Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 7 - Chương 13



Editor: Nguyệt

“Ê ê, anh có biết đường thật không đấy, đi gần một tiếng rồi mà đến con chim còn chả thấy chứ đừng nói gì đến người. Ông đây không đi nữa!” Ôn Tĩnh Hàn đặt mông ngồi xuống đất, nhất quyết không chịu đi.

Lần đầu tiên bị người khác nghi ngờ năng lực, công tước quay đầu lại trừng mắt lườm cậu.

Ôn Tĩnh Hàn chả thèm để ý: “Không hài lòng thì cõng hoặc bế tôi đi. Tôi không để ý.”

Công tước chỉ muốn móc súng ra giết phắt cái thằng tức chết người không đền mạng này. Thú cưng ngoan hiền cái con khỉ, rặt một tên yêu nghiệt ông trời phái xuống làm mình khó chịu. Nhưng, công tước tàn ác chứ không tàn bạo. Hắn chưa bao giờ, cũng khinh thường ra tay với những thứ nhỏ yếu. Hắn không muốn vì cơn giận nhất thời mà giết người này.

“Anh dù gì cũng là nhân vật lớn, sao bên người chẳng có lấy một tên vệ sĩ?” Ôn Tĩnh Hàn tiếp tục phàn nàn, “Chẳng may có mệnh hệ gì, lúc đó khóc cũng không kịp đâu. Mà tóm lại là các anh hẹn gặp ở chỗ đồng không mông quạnh nào thế hả? Anh có biết phân biệt phương hướng không đấy? Không phải càng đi càng xa chứ. Chẳng lẽ trên người anh không có thiết bị định vị nào à …”

Phụp. Cái cây ngay sát sau tai Ôn Tĩnh Hàn từ từ bốc khói.

“… Anh bình tĩnh lại nào. Đạn không có mắt đâu, bắn chết tôi thì không nói làm gì, nếu chỉ còn mình anh ở chốn rừng núi hoang vu thế này, nhỡ mà mắc chứng u buồn gì đó không hay lắm đâu …” Ôn Tĩnh Hàn rụt cổ, vẫn cố mở mồm lải nhải.

Công tước đột nhiên xoay phắt người bỏ đi, chân bước vội xuyên qua những lùm cây rậm rạp. Cứ như đằng sau có hồng thủy hay mãnh thú vậy.

Ôn Tĩnh Hàn thu lại vẻ mặt vô tội, đứng dậy. Khéo quá hóa vụng rồi, xem ra vẫn nên đến điểm thì dừng. Nhưng giới hạn của tên công tước này còn cao hơn mình tưởng, tức điên lên rồi mà cũng không bắn chết mình. Ôn Tĩnh Hàn lè lưỡi. Bất kế thể nào, trong trường hợp này mình vẫn nên ngoan ngoãn đi theo hắn thì hơn. Ở lại đây chỉ tổ làm mồi cho dã thú, mất nhiều hơn được.

“Đừng động đậy!” Đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng quát chói tai của Ôn Tĩnh Hàn.

Công tước dừng bước.

“Phía trên bên trái hướng mười giờ có một con rắn màu sắc sặc sỡ đang thè lưỡi nhìn anh, hình như có độc.” Giọng Ôn Tĩnh Hàn vừa có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa vừa có vẻ tiếc nuối.

Ôn Tĩnh Hàn đang nghĩ xem làm thế nào để đuổi rắn đi, thì thấy công tước co tay trái lại, cả người đột nhiên giật một cái. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con rắn phóng từ trên cây xuống lao thẳng vào người công tước.

“Cẩn …” Ôn Tĩnh Hàn còn chưa nói hết thì ánh dao chợt lóe, công tước nghiêng người tránh, con rắn bị chém đứt đầu trên không trung rơi xuống bụi cỏ, thân thể vẫn còn vặn vẹo kịch liệt. Công tước tiến lên dẫm bẹp đầu rắn còn đang há miệng.

Ôn Tĩnh Hàn chậc lưỡi, cầm tay trái của hắn lên ngắm nghía: “Anh giấu dao ở đâu thế? Nhanh tay thật đấy.”

Công tước lạnh lùng cao ngạo rút tay về, không thèm để ý đến cậu, chỉ để lại bóng lưng vô tình. Ôn Tĩnh Hàn thầm cười sằng sặc trong lòng. Lạy hồn, chơi trò lãnh diễm cao quý ngạo kiều này cho ai xem hả trời!

Dường như công tước rất thạo đường rừng, một mình đi đằng trước khá là thuận lợi. Ôn Tĩnh Hàn theo sát phía sau, mặc áo sơ mi và đi giày vải nên bất tiện hơn ngài công tước đi giày da mặc trang phụ đi săn nhiều. Một đường gập ghềnh khó khăn.

“Ê, anh đi chậm thôi! Tưởng chân ai cũng dài như mình à. Fuck, đang hành quân đường rừng hả, tôi không phải bộ đội đặc chủng, không theo được tốc độ của anh …” Ma âm của Ôn Tĩnh Hàn lại vang vọng khắp rừng.

Công tước đột nhiên dừng bước, quay trở lại đứng trước mặt Ôn Tĩnh Hàn: “Tại sao cậu biết tôi từng tham gia quân đội?”

“Anh từng làm lính lục quân thật hả? Không thể tin được, người cao quý như anh mà cũng bị ném vào quân đội dạy bảo, hô to ‘Vâng, thủ trưởng’ á? Không thể tưởng tượng được …”

Công tước im lặng quay đi. Đúng là vạ miệng. Sao lại trông chờ thằng oắt này trả lời đứng đắn chứ.

“Đi chậm thôi! Tầm nhìn trong này hẹp quá, tôi sẽ mất dấu anh đó. Này, ngài công tước, tôi … A!”

Tiếng kêu vừa dứt, khu rừng yên tĩnh trở lại. Công tước đi nhanh đằng trước mới đầu còn thấy vui, nhưng đi thêm được mấy bước lại thấy có gì đó không ổn. Không còn tiếng bước chân đằng sau.

Công tước cau mày, cuối cùng vẫn quay lại xem Ôn Tĩnh Hàn giở trò gì. Đáng tiếc, đi ngược lại hơn mười bước rồi mà không thấy người đâu.

“Giở trò gì thế hả?” Công tước mắng nhỏ, cảnh giác nhìn xung quanh.

Trong rừng chỉ có tiếng hắn vang xa, không có tiếng đáp lại.

Công tước cẩn thận cảm nhận mọi thứ xung quanh, đột nhiên mở trừng mắt, đi về phía một lùm cây rậm rạp. Vạch tán cây ra, đi thêm chừng hai bước thì dừng khựng lại. Ở đó có một khe nứt, bên dưới cỏ mọc um tùm, không biết nông sâu thế nào. Ôn Tĩnh Hàn đang bám vào vách khe, một tay cố cào lên lớp đất bùn, một tay túm chặt lùm cỏ.

Cậu đã gắng hết sức, tưởng chừng chỉ cần mở miệng kêu cứu là sẽ rơi xuống ngay. Cho nên đành phải cắn răng im lặng bám ở đó.

Công tước quét mắt nhìn xung quanh, nhanh tay tóm lấy dây leo thô dài, tay rút dao găm nhanh như làm ảo thuật, chặt đứt nó.

“Bắt lấy nó.”

Ôn Tĩnh Hàn từ từ nhìn sang dây leo rủ xuống bên tay mình, hít sâu một hơi, nhanh chóng buông lùm cỏ ra, túm chặt lấy dây leo, tay kia cũng quấn lên nó.

Rút cục cũng được kéo lên mặt đất. Ôn Tĩnh Hàn gục người xuống thở hổn hển.

“Nói ít thôi. Đi nhiều vào.” Công tước nhìn từ trên cao xuống, dạy bảo một câu như vậy.

Ôn Tĩnh Hàn chậm rãi đứng lên, sắc mặt hơi tái, người cũng lung lay.

Công tước quan sát cơ thể cậu, nhìn xuống dưới mới thấy bắp chân phải đỏ sậm một mảnh.

“Đáng ra ta nên để cậu lại trong phòng.” Công tước sắc mặt khó coi bế Ôn Tĩnh Hàn lên, đặt cậu ngồi dưới một gốc cây khô mát, rút từ trong ví ra một túi cấp cứu mini.

“Anh mà lại mang theo thứ này à?” Ôn Tĩnh Hàn tròn mắt ngạc nhiên.

Công tước không để ý đến cậu, cực kỳ thô bạo xé quần cậu ở vùng bị thương, không nhẹ không nặng rút vụn gỗ ra.

“A! Đau đau đau! Mẹ kiếp nhẹ tay chút thì chết à!”

“Câm miệng!”

“…” Đồ khốn không có lòng thương xót. QAQ

Rút hết vụn gỗ, công tước cầm lọ oxy già đổ lên đó.

“Anh … muốn làm tôi đau chết hả …” Ôn Tĩnh Hàn nghiến răng nghiến lợi.

“Hoặc là câm miệng, hoặc là chờ làm thức ăn cho dã thú bị mùi máu dụ đến.”

“…”

Đến lúc quấn băng xong, cả người Ôn Tĩnh Hàn đã ướt đẫm mồ hôi.

Công tước đứng dậy, nhặt một cành cây khô gần đó, đưa cho cậu: “Dùng nó, nhanh chóng đuổi kịp. Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi trời tối.”

Lần này Ôn Tĩnh Hàn không phàn nàn hay lải nhải gì cả. Cậu cầm lấy cành cây, chống nó xuống đất, mượn lực đứng lên.

Công tước hơi nheo mắt, đi trước mở đường, không có ý định đỡ cậu.

Ôn Tĩnh Hàn chống gậy đi khập khiễng, nhưng cũng không chậm, không bị bỏ sau công tước quá xa.

Công tước không quay đầu lại, chỉ có giọng nói truyền tới: “Khả năng chịu đau khá tốt. Từng huấn luyện đặc biệt à?”

Ai lại đi huấn luyện cái này hả, điên chắc! Ôn Tĩnh Hàn cắn răng chửi thầm, nhưng không còn sức để phản bác. Đau sắp ngất rồi!

Không nghe được câu trả lời, công tước đi chậm lại, đến khi Ôn Tĩnh Hàn đi ngang bằng mình, mới liếc nhìn như thể bố thí.

Sao lại …

“Ối!” Ôn Tĩnh Hàn chỉ lo cúi đầu nhìn đường, không để ý liền đâm sầm vào lòng hắn, đau đến váng đầu.

Công tước thuận thế sờ lưng cậu. Ướt sũng như vừa lội nước. Lại cúi đầu nhìn, mặt trắng như tờ giấy.

Không ngờ nhóc này ngày thường càn quấy, đến lúc quan trọng lại rất kiên cường, còn bướng bỉnh nữa.

Đẩy cậu lùi ra, công tước quay lưng lại, hơi khom người xuống.

… Ý gì đây? Ôn Tĩnh Hàn ngẩn người.

“Muốn đi một mình thì cứ chờ làm mồi cho sói đi.”

Hừ, có người muốn làm xe, mình tội gì không ngồi. Ôn Tĩnh Hàn dùng cái chân lành lặn để lấy đà, nhảy lên lưng công tước.

Công tước vừa đi vừa hỏi người nằm trên lưng mình: “Đau lắm à?”

“Ừm …” Rất là tội nghiệp.

Trong rừng chỉ có tiếng hít thở và tiếng bước chân trầm nặng.

Trời dần tối. Dường như họ sắp đến bìa rừng.

“Có mệt không?” Rút cục Ôn Tĩnh Hàn cũng nhớ đến việc hỏi thăm người ta.

“Đến nơi rồi mới hỏi có mệt không, hơi bị muộn đấy.” Giọng công tước nghe có vẻ bất mãn.

“Hỏi sớm thì tôi cũng chả nhẹ đi được cân nào, mà chỉ càng nhắc nhở anh là tôi rất nặng thôi. Thế thì không tốt.”

“… Cũng biết mình nặng cơ đấy.”

“Ít nhiều gì tôi cũng cao mét tám đấy.” Này thì cứ thích gọi là nhóc, giờ nhớ kỹ lấy.

Tìm một chỗ đất bằng, công tước Canterbury thả cậu xuống: “Đêm nay nghỉ ngơi ở đây. Ta đi lấy nước, sau đó nhóm lửa. Cậu cứ ở yên đây.” Nói rồi đưa cho cậu một con dao găm.

“Người của anh đâu?”

“Bọn họ không đến địa điểm hẹn trước đón ta, chắc là gặp phải rắc rối gì đó. Ngày mai chúng ta phải đến một địa điểm khác.”

“Đúng là chẳng đáng tin cậy.”

“Chân không đau hả?”

“Đau.”

“Đau cũng không bịt được cái mồm.”

Thêm củi vào đống lửa, công tước nhìn Ôn Tĩnh Hàn ngồi bên cạnh mặt nhăn nhúm, mãi không ngủ được. “Cậu sợ đau đến thế sao?”

“Thần kinh của tôi rất nhạy cảm.”

“Nhưng cậu có thể chịu đựng.”

“Đúng vậy, tôi là Ninja Rùa.”

* Ninja phiên âm tiếng Hán là “Nhẫn giả”, “nhẫn” trong nhẫn nhịn chịu đựng. Ninja rùa ở đây để chỉ người siêu giỏi nhẫn nhịn.

“Đó là cái gì?”

“Siêu nhân giải cứu thế giới.”

Trong cơn mơ màng, Ôn Tĩnh Hàn cảm thấy có gì đó chạm vào trán cậu.

“Hình như hơi sốt.”

“Ưm?”

“Khả năng là miệng vết thương bị nhiễm trùng. Mau ngủ đi. Ngày mai chúng ta xuất phát sớm.”

“Được … Lão đại nói gì thì là cái đó …”

Tảng đá cứng ngắc dưới thân bỗng trở nên mềm mại. Ôn Tĩnh Hàn cảm thấy cơn đau giảm đi nhiều. Vốn định tranh thủ lần hỗn loạn này để đàm phán với công tước, ai ngờ lại ra nông nỗi này. Nhưng, quan hệ của hai người dường như có gì đó thay đổi, tốt hay xấu thì cậu không rõ. Đi bước nào tính bước đó vậy.

Công tước nhìn người nằm trong lòng mình thở đều đều, từ từ chìm vào giấc ngủ, không hiểu sao bỗng thấy yên lòng. Cậu nhóc này chỉ có lúc ngủ là đáng yêu thôi, mở mắt ra một cái là chọc người ta tức chết. Nhìn dáng vẻ tội nghiệp lúc này xem, trở về phải vỗ béo rồi dạy dỗ cẩn thận mới được!

___________________________________

Túi cấp cứu mini:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện