Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt
Quyển 7 - Chương 20
Editor: Nguyệt
“Vậy mà lúc trước tôi cứ cho rằng em là một người ôn hòa ngoan hiền cần được tôi che chở yêu thương.”
“Thật ra tôi cũng có thể ngoan hiền, chỉ là nếu ngoan hiền thì sẽ trở thành mồi cho thú săn. Tôi không muốn như thế.” Ôn Tĩnh Hàn cười lạnh.
“Tôi từng nghĩ em hận tôi vì đã tặng em cho người khác, vì yêu nên mới hận. Thật ra ngay từ đầu tôi đã là con mồi của em, đúng không?”
“Giờ nói chuyện đó còn nghĩa lý gì nữa? Anh rảnh đến mức đấy sao?”
“Tôi đến để cảm ơn em, vì đã mật báo cho tôi.”
“Tôi làm thế không phải vì anh, mà để giảm bớt vật cản trong quá trình phá án.”
“Em vẫn vậy. Thoạt nhìn tưởng là người không từ thủ đoạn, thật ra có lúc lại rất mềm lòng. Nếu không thì ngày đó tôi đã chẳng thể thoát thân theo đường hầm bí mật. Em biết con đường đó đúng không, nhưng em không tiết lộ cho cảnh sát.”
Ôn Tĩnh Hàn thản nhiên nói: “Chẳng phải anh cũng thế sao? Đến tận bây giờ những người còn lại trong tổ chức của anh vẫn chưa biết tôi là gián điệp. Nếu không mấy năm nay tôi đã chẳng sống nhàn nhã yên bình thế này.”
Người đằng sau phút chốc trở nên thật dịu dàng, chậm rãi đi tới.
Ôn Tĩnh Hàn cảm nhận được người đó đang lại gần, nhưng không nhúc nhích. Cho đến khi người nọ dang tay ôm lấy anh, đặt cằm lên vai anh.
“Em nghĩ được như thế là tôi không còn gì tiếc nuối rồi.” Hơi thở của hắn phả lên cổ Ôn Tĩnh Hàn.
Hơi ấm đằng sau từ từ rút đi. Ôn Tĩnh Hàn thở dài, cuối cùng vẫn nói: “Có một số việc nên thu tay lại thì hãy thu đi, đừng làm quá trớn.”
Thật lâu sau, gió mới đưa tiếng ‘Ừ’ khẽ bay tới.
Năm tháng trôi qua, cảnh còn người mất. Cái sót lại chỉ là thái độ bình thản thoải mái với nhau cùng những ký ức ấm áp ngày nào. Kết quả này đã là tốt nhất rồi.
Sau khi Ôn Tĩnh Hàn rời đi, trong một góc nghĩa trang, có bóng người lén lút gọi điện thoại: “… Chuyện là như vậy. Boss à, nói chi tiết cụ thể với tên công tước kia liệu có dẫn đến xung đột không?”
“Có Ôn Tĩnh Hàn thì hắn không gây sức ép được đâu. Dù gì bọn họ cũng sai Tiểu Cẩm nhà tôi đi làm không ít việc, cứ để họ bận rộn một chút đi.”Lục Vân Dương đầy bụng xấu xa cúp điện thoại, rồi gọi cho công tước.
“Hắn vừa xuất hiện, tiến hành giao lưu thân thiết và ôm chầm ngắn ngủi với vợ của ngài rồi lập tức rời đi.”
“Xem như hắn biết điều.” Công tước ở đầu dây bên kia hừ lạnh một tiếng.
Khoan đã, hắn vừa nói gì? Ôm Chầm!!! (╬—皿—)凸
_________ Đường phân cách Quá khứ _________
Ôn Tĩnh Hàn trở lại căn nhà gần hai năm chưa ghé, lòng chợt thấy bồi hồi mong nhớ. Bao chuyện trước đó tựa như một thước phim chiếu lại trong đầu, còn cậu là một khán giả, chỉ có chút ngậm ngùi khi xem hết bộ phim, chứ cũng chẳng vui buồn giận dữ.
Thu dọn vài thứ xong, Ôn Tĩnh Hàn chạy thẳng về nhà bố mẹ, chờ nghe phụ thân đại nhân dạy bảo.
“Mày nghĩ không phải tao sinh ra mày, mày mẹ kiếp là một cá thể độc lập, muốn làm gì thì làm phải không! Không cần quan tâm bố mẹ mày thế nào đúng không!” Bộ trưởng Ôn đập bàn.
“Mày nghĩ mày là Bond hay Rambo(1)? Đơn thương độc mã nhảy vào hang cọp, giải cứu thế giới hả? Mày tưởng bố mày là hoàng đế à, con trai gây rắc rối gì cũng vẫn ngồi vững trên ngai vàng, không ai dám làm gì?” Chậu cây cảnh để trên bàn bị đập đến run bần bật.
“Xin bố bớt giận. Bố uống chén trà đi.” Ôn Tĩnh Hàn bưng trà rót nước, vẻ mặt nịnh nọt.
“Uống cái con khỉ! Mày nhìn đi, mày nhìn đi, không hề có tí hối cải nào! Hôm nay tao phải đánh chết mày, cho xong hết mọi chuyện, sau này đỡ phải lo lắng hãi hùng!” Nói rồi không biết móc đâu ra một cây gậy.
Ôn Tĩnh Hàn vội cầu xin tha thứ, bị cha già đuổi chạy khắp phòng. Mẹ Ôn can ngăn mà không được, đành phải nhào ra ban công khóc rưng rức: “Con tôi mà có mệnh hệ gì thì tôi cũng không sống nữa! Anh đánh chết nó đi, rồi tôi cũng xuống đó với nó. Hu hu hu …”
Cuối cùng, trước màn trình diễn khóc lóc đòi chết của mẹ Ôn, Ôn Tĩnh Hàn may mắn thoát chết, nhưng vẫn bị bố mắng như tát nước suốt một tiếng đồng hồ.
“Mày ở yên trong nhà cho tao. Còn chạy ra ngoài nữa tao đánh gãy chân mày!” Ngài bộ trưởng hung tợn uy hiếp, đá cửa đi ra ngoài.
Ôn Tĩnh Hàn lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.
“Thằng bé này, làm mẹ lo chết mất.” Mẹ Ôn lại bắt đầu lau nước mắt.
“Mẹ, con sai rồi. Lần này là con không tốt, nghĩ vấn đề quá đơn giản, hại mình suýt rơi vào cảnh nguy hiểm, còn làm bố mẹ vất vả vì con.” Ôn Tĩnh Hàn ôm lấy mẹ, “Sau này con chỉ ở với bố mẹ thôi, không đi đâu nữa.”
“Con ấy, tính tình y hệt bố con hồi trẻ, quyết định cái gì là cứ lao đầu vào, nói cũng không nghe. Không sao là tốt rồi. Con nghỉ ngơi cho khỏe đi, sắp tới còn phải đối mặt với đoàn thẩm phán.” Mẹ Ôn xoa đầu con trai.
“Mẹ yên tâm, chuyện này cứ để con lo, không làm liên lụy đến bố đâu.”
Chuyện thẩm tra đến cũng nhanh, nhưng thời gian này đúng là phát mệt, hết lần này lại đến lần khác. Ôn Tĩnh Hàn bị hạn chế hoạt động, chỉ được ở trong nhà.
Tối hôm đó, cậu chán đến chết nằm ườn trên sofa xem TV với bố mẹ. Đột nhiên chuông cửa vang lên.
Lúc này rồi mà còn, không phải lại đến thẩm tra chứ, nhân đạo chút có được không hả. Ôn Tĩnh Hàn bực bội ra mở cửa.
Cửa mở ra, đập vào mắt cậu là một gương mặt làm cậu cứ ngỡ mình bị ảo giác.
Rầm. Cậu đóng sập cửa lại. Chắc tại dạo này ngủ không ngon …
Có tiếng gõ cửa ‘cốc cốc’.
Mẹ Ôn đi tới, “Sao không mở cửa? Ai vậy?” Trị an của khu nhà này làm bà rất yên tâm, mà con trai cũng chỉ hơi mê mang chứ không có vẻ cảnh giác nên bà cũng yên tâm ra mở cửa.
Một người đàn ông tuấn tú cao lớn người nước ngoài đứng trước cửa, bên cạnh có một người mặc áo đen giơ tay định gõ cửa.
“… Xin hỏi anh là ai?” Mẹ Ôn dùng tiếng Anh hỏi.
“Phu nhân là mẹ của Tĩnh Hàm đúng không? Chào phu nhân, tôi là người đàn ông của con trai phu nhân. Theo truyền thống của quý quốc, tôi đến đây hôm nay để thăm hỏi gia đình, mong không làm phiền đến các vị.” Người đàn ông nho nhã lễ độ hơi khom người.
Người đàn ông của con trai … Mẹ Ôn và bộ trưởng Ôn vừa đi tới hóa đá tại chỗ.
Ôn Tĩnh Hàn cũng đần người ra: Sao tên này lại xuất hiện ở đây!!!!
Ôn Tĩnh Hàn còn đang hoảng hốt. Mẹ Ôn cũng không dám hỏi con trai sao lại rước một cô con dâu nước ngoài về, mà còn là nam, một mình ngồi trong phòng khách bồn chồn lo lắng.
Bố Ôn và anh người nước ngoài đẹp trai – ừm, nói thật là rất đẹp trai – ngồi trong thư phòng nghiêm mặt nói chuyện với nhau. Bà rất sợ chồng mình không kìm chế được tự tay đâm chết người ta, dẫn đến mâu thuẫn giữa các nước.
“Anh dùng cái gì để chứng minh rằng anh thật lòng với con trai tôi?” Giờ phút này, bộ trưởng Ôn cực kỳ hối hận vì mấy ngày trước không đập chết thằng con hỗn xược kia đi, nếu không bây giờ đã chẳng phải chơi trò đau tim. Thân là bộ trưởng bộ quốc phòng, ông đã quá quen thuộc với người đàn ông đang ngồi trước mặt này. Thằng con mất dạy, rút cục mày làm gì mà chọc tới hắn hả con!
“Tôi không cần chứng minh gì cả. Em ấy là của tôi, không có lựa chọn nào khác. Tôi có thể cam đoan rằng, chỉ cần tôi còn sống, sẽ không ai có thể làm em ấy không vui.” Ngài công tước trả lời rất lễ phép. Nhưng bộ trưởng Ôn thì chỉ muốn đánh hắn.
“Anh cũng biết nhà chúng tôi có thân phận đặc thù, anh ở bên nó sẽ chỉ mang đến rắc rối cho nó thôi.”
“Không, tôi là bùa hộ mệnh của em ấy. Quý quốc không phải rất muốn tạo quan hệ với tôi sao? Tôi không ngại vì Tĩnh Hàn mà cho các vị một vài lợi ích. Nếu chính phủ của các vị vẫn không thấu hiểu thì tôi đành phải dẫn em ấy rời đi vậy.”
“…”
Cuộc nói chuyện diễn ra rất lâu. Cuối cùng, bộ trưởng Ôn thở dài: “Chuyện tình cảm của hai đứa người làm bố như tôi sẽ không can thiệp. Nhưng nếu anh để nó gặp phải nguy hiểm, tôi sẽ không nương tay đâu. Anh phải nhớ cho kỹ những lời này.”
“Không bao giờ quên.”
Công tước mở cửa bước ra, đi đến vuốt tóc Ôn Tĩnh Hàn: “Mấy ngày nữa tôi tới đón em.” Nói rồi cúi người chào hai vị phụ huynh, khoan thai rời khỏi nhà họ Ôn.
Bấy giờ Ôn Tĩnh Hàn mới hoàn hồn, đến hỏi bố tình hình thế nào, lại bị đánh cho một trận.
“Cái gì? Bố, con của bố chẳng lẽ chỉ đáng giá một lô vũ khí vài chục triệu mỗi năm thôi sao? Bố cứ thế bán con đi rồi?”
“Mày mà đáng giá mười mấy triệu?”
“… Bố làm con đau lòng quá đi QAQ.”
“Mày nghĩ bố làm thế vì ai hả? Mày yêu cái tên rắc rối đó mà nghĩ cấp trên sẽ bỏ qua cho mày, bỏ qua cho bố mẹ mày à? Nếu không nhờ hắn dùng lợi ích kiềm chế, thì bố cũng không bảo vệ mày an toàn được đâu con ạ.”
“Ai bảo con yêu hắn! Bố phải điều tra rõ ràng rồi hẵng lên tiếng chứ!”
“… Sao mày không nói sớm?”
“Bố có hỏi con đâu!”
“Con tôi lấy một người đàn ông nước ngoài về … Nó giàu lắm hả con?”
“Mẹ đừng làm sự việc rắc rối hơn nữa!”
____________
Hồi tưởng lại khi đó, Ôn Tĩnh Hàn không khỏi bật cười, đúng là gà bay chó sủa. Cứ thế bị hắn chẳng phân lý lẽ quấn riết không buông, qua qua lại lại vài năm, cuối cùng dây dưa với nhau tách cũng không ra. Đúng là nghiệt duyên. Nhưng nghiệt duyên cũng là duyên, nhận đi thôi. Thật ra tình yêu là vậy, cần một chút kiên trì, một chút cố chấp, và một chút bao dung.
Mở cửa ra, nhìn đôi giày để đó, anh mỉm cười bước vào trong, thấy công tước mặt hầm hầm ngồi giữa ghế salon, hai mắt đỏ ngầu như muốn phun lửa.
“Này, đang diễn vai gì thế?” Ôn Tĩnh Hàn không để ý, ngồi bên cạnh hắn.
Công tước phẫn nộ định tra hỏi, lại không ngờ Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên ôm mình, dựa vào lòng hắn cọ cọ: “Gặp phải anh kể ra cũng không tồi. Coi như anh được lợi, sau này phải đối xử tốt với em đó.”
“… Chúng ta vào phòng đi?” Người yêu chủ động ngả vào lòng, thằng ngu mới từ chối. Còn cái chuyện kia vứt sang một bên đi.
____________________________________
(1) Rambo: Tên đầy đủ John Rambo, người anh hùng trong series phim hành động Rambo. Xuất thân lính đánh thuê, phục vụ cho quân đội Mỹ, được đào tạo đặc biệt để sử dụng nhiều loại vũ khí và thông thạo nhiều kỹ năng khác nhau (ví dụ như sử dụng các loại súng, lái xe tăng, lái máy báy, …), vũ khí thường sử dụng là dao săn, cung tên, súng trường tấn công, súng máy. Chú thích đặc biệt: Đây là nhân vật hư cấu. =))
“Vậy mà lúc trước tôi cứ cho rằng em là một người ôn hòa ngoan hiền cần được tôi che chở yêu thương.”
“Thật ra tôi cũng có thể ngoan hiền, chỉ là nếu ngoan hiền thì sẽ trở thành mồi cho thú săn. Tôi không muốn như thế.” Ôn Tĩnh Hàn cười lạnh.
“Tôi từng nghĩ em hận tôi vì đã tặng em cho người khác, vì yêu nên mới hận. Thật ra ngay từ đầu tôi đã là con mồi của em, đúng không?”
“Giờ nói chuyện đó còn nghĩa lý gì nữa? Anh rảnh đến mức đấy sao?”
“Tôi đến để cảm ơn em, vì đã mật báo cho tôi.”
“Tôi làm thế không phải vì anh, mà để giảm bớt vật cản trong quá trình phá án.”
“Em vẫn vậy. Thoạt nhìn tưởng là người không từ thủ đoạn, thật ra có lúc lại rất mềm lòng. Nếu không thì ngày đó tôi đã chẳng thể thoát thân theo đường hầm bí mật. Em biết con đường đó đúng không, nhưng em không tiết lộ cho cảnh sát.”
Ôn Tĩnh Hàn thản nhiên nói: “Chẳng phải anh cũng thế sao? Đến tận bây giờ những người còn lại trong tổ chức của anh vẫn chưa biết tôi là gián điệp. Nếu không mấy năm nay tôi đã chẳng sống nhàn nhã yên bình thế này.”
Người đằng sau phút chốc trở nên thật dịu dàng, chậm rãi đi tới.
Ôn Tĩnh Hàn cảm nhận được người đó đang lại gần, nhưng không nhúc nhích. Cho đến khi người nọ dang tay ôm lấy anh, đặt cằm lên vai anh.
“Em nghĩ được như thế là tôi không còn gì tiếc nuối rồi.” Hơi thở của hắn phả lên cổ Ôn Tĩnh Hàn.
Hơi ấm đằng sau từ từ rút đi. Ôn Tĩnh Hàn thở dài, cuối cùng vẫn nói: “Có một số việc nên thu tay lại thì hãy thu đi, đừng làm quá trớn.”
Thật lâu sau, gió mới đưa tiếng ‘Ừ’ khẽ bay tới.
Năm tháng trôi qua, cảnh còn người mất. Cái sót lại chỉ là thái độ bình thản thoải mái với nhau cùng những ký ức ấm áp ngày nào. Kết quả này đã là tốt nhất rồi.
Sau khi Ôn Tĩnh Hàn rời đi, trong một góc nghĩa trang, có bóng người lén lút gọi điện thoại: “… Chuyện là như vậy. Boss à, nói chi tiết cụ thể với tên công tước kia liệu có dẫn đến xung đột không?”
“Có Ôn Tĩnh Hàn thì hắn không gây sức ép được đâu. Dù gì bọn họ cũng sai Tiểu Cẩm nhà tôi đi làm không ít việc, cứ để họ bận rộn một chút đi.”Lục Vân Dương đầy bụng xấu xa cúp điện thoại, rồi gọi cho công tước.
“Hắn vừa xuất hiện, tiến hành giao lưu thân thiết và ôm chầm ngắn ngủi với vợ của ngài rồi lập tức rời đi.”
“Xem như hắn biết điều.” Công tước ở đầu dây bên kia hừ lạnh một tiếng.
Khoan đã, hắn vừa nói gì? Ôm Chầm!!! (╬—皿—)凸
_________ Đường phân cách Quá khứ _________
Ôn Tĩnh Hàn trở lại căn nhà gần hai năm chưa ghé, lòng chợt thấy bồi hồi mong nhớ. Bao chuyện trước đó tựa như một thước phim chiếu lại trong đầu, còn cậu là một khán giả, chỉ có chút ngậm ngùi khi xem hết bộ phim, chứ cũng chẳng vui buồn giận dữ.
Thu dọn vài thứ xong, Ôn Tĩnh Hàn chạy thẳng về nhà bố mẹ, chờ nghe phụ thân đại nhân dạy bảo.
“Mày nghĩ không phải tao sinh ra mày, mày mẹ kiếp là một cá thể độc lập, muốn làm gì thì làm phải không! Không cần quan tâm bố mẹ mày thế nào đúng không!” Bộ trưởng Ôn đập bàn.
“Mày nghĩ mày là Bond hay Rambo(1)? Đơn thương độc mã nhảy vào hang cọp, giải cứu thế giới hả? Mày tưởng bố mày là hoàng đế à, con trai gây rắc rối gì cũng vẫn ngồi vững trên ngai vàng, không ai dám làm gì?” Chậu cây cảnh để trên bàn bị đập đến run bần bật.
“Xin bố bớt giận. Bố uống chén trà đi.” Ôn Tĩnh Hàn bưng trà rót nước, vẻ mặt nịnh nọt.
“Uống cái con khỉ! Mày nhìn đi, mày nhìn đi, không hề có tí hối cải nào! Hôm nay tao phải đánh chết mày, cho xong hết mọi chuyện, sau này đỡ phải lo lắng hãi hùng!” Nói rồi không biết móc đâu ra một cây gậy.
Ôn Tĩnh Hàn vội cầu xin tha thứ, bị cha già đuổi chạy khắp phòng. Mẹ Ôn can ngăn mà không được, đành phải nhào ra ban công khóc rưng rức: “Con tôi mà có mệnh hệ gì thì tôi cũng không sống nữa! Anh đánh chết nó đi, rồi tôi cũng xuống đó với nó. Hu hu hu …”
Cuối cùng, trước màn trình diễn khóc lóc đòi chết của mẹ Ôn, Ôn Tĩnh Hàn may mắn thoát chết, nhưng vẫn bị bố mắng như tát nước suốt một tiếng đồng hồ.
“Mày ở yên trong nhà cho tao. Còn chạy ra ngoài nữa tao đánh gãy chân mày!” Ngài bộ trưởng hung tợn uy hiếp, đá cửa đi ra ngoài.
Ôn Tĩnh Hàn lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.
“Thằng bé này, làm mẹ lo chết mất.” Mẹ Ôn lại bắt đầu lau nước mắt.
“Mẹ, con sai rồi. Lần này là con không tốt, nghĩ vấn đề quá đơn giản, hại mình suýt rơi vào cảnh nguy hiểm, còn làm bố mẹ vất vả vì con.” Ôn Tĩnh Hàn ôm lấy mẹ, “Sau này con chỉ ở với bố mẹ thôi, không đi đâu nữa.”
“Con ấy, tính tình y hệt bố con hồi trẻ, quyết định cái gì là cứ lao đầu vào, nói cũng không nghe. Không sao là tốt rồi. Con nghỉ ngơi cho khỏe đi, sắp tới còn phải đối mặt với đoàn thẩm phán.” Mẹ Ôn xoa đầu con trai.
“Mẹ yên tâm, chuyện này cứ để con lo, không làm liên lụy đến bố đâu.”
Chuyện thẩm tra đến cũng nhanh, nhưng thời gian này đúng là phát mệt, hết lần này lại đến lần khác. Ôn Tĩnh Hàn bị hạn chế hoạt động, chỉ được ở trong nhà.
Tối hôm đó, cậu chán đến chết nằm ườn trên sofa xem TV với bố mẹ. Đột nhiên chuông cửa vang lên.
Lúc này rồi mà còn, không phải lại đến thẩm tra chứ, nhân đạo chút có được không hả. Ôn Tĩnh Hàn bực bội ra mở cửa.
Cửa mở ra, đập vào mắt cậu là một gương mặt làm cậu cứ ngỡ mình bị ảo giác.
Rầm. Cậu đóng sập cửa lại. Chắc tại dạo này ngủ không ngon …
Có tiếng gõ cửa ‘cốc cốc’.
Mẹ Ôn đi tới, “Sao không mở cửa? Ai vậy?” Trị an của khu nhà này làm bà rất yên tâm, mà con trai cũng chỉ hơi mê mang chứ không có vẻ cảnh giác nên bà cũng yên tâm ra mở cửa.
Một người đàn ông tuấn tú cao lớn người nước ngoài đứng trước cửa, bên cạnh có một người mặc áo đen giơ tay định gõ cửa.
“… Xin hỏi anh là ai?” Mẹ Ôn dùng tiếng Anh hỏi.
“Phu nhân là mẹ của Tĩnh Hàm đúng không? Chào phu nhân, tôi là người đàn ông của con trai phu nhân. Theo truyền thống của quý quốc, tôi đến đây hôm nay để thăm hỏi gia đình, mong không làm phiền đến các vị.” Người đàn ông nho nhã lễ độ hơi khom người.
Người đàn ông của con trai … Mẹ Ôn và bộ trưởng Ôn vừa đi tới hóa đá tại chỗ.
Ôn Tĩnh Hàn cũng đần người ra: Sao tên này lại xuất hiện ở đây!!!!
Ôn Tĩnh Hàn còn đang hoảng hốt. Mẹ Ôn cũng không dám hỏi con trai sao lại rước một cô con dâu nước ngoài về, mà còn là nam, một mình ngồi trong phòng khách bồn chồn lo lắng.
Bố Ôn và anh người nước ngoài đẹp trai – ừm, nói thật là rất đẹp trai – ngồi trong thư phòng nghiêm mặt nói chuyện với nhau. Bà rất sợ chồng mình không kìm chế được tự tay đâm chết người ta, dẫn đến mâu thuẫn giữa các nước.
“Anh dùng cái gì để chứng minh rằng anh thật lòng với con trai tôi?” Giờ phút này, bộ trưởng Ôn cực kỳ hối hận vì mấy ngày trước không đập chết thằng con hỗn xược kia đi, nếu không bây giờ đã chẳng phải chơi trò đau tim. Thân là bộ trưởng bộ quốc phòng, ông đã quá quen thuộc với người đàn ông đang ngồi trước mặt này. Thằng con mất dạy, rút cục mày làm gì mà chọc tới hắn hả con!
“Tôi không cần chứng minh gì cả. Em ấy là của tôi, không có lựa chọn nào khác. Tôi có thể cam đoan rằng, chỉ cần tôi còn sống, sẽ không ai có thể làm em ấy không vui.” Ngài công tước trả lời rất lễ phép. Nhưng bộ trưởng Ôn thì chỉ muốn đánh hắn.
“Anh cũng biết nhà chúng tôi có thân phận đặc thù, anh ở bên nó sẽ chỉ mang đến rắc rối cho nó thôi.”
“Không, tôi là bùa hộ mệnh của em ấy. Quý quốc không phải rất muốn tạo quan hệ với tôi sao? Tôi không ngại vì Tĩnh Hàn mà cho các vị một vài lợi ích. Nếu chính phủ của các vị vẫn không thấu hiểu thì tôi đành phải dẫn em ấy rời đi vậy.”
“…”
Cuộc nói chuyện diễn ra rất lâu. Cuối cùng, bộ trưởng Ôn thở dài: “Chuyện tình cảm của hai đứa người làm bố như tôi sẽ không can thiệp. Nhưng nếu anh để nó gặp phải nguy hiểm, tôi sẽ không nương tay đâu. Anh phải nhớ cho kỹ những lời này.”
“Không bao giờ quên.”
Công tước mở cửa bước ra, đi đến vuốt tóc Ôn Tĩnh Hàn: “Mấy ngày nữa tôi tới đón em.” Nói rồi cúi người chào hai vị phụ huynh, khoan thai rời khỏi nhà họ Ôn.
Bấy giờ Ôn Tĩnh Hàn mới hoàn hồn, đến hỏi bố tình hình thế nào, lại bị đánh cho một trận.
“Cái gì? Bố, con của bố chẳng lẽ chỉ đáng giá một lô vũ khí vài chục triệu mỗi năm thôi sao? Bố cứ thế bán con đi rồi?”
“Mày mà đáng giá mười mấy triệu?”
“… Bố làm con đau lòng quá đi QAQ.”
“Mày nghĩ bố làm thế vì ai hả? Mày yêu cái tên rắc rối đó mà nghĩ cấp trên sẽ bỏ qua cho mày, bỏ qua cho bố mẹ mày à? Nếu không nhờ hắn dùng lợi ích kiềm chế, thì bố cũng không bảo vệ mày an toàn được đâu con ạ.”
“Ai bảo con yêu hắn! Bố phải điều tra rõ ràng rồi hẵng lên tiếng chứ!”
“… Sao mày không nói sớm?”
“Bố có hỏi con đâu!”
“Con tôi lấy một người đàn ông nước ngoài về … Nó giàu lắm hả con?”
“Mẹ đừng làm sự việc rắc rối hơn nữa!”
____________
Hồi tưởng lại khi đó, Ôn Tĩnh Hàn không khỏi bật cười, đúng là gà bay chó sủa. Cứ thế bị hắn chẳng phân lý lẽ quấn riết không buông, qua qua lại lại vài năm, cuối cùng dây dưa với nhau tách cũng không ra. Đúng là nghiệt duyên. Nhưng nghiệt duyên cũng là duyên, nhận đi thôi. Thật ra tình yêu là vậy, cần một chút kiên trì, một chút cố chấp, và một chút bao dung.
Mở cửa ra, nhìn đôi giày để đó, anh mỉm cười bước vào trong, thấy công tước mặt hầm hầm ngồi giữa ghế salon, hai mắt đỏ ngầu như muốn phun lửa.
“Này, đang diễn vai gì thế?” Ôn Tĩnh Hàn không để ý, ngồi bên cạnh hắn.
Công tước phẫn nộ định tra hỏi, lại không ngờ Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên ôm mình, dựa vào lòng hắn cọ cọ: “Gặp phải anh kể ra cũng không tồi. Coi như anh được lợi, sau này phải đối xử tốt với em đó.”
“… Chúng ta vào phòng đi?” Người yêu chủ động ngả vào lòng, thằng ngu mới từ chối. Còn cái chuyện kia vứt sang một bên đi.
____________________________________
(1) Rambo: Tên đầy đủ John Rambo, người anh hùng trong series phim hành động Rambo. Xuất thân lính đánh thuê, phục vụ cho quân đội Mỹ, được đào tạo đặc biệt để sử dụng nhiều loại vũ khí và thông thạo nhiều kỹ năng khác nhau (ví dụ như sử dụng các loại súng, lái xe tăng, lái máy báy, …), vũ khí thường sử dụng là dao săn, cung tên, súng trường tấn công, súng máy. Chú thích đặc biệt: Đây là nhân vật hư cấu. =))
Bình luận truyện