Chuyên Gia Chữa Trị

Chương 4



Sau khi nộp tiền phạt, cuối cùng hai người cũng đi ra khỏi đồn cảnh sát. Văn Thố vốn là muốn chào hỏi Lục Viễn. Ai ngờ người này vừa nhìn thấy cô, đã chạy biến mất.

Đêm dài đằng đẵng, quang cảnh thành phố hòa cùng bầu trời rộng lớn. Văn Thố nhìn bóng dáng biến mất rất nhanh của Lục Viễn. Chính cô cũng không biết, sau khi Vạn Lý đi, cô vẫn có thể thoải mái như vậy.

Mẹ Văn Thố không thấy Văn Thố về nên không ngủ được. Khi nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, bà đã suy nghĩ rất nhiều điều có thể xảy ra. Thấy con gái đã bình an vô sự, đối với bà mà nói đã là tin tốt nhất rồi.

Bà lái xe đưa Văn Thố về nhà. Màn đêm cũng dần buông xuống. Mặc dù mưa đã tạnh, nhưng đường đi vẫn trơn ướt. Rạng sáng, ngoài đường không có nhiều xe, tốc độ đi xe cũng nhanh hơn,vũng nước trên đường phản chiếu chiếc xe giống như ánh sáng lướt qua.

Không khí trong xe có chút lúng túng, Văn Thố vẫn ngồi ghế sau không phản ứng gì. Mẹ cô sợ cô lại suy nghĩ lung tung, mở radio trên xe, cố gắng thay đổi tâm trạng của cô.

Trong radio vang lên. Phát thanh viên có giọng nói ngọt ngào dễ nghe, thái độ vô cùng nghiêm túc.

Sắp đèn đỏ, mẹ cô vẫn thấy buồn bã, con gái nghe radio đột nhiên nhếch khóe miệng nở nụ cười. Cười một lúc lâu, thậm chí cô cảm thấy hơi xúc động. Sau khi Vạn Lý chết, Văn Thố chỉ cười nụ cười giả tạo, cười khổ, vẻ ngoài đang cười nhưng trong lòng lại không như vậy. Dường như đã quên mất nụ cười thật sự.

"Nghĩ đến chuyện gì vui hả?" Mẹ cô hỏi.

Văn Thố lấy tay chống cằm, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên nói: "Có cái này rất hay, chính là vừa rồi ở đồn cảnh sát đi chung với con có một người bị bắt.
Người như vậy cũng có thể sống tốt được mà bây giờ mấy chương trình radio có trình độ thật là kém."

Mẹ cô nhớ tới người có dáng vóc cao ráo, tướng mạo tuấn tú, nhìn qua phong độ vô cùng trí thức, hai mắt chợt sáng lên: "Cậu con trai kia là ai? Hai đứa quen nhau à? Nghe nói là bác sĩ. Chắc là đang đi học, nhìn rất tri thức."

Văn Thố nhìn mẹ với ánh mắt nhìn thấy người ngoài hành tinh nói: "Con người ngu ngốc như vậy mà mẹ lại nói anh ta nhìn tri thức, mẹ bị đau mắt à?"

Mẹ cô nhăn mày: "Cái con bé này, nói linh tinh, lại nói người ta như vậy."

Văn Thố bĩu môi, đầu dựa vào cửa xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, không yên lòng trả lời: "Con cũng chẳng biết mình thế nào nữa."

Thấy dáng vẻ yên lặng của Văn Thố đã thành thói quen, bà cũng không để trong lòng. Mẹ cô cẩn thận nói: "Hôm nay mẹ rất vui. Rốt cuộc con cũng chịu quen người khác."

Văn Thố quay đầu lại, nhìn được ý vị sâu xa của mẹ: "Con với mẹ có suy nghĩ hoàn toàn khác nhau. Mẹ đừng nằm mơ, cả đời này con sẽ không yêu ai nữa. Chỉ Vạn Lý là đủ rồi."

Mẹ cô trầm mặc, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Cả đời này còn rất dài, sau này làm sao biết được?"

Văn Thố trừng mắt nhìn, yên lặng một hồi, sau đó nghiêm túc nói với mẹ: "Con nhìn thấy mẹ mới nhận ra rằng, thật ra cả đời cũng không quá dài, chỉ đủ yêu một người như vậy mà thôi." Cô mấp máy môi, cổ họng hơi nghẹn lại: "Mẹ, nếu như yêu một người dễ dàng như vậy, tại sao đã nhiều năm rồi, mẹ vẫn chỉ có một người?"

Mẹ cô không nói nên lời.

Về đến nhà, mẹ cô hoàn toàn không nói câu nào nữa. Chỉ yên lặng trở về phòng.

Văn Thố biết là cô đã nói sai, làm tổn thương mẹ.

Văn Tĩnh, mẹ của Văn Thố vốn là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ. Rất nhiều người không thể hiểu được, một người phụ nữ xinh đẹp lại không muốn tái giá, tại sao lại phải tự làm khổ mình như vậy. Theo lời của mẹ mà nói, đó chính là vì làm mẹ thì phải mạnh mẽ.

Năm đó biết tất cả chân tướng sự việc, còn quên mình vì tình yêu sinh ra Văn Thố. Người kia không hề quan tâm đến bà nên ly hôn.

Rõ ràng bà cũng là người bị hại, cuối cùng lại thành người thứ ba.

Khi bà mang thai Văn Thố có mở một thẩm mỹ viện, bán đồ mỹ phẩm, trang điểm, kiếm được không ít. Nhưng lại gặp một người không hề yêu mình, cũng không chấp nhận con gái của chính mình.

Có lẽ ông trời đang trêu đùa số phận của bà, hai mẹ con đều thất bại dưới một chữ "tình".

Từ nhỏ, Văn Thố đã rất khác thường và hiểu chuyện, chưa bao giờ nói tới những chuyện cũ làm tổn thương đến mẹ. Sau ba năm, một lần nữa cô lại nhắc đến những chuyện cũ kia.

Mỗi lần nhắc lại đều đau đớn vô cùng, tỉnh lại thấy mẹ khóc, Văn Thố cảm thấy mệt mỏi.

Rất nhiều việc cô thật sự không muốn đối mặt, nhưng lại không thể không đối mặt với nó.

Tiếng dép kêu loạt xoạt, cô đứng ở cửa phòng mẹ rất lâu. Nhưng cô không có dũng khí để gõ cửa phòng.

Cuối cùng mẹ cô mở cửa phòng ra. Bà nhìn thấy Văn Thố cứ đi qua đi lại.
Mẹ cô vẫn còn xinh đẹp, rạng ngời, nhưng gần đây dường như bà đã già đi rất nhiều.

Văn Thố thấy rất đau lòng, cổ họng nghẹn lại: "Con xin lỗi mẹ."

Bà rơi nước mắt, đưa tay xoa đầu Văn Thố, nét mặt không chút sức sống.

"Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ mẹ đã không còn nghĩ đến người đó nữa. Văn Thố, không phải mẹ vẫn chỉ nghĩ đến con thôi sao? Cho nên con hãy hứa với mẹ, phải sống thật tốt."

Mẹ cô vuốt nhẹ mái tóc của Văn Thố, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương, tha thứ và mong đợi.

Đó chỉ là vẻ mặt rất bình thường của người mẹ, khiến cô cảm thấy lòng mình đau xót.

Mỗi lần Văn Thố làm việc gì đó ích kỷ, cực đoan, tâm tình luôn thấy áy náy.

Đến đêm, Văn Thố cứ lăn qua lăn lại trên giường, không tài nào ngủ được. Sau khi Vạn Lý chết, cô thường ở trong trạng thái này.

Mất ngủ đối với cô mà nói giống như chuyện cơm bữa rất bình thường.

Cô rời giường, chơi máy tính một lát để giết thời gian.

Không biết thế nào, đột nhiên cô gõ vào thanh công cụ tìm kiếm sáu chữ "Lục Viễn đại học Giang Bắc".

Sau vài giây, trang tìm kiếm xuất hiện rất nhiều thông tin có liên quan đến Lục Viễn. Phần lớn là trang web học tập và các bài báo.

"Đúng là đồ mọt sách!" Văn Thố nói thầm.

Tiện tay mở ra một bài luận văn anh viết. Văn Thố rất kiên nhẫn, cứ đọc từ trên xuống.

Văn Thố nghĩ, có lẽ cô cảm thấy có chút nhàm chán, mới có thể đi đọc bài luận văn nhạt nhẽo mà vẫn còn sinh lòng. Cô lấy được số điện thoại của Lục Viễn lúc ở đồn cảnh sát. Gọi cho anh một cú điện thoại.

Điện thoại vừa kết nối được, một câu giới thiệu cũng không có, Văn Thố trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, kiên nhẫn đọc bài luận văn của Lục Viễn : "Theo thống kê, có 30 - 60% tỉ lệ tự sát chưa thành công, 10-14% tự tử không thành công cuối cùng bỏ cuộc, người tự sát không thành công còn nguy hiểm hơn người bình thường gấp 100 lần..." Cô cười cười, hỏi anh: "Những số liệu này anh tự mình đếm sao?"

Nói đến vấn đề trên, Lục Viễn không thoải mái, trả lời: "Người khác nghiên cứu tính toán số liệu, còn tôi chỉ dẫn chứng thôi."

Văn Thố lại hỏi: "Vậy người khác tự mình tính ra sao?"

"Dĩ nhiên, khoa học rất nghiêm túc." Lục Viễn nói xong, dường như thấy không cần thiết, nói thêm một câu. "Nói với cô, cô cũng không hiểu đâu."

Văn Thố cười cười: "Vậy anh có cảm thấy tôi nguy hiểm không?" Một câu có hai ý nghĩa.

Đầu kia im lặng một lát, Văn Thố nghe thấy tiếng hít thở của Lục Viễn, mạnh mẽ mà ôn hòa. Khiến cho người ta thấy yên bình. Cho thấy đó là một người sống rất khỏe mạnh.

Một hồi lâu, Văn Thố nghe thấy đầu kia trả lời hết sức nghiêm túc: "So với cô, con sư tử điên cuồng, vũ khí nguyên tử, bệnh Ebola cũng vẫn còn rất an toàn."

Văn Thố bị anh chọc cười, không nhịn được liền bật cười: "Bác sĩ Lục, nếu muốn chữa khỏi cho một người, không phải chỉ cần chút nghiên cứu và hiểu biết."

Văn Thố dừng lại một chút rồi nói: "Tình cảm của con người, là thứ mềm mại nhất trên thế giới này, rất hay thay đổi, cũng khó nắm lấy nhất, ngoài để tâm, không có cách nào có thể biết được."

"..."

Cúp điện thoại, Lục Viễn buồn bực uống cạn một cốc bia. Sau đó ăn một vài que thịt xiên nướng.

Tần Tiền cũng coi là quên mình bồi quân tử, đã hai giờ sáng rồi. Lục Viễn tự nhiên nổi hứng, nhất định đòi ăn đồ nướng, hai người đi tìm một vài quán ven đường, rốt cuộc tìm được một quán ăn.

"Điện thoại của ai vậy?" Tần Tiền hỏi.

"Còn có thể là ai đây?" Lục Viễn liếc mắt: "Đại tiểu thư Văn."

Anh vừa uống bia, vừa nghĩ đến việc mình bị phạt: "Thật không nghĩ rằng ngồi xe cảnh sát một lần lại như vậy. Coi như là kinh nghiệm quý báu. Dù thế nào thì đời này tớ cũng không nghĩ rằng mình sẽ biết một cô gái từng trải nhiều chuyện như vậy."

Tần Tiền nhìn anh, trong ánh mắt thể hiện sự cảm thông: "Người anh em, đừng nản chí, dù sao bây giờ nói gì đi nữa cũng đã muộn, cậu hãy nhận đi." Tần Tiền đưa cho Lục Viễn một miếng khoai tây, rồi nói: "Xem ra cậu cũng thật thảm hại, không nghĩ rằng cô gái này có miệng lưỡi sắc sảo như vậy."

Lục Viễn và Tần Tiền khi làm việc cũng xem như là có hợp tác với nhau, Tần Tiền phụ trách rất nhiều khu nhà cao tầng, không biết là ma xui quỷ khiến thế nào, luôn có người nhảy lầu tự vẫn, sau đó Lục Viễn trở thành "Chuyên gia chữa trị" trên mạng, Tần Tiền luôn coi anh là "chuyên gia đàm phán", mỗi lần gặp phải những chuyện bế tắc, Tần Tiền luôn gọi Lục Viễn cùng với gia đình người định tự sát đến để nói chuyện. Không biết có phải là Lục Viễn thực sự may mắn, mỗi lần anh tới đều rất thành công.

Đối với lần này, Lục Viễn giải thích: "Thật ra thì một người ngồi mấy giờ, rất nhiều người đến sau đều nghĩ thông suốt rồi, xác định là bị người ta dẫn đường. Nếu thật sự muốn chết, vừa đi lên mười mấy giây liền nhảy ngay, vẫn còn ngồi một lúc, điều đó đã nói lên có điểm không nỡ."

....

Chính là bởi vì nguyên nhân này, Tần Tiến mới có thể giới thiệu người cho Lục Viễn, mà Lục Viễn cũng nghe Tần Tiền giới thiệu. Hai người đều theo như nhu cầu. Nếu không hợp tác, lần này Lục Viễn sẽ không thảm hại như vậy.

"Tớ nghĩ cô ấy xinh đẹp như vậy, làm sao có thể dành cho tớ chữa trị được."

Lục Viễn cực kỳ hối hận, không ngừng đấm ngực liên tục.

Tần Tiền cười thầm: "Không phải cô gái định tự tử này gây phiền toái cho chúng ta sao? Cậu cũng biết, chúng ta vừa xảy ra chuyện như vậy là do cô ta."

Nhớ tới chuyện công tác, Tần Tiền liền thở ngắn thở dài: "Tớ không thể hiểu nổi, sống cho thật tốt, tại sao lại cứ muốn tự sát. Làm cảnh sát cứ phải đi theo phía sau, cảnh sát chúng ta là trừ bạo an dân, phải trông nom những chuyện xấu này, hoàn toàn là lãng phí cảnh lực, những người này chính là nhàn quá hóa sợ, cái gì là chứng uất ức, nếu tôi nói, tốt nhất là nên có biện pháp trị liệu thần kinh cho họ."

Nói tới chuyên môn, Lục Viễn rất nghiêm túc: "Tự sát có thể mang tính chất của bệnh tâm thần nhưng không phải bệnh thần kinh. Chứng uất ức chủ yếu là chướng ngại về tinh thần. Kết quả nghiên cứu cho thấy, người bệnh mắc chứng uất ức bị tổn hại chức năng vùng vỏ não trước trán, hơn nữa quan trọng là đối với tổn hại nhận thức chức năng sẽ làm cho người bệnh bị phụ thuộc nhiều hơn. Dễ sinh ra hành động tự sát."

Vừa nghe lời nói của Lục Viễn, Tần Tiền vội ngăn cản. "Được rồi được rồi, cái gì mà tổn hại não chứ, tôi phải đi ăn gà hấp lá sen đây."

"Là chức năng của vùng vỏ não trước trán."

"Đi trước đã rồi chuyện đó nói sau đi."

"...." Đột nhiên Lục Viễn nhớ tới lời nói vừa rồi trong điện thoại của Văn Thố.
Muốn chữa khỏi bệnh cho một người cần phải có tâm. Phải làm thế nào đây? Anh nghiêm túc nghiên cứu, đích thân tự mình đi trao đổi, phân tích từng trường hợp một, giúp người khác vượt qua được chướng ngại về tâm lý, làm sao lại không có tâm đây? Chẳng lẽ mỗi lần chữa trị cho một người thì phải yêu đương với người ta sao? Lục Viễn khinh thường bĩu môi.

Cô nói như vậy, là tình yêu chứ không phải là tâm lý học.

Tần Tiền uống một ngụm bia, đột nhiên hỏi: "Vậy cậu nói xem ý của Văn Thố là thế nào? Tôi thấy cô ấy đâu có mắc chứng bệnh uất ức đâu? Mỗi ngày đều đùa giỡn với chúng ta, xem ra còn vui vẻ hơn. Sao lại nhất định làm như vậy với chính mình? Cậu không biết a, sau khi bạn trai cô ấy qua đời, cô ấy đã nhảy ra khỏi cửa sổ, nhảy lầu, xả hơi ga, uống thuốc ngủ, rồi thuốc chuột, nuốt cả kim loại, cứa cổ tay bốn lần, nói tới nói lui cũng phải mười ba lần rồi, cũng do mạng lớn, thế nào cũng không chết được, đều được mọi người cứu kịp."

Lục Viễn cầm chai rượu, nhíu mày nghe Tần Tiền nói xong, lâu sau mới nói:

"Tôi rất tò mò, người như cô ấy mà cũng có bạn trai." Lục Viễn tặc lưỡi: "Không trách được người kia chết sớm như vậy, ai mà có thể sống lâu được a? Cậu nói xem, là đàn ông, phải gây ra bao nhiêu tội lỗi, mới có thể yêu được một người con gái như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện