Chương Trình Kết Hôn Trước Khi Ly Hôn
Chương 40
_Vậy chị chuẩn bị làm gì để em ở lại?
Lúc Nguyễn Du Nhiên nói ra lời này, tay cô nắm lấy tay Sở Niệm, nhìn chằm chằm ánh mắt của Sở Niệm, ngọn lửa bên trong đôi mắt đang chảy âm ỉ.
Không khí dường như chậm lại, một cổ mập mờ quỡn quanh.
Tim Sở Niệm đập loạn lên, mặt đỏ lên, cô cắn môi, cúi đầu im lặng.
Nguyễn Du Nhiên biết tính tình Sở Niệm, thẹn thùng âm thầm chịu đựng, không phải muôn màu muôn vẻ như trên màn ảnh, cô định nói thì Sở Niệm bất ngờ hít sâu một hơi, hai tay người từ eo leo lên cổ của cô, nhẹ nhàng hôn môi cô.
Nguyễn Du Nhiên cứng người, sững sờ nhìn Sở Niệm.
Đối với Sở Niệm mà nói phần chủ động này thật sự hiếm có, cô phải né tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của Nguyễn Du Nhiên, hơi thở cũng không còn ổn định:
"Như vầy... có thể để em ở lại không?"
Cô cảm giác nụ hôn này đã rút hết toàn bộ can đảm của cô.
Trong lòng Nguyễn Du Nhiên vui như hoa nở. khóe miệng xấu xa giương lên:
"Em cảm thấy vẫn chưa đủ."
Sở Niệm hít sâu một hơi, cô nhón đầu ngón chân, nhẹ nhàng hôn lên trán, lông mày, mũi, môi, cổ... của Nguyễn Du Nhiên.
Tuy rằng rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng nếu được người yêu thương sâu đậm hôn khắp nơi mà không dao động thì đó chỉ là thần tiên.
Nguyễn Du Nhiên siết chặt cánh tay bên eo Sở Niệm, kéo vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi kia.
Đã rất lâu rồi...
Hai người không tiếp xúc thân mật như vậy.
Những hận thù chia ly trước đây giờ khắc này dường như đã bị hòa tan.
Cô yêu cô ấy.
Cô ấy yêu cô.
Chỉ thế thôi.
Lúc hai người đang gắn bó keo sơn thì "cạch" một tiếng tiếng vật nặng chạm đất cắt đứt phần ấm áp này, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm càng hoảng sợ, đồng thời quay đầu lại nhìn.
Sở Niệm thở hổn hển, khí lực trên người đã cạn chỉ có thể dựa vào Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên cũng đỏ mặt.
Chính Trực ngơ ngác nhìn hai người, các mảnh lego rơi đầy trên mặt đất, gương mặt nhỏ nhắn bị dọa đến choáng váng.
Nguyễn Du Nhiên:...
Sở Niệm:...
Khong xong rồi, quên mất nhóc con này.
Sở Niệm muốn đi dỗ Chính Trực, Nguyễn Du Nhiên đã nắm lấy cổ tay cô kéovào lòng:
"Không được đi."
Ánh mắt SỞ Niệm dập dìu tình cảm, mặt đỏ lên, tóc lòa xòa trên trán, dáng vẻ này khiến cho Nguyễn Du Nhiên hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Niệm.
Sở Niệm giãy dụa, Nguyễn Du Nhiên cười tủm tỉm:
"Chẳng phải em cũng lớn lên như vậy sao?"
Từ nhỏ cô đã nhìn thấy vô số cảnh nóng của hai bà mẹ.
Rất nhiều rất nhiều cảnh còn quá đáng hơn.
Nguyễn Du Nhiên loáng thoáng có thể nhớ tới những hồi ức kia, trong hồi ức đó lần đầu tiên cô nhìn thấy hai mẹ thân thiết, cực kỳ nóng bỏng. Lúc đó vốn dĩ cô đi nhà trẻ, nhưng sau đó để quên bình nước ở nhà, bảo mẫu muốn về lấy nhưng cô cảm thấy mình đã lớn cho nên chạy ngược về nhà, vừa vào phòng đã nhìn thấy Nguyễn Thu đè Sở Thanh lên bàn hôn, tóc tai lòa xòa, mặt đỏ ửng, ngay lập tức dọa cô sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Ánh mắt của Sở Thanh nhìn trực diện cô, bà cũng hoảng sợ nhanh chống đẩy Nguyễn Thu ra, Nguyễn Thu không chỉ không chút hoảng, bối rối càng không, ngược lại dõng dạc nói với Nguyễn Du Nhiên, đây là giáo dụ.c tình yêu, để cho cô từ nhỏ đã đắm chìm trong bể tình của hai người, sau này khi lớn lên, cô nhất định cũng phải để cho cục cưng hạnh phúc.
Khi còn bé vốn dĩ chỉ số thông minh Nguyễn Du Nhiên chỉ bình thường, nghe Nguyễn Thu nói tự nhiên tin là thật, còn cảm thấy hai mẹ không dễ dàng khi dạy dỗ cô.
Đến khi lớn lên, cô mới biết được hai bà mẹ đánh rắm.
Cho nên hôm nay, cái rắm này cũng bị Nguyễn Du Nhiên dùng để lừa bịp con mình.
Chính Trực nhìn thấy không ai để ý mình, chậm rãi cúi đầu, hai nhúm tóc nhỏ cũng đượm buồn, giống như bị người ta bỏ rơi, thật đáng thương.
Sở Niệm rút tay ra, đánh lên ngực Nguyễn Du Nhiên, thoát khỏi ràng buộc của Nguyễn Du Nhiên, đi đến bên cạnh Chính Trực:
"Sao vậy, cục cưng?"
Gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, im lặng không nói.
Sở Niệm xoa đầu con, không biết nên an ủi thế nào, bên kia Nguyễn Du Nhiên hôn xong vô cùng thỏa mãn đi tới, đá đá mông nhỏ của Chính Trực:
"Có lời thì nói, đừng có nhịn."
Sở Niệm cạn lời.
Cô cảm giác bây giờ Nguyễn Du Nhiên không có kiên nhẫn với Chính Trực như đối với cô.
Nghĩ đến đẩy, mặt Sở Niệm đỏ lên, tâm cũng ấm áp hơn.
Chính Trực nhìn thấy cảnh này, tan nát cõi lòng:
"Hu Hu, con hiểu rồi, hai người vì như vậy mới nhất định cho con đi nhà trẻ, hu hu, con là cục cưng là con ruột của hai người mà..."
Nguyễn Du Nhiên:...
Sở Niệm:...
Quả Nhiên, con cưng chỉ số thông minh cao siêu đều khó đối phó.
Vì dỗ Chính Trực, Nguyễn Du Nhiên hết cách, cố ý đi thương trường mua thật nhiều thịt bò, thịt gà, cà rốt này nọ, chuẩn bị làm một bữa nướng thịt cho Chính Trực.
Khoảng thời gian cô đi mua đồ, ở nhà có người tới thăm, thật ra Sở Niệm cũng không ngờ tới, lúc cô mở cửa nhìn thấy Tần Yên Lam bất ngờ xen lẫn vui mừng.
Tần Yên Lam mặc váy trắng phương tây 穿着米白色的西装和西群, trên cổ quấn khăn lụa cầu kì, tóc búi cao, vừa nhìn liền biết vừa từ công ty đến đây:
"Chị tới thăm em một lát."
Mấy hôm trước, cô nhận được điện thoại của Sở Niệm, hai người nói chuyện chương trình, đối với việc chương trình gặp trở ngại, Sở Niệm tỏ vẻ áy náy, Tần Yên Lam nghe xong chỉ cười cười:
"Xin lỗi thì không cần, em cũng biết vì sao chị tham gia chương trình này, người già đầu gỗ chậm hiểu biết kia đến giờ vẫn chưa thông suốt."
Không sai, Lam Kha vẫn như cũ, Tần Yên Lam dốc sức rồi, giở hết thủ đoạn người kia vẫn thờ ơ, rõ ràng cảm giác được người kia đã biết tình cảm của mình nhưng vẫn giả vờ mắt điếc tay ngơ.
Tần Yên Lam mang theo quà, ngoại trừ ít tổ yến các loại thực phẩm tẩm bổ còn có cả đồ chơi cho trẻ em, sau khi cô đi vào có chút câu nệ đứng ở cửa hỏi:
"Có thể vào như vậy sao?"
Trong điện thoại, Sở Niệm cùng Tần Yên Lam nói Sở Niệm có con gần 3 tuổi, mặc dù không nhắc tới ai nhưng Tần Yên Lam vẫn lấy làm kinh sợ, lúc đó tay cô ký tài liệu run lên.
Sở Niệm mỉm cười, cô quay đầu lại gọi:
"Chính Trực."
"Dạ!"
Chính Trực giống như viên bông tròn với hai chân nhỏ bé nhanh nhảu chạy tới, lúc đầu bé con còn tưởng mẹ làm đồ ăn ngon cho mình, không ngờ bỗng dưng ở cửa thấy một dì thật cao thật xinh đẹp, bé con lại càng hoảng sợ, tim đập kịch liệt, phút chốc chạy ra sau Sở Niệm, ôm đùi Sở Niệm trốn.
Tần Yên Lam nhìn chằm chằm gương mặt Chính Trực.
Sở Niệm nhìn Tần Yên Lam, trong mắt đầy ý cười:
"Không cần em nói là con của ai nhỉ?"
Tần Yên Lam:...
OMG!
Tần tổng dùng 10 phút để điều chỉnh lại cảm xúc bình thường, cô ngồi trên sofa ở trong phòng khách, nhìn Chính Trực lắp ráp đồ chơi, trên tay bưng một tách trà nóng, cô chậm rãi nói:
"Hóa ra ba năm nay... cuộc sống của em vừa đặc sắc cũng vừa băn khoăn như vậy."
Sở Niệm gật đầu.
Có đôi khi cuộc đời chính là như vậy, không ai biết ba năm nay cô đã trải qua thế nào, thậm chí cô đã từng không muốn đề cập tới, dường như nhắc tới sẽ chạm tới nỗi đau.
Nhưng bây giờ, cô có thể thản nhiên đối mặt với tất cả, kể lại những chuyện đã xảy ra.
Tần Yên Lam đối diện lại ánh mắt Sở Niệm:
"Thời gian phẫu thuật đã định chưa?"
Sở Thanh lắc đầu:
"Vẫn chưa, chưa có tim nguyên thích hợp." Cô sờ lên lồng ng.ực của mình: "Nhưng... Chỉ chịu được hai tháng."
Trái tim của cô đã không còn chống đỡ được quá lâu.
Tần Yên Lam suy nghĩ một lúc, cô nhìn Sở Niệm:
"Niệm Niệm, lần này em gọi chị tới, nói cho chị biết tất cả mọi chuyện, có phải muốn công khai không?"
Sở Niệm chỉ khẽ cười: "CÔng khải?" sau đó nhẹ nhàng thở dài: "Nếu như em có thể sống tiếp, em sẽ bù đắp những thiệt thòi trong mấy năm nay cho em ấy."
Tần Yên Lam nhìn Sở Niệm, mới một tháng gặp, cô cảm giác Sở Niệm đã khác với trước đây.
Tay Sở Niệm vuốt v3 tách trà, giọng nhẹ nhàng nhưng rất kiên định:
"Trước đây em thiếu em ấy nhiều lắm."
Tần Yên Lam có thể hiểu được tâm trạng của Sở Niệm, nhưng cũng không lý giải được quyết định của cô ấy:
"Em đang ở thời kỳ đỉnh cao nổi tiếng, em có quan tâm không? Mấy năm trước em quay bộ phim xuyên không "Vật dẫn" bị chính sách đè sao, bây giờ bên Quảng Điện pass (thông qua) rồi sao? Thời cơ đã khác, đão diễn nghĩ cách chiếu, gần đây ngày nào cũng lên hotsearch weibo, nếu như em thật sự công khai..."
"Haiz." Sở Niệm nhìn Tần Yên Lam: "Nếu như em có thể ở bên em ấy, Đừng nói công khai, nói cho thế giới này biết em là người phụ nữ của em ấy, con gái của tụi em là Chính Trực thì đã sao?"
Thản nhiên như vậy.
Hotsearch gì đó, nổi tiếng gì đó, bây giờ đối với Sở Niệm mà nói chỉ là mây khói thoảng qua. Cô đã từng dốc toàn sức lực, bản lĩnh đi cố gắng, chỉ vì có thể trở thành người không kiêu ngạo không siểm nịch đứng bên cạnh Nguyễn Du Nhiên, nhưng bây giờ tất cả cũng như làn khói phai nhạt.
Hôm nay, Sở Niệm chỉ có một nguyện vọng đơn giản, cô muốn cùng Nguyễn Du Nhiên hoạn nạn có nhau, cùng cô ấy đi hết quãng đời còn lại, cho dù... cho dù đời này của cô không đủ dài nhưng được bao lâu hay bấy lâu, cô muốn ở bên cạnh cô ấy không bao giờ rời đi nữa.
Tần Yên Lam kinh ngạc nhìn Sở Niệm:
"Vậy lần này em tìm tới chị..."
Sở Niệm là người cực kỳ lý trí, thật lòng mà nói Tần Yên Lam vẫn luôn biết và cảm thấy rất vui vì từ sau cuộc gọi kia Sở Niệm đã bắt đầu xem cô là người bạn chân chính, mới có thể đem chuyện lớn như vậy, cũng chẳng hề giấu giếm nói cho cô biết. Vì phần "tín nhiệm" này, chỉ cần Sở Niệm mở miệng sau này có chuyện gì, Tần Yên Lam nhất định xông pha khói lửa.
Sở Niệm nghe thấy, cô khựng lại khóe mắt phiếm đỏ:
"Yên Lam, tuy rằng em rất muốn sống... nhưng... chẳng may, nếu thật sự chẳng may..."
Tần Yên Lam hiểu rõ, mắt cô cũng đã ươn ướt, cô đặt tách trà xuống, cô đi đến bên cạnh Sở Niệm, nhẹ nhàng ôm lấy Sở Niệm:
"Không đâu, Niệm Niệm, em đã tạo nên kỳ tích, bây giờ có Tiện Tiện ơ bên em, em phải càng cố gắng sống tiếp."
...Cố gắng sống tốt...
Từ nhà Sở Niệm đi ra, Tần Yên Lam đứng trong gió trầm mặc một lúc lâu, khi đứng trước sống chết, yêu hận tình thù có là gì?
Cô hít sâu một hơi, lấy điện thoại gọi cho Lam Kha.
Bên phía Lam Kha hình như đang có bữa tiệc, nghe thấy tiếng Lam Kha cười nói:
"Tiểu Tần, có chuyện gì?"
Giọng Tần Yên Lam nghẹn ngào:
"Chị, em muốn gặp chị."
.....
Nguyễn Du Nhiên về đến nhà nhìn thấy đống quà ở cửa, hỏi:
"Có người tới à?"
Sở Niệm gật đầu:
"Tần tổng."
Nguyễn Du Nhiên sững sờ, cô nhìn đồng hồ đeo tay:
"Vậy sao chị giữ chị ấy ở lại ăn cơm trưa? Em mua đồ xong hết rồi."
Sở Niệm mỉm cười:
"Chị ấy còn có chuyện phải làm."
Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt của Sở Niệm, giống như muốn nhìn ra chút gì đó, ngôi nhà này là tổ nhỏ bí mật của các cô, hiếm khi có người ngoài đến, huống chi bây giờ có Chính Trực cô rất khi gọi người tới đây, hôm nay thì sao chứ?
Sở Niệm nghiêng đầu, Nguyễn Du Nhiên nhẹ nhàng thở dài, cô gọi Chính Trực tới:
"Chính Trực lại đây, cùng mẹ làm thịt nướng."
Chính Trực cực kỳ thích làm việc, cũng bởi vì khi còn nhỏ Sở Niệm không để bé con làm gì cả, nhưng càng không cho bé con làm thì đối với bé con mọi thứ đều trở nên cực kỳ mới lạ.
Một lớn một nhỏ chuẩn bị thịt nướng.
Chính Trực không được làm thịt liền giúp một tay làm rau, làm việc cực kỳ độc lập lý trí, mỗi lần làm xong một loại liền dựa vào màu sắc ngắn dài phân loại.
Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy cười cười, đôi con ngươi chuyển vòng vo nhẹ giọng hỏi Chính Trực:
"Hôm nay mẹ và bạn của mẹ nói chuyện gì? Mommy thấy mẹ con là lạ."
Chính Trực nào biết mommy đang bẫy mình, dựa theo trí nhớ cực kỳ tốt của mình nói:
"Mẹ nói phẫu thuật gì đó, hơn nữa nếu có vấn đề gì thì xin dì ấy chăm sóc mommy, còn nói mẹ biết mommy ở giới giải trí này có một ước mơ, xin dì ấy thay mẹ giúp mommy thực hiện."
Nguyễn Du Nhiên khựng người lại, trái tim giống như bị một bàn tay tàn nhẫn nắm chặt, vành mắt thoáng đỏ lên.
Cô mở cửa sổ ra, hai tay chống lên mặt bàn, Nguyễn Du Nhiên nhìn về phía bầu trời xanh bên ngoài, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đúng vậy.
Hạnh phúc của mấy ngày nay đã làm cô quên mất cuộc giải phẫu sắp tới.
Cô đã quên mất sinh ly tử biệt ngăn cách giữa các cô...
Chính Trực đối với thịt nướng ăn rất vui vẻ, Sở Niệm đem thêm thịt cho con, Chính Trực cũng tự biết để nguội mới ăn, hoàn toàn không cần người lớn quan tâm.
Nguyễn Du Nhiên lặng lẽ nhìn, Sở Niệm ngẩng đầu hỏi:
"Sao em không ăn?"
Trước đây Nguyễn Du Nhiên là người không có thịt là không vui.
Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm:
"Em cũng muốn chị đút em."
Tim Sở Niệm loạn nhịp, mặt nóng lên, Chính Trực ngẩng đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên, ánh mắt kia giống như đang nói: Nếu như mẹ đút mommy, vậy thì con phải làm sao?
Nguyễn Du Nhiên mặt không cảm xúc đem xiên vừa nướng xong bỏ vài dĩa nhỏ của Chính Trực, sau đó, cô cực kỳ lãnh khốc vô tình ra lệnh:
"Cầm dĩa nhỏ của con ăn đi, chỉ trong dĩa nhỏ này không được ăn thêm, không được bỏ ăn."
Chính Trực:...
Lạnh lùng.
Một lần nữa Chính Trực nhỏ bé cảm giác được sự lạnh lùng từ mommy của mình.
Bé con bưng dĩa nhỏ đi qua bên cạnh ăn.
Sau đó... bé con không nhịn được nhìn lén...
Lúc đầu Chính Trực cho rằng mommy nói mẹ đút là giỡn, nhưng không ngờ...
Mommy của mình dứt khoát ôm mẹ vào lòng, cúi đầu hôn môi mẹ, nhỏ giọng hỏi:
"Có mùi thịt không?"
Sở Niệm híp mắt cười, cô thả lỏng dựa vào lòng Nguyễn Du Nhiên:
"Tàm tạm."
"Oh, ăn nhiều thịt nướng lại không có vị thịt."
Sở Niệm chưa hiểu lời này có ý gì, môi của cô đã bị Nguyễn Du Nhiên hôn.
Mùi vị gà dê bò hải sản gì đó tất nhiên không qua được mùi vị của Nguyễn Du Nhiên.
Đúng như dự đoán, Sở Niệm say mê rồi.
Chính Trực vừa ăn vừa len lén nhìn trộm, cho tới bây giờ bé con chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của mẹ, trước đây dù là bị bệnh hay lên bàn mổ, hay ôm mình đi gặp bác sĩ, có khó chịu có thống khổ đến đâu mẹ đều rất kiên cường. Nhưng lúc này, mẹ có vẻ rất đau đớn nhíu mày, miệng thì rên rĩ, có phải mẹ bị hôn nên đau không?
Chính Trực nào hiểu chuyện người lớn rất phức tạp, chỉ ít phút sau, hai người mẹ chững chạc đàng hoàng nướng thịt.
Cửa sổ đang mở, có gió nhẹ thổi vào, tóc dài của hai người quấn quýt bên nhau, Sở Niệm thật sự xem Nguyễn Du Nhiên như con nít từng miếng từng miếng đút ăn, thỉnh thoảng, Nguyễn Du Nhiên sẽ dùng đôi môi dầu mỡ hôn lên môi cô.
Hai người ăn thịt nhưng giống như uống rượu, mặt đỏ đỏ như say rượu.
Bữa ăn này ăn tới buổi chiều, Nguyễn Du Nhiên đuổi Sở Niệm về phòng ngủ, còn mình thì muốn đi dọn dẹp chén đũa, Sở Niệm lắc đầu:
"Chị làm với em, ăn rồi đi ngủ sẽ mập đó."
Nguyễn Du Nhiên cười cười:
"Mập thì sao? Bây giờ chị phải mập chút nữa."
Sở Niệm biết tính cách của người kia, cho nên giọng của cô cũng dịu xuống, ánh mắt như sóng nước lấp lánh:
"Bây giờ chị bó tay không vận động như vậy sẽ không tốt cho cơ thể."
Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm đôi mắt chỉ với một ánh nhìn đã câu mất linh hồn người khác kia, khóe môi cong lên, cực kỳ lưu manh giơ tay sờ mặt Sở Niệm:
"Không sao, buổi tối em với chị vận động."
...
Nguyễn Du Nhiên hài lòng nhìn Sở Niệm hốt hoảng chạy vào phòng trốn đúng như dự đoán của cô.
Ai da, cô gái nhỏ này, không để cô dùng thủ đoạn ép buộc không được.
Chính Trực cũng bị dắt vào phòng ngủ, chỉ là giấc ngủ của trẻ con rất ngắn, ngủ được một lúc đã thức dậy tìm mommy.
Nguyễn Du Nhiên đang cúi người dọn dẹp hoa hoa cỏ cỏ trồng trong vườn, dường như có tâm sự khi đào một cái hố thả hạt giống vào.
Chính Trực chạy đến, tò mò nhìn đông rồi lại nhìn tây, Nguyễn Du Nhiên lấy áo khoác khoác thêm cho con.
Chính Trực chỉ tay vào hạt giống mới gieo:
"Mommy, đây là gì?"
Nguyễn Du Nhiên thì thầm:
"Hạt giống cây sơn trà."
Gần đây Chính Trực có xem sơ qua tập tranh, đọc thuộc lòng đủ loại Đường thi Tống từ*, trí nhớ của Chính Trực rất tốt, hầu như xem qua là nhớ, nghe xong lời này của Nguyễn Du Nhiên, Chính Trực đã thuận miệng tiếp lời.
*Từ (詞) là một loại thi ca cổ điển. Thoạt đầu chỉ là lời hát để phối hợp với âm nhạc cho các ca nhi hát xướng trong buổi yến tiệc, v.v. Về sau, trở thành một thể thơ đường đường chính chính mang phong cách văn vẻ bác học. Từ còn có thể gọi là: khúc (曲), ca khúc (歌曲), khúc tử từ (曲子詞), trường đoản cú (長短句), hoặc thi dư (詩餘). Từ thịnh vào đời Tống (bởi thế người ta hay nói: "Đường thi Tống từ" 唐诗宋词)
""Trong đình có cây sơn trà, năm đó ngô thê* mất tự tay trồng, nay đã cao vút như vậy." Là cây sơn trà đó sao?"
*Ngô thê: vợ tôi
Nguyễn Du Nhiên nghe xong Chính Trực đọc thuộc lòng câu thơ đó, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt.
Chính Trực gãi đầu, bé con không hiểu rõ ý tứ của câu thơ, chỉ đơn thuần nhớ tới liền đọc ra, không ngờ, lại chạm vào sợi dây đau nhất trong lòng của Nguyễn Du Nhiên làm cho máu nóng văng tung tóe.
"Mommy..."
Chính Trực hơi sợ, nước mắt cũng chảy xuống, Nguyễn Du Nhiên hít sâu một hơi, cô ôm Chính Trực vào lòng, dùng sức hôn lên tóc con:
"Không đâu, Chính Trực, mẹ nhất định sẽ sống thật lâu bên chúng ta, một nhà ba người chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc."
Chính Trực Oh một tiếng, rúc vào lòng Nguyễn Du Nhiên.
Gió mát vẫn chậm rãi thổi như cũ.
Chỉ là trong lòng Nguyễn Du Nhiên không hề bình tĩnh như vậy, loạn thành một cục.
Chẳng biết qua bao lâu.
Chính Trực ngửi ngửi mùi hương trên người Nguyễn Du Nhiên, nhỏ giọng nói:
"Mommy."
Nguyễn Du Nhiên cúi đầu dịu dàng nhìn con:
"Sao con gái?"
Chính Trực có chút bối rối, nhưng gần đây được Nguyễn Du Nhiên rèn luyện, bé con đã có thể thể hiện suy nghĩ trong lòng:
"Có phải mommy thích mẹ hơn cả Chính Trực không?"
Vấn đề này làm cho tâm của Nguyễn Du Nhiên đang căng chặt bất ngờ dịu xuống, cô mỉm cười không biết làm sao:
"Con nha~"
Đúng là nhân tiểu quỷ đại*.
*Nhân tiểu quỷ đại (人小鬼大): thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là người còn nhỏ mà đầu óc thông minh lanh lợi nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ, phần lớn dùng đối với con nít.
Từ nhỏ lòng chiếm hữu ghen tỵ đã mạnh như vậy sau này lớn lên, thích ai thì người đó thật thảm.
Trong phút chốc, cô dường như nhìn thấy cô và Sở Niệm tóc trắng xóa, nhìn thấy Chính Trực và vợ của mình tay trong tay đi tới, trong tay còn ôm cháu nhỏ.
Trước đây, Nguyễn Du Nhiên luôn sợ chính mình già quá nhanh, nên dùng đủ loại mặt nạ, các sản phẩm công nghệ cao muốn trì hoãn thời gian. Nhưng bây giờ, cô lại muốn chớp mắt cô và Sở Niệm liền bạc đầu.
"Mommy_" Chính Trực bất mãn khi thấy Nguyễn Du Nhiên thất thần, nhẹ nhàng kéo áo cô, Nguyễn Du Nhiên cúi đầu nhìn con khẽ nói:
"Chính Trực, ở trên đời này có rất nhiều người yêu thương con, có mommy và mẹ của con, có hai bà nội của con, cả bà ngoại nữa... sau này khi con lớn lên con sẽ có bạn bè người yêu của mình, thế nhưng ngược lại, mẹ con cô ấy không có gì cả, cô ấy chỉ có mommy."
Chính Trực nhìn Nguyễn Du Nhiên.
Vành mắt của Nguyễn Du Nhiên đỏ lên:
"Cho nên, cả đời này của mommy sẽ dùng toàn bộ yêu thương dùng cả sinh mệnh của mommy đi yêu mẹ của con, con hiểu không?"
Chính Trực như có điều suy nghĩ gật gật đầu, ôm chặt Nguyễn Du Nhiên:
"Con cũng yêu mẹ."
Nguyễn Du Nhiên ôm chặt con gái, cô rất vui, đời mình có thể có con của mình, hơn nữa con còn rất hiểu chuyện lại biết nghe lời.
Đáng tiếc... niềm vui này chỉ duy trì cho đến buổi tối trước khi ngủ.
Hai mẹ con bùng nổ chiến tranh.
Nguyễn Du Nhiên nhìn Chính Trực cười ha ha rúc vào trong chăn của Sở Niệm:
"Chính Trực, hôm nay con về phòng con ngủ."
Chính Trực sững sốt, nhìn Nguyễn Du Nhiên: "Tại sao?" nhìn Sở Niệm, bé con không biết vì sao có cảm giác mặt mẹ mình thoáng cái đã đỏ như quả táo.
Nguyễn Du Nhiên nghiêm túc nói:
"Con đã lớn rồi, là bé bự rồi phải học cách độc lập, Chính Trực của chúng ta là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất đúng không?"
Chính Trực phản ứng cực nhanh, bé con kích động mặt nhỏ đỏ bừng lên:
"Con vẫn chưa được 3 tuổi, buổi sáng mommy mới nói con là tiểu bảo bảo mà!"
...
Nguyễn Du Nhiên hết cách:
"Không được, hôm nay nói gì thì con cũng phải về phòng ngủ."
Chính Trực không chịu, hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ của mình, Sở Niệm chột dạ né tránh ánh mắt của con.
Mắt thấy mặt bánh bao kia bắt đầu nhăn lại, sắp khóc lên, cuối cùng Nguyễn Du Nhiên cũng không đành lòng, cô ôm lấy Chính Trực:
"Đươc rồi, mommy dỗ con ngủ."
Sở Niệm thở phào nhẹ nhõm, lại có chút thất vọng.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình đang mong chờ hay là... sợ nữa.
Nguyễn Du Nhiên vác Chính Trực như vác bao gạo trên vai, trước khi đi cô còn quay đầu lại nhéo nhéo mặt Sở Niệm:
"Chị chờ một chút, em đi dỗ con ngủ sau đó về ngủ với chị."
- ---Hết chương 40---
Lúc Nguyễn Du Nhiên nói ra lời này, tay cô nắm lấy tay Sở Niệm, nhìn chằm chằm ánh mắt của Sở Niệm, ngọn lửa bên trong đôi mắt đang chảy âm ỉ.
Không khí dường như chậm lại, một cổ mập mờ quỡn quanh.
Tim Sở Niệm đập loạn lên, mặt đỏ lên, cô cắn môi, cúi đầu im lặng.
Nguyễn Du Nhiên biết tính tình Sở Niệm, thẹn thùng âm thầm chịu đựng, không phải muôn màu muôn vẻ như trên màn ảnh, cô định nói thì Sở Niệm bất ngờ hít sâu một hơi, hai tay người từ eo leo lên cổ của cô, nhẹ nhàng hôn môi cô.
Nguyễn Du Nhiên cứng người, sững sờ nhìn Sở Niệm.
Đối với Sở Niệm mà nói phần chủ động này thật sự hiếm có, cô phải né tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của Nguyễn Du Nhiên, hơi thở cũng không còn ổn định:
"Như vầy... có thể để em ở lại không?"
Cô cảm giác nụ hôn này đã rút hết toàn bộ can đảm của cô.
Trong lòng Nguyễn Du Nhiên vui như hoa nở. khóe miệng xấu xa giương lên:
"Em cảm thấy vẫn chưa đủ."
Sở Niệm hít sâu một hơi, cô nhón đầu ngón chân, nhẹ nhàng hôn lên trán, lông mày, mũi, môi, cổ... của Nguyễn Du Nhiên.
Tuy rằng rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng nếu được người yêu thương sâu đậm hôn khắp nơi mà không dao động thì đó chỉ là thần tiên.
Nguyễn Du Nhiên siết chặt cánh tay bên eo Sở Niệm, kéo vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi kia.
Đã rất lâu rồi...
Hai người không tiếp xúc thân mật như vậy.
Những hận thù chia ly trước đây giờ khắc này dường như đã bị hòa tan.
Cô yêu cô ấy.
Cô ấy yêu cô.
Chỉ thế thôi.
Lúc hai người đang gắn bó keo sơn thì "cạch" một tiếng tiếng vật nặng chạm đất cắt đứt phần ấm áp này, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm càng hoảng sợ, đồng thời quay đầu lại nhìn.
Sở Niệm thở hổn hển, khí lực trên người đã cạn chỉ có thể dựa vào Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên cũng đỏ mặt.
Chính Trực ngơ ngác nhìn hai người, các mảnh lego rơi đầy trên mặt đất, gương mặt nhỏ nhắn bị dọa đến choáng váng.
Nguyễn Du Nhiên:...
Sở Niệm:...
Khong xong rồi, quên mất nhóc con này.
Sở Niệm muốn đi dỗ Chính Trực, Nguyễn Du Nhiên đã nắm lấy cổ tay cô kéovào lòng:
"Không được đi."
Ánh mắt SỞ Niệm dập dìu tình cảm, mặt đỏ lên, tóc lòa xòa trên trán, dáng vẻ này khiến cho Nguyễn Du Nhiên hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Niệm.
Sở Niệm giãy dụa, Nguyễn Du Nhiên cười tủm tỉm:
"Chẳng phải em cũng lớn lên như vậy sao?"
Từ nhỏ cô đã nhìn thấy vô số cảnh nóng của hai bà mẹ.
Rất nhiều rất nhiều cảnh còn quá đáng hơn.
Nguyễn Du Nhiên loáng thoáng có thể nhớ tới những hồi ức kia, trong hồi ức đó lần đầu tiên cô nhìn thấy hai mẹ thân thiết, cực kỳ nóng bỏng. Lúc đó vốn dĩ cô đi nhà trẻ, nhưng sau đó để quên bình nước ở nhà, bảo mẫu muốn về lấy nhưng cô cảm thấy mình đã lớn cho nên chạy ngược về nhà, vừa vào phòng đã nhìn thấy Nguyễn Thu đè Sở Thanh lên bàn hôn, tóc tai lòa xòa, mặt đỏ ửng, ngay lập tức dọa cô sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Ánh mắt của Sở Thanh nhìn trực diện cô, bà cũng hoảng sợ nhanh chống đẩy Nguyễn Thu ra, Nguyễn Thu không chỉ không chút hoảng, bối rối càng không, ngược lại dõng dạc nói với Nguyễn Du Nhiên, đây là giáo dụ.c tình yêu, để cho cô từ nhỏ đã đắm chìm trong bể tình của hai người, sau này khi lớn lên, cô nhất định cũng phải để cho cục cưng hạnh phúc.
Khi còn bé vốn dĩ chỉ số thông minh Nguyễn Du Nhiên chỉ bình thường, nghe Nguyễn Thu nói tự nhiên tin là thật, còn cảm thấy hai mẹ không dễ dàng khi dạy dỗ cô.
Đến khi lớn lên, cô mới biết được hai bà mẹ đánh rắm.
Cho nên hôm nay, cái rắm này cũng bị Nguyễn Du Nhiên dùng để lừa bịp con mình.
Chính Trực nhìn thấy không ai để ý mình, chậm rãi cúi đầu, hai nhúm tóc nhỏ cũng đượm buồn, giống như bị người ta bỏ rơi, thật đáng thương.
Sở Niệm rút tay ra, đánh lên ngực Nguyễn Du Nhiên, thoát khỏi ràng buộc của Nguyễn Du Nhiên, đi đến bên cạnh Chính Trực:
"Sao vậy, cục cưng?"
Gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, im lặng không nói.
Sở Niệm xoa đầu con, không biết nên an ủi thế nào, bên kia Nguyễn Du Nhiên hôn xong vô cùng thỏa mãn đi tới, đá đá mông nhỏ của Chính Trực:
"Có lời thì nói, đừng có nhịn."
Sở Niệm cạn lời.
Cô cảm giác bây giờ Nguyễn Du Nhiên không có kiên nhẫn với Chính Trực như đối với cô.
Nghĩ đến đẩy, mặt Sở Niệm đỏ lên, tâm cũng ấm áp hơn.
Chính Trực nhìn thấy cảnh này, tan nát cõi lòng:
"Hu Hu, con hiểu rồi, hai người vì như vậy mới nhất định cho con đi nhà trẻ, hu hu, con là cục cưng là con ruột của hai người mà..."
Nguyễn Du Nhiên:...
Sở Niệm:...
Quả Nhiên, con cưng chỉ số thông minh cao siêu đều khó đối phó.
Vì dỗ Chính Trực, Nguyễn Du Nhiên hết cách, cố ý đi thương trường mua thật nhiều thịt bò, thịt gà, cà rốt này nọ, chuẩn bị làm một bữa nướng thịt cho Chính Trực.
Khoảng thời gian cô đi mua đồ, ở nhà có người tới thăm, thật ra Sở Niệm cũng không ngờ tới, lúc cô mở cửa nhìn thấy Tần Yên Lam bất ngờ xen lẫn vui mừng.
Tần Yên Lam mặc váy trắng phương tây 穿着米白色的西装和西群, trên cổ quấn khăn lụa cầu kì, tóc búi cao, vừa nhìn liền biết vừa từ công ty đến đây:
"Chị tới thăm em một lát."
Mấy hôm trước, cô nhận được điện thoại của Sở Niệm, hai người nói chuyện chương trình, đối với việc chương trình gặp trở ngại, Sở Niệm tỏ vẻ áy náy, Tần Yên Lam nghe xong chỉ cười cười:
"Xin lỗi thì không cần, em cũng biết vì sao chị tham gia chương trình này, người già đầu gỗ chậm hiểu biết kia đến giờ vẫn chưa thông suốt."
Không sai, Lam Kha vẫn như cũ, Tần Yên Lam dốc sức rồi, giở hết thủ đoạn người kia vẫn thờ ơ, rõ ràng cảm giác được người kia đã biết tình cảm của mình nhưng vẫn giả vờ mắt điếc tay ngơ.
Tần Yên Lam mang theo quà, ngoại trừ ít tổ yến các loại thực phẩm tẩm bổ còn có cả đồ chơi cho trẻ em, sau khi cô đi vào có chút câu nệ đứng ở cửa hỏi:
"Có thể vào như vậy sao?"
Trong điện thoại, Sở Niệm cùng Tần Yên Lam nói Sở Niệm có con gần 3 tuổi, mặc dù không nhắc tới ai nhưng Tần Yên Lam vẫn lấy làm kinh sợ, lúc đó tay cô ký tài liệu run lên.
Sở Niệm mỉm cười, cô quay đầu lại gọi:
"Chính Trực."
"Dạ!"
Chính Trực giống như viên bông tròn với hai chân nhỏ bé nhanh nhảu chạy tới, lúc đầu bé con còn tưởng mẹ làm đồ ăn ngon cho mình, không ngờ bỗng dưng ở cửa thấy một dì thật cao thật xinh đẹp, bé con lại càng hoảng sợ, tim đập kịch liệt, phút chốc chạy ra sau Sở Niệm, ôm đùi Sở Niệm trốn.
Tần Yên Lam nhìn chằm chằm gương mặt Chính Trực.
Sở Niệm nhìn Tần Yên Lam, trong mắt đầy ý cười:
"Không cần em nói là con của ai nhỉ?"
Tần Yên Lam:...
OMG!
Tần tổng dùng 10 phút để điều chỉnh lại cảm xúc bình thường, cô ngồi trên sofa ở trong phòng khách, nhìn Chính Trực lắp ráp đồ chơi, trên tay bưng một tách trà nóng, cô chậm rãi nói:
"Hóa ra ba năm nay... cuộc sống của em vừa đặc sắc cũng vừa băn khoăn như vậy."
Sở Niệm gật đầu.
Có đôi khi cuộc đời chính là như vậy, không ai biết ba năm nay cô đã trải qua thế nào, thậm chí cô đã từng không muốn đề cập tới, dường như nhắc tới sẽ chạm tới nỗi đau.
Nhưng bây giờ, cô có thể thản nhiên đối mặt với tất cả, kể lại những chuyện đã xảy ra.
Tần Yên Lam đối diện lại ánh mắt Sở Niệm:
"Thời gian phẫu thuật đã định chưa?"
Sở Thanh lắc đầu:
"Vẫn chưa, chưa có tim nguyên thích hợp." Cô sờ lên lồng ng.ực của mình: "Nhưng... Chỉ chịu được hai tháng."
Trái tim của cô đã không còn chống đỡ được quá lâu.
Tần Yên Lam suy nghĩ một lúc, cô nhìn Sở Niệm:
"Niệm Niệm, lần này em gọi chị tới, nói cho chị biết tất cả mọi chuyện, có phải muốn công khai không?"
Sở Niệm chỉ khẽ cười: "CÔng khải?" sau đó nhẹ nhàng thở dài: "Nếu như em có thể sống tiếp, em sẽ bù đắp những thiệt thòi trong mấy năm nay cho em ấy."
Tần Yên Lam nhìn Sở Niệm, mới một tháng gặp, cô cảm giác Sở Niệm đã khác với trước đây.
Tay Sở Niệm vuốt v3 tách trà, giọng nhẹ nhàng nhưng rất kiên định:
"Trước đây em thiếu em ấy nhiều lắm."
Tần Yên Lam có thể hiểu được tâm trạng của Sở Niệm, nhưng cũng không lý giải được quyết định của cô ấy:
"Em đang ở thời kỳ đỉnh cao nổi tiếng, em có quan tâm không? Mấy năm trước em quay bộ phim xuyên không "Vật dẫn" bị chính sách đè sao, bây giờ bên Quảng Điện pass (thông qua) rồi sao? Thời cơ đã khác, đão diễn nghĩ cách chiếu, gần đây ngày nào cũng lên hotsearch weibo, nếu như em thật sự công khai..."
"Haiz." Sở Niệm nhìn Tần Yên Lam: "Nếu như em có thể ở bên em ấy, Đừng nói công khai, nói cho thế giới này biết em là người phụ nữ của em ấy, con gái của tụi em là Chính Trực thì đã sao?"
Thản nhiên như vậy.
Hotsearch gì đó, nổi tiếng gì đó, bây giờ đối với Sở Niệm mà nói chỉ là mây khói thoảng qua. Cô đã từng dốc toàn sức lực, bản lĩnh đi cố gắng, chỉ vì có thể trở thành người không kiêu ngạo không siểm nịch đứng bên cạnh Nguyễn Du Nhiên, nhưng bây giờ tất cả cũng như làn khói phai nhạt.
Hôm nay, Sở Niệm chỉ có một nguyện vọng đơn giản, cô muốn cùng Nguyễn Du Nhiên hoạn nạn có nhau, cùng cô ấy đi hết quãng đời còn lại, cho dù... cho dù đời này của cô không đủ dài nhưng được bao lâu hay bấy lâu, cô muốn ở bên cạnh cô ấy không bao giờ rời đi nữa.
Tần Yên Lam kinh ngạc nhìn Sở Niệm:
"Vậy lần này em tìm tới chị..."
Sở Niệm là người cực kỳ lý trí, thật lòng mà nói Tần Yên Lam vẫn luôn biết và cảm thấy rất vui vì từ sau cuộc gọi kia Sở Niệm đã bắt đầu xem cô là người bạn chân chính, mới có thể đem chuyện lớn như vậy, cũng chẳng hề giấu giếm nói cho cô biết. Vì phần "tín nhiệm" này, chỉ cần Sở Niệm mở miệng sau này có chuyện gì, Tần Yên Lam nhất định xông pha khói lửa.
Sở Niệm nghe thấy, cô khựng lại khóe mắt phiếm đỏ:
"Yên Lam, tuy rằng em rất muốn sống... nhưng... chẳng may, nếu thật sự chẳng may..."
Tần Yên Lam hiểu rõ, mắt cô cũng đã ươn ướt, cô đặt tách trà xuống, cô đi đến bên cạnh Sở Niệm, nhẹ nhàng ôm lấy Sở Niệm:
"Không đâu, Niệm Niệm, em đã tạo nên kỳ tích, bây giờ có Tiện Tiện ơ bên em, em phải càng cố gắng sống tiếp."
...Cố gắng sống tốt...
Từ nhà Sở Niệm đi ra, Tần Yên Lam đứng trong gió trầm mặc một lúc lâu, khi đứng trước sống chết, yêu hận tình thù có là gì?
Cô hít sâu một hơi, lấy điện thoại gọi cho Lam Kha.
Bên phía Lam Kha hình như đang có bữa tiệc, nghe thấy tiếng Lam Kha cười nói:
"Tiểu Tần, có chuyện gì?"
Giọng Tần Yên Lam nghẹn ngào:
"Chị, em muốn gặp chị."
.....
Nguyễn Du Nhiên về đến nhà nhìn thấy đống quà ở cửa, hỏi:
"Có người tới à?"
Sở Niệm gật đầu:
"Tần tổng."
Nguyễn Du Nhiên sững sờ, cô nhìn đồng hồ đeo tay:
"Vậy sao chị giữ chị ấy ở lại ăn cơm trưa? Em mua đồ xong hết rồi."
Sở Niệm mỉm cười:
"Chị ấy còn có chuyện phải làm."
Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt của Sở Niệm, giống như muốn nhìn ra chút gì đó, ngôi nhà này là tổ nhỏ bí mật của các cô, hiếm khi có người ngoài đến, huống chi bây giờ có Chính Trực cô rất khi gọi người tới đây, hôm nay thì sao chứ?
Sở Niệm nghiêng đầu, Nguyễn Du Nhiên nhẹ nhàng thở dài, cô gọi Chính Trực tới:
"Chính Trực lại đây, cùng mẹ làm thịt nướng."
Chính Trực cực kỳ thích làm việc, cũng bởi vì khi còn nhỏ Sở Niệm không để bé con làm gì cả, nhưng càng không cho bé con làm thì đối với bé con mọi thứ đều trở nên cực kỳ mới lạ.
Một lớn một nhỏ chuẩn bị thịt nướng.
Chính Trực không được làm thịt liền giúp một tay làm rau, làm việc cực kỳ độc lập lý trí, mỗi lần làm xong một loại liền dựa vào màu sắc ngắn dài phân loại.
Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy cười cười, đôi con ngươi chuyển vòng vo nhẹ giọng hỏi Chính Trực:
"Hôm nay mẹ và bạn của mẹ nói chuyện gì? Mommy thấy mẹ con là lạ."
Chính Trực nào biết mommy đang bẫy mình, dựa theo trí nhớ cực kỳ tốt của mình nói:
"Mẹ nói phẫu thuật gì đó, hơn nữa nếu có vấn đề gì thì xin dì ấy chăm sóc mommy, còn nói mẹ biết mommy ở giới giải trí này có một ước mơ, xin dì ấy thay mẹ giúp mommy thực hiện."
Nguyễn Du Nhiên khựng người lại, trái tim giống như bị một bàn tay tàn nhẫn nắm chặt, vành mắt thoáng đỏ lên.
Cô mở cửa sổ ra, hai tay chống lên mặt bàn, Nguyễn Du Nhiên nhìn về phía bầu trời xanh bên ngoài, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đúng vậy.
Hạnh phúc của mấy ngày nay đã làm cô quên mất cuộc giải phẫu sắp tới.
Cô đã quên mất sinh ly tử biệt ngăn cách giữa các cô...
Chính Trực đối với thịt nướng ăn rất vui vẻ, Sở Niệm đem thêm thịt cho con, Chính Trực cũng tự biết để nguội mới ăn, hoàn toàn không cần người lớn quan tâm.
Nguyễn Du Nhiên lặng lẽ nhìn, Sở Niệm ngẩng đầu hỏi:
"Sao em không ăn?"
Trước đây Nguyễn Du Nhiên là người không có thịt là không vui.
Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm:
"Em cũng muốn chị đút em."
Tim Sở Niệm loạn nhịp, mặt nóng lên, Chính Trực ngẩng đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên, ánh mắt kia giống như đang nói: Nếu như mẹ đút mommy, vậy thì con phải làm sao?
Nguyễn Du Nhiên mặt không cảm xúc đem xiên vừa nướng xong bỏ vài dĩa nhỏ của Chính Trực, sau đó, cô cực kỳ lãnh khốc vô tình ra lệnh:
"Cầm dĩa nhỏ của con ăn đi, chỉ trong dĩa nhỏ này không được ăn thêm, không được bỏ ăn."
Chính Trực:...
Lạnh lùng.
Một lần nữa Chính Trực nhỏ bé cảm giác được sự lạnh lùng từ mommy của mình.
Bé con bưng dĩa nhỏ đi qua bên cạnh ăn.
Sau đó... bé con không nhịn được nhìn lén...
Lúc đầu Chính Trực cho rằng mommy nói mẹ đút là giỡn, nhưng không ngờ...
Mommy của mình dứt khoát ôm mẹ vào lòng, cúi đầu hôn môi mẹ, nhỏ giọng hỏi:
"Có mùi thịt không?"
Sở Niệm híp mắt cười, cô thả lỏng dựa vào lòng Nguyễn Du Nhiên:
"Tàm tạm."
"Oh, ăn nhiều thịt nướng lại không có vị thịt."
Sở Niệm chưa hiểu lời này có ý gì, môi của cô đã bị Nguyễn Du Nhiên hôn.
Mùi vị gà dê bò hải sản gì đó tất nhiên không qua được mùi vị của Nguyễn Du Nhiên.
Đúng như dự đoán, Sở Niệm say mê rồi.
Chính Trực vừa ăn vừa len lén nhìn trộm, cho tới bây giờ bé con chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của mẹ, trước đây dù là bị bệnh hay lên bàn mổ, hay ôm mình đi gặp bác sĩ, có khó chịu có thống khổ đến đâu mẹ đều rất kiên cường. Nhưng lúc này, mẹ có vẻ rất đau đớn nhíu mày, miệng thì rên rĩ, có phải mẹ bị hôn nên đau không?
Chính Trực nào hiểu chuyện người lớn rất phức tạp, chỉ ít phút sau, hai người mẹ chững chạc đàng hoàng nướng thịt.
Cửa sổ đang mở, có gió nhẹ thổi vào, tóc dài của hai người quấn quýt bên nhau, Sở Niệm thật sự xem Nguyễn Du Nhiên như con nít từng miếng từng miếng đút ăn, thỉnh thoảng, Nguyễn Du Nhiên sẽ dùng đôi môi dầu mỡ hôn lên môi cô.
Hai người ăn thịt nhưng giống như uống rượu, mặt đỏ đỏ như say rượu.
Bữa ăn này ăn tới buổi chiều, Nguyễn Du Nhiên đuổi Sở Niệm về phòng ngủ, còn mình thì muốn đi dọn dẹp chén đũa, Sở Niệm lắc đầu:
"Chị làm với em, ăn rồi đi ngủ sẽ mập đó."
Nguyễn Du Nhiên cười cười:
"Mập thì sao? Bây giờ chị phải mập chút nữa."
Sở Niệm biết tính cách của người kia, cho nên giọng của cô cũng dịu xuống, ánh mắt như sóng nước lấp lánh:
"Bây giờ chị bó tay không vận động như vậy sẽ không tốt cho cơ thể."
Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm đôi mắt chỉ với một ánh nhìn đã câu mất linh hồn người khác kia, khóe môi cong lên, cực kỳ lưu manh giơ tay sờ mặt Sở Niệm:
"Không sao, buổi tối em với chị vận động."
...
Nguyễn Du Nhiên hài lòng nhìn Sở Niệm hốt hoảng chạy vào phòng trốn đúng như dự đoán của cô.
Ai da, cô gái nhỏ này, không để cô dùng thủ đoạn ép buộc không được.
Chính Trực cũng bị dắt vào phòng ngủ, chỉ là giấc ngủ của trẻ con rất ngắn, ngủ được một lúc đã thức dậy tìm mommy.
Nguyễn Du Nhiên đang cúi người dọn dẹp hoa hoa cỏ cỏ trồng trong vườn, dường như có tâm sự khi đào một cái hố thả hạt giống vào.
Chính Trực chạy đến, tò mò nhìn đông rồi lại nhìn tây, Nguyễn Du Nhiên lấy áo khoác khoác thêm cho con.
Chính Trực chỉ tay vào hạt giống mới gieo:
"Mommy, đây là gì?"
Nguyễn Du Nhiên thì thầm:
"Hạt giống cây sơn trà."
Gần đây Chính Trực có xem sơ qua tập tranh, đọc thuộc lòng đủ loại Đường thi Tống từ*, trí nhớ của Chính Trực rất tốt, hầu như xem qua là nhớ, nghe xong lời này của Nguyễn Du Nhiên, Chính Trực đã thuận miệng tiếp lời.
*Từ (詞) là một loại thi ca cổ điển. Thoạt đầu chỉ là lời hát để phối hợp với âm nhạc cho các ca nhi hát xướng trong buổi yến tiệc, v.v. Về sau, trở thành một thể thơ đường đường chính chính mang phong cách văn vẻ bác học. Từ còn có thể gọi là: khúc (曲), ca khúc (歌曲), khúc tử từ (曲子詞), trường đoản cú (長短句), hoặc thi dư (詩餘). Từ thịnh vào đời Tống (bởi thế người ta hay nói: "Đường thi Tống từ" 唐诗宋词)
""Trong đình có cây sơn trà, năm đó ngô thê* mất tự tay trồng, nay đã cao vút như vậy." Là cây sơn trà đó sao?"
*Ngô thê: vợ tôi
Nguyễn Du Nhiên nghe xong Chính Trực đọc thuộc lòng câu thơ đó, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt.
Chính Trực gãi đầu, bé con không hiểu rõ ý tứ của câu thơ, chỉ đơn thuần nhớ tới liền đọc ra, không ngờ, lại chạm vào sợi dây đau nhất trong lòng của Nguyễn Du Nhiên làm cho máu nóng văng tung tóe.
"Mommy..."
Chính Trực hơi sợ, nước mắt cũng chảy xuống, Nguyễn Du Nhiên hít sâu một hơi, cô ôm Chính Trực vào lòng, dùng sức hôn lên tóc con:
"Không đâu, Chính Trực, mẹ nhất định sẽ sống thật lâu bên chúng ta, một nhà ba người chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc."
Chính Trực Oh một tiếng, rúc vào lòng Nguyễn Du Nhiên.
Gió mát vẫn chậm rãi thổi như cũ.
Chỉ là trong lòng Nguyễn Du Nhiên không hề bình tĩnh như vậy, loạn thành một cục.
Chẳng biết qua bao lâu.
Chính Trực ngửi ngửi mùi hương trên người Nguyễn Du Nhiên, nhỏ giọng nói:
"Mommy."
Nguyễn Du Nhiên cúi đầu dịu dàng nhìn con:
"Sao con gái?"
Chính Trực có chút bối rối, nhưng gần đây được Nguyễn Du Nhiên rèn luyện, bé con đã có thể thể hiện suy nghĩ trong lòng:
"Có phải mommy thích mẹ hơn cả Chính Trực không?"
Vấn đề này làm cho tâm của Nguyễn Du Nhiên đang căng chặt bất ngờ dịu xuống, cô mỉm cười không biết làm sao:
"Con nha~"
Đúng là nhân tiểu quỷ đại*.
*Nhân tiểu quỷ đại (人小鬼大): thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là người còn nhỏ mà đầu óc thông minh lanh lợi nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ, phần lớn dùng đối với con nít.
Từ nhỏ lòng chiếm hữu ghen tỵ đã mạnh như vậy sau này lớn lên, thích ai thì người đó thật thảm.
Trong phút chốc, cô dường như nhìn thấy cô và Sở Niệm tóc trắng xóa, nhìn thấy Chính Trực và vợ của mình tay trong tay đi tới, trong tay còn ôm cháu nhỏ.
Trước đây, Nguyễn Du Nhiên luôn sợ chính mình già quá nhanh, nên dùng đủ loại mặt nạ, các sản phẩm công nghệ cao muốn trì hoãn thời gian. Nhưng bây giờ, cô lại muốn chớp mắt cô và Sở Niệm liền bạc đầu.
"Mommy_" Chính Trực bất mãn khi thấy Nguyễn Du Nhiên thất thần, nhẹ nhàng kéo áo cô, Nguyễn Du Nhiên cúi đầu nhìn con khẽ nói:
"Chính Trực, ở trên đời này có rất nhiều người yêu thương con, có mommy và mẹ của con, có hai bà nội của con, cả bà ngoại nữa... sau này khi con lớn lên con sẽ có bạn bè người yêu của mình, thế nhưng ngược lại, mẹ con cô ấy không có gì cả, cô ấy chỉ có mommy."
Chính Trực nhìn Nguyễn Du Nhiên.
Vành mắt của Nguyễn Du Nhiên đỏ lên:
"Cho nên, cả đời này của mommy sẽ dùng toàn bộ yêu thương dùng cả sinh mệnh của mommy đi yêu mẹ của con, con hiểu không?"
Chính Trực như có điều suy nghĩ gật gật đầu, ôm chặt Nguyễn Du Nhiên:
"Con cũng yêu mẹ."
Nguyễn Du Nhiên ôm chặt con gái, cô rất vui, đời mình có thể có con của mình, hơn nữa con còn rất hiểu chuyện lại biết nghe lời.
Đáng tiếc... niềm vui này chỉ duy trì cho đến buổi tối trước khi ngủ.
Hai mẹ con bùng nổ chiến tranh.
Nguyễn Du Nhiên nhìn Chính Trực cười ha ha rúc vào trong chăn của Sở Niệm:
"Chính Trực, hôm nay con về phòng con ngủ."
Chính Trực sững sốt, nhìn Nguyễn Du Nhiên: "Tại sao?" nhìn Sở Niệm, bé con không biết vì sao có cảm giác mặt mẹ mình thoáng cái đã đỏ như quả táo.
Nguyễn Du Nhiên nghiêm túc nói:
"Con đã lớn rồi, là bé bự rồi phải học cách độc lập, Chính Trực của chúng ta là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất đúng không?"
Chính Trực phản ứng cực nhanh, bé con kích động mặt nhỏ đỏ bừng lên:
"Con vẫn chưa được 3 tuổi, buổi sáng mommy mới nói con là tiểu bảo bảo mà!"
...
Nguyễn Du Nhiên hết cách:
"Không được, hôm nay nói gì thì con cũng phải về phòng ngủ."
Chính Trực không chịu, hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ của mình, Sở Niệm chột dạ né tránh ánh mắt của con.
Mắt thấy mặt bánh bao kia bắt đầu nhăn lại, sắp khóc lên, cuối cùng Nguyễn Du Nhiên cũng không đành lòng, cô ôm lấy Chính Trực:
"Đươc rồi, mommy dỗ con ngủ."
Sở Niệm thở phào nhẹ nhõm, lại có chút thất vọng.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình đang mong chờ hay là... sợ nữa.
Nguyễn Du Nhiên vác Chính Trực như vác bao gạo trên vai, trước khi đi cô còn quay đầu lại nhéo nhéo mặt Sở Niệm:
"Chị chờ một chút, em đi dỗ con ngủ sau đó về ngủ với chị."
- ---Hết chương 40---
Bình luận truyện