Chuyện Cái Tờ Rym...
Chương 17
Lần trước đang nói đến đoạn, chủ nhân bị anh bác sĩ bôi nhọ đặt lời. Nhưng cả mình và chủ nhân đều là người dễ tính, sẽ không so đo gì với kẻ bị gãy trym đâu. Há há há há…… há há há há……
Cho nên giờ làm việc buổi sáng vừa kết thúc, chủ nhân lại gọi cho đồng nghiệp, định nhờ hắn hoàn thành nốt mấy việc đang còn dang dở.
Chủ nhân: “Tiểu Dương đấy à?”
Tiểu Dương (kích động): “Tao nghe nói mày đi bệnh viện Nam giới chữa bệnh!”
Chủ nhân: “……!???”
Shit! Fuck! Đệt! Chưa đến nửa ngày đúng không? Tin đồn sao mà lan nhanh thế!?
Tiểu Dương (tiếp tục kích động): “Ai cũng hỏi mày bị bệnh gì? Nghiêm trọng không?”
Chủ nhân: “……”
…… Đừng kích động nữa được không? Ai không biết còn tưởng anh đang nứng kìa.
Tiểu Dương: “… Ê? Không sao chứ? Mọi người cũng lo cho mày mà. Mà chắc… không phải bệnh … khó nói đâu nhỉ? Ờ thì… tao biết một phương thuốc ta… chuyện trị liệt……”
Chủ nhân: “…… Bảo rồi! Tao không sao hết. Để sau đi!”
Chủ nhân chán nản bàn giao công việc rồi gọi cho sếp.
Chủ nhân: “Ê?”
Sếp: “…… Anh xin lỗi.”
Chủ nhân: “……”
—–
Gần đây chủ nhân thường dùng “……” để thay thế câu nói. Rất nhiều độc giả nghi ngờ đây liệu có phải một cách ăn gian từ nữa hay không.
Dù sao mỗi chương của tác giả chỉ có hơn ngàn chữ, xuống dòng chia đoạn nhiều liên miên làm người ta tưởng máy tính của chị hỏng nút enter rồi chứ. Độc giả nghi ngờ như thế cũng không phải là không có lý!
Nhưng chỉ mình mới hiểu, cõi lòng chủ nhân mình mới u sầu làm sao, đau khổ đến độ muốn hộc máu luôn.
Kẻ lù đù như chủ nhân, chỉ có nước dùng “……” mới có thể thể hiện tâm trạng của mình.
Cái này đúng thật là…… chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm!
Mình cũng thấy chỉ dùng “……” để thể hiện không thôi có hơi đơn điệu. Cho nên thi thoảng chúng ta có thể dùng cách khác thay thế. Mà số chữ ăn gian cũng nhiều hơn thì phải…
—–
Sếp: “Chỉ là lúc anh xin phép hộ em… vô tình lỡ miệng…”
Chủ nhân lại chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm, sau đó không nói câu nào cúp luôn.
Người tính không bằng trời tính. Dù sếp không phải là kẻ hay buôn chuyện cố ý tung tin này ra, nhưng lão vẫn là một thằng trời đánh không biết kéo khóa miệng lại.
Lúc này, anh bác sĩ bỗng nói: “Dìu anh đi toilet.”
Chủ nhân chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm.
Đương nhiên, ảnh không thể giống mình há mồm chửi xoen xoét: ĐCMN! Mày gãy trym chứ có phải gãy chân đâu mà đòi dìu.
Anh bác sĩ dùng cái mặt như bị táo bón nhìn chủ nhân. Chủ nhân chẳng còn cách nào khác đành phải dìu hắn vào toilet.
Anh bác sĩ đứng trước bồn cầu, dứ dứ thân dưới.
Chủ nhân: “……?”
Bác sĩ: “Giúp anh cái.”
Chủ nhân: “Tay anh cũng gãy luôn hả?”
Anh bác sĩ u uẩn: “Chẳng biết… sau này sinh lý của anh có bị ảnh hưởng không nữa…”
Mình đoán trong lòng chủ nhân thể nào cũng đang gào thét: Baidu nói, không ảnh hưởng…
Nhưng chúng ta không thể loại trừ trường hợp thương nặng quá nên cũng sẽ ảnh hưởng đôi chút……
Thế nên chủ nhân yên lặng kéo quần hộ hắn.
Một con trym to tướng ngăm đen cường tráng quấn băng trắng lốp theo thế Mãnh Hổ Lạc Địa hung hãn lao ra.
Đệt! Sao mình đã chuyển thành con mắt của thượng đế rồi.
Gian lận thì cũng phải một vừa hai phải thôi chứ!
Nói chung thì Trym Tây rởm đã được xổ lồng! Đệch, gãy xong sao thành lớn thế này!
…… này là bị sưng đúng không? Hay do băng quấn kỹ quá nên mới không nhìn rõ hình dạng……
Tóm lại là thằng này to như được Photoshop.
Ngay khi chủ nhân nâng hắn lên – Sao phải nâng á? Người nào nâng người đó biết – hắn ngẩng đầu, rên một tiếng khoan khoái.
…… Đồ cầm thú!
Chủ nhân cứng ngắc, thì thầm: “Y tá bảo cương lên không có lợi cho quá trình hồi phục sau phẫu thuật.”
Anh bác sĩ: “……”
Cái này 100% là nói xạo. Baidu không đề cập đến vấn đề này.
Hơn nữa bác sĩ cũng đâu có thể khống chế muốn cứng thì cứng muốn mềm thì mềm được – mình còn không thể nữa là.
Trym Tây rởm thở dài u uất, vừa xả vừa nói: “Em phải chịu trách nhiệm.”
Mình: “Tôi thấy giờ anh tốt lắm. Còn lớn hơn nữa.”
Trym tây rởm: “Lớn cũng có cái khó của lớn.”
……. Đồ chảnh chó!
Thằng mặt dày trơ trẽn! Thằng no sao biết thằng đói thèm!
Mình: “Đúng vậy! Khoai lớn dễ bị cho vào nồi! Lớn quá thì dễ gãy! Anh cẩn cmn thận lại bị gãy nhiều thành quen!”
Cho nên giờ làm việc buổi sáng vừa kết thúc, chủ nhân lại gọi cho đồng nghiệp, định nhờ hắn hoàn thành nốt mấy việc đang còn dang dở.
Chủ nhân: “Tiểu Dương đấy à?”
Tiểu Dương (kích động): “Tao nghe nói mày đi bệnh viện Nam giới chữa bệnh!”
Chủ nhân: “……!???”
Shit! Fuck! Đệt! Chưa đến nửa ngày đúng không? Tin đồn sao mà lan nhanh thế!?
Tiểu Dương (tiếp tục kích động): “Ai cũng hỏi mày bị bệnh gì? Nghiêm trọng không?”
Chủ nhân: “……”
…… Đừng kích động nữa được không? Ai không biết còn tưởng anh đang nứng kìa.
Tiểu Dương: “… Ê? Không sao chứ? Mọi người cũng lo cho mày mà. Mà chắc… không phải bệnh … khó nói đâu nhỉ? Ờ thì… tao biết một phương thuốc ta… chuyện trị liệt……”
Chủ nhân: “…… Bảo rồi! Tao không sao hết. Để sau đi!”
Chủ nhân chán nản bàn giao công việc rồi gọi cho sếp.
Chủ nhân: “Ê?”
Sếp: “…… Anh xin lỗi.”
Chủ nhân: “……”
—–
Gần đây chủ nhân thường dùng “……” để thay thế câu nói. Rất nhiều độc giả nghi ngờ đây liệu có phải một cách ăn gian từ nữa hay không.
Dù sao mỗi chương của tác giả chỉ có hơn ngàn chữ, xuống dòng chia đoạn nhiều liên miên làm người ta tưởng máy tính của chị hỏng nút enter rồi chứ. Độc giả nghi ngờ như thế cũng không phải là không có lý!
Nhưng chỉ mình mới hiểu, cõi lòng chủ nhân mình mới u sầu làm sao, đau khổ đến độ muốn hộc máu luôn.
Kẻ lù đù như chủ nhân, chỉ có nước dùng “……” mới có thể thể hiện tâm trạng của mình.
Cái này đúng thật là…… chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm!
Mình cũng thấy chỉ dùng “……” để thể hiện không thôi có hơi đơn điệu. Cho nên thi thoảng chúng ta có thể dùng cách khác thay thế. Mà số chữ ăn gian cũng nhiều hơn thì phải…
—–
Sếp: “Chỉ là lúc anh xin phép hộ em… vô tình lỡ miệng…”
Chủ nhân lại chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm, sau đó không nói câu nào cúp luôn.
Người tính không bằng trời tính. Dù sếp không phải là kẻ hay buôn chuyện cố ý tung tin này ra, nhưng lão vẫn là một thằng trời đánh không biết kéo khóa miệng lại.
Lúc này, anh bác sĩ bỗng nói: “Dìu anh đi toilet.”
Chủ nhân chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm.
Đương nhiên, ảnh không thể giống mình há mồm chửi xoen xoét: ĐCMN! Mày gãy trym chứ có phải gãy chân đâu mà đòi dìu.
Anh bác sĩ dùng cái mặt như bị táo bón nhìn chủ nhân. Chủ nhân chẳng còn cách nào khác đành phải dìu hắn vào toilet.
Anh bác sĩ đứng trước bồn cầu, dứ dứ thân dưới.
Chủ nhân: “……?”
Bác sĩ: “Giúp anh cái.”
Chủ nhân: “Tay anh cũng gãy luôn hả?”
Anh bác sĩ u uẩn: “Chẳng biết… sau này sinh lý của anh có bị ảnh hưởng không nữa…”
Mình đoán trong lòng chủ nhân thể nào cũng đang gào thét: Baidu nói, không ảnh hưởng…
Nhưng chúng ta không thể loại trừ trường hợp thương nặng quá nên cũng sẽ ảnh hưởng đôi chút……
Thế nên chủ nhân yên lặng kéo quần hộ hắn.
Một con trym to tướng ngăm đen cường tráng quấn băng trắng lốp theo thế Mãnh Hổ Lạc Địa hung hãn lao ra.
Đệt! Sao mình đã chuyển thành con mắt của thượng đế rồi.
Gian lận thì cũng phải một vừa hai phải thôi chứ!
Nói chung thì Trym Tây rởm đã được xổ lồng! Đệch, gãy xong sao thành lớn thế này!
…… này là bị sưng đúng không? Hay do băng quấn kỹ quá nên mới không nhìn rõ hình dạng……
Tóm lại là thằng này to như được Photoshop.
Ngay khi chủ nhân nâng hắn lên – Sao phải nâng á? Người nào nâng người đó biết – hắn ngẩng đầu, rên một tiếng khoan khoái.
…… Đồ cầm thú!
Chủ nhân cứng ngắc, thì thầm: “Y tá bảo cương lên không có lợi cho quá trình hồi phục sau phẫu thuật.”
Anh bác sĩ: “……”
Cái này 100% là nói xạo. Baidu không đề cập đến vấn đề này.
Hơn nữa bác sĩ cũng đâu có thể khống chế muốn cứng thì cứng muốn mềm thì mềm được – mình còn không thể nữa là.
Trym Tây rởm thở dài u uất, vừa xả vừa nói: “Em phải chịu trách nhiệm.”
Mình: “Tôi thấy giờ anh tốt lắm. Còn lớn hơn nữa.”
Trym tây rởm: “Lớn cũng có cái khó của lớn.”
……. Đồ chảnh chó!
Thằng mặt dày trơ trẽn! Thằng no sao biết thằng đói thèm!
Mình: “Đúng vậy! Khoai lớn dễ bị cho vào nồi! Lớn quá thì dễ gãy! Anh cẩn cmn thận lại bị gãy nhiều thành quen!”
Bình luận truyện