Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 9: C9: C9



Chương 9

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Bên cạnh Liên Diệc, Cơ Thập Nhất trầm tĩnh ngồi ở đó, đích thân họa nên một bức tranh, yên tĩnh thoải mái.

Lại nhìn sang Diệp Minh, không rõ anh ta đã đi vào cõi thần tiên từ khi nảo khi nào mất rồi.

Liên Diệc ho nhẹ một tiếng, nói: “Chúng tôi vừa nhận được tin tức, Diệp Minh, bố cậu đã qua đời do ngã từ trên lầu cao xuống đất.”

Diệp Minh đột nhiên ngẩng đầu, vô thức lên tiếng: “Không thể như vậy được! Trước lúc mấy người đến tôi còn nói chuyện điện thoại với ông ấy mà!”

Nói xong, anh ta không quan tâm đến mình miệng vết thương trên người mình còn đang rỉ máu, vội vã lấy di động, gọi điện cho bố. Tuy nhiên, đầu bên kia mãi không có người bắt máy, anh ta vẫn không hề bỏ cuộc, tiếp tục gọi lần thứ hai, nhưng kết quả vẫn như cũ.

“Trước mắt thì đây là chuyện ngoài ý muốn, tự sát hay bị sát hại còn chưa rõ ràng, Diệp Minh, cậu ở lại nơi này dưỡng thương đi.” Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Liên Diệc đã sẵn có mầm mống nghi ngờ rằng, ông ấy bị sát hại.

Trước khi rời đi, ánh mắt của Liên Diệc đảo qua người Cơ Thập Nhất, sau đó mới nhanh chóng rời đi.

Diệp Minh vẫn đang tiếp tục gọi điện thoại, Cơ Thập Nhất không đành lòng quấy rầy, lặng lẽ đẩy cửa đi ra, vừa quay đầu lại thì lập tức sửng sốt.

Liên Diệc nghiêng người dựa vào tường, bộ đồng phục cảnh sát càng tôn lên ngũ quan tuấn tú, đôi chân dài bắt chéo, mấy cô y tá đi qua đi lại ngang ấy không cách nào rời mắt được, sắc mặt ửng hồng, khe khẽz thảo luận với người bên cạnh.

Thấy cô đi ra, Liên Diệc chạy hai ba bước tới gần, cau mày, đè thấp giọng hỏi: “Cô Cơ, tôi muốn biết con quạ đen kia ám chỉ điều gì?”

Cơ Thập Nhất do dự một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: “Trên thực tế, mơ thấy quạ đen thường là điềm lành, nhưng thuộc tính của quạ đen là ồn ào, họa từ miệng mà ra.”

Liên Diệc lập tức hiểu ý cô.

Giọng nói của Cơ Thập Nhất không quá rõ ràng trên hành lang trống trải: “… Nếu Diệp Minh không nhìn lầm, quạ đen bị xé thành từng mảnh, đều do con quái vật kia tạo ra…”

“Vậy nên, bố của Diệp Minh đã từng chứng kiến một vụ giết người chặt xác.” Anh ta tiếp lời.

Liên Diệc cũng hồi tưởng lại cảnh tượng Diệp Minh miêu tả, suy ngẫm một lát rồi sau đó khẽ gật đầu với cô, nhanh chóng rời khỏi hành lang.

Cơ Thập Nhất đột nhiên gọi anh ta lại: “Cảnh sát Liên, tôi có thể đến đó xem được không?”


“Cô đi làm gì?” Liên Diệc quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô, anh ta nói, “Đi theo tôi.”

Cơ Thập Nhất nở nụ cười, gật đầu đảm bảo.



Vụ án rơi từ tầng cao của tòa nhà ở trên đường Thanh Hà gây xôn xao dư luận, nguyên nhân bởi vì nơi người chết ngã xuống chính là khách sạn Đình Loan nổi tiếng khắp cả thủ đô.

Khi Liên Diệc và Cơ Thập Nhất tới hiện trường, pháp y đang kiểm tra, quần chúng đứng xem đông nghịt.

“Tôi còn tưởng trên tầng có người vứt rác xuống cơ, không ngờ là con người!”

“Nhiều máu quá đi, thật đáng sợ.”

“Ông ấy tự mình nhảy lầu sao? Lần này khách sạn Đình Loan thật sự toang rồi!”

Ở bên ngoài dây phân cách, quần chúng vây kín hết vòng này đến vòng khác, nhỏ giọng thảo luận với người bên cạnh.

Khách sạn Đình Loan là sản nghiệp nổi tiếng của công ty Chấn Hoa, tổng cộng có hai mươi tám tầng lầu, đứng bên dưới thì không thể nhìn thấy tình hình trên đỉnh của tòa nhà.

Liên Diệc ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, trên người Diệp Kiến Hưởng không có vết thương rõ ràng nào khác, vết thương lớn nhất chính là xuất huyết do va đập ở sau đầu.

Đương nhiên, nó có phải vết thương trí mạng hay không, vẫn phải chờ kết quả điều tra.

Cơ Thập Nhất chậm hơn anh ta một bước, bị chặn lại ở bên ngoài, “Bây giờ không thể tiến vào nơi này, mời cô lùi ra ngoài dây phân cách.”

Vừa dứt lời, giọng nói của Liên Diệc từ phía trước truyền tới: “Để cô ấy tiến vào.”

Cơ Thập Nhất cẩn thận đi vòng qua bên cạnh, vừa lắng nghe cuộc đối thoại giữa bọn họ, vừa liên hệ với cảnh tượng trong giấc mơ.

Một cảnh sát nhỏ tiến lên báo cáo: “Người chết tên Diệp Kiến Hưởng, nam, bốn mươi lăm tuổi, người địa phương, mở một siêu thị trên đường Tam Hiếu Khẩu, nguyên nhân tử vong là rơi từ trên cao xuống đất, theo lời khai của những người qua đường nhìn thấy, người chết rơi khỏi tòa nhà vào khoảng 10 giờ 30 phút, bước đầu dự đoán thời gian tử vong trong vòng một giờ, tình huống cụ thể còn phải đợi kết quả phân tích.”

“Camera theo dõi thì sao?”

“Quản lý khách sạn đang chuẩn bị, chúng ta đã cho người đi lấy.”

Pháp y đưa thi thể vào túi, đang chuẩn bị kéo khóa thì bị người phía sau lao tới xô đẩy, thiếu chút nữa là ngã ngồi trên mặt đất, trong miệng rủa thầm một tiếng.


Diệp Minh lao tới với tốc độ quá nhanh, mấy người phía sau không kịp ngăn cản.

“Đội trưởng Liên, cậu ta ——”

Liên Diệc phất tay, nói: “Phạm Dương, giữ chặt cậu ta lại.”

Hiển nhiên là Diệp Minh không màng tới miệng vết thương, băng vải quấn quanh bụng thấm đầy máu, sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh, trực tiếp ngã xuống bên cạnh thi thể.

Phạm Dương bước tới đỡ anh ta.

Nhìn thấy bố mình thật sự đã xảy ra chuyện, Diệp Minh gần như không thở nổi.

Rõ ràng mấy tiếng trước ông ấy còn nói chuyện điện thoại với anh ta, khi đó mọi chuyện vẫn còn tốt đẹp biết bao, vậy mà bây giờ đã âm dương cách biệt.

“Phạm Dương, đưa cậu ta về bệnh viện.” Liên Diệc nói, sau đó lại bổ sung: “Tìm hai người tới trông coi, không ai được phép vào thăm.”

Diệp Minh vừa bị thương, Diệp Kiến Hưởng đã ngã từ trên tầng lầu xuống, nói không chừng trong đó vẫn cong có điều gì đó uẩn khúc, đặc biệt là câu nói lúc trước Diệp Minh nghe được, anh ta luôn cảm thấy nó được gửi cho Diệp Kiến Hưởng.

Nhưng vì sao bọn họ không trực tiếp nói với Diệp Kiến Hưởng, mà lựa chọn đi đường vòng tìm tới con của ông?

“Tuân lệnh!” Phạm Dương cũng hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, không màng đến sự giãy giụa của Diệp Minh, để hai cảnh sát mạnh mẽ áp giải anh ta lên xe, đi thẳng về bệnh viện.

Sau khi pháp y đưa thi thể rời đi, Liên Diệc giơ tay ngăn cản ánh mặt trời, mím môi đánh giá nơi này.

Ngẩng đầu nhìn lên cao, trên đỉnh tòa nhà không có gì cả, anh ta xoay người tiến vào khách sạn.

Người phụ trách của khách sạn Đình Loan sớm đã trích xuất camera.

Vụ rơi từ tầng cao này nếu xử lý không tốt, ắt hẳn danh tiếng của khách sạn sẽ bị ảnh hưởng, hiện tại chỉ hy vọng đó là tự sát, nếu không thì sau này còn ai dám tới ở nữa đây.

“Cảnh sát, đây là đoạn băng ghi hình của ngày hôm nay.” Ông ta vội vàng nhường vị trí.

Từ video giám sát cho thấy, Diệp Kiến Hưởng đến khách sạn lúc 8 giờ 30 phút sáng, ông đi thẳng lên tầng cao nhất.

Bởi vì trên đỉnh tòa nhà chưa lắp đặt camera theo dõi, vậy nên vào thời điểm bấy giờ, nội dung trong khoảng thời gian từ 8 giờ 30 phút cho đến 10 giờ 30 phút không thể làm rõ được.


Nhưng từ biểu hiện của Diệp Kiến Hưởng trong camera theo dõi, không khỏi khiến người ta hoài nghi rằng ông đang cất giữ bí mật nào đó.

Đoạn video giám sát được tua đi tua lại rất nhiều lần, cuối cùng cũng dừng lại tại khoảnh khắc Diệp Kiến Hưởng tiến vào thang máy, ông đi lên từ chiếc thang máy đó, sau đó không còn xuống dưới nữa.

Video giám sát bị tua đi tua lại, hình ảnh không có gì khác thường.

Liên Diệc đột nhiên hỏi: “Người này là ai?”

Lúc mới bắt đầu, trong camera xuất hiện một bóng lưng, sau đó cũng quay được ông ta đi lên lầu, gương mặt vô cùng quen thuộc.

Quản lý đáp: “Đó là giám đốc Phương của khách sạn chúng tôi, hôm nay tới thị sát.”

Liên Diệc gật đầu, nhớ ra ông ta là ai.

Phương Chấn Hoa – người đại diện ưu tú của công ty Chấn Hoa, thường xuyên xuất hiện trên các bản tin, nằm trong danh sách những người có hoạt động từ thiện nổi bật, danh tiếng cực kỳ tốt.

“Ông ta đi lên tầng cao nhất ư?”

Quản lý đáp: “Chắc là không đâu, khi giám đốc Phương thị sát không thích có người đi theo, ông ấy có phòng riêng trên tầng hai mươi tám, thường sẽ đến trước một ngày, nghỉ ngơi ở nơi này một đêm.”

Từ phòng giám sát đi ra, Liên Diệc nhìn thấy Cơ Thập Nhất đứng ở cạnh cửa cách đó không xa, ánh mắt nặng nề.

“Giấc mơ của Diệp Minh đã chính xác, bố anh ta rơi khỏi tòa nhà.” Cơ Thập Nhất nói, “Từ trên cao rơi xuống.”

Ở trong mộng, quái vật ném sợi dây chuyền từ trên cao xuống đất, chỉ còn nguyên sợi dây. Ở hiện thực, ông ấy rơi khỏi tòa nhà, người chết.

Không sai lệch chút nào.

Liên Diệc nhấm nháp bốn chữ này, ánh mắt nhìn thẳng, “Theo như tôi được biết, cô Cơ mới chỉ tiếp xúc với việc giải mộng được nửa học kỳ, bây giờ đã thành thạo đến mức này rồi sao?”

“Chuyện này không liên quan gì đến anh.” Cơ Thập Nhất ngẩng đầu trả lời.

Ánh mắt không hề nhút nhát, ngược lại còn rực rỡ lấp lánh, mang theo vài phần gian xảo.

Liên Diệc bỗng cười thành mấy tiếng trầm thấp, “Không liên quan đến tôi, nhưng dính líu đến vụ án thì không có gì tốt lành, sau này bớt thể hiện năng lực đi.”

Cơ Thập Nhất không nói chuyện.

Không hiện năng lực thì sao có thể giải mộng, sao có thể có được linh lực, dính líu đến vụ án chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

“Tự trở về hay tôi cho người đưa cô trở về?”

“Tự về.” Cơ Thập Nhất không chút do dự mà đáp lời.


Liên Diệc nhướng mày, nhìn cô bước lên taxi rồi mới quay về khách sạn.



Sau khi trở lại đồn cảnh sát, tài liệu cũng được trình lên.

“Ngoại trừ vết thương ở sau đầu do ngã từ trên cao xuống, và vết thương do ma sát ở các bộ phận khác trên cơ thể, thì không còn vết thương nào nữa, có thể kết luận cú ngã đã khiến nạn nhân tử vong.”

Báo cáo của pháp y được đưa lên, Liên Diệc cẩn thận mở ra đọc từ đầu đến cuối.

Phạm Dương cũng xem báo cáo kết quả điều tra của mình: “Diệp Kiến Hưởng là một người có hoạt động bình thường, em đã hỏi thăm hàng xóm, bọn họ đều nói, khoảng một tuần trước có một người phụ nữ tới tìm ông ấy, kể từ sau hôm đó, camera trong siêu thị cho thấy Diệp Kiến Hưởng thường hay thất thần, ngay cả lúc thu tiền cũng lơ đễnh.”

Phạm Dương cao giọng: “Em đã tìm ra người phụ nữ kia từ camera của siêu thị, đội trưởng Liên, anh đoán xem người đó là ai?”

Liên Diệc nhíu mày đáp lời: “Tôi không rảnh chơi trò giải đố với cậu.”

Phạm Dương gãi đầu nói: “Người phụ nữ đó là mẹ của Vương San San – nạn nhân trong vụ án chặt xác của mười năm trước!”

Đôi mắt đang khép hờ của Liên Diệc bỗng mở to, bàn tay dừng lại trên trang giấy.

Vụ án Vương San San bị chặt xác chưa được giải quyết, treo án suốt mười năm, đến nay vẫn chưa phá được.

Hung thủ của vụ án này nổi tiếng tàn nhẫn, hơn nữa, cũng bởi vì kỹ thuật của thời điểm đó không phát triển như hiện tại, camera theo dõi chưa thông dụng, nên đến nay vẫn không tìm được hung thủ, hầu hết mỗi một cơ quan cảnh sát đều thiết lập hồ sơ.

Đến nay thì đồn cảnh sát khu Uyển Tân vẫn còn treo thông báo trao thưởng cho người tìm được manh mối.

“Một tuần trước, Dương Tuyết Hoa – mẹ của Vương San San đã bắt đầu xuất hiện ở siêu thị, nhưng Diệp Kiến Hưởng và bà ấy không có sự giao tiếp nào. Hầu như lần nào cũng là Dương Tuyết Hoa chủ động, nhưng bắt đầu từ mấy hôm trước, Diệp Kiến Hưởng đưa Dương Tuyết Hoa vào trong siêu thị, nơi đó không có camera giám sát, nên không điều tra được đã xảy ra chuyện gì.”

“Chẳng lẽ Diệp Kiến Hưởng có liên quan đến vụ án chặt xác của Vương San San?” Phạm Dương vò đầu.

Cuộc nói chuyện trước đó vang vọng bên tai, Liên Diệc đau đầu, chính miệng anh ta nói ra từ chặt xác.

Vừa nói tới chặt xác lại gặp phải đúng vụ án chặt xác?

Anh ta đột nhiên nói: “Tìm người đến bệnh viện trông coi Diệp Minh, không ai được phép vào thăm hỏi.”

Phạm Dương nghe lệnh, ngay khi bước tới cửa lại nghe thấy Liên Diệc bổ sung: “Ngoại trừ Cơ Thập Nhất.”

- -----oOo------

*** 9 ***



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện