Chuyện Do Em Quyết Định

Chương 17



Dư Điền Điền quần áo chỉnh tề đứng trong văn phòng sạch sẽ, cô không có tâm trạng quan tâm đến những thứ được sắp xếp vô cùng tinh xảo trên bàn làm việc của người phụ nữ kia, cũng không có hứng đi nhìn hàng đống giấy khen thưởng vinh dự cá nhân hay giấy khen thưởng công tác chi đoàn kia, cô chăm chăm nhìn Trương Giai Tuệ đang ngồi sau bàn làm việc.

Trương Giai Tuệ là lãnh đạo trực tiếp của cô, cũng là y tá trưởng.

Năm nay cô ta đã 35 tuổi, nhưng vì chăm sóc thân thể rất tốt,mặc dù đã sinh hai đứa nhỏ nhưng gương mặt Trương Giai Tuệ vẫn trang điểm rất khéo, nhìn qua cứ như gái chưa tới 30 tuổi.

Chính cô ta cũng không ngờ rằng báo cáo tổng kết năm nay sẽ được trưng bày triển lãm, giờ đây khi đối mặt với chủ nhân chân chính của nó, cũng khó tránh mà có vài phần chột dạ.

Cô ta đẩy đẩy chiếc kính trên mũi, dùng giọng điệu thật dễ nghe nói: “Tiểu Ngư à, xấu hổ quá, kỳ thật tôi…”

Nói tới đây, cô ta do dự.

Sau một lát, cô thở dài, “Xin lỗi, tôi không nên cướp phần thưởng của cô, nhưng hai đứa nhỏ nhà tôi mấy hôm nay cứ la hét đòi đi trượt tuyết. Cô cũng biết đấy thời buổi này nuôi một đứa nhỏ là không dễ dàng đến mức nào, càng khỏi nói tôi phải nuôi tới hai đứa. Thằng anh thì học ở trường Tiểu học quý tộc, con em thì cũng học ở trường mầm non tư nhân, số tiền chi tiêu cho hai đứa nó quả thật khiến tôi không chịu nổi.”

Dư Điền Điền không lên tiếng.

Trương Giai Tuệ trên mặt tràn đầy u buồn nói: “Tôi cũng không muốn làm chuyện thiếu đạo đức lại hèn hạ như vậy, nhưng mấy đứa nhỏ cứ xin xỏ hết lời, tôi là một người mẹ lại không nỡ từ chối nguyện vọng của hai đứa nó, cho nên tôi… cho nên khi tôi thấy báo cáo của cô viết rất xuất sắc như thế đã…”

Cô ta nói rất chân thành, tràn ngập ý muốn xin lỗi.

Dư Điền Điền vẫn không nói gì.

Trương Giai Tuệ nhìn cô, ủ rũ cúi đầu nói: “Nếu cô cảm thấy tức giận trong lòng, có thể đi nói cho lãnh đạo, tôi… cùng lắm thì nói cho mấy đứa nhỏ biết năm nay chúng nó sẽ không đi được, sang năm… haiz, nếu có cơ hội sau này tôi sẽ dẫn chúng nó đi trượt tuyết vậy.”

Cô ta tựa người vào ghế, vẻ mặt chán nản cúi đầu, bởi vì hơi nhíu lông mày, nên rốt cuộc cũng lộ ra một vài nếp nhăn nơi khóe mắt

Dư Điền Điền ngẩng đầu nhìn cô ta, cuối cùng thấp giọng nói: “Thôi được, tôi sẽ không báo cáo với lãnh đạo.”

Trương Giai Tuệ bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui sướng khó có thể tin.

Trước khi Dư Điền Điền rời khỏi phòng làm việc, cô nhìn thẳng mắt của Trương Giai Tuệ chậm rãi nói: “Y tá trưởng, lòng thương hại không phải lần nào cũng đều có tác dụng, cũng không phải là ai cũng đều cho. Cô đánh cắp thành quả lao động của người khác, chỉ cần sửa lại tên là được, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng người ta đã vì thành quả đó, mà đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cùng tập trung bao nhiêu tinh lực.”

Lúc nói giọng nói của cô nhỏ dần.

Thôi đi, nói nhiều cũng vô ích, dù sao báo cáo tổng kết kia bây giờ cũng không phải là của cô nữa.

Dư Điền Điền xoay người rời đi, tâm trạng xuống dốc giống như sắc trời bên ngoài, bầu trời mờ mịt, gió lạnh tùy ý tạt vào người qua đường.

Nhưng cô cũng không nhìn thấy, sau khi cô rời đi, Trương Giai Tuệ bỗng nhiên không tỏ ra dáng vẻ đau lòng đáng thương như trước nữa, ngược lại cô ta nở nụ cười, gọi điện thoại báo tin vui.

“Alo, chồng yêu à, anh đang làm gì vậy? Nói cho anh biết một tin tốt, cuối tháng này được nghỉ năm, em đã nhận được phần thưởng là chuyến du lịch miễn phí tới núi trượt tuyết Tây Lĩnh, chúng ta có thể đưa mấy đứa nhỏ đi trượt tuyết miễn phí tắm suối nước nóng rồi!”

“Làm sao chiếm được? Còn không phải vẫn dùng biện pháp cũ sao, em chỉ động tay một cái, xem báo cáo tổng kết của ai viết tốt nhất! Chỉ là lần này tương đối phiền toái, lại bị cô y tá kia phát hiện. May mà em thông minh, chỉ cần khéo miệng một chút thì…”

Bên ngoài gió đang thổi rất mạnh, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn, che lấp âm thanh vui sướng trong phòng làm việc kia.

***

Mấy ngày nay, tâm trạng Dư Điền Điền rất buồn bực.

Báo cáo tổng kết cuối năm cô cực khổ mới viết được lại trở thành của người khác, buồn cười nhất là rõ ràng người đuối lý không phải là cô, nhưng cô lại bị ép phải thỏa hiệp tiếp nhận sự thật này, rồi âm thầm chịu đựng không thể phát tiết.

Lục Tuệ Mẫn thấy dáng vẻ này của cô mà tức không biết nói sao, “Cậu ra vẻ muốn chết không muốn sống thì có ích gì? Cho cậu mười lá gan cậu cũng không dám tố cáo với lãnh đạo, không phải chỉ cần nói một câu thôi sao? Chỉ cần cậu nói Trương Giai Tuệ ăn cắp báo cáo của cậu, cái danh hiệu khen thưởng kia lập tức sẽ là của cậu.”

Nhưng Dư Điền Điền lại nghĩ tới những lời nói kia của Trương Giai Tuệ.

Cô ta có hai đứa nhỏ, làm mẹ thực không dễ dàng, vừa phải tính toán sinh hoạt phí của cả gia đình, lại vừa phải thực hiện nguyện vọng của mấy đứa nhỏ.

Dư Điền Điền bản thân cô chưa lập gia đình, cũng không hiểu những gian khổ đó, nhưng cô cũng không đành lòng phá vỡ nguyện vọng tốt đẹp của hai đứa nhỏ ấy.

Cô thở dài, chỉ nói một câu: “Thôi đi, cũng không phải chuyện gì lớn.”

Vì thế tại thời điểm ăn cơm dưới cangteen, Trần Thước nhìn thấy cô từ rất xa, anh liền bưng đĩa trần đầy phấn khởi đi tới, “Này, y tá Dư hôm nay lại không gọi chân gà à? Có muốn tôi nhịn đau cắt thịt, nhượng lại chân gà lại cho cô không?”

Dư Điền Điền ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ lặng lẽ thở dài, cô buồn bã bưng đĩa cơm mới ăn được vài miếng rời đi.

Trần Thước đang chờ cô phản công, lại thấy cô lại cứ thế bỏ đi như vậy, anh giật mình.

Giờ tan làm buổi chiều, Dư Điền Điền đang đứng trên hành lang tầng hai đợi Lục Tuệ Mẫn thay quần áo, đúng lúc gặp Trần Thước vừa thay xong blouse trắng đi ra ngoài, vừa nhìn thấy cô đứng tại chỗ đó, anh mở miệng cười.

“Tôi nói này Dư Điền Điền, tại sao hôm nào tôi cũng thấy mặt cô vậy, không phải cô thích tôi rồi, cho nên vẫn lén lút theo dõi tôi, tìm cơ hội xuất hiện trước mặt tôi để tôi cảm thấy quen thuộc với cô đấy chứ?”

Dư Điền Điền liếc anh một cái, cũng không thèm nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài, buồn bã cùng Lục Tuệ Mẫn vừa từ phòng thay đồ ra rời đi.

Đây là tình trạng hai lần ngẫu nhiên anh và cô gặp nhau, còn những lúc khác không cần nói thêm, biểu hiện của Dư Điền Điền vẫn rất bình tĩnh… hoặc có thể nói là vì cô buồn bã đến mức không thèm đấu khẩu với Trần Thước.

Trần Thước tự chuốc lấy nhục, không thể cãi nhau với cô, cả người anh đều cảm thấy rất khó chịu.

Cứ như vậy hai ngày trôi qua, rốt cục anh cũng không nhịn được nữa, lúc đang kiểm tra giường bệnh anh liền gọi Lục Tuệ Mẫn ra ngoài.

Đứng cuối hành lang, anh nhỏ giọng hỏi cô: “Dư Điền Điền làm sao vậy? Tôi thấy gần đây cô ấy hơi khác, miệng lưỡi sắc nhọn đâu sao không thấy nữa?”

Lục Tuệ Mẫn cũng đang rất buồn bực, cô nàng liền đem chuyện y tá trưởng ăn cướp thành quả lao động của Dư Điền Điền kể lại cho anh nghe.

Trần Thước ngạc nhiên, “Cô ấy cứ yếu đuối để cho kẻ khác bắt nạt như vậy, không định ra tay cướp lại sao?”

“Cô ấy thương hại người ta, thấy người ta có hai đứa nhỏ, vì kế sinh nhai mà buồn bã nên đã giơ cao đánh khẽ.” Lục Tuệ Mẫn trợn mắt kể.

Trần Thước cân nhắc nhiều lần, anh vẫn quyết định thời gian nghỉ trưa sẽ lên tầng bốn một chuyến.

Anh hơi mất tự nhiên vừa nghĩ tại sao mình lại xen vào việc của cô, vừa khí thế đầy mình tự nhủ với bản thân: tuy rằng chuyện người khác ăn cướp thành quả lao động của Dư Điền Điền không liên quan tới anh, nhưng trong báo cáo tổng kết kia không chỉ có tâm huyết của một mình Điền Điền, chỉ bằng cái tiêu đề trong báo cáo của cô là do anh đúc kết chân lý mấy năm làm bác sĩ của mình mới có đã đủ lý do để anh quan tâm chưa ?

“Làm nghề y như làm người, từng bước đều phải cẩn thận….”

Đây chính là tâm huyết anh đúc kết ra, Dư Điền Điền buông tay nhường cho người ta, cô đã từng hỏi qua anh có đồng ý hay không chưa?

Nhưng lên tầng bốn anh cũng không thấy bóng dáng Dư Điền Điền đâu.

Trần Thước hỏi mấy bác sĩ y tá của khoa nhi, cuối cùng cũng biết được tung tích của cô: “Y tá Dư sao? Vừa rồi hình như tôi thấy cô ấy lên sân thượng.”

Trần Thước ngẩn ra, anh nhanh chóng vào thang máy lên tầng cao nhất.

Hôm qua trời vừa mưa nên hôm nay cũng không có trời quang mây tạnh, trên nền xi măng sân thượng ướt nhẹp, khắp nơi đều là vũng nước.

Anh đẩy cánh cửa đang khép hờ,liền nhìn thấy Dư Điền Điền đứng đưa lưng về phía anh bên cạnh lan can, giống như cô đang quan sát cả thành phố từ xa vậy. Gió lạnh thổi mạnh rét run cả người, cũng khiến chiếc áo trắng cô đang mặc bị thổi đến mức như cánh cò trắng đang muốn bay lên, ngay cả mái tóc cô cũng tùy ý mà thổi loạn.

Anh đi đến bên cạnh bóng dáng nhìn như rất gầy kia, ho khan hai tiếng.

Dư Điền Điền nghiêng đầu nhìn anh một cái, có chút giật mình, “Bác sĩ Trần? Sao anh lại lên đây?”

Trần Thước bỗng nhiên có chút lúng túng.

Anh mở miệng, sau đó bừng bừng khí thế nói: “Thì sao, sân thượng này được cô bao thầu à, người khác không được lên?”

“Ý tôi không phải như vậy.” Dư Điền Điền liếc anh một cái, không biết anh lấy khí thế lớn như thế từ đâu ra.

Trần Thước hỏi mấy câu rất ngu ngốc, ví dụ như: “Trời lạnh như thế, xương cốt cô mới bị thiêu xong nên mới chạy tới đây đón gió lạnh sao?”

Dư Điền Điền nói: “Tôi không lạnh, nếu anh lạnh, có thể đi xuống trước.”

Trần Thước bị nghẹn, sau đó lại hỏi: “Có phải da cô rất dày không? Rõ ràng mặc ít quần áo như thế, người cũng không cảm thấy lạnh?”

Dư Điền Điền nói: “Có thể, cho nên người da mỏng kia mau mau xuống đi.”

Trần Thước thật sự tức giận rồi.

Tại sao cô gái Dư Điền Điền này một chút đáng yêu cũng không có? Anh nói nhiều như vậy còn mang vẻ chế nhạo, còn cô tại sao không thèm cãi lại anh chút nào?

Y tá Dư không cãi nhau với anh thì không phải y tá Dư đáng yêu!

Anh đứng đó tức giận hồi lâu, thấy Dư Điền Điền không có ý muốn nói chuyện , rốt cuộc anh không nhịn được nói: “Dư Điền Điền có phải bệnh thánh mẫu của cô phát tác rồi? Bị người ta ăn cắp thành quả lao động, cũng không truy cứu coi như thôi đi, còn một mình trốn ở đây ra vẻ giận dỗi là sao?”

Dư Điền Điền sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trần Thước không kiên nhẫn gãi đầu, “Không phải báo cáo tổng kết của cô bị người ta tự ý sửa lại thành tên mình sao? Chuyện đó có gì lớn? Cô tùy tiện đi tới phòng làm việc viện trưởng ngồi xuống, đem mọi chuyện nói ra rõ ràng với ông ta không được sao? Một mình ở đây đắn đo suy nghĩ cũng có ích lợi gì?”

Dư Điền Điền chỉ ngây ngốc nhìn anh, mở miệng rồi lại không thể nói thành lời.

“Đúng, cô thấy nhà người ta rất nghèo, nghèo đến mức không có tiền nuôi nổi đứa nhỏ , còn cô thì có tiền, danh hiệu vinh dự cũng không cần, được xét chức danh cũng không xét, du lịch cũng không đi, lại thích làm từ thiện. Cô cũng không nhìn xem Trương Giai Tuệ mặc cái gì, còn cô mặc cái gì? Túi xách của người ta đều là túi xách hiệu Gucci mấy vạn tệ, còn cô thì sao?” Trần Thước nói đến nước miếng tung bay tứ tung:

“Lần trước tôi thấy cái túi xách cô mang, là của hãng Meters nổi tiếng cách đây mười mấy năm ở Mỹ đúng không? Tự cô thử nói xem bây giờ còn cô gái nào chịu dùng cái túi xách đã hết thời mấy chục năm trước không? Thật đúng là không thể tin được!”

Dư Điền Điền mở to hai mắt nhìn anh, hơn nửa ngày mới nói ra một câu: “… cái túi ấy là của Lục Tuệ Mẫn.”

“…” Trần Thước tức giận muốn ngất đi.

“Cái túi xách kia là của ai có quan trọng không? Tôi đang thảo luận với cô về nhãn hiệu của cái túi xách sao? Tôi muốn hỏi cô tại sao lại suy nghĩ nhiều như vậy, người làm sai cũng không phải cô, cô tỏ ra buồn bã cho ai coi? Tôi chế nhạo cô mà cô cũng không thèm cãi lại, cô có biết mình cứ xuống dốc thế này thật sự muốn nghẹn chết tôi không?”

Trần Thước một mình thở phì phò nói hồi lâu, cuối cùng anh nói: “Nếu cô thật sự tức không chịu nổi, đi, bây giờ tôi dẫn cô tới phòng viện trưởng nói cho rõ ràng!”

Anh nói xong liền muốn kéo tay Dư Điền Điền đi tới phòng viện trưởng.

Dư Điền Điền nhanh chóng giữ chặt tay anh lại, “Không không không, tôi không buồn vì chuyện ấy.”

“Còn dám nói là không có? Cô nói dối thậm chí không thèm chuẩn bị trước sao?” Trần Thước mắt to trừng mắt nhỏ nhìn cô.

Dưới con mắt soi mói của anh Dư Điền Điền chậm rãi đỏ mặt, sau đó đưa tay xoa xoa mũi, “Là sự thật, tôi, chỉ là dì cả của tôi vừa tới… tôi đau bụng, nên không có tinh thần cãi nhau với anh…”

Trần Thước gương mặt cứng đờ, tay cũng thả lỏng ra.

“Cám ơn anh bác sĩ Trần, tôi không nghĩ anh quan tâm tôi đến thế.” Dư Điền Điền chân thành nhìn anh, sau đó nghi ngờ hỏi, “Này, sao mặt anh lại đỏ quá vậy?”

Trần Thước lập tức nhảy ra xa cách cô tám mét, cứ như là bị người khác nắm được đuôi, “Mặt tôi đâu có đỏ? Đỏ cái đầu cô ấy! Sân thượng gió thổi mạnh như vậy, giống như dao chém vào mặt người ta, da mặt tôi mỏng nên gió thổi làm đỏ mặt được chưa? Cô cho rằng mặt ai cũng dày như mặt cô sao? Đồ thần kinh!”

Anh hùng hùng hổ hổ xoay người làm như muốn đi.

Dư Điền Điền bỗng nhiên cười rộ lên, vui vẻ gọi lại anh: “Bác sĩ Trần!”

Trần Thước dừng chân lại, đen mặt quay đầu nhìn cô, “Làm sao?”

Cô cười đến mắt cũng cong lên, “Cám ơn anh.”

“Cám ơn tôi làm gì?” Trần Thước mặt lại đỏ hơn.

“Cám ơn anh đã quan tâm đến tôi, muốn giúp tôi giải quyết vấn đề.” Dư Điền Điền nói.

Trần Thước nhanh chóng phủ định: “Không, là cô suy nghĩ quá nhiều rồi. Nếu không phải trong báo cáo tổng kết kia của cô cũng đúc kết tâm huyết cùng danh ngôn của tôi, thì tôi không thèm quan tâm nó có bị người ta ăn cắp hay không đâu!”

Anh nói rất quyết đoán, nói xong liền nhanh chóng quay đầu bỏ đi, như là mông đang bị đốt cần đi dập lửa vậy.

Dư Điền Điền đứng tại chỗ cười ha ha, cười giống như mọi phiền não đều đã tan biến.

Nhờ có tính kiêu ngạo của anh, đã lập tức kéo cô thoát khỏi cảm xúc tồi tệ mấy ngày nay.

Cô vừa hát vừa rời khỏi sân thượng, vừa nhảy nhót đuổi theo vừa gọi lớn: “Bác sĩ Trần, kỳ thật tâm trạng tôi vẫn không khá lắm, bằng không anh mời tôi ăn chân gà đi?”

Trần Thước hừ lạnh hai tiếng, kiêu ngạo quay đầu lại nhìn cô, “Xem cái trí nhớ giống cún của cô kìa, cô vừa xuống từ sân thượng, nhưng lại quên không mang cái mặt để trên đó về à?”

Thế nhưng Dư Điền Điền cũng không tức giận chút nào.

Cô còn có cảm giác dáng vẻ này của bác sĩ Trần… thật sự rất đáng yêu?

Thang máy dừng lại ở tầng bốn, trong lúc cửa vừa mở ra, Dư Điền Điền bỗng nhiên xoay đầu qua nghiêm túc nhìn Trần Thước, “Khi tôi còn nhỏ, bởi vì cha mẹ toàn tâm toàn ý đắm chìm trong thế giới mĩ thuật và âm nhạc của họ, hai người chưa từng đưa tôi đi du lịch lần nào.”

Trần Thước ngẩn ra, chậm rãi quay đầu lại nhìn cô.

“Từ nhỏ đến giờ nguyện vọng lớn nhất của tôi đó là có thể nhìn một trận tuyết rơi chân chính, đáng tiếc là ở Phương Nam không có tuyết, cha mẹ vì quá bận, nên không thể thực hiện nguyện vọng này của tôi.”

Dư Điền Điền giọng nói rất nhẹ, ánh mắt cũng dịu dàng chớp chớp, “Cho nên tuy rằng tôi rất muốn đoạt lại báo cáo tổng kết kia về, nhưng nhờ nó thì có thể thực hiện được nguyện vọng của hai đứa nhỏ, tôi muốn giúp bọn họ thực hiện điều đó. Tôi hi vọng hai đứa có thể bù đắp tiếc nuối của tôi, được ngắm một trận tuyết rơi thực sự, dù ở Phương Nam cũng có thể nhìn thấy tuyết rơi.”

Vì vậy cô không cần giấy khen vinh dự, không cần có tên trong dánh sách bình xét chức danh, cũng không cần chuyến du lịch miễn phí kia, tất cả những thứ đó giờ đây không còn quan trọng nữa.

Cô cong khóe miệng, đi ra khỏi thang máy đồng thời vẫy tay tạm biệt với Trần Thước, “Được rồi, thánh mẫu y tá Dư đã phụ lòng câu danh ngôn đúc kết tâm huyết của bác sĩ Trần, giờ tôi chỉ chờ lần sau anh sẽ nói vài câu danh ngôn thật chất, sang năm tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, để được có tên trong danh sách báo cáo xuất sắc cuối năm!”

Đúng lúc này, cửa thang máy cũng khép lại.

Kỳ thật, Trần Thước rất ghét môi trường làm việc tại nơi này bởi vì sẽ có lúc bạn phải mềm lòng mà ngậm đắng nuốt cay, ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh.[1]

[1] ‘Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh’ của Lỗ Tấn: thể hiện sự bất đắc dĩ, đồng tình và phẫn nộ của ông với nhân dân Trung Quốc thời kỳ đó.

Danh ngôn đời này của anh, chính là đời này bạn chỉ được sống một lần, hãy làm những việc đừng để bản thân hối hận. Cho nên từ trước đến nay anh thích làm gì sẽ làm, mặc dù việc đó có chút ấu trĩ, có chút tùy hứng.

Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy một khía cạnh khác trong con người Dư Điền Điền ,mặc dù cô để người khác bắt nạt không phản kháng, nhưng đột nhiên lại khiến anh cảm thấy trong lòng mềm mại hơn rất nhiều.

Có đôi khi, nhượng bộ dường như cũng là một đức tính tốt.

Ví dụ như Dư Điền Điền lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện