Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 5 - Chương 19



Editor: Nguyệt

Công tước Canterbury đeo cái mặt lạnh lùng hỏi: “Có nhiều thời gian như vậy, ngươi có cần phải đến lúc 4 giờ sáng để nói chuyện với ta không?”

“Tôi nghĩ thời điểm này ngài đã làm xong chuyện muốn làm, mà vẫn chưa đi ngủ, vừa đúng lúc.” Người đối diện đưa mắt nhìn phòng ngủ đóng chặt cửa.

“Ngươi chắc chắn có thể thuyết phục ta đổi ý vào lúc này sao?” Công tước hơi nheo mắt lại.

Người đối diện nhếch môi cười: “Ngài công tước chưa bao giờ bị ai thuyết phục cả, mà luôn tự đưa ra quyết định, đúng chứ? Tôi tới đây chỉ để cung cấp thêm cho ngài vài ý kiến tham khảo để đưa ra quyết định.”

“Ta đã quyết định giết ngươi rồi. Ngươi có thể cung cấp thời gian thích hợp để ra tay à?”

“Hiển nhiên là tôi đã cung cấp cho ngài, nhưng người ngài tìm đến lại không đáng tin. Khi tôi ở New York, tổ chức sát thủ ngay tại địa bàn của mình mà còn thất bại. Bây giờ lại muốn ra tay trên địa bàn của người khác, có phải là quá ngây thơ rồi không. Chi nhiều tiền như vậy, công tước không thấy phí sao? Chi bằng ngài đưa số tiền này cho Messenger, tôi sẽ làm ngài vừa lòng.”

Con ngươi xanh thẫm của công tước trở nên sâu thẳm. “Ngươi định tự sát?”

“Ngài muốn giết tôi đơn giản là vì Messenger có ý đồ, à không, đã xâm phạm đời tư của ngài. Công việc của chúng tôi là không ngừng thu thập tin tức, càng bí ẩn bao nhiêu giá càng cao bấy nhiêu. Ngài không muốn bị quấy rầy, còn chúng tôi cần thù lao, thì sao chúng ta không tỉnh lược bước trung gian, trực tiếp giao dịch với nhau?” Người đối diện rất thích thú với đề nghị của mình.

“Ngươi muốn ta trả tiền để bịt miệng các ngươi? Vừa xảo trá vừa quang minh chính đại, đúng là một ý tưởng kỳ lạ.”

“Không không, ngài hiểu lầm rồi. Chúng tôi sẽ không làm cái chuyện mất tư cách nghề nghiệp như thế. Chúng tôi là thương nhân buôn bán tin tức, nếu ngài trở thành khách hàng cao cấp nhất của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên sẽ không dò tìm tin tức gì của ngài, còn có thể cung cấp thông tin ngài muốn bất kỳ lúc nào.”

“Khách hàng cao cấp nhất à? Hừ, cái ta muốn biết còn cần thông qua các ngươi sao?”

“Đó là với đối thủ. Nhưng với một vài chuyện nào đó, thế lực khổng lồ của ngài chưa chắc đã có hiệu quả. Ví dụ như, chuyện về một anh cảnh sát nào đó, lại ví dụ như, chuyện về một người nào đó trước đây của anh cảnh sát.” Hermes cười nửa miệng, vừa lòng nhìn thấy sự hứng thú trong mắt công tước.

“Tôi cam đoan chúng tôi sẽ không đi dò hỏi cái không nên dò hỏi. Chuyện riêng tư của vị kia của ngài vĩnh viễn thuộc về ngài.”

“Ngươi là kẻ duy nhất dám cò kè mặc cả trước mặt ta, ép mua ép bán còn khiến ta tình nguyện bỏ tiền.” Công tước sảng khoái tiếp nhận lời đề nghị.

“Chân thành cảm ơn sự quan tâm của ngài. Là thần hộ mệnh của thương nhân, chúng tôi nhất định sẽ làm ngài vừa lòng.” Hermes đứng dậy, khẽ gật đầu, xoay người định đi, được nửa đường lại quay lại, “Xem tôi chóng quên chưa này, tôi đã cam đoan cung cấp sự phục vụ cho ngài, thì có phải ngài cũng nên cho tôi mượn hai anh cao to ngoài cửa kia không? Chẳng may tôi bị giết thì ngài sẽ mệt đầu đấy.”

“Ngươi đúng là chẳng chịu lỗ vốn chút nào.”

“Đôi bên cùng có lợi thôi.”



Sáng sớm, Mẫn Ngôn bị tiếng đập cửa gọi dậy. Hắn ngáp một cái, gắng lắm mới rời giường đi ra mở cửa.

“Buổi sáng tốt lành.” Lục Vân Dương mỉm cười nho nhã lễ độ nói.

Mẫn Ngôn nhìn đồng hồ: “Mới có 7 giờ. Đừng bảo với tôi là lại có người chết.”

“Anh nghĩ thế là không tốt đâu.” Lục Vân Dương nhìn quầng mắt hơi xanh của hắn, “Xem ra anh ngủ không ngon lắm.”

“Say sóng.” Hôm qua còn bị cái người kích động kia quấy rầy hơn nửa buổi tối.

“Tôi có việc cần anh hỗ trợ.” Lục Vân Dương bước vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Mẫn Ngôn ngạc nhiên nhìn anh, không nhịn được bật cười: “Cậu mà cũng có lúc nhờ tôi? Cậu hai à, tôi không nghe nhầm chứ.”

“Chỉ cần là chuyện của Tiểu Cẩm, trước nay tôi chưa bao giờ để ý vấn đề thể diện.”

“Thật không? Xem ra tôi bị lộ rồi.” Mẫn Ngôn hiểu ra.

“Kỳ thật rất đơn giản, Tiểu Cẩm nói đồng minh của mình có một người rất giàu. Trên thuyền này không ít người giàu. Nhưng thích dấn thân vào nguy hiểm còn vui vẻ hưởng thụ thì chỉ có chủ tịch Mẫn thà bị say sóng vẫn muốn lên thuyền.”

“Cậu đoán ra từ sớm vậy mà lại không nói cho Quan Cẩm.”

“Nói với em ấy thì có lợi ích gì? Để em ấy suốt ngày chui vào phòng anh à?”

“Chậc chậc, bị người như cậu thích đúng là chuyện đáng buồn. Ghen tuông là loại cảm xúc có sức phá hoại kinh khủng đấy.”

“Đây không phải ghen, là phòng bị chuyện chưa xảy ra. Anh đã nói là vì Tiểu Cẩm nên mới lên thuyền chịu tội, vậy thì thể hiện chút thành ý đi.”

Mẫn Ngôn khoanh tay, nhếch miệng cười: “Lục công tử, cậu nhầm rồi thì phải. Tôi là đồng minh của Quan Cẩm, không phải của cậu.”

“Anh đến để giúp em ấy, đúng chứ? Vậy cứ nghe thử đề nghị của tôi đi. Tôi tin là anh sẽ không từ chối. Nếu như anh thật sự quan tâm em ấy.” Lục Vân Dương chậm rãi nói.

“Cậu hy vọng tôi quan tâm cậu ấy à?”

“Nhiều người quan tâm em ấy không phải chuyện xấu. Chỉ cần người em ấy quan tâm là tôi thì chẳng sao cả.”

“Được rồi, để tôi nghe xem cậu có đề nghị gì.”



Sáng sớm, Quan Cẩm không ngờ lại thấy Phương Mạch trên boong thuyền. Hắn ta đang thoải mái thích thú uống cà phê, nói chuyện phiếm với Mộ Thiên Hạc. Dường như cảm nhận được sự xuất hiện của Quan Cẩm, hắn quay đầu lại cười quái dị, nâng cốc cà phê trong tay lên.

Đúng là một tên điên. Biết mình bị lộ còn hưởng thụ, công khai khiêu khích như thế. Nhưng, hắn đúng là tinh mắt, chỉ nhìn vài cái bóng mơ hồ mà đã nhận ra mình. Quan Cẩm lại thấy bình tĩnh. Chuyện đã thế này thì cứ chờ xem tình hình đi. Mộ Thiên Hạc là trợ thủ của Lục Vân Trì, cô sẽ không đến đây để nói chuyện phiếm. Không biết Phương Mạch có nhận ra cô bé này mang thông báo tử vong đến cho hắn không.

“Hi, cậu đẹp trai, sắc mặt cậu không tốt lắm, hôm qua ngủ không ngon à?” Elena vừa đi vừa xoắn tóc lại gần Quan Cẩm.

“Không có gì. Cô đi đâu đây?” Quan Cẩm chú ý đến hướng cô vừa tới.

“Thăm Đào Vũ. Trông cậu ấy khá hơn rồi.” Elena nói.

“Là nhờ công của cô nhỉ. Vẫn nhớ chuyện đi an ủi khuyên bảo cậu ta.”

“Không dám nhận.”

“Đây là bệnh nghề nghiệp à?” Quan Cẩm thản nhiên hỏi.

“Cái gì?” Elena hơi giật mình.

“Thích khuyên bảo, cởi bỏ khúc mắc cho người khác, mà lần nào cũng nhắm ngay chỗ yếu hại.”

“Ha ha,” Elena bật cười, “Quan, cậu học xấu rồi, lại còn hù dọa tôi cơ đấy.”

“Bởi vì kẻ thù dần lộ diện rồi, chỉ còn lại có mấy người. Ngẫm lại lời nói và việc làm của cô, tôi thấy lúc trước mình đúng là bị lừa đá mới bỏ qua nhiều chi tiết như vậy. Phương Lâm nghe cô khuyên nhủ mới thẳng thắn thừa nhận sự thật. Mà lúc trước lại luôn hoảng loạn, trốn tránh.”

“Khuyên nhủ thì không, ra lệnh lại có.” Elena thẳng thắn.

“Có ý gì?”

“Tôi chỉ làm một ám thị nhỏ cho cô ấy thôi.” Elena nháy mắt.

“Cô thôi miên cô ta? Nói vậy, người đưa mảnh giấy nhắc nhở tôi không cần để tâm đến vụ án là cô? Đêm hôm đó cô đi an ủi Phương Lâm, biết được chân tướng từ miệng cô ta.” Quan Cẩm rốt cuộc hiểu ra.

“Thông minh. Thật ra tôi không làm được gì nhiều. Bởi vì những người trên thuyền chẳng đơn giản, không dễ dàng bị tôi ám thị, ngay cả moi được một lời nói thật cũng khó. Làm lộ liễu quá tôi sẽ gặp rắc rối.”

“Cô đã giúp tôi nhiều rồi. Nhưng tôi có cảm giác những gì cô biết, và người kia biết, nhiều hơn những gì nói cho tôi biết nhiều.” Quan Cẩm nhìn thẳng vào cô.

“Ôi,” Elena ôm ngực, “Ánh mắt đáng sợ làm sao, tôi sợ chết mất. Đừng nghi ngờ vậy chứ. Cậu chỉ cần nhớ kỹ chúng tôi luôn đứng về phía cậu là đủ rồi.”

“Tôi cảm thấy câu này có ý nghĩa rất sâu xa.”

“Quan, biết nghề của tôi rồi liền không khách khí? Tôi với tình nhân dịu dàng của cậu nghiên cứu cùng một lĩnh vực mà, sao thái độ của cậu với anh ta lại khác một trời một vực thế.”

“Các người cùng một giuộc, không được câu nào nói thật.”

“Sao nào, cãi nhau à? Chậc chậc, Lục Vân Dương nhìn thì có vẻ nhã nhặn ôn hòa, nhưng đã là người nhà họ Lục thì bản tính chắc chắn là bá đạo nhỉ? Hổ phụ sinh hổ tử, là huyết thống, mà cũng là hoàn cảnh sinh trưởng. Tôi nói thật, cậu đơn thuần quá, chắc chắn sẽ bị bắt nạt.”

“Bắt nạt? Cô coi tôi là mèo đấy à?” Quan Cẩm trừng mắt nhìn cô.

“Mèo Ba Tư híp híp đôi mắt. Mèo Ba Tư dậm dậm cái chân. Mèo Ba Tư canh chừng món đồ nó yêu quý, chỉ chớp mắt lại không thấy đâu …” Elena ngân nga mấy câu, lắc mông rời đi.

… Quả nhiên tôi ghét nhất người làm nghề tâm lý!!!

Quan Cẩm rối rắm trở về, vừa đi vừa oán hai đồng minh chẳng ai đáng tin cả. Cảm giác không phải đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi, mà là đổ thêm dầu vào lửa. Lại còn nói cái gì mà …

Khoan đã. Quan Cẩm dừng khựng lại. Hình như mình quên mất một chuyện rất quan trọng. Một chuyện rõ ràng như thế. Đầu mối quan trọng nhất hắn đã nắm được rồi. Vì thế, kéo nhẹ một cái, mọi việc đều bày ra trước mắt.

Quan Cẩm mặt không đổi sắc tiếp tục về phòng, trong lòng lại đang sóng cuộn biển gầm, mãnh liệt đến mức muốn nhấn chìm cả con thuyền này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện