Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 6 - Chương 9



Editor: Nguyệt

Nghe Quan Cẩm báo cáo xong, Ôn Tĩnh Hàn gọi mọi người đến họp.

“Căn cứ vào những gì chúng ta điều tra được, những người không có bằng chứng chứng minh mình không có mặt tại hiện trường xảy ra án mạng ngoài quan hệ hợp tác ra không còn mối liên hệ nào khác hay có mâu thuẫn với Quách Tử Chân và Triệu Kỳ. Hiện tại vẫn không có bằng chứng nào cho thấy hai nạn nhân từng quen biết nhau trước đó. Từ thủ pháp gây án, có thể nhìn ra đây không phải hành vi phạm tội đột phát mà có âm mưu từ trước. Nói cách khác, họ bị chọn làm nạn nhân là có nguyên do. Nếu không tìm được mối liên hệ nào, thì thủ pháp gây án là sợi dây liên kết duy nhất.” Ôn Tĩnh Hàn dừng một chút.

Đinh Đinh mở máy chiếu: “Triệu Kỳ chết giống như trong kịch bản “Tội tâm” miêu tả. Quách Tử Chân chết giống với tình tiết trong bộ phim điện ảnh “Căn phòng tối bí ẩn”. Lý do khiến hung thủ cố chấp hành động theo cách thức này rất đáng để suy ngẫm.”

“Có khi nào hung thủ xem nhiều phim kinh dị dẫn đến tâm lý vặn vẹo, tự đắm mình trong phim, lạm sát kẻ vô tội? Hay là mượn thủ pháp trong phim để đánh lạc hướng cảnh sát, che giấu động cơ thực sự? Hay là nạn nhân có liên quan đến bộ phim nên mới dùng cách đó để xả giận?” Trần Kiều Vũ nghiêm túc suy đoán.

“Đừng quên bông hoa ác ý kia. Trong chuyện này Nhan Khanh đóng vai trò gì?” Cố Tương đề ra nghi vấn.

“Cố Tương, Trịnh Phi tiếp tục điều tra những người liên quan đến vụ án, đào sâu thêm một chút. Đinh Đinh, Tiểu Bạch, Kiều Vũ dùng các mối quan hệ và mạng internet để tìm ra mối liên hệ giữa ba bộ phim, điều tra các diễn viên và nhà đầu tư của ba bộ phim đó cho tôi, dù chỉ dính dáng một chút đến những người liên quan trong vụ án này cũng không được bỏ qua. Phía tập đoàn giải trí Kinh Thiên đã có người đồng ý hợp tác với chúng ta. Mọi người chỉ cần nói ra yêu cầu với Mạc Vi là được.” Ôn Tĩnh Hàn phân nhiệm vụ theo thói quen.

“Mạc Vi? Anh ta tích cực hợp tác thế sao?” Ấn tượng của Trần Kiều Vũ về người này không được tốt lắm.

“Điều tra rõ ràng chuyện này không có hại gì với họ. Dù sao cũng là ngôi sao hàng đầu của họ bị liên lụy vào vụ án hình sự, mà rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Lần này người chết là một diễn viên, cộng thêm án mạng lúc trước, giới truyền thông đã nháo đến long trời lở đất rồi. Dù chúng ta không công bố bất kỳ tin tức nào, thì trí tưởng tượng siêu quần của cánh nhà báo vẫn vẽ ra được khối thứ. Bây giờ Kinh Thiên đang ở trung tâm cơn lốc, ngoan ngoãn hợp tác với cảnh sát mới là lựa chọn sáng suốt.”

“Bọn họ tin tưởng Nhan Khanh không phạm tội?” Đinh Đinh nghi hoặc.

Ôn Tĩnh Hàn mỉm cười: “Không phải tin tưởng, mà là biết.”

“Biết cái gì? Sao lại biết?”

“Người khác không nói, chúng ta có thể tra.”

Quan Cẩm chỉ vào mình: “Thế còn tôi?”

“Cậu à,” Ôn Tĩnh Hàn vỗ vỗ tập tư liệu, “Chăm chỉ đọc tư liệu, phát huy khả năng siêu nhân của cậu.”

‘Siêu nhân’ Quan Cẩm rất khó chịu. Mạc Vi đồng ý hợp tác là do tôi thuyết phục Mẫn Ngôn. Nói cả đống lời đường hoàng chính trực, cuối cùng vẫn là qua cầu rút ván. Cá một tờ tiền giá trị lớn, anh ta chắc chắn biết người đứng sau Nhan Khanh, nhưng giả vờ không biết gì. Lúc trước mình đúng là mắt mù mới có cảm tình với tên âm hiểm xảo trá này … Kẻ nào dây vào đúng là xui xẻo. Tên công tước gì đó kia khẩu vị quá nặng.

“Ê, anh thật sự không biết chuyện Nhan Khanh?” Quan Cẩm nhân lúc mọi người giải tán đến gần hỏi nhỏ.

“Chuyện gì?” Ôn Tĩnh Hàn ra vẻ ngây thơ vô tội.

Cứ giả vờ nữa đi.

“Được rồi, cho dù là cảnh sát cũng không cần phải biết hết mọi chuyện. Biết ai là tội phạm, sự thật và động cơ gây án là đủ.” Ôn Tĩnh Hàn cười tủm tỉm vỗ vai hắn.

Cáo già!

Quan Cẩm lật xem tài liệu đến tận trưa, hoa hết cả mắt, cho dù coi mình là máy quét hình thì vận hành cũng tốn điện mà.

Nhạc Phàm đi tới: “Quan Cẩm, đi ăn không? Hôm nay có món thịt kho tàu đấy.”

Thịt kho tàu lập tức hạ knock out công việc, chẳng có lấy một phút do dự.

“Dạo này anh không nóng nảy nữa nhỉ?” Quan Cẩm vừa ăn vừa hỏi.

“Ừ, uống trà hoa cúc giải nhiệt.” Nhạc Phàm đẩy kính mắt.

“Uống trà hoa cúc? Hay là cắm hoa cúc?” Quan Cẩm nhướn mày.

“… Cậu nói chuyện ý tứ một chút thì chết sao.”

“Tôi làm sao, tôi nhớ cắm hoa là hoạt động nghệ thuật rất có ích cho việc tu thân dưỡng tính mà.” Ra vẻ đứng đắn.

“Trước kia cậu ngụy trang giỏi thật, đập đầu một cái lại lộ bộ mặt thật.”

“Hình tượng sụp đổ hả?”

“Vốn chẳng chờ mong gì, nói chi sụp đổ hay không.” Nhạc Phàm nhìn Quan Cẩm, “Nhưng cậu bây giờ làm người ta yên tâm hơn nhiều.”

“Nói thật đi, anh cứ thế làm hòa với Kim thái tử à?” Quan Cẩm dẫn sang đề tài khác.

Nhạc Phàm nhún vai: “Nếu đã định ở bên nhau lâu dài thì đâu thể làm căng suốt. Thỉnh thoảng trị một chút, làm bộ làm dáng xong rồi thôi. Cãi nhau nhỏ là tình thú, không có chừng mực sẽ tổn thương tình cảm. Có người một lòng yêu cậu, còn vì cậu mà cố gắng thay đổi bản thân, chừng đó đã đủ làm người ta chờ mong vào tương lai rồi. Bởi vì mọi cái sẽ dần tốt đẹp hơn, hoàn mỹ hơn. Cậu ấy có lòng, thì tôi sẽ cho cậu ấy sự tin tưởng.”

“Chậc chậc, đoán không ra nha, xuất khẩu thành văn, anh làm tình thánh được đấy.” Quan Cẩm trêu anh.

Nhạc Phàm không để bụng, khóe môi cong cong, cúi đầu tiếp tục sự nghiệp ăn uống.

Quan Cẩm cũng không nói nữa, trầm tư chọc chọc miếng thịt kho tàu, đến khi nó thành bã mới thôi.

Buổi chiều, Quan Cẩm tiếp tục chúi đầu vào đống tư liệu cao ngất, mãi đến khi màn đêm buông xuống. Nào là tuần san giải trí đầu đường, nào là tạp chí thời trang cao cấp, đủ mọi thể loại, Quan Cẩm vừa xem vừa oán người thu thập tư liệu vô trách nhiệm, chẳng sàng chọn gì đã quẳng hết cho hắn. Bây giờ trong đầu hắn toàn là các tin cô nào đó câu kéo được đại gia nào đó, ngọc nữ B thực ra năm ngoái còn là vũ nữ ở quán bar, nam nghệ sĩ C và nữ diễn viên D phim giả tình thật … Chuyện này thì liên quan mẹ gì đến người khác, vậy mà cũng có người viết, lại còn có người đọc. Thế giới đúng là càng ngày càng điên rồ.

Quan Cẩm vừa ăn cơm hộp vừa day day cái trán. Xem ra sử dụng siêu năng lực quá độ cũng khiến trí nhớ bị quá tải. Ánh mắt hắn đảo qua tiêu đề lớn chừng miếng đậu phụ trên một tờ báo, chợt dừng khựng lại. Nhìn kỹ, là một tờ báo lá cải, đưa tin chụp được ảnh Vu Mạn Đình đêm khuya đi vào nhà một ông trùm bất động sản, kèm theo một bức hình mờ mờ chỉ nhìn được bóng người. Mấy tin kiểu vỉa hè này chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, chớp mắt đã bị vùi lấp, không ai tin là thật. Tại sao lại thấy quen như vậy? Rốt cuộc từng nhìn thấy ở đâu?

“Tôi hỏi anh, có phải Vu Mạn Đình có quan hệ với giám đốc công ty bất động sản không?” Điện thoại vừa kết nối Quan Cẩm đã hỏi như bắn súng liên thanh, hoàn toàn không để ý đến lời chào hỏi của người nào đó.

“… Thật ra cậu có tố chất làm phóng viên giải trí lắm.” Mẫn Ngôn trêu một câu, rồi nói rất đứng đắn, “Tôi không cố ý lừa cậu, mà sự thật là Vu Mạn Đình không liên quan đến vụ án mạng.”

“Có liên quan hay không là do cảnh sát phán xét.” Quan Cẩm rất để ý đến thể diện.

“Ha hả, được rồi, xem ra tôi đành phải làm một công dân tốt. Giám đốc công ty bất động sản Hoa Uyển có chút giao tình với tôi. Quách Tử Chân là tình nhân mới của anh ta, cho nên mới muốn lăng xê. Về bản chất, anh ta vẫn thiên hướng cưới vợ sinh con, nhưng bây giờ chơi còn chưa chán. Sau này nếu có kết hôn rất có khả năng anh ta sẽ chọn cô diễn viên kia.”

Quan Cẩm hừ lạnh: “Đừng có gây thêm rắc rối cho chúng tôi. Tôi biết rồi, tạm biệt.”



“Xem ra chúng ta phải đến nói chuyện với quý cô kia rồi.” Cả phòng ai nấy đều dỏng tai lên nghe ngóng, lập tức đoán được tám chín phần câu chuyện.

Mọi người đang bàn luận xem để ai đi nói chuyện với Vu Mạn Đình, thì Ôn Tĩnh Hàn đi từ phòng làm việc ra, liếc nhìn Quan Cẩm rồi nói: “Nửa tiếng trước Trương Tân bị tấn công, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện, chưa biết có nguy hiểm đến tính mạng không.”

Quan Cẩm, Ôn Tĩnh Hàn và Trần Kiều Vũ đến cửa Ti Trúc Hiên thì bị chặn lại.

“Xin lỗi các vị, khách của chúng tôi được đảm bảo riêng tư tuyệt đối. Chúng tôi không thể để người khác quấy rầy họ được.” Nhân viên đứng ở cửa nói với vẻ mặt lãnh đạm.

Quan Cẩm nhíu mày: “Riêng tư? Anh định nói chuyện riêng tư với cảnh sát?”

Ôn Tĩnh Hàn đứng sau thản nhiên mở miệng: “Kiều Vũ, báo với đội cảnh sát của khu vực này, bảo là có người cản trở người thi hành công vụ, gọi họ đến bắt về đồn đi.”

Nhân viên mặt trắng bệch, nhưng vẫn đứng đó không nhúc nhích.

“Nghe nói chủ nhân nơi này có quyền thế lắm, nhưng tôi không nghĩ anh ta sẽ bác ái đến độ vì một nhân viên nho nhỏ mà đích thân ra mặt, gây hấn với cảnh sát.” Ôn Tĩnh Hàn lẩm bẩm.

Nhân viên nọ đứng không yên nữa rồi. Anh ta biết nếu mình thật sự bị cảnh sát bắt, ông chủ sẽ không đi cứu, chỉ càng đổ hết tội lỗi lên người anh ta, giả làm công dân tốt trước mặt cảnh sát.

“Được rồi, các vị không cần hù dọa cậu ấy nữa.” Nhan Khanh bước ra, “Nhưng dù là cảnh sát cũng không thể tùy tiện xông vào chỗ tư nhân, trừ phi có giấy phép điều tra. Thôi thì cho tôi được vinh hạnh mời các vị vào ngồi chơi một lát, được chứ?”

Quan Cẩm bĩu môi. Đúng là người một nhà mới vào cùng một cửa, giả vờ lương thiện y hệt mấy người nhà họ Lục.

“Quang cảnh nơi này đẹp thật.” Trần Kiều Vũ nhìn quanh căn phòng mang hơi hướm cổ xưa, ngoài cửa sổ là rừng trúc xanh rì. Miền Nam vào đông rồi vẫn thấy được màu xanh mướt mắt.

Nhan Khanh rót vài chén trà nhỏ: “Thỉnh thoảng lúc tâm trạng không tốt tôi sẽ đến đây ở một thời gian. Tin tức của các anh nhanh thật, không hổ là tinh anh trong ngành cảnh sát.”

“Làm sao anh biết tin Trương Tân bị tấn công?” Quan Cẩm cũng không quanh co lòng vòng.

Nhan Khanh thở hài: “Đêm qua tôi cũng ở Thanh Hà số 11, vừa đến tầng hai thì nghe mọi người nhốn nháo nói có người bị thương, lát sau bác sĩ đến dùng cáng nâng người ra tôi mới biết là Trương Tân. Lúc ấy tôi cũng sợ đến ngây người.”

Thanh Hà số 11 tập hợp rất nhiều nhà hàng cao cấp, quán bar, khách sạn xa hoa và những câu lạc bộ đắt tiền. Trương Tân được phát hiện ngất xỉu ở cầu thang tầng bốn dẫn lên tầng năm, hình như đầu bị va đập mạnh. Mà lúc ấy, Nhan Khanh trùng hợp thế nào lại đang ở quán bar trên tầng mười chín, camera ở cửa khách sạn tầng mười hai cũng chụp được hình anh. Lúc anh thấy Trương Tân được người ta nâng đi ở đại sảnh tầng hai lại vừa lúc bị ai đó chụp được. Thế là sáng hôm nay, tin tức bay đầy trời, đủ loại phỏng đoán đua nhau xuất hiện.

“Với thế lực của Mẫn Ngôn, Kinh Thiên hoàn toàn có thể đè ép tin này.” Quan Cẩm không hiểu.

Nhan Khanh lắc đầu: “Các tòa soạn có quan hệ với Kinh Thiên không hề nhận được ảnh chụp hay tin tức gì. Mà rất nhiều tòa soạn nhỏ khác lại nhận được tin vào rạng sáng ngày hôm nay. Hơn nữa, có người dùng weibo tung ảnh lên mạng, lúc phát hiện ra đã không kịp xóa đi rồi, nếu xóa chỉ càng như giấu đầu hở đuôi thôi.”

“Nếu bây giờ anh không đưa ra được bằng chứng nào chứng minh mình không có mặt ở hiện trường, thì trước lúc vụ án kết thúc anh sẽ gặp rắc rối lớn đấy.” Ôn Tĩnh Hàn nói.

Nhan Khanh cắn môi: “Tôi có thuê một phòng ở khách sạn, ngày hôm qua vẫn ở đó để suy ngẫm về kịch bản, không ai ở cùng tôi cả. Tôi ở trong phòng đến 11 giờ mới đi ra.”

“Phòng của anh ở tầng VIP nhất của khách sạn, không lắp đặt camera. Nếu anh chạy từ cầu thang xuống tấn công Trương Tân rồi lại chạy lên sẽ không bị ai phát hiện.” Ôn Tĩnh Hàn nhắm thẳng vào nhược điểm.

Nhan Khanh cười khổ: “Nếu anh cho là như thế tôi cũng không có cách nào. Nhưng đấy chỉ là suy đoán thôi, các anh không có bằng chứng.”

Trần Kiều Vũ định nói gì đó. Ôn Tĩnh Hàn ngăn cô lại: “Chúng tôi không quấy rầy nữa. Chào anh.”

Trần Kiều Vũ không cam tâm, quay đầu lại nhìn một lúc mới bước ra khỏi phòng. Quan Cẩm đi sau cùng, trước khi đóng cửa, quay đầu lại nói một câu: “Cảnh sát sẽ giúp anh giữ bí mật.”

Mắt Nhan Khanh chợt lóe qua tia sáng. Vẫn không nói gì.

Quan Cẩm đóng cửa lại. Gì mà ở một mình trong khách sạn, chắc chắn là cùng Lục lão đại mặt than chơi trò tạo người, hừ. Tổ chuyên án có mấy mống, để vài người biết mà cũng không chịu? Giả vờ gì chứ …

Bên kia, nước Mỹ.

Tony miệng rộng tiếp tục buôn chuyện về ‘Tiểu Quan’: “Ngày bé cậu ấy lúc nào cũng làm mặt lạnh, suốt ngày vênh mặt hất hàm sai bảo kẻ đáng thương tôi đây. Cậu ấy thích ăn sandwich của một cửa hàng nọ, thế là hừ một tiếng, tôi đành phải chạy đi mua cho cậu ta.”

Trong đầu Lục Vân Dương hiện lên bộ dạng Quan Cẩm lúc còn bé, chắc là rất đáng yêu … Nhưng, theo như thông tin anh tra được từ trước, hồi bé Quan Cẩm chưa từng ra nước ngoài. Chẳng lẽ lúc đó Tony đến C?

“Sao hai người lại biết nhau?” Lục Vân Dương hỏi ra điều mình thắc mắc nhất.

“… Ha ha, nói chuyện qua mạng, ha ha ha …”

Nói chuyện qua mạng? Câu trả lời khó tin nhất anh từng nghe. Nhưng Lục Vân Dương không muốn điều tra Tony, bởi vì đây là người bạn Quan Cẩm xem trọng nhất (Mặc dù Quan Cẩm toàn gọi là lông vàng). Lục Vân Dương bằng lòng chờ Quan Cẩm chủ động mở rộng lòng mình. Dù không có ngày đó, anh cũng không muốn động tới điểm giới hạn của hắn lần nữa.

Hai ngày sau, xử lý xong một đống chuyện khó giải quyết, Lục Vân Dương lại ngồi nói chuyện phiếm với một người không thể tưởng được. Lão nhị của tổ chức sát thủ Hắc Kiêu từng theo trước khi chết, một Hoa kiều tên Felix Trần.

“Kể ra thì chúng ta đúng là không đánh nhau không quen biết.” Felix nâng ly rượu lên.

Felix là một người xuất sắc. Lục Vân Dương sẽ không từ chối người như vậy, thế nên cũng vui vẻ nâng ly.

Cảm giác hơi ngấm men say, Lục Vân Dương lại hỏi: “Hắc Kiêu, anh có quen không?”

Felix nhướn mày: “Oh, Lục, không phải anh áy náy chứ? Yên tâm, chuyện này sẽ không cản trở sự hợp tác của chúng ta đâu.”

“Thực ra tôi không muốn giết người.” Sắc mặt Lục Vân Dương hơi trầm xuống. Nhất là người có quan hệ với em ấy.

“Hắc Kiêu được xem như một người khá nổi, chuyên nghiệp, lạnh lùng, chưa từng thất thủ, đáng tiếc lại chết trong tay anh. Nhưng, cậu ta không phải người máu lạnh vô tình. Quan hệ của cậu ta với cộng sự khác hẳn những cặp khác. Hai người họ như bạn bè sống chết có nhau vậy. Tôi còn nhớ lúc cậu ta còn trẻ, vừa mới gia nhập tổ chức, bởi vì thích sandwich mà sai cộng sự chạy qua mấy con phố đi mua, tên kia lại đi mua thật. Người như vậy …”

Lục Vân Dương ngẩn người: “Khoan đã, anh nói cái gì cơ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện