia lại dẫn dụ ra ý nghĩ tà ác trong hắn.
Chơi đùa nàng, để cho mùi vị của hắn lấp đầy khoang miệng nàng.
Một người ngông cuồng khí thịnh như hắn, có nhu cầu sinh lý là chuyện bình thường, có điều hắn luôn tự khắc chế, bởi vì so với nhục dục, giang sơn quyền uy càng quan trọng hơn tất cả, nhưng thiếu niên ở trước mắt khiến cho hắn không thể khống chế được dục vọng, tất cả giác quan đều đang gào thét điên cuồng trong người hắn.
Thế là, bàn tay bá đạo của Hoàng đế không ngừng đẩy mặt Nghê Ngạo Lam áp sát vào hạ thân của mình, lúc chạm tới cổ họng của nàng thì lập tức lui ra, rồi lại xông vào, không dám đẩy sâu thêm nữa, tuy rằng mùi vị đó tuyệt diệu cực kì, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nỡ làm nàng bị thương.
Vừa mới bắt đầu nàng phải cố gắng chịu đựng long căn xâm nhập sâu vào trong miệng nhỏ, một trận buồn nôn sắp dâng lên tới cổ họng, cũng may là hắn lập tức lui ra, Nghê Ngạo Lam mới không phải mất mặt vì làm ra hành vi vô lễ.
Nàng nỗ lực thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, thử mở to miệng mình, nhưng côn thịt lại thô to kinh người, mỗi lần đâm vào đều khiến viền mắt nàng ngân ngấn ánh nước.
Rất muốn chạy trốn, nhưng tay của đế vương lại vững vàng cố định đầu nàng, hồi lâu sau dưới sự dẫn dắt của hắn nàng ngậm lấy long căn, bên tai vang vọng đều là tiếng rên rỉ tràn ngập xuân tình của hắn, còn có tiếng nuốt nước bọ khi nàng cố gắng phun ra nuốt vào, bởi vậy nàng đã quang đi ý nghĩ chạy trốn.
Miệng nhỏ bị nhồi đầy khoogn cách nào đóng mở, quá nhiều nước bọt khoogn kịp nuốt vào, từ khóe môi chảy xuống bên dưới.
Bụng dưới xuất hiện cảm giác khô nóng càng mãnh liệt hơn trước kia, dòng nhiệt không ngừng chạy về giữa hai chân, thủy dịch tựa hồ đã thấm ướt tiết khố, khiến nàng ngượng ngùng mà kẹp chặt bắp đùi.
“A... Ái khanh... Trẫm khác chế không được...” Nam Cung Lân dứt lời, liền đong đă eo hẹp, côn thịt càng tăng nhanh tốc độ, đâm thẳng vào miệng thiếu niên.
Không tới mấy lần, phần eo run rẩy, hắn rút ra nam căn, bàn tay to lớn cầm lấy nó tuốt, bạch ồ ạt bắn ra, phần lớn đều lưu lại trên lòng bàn tay hắn, nhưng trong nháy mắt rút ra vẫn không cẩn thận phun ra một ít ở trên mặt Nghê Ngạo Lam.
Giây phút đó, Nghê Ngạo Lam thất thần trong chốc lát.
Cho rằng sẽ bị long căn chặn đến không thể thở nổi mà nghẹt thở, sau đó đột nhiên trọc dịch nóng bỏng phun ra trên mặt, chuyện này... Những tình huống này trong Đông cung đồ đều không có vẽ ra, cũng không viết tỉ mỉ đến thế, không nghĩ tới chân thực trải nghiệm thì cảm xúc càng thêm dâm mỹ mãnh liệt.
Trên môi vẫn còn cảm xúc sền sệt, nàng theo bản năng vươn đầu lưỡi ra liếm, mùi vị tanh nồng lan ra trong miệng, đối với nàng mà nói cũng không khó ăn, bởi vì nàng đã từng ăn qua những đồ ăn còn khó ăn hơn.
“Ái khanh... Cực khổ rồi...” Nam Cung Lân ngồi xổm người xuống, nhìn sắc mặt thiếu niên mông lung, giơ tay dùng tay áo giúp nàng lau đi tinh dịch còn sót lại.
Nghê Ngạo Lam hoàn hồn, đối mặt với cặp mắt hoa đào đẹp đẽ ẩn tình của Hoàng đế, gò má càng thêm ửng đỏ, không được tự nhiên dời tầm mắt hỏi: “Không biết... Hoàng thượng...có yêu thích vi thần... ừm... Làm như vậy hay không?”
Chỉ cần hắn yêu thích, nàng sẽ đồng ý làm vì hắn, đồng ý thần phục dưới chân hắn.
“Đâu chỉ yêu thích, trẫm là cực kì yêu thích.”
“Hoàng thượng...”
“Hả?”
“Hoàng thượng... Lúc động tình rất đẹp...” Nghê Ngạo Lam si mê mình cửu ngũ chí tôn của Đại Cảnh quốc, quỷ thần xui khiến mà nâng tay lên, mơn trớn da mặt của hắn.
Nam Cung Lân không biết nên tức giận hay là nên cao hứng.
Đẹp, là dùng để hình dung nữ tử, hắn không phải nữ nhi, nhưng có thể thấy được bộ dáng thiếu niên si mê như vậy, hắn đành cam chịu không biết làm sao.
Có điều, nàng chủ động vuốt mặt hắn, điều này đại biểu nàng đã tiến thêm một bước tiếp nhận bản thân mình, khiến lòng hắn vui vẻ nhảy nhót.
Bên ngoài mưa vẫn lác đã rơi, đứng cách cửa lớn của Dưỡng Tâm điện, Kim Phúc đang cố gắng banh tai nghe ngóng. Bên trong điện không truyền đến va chạm nảy lửa, trong không gian yên tĩnh còn xen lẫn tiếng thở dốc, xem ra, Nghê thừa tướng đã dập tắt được lửa giận của chủ nhân rồi.
A di đà phật!
Hậu cung. Tịch Hoàn các.
Trên chiếc ghế quý phi bên song cửa sổ có một mỹ nhân đang nghiêng người dựa vào, con ngươi trầm tĩnh nhìn sắc trời âm u, mưa phùn rải rác rớt xuống, không biết lưu lạc phương trời nào, giống như tình ý của nàng, không thanh không ảnh.
“Nương nương, tuy hiện tại đang là mùa hè, nhưng gió thổi lớn, vạn nhất nhiễm bệnh thì sẽ không tốt cho cơ thể.” Xuân Loan cầm một chiếc áo khoác phủ lên bả vai chủ nhân.
“Xuân Loan, ngươi nói thừa tướng đồng ý đưa hầu bao cho Hoàng thượng thật sao?” Tiêu Nhu Úc vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau ngày nàng giao hầu bao cho Nghê thừa tướng, nàng vẫn không bước vào Vận Xương hiên nửa bước, bởi vì lần nào cũng bị Kim Phúc công công ngăn cản, nói là thừa tướng sự vụ bận rộn, có chuyện gì thì để hắn chuyển cáo cho thừa tướng.
Nàng đương nhiên không nhắc tới chuyện hầu bao, thuận miệng ứng phó vài câu rồi rời đi, sau đó cũng không có đi qua Vận Xương hiên lần nào nữa, nàng không muốn khiến Hoàng thượng cảm thấy phiền chán với những chuyện nữ nhi tình trường, nên lúc đầu mới tìm trọng thần trong triều ngày ngày được lui tới hoàng cung hỗ trợ.
Nghiêng măt, Xuân Loan không biết nên đáp lại ra sao, không thể làm gì khác hơn là nói: “Nương nương, mấy ngày nữa chính là Hạ yến, kho đó gặp được thừa tướng là có thể hỏi dò rồi.”
Tiêu Nhu Úc chuyển khuôn mặt qua, bất đắc dĩ gật gù, “Xuân Loan, bổn cung thực sự yêu thích Hoàng thượng, nhưng ngài một chút cũng không để ý đến ta... Nếu ta có thể được sủng hạnh một lần, vậy thì ta cũng không oán không hối.”
Xuân Loan làm sao không biết, chủ nhân tâm tâm niệm niệm chính là việc Hoàng thượng lâm hạnh người, sớm chiều đều nghĩ đến phải làm sao để hoàn thanh tâm nguyện này, nhưng nếu có thể tranh thủ một đêm, thì hiện tại cơ hội đã tới rồi.
“Nương nương, nô tỳ có chủ ý này, không biết có thể giúp người hay không.” Nàng cúi đầu, kề sát vào tai chủ nhân, to nhỏ thì thầm.
“Ưm... Ái khanh...” Nam Cung Lân hưởng thụ khoái cảm khi nam căn bị miệng của thiếu niên bao phủ, phát ra tiếng rên thỏa mãn, hắn chờ đợi ngày này đã thật lâu, tuy nói chỉ mới hơn một tháng, nhưng hắn cảm thấy phảng phất như đã đợi đến mấy năm.
Tiếng rên thỏa mãn của Đế vương đối với Nghê Ngạo Lam chính là cổ vũ tốt nhất, tiếp thêm cho nàng mấy phần sức mạnh, miệng lại ngậm vào long căn, vị mặn lấp đầy khoang miệng.
“Ài khanh...Ừm... Ngậm sâu thêm một chút nữa...” Nam Cung Lân không nhịn được thúc giục, lúc thiếu niên dùng sức mút đỉnh quy đầu, hắn có cỗ kích động muốn xông vào sâu hơn nữa, nhưng hắn phải không ngừng mà khắc chế bản thân.
Nhất định phải kiên trì dạy dỗ, mới có thể để thiếu niên học được cách làm sao để lấy lòng bản thân mình.
Nghe lời mà ngậm côn thịt vào trong miệng, Nghê Ngạo Lam cho là mình đã ngậm đủ sâu, nhưng liếc nhìn phần thân của nhục bổng vẫn còn lộ ra bên ngoài, ước chừng dài tới ba tấc.
A... Hóa ra Hoàng thượng thiên phú dị bẩm ngoại trừ thô to ra, còn rất dài.
Tiếp đó nàng thật sự xem côn thịt như kẹo hồ lô mà liếm mút.
Lưỡi vẽ vòng tròn xung quanh trên thân nhục bổng. Khi thì lại trên dưới ma sát, có lúc nỗ lục ngậm đến sâu nhất, miệng nhỏ mút vào, lại rút ra rời khỏi miệng nhỏ, có điều phần lớn thời gian, nàng chỉ là ngậm lấy rồi chậm rãi trượt lên trượt xuống.
“ưm, hừ... ái khanh... vẫn còn có thể ăn...” Nam Cung Lân nhìn chằm chằm thiếu niên đang quỳ trước mặt mình, gương mặt hồn nhiên kia đã phủ lên một màu hồng nhạt, miệng nhỏ bị hắn hôn đến sưng đỏ đang cố gắng phun ra nuốt vào côn thịt của hắn, mái tóc ướt át ngổn ngang rối bời, bộ dáng như vừa bị chà đạp vậy, khiến cho hắn bắp thịt toàn thân hắn càng thêm phấn khởi, tay luồn qua sau gáy nàng hỗ trợ thêm chút lực, đẩy miệng nhỏ càng gần về phía mình.
Đột nhiên bị gậy thịt đẩy sâu vào yết hầu, khiến Nghê Ngạo Lam không nhịn được bài xích, â kêu lên phản kháng.
“Ái khanh... Hừ... Ăn được đấy... Miệng khanh làm cho trẫm thật thoải mái...” Nam Cung Lân nhìn thấy con ngươi của thiếu niên nổi lên hơi nước, rõ ràng hắn muốn buông tay, nhưng bộ dáng yếu đuối kia lại dẫn dụ ra ý nghĩ tà ác trong hắn.
Chơi đùa nàng, để cho mùi vị của hắn lấp đầy khoang miệng nàng.
Một người ngông cuồng khí thịnh như hắn, có nhu cầu sinh lý là chuyện bình thường, có điều hắn luôn tự khắc chế, bởi vì so với nhục dục, giang sơn quyền uy càng quan trọng hơn tất cả, nhưng thiếu niên ở trước mắt khiến cho hắn không thể khống chế được dục vọng, tất cả giác quan đều đang gào thét điên cuồng trong người hắn.
Thế là, bàn tay bá đạo của Hoàng đế không ngừng đẩy mặt Nghê Ngạo Lam áp sát vào hạ thân của mình, lúc chạm tới cổ họng của nàng thì lập tức lui ra, rồi lại xông vào, không dám đẩy sâu thêm nữa, tuy rằng mùi vị đó tuyệt diệu cực kì, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nỡ làm nàng bị thương.
Vừa mới bắt đầu nàng phải cố gắng chịu đựng long căn xâm nhập sâu vào trong miệng nhỏ, một trận buồn nôn sắp dâng lên tới cổ họng, cũng may là hắn lập tức lui ra, Nghê Ngạo Lam mới không phải mất mặt vì làm ra hành vi vô lễ.
Nàng nỗ lực thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, thử mở to miệng mình, nhưng côn thịt lại thô to kinh người, mỗi lần đâm vào đều khiến viền mắt nàng ngân ngấn ánh nước.
Rất muốn chạy trốn, nhưng tay của đế vương lại vững vàng cố định đầu nàng, hồi lâu sau dưới sự dẫn dắt của hắn nàng ngậm lấy long căn, bên tai vang vọng đều là tiếng rên rỉ tràn ngập xuân tình của hắn, còn có tiếng nuốt nước bọ khi nàng cố gắng phun ra nuốt vào, bởi vậy nàng đã quang đi ý nghĩ chạy trốn.
Miệng nhỏ bị nhồi đầy khoogn cách nào đóng mở, quá nhiều nước bọt khoogn kịp nuốt vào, từ khóe môi chảy xuống bên dưới.
Bụng dưới xuất hiện cảm giác khô nóng càng mãnh liệt hơn trước kia, dòng nhiệt không ngừng chạy về giữa hai chân, thủy dịch tựa hồ đã thấm ướt tiết khố, khiến nàng ngượng ngùng mà kẹp chặt bắp đùi.
“A... Ái khanh... Trẫm khác chế không được...” Nam Cung Lân dứt lời, liền đong đă eo hẹp, côn thịt càng tăng nhanh tốc độ, đâm thẳng vào miệng thiếu niên.
Không tới mấy lần, phần eo run rẩy, hắn rút ra nam căn, bàn tay to lớn cầm lấy nó tuốt, bạch ồ ạt bắn ra, phần lớn đều lưu lại trên lòng bàn tay hắn, nhưng trong nháy mắt rút ra vẫn không cẩn thận phun ra một ít ở trên mặt Nghê Ngạo Lam.
Giây phút đó, Nghê Ngạo Lam thất thần trong chốc lát.
Cho rằng sẽ bị long căn chặn đến không thể thở nổi mà nghẹt thở, sau đó đột nhiên trọc dịch nóng bỏng phun ra trên mặt, chuyện này... Những tình huống này trong Đông cung đồ đều không có vẽ ra, cũng không viết tỉ mỉ đến thế, không nghĩ tới chân thực trải nghiệm thì cảm xúc càng thêm dâm mỹ mãnh liệt.
Trên môi vẫn còn cảm xúc sền sệt, nàng theo bản năng vươn đầu lưỡi ra liếm, mùi vị tanh nồng lan ra trong miệng, đối với nàng mà nói cũng không khó ăn, bởi vì nàng đã từng ăn qua những đồ ăn còn khó ăn hơn.
“Ái khanh... Cực khổ rồi...” Nam Cung Lân ngồi xổm người xuống, nhìn sắc mặt thiếu niên mông lung, giơ tay dùng tay áo giúp nàng lau đi tinh dịch còn sót lại.
Nghê Ngạo Lam hoàn hồn, đối mặt với cặp mắt hoa đào đẹp đẽ ẩn tình của Hoàng đế, gò má càng thêm ửng đỏ, không được tự nhiên dời tầm mắt hỏi: “Không biết... Hoàng thượng...có yêu thích vi thần... ừm... Làm như vậy hay không?”
Chỉ cần hắn yêu thích, nàng sẽ đồng ý làm vì hắn, đồng ý thần phục dưới chân hắn.
“Đâu chỉ yêu thích, trẫm là cực kì yêu thích.”
“Hoàng thượng...”
“Hả?”
“Hoàng thượng... Lúc động tình rất đẹp...” Nghê Ngạo Lam si mê mình cửu ngũ chí tôn của Đại Cảnh quốc, quỷ thần xui khiến mà nâng tay lên, mơn trớn da mặt của hắn.
Nam Cung Lân không biết nên tức giận hay là nên cao hứng.
Đẹp, là dùng để hình dung nữ tử, hắn không phải nữ nhi, nhưng có thể thấy được bộ dáng thiếu niên si mê như vậy, hắn đành cam chịu không biết làm sao.
Có điều, nàng chủ động vuốt mặt hắn, điều này đại biểu nàng đã tiến thêm một bước tiếp nhận bản thân mình, khiến lòng hắn vui vẻ nhảy nhót.
Bên ngoài mưa vẫn lác đã rơi, đứng cách cửa lớn của Dưỡng Tâm điện, Kim Phúc đang cố gắng banh tai nghe ngóng. Bên trong điện không truyền đến va chạm nảy lửa, trong không gian yên tĩnh còn xen lẫn tiếng thở dốc, xem ra, Nghê thừa tướng đã dập tắt được lửa giận của chủ nhân rồi.
A di đà phật!
Hậu cung. Tịch Hoàn các.
Trên chiếc ghế quý phi bên song cửa sổ có một mỹ nhân đang nghiêng người dựa vào, con ngươi trầm tĩnh nhìn sắc trời âm u, mưa phùn rải rác rớt xuống, không biết lưu lạc phương trời nào, giống như tình ý của nàng, không thanh không ảnh.
“Nương nương, tuy hiện tại đang là mùa hè, nhưng gió thổi lớn, vạn nhất nhiễm bệnh thì sẽ không tốt cho cơ thể.” Xuân Loan cầm một chiếc áo khoác phủ lên bả vai chủ nhân.
“Xuân Loan, ngươi nói thừa tướng đồng ý đưa hầu bao cho Hoàng thượng thật sao?” Tiêu Nhu Úc vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau ngày nàng giao hầu bao cho Nghê thừa tướng, nàng vẫn không bước vào Vận Xương hiên nửa bước, bởi vì lần nào cũng bị Kim Phúc công công ngăn cản, nói là thừa tướng sự vụ bận rộn, có chuyện gì thì để hắn chuyển cáo cho thừa tướng.
Nàng đương nhiên không nhắc tới chuyện hầu bao, thuận miệng ứng phó vài câu rồi rời đi, sau đó cũng không có đi qua Vận Xương hiên lần nào nữa, nàng không muốn khiến Hoàng thượng cảm thấy phiền chán với những chuyện nữ nhi tình trường, nên lúc đầu mới tìm trọng thần trong triều ngày ngày được lui tới hoàng cung hỗ trợ.
Nghiêng măt, Xuân Loan không biết nên đáp lại ra sao, không thể làm gì khác hơn là nói: “Nương nương, mấy ngày nữa chính là Hạ yến, kho đó gặp được thừa tướng là có thể hỏi dò rồi.”
Tiêu Nhu Úc chuyển khuôn mặt qua, bất đắc dĩ gật gù, “Xuân Loan, bổn cung thực sự yêu thích Hoàng thượng, nhưng ngài một chút cũng không để ý đến ta... Nếu ta có thể được sủng hạnh một lần, vậy thì ta cũng không oán không hối.”
Xuân Loan làm sao không biết, chủ nhân tâm tâm niệm niệm chính là việc Hoàng thượng lâm hạnh người, sớm chiều đều nghĩ đến phải làm sao để hoàn thanh tâm nguyện này, nhưng nếu có thể tranh thủ một đêm, thì hiện tại cơ hội đã tới rồi.
“Nương nương, nô tỳ có chủ ý này, không biết có thể giúp người hay không.” Nàng cúi đầu, kề sát vào tai chủ nhân, to nhỏ thì thầm.
Bình luận truyện