Chương 8: Dám cười nhạo đại minh tinh, không muốn sống nữa sao
"Xin lỗi, An Tâm, đứa nhóc này là tôi mang đến, tôi sẽ mắng nó thật nặng." Lâm Cường nghe nói tôi gây họa, sau đó kéo tôi đến trước mặt An Tâm, cúi đầu khom lưng nhận lỗi. Nhìn bộ dạng lấy lòng của Lâm Cường, tôi mới cảm nhận được địa vị của nữ chính.
An Tâm vừa thay trang phục, thoạt nhìn vô cùng buồn cười, trên đầu còn đội kiểu tóc cổ trang, người đã đổi sang sơ mi ngắn tay. Tôi rất muốn chụp ảnh chị đăng lên diễn đàn cho mọi người xem, chắc chắn họ sẽ cười ngặt nghẽo.
"Em biết đàn ghi ta?" An Tâm không đáp lời Lâm Cường, chỉ hỏi tôi một câu như thế.
Tôi và Lâm Cường đều sửng sốt, tôi thật thà gật đầu: "Biết...một chút!"
An Tâm ra hiệu cho trợ lý đưa ghi ta cho tôi, sau đó nói: "Vậy đàn một chút đi!"
Sau lần rắc rối này, tôi có hỏi thăm một chút, hóa ra mỗi lần đóng phim, An Tâm sẽ đem cây đàn ghi ta này đến trường quay. Thế nhưng, chị chưa bao giờ đàn, khi đến quay phim, trợ lý chị sẽ đặt nó ở một góc, đóng xong lại mang đi.
Tôi lên dây, đàn bài "Những bông hoa đó" học từ thầy giáo kia. Khi đàn, tôi nhớ đến cảnh tượng ngày xưa học ghi ta. Lúc ấy, tôi một lòng một dạ chăm chỉ khổ luyện không phải vì để thực hiện ước mơ cho người trước mắt này sao? Đầu óc còn đang thơ thẩn, tay cũng đàn xong.
"Đàn rất hay!" An Tâm vỗ tay hai cái, sau đó xung quanh vang lên một tràng vỗ tay. Hả, gì chứ, từ lúc nào nhiều người xúm lại vậy? Vị phó đạo diễn lúc nãy mắng tôi trêu đùa: "Không ngờ thư ký trường quay của chúng ta lại đa tài như vậy!" người này thật a dua.
Tôi dè dặt trả đàn lại cho An Tâm, chị không nhận, trái lại còn nói: "Tặng em đó."
Chúa ơi, không thể nào, đại minh tinh tặng đàn cho tôi, đây chính là cây đàn chị rất yêu quý, bất ngờ được sủng ái mà lo sợ, tôi có cảm giác như đang nằm mơ.
Nhìn thấy tôi lần thứ hai sững sờ, An Tâm nhàn nhạt thêm một câu, "Đùa với em thôi." sau một ánh mắt, trợ lý đã lấy đàn về.
Hầy, quả nhiên là tôi mơ mộng hão huyền. Nhưng được An Tâm đùa giỡn, bị "lừa" cũng khiến tôi rất hài lòng.
An Tâm thay trang phục xong tất nhiên là về nghỉ ngơi, chị lễ phép tạm biệt mọi người, xoay người rời đi. Không biết có phải do tôi quá nhạy cảm hay không, tôi cảm thấy từ lúc bắt đầu đàn, trong mắt An Tâm có chút cô đơn, buồn bã. Sau này tôi mới biết, không phải mình quá nhạy cảm. Ngay lúc đó, An Tâm chịu rất nhiều áp lực mà một người hâm mộ nhỏ bé như tôi không thể hiểu được, chuyện này liên quan đến công việc, đến chuyện tình cảm.
Nếu như lúc ấy tôi biết, có chết tôi cũng không đụng vào cây ghi ta đó, đúng vậy, chết cũng không đụng vào.
Một ngày nọ, Văn Tử đang ở trong văn phòng máy lạnh điện thoại cho kẻ đang hỗ trợ di chuyển dụng cụ dưới ánh nắng chói chang là tôi, nhắc nhở tôi dù đang ở nơi lạc hậu cũng cần luyện tập patin, đừng quên khai giảng sẽ thi đấu với Đại học T. Nói về patin, lúc trước Văn Tử sống chết bắt tôi tham gia cùng cậu ấy. Trải qua thời gian huấn luyện, kỹ thuật của Văn Tử vẫn tàm tạm, còn tôi bất ngờ trở thành thành viên chủ lực trong đội. Cộng với chuyện Vương Cáp Cáp, Văn Tử giận bản thân vì sao cứ giúp người khác "làm việc thiện". Nhưng Văn Tử rất tốt, giận thì giận nhưng suốt ngày trước mặt các sinh viên khác luôn tâng bốc kỹ thuật patin của tôi cao siêu cỡ nào, giống như tôi do một tay cậu ấy bồi dưỡng. Được rồi, để không phụ lòng Văn Tử, tôi chỉ có thể nhờ cậu đưa giày patin cho Lâm Cường mang đến giúp tôi.
Sau ngày đó, sáu giờ sáng, tôi đã thức dậy, mang giày patin vào, tìm một chỗ đất trồng gần phim trường, đầu tiên khởi động làm nóng cơ thể một chút. Đang luyện tập hăng say, đột nhiên nghe một giọng nói trong trẻo từ phía sau truyền đến, "Em đúng là rất đa tài!". Không cần quay đầu lại, tôi đã biết chủ nhân giọng nói này là ai. Vì vậy, đáy lòng run lên, sảy chân, "ối", ngã sấp xuống.
"Em không sao chứ" An Tâm chạy đến nâng tôi dậy, thấy chị không cười nhạo, trong lòng tôi nghĩ An Tâm thật tốt bụng quá (tôi lại mê muội rồi). Hơn nữa, đây là lần thứ hai chúng tôi tiếp xúc thân mật.
Sau khi đứng lên, tôi mới nhìn kỹ, An Tâm mặc một bộ đồ thể dục màu hồng nhạt, tóc buộc thành đuôi ngựa, dây cột tóc cũng là hình Hello Kitty. Khuôn mặt chưa son phấn, phía dưới là chiếc mũi xinh đẹp, đôi môi hồng tự nhiên toát lên sự quyến rũ...Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên tôi thấy An Tâm hoàn toàn không trang điểm, trong lòng mừng như điên. "Hóa ra chị không trang điểm..."
"Không trang điểm thì sao?" An Tâm sốt ruột hỏi, ha ha, quả nhiên phụ nữ đều quan tâm vấn đề này.
"Xinh đẹp lạ thường!" trên mặt tôi ngoại trừ sự chân thành không còn ý gì khác.
An Tâm mỉm cười, thấy thế tôi lại tiến thêm một bước, nói về vấn đề từng được thảo luận trong diễn đàn, "Em nghĩ chị trang điểm nhẹ đẹp hơn trang điểm đậm."
"Thật sao?" khóe miệng An Tâm nhếch càng cao hơn, "Người hâm mộ chị cũng nói như vậy."
Tim tôi đập thình thịch, chị sẽ không nhận ra gì chứ?! Bỗng nhiên tôi không dám nói gì thêm.
An Tâm cúi đầu nhìn thoáng qua giày trượt patin của tôi, "Không ngờ em còn có thể trượt băng."
"Xì!" tôi không kiềm được bật cười, "Chị gái à, đây là patin." nói xong tôi lập tức hối hận, không xong rồi, tôi lỡ dùng kiểu đùa giỡn với bạn bè để nói với An Tâm, chị sẽ không hiểu nhầm rằng tôi cười nhạo chị chứ?
Quả nhiên, An Tâm hơi xấu hổ, chết rồi, chết rồi, trong lòng tôi tự trách: Hựu Hữu, mày là đồ ngốc, đồ ngốc, mày nghĩ mày là ai, người ta đại minh tinh gần gũi khách sáo với mày hai câu, mày lại không nhớ mình là ai, mày...
"Bọn trẻ các em hiện nay đều thích chơi cái này sao... Em trượt thêm vài cái cho chị xem đi!" An Tâm đại nhân không chấp tiểu nhân thật khiến tôi muốn rơi nước mắt! Nhưng mà, tôi đã bị chị xếp vào hàng "bọn trẻ" rồi à? Trời đất!
May mắn tôi tập là tư thế Slalom (trượt trên mặt phẳng) thích hợp để biểu diễn, nhưng phần sân này không tốt lắm, tôi cũng không dám thực hiện động tác khó, chỉ đơn giản trượt kết hợp vài lần cross (hai chân chéo nhau, Văn Tử gọi là "bắt chéo chân").
"Ôi chao, em không phải người bình thường!" An Tâm kinh ngạc liên tục hô lên, đến mức có thể dùng từ nhảy cẫng lên để diễn tả. Đại minh tinh của tôi ơi, cuối cùng tôi cũng có thể làm được một chuyện cho chị vui rồi, lòng tôi ngọt như ăn mật.
Một lát sau, đột nhiên An Tâm vỗ trán nói: "Chết, chị quên chạy bộ mất rồi, tạm biệt."
An Tâm xoay người chạy đi, tóc đuôi ngựa đung đưa đằng sau, đường cong duyên dáng chuyển động. Cách đó trăm mét, tôi nhìn bóng lưng An Tâm, khóe miệng bất chợt nhếch lên. Trong vài giây như vậy, tôi cảm thấy tôi và chị không còn là một đại minh tinh trên cao và người hâm mộ nhỏ bé. Chúng tôi chỉ như hai người bình thường.
Từ ngày đó, tôi biết được An Tâm có thói quen chạy bộ. Mỗi buổi sáng, tôi đều trượt patin theo sau chị. Tôi tự nhủ mình thật may mắn có thể dùng patin làm cớ để chị không nghĩ tôi cố tình theo chị.
-----
Lúc này, tôi đang đứng trước cửa phòng An Tâm. Ngày mai có cảnh cần phải điều chỉnh, đạo diễn gọi tôi đem kịch bản đã sửa đến cho An Tâm. An Tâm ở lầu ba, tôi ở lầu bốn. Vì phòng An Tâm gần cầu thang nên tôi không bao giờ đi thang máy, lúc nào cũng đi thang bộ xuống, dừng vài giây tại lầu ba, nhìn cửa phòng An Tâm.
Giờ đây, cuối cùng tôi cũng có lý do chính đáng đứng trước cửa phòng An Tâm. Thế nhưng, tôi bắt đầu hồi hộp. Phòng An Tâm sẽ như thế nào? Chị đang làm gì trong đó? Có khi nào tôi có thể nhìn thấy hình ảnh chị đang quấn khăn tắm không,... Cuối cùng, tôi tự đánh đầu mình để dừng suy nghĩ linh tinh.
Bình luận truyện