Chuyện Dài Bất Tận

Chương 3: Bà cố Morla



Cairon - lão Người-ngựa đen lại ngả người nằm xuống những tấm da mềm sau khi nghe tiếng vó ngựa của Atréju đã nhỏ dần. Lão đã gắng sức đến mệt lả. Hôm sau, những người đàn bà tìm thấy lão trong lều của Atréju đều lấy làm lo cho sinh mạng của lão. Vài hôm sau nữa, khi những người đi săn kéo nhau về trại, lão vẫn chẳng đỡ hơn mấy, nhưng vẫn đủ sức giải thích cho họ biết vì sao Atréju đã cưỡi ngựa ra đi và sẽ không sớm trở về. Ai cũng thương Atréju nên từ hôm đó trở đi mọi người đều nghiêm nghị và thảy đều lo âu nghĩ đến gã. Nhưng, tuy không hiểu mấy, họ vẫn tự hào về việc Nữ-thiếu-hoàng đã chọn gã để trao nhiệm vụ thực hiện cuộc đại tìm kiếm.

Xin nói thêm: lão Cairon không quay trở về Tháp Ngà nữa. Lão không chết, cũng không ở lại Biển Cỏ với Người-da-xanh. Số phận sẽ đưa lão vào một con đường hoàn toàn khác hẳn, không ngờ nổi. Nhưng đó là một chuyện khác và sẽ kể trong một lần khác.

Atréju phi ngựa tới chân Núi Bạc ngay trong đêm hôm ấy. Khi gã dừng bước nghỉ chân thì trời đã gần sáng. Con Artax gặm chút ít cỏ, uống nước nơi một dòng suối trong vắt từ núi chảy ra, còn Atréju cuộn mình trong tấm áo choàng đỏ ngủ vài tiếng đồng hồ. Rồi khi mặt trời mọc thì cả hai đã lại rong ruổi.

Ngày đầu tiên Atréju vượt Núi Bạc. Người và ngựa rành mọi ngóc ngách vùng này nên đi tới rất nhanh. Khi đói, gã ăn một miếng thịt trâu khô và hai cái bánh nhỏ làm bằng hạt cỏ cất trong túi gài nơi yên ngựa - thật ra là mấy món của lần đi săn mới rồi.

- À há! Bastian nói. Thỉnh thoảng người ta cũng phải ăn chút gì chứ.

Nó lấy bánh mì ra khỏi cặp, mở giấy gói, thận trọng bẻ làm hai, bọc một phần nhét vào cặp, phần kia ăn.

Giờ chơi hết rồi, Bastian ngẫm nghĩ xem giờ này lớp nó đang làm gì. À, phải rồi, môn Địa lý với bà Karge. Học trò phải kể tên các sông chính, sông phụ, các thành phố và số dân, khoáng sản và các ngành kỹ nghệ. Bastian nhún vai đọc tiếp.

Khi mặt trời lặn thì rặng Núi Bạc đã ở sau lưng, người ngựa lại dừng chân nghỉ. Tối hôm ấy Atréju mơ thấy những con trâu đỏ màu huyết dụ. Gã thấy chúng từ xa kéo qua Biển Cỏ và gã tìm cách cưỡi ngựa tới gần. Nhưng vô ích. Chúng luôn giữ nguyên khoảng cách, bất kể gã thúc ngựa thế nào đi nữa.

Ngày thứ hai cả hai đi qua vùng đất của những Cây-ca-hát. Mỗi cây có một dáng riêng, lá khác, vỏ khác; sở dĩ vùng đất này có tên gọi như thế vì người ta có thể nghe được cây cối phát triển như một khúc nhạc nhẹ ngân lên gần xa, rồi hòa thành một toàn thể mạnh mẽ mà cả vương quốc Tưởng Tượng không có gì đẹp bằng. Đi qua vùng đất này không phải không nguy hiểm vì đã từng có kẻ ngồi miết như bị mê hoặc và quên hết mọi thứ. Chính Atréju cũng cảm nhận mãnh lực của những giai điệu tuyệt vời này, nhưng gã không để bị mê hoặc mà bỏ dở chuyến đi.

Tối hôm đó gã lại mơ thấy lũ trâu đỏ màu huyết dụ. Lần này gã đi bộ, còn chúng kéo thành một bầy lớn ngang qua mặt gã. Nhưng chúng ở ngoài tầm cung, nên khi định trườn tới gần gã mới nhận thấy hai chân như bị gắn cứng vào đất, không động đậy được. Gã gắng sức kéo chân ra, thế là liền thức giấc. Tuy chưa bình minh nhưng gã đã lên đường ngay.

Ngày thứ ba gã thấy những Tháp thủy tinh của Eribo mà dân vùng này dùng để thu và tích chứa ánh sao. Từ ánh sao họ làm ra những vật trang trí tuyệt đẹp mà dân các vùng khác trong vương quốc Tưởng Tượng không biết công dụng của chúng.

Gã gặp vài người dân vùng này. Họ thấp bé, trông tựa hồ được thổi từ thủy tinh. Họ thân ái chu cấp cho gã đồ ăn thức uống, nhưng khi gã hỏi họ có biết gì về tật bệnh của Nữ-thiếu-hoàng không thì họ âu sầu câm nín tỏ vẻ bất lực. Tối hôm ấy Atréju lại mơ thấy bầy trâu đỏ màu huyết dụ kéo qua trước mặt. Gã thấy một con trâu đực rất lớn, dáng đồ sộ tách khỏi đàn từ từ tiến về phía gã, không có vẻ gì sợ hãi hay tức giận. Như mọi người săn bắn chính hiệu, Atréju cũng có biệt tài thấy ngay phải bắn trúng chỗ nào để hạ nó. Con trâu đỏ màu huyết dụ lại còn đứng chìa chỗ đó ra chẳng khác một tấm bia. Atréju lắp tên, hết sức căng cây cung cứng... nhưng không bắn nổi. Mấy ngón tay gã như dính liền với dây cung, không buông ra được.

Những đêm sau gã đều mơ thấy tương tự như thế. Gã tiến lại gần con trâu đỏ màu huyết dụ, gần thêm mãi - nhân tiện nói thêm đó chính là con trâu gã đã định hạ trong lần đi săn mới đây[1], gã nhận ra qua một bớt trắng trên trán nó - nhưng không hiểu sao gã không bắn mũi tên chí tử đi được.

[1] Nguyên văn “đã định hạ trên thực tế”, người dịch sửa lại cho rõ nghĩa.

Ban ngày gã phi ngựa đi tới, đi tới mãi mà không biết đi đâu, không gặp ai có thể chỉ đường giúp gã. Mọi sinh linh đều kính nể tấm bùa vàng gã đeo, nhưng không ai trả lời được điều gã hỏi.

Một lần gã nhận ra từ xa con đường lửa của thành phố Brousch, nơi sinh sống của những sinh linh có thân thể bằng lửa, nhưng gã thấy không nên vào đây. Gã cho ngựa chạy qua cao nguyên mênh mông của người Sassafranier, họ sinh ra khi già và chết khi thành trẻ sơ sinh. Gã tới ngôi đền có một cây cột lớn bằng nguyệt thạch lơ lửng trong không khí trong rừng già ở Muamath, hỏi han các thầy tu sống ở đây. Nhưng gã cũng lại phải tiếp tục ra đi mà không biết gì hơn.

Đến nay gã đã chạy xà quần gần một tuần lễ. Tối ngày thứ bảy gã trải qua hai chuyện hoàn toàn khác nhau làm thay đổi hẳn hoàn cảnh bên ngoài và trong nội tâm gã.

Những biến cố đáng sợ trên mọi miền của vương quốc Tưởng Tượng mà lão Cairon kể tuy có gây ấn tượng thật đấy song cho tới nay đối với gã vẫn chỉ là thông báo. Nhưng sang ngày thứ bảy thì gã sẽ được thấy tận mắt.

Lúc ấy khoảng giữa trưa, khi gã cưỡi ngựa qua một cánh rừng rậm rạp tối om gồm những cây cực lớn nhiều chạc. Đó chính là rừng Haulewald, nơi trước đây không lâu bốn gã đưa tin đã gặp nhau. Tại đây, Atréju biết, có những con tinh. Theo người ta nói thì đó là những gã, những ả khổng lồ trông như những thân cây nhiều chạc. Nếu chúng đứng bất động theo thói quen thì ai cũng nghĩ đó là cây thật và sẽ điềm nhiên đi ngang qua, chẳng mảy may nghi ngờ. Chỉ khi chúng cử động thì mới thấy tay chúng giống cành cây và chân chúng cong vòng như rễ cây. Tuy chúng cực khỏe nhưng vô hại, thỉnh thoảng chúng mới đùa ghẹo khách lạc đường thôi.

Vừa phát hiện ra một đồng cỏ có dòng suối nhỏ Atréju liền xuống ngựa cho Artax uống nước, gặm cỏ; chợt nghe trong lùm cây sau lưng có tiếng rơi ầm ầm răng rắc rất lớn, gã liền quay lại.

Từ trong rừng ba con tinh tiến về phía gã. Nhìn chúng mà lạnh xương sống. Con thứ nhất không có chân và bụng dưới nên phải đi bằng hai bàn tay. Con thứ hai có một lỗ thủng cực to ở ngực, có thể nhìn xuyên qua được. Con thứ ba nhảy lò cò trên cái chân phải duy nhất, vì mất nửa thân trái, như thể bị xẻ làm đôi ngay chính giữa.

Khi thấy tấm bùa trên ngực Atréju chúng gật đầu với nhau rồi từ từ bước lại gần gã.

- Đừng sợ! Con tinh đi bằng tay nói như tiếng cây ken két. Hình dáng bọn ta dĩ nhiên không đẹp đẽ gì, nhưng trong khu này của rừng Haulewald không còn ai ngoài bọn ta có thể cảnh báo cậu. Vì thế mà bọn ta tới đây.

- Cảnh báo chuyện gì chứ? Atréju hỏi.

- Bọn ta đã nghe nói về cậu, con tinh có lỗ hổng ở ngực hổn hển, về lý do chuyến đi của cậu. Nhưng cậu không đi tiếp nữa được đâu, đi tiếp là đời cậu sẽ tiêu.

- Nếu không cậu cũng sẽ bị như bọn ta thôi, con tinh còn một nửa thở dài, nhìn bọn ta đây! Cậu có muốn thế này không?

- Chuyện gì đã xảy ra vậy? Atréju hỏi dò.

- Sự hủy diệt lan rộng ra, con tinh thứ nhất rên rỉ, lớn thêm, lớn thêm, mỗi ngày một nhiều hơn - nếu có thể nói rằng Hư Không nhiều hơn được. Mọi loài khác đã kịp thời chạy trốn khỏi rừng Haulewald, nhưng bọn ta không muốn rời bỏ quê hương. Thế là nó đột kích bất ngờ khi bọn ta đang ngủ và đã biến bọn ta thành ra như cậu thấy bây giờ.

- Đau lắm không? Atréju hỏi.

- Không, con tinh thứ hai có lỗ thủng ở ngực đáp, không cảm thấy gì hết. Chỉ thấy mất chút gì đó thôi. Đã bị một lần rồi thì mỗi ngày lại mất thêm một ít. Chẳng bao lâu bọn ta sẽ hoàn toàn không còn nữa.

- Đâu là chỗ đã bắt đầu trong rừng này? Atréju muốn biết.

- Cậu muốn thấy à? Con tinh thứ ba còn nửa thân hình nhìn hai người bạn cùng cảnh ngộ ra ý hỏi. Thấy hai con kia gật nó liền nói tiếp:

- Bọn ta sẽ đưa cậu tới thật gần đủ để cậu có thể thấy được, nhưng cậu phải hứa là không lại gần hơn nữa, kẻo bị nó hút không cưỡng lại nổi đâu.

- Được, Atréju nói, tôi hứa.

Ba con tinh quay mình đi về phía bìa rừng. Atréju nắm cương dắt con Artax đi theo. Họ đi lung tung một hồi giữa những cây khổng lồ, rồi dừng lại trước một thân cây cực lớn, đến năm người lớn ôm không kín.

- Leo được càng cao càng tốt, con tinh không chân nói, rồi ngó về hướng mặt trời mọc. Ở đấy cậu sẽ thấy nó - hay nói đúng hơn không thấy nó.

Atréju bám mấu và chỗ lồi trên thân cây đu người lên, tới được những cành dưới cùng. Gã đu lên những cành kế tiếp, lên cao nữa, cao nữa cho đến khi không còn nhìn thấy bên dưới. Gã leo tiếp, thân cây nhỏ hơn, nhánh cũng nhiều hơn nên leo dễ hơn. Cuối cùng khi lên tới ngọn cây, đưa mắt về hướng mặt trời mọc, gã nhìn thấy cảnh sau đây:

Ngọn những cây khác gần đấy vẫn xanh, còn lá những cây tiếp sau có vẻ đã mất màu, thành xám xịt. Xa hơn tí nữa cảnh tượng có vẻ trong suốt rất kỳ lạ, lờ mờ, hay nói đúng hơn, càng lúc càng trở nên hư ảo. Phía sau nữa không có gì cả, tuyệt đối không. Không một chỗ trơ trụi, không tối, cũng không sáng, nó khiến mắt chịu không nổi, khiến người nhìn có cảm giác như bị quáng. Không mắt nào nhìn nổi vào Hư Không hoàn toàn. Atréju đưa tay che ngang mắt, tí nữa rơi khỏi cành. Rồi gã bám thật chắc, ráng sức tuột nhanh xuống. Gã đã thấy đủ. Mãi bấy giờ gã mới hiểu hết sự kinh hoàng đang lan tràn trên vương quốc Tưởng Tượng.

Khi Atréju xuống tới gốc cây thì ba con tinh đã biến mất. Gã liền nhảy lên lưng con ngựa nhỏ bé cắm cổ phi nước đại xa khỏi cái Hư Không đang từ từ lan rộng, không gì ngăn chặn lại nổi này. Mãi tối mịt, khi đã bỏ xa cánh rừng Haulewald lại phía sau gã mới ngừng để nghỉ.

Đêm hôm ấy lại thêm một biến cố thứ hai chờ đợi Atréju, làm cuộc đại tìm kiếm của gã có một hướng mới.

Số là gã mơ - rõ ràng hơn những lần trước nhiều - thấy con trâu đỏ màu huyết dụ to lớn mà gã muốn hạ. Lần này gã không cung tên, chỉ tay không đứng trước nó. Gã thấy mình quá ư nhỏ bé còn bộ mặt con vật choán hết cả bầu trời. Và gã nghe nó nói với gã. Gã không hiểu hết, nhưng đại khái nó nói như sau:

- Nếu lần đó cậu giết ta thì hôm nay cậu là một nhà săn bắn chính hiệu rồi. Nhưng cậu đã không giết ta nên bây giờ ta có thể giúp cậu, Atréju ạ. Nghe này! Ở vương quốc Tưởng Tượng có một sinh linh già hơn mọi sinh linh khác. Xa lắm, tuốt trên mạn Bắc, có những Đầm-lầy-phiền-muộn. Chính giữa những đầm lầy này sừng sững ngọn Núi Sừng. Bà cố Morla sống ở đó. Cậu hãy đi tìm bà cô Morla!

Rồi Atréju tỉnh dậy.

Tháp đồng hồ điểm mười hai tiếng. Lúc này đám bạn học của Bastian sắp đi xuống phòng thể dục để học giờ cuối. Có lẽ hôm nay đám bạn nó chơi trò "ném đối phương"[2] với quả bóng tập thể dục to và nặng mà lần nào Bastian cũng làm trật lất, khiến cả hai đội bóng đều không muốn thu nhận nó. Đôi khi chúng phải chơi với quả bóng nhỏ hơn nhưng rắn như đá của môn bóng chày; bị ném trúng thì đau khủng khiếp. Mà đối phương cứ nhằm Bastian ném thật lực vì nó là một cái đích quá dễ dàng. Cũng có thể hôm nay là môn leo dây, giờ Thể dục Bastian ghét cay ghét đắng. Thông thường hầu hết đám bạn nó leo tới nơi rồi còn nó vẫn lủng lẳng ở đầu dây như một bao bột, không leo nổi nửa mét, đỏ mặt tía tai khiến cả lớp khoái chí cười khúc khích. Còn ông Menge, thầy dạy Thể dục, không ngớt đem Bastian ra làm trò đùa trên sự đau khổ của nó.

[2]Tạm dịch “Voelkerball”: trò chơi gồm hai đội bóng tìm cách ném trúng đối thủ.

Bastian sẵn sàng làm đủ mọi chuyện để được như Atréju. Lúc ấy nó sẽ cho mọi người biết tay.

Nó thở thật dài.

Atréju phi ngựa lên hướng Bắc, cứ nhắm hướng Bắc mà đi. Gã chỉ dừng lại khi thật cần cho mình và ngựa ngủ cũng như tìm thức ăn thức uống. Gã đi cả ngày lẫn đêm, dù nắng cháy mưa sa hay dông bão. Gã không quan sát gì nữa và cũng chẳng hỏi han thêm một ai.

Càng về phía Bắc càng tối hơn. Trời chạng vạng một màu xám chì ngày này qua ngày khác. Ban đêm ánh sáng Bắc Cực lung linh trên khung trời.

Một buổi sáng kia thời gian như lắng đọng trong bầu trời u ám tranh tối tranh sáng. Cuối cùng, từ một ngọn đồi, gã phát hiện ra những Đầm-lầy-phiền-muộn. Ở đấy những đám sương mù lảng vảng kéo qua, đó đây nhô lên vài cánh rừng nhỏ với các thân cây đâm ngược xuống dưới thành năm nhánh hay nhiều hơn, nhánh nào cũng cong vẹo khiến đám cây trông như những con cua khổng lồ nhiều càng trong vũng nước đen. Rễ nổi từ khắp đám lá nâu thòng xuống tua tủa như những vòi mực tuộc bất động. Thật khó xác định giữa những ao hồ ấy chỗ nào đất cứng, chỗ nào chỉ là một lớp rong.

Artax phì phò vì kinh hoàng.

- Cậu chủ ơi, mình phải tới chỗ đó à?

- Ừ, Atréju đáp, mình phải tìm cho ra Núi Sừng ở giữa các đầm lầy này.

Gã thúc Artax đi tới. Artax đưa chân dò dẫm từng bước xem đất cứng hay không, nên cả hai tiến tới rất chậm. Cuối cùng Atréju xuống ngựa, nắm cương dắt Artax đi. Đôi lần ngựa bị lún chân nhưng lần nào cũng rút ra được. Nhưng càng vào sâu trong vùng Đầm-lầy-phiền-muộn thì càng khó đi. Artax chán nản lê chân tới trước.

- Artax, Atréju hỏi, bạn sao thế?

- Tôi không biết nữa, cậu chủ à, con vật đáp, tôi nghĩ ta nên quay lại thôi. Đi nữa vô ích. Ta chạy tìm cái mà cậu chỉ mơ thấy thôi. Nhưng sẽ không tìm được gì đâu. Có khi mọi chuyện trễ tràng rồi cũng nên. Chưa biết chừng Nữ-thiếu-hoàng đã băng hà rồi và mọi chuyện ta làm là vô nghĩa. Quay lại thôi, cậu chủ ơi.

- Artax, mình chưa từng nghe bạn nói thế bao giờ, Atréju ngạc nhiên nói, bạn sao thế? Bệnh à?

- Có lẽ, Artax đáp, cứ bước thêm một bước là nỗi phiền muộn trong tim tôi lại lớn thêm. Cậu chủ ơi, tôi chẳng còn hy vọng gì nữa. Tôi cảm thấy mình nặng quá, nặng quá. Chắc tôi không đi nổi nữa đâu.

- Nhưng ta phải đi tiếp! Atréju la lớn. Đi, Artax!

Gã kéo dây cương nhưng Artax cứ đứng yên tại chỗ. Nó đã lún tới bụng rồi. Và nó không có ý định cố thoát ra khỏi tình cảnh này.

- Artax! Atréju kêu lên. Bạn không được buông xuôi! Nào, ra nào, kẻo bạn sẽ chìm nghỉm mất thôi!

- Cậu chủ ơi, để mặc tôi! Con ngựa đáp. Tôi không ra nổi đâu. Cậu hãy đi tiếp một mình đi! Đừng lo cho tôi nữa! Tôi không chịu nổi sự phiền muộn này nữa rồi. Tôi muốn chết.

Atréju tuyệt vọng kéo dây cương nhưng con ngựa cứ tiếp tục lún thêm. Gã không làm gì được. Cuối cùng, khi chỉ còn đầu con vật nhô trên làn nước đen gã bèn ôm lấy nó.

- Mình giữ chặt bạn, Artax ơi, gã thì thầm, mình không để bạn chìm đâu.

Con ngựa khẽ hí lên lần nữa.

- Cậu không thể giúp tôi được nữa, cậu chủ ạ. Đời tôi thế là xong. Hai chúng ta đều không biết chuyện gì chờ đón ở đây. Bây giờ thì chúng ta biết do đâu mà có cái tên Đầm-lầy-phiền-muộn. Chính nỗi phiền muộn đã làm tôi nặng nề, khiến phải chìm. Không thoát được.

- Nhưng mình cũng ở đây, Atréju nói, mà sao mình không cảm thấy gì hết?

- Vì cậu chủ đeo "Hào quang", Artax đáp, nên cậu được che chở.

- Vậy thì mình đeo "Biểu trưng" này cho bạn, Atréju nói, biết đâu nó cũng che chở bạn.

Gã định tháo dây chuyền khỏi cổ.

- Đừng, con ngựa phì phò, cậu không được phép làm thế, cậu chủ ạ. Tấm bùa được trao cho cậu, và cậu không được phép tùy tiện trao tiếp. Cậu phải tiếp tục đi thôi, không có tôi.

Atréju áp mặt vào má con ngựa.

- Artax..., gã nghẹn ngào thì thầm, ôi, Artax của tôi!

- Cậu sẵn lòng đáp ứng lời yêu cầu cuối cùng của tôi không, cậu chủ? Con ngựa hỏi.

Atréju lặng lẽ gật đầu.

- Vậy thì tôi yêu cầu cậu đi đi. Tôi không muốn cậu nhìn tôi thả hơi cuối cùng. Cậu sẵn lòng làm vừa ý tôi chứ?

Atréju từ từ đứng lên. Một nửa đầu con ngựa đã chìm trong làn nước đen.

- Vĩnh biệt cậu chủ Atréju! Artax nói. Cám ơn cậu!

Atréju mím chặt môi, không nói nên lời. Gã gật đầu với Artax một lần nữa rồi quay đi.

Bastian thổn thức. Nó không kìm nổi. Mắt nó nhòe lệ, không đọc tiếp được nữa. Nó phải móc khăn xỉ mũi rồi mới tiếp tục đọc được.

Atréju không biết mình đã lội bì bõm thế này bao lâu rồi. Gã như mù và điếc. Sương mù cứ dày đặc thêm và Atréju có cảm tưởng mình quần thảo nơi đây cả tiếng đồng hồ rồi. Gã không còn để ý xem mình đặt chân xuống chỗ nào, song chưa hề bị lún quá đầu gối. "Biểu trưng" của Nữ-thiếu-hoàng đã hướng dẫn gã đi đúng đường bằng cái cách mà gã không hiểu nổi.

Rồi đột nhiên gã thấy mình đứng trước một vách núi cao, khá dốc. Gã bám vào những mỏm đá nứt nẻ, leo lên đỉnh núi tròn. Chỉ sau khi đã lên tới tận trên cùng, đưa mắt nhìn quả núi gã mới thấy đó là những phiến sừng khổng lồ đầy rêu giữa những kẽ nứt.

Gã đã tìm thấy Núi Sừng!

Nhưng gã không thấy hả dạ. Cái chết của con ngựa trung thành đã khiến gã gần như thờ ơ.

Bây giờ gã còn phải tìm cho ra bà cố Morla là ai, ở đâu trong ngọn núi này.

Còn đang cân nhắc gã chợt cảm thấy trái núi khẽ động đậy, rồi nghe có tiếng thở phù phù và nhai tóp tép như vẳng lên từ lòng đất sâu:

- Này mụ, có cái gì đang bò quanh tụi mình đấy.

Atréju chạy ào lại cuối mặt sau trái núi, nơi vẳng lên tiếng nói kia. Gã đạp phải một bãi rêu dày nên bị trượt chân. Vì không bám lại được nên cứ tuột xuống mãi. May sao gã rơi trúng một cái cây nên được cành cây đỡ lại.

Atréju thấy trước mặt một hang núi tối đen khổng lồ, từ trong vẳng ra tiếng lõm bõm. Rồi một tảng đá to tựa ngôi nhà động đậy ló ra. Chỉ sau khi tảng đá nọ lộ hết ra thì Atréju mới nhận thấy đó là cái đầu với cái cổ dài nhăn nhúm của một con rùa cái. Đôi mắt nó to như hai hồ nước đen ngòm. Miệng nó nhểu ra toàn bùn với rêu. Cả trái Núi Sừng này - bây giờ Atréju chợt hiểu - là một quái vật duy nhất, một con rùa khổng lồ sống nơi đầm lầy: đó chính là bà cố Morla!

Rồi gã lại nghe thứ tiếng nói phù phù, lúng búng:

- Này nhỏ, cháu làm gì ở đây vậy?

Atréju nâng tấm bùa trên ngực để đôi mắt to như hồ nước của mụ phải nhìn thấy.

- Cụ Morla, cụ biết cái này chứ?

Mãi một lúc sau mụ mới đáp:

- Này mụ, AURYN đây này. Lâu rồi bọn ta không được thấy "Biểu trưng" của Nữ-thiếu-hoàng, lâu rồi.

- Nữ-thiếu-hoàng bị bệnh, Atréju nói, cụ biết chứ?

- Bọn ta mặc kệ, phải thế không, mụ? Morla đáp. Chừng như mụ quen với lối nói khác thường này - nói với chính mình - có thể vì, ai biết được từ bao lâu rồi, mụ không có bạn để trò chuyện.

- Nếu chúng ta không cứu thì Nữ-thiếu-hoàng sẽ chết, Atréju khẩn khoản nói.

- Đã sao nào, Morla đáp.

- Nhưng cả vương quốc Tưởng Tượng sẽ diệt vong cùng với Nữ-thiếu-hoàng, Atréju kêu lên, sự tàn phá đã tràn lan khắp nơi rồi. Chính mắt cháu thấy.

Morla đăm đăm nhìn gã với đôi mắt vô hồn khổng lồ.

- Bọn ta mặc xác, phải thế không, hở mụ? Mụ lúng búng.

- Thế thì tất cả chúng ta sẽ bị hủy diệt! Atréju kêu lên. Tất cả chúng ta!

- Này nhỏ, Morla đáp, bọn ta còn bận tâm đến điều ấy làm gì nữa? Mọi sự chẳng quan trọng gì với bọn ta nữa. Như nhau cả thôi, như nhau cả thôi.

- Cụ Morla, cả cụ cũng sẽ bị hủy diệt! Atréju giận dữ hét. Cả cụ nữa! Hay cụ tưởng vì quá già nên cụ sẽ sống sót khi vương quốc Tưởng Tượng bị hủy diệt?

- Nghe này, Morla lúng búng, bọn ta già rồi, nhỏ ạ, quá già. Bọn ta sống đủ thọ rồi, thấy đã quá nhiều chuyện rồi. Với những kẻ trải đời như bọn ta thì chẳng có gì là quan trọng nữa cả. Mọi sự lặp đi lặp lại hoài hoài, ngày và đêm, mùa hè và mùa đông, thế giới trống vắng và vô nghĩa. Mọi sự cứ xoay vần. Có thành thì có hoại, có sinh thì có tử. Mọi sự cân bằng lẫn nhau, thiện và ác, khờ dại và sáng suốt, đẹp và xấu. Tất cả đều trống rỗng. Chẳng có gì là thật. Chẳng có gì quan trọng.

Atréju không biết trả lời sao. Đôi mắt tối đen khổng lồ và vô hồn của bà cố Morla làm tê liệt mọi ý nghĩ của gã. Một lúc sau gã lại nghe mụ nói:

- Nhỏ ạ, cháu còn trẻ. Bọn ta già rồi. Khi nào cháu già như bọn ta thì cháu sẽ thấy chẳng có gì khác hơn sự phiền muộn. Cháu nghĩ mà xem. Tại sao chúng ta - cháu, ta, Nữ-thiếu-hoàng, tất cả, tất cả - lại không chết? Tất cả chỉ là giả, chỉ là một trò chơi trong cõi Hư Không. Như nhau cả thôi. Cháu đi đi, để bọn ta yên.

Atréju hết sức chống lại sự tê liệt gây ra từ đôi mắt mụ.

- Cụ biết nhiều thế, gã nói, thì cụ cũng phải biết tật bệnh của Nữ-thiếu-hoàng do đâu mà ra và có thuốc chữa không chứ?

- Bọn ta biết chứ, mụ nhỉ, bọn ta biết chứ, mụ Morla phì phò, nhưng có cứu được Nữ-thiếu-hoàng không thì cũng vậy thôi. Bởi vậy bọn ta nói ra làm gì?

- Nếu cụ thật không quan tâm, Atréju khẩn khoản, thì cụ cho cháu biết có sao đâu.

- Bọn ta nói được chứ, mụ nhỉ?, Morla lúng búng, nhưng bọn ta không thích.

- Vậy là, Atréju kêu to, không phải cụ không thật sự quan tâm! Vậy là cụ không tin chính điều mình nói!

Yên lặng một lúc lâu rồi Atréju nghe có tiếng ợ ùng ục. Nhất định đó phải là một kiểu cười, nếu như bà cố Morla còn biết cười là gì. Rồi mụ đáp:

- Giỏi, xem kìa, thằng bé giỏi. Lâu lắm rồi bọn ta không còn được vui đùa nhiều thế, phải không mụ? Xem này. Thật tình bọn ta cho cháu biết cũng được thôi. Đâu có khác gì. Bọn ta nói cho nó, mụ nhé?

Lại một lúc yên lặng. Atréju căng thẳng chờ câu trả lời của mụ Morla, chứ không hỏi sợ gián đoạn luồng tư tưởng chậm chạp và rầu rĩ của mụ. Cuối cùng mụ nói tiếp:

- Cháu mới sống chưa được bao lâu, nhỏ ạ. Bọn ta sống lâu rồi. Quá lâu. Nhưng chúng ta đều sống trong thời gian. Cháu ít. Bọn ta nhiều. Nữ-thiếu-hoàng còn sống trước cả ta nữa cơ. Nhưng bà không già. Bà luôn luôn trẻ. Sự hiện hữu của Nữ-thiếu-hoàng không đo bằng thời gian mà bằng tên của bà. Bà cần một cái tên mới, bà thường xuyên cần một tên mới. Cháu có biết tên Nữ-thiếu-hoàng không, nhỏ?

- Không, Atréju thú nhận, cháu chưa từng nghe.

- Cũng phải thôi, mụ Morla đáp, ngay bọn ta cũng không nhớ nữa là. Bà có nhiều tên lắm. Nhưng quên hết cả rồi. Không có tên thì bà không sống nổi. Nữ-thiếu-hoàng chỉ cần một tên mới là sẽ bình phục. Nhưng bà bình phục hay không chẳng quan hệ gì đến ta.

Mụ khép đôi mắt to như hồ nước rồi từ từ rụt đầu lại.

- Khoan! Atréju gọi. Nữ-thiếu-hoàng lấy tên từ đâu? Ai có thể đặt tên cho bà? Cháu tìm tên ấy ở chỗ nào?

- Không ai trong chúng ta, gã nghe tiếng mụ Morla khùng khục, không sinh linh nào trong vương quốc Tưởng Tượng có thể đặt cho bà tên mới. Thành ra vô ích hết. Đừng buồn cháu ạ. Tất cả đều không quan trọng,

- Ai? Atréju tức giận hét lên. Ai có thể đặt tên cho Nữ-thiếu-hoàng để cứu bà và cứu tất cả chúng ta?

- Đừng ồn lên thế! Mụ Morla nói. Đi đi và để bọn ta yên. Bọn ta cũng không biết ai làm được chuyện này.

- Nếu cụ không biết, Atréju hét lớn hơn nữa, thì ai có thể biết?

Mụ Morla lại mở mắt.

- Nếu mày không đeo "Hào quang", mụ phì phò, thì bọn ta sẽ ăn thịt mày để được yên thân.

- Ai? Atréju bướng bỉnh. Cụ nói cho cháu người nào biết, rồi cháu sẽ để cụ được yên mãi mãi!

- Đành vậy, mụ đáp, có thể là Uyulala ở Đền Tiên tri phía Nam. Có lẽ Uyulala biết đấy. Việc này chẳng liên quan gì đến bọn ta.

- Cháu tới đó bằng cách nào?

- Mày không tới đó nổi đâu, nhỏ ạ. Mày đi một vạn ngày cũng không tới. Đời mày quá ngắn ngủi. Mày sẽ chết trước khi tới nơi. Xa lắm. Tận dưới miền Nam cơ. Quá xa. Thành ra tất cả đều vô ích. Bọn ta đã nói ngay từ đầu rồi, phải thế không, mụ? Thôi bỏ chuyện đó đi, nhỏ ạ. Nhất là hãy để bọn ta yên!

Nói xong mụ dứt khoát nhắm đôi mắt vô hồn và rụt đầu vào hang. Atréju biết rằng sẽ không hỏi mụ thêm gì được nữa.

Cùng giờ ấy, cái bóng cô đặc từ bóng đêm âm u của cánh đồng hoang đã tìm ra dấu vết Atréju và nó đang trên đường đi tới vùng Đầm-lầy-phiền-muộn. Không gì và không ai trong vương quốc Tưởng Tượng có thể làm nó đi chệch khỏi dấu vết này.

Bastian đưa tay chống cằm, trầm ngâm nhìn mông lung.

"Không sinh linh nào trong vương quốc Tưởng Tượng có thể cho Nữ-thiếu-hoàng một tên mới thì thật kỳ lạ."

Nếu chỉ cần nghĩ ra một cái tên mới thì nó có thể giúp bà dễ ợt. Nó rất tài mấy chuyện này. Nhưng tiếc thay nó lại không ở vương quốc Tưởng Tượng, nơi những khả năng của nó có thể được cần tới và biết đâu còn đem lại cho nó sự cảm mến và danh tiếng. Mặt khác nó lại rất mừng không ở đó, vì một vùng như những Đầm-lầy-phiền-muộn thì, lạy Chúa, nó thật chẳng dám vào. Lại còn cái bóng ghê gớm đang đuổi theo Atréju - mà gã không biết - nữa chứ! Bastian rất muốn cảnh báo gã, nhưng không được. Thành ra chỉ còn cách hy vọng và đọc tiếp thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện