Chưởng Thượng Kiều

Chương 32: Kỷ jura (3)



Chân Chu không nghiên cứu gì về hành vi của động vật, nhưng cũng biết một ít, nói chung, nếu như nó đồng ý để lộ cái bụng và những nơi không có vảy bảo vệ ra trước mặt bạn, vậy chứng tỏ nó đã tin tưởng bạn.

Còn với Trụ, hành động ngửa bụng lên trời để mặc cô vuốt ve, cô không dám nói nó đã bắt đầu tin tưởng mình, nhưng rõ ràng nó cảm thấy rất sung sướng, đây chính là khởi đầu tốt.

Buổi tối thứ hai sau khi tới thế giới này, so với sự sợ hãi, lo lắng thấp thỏm hôm qua, tất cả mọi chuyện tối nay có vẻ đều thuận lợi hơn rất nhiều.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chân Chu tỉnh lại, Trụ đã không còn bên cạnh cô.

Cô ra khỏi hang động, đứng ngoài cửa hang nhìn bốn phía xung quanh.

Mặt trời đã mọc, phong cảnh ở mảnh đất lớn này đồ sộ không gì sánh được, nhưng xung quanh không có bóng dáng của nó, Chân Chu không biết nó đã đi nơi nào, bởi vì buồn đi vệ sinh, cô tới nơi ngày hôm qua, sau khi giải quyết xong, cô đi tới cạnh dòng suối, đang cúi đầu rửa mặt đột nhiên nghe được một âm thanh phát ra từ trong bụi cỏ, cô nghĩ là Trụ, ngẩng đầu lại phát hiện nơi đó có mấy con khủng long nhỏ, đỉnh đầu có mào như mào gà, tuy vóc dáng nhỏ, chỉ cao bằng con chuột túi nhưng hàm răng sắc nhọn, hiển nhiên là khủng long ăn thịt.

Khủng long mào gà nhìn Chân Chu chằm chằm, ngó xung quanh, chắc chắn không có ý tốt, Chân Chu không kịp phòng bị, vội vàng đứng dậy lui về phía sau, khủng long mào gà nhanh chóng xem cô là con mồi, vô cùng vui vẻ, mấy con khủng long đứng đó kêu một tiếng, lập tức bước về phía cô, Chân Chu quay đầu chạy, vết thương cũ ở lòng bàn chân vẫn còn chưa khỏi, lại giẫm phải một tảng đá nhọn, cơn đau ập tới, chân mềm nhũn, hét lên một tiếng, ngã nhào xuống đất, quay đầu lại đã thấy khủng long mào gà ở trước mặt mình, vô cùng hoảng sợ. Đúng lúc này, Trụ đột nhiên xuất hiện từ trong rừng cây, chạy về phía cô, ánh mắt chứa đầy ý lạnh, miệng mở to như bồn máu, nhìn mấy con khủng long mào gà gầm lên một tiếng, âm thanh vang dội, khủng long mào gà quay đầu chạy trốn, Trụ vô cùng giận dữ, không chịu buông tha, nhảy qua dòng suối, bổ nhào về phía con khủng long mào gà, miệng cắn nó, rắc một tiếng, cổ con khủng long kia bị rách ra, rên rỉ trên mặt đất.

Chân Chu thở dài một hơi, chậm rãi bò dậy, kiểm tra trên chân mình, phát hiện đôi chân chồng chất vết thương lại có thêm một vết thương mới, lòng bàn chân chảy máu, đầu gối cũng rách da, máu chảy ra, đau rát.

Chân Chu đè cảm giác đau đớn trong lòng xuống, chịu đựng cơn đau, đang muốn đi tới cạnh dòng suối để rửa, Trụ đã cắn con khủng long mào gà chưa chết quay về đây, lắc lư người trước mặt cô tựa như đang lấy lòng, bỗng nhiên thấy dưới chân cô chảy máu, nó lập tức thả con khủng long mào gà xuống, nằm xuống giống như con chó lớn, lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm vào vết thương đang chảy máu trên đầu gối, liếm xong đầu gối lại liếm vết thương ở lòng bàn chân của cô, đôi mắt tàn nhẫn lại giảo hoạt nhìn cô chằm chằm, trong cổ họng vang lên âm thanh gầm gừ giống như đang an ủi cô.

Cả cơ thể nó từ đầu tới đuôi, ngoại trừ bụng dưới, tất cả đều là vảy cứng như giáp gây khó khăn cho nó, ngoại trừ khi chiến đấu với đồng loại, động tác bình thường thoạt nhìn rất ngốc nghếch, nhưng đầu lưỡi lại rất mềm mại, giống như một miếng thịt mềm, ẩm ướt, chiếc lưỡi ấy đi xuống liếm lòng bàn chân cô, mặc dù trong lòng Chân Chu không thoải mái nhưng cảm giác vừa tê vừa ngứa này khiến cô cười khanh khách, vội vàng rút chân về.

Nụ cười giống như một ngôn ngữ chung, mặc dù nó chỉ là một con khủng long.

Trụ thấy cô nở nụ cười, giống như được cổ vũ, vươn đầu lưỡi quấn quanh chân cô, cẩn thận không để hàm răng bén nhọn của mình đụng trúng cô, tiếp tục liếm đi liếm lại khiến chân cô ẩm ướt, dính đầy nước bọt của nó.

Chân Chu vừa tránh vừa cười haha. "Được rồi được rồi, đừng liếm nữa." Nói xong, bỗng nhiên nhận ra nó nghe không hiểu, vì vậy lấy tay đẩy đầu nó ra, cuối cùng rút chân mình ra khỏi lưỡi nó, hình như Trụ không vừa lòng, lại dùng đầu lưỡi quấn lấy tay cô.

Tuy đầu lưỡi của nó mềm mại nhưng lại dẻo dai, bàn tay cô bị nó quấn lấy, nếu như nó không thả, Chân Chu sẽ khó chịu. Vì vậy, cô than một tiếng, giả bộ tức giận, nhíu mày. Hình như nó cũng nhận ra được ý của cô, chớp chớp đôi mắt nhỏ, thoạt nhìn có hơi không vui nhưng vẫn thả đầu lưỡi ra.

Chân Chu đi khập khiễng tới bờ suối, rửa tay chân, Trụ cũng đi theo, ngồi ở một bên chờ cô. Cô rửa sạch, đứng lên, cuộn ngón chân lại muốn đi về hang động, bỗng nhiên Trụ kẹp lấy hông cô, khiêng cô lên, vội chạy về phía hang động. Lần này không buông cô ra như lần trước, nó nhẹ nhàng đặt cô trên mặt đất.

Mấy ngày tiếp theo, bởi vì đau chân, cộng thêm sự lo lắng với thế giới này, nơi nào Chân Chu cũng không dám đi, đợi trong hang động. Ngoại trừ mấy hôm đi săn, Trụ vẫn luôn kè kè bên cạnh cô. Trước khi đi săn nó còn dùng đá lập cửa hang lại, cũng không biết là sợ cô chạy trốn hay là sợ cô gặp chuyện giống như sáng hôm đó, chỉ cần nó không ở đây, nó đều lấp cái cửa động lại.

Sau khi dâng cho cô một bộ nội tạng ngon, bị cô từ chối, rốt cục Trụ cũng bỏ dự định ép vật nhỏ ăn thịt. Nó cảm thấy tiếc thay cho cô, không thể hưởng thụ thức ăn ngon nhất thế giới này như nó, ngoài ra trong lòng vẫn khinh thường cô, xếp cô vào nhóm khủng long ăn cỏ ngu ngốc, lúc quay về, nó tiện thể hái cho cô một ít đồ ăn mà cô thích, ngoại trừ các loại quả dại, còn có rất nhiều cỏ dại tươi mơn mởn, nó thấy tất cả con khủng long ăn cỏ ăn loại cỏ này, vậy nên nó cảm thấy cô cũng thích.

Chân Chu rửa sạch đống cỏ dại lớn kia, phơi khô, trải trên mặt đất một lớp dày để tối ngủ không còn bị cấn giống như mọi đêm nữa.

Từ khi Trụ phát hiện mình liếm chân của vật nhỏ sẽ khiến cô cười khanh khách, mấy ngày gần đây nó bắt đầu đắm mình trong hoạt động giải trí này, không có chuyện gì làm là lập tức ghé vào chân Chân Chu để liếm láp không biết mệt, có lúc nửa đêm, đang ngủ say, cô bị cảm giác ngứa ngáy dưới lòng bàn chân làm tỉnh, mở mắt, trong bóng đêm đen kịt, hai đôi mắt tựa như đèn pin nhìn xuống bàn chân cô, nhìn mãi cũng quen, cô quay đầu tiếp tục ngủ.

Chắc do nước bọt của nó có thể chữa khỏi vết thương, vài ngày sau, vết thương Chân Chu đã khỏi, bước đi không còn tập tễnh. Chuyện đầu tiên cô làm là chạy ra bờ suối tìm một hòn đá mỏng tựa lưỡi dao, mài thêm một chút nữa, chuẩn bị làm cho mình một đôi dép bảo vệ chân bằng da khủng long ăn cỏ mà Trụ mang về.

Con khủng long mào gà bị Trụ cắn chết hôm đó, tuy vóc dáng không lớn nhưng da lại dày, hơn nữa còn rất cứng, thích hợp dùng để làm giày. Thịt của nó không mềm, Trụ kén chọn nên không ăn, cắn chết nó rồi vứt luôn ở đây. Chân Chu kéo nó tới bờ nước, dùng dao đá đã mài sắc, dùng sức chín trâu hai hổ, dành trọn một ngày tách thịt và da của con khủng long ra, cạo sạch thịt sót lại trên da, mài một lần nữa, rửa sạch, phơi khô, sau đó dùng dao đá, cắt nó thành hai mảnh, dùng một nhánh xương mài sắc xỏ qua miếng da, làm thành một đôi giày.Tuy dáng nó rất xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo, không đẹp nhưng có thể bảo vệ hai chân của cô, vậy là đủ rồi.

Để làm được đôi giày này, Chân Chu đã bỏ ra ba ngày dòng rã, tay cũng đã đỏ ửng, tuy rất đau nhưng khi đi đôi giày da khủng long kia, trong lòng cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, muốn nhảy cẫng lên tại chỗ, múa may một vòng, hình như làm vậy mới có thể biểu đạt được tâm trạng sung sướng của cô.

Sau khi cô giải quyết chuyện đi đứng, Chân Chu lại bắt đầu lo lắng.

Chắc là Trụ cho rằng cô là thú ăn cỏ, nhưng cô không phải, mỗi ngày chỉ ăn trái cây rừng khiến tay chân cô bắt đầu bủn rủn, cũng nhanh đói bụng, không có sức lực, ngày nào cũng chỉ muốn ngủ, đây là nguyên nhân tại sao đôi giày này cô phải tốn ba ngày để làm. Mới cắt vài lần tay cô đã nhũn ra, không có sức lực.

Cô cần ăn thịt, cần dùng nó để bổ sung thể lực cho mình.

Xung quanh cô không có lửa tự nhiên, cô chỉ có thể dùng cách xưa cũ nhất, đánh lửa.

Ngày đi học còn nhỏ, cô từng tham gia một buổi cắm trại, từng đọc sách xem nên đánh lửa thế nào, vắt hết đầu óc ra nhớ lại chuyện này, rốt cuộc cũng đã nghĩ ra, đầu tiên chuẩn bị cỏ khô, quấn nó thành hình tổ chim, sau đó đặt một mảnh gỗ nhỏ vào trong, sau khi dùng dùi đá gõ lõm vách hang, cô tìm một cây gỗ, vót nhọn đỉnh của nó, xen vào nơi lồi lõm, chân đạp một đầu cây gỗ, dùng tay chà xát cây gỗ để tạo da nhiệt, nhóm lửa.

Chuyện này nhìn rất dễ, cô còn nhớ giáo viên kia dùng tay xoa xoa vài cái, một lát sau lửa đã nổi lên. Nhưng giờ đến lượt cô làm mới nhận ra quá khó, đừng nói là lửa, ngay cả khói cũng không thây, mới chà xát vài cái, lòng bàn tay cô đã đỏ hồng, cánh tay cũng đau muốn chết.

Cô nghỉ ngơi một lát, cắn răng tiếp tục tạo lửa nhưng không được, thử lại mấy lần, cánh tay đã run lên, đống cỏ vẫn cứ lạnh như băng, không nổi lửa.

Chân Chu cắn răng, khi đang ra sức chà xát, Trụ đã kéo một gốc cây ăn quả lớn từ cánh rừng bên về.

Sau khi cho rằng cô là thú ăn cỏ, ngày nào Trụ cũng hái trái cây cho cô ăn, ban đầu còn bình thường, chỉ mang mấy quả về, hai ngày gần đây, sợ cô không đủ ăn, thấy cây kia ra trái nhiều nên đánh ngã nó, tuy biết sẽ có nhiều trái cây rụng xuống thế nhưng cũng còn nhiều quả ở trên cây, kéo cả cây về hang.

Khi vật nhỏ kia thấy nó hái nhiều trái cây về, khuôn mặt rất vui vẻ, cũng rất ngưỡng mộ nó, vì vậy, Trụ cứ tiếp tục, ngoài cửa hang đã chất đầy cây ăn quả vô tội, trái cây trên đó cũng đủ để Chân Chu ăn một tháng, thế nhưng nó vẫn cứ kéo về, ước gì có thể hái tất cả trái cây trên thế giới này về cho cô.

Bây giờ nó kéo cái cây khổng lồ về, kéo cây vòng quanh Chân Chu để khoe khoang, ai ngờ cô không để ý tới nó, chỉ tập trung làm chuyện riêng của mình, nó cảm thấy có chút mất mặt, lại tò mò nên thả cây ăn quả xuống, đi tới cạnh cô, ngồi xuống nhìn cô chằm chằm.

Cánh tay Chân Chu đã mềm nhũn nhưng cỏ khô vẫn không bốc cháy, cô ngừng lại, thở hổn hển, liếc mắt nhìn Trụ, thấy con mắt nó nhìn chằm chằm đống tổ chim bùi nhùi kia, đầu cô bỗng nảy ra ý kiến.

Nếu như muốn xuất hiện lửa, không chỉ phải ma sát mà còn phải dùng sức, còn cô lại không có nhiều sức.

Cô vẫy tay với Trụ.

Trụ thấy cô để ý tới nó, vô cùng vui vẻ vội vàng tới bên cạnh cô.

Chân Chu bảo nó nhìn mình, làm động tác cho nó xem, sau đó bỏ cây vào trong tay nó.

Nó nóng lòng muốn thử, bắt đầu cầm cây, bắt chướng động tác chà xát của Chân Chu.

Nhưng hiển nhiên, động tác như vậy rất khó với nó, hơn nữa cây gỗ kia lại nhỏ, xoa xoa vài lần cây gỗ đã rơi khỏi tay nó.

Chân Chu đi tìm một cây gỗ lớn hơn, to cỡ bàn tay, sau đó bỏ vào trong tay nó, dạy nó thêm lần nữa.

Lần này quả nhiên thành công, nó rất thông minh, biết dùng lực vừa phải, dưới nụ cười khích lệ của Chân Chu, nhiệt tình chà xát, càng nhanh càng nhanh, giống như muốn chọc thủng chỗ lõm của đá, chốc lát sau, trong đống cỏ khô xuất hiện khói trắng, sau đó, tiếng tách tách vang lên, ngọn lửa đỏ hồng xuất hiện trong đống cỏ.

Chân Chu nhảy dựng lên nhìn về phía Trụ, chỉ thấy nó mở to hai mắt nhìn cô, chăm chú nhìn ngọn lửa kia, đột nhiên vứt bỏ cây gỗ, kéo cô lên kẹp cô dưới nách, để đầu cô tựa vào ngực mình, nâng chân chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện