Chuyến Hành Trình Cuối Cùng
Chương 12: Chạm trán
[Thành phố cảng Anc Gazetta]
Ngày 8 tháng 10 năm 98RC (Ba ngày cuối cùng)
07:00 am
"Hmmm! Bầu trời trông xấu quá" - Will nói trong khi mở cửa sổ phòng mình.
Bảy giờ sáng nhưng chẳng hề có mặt trời, mây đen kéo đến bao phủ toàn bộ bầu tời thành phố cảng, từng đợt sóng dữ đánh vào mỏm đá cuối con đường dẫn ra cảng nơi những người thương buôn neo tàu, tiếng sóng biển cuồn cuộn đập vào đá phát lên thứ âm thanh quái dị khác hẳn thường ngày, loài mòng biển thường cất tiếng kêu vào sáng sớm hôm nay cũng bặt tăm mất.
*Leng keng*
Cánh cửa mở ra, từng cơn gió lùa vào mang theo âm hưởng hỗn loạn để lộ người đàn ông trong tấm áo choàng đen chậm rãi bước vào, sau cái mũ trùm đó không phải ai xa lạ mà chính là Ainsworth Achiban, người xuất hiện ở quán này hai hôm trước. Không chú ý đến vẻ mặt ngơ ngác của Will, ông ta chọn lấy một bàn gần đó và ngồi xuống. Anh ngay lập tức nhận ra lý do tại sao người đàn ông đó lại đến đây và thận trọng quan sát trong khi cố gắng không làm gì kích động đến ông ta.
“Này Will, có phải chính anh đã sắp xếp cho thằng nhóc đó không? Lẽ ra anh không nên làm thế.” – Người đàn ông nói với giọng đầy đe doạ.
William giật mình, anh quay sang phía Ainsworth (Sao ông ta lại…Mình bỏ sót gì ư!?). Với thái độ dè chừng, anh hỏi: “T-ôi không hiểu cậu đang nói gì cả, Ainsworth. Ai kia chứ?”
Ainsworth vẫn ngồi yên, gã lấy ra một tờ báo từ áo choàng của mình và bắt đầu đọc trong khi tiếp tục nói:
“Thôi nào! Đừng nói dối tôi làm gì, phép thuật nguỵ trang của anh đâu thể qua được mắt tôi, hai hôm trước khi đến đây tôi đã biết ngay kẻ đang đứng cạnh tư tế Farishta chính là kẻ đang bị truy nã, Akari Hiiro.
Nói thẳng ra thì hôm đó nếu không phải có sự xuất hiện của Sue và Lily thì tôi đã phá nát cái quán này để tóm thằng nhóc đó về Tháp rồi. Và hơn nữa tôi biết thừa nếu lúc này mà đại diện của Tháp lại đi gây chuyện ở nơi này thì kiểu gì cũng không tránh được tiếng xấu và tôi cũng không muốn hoàng gia Vahalla hay Giáo hội biết tới chuyện này cho nên… Bây giờ anh có thể giao nó ra trong hoà bình được không?”
“Chờ đã nào, tôi thật sự-“
Không chờ William nói hết câu, Ainsworth để tờ báo xuống bàn và đứng dậy, Airlan có thể thấy rõ trong hai mắt hắn ta ánh lên sát khí cao ngút. Gã nhìn thẳng vào William và nói:
“Tôi không quan tâm lắm đến cuộc sống hiện tại của anh, William hay bất cứ cái tên nào mà anh chọn từ sau khi rời khỏi Hội đồng. Sir William Walford, The Great Demon Slayer. Nhìn lại anh của hiện tại mà xem, người được xem là pháp sư diệt quỷ hùng mạnh nhất lại đi cấu kết với quỷ dữ để rồi bị trục xuất khỏi Tháp, giờ thì là chủ của một quán café mà chẳng ai thèm chú ý đến. William, ngày xưa nếu không phải nhờ tôi và ngài Incal cứu mạng thì giờ anh có thể ở đây để cản đường tôi à? Mau giao nó ra đây đi, và tôi sẽ thương thảo với hội đồng cho anh một cơ hội khác.”
“Ainsworth, tôi biết ơn cậu nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ bán rẻ lương tâm mình vì nó. Akari, cậu ta bị truy nã vì giết bạn bè và các giáo sư ở học viện, điều đó là dối trá tôi cam đoan như vậy, hơn nữa cậu ta không liên quan đến cuộc chiến và cả cuộc thanh trừng 18 năm trước nên phiền cậu trở về thông báo với Tháp rằng để cậu ấy yên. Và tôi sẽ không giao cậu ta ra dù có chuyện gì đi nữa.” – Anh lùi lại một chút để đề phòng Ainsworth.
Không có chút gì tỏ vẽ bất mãn, Ainsworth nhắm mắt lại rồi khẽ thở dài:
“Thứ mà Tháp và tôi quan tâm là [Vương Kiện] trong tay tên nhóc đó, việc tên nhóc bị truy nã thế nào tôi không biết rõ và cũng không mấy quan tâm. Nhưng nếu anh muốn. Tôi có thể lấy danh dự của mình ra để đảm bảo cho sự an toàn của nó.
Sao nào, một cơ hội để vừa có thể trở lại hội đồng vừa bảo vệ được tên nhóc đó, tôi thấy anh đâu có lý do gì để từ chối điều kiện này.”
“Chuyện này….” – William ngập ngừng một chút, anh bắt đầu suy nghĩ, mỉm cười, anh nói: “Tiếc quá nhưng cho phép tôi được nói từ chối vậy.”
“?! Từ chối!? Anh bị lú rồi à William? Cơ hội---” Ngay lập tức Ainsworth nhận ra ý đồ đằng sau nụ cười đó của Will.
“Chết tiệt! Đây là trò lừa, anh cố gắng câu kéo càng nhiều thời gian càng tốt để tên nhóc đó rời khỏi bến cảng đúng không?”
“Cậu nhận ra thì quá trễ rồi! Ngay lúc này Akari đã được các thành viên của tổ chức Aros đưa đi quá nửa biên giới vương quốc rồi”
“Aros!? Không lẽ anh!? Chết tiệt, William. Anh còn định sa ngã đến mức nào kia chứ?”
“Tôi?! Sa ngã?! Kẻ đang trên bờ vực để sa ngã chính là cậu đấy Ainsworth.” – Đôi mắt anh nheo lại.
Lập tức từ trong không trung xuất hiện hai thanh kiếm bằng vàng như lúc anh gặp Kai. Nắm chặt hai thanh kiếm trong tay, anh hướng mũi kiếm về phía Ainsworth. Trong một nhịp thở, lập tức anh cúi người lao về phía đối thủ của mình: “Chuẩn bị chết đi.”
Lẽ dĩ nhiên Ainsworth không phải là một tay mơ chỉ biết đứng yên chịu chết, ngay lúc lưỡi kiếm sắc bén chỉ còn cách cổ gã vài cm. Một cánh cổng dịch chuyển bất ngờ được mở ra và cả hai người đều bị cuốn vào. Trong lúc William còn đang không hiểu chuyện gì thì Ainsworth cười nhẹ rồi quẳng anh xuống một cánh đồng gần đó. Bị dịch chuyển đến một nơi hoàn toàn xa lạ, anh thủ thế để chuẩn bị đối mặt với người được mệnh danh là Thánh Ma Thuật Sư.
Một cánh cổng mở ra và Ainsworth từ từ bước ra từ đó. Từ xung quanh Ainsworth xuất hiện vô số các cánh cổng lớn nhỏ, bên trong là một chiều không gian khác chứa vô số các loại vũ khí từ đá ma pháp đến các dụng cụ pháp thuật.
*Cạnh*
Ghép chuôi của hai thanh kiếm lại với nhau thành một cây cung. William hét lên: “Thức tỉnh đi, Enki!!”.
Cây cung toả ra ánh sáng màu hoàng kim tuyệt đẹp. Như để đáp lại lời của anh, cây cung bắt đầu run lên và phát sáng hơn nữa. Dù nơi đây là đồng bằng vào buổi sáng nhưng chắc chắn một điều ai đi ngang qua nơi này cũng đều có thể thấy được ánh sáng phát ra từ cây cung này.
Xem cuộc thảo luận ấy kết thúc cùng một nụ cười cay đắng, William quay sang nhìn về phía nam, nơi anh cho là thành phố Gazetta đang cư ngụ bắt đầu mờ nhạt hiện lên xa xa.
—Tim anh đập nhanh rõ rệt.
Run rẩy liên hồi vì hào hứng, Will cố gắng hết sức để giữ khoé môi không lộ ra nụ cười đầy hoang dại.
“Không có cách nào khác để giải quyết vấn đề này sao?” - Ainsworth hỏi
Sự run rẩy lẫn nụ cười nhất loạt tan biến. Anh im lặng quay sang nhìn Ainsworth đối diện.
“Không, tôi cho là chẳng có cách nào đâu khi mà cậu đã chọn con đường đó Ainsworth. Quan trọng hơn, Ainsworth. Nếu cậu chết, chắc chắn mọi thứ sẽ trở nên thuận lợi hơn nhiều.”
“Tất nhiên là vậy nhỉ.” – Nghe William bình tĩnh đáp, gã gật đầu đồng ý, liền thở dài “—Dù anh có ý định quyết tử tại chiến trường, nhưng tôi thật không hiểu điều này. Sao anh lại phản bội Tháp, nói đơn giản thì, anh đang ở vị trí chắc chắn không nên có mặt trên chiến trường. Tại sao anh lại phải mạo hiểm mạng sống để chiến đấu?”
Chính bởi từng là bạn bè nên Ainsworth hiểu rõ sức mạnh của Will. Gã biết anh sẽ chẳng chịu gục ngã trước bất cứ ai—dù không biết sẽ thế nào nếu phải đối đầu một pháp sư như gã.
Ainsworth thật sự muốn biết động cơ của Will và nghĩ rằng anh sẽ rút lại quyết định nếu cứ tiếp tục khuyên ngăn. Nhưng nhìn quyết tâm không chùn bước ấy đến phút cuối, gã chẳng thể làm gì khác ngoài hỏi xem tại sao anh lại cư xử một cách liều lĩnh đến vậy.
Will có chút do dự, nhưng tự dằn mình lại, anh trầm lặng trả lời.
“Nếu kế hoạch này chống lại Thánh thần dù chỉ đôi chút, thì tôi hẳn sẽ gục ngã trên chiến trường. Tôi có thể không may tử trận khi chiến đấu với cậu, hoặc có thể mất cảnh giác và chết trong tay lũ Demon, cũng có thể phải vong mạng trong một vụ nổ Phép thuật nào đó.”
Mấy việc kiểu như người tốt dính phải chuyện vô lý để rồi gặp kết cục bi thảm là chuyện quá đỗi bình thường
Nếu phạm sai lầm, anh sẽ đối mặt với cái kết của mình như vậy.
“—Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ đường hoàng chấp nhận cái chết. Thánh thần không thể tha thứ cho tôi. Đó là thứ tôi không thể chống lại. Nhưng nếu—nếu mọi việc suôn sẻ.”
Ainsworth khẽ hoang mang: “William!?”
Không phải do William làm gì cả. Anh chỉ ngừng nụ cười như mọi khi để đối diện đối thủ mình.
Trong đôi mắt anh chẳng mang chút tai ương, điên tiết, tức giận hoặc thù hận nào. Thay vào đó, chúng tĩnh lặng như mặt hồ. Tĩnh lặng đến mức không ai nhìn vào đó lại nghĩ anh chuẩn bị ra chiến trường—anh hoàn toàn bình tĩnh.
“…Thì có nghĩa họ đã chấp thuận hành động của tôi. Tôi sẽ biết được sự đáng giá của việc phản bội ngay cả những thứ không bao giờ nên phản bội.”
William cương quyết.
Anh phản bội Tháp, gia nhập Aros, tiến ra chiến trường để xác nhận liệu mục đích của mình là đúng hay sai. Đối với Ainsworth, điều đó chẳng khác gì liều lĩnh và dại dột.
Nhưng—nhiều khả năng, có gì đó mà anh phải thực hiện. Một sự ám ảnh bất thường gì đấy mà không ai hiểu được.
Đó là một loại nghi thức mà anh nhất định phải tiến hành, để củng cố vững chắc niềm tin.
“—Hmph, thực tình thì tôi chẳng hiểu gì cả. Và chúng có liên quan gì đến tên nhóc đó?”
“Tôi cũng nghĩ cậu sẽ nói như vậy. Còn Akari, tôi phải bảo vệ cậu ta, không phải vì Aros ra lệnh mà vì chính bản thân tôi.” – Anh mỉm cười cay đắng.
Ainsworth hiểu ra vấn đề. Những người khác không hiểu được ý nghĩa của việc tiến ra nơi cái chết nhan nhản như chiến trường, để quyết định rằng điều mình đang làm là đúng hay không. Gã liền tuyên bố:
“Nếu không làm vậy, anh sẽ chẳng thể tiến lên phía trước. Giờ có nói gì cũng vô dụng. Tôi sẽ thuận theo ý anh. Cứ tùy ý chiến đấu cho thoả mãn cái mong ước điên rồ đó của anh đi.
Instant Gate!!”
“Cám ơn!” William đáp.
Anh ghì chặt cây cung Enki. Mục tiêu của anh chỉ cách anh khoảng 30-40m chưa kể hắn đang lơ lửng trên không.
Một cơn cuồng phong ập tới.
Đã tới lúc.
“Với cây cung và bảy mũi tên này. Xin người hãy dẫn lối cho chúng, hỡi Thần Enki vĩ đại.”
Lập tức bầu trời tối sầm lại, một vòng tròn chứa đầy các ký tự cổ đại xuất hiện bao bọc lấy cây cung. Mũi tên bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng tuyệt đẹp.
[Sword of the End, Enki], một thánh tích đã xuất hiện từ những ngày đầu tiên của thế giới.
“Xin thỉnh cầu người tai ương này – Khải Hoàn Thánh Tiễn (ENKI)!”
Mũi tên lao vút đi, xuyên thủng các tầng mây rồi khuất khỏi tầm mắt, chỉ để lại một vệt sáng lung linh phía sau. Đây chính là tín hiệu cho trận chiến – cú bắn đầu tiên.
「Behold! (Nhìn xem!)
The inferno of destruction fills the heavens! (Sự huỷ diệt đến từ thiên đường!)
Come forth! (Đến đây!)
The Surge of Utnapishtim! (Cơn thịnh nộ dâng trào của Utnapishtim!)
This is what it means to destroy the World! (Đã đến giờ phán xét thế giới)˩
________
[Lâu đài Berowlls – Đế chế Glitch]
Ngày 6 tháng 10 năm 98RC (Ba ngày cuối cùng)
07:40 am
“Bên kia đang có bão à? Sao mình không nghe báo cáo về chuyện này nhỉ…” – Oraer đứng bên cạnh một cái mái vòm cổ kính được dựng lên bởi những viên cẩm thạch.
“Kính thưa ngài Chánh tổng đáng kính. Chúng tôi có việc cần trình bày.”
Tám pháp sư vội vã chạy qua đại sảnh, từng người bọn họ đều mang những hình xăm đại diện cho Tháp ở những vị trí khác nhau trên người, ngoài ra còn bộ quần áo màu xám đặc trưng của tháp. Tất cả đều chạy về phía cái mái vòm lớn nơi Oraer đang đứng.
Thắc mắc, Oraer hỏi: “Có chuyện gì mà cả thảy tám ma thuật sư cấp cao lại hớt hả thế?”
Thở dốc, một vị khom người xuống chìa tay dâng lên một bức thư màu đỏ cho Oraer. Ngoài bìa bức thư là hình một con rắn đang cuốn lấy quả địa cầu. Nhận bức thư xong, Oraer thở dài.
Trước khi lui đi, vị ma thuật sư đã giao cho Oraer bức thư nói thêm: “Thưa ngài chánh tổng, ngoài bức thư đó ra thì Armei của vương quốc Arvane đã rút khỏi cuộc họp thay vào đó là vị kiếm sĩ huyền thoại Merrant Gojiro.”
“Ta biết rồi, các anh có thể lui… Mà từ giờ mọi thứ có liên quan đến chìa khoá hay vương miện, thậm chí là cả kẻ đang bị truy nã đều có thể trực tiếp đến thông báo với ta mà không cần thông qua các ma thuật sư phán quan.”
“Chúng tôi hiểu rồi, chào ngài.” – Cả tám người cùng đáp. Nói rồi tất cả bọn họ đều rời đi.
Oraer trở lại với bức thư được gửi cho mình, ông nhìn bức thư một hồi lâu mà vẫn chưa quyết định được là có nên mở nó ra hay không (Sớm không đến, muộn không đến. Tại sao ông ta lại chú ý mà gửi nó đến ngay giờ phút này kia chứ!?).
Cuối cùng, Oraer cũng đành phải mở nó ra, dù biết thế nào cũng có thêm rắc rối…
“Gửi: Chánh tổng pháp sư tối cao Tháp đồng hồ Oraer Collium
Từ: Chủ tịch tối cao Tháp đồng hồ & Hội đồng pháp thuật tân thế giới August Kenos Von Chardea
Dạo gần đây cậu vẫn khoẻ chứ, vẫn vui vẻ cười đùa với đám nít ranh của tháp chứ, Oraer? Chà! Không biết cậu thế nào chứ riêng tôi thì không đâu. Ngay lúc này, ngay khi cậu đang đọc bức thư này thì có khi tôi sắp chết chìm trong mớ rắc rối do chính cậu cùng với đám Chánh tổng ăn hại còn lại gây nên đấy.
Tôi sẽ vào thẳng vấn đề chính luôn vậy……”
Oraer cố gắng nuốt nước bọt và đọc từng dòng trong bức thư, tâm trí ông rung chuyển khi biết tin vị chủ nhân thật sự của Tháp đã biết được tất cả những việc làm mà ông cùng những Chánh tổng dưới quyền che giấu suốt tám năm trời.
Ông sẽ phải làm gì nếu như chuyện này bị phanh phui ra trước ánh sáng, rằng ông chính ông mới là kẻ châm ngòi cho cuộc thảm sát toàn bộ vương triều Ra chứ không phải chúa tể loài rồng?
Run rẩy, ông cố đọc nốt bức thư…
“…. Tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của bất cứ ai trong số các cô cậu vì nếu bây giờ công khai xử án tất cả các Chánh tổng pháp sư thì e rằng Tháp sẽ hứng chịu tổn thất còn nặng hơn. Nhưng để đổi lại sự im lặng của tôi, các cô cậu phải mang về cho tôi một thứ… Có một thành viên của tổ chức Aros đã lộ mặt, gã đang sỡ hữu thứ được gọi là [Sword of the End, Enki]. Đó đồng thời chính là mảnh ghép cuối cùng cho chìa khoá mở cổng địa ngục mà trước đây tôi và cậu đã nói tới. Cướp lấy nó, mang về cho tôi và tôi sẽ xí xoá việc cậu đã làm với vương triều Ra.”
Ngạc nhiên nhưng không kém phần bối rối, Oraer mừng rỡ, ông cười như một gã điên
“Ha Ha Ha Ha!!!!! Con người quả đúng là vẫn không thay đổi, bản tính tham lam ấy… August, cảm ơn ông nhiều lắm ông bạn già, giờ đây ta đã biết chìa khoá cuối cùng ở đâu rồi!!
Người đâu, triệu tập tất cả các Chánh tổng pháp sư đến đây cho ta!!!”
__________
Tại một thành phố nhỏ dưới chân núi Thánh…
Trong một căn nhà nhỏ, ông lão mù loà ngồi trên một cái ghế gỗ trên tay đang cầm một mẩu thư nhỏ bị cháy xém quá nửa, ông cười lớn trong sự ngạc nhiên của hai người bên cạnh.
Garm và Gaim là hai anh em sinh đôi,cả hai đã mất đi gia đình của mình trong một cuộc chạm trán phép thuật nên được August nuôi dưỡng từ bé, ông ta coi cả hai người như con và cả hai cũng xem ông là cha mình. Garm thì cao to lực lưỡng, sức mạnh vượt trội cùng với tài năng điều khiển ma thuật của đất. Gaim thì nhỏ con, cậu không khoẻ như Garm nhưng bù lại cậu có một bộ não tuyệt vời, sỡ hữu ma thuật của tự nhiên.
“Tên Oraer đó, hắn ta chắc chắn sẽ phản bội người, sao người có thể dễ dàng với hắn thế chứ?” – Gaim lên tiếng.
“Con không cần quan tâm chuyện đó Gaim… Giờ thì bầy quạ ở thung lũng đã cất tiếng kêu.
Vậy là thằng nhóc đó đã đến rồi. Garm và Gaim, hai đứa đến đón nó đi.”
Cả hai người cúi đầu rồi nhanh chóng rời khỏi căn nhà. Bỏ lại ông lão ngồi đó mà vẫn tiếp tục cười.
Không lâu sau khi hai người học trò rời khỏi, cánh cửa đột ngột mở ra, bóng dáng một người đàn ông trung niên bước vào, theo sau ông ta là Kai. Ông ta nhìn ông lão mù trước mặt mình rồi bảo Kai lui đi. Miễn cưỡng làm theo lời ông ta, Kai bước ra ngoài tạo nên một vòng tròn kết giới cỡ lớn bao phủ cả căn nhà và khu vườn xung quanh.
Bên trong, August dùng tay biến ra một bàn cờ nhỏ, không chút chần chừ, người đàn ông vừa đến ngồi xuống ngay. Ông ta bắt đầu di chuyển các quân cờ trên bàn và bắt đầu nói: “Sao hả? Chẳng phải tôi đã nói là sẽ giao lại [Vương Kiện] cho ông mà không cần động tay sao? Ngài August”
“Tôi đồng ý với điều đó, Nel. Nhưng ông đã làm sai thoả thuận ban đầu của hai ta và điều đó sẽ khiến William phải trả giá.” – Đáp lại, ông cũng di chuyển một quân.
“Tuỳ ông thôi ông bạn già. Nhưng tôi vẫn thắc mắc, ông định làm gì với [Vương Kiện]? Chắc chắn là không phải giao cho Tứ Đấng rồi phải không.”
“Hà hà… Thứ lỗi nhưng e là tôi không thể nói cho ông biết được Nel. Nhưng tôi sẽ tiết lộ một điều. Nó có liên quan trực tiếp đến con trai của ông đấy.”
“Chà! Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó. Dù sao theo thông tin mà tổ chức Aros đưa cho tôi, thằng con phá gia chi tử của tôi đã dựa vào ông để thành lập một tổ chức với mục tiêu là đối đầu trực tiếp với tôi kia mà. Chiếu tướng!”
“Điều đó thì tôi xin lỗi, nhưng tôi vẫn không nghĩ nó có nhiều bất đồng ý kiến với ông như vậy. Cả hai người nên dành thời gian cho nhau nhiều hơn, biết đâu sẽ giải quyết được vấn đề.” – Ông dùng một quân cờ để đáp lại nước đi của Nel. Vứt quân cờ vừa ăn được sang một bên, ông cười “Đừng nghĩ tôi mù mà được nước vậy chứ!”
“Tâm nhãn của ông vẫn hoạt động tốt nhỉ. Ừ thì tôi công nhận điều ông nói, nhưng mỗi lần tôi có cơ hội gặp nó… Nó đều bỏ đi mà chẳng thèm nhìn lại.”
“Huh!? Thế mà tôi còn tưởng ông mới là người chuyên làm nó thất vọng. Chiếu tướng!” – Ông đẩy quân cờ đến trước mặt Nel.
“Oh! Tôi thua.” – Nel cười, ông phủi tay và cả bàn cờ biến mất thay vào đó là một cuộn giấy, giọng ông đổi từ đùa cợt sang nghiêm túc: “Bỏ qua mấy việc đó, đây là thứ khiến tôi đến đây hôm nay. Ông xem qua thử xem August.”
“Bản danh sách những người được chọn đến cuộc họp? Nó có vấn đề gì sao?”
“Nó không có vấn đề, chỉ là tôi hoàn toàn không tin tưởng vào những người của liên minh Senate, chúng là mối đe doạ cho tân thế giới. Tại sao Tứ Đấng lại cho mời chúng?”
“Vì họ cho là có thể thương lượng với chúng. Đặc biệt là Edgar Wrigth, con quái vật đó cùng với Alter. Mà con trai ông cũng có mặt trong cuộc họp mà nhỉ?” – Ông đáp
Thở dài, Nel đứng dậy, ông vừa định bước ra cửa nhưng August ngăn lại.
“Nghe đây Nel, có một điều nữa mà ông cần phải biết. Tôi đã nghe thấy một lời tiên tri… Chúng là do các vị thần nhắn nhủ.”
Nel khựng lại, ông quay sang nhìn August, thái độ nửa hoài nghi nửa tin tưởng: “Tôi đang nghe đây August.”
“Đứa trẻ đó, kẻ thừa kế của gia tộc Ra danh tiếng sẽ mang đến tai hoạ cho thế giới này. Cánh cổng địa ngục sẽ mở ra một lần nữa và chúa tể loài rồng sẽ trở lại dương gian. Mọi thứ sẽ bị huỷ diệt trong bảy ngày tính từ khi cuộc họp bắt đầu.” – Ông nói bằng một giọng khàn khàn khác với bình thường.
Nel lặng người, ông nheo mắt nhìn bạn mình: “Ông biết tôi không tin những lời tiên tri không có căn cứ mà August. Sao ông chắc lời tiên tri đó là của các vị thần. Nếu không phải thì sao?”
*Rầm* August tức giận đập mạnh xuống bàn.
“Nel… Tôi, ông và cả Stefan đã từng nhìn thấy viễn cảnh cả thế giới ngập trong sự huỷ diệt mà địa ngục mang lại một lần. Và tôi không định để nó diễn ra một lần nữa đâu, dù lời tiên tri đó đúng hay sai, tôi cũng sẽ…” – Ông nổi nóng
“Ông định làm gì? Giết đứa trẻ đó? Sao ông không nghĩ là nếu ông làm thế. Sau đó, cậu ta không chết và chính vì lý do đó nên cậu ta mới muốn huỷ diệt thế giới?”
“Tôi…” – Ông lão khựng lại.
“Hãy bình tĩnh, khi cậu ta đến ông cứ việc lấy [Vương Kiện] đúng như thoả thuận, còn mọi việc sau đó thế nào thì cứ để các vị thần quyết định.”
Nói rồi Nel rời khỏi căn nhà cùng với Kai.
_________
[Thung lũng Gevina – Núi Thánh]
07:40 am
Thung lũng Gevina, ranh giới ngăn cách đất thánh Vatican và ngọn núi thánh. Vốn được hình thành vào những ngày cuối của cuộc chiến với Chúa tể loài rồng. Sau cuộc chiến, nơi đây trở thành một trong năm thánh địa của tân thế giới và là nơi diễn ra các cuộc trao đổi hàng hoá giữa cư dân Núi thánh và Vatican.
Ngay lúc cuộc chiến của William và Ainsworth diễn ra ác liệt. Chiếc xe ngựa chở Akari lao đi với tốc độ không tưởng trên con đường đá đỏ bên cạnh thung lũng nổi tiếng này.
“Hm…….” – Akari mở mắt dậy và điều đầu tiên mà cậu biết là một cơn đau đến thấu xương.
“Oh! Tỉnh rồi à.” – Jiho lên tiếng.
“Ư… Cái quái gì vậy? Đây là đâu!? Cô là… “
“Chào cậu! Tôi tên Jiho, lần trước chúng ta có gặp nhau rồi, không biết cậu còn nhớ không…”
“Tôi nhớ rồi! Cô là người chủ quán trọ trong rừng.“
“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi và cậu có cơ hội trò chuyện trực tiếp nhỉ. Lần trước tại vì Will một mực muốn đưa cậu đến Gazetta nên tôi không có cơ hội nói chuyện với cậu.”
“Nhắc đến Will, anh ta đâu rồi? Cơ mà tôi đang ở đâu thế này?”
“Để tôi giải thích cho cậu. Sau khi cậu và anh ấy gặp Ainsworth ở quán café ở Gazetta, vì để đảm bảo an toàn cho cậu cho nên anh ấy đã trực tiếp nhờ tôi đưa cậu đến Núi Thánh thay vì để cậu tự đi.
Và nói luôn là trong lúc cậu bất tỉnh, chúng ta đã đến vực Gevina, cách ngọn núi khoảng 1 ngày đi bộ nữa.”
“Bất tỉnh!? Tại sao tôi…?! Will, là anh ta… Rốt cuộc thì tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi và đã có chuyện quái gì xảy ra vậy?”
“Đúng vậy! Sau khi gặp Ainsworth, anh ta biết thế nào gã cũng trở lại tìm cậu nên đã làm giả một bức thư của triều đình Vahalla nhằm đuổi Lily đi để tránh xung đột không cần thiết giữa Hội đồng và triều đình. Về Sue thì cô ấy bỗng nhiên nhận được một bức thư từ người quen, đọc nó xong cô ấy bỏ đi không rõ lý do nhưng như vậy cũng khá ổn. Còn cậu thì anh ta chốc cho vài viên thuốc thế là cậu ngủ đến giờ mới tỉnh. Và cậu chỉ mới ngủ có tầm 3 ngày thôi, yên tâm đi.”
“Ba ngày…. Cái quái!? Từ Gazetta đến Núi Thánh ít nhất cũng hơn một tháng. Nếu là phép dịch chuyển thì tôi còn hiểu, đằng này nó đã bị cấm bởi Hội đồng. Làm sao trong ba ngày tôi có thể đến tận đây trong khi phép thuật dịch chuyển bị cấm?”
“Cũng nhờ anh ấy cả đấy, anh ấy đã dùng sức mạnh của bản thân để tạo cổng không gian giữa Gazetta và Vatican. Mà từ Vatican đến Núi thánh thì đâu bao xa.
“Sao anh ta lại cố giúp tôi như vậy? Với anh ta thì tôi chỉ là người xa lạ thôi mà.” - Akari than thở
“…Trước đây, Airlan từng nói với tôi rằng càng nhìn cậu, anh ta càng nhớ đến con trai anh ta, có lẽ đó là lý do anh ta giúp cậu.”
“Anh ta… Jiho, giờ Will đang ở đâu? Nếu giúp tôi như thế thì không khéo anh ấy sẽ trở thành mục tiêu của Tháp mất.”
“Về chuyện đó, cậu cứ nhìn sang phía đông thử xem.”
Akari không hiểu, cậu nghe theo Jiho và xoay người sang… Đập vào mắt cậu là một khung cảnh hoàn toàn khác. Mây đen kéo đến cuồn cuộn lan toả khắp bầu trời phía đông, những cơn cuồng phong, những tia sáng cắt ngang bầu trời.
Khác hẳn với khí trời trong xanh đầy nắng nơi Akari và Jiho đang dừng chân. Thậm chí cả khi đang cách rất xa, Akari hoàn toàn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng sấm chớp đang đánh xuống.
“Chuyện… Chuyện gì đang xảy ra ở đó vậy!?” – Akari bàng hoàng
“Là anh ấy và Ainsworth đang đánh nhau đấy. Nhưng có vẻ như Will đã bị buộc phải dùng đến thứ đó rồi.”
“Thứ đó!? Ý cô là gì vậy?”
“Vũ khí của anh ta… Một Thánh tích từ thời cổ đại.”
“Thánh tích!? Đó là cái gì?”
“Không phải tôi không muốn nói nhưng lúc này cậu không cần để tâm tới những điều đó.
Được rồi, tôi sẽ thả cậu ở đây. Từ đây đến Núi Thánh chỉ cách 1 ngày đi đường. Thứ lỗi vì tôi không thể đưa cậu đến đó được. Vì dù sao tôi cũng là một True Ancestor, nếu đến gần quá e là tôi khó toàn mạng được.”
“Cảm ơn cô! Nếu có thể, nhờ cô cảm ơn Will giúp tôi.”
Jiho gật đầu, cô để Akari bước xuống sau đó quay xe rồi phóng về hướng thủ đô Vatican chứ không hề có ý định đi về phía William. Trong đầu cô bỗng hiện lên ý nghĩ (Nhờ tôi cảm ơn sao? Tôi sẽ làm vậy, nếu như anh ta còn sống trở về.)
Ngày 8 tháng 10 năm 98RC (Ba ngày cuối cùng)
07:00 am
"Hmmm! Bầu trời trông xấu quá" - Will nói trong khi mở cửa sổ phòng mình.
Bảy giờ sáng nhưng chẳng hề có mặt trời, mây đen kéo đến bao phủ toàn bộ bầu tời thành phố cảng, từng đợt sóng dữ đánh vào mỏm đá cuối con đường dẫn ra cảng nơi những người thương buôn neo tàu, tiếng sóng biển cuồn cuộn đập vào đá phát lên thứ âm thanh quái dị khác hẳn thường ngày, loài mòng biển thường cất tiếng kêu vào sáng sớm hôm nay cũng bặt tăm mất.
*Leng keng*
Cánh cửa mở ra, từng cơn gió lùa vào mang theo âm hưởng hỗn loạn để lộ người đàn ông trong tấm áo choàng đen chậm rãi bước vào, sau cái mũ trùm đó không phải ai xa lạ mà chính là Ainsworth Achiban, người xuất hiện ở quán này hai hôm trước. Không chú ý đến vẻ mặt ngơ ngác của Will, ông ta chọn lấy một bàn gần đó và ngồi xuống. Anh ngay lập tức nhận ra lý do tại sao người đàn ông đó lại đến đây và thận trọng quan sát trong khi cố gắng không làm gì kích động đến ông ta.
“Này Will, có phải chính anh đã sắp xếp cho thằng nhóc đó không? Lẽ ra anh không nên làm thế.” – Người đàn ông nói với giọng đầy đe doạ.
William giật mình, anh quay sang phía Ainsworth (Sao ông ta lại…Mình bỏ sót gì ư!?). Với thái độ dè chừng, anh hỏi: “T-ôi không hiểu cậu đang nói gì cả, Ainsworth. Ai kia chứ?”
Ainsworth vẫn ngồi yên, gã lấy ra một tờ báo từ áo choàng của mình và bắt đầu đọc trong khi tiếp tục nói:
“Thôi nào! Đừng nói dối tôi làm gì, phép thuật nguỵ trang của anh đâu thể qua được mắt tôi, hai hôm trước khi đến đây tôi đã biết ngay kẻ đang đứng cạnh tư tế Farishta chính là kẻ đang bị truy nã, Akari Hiiro.
Nói thẳng ra thì hôm đó nếu không phải có sự xuất hiện của Sue và Lily thì tôi đã phá nát cái quán này để tóm thằng nhóc đó về Tháp rồi. Và hơn nữa tôi biết thừa nếu lúc này mà đại diện của Tháp lại đi gây chuyện ở nơi này thì kiểu gì cũng không tránh được tiếng xấu và tôi cũng không muốn hoàng gia Vahalla hay Giáo hội biết tới chuyện này cho nên… Bây giờ anh có thể giao nó ra trong hoà bình được không?”
“Chờ đã nào, tôi thật sự-“
Không chờ William nói hết câu, Ainsworth để tờ báo xuống bàn và đứng dậy, Airlan có thể thấy rõ trong hai mắt hắn ta ánh lên sát khí cao ngút. Gã nhìn thẳng vào William và nói:
“Tôi không quan tâm lắm đến cuộc sống hiện tại của anh, William hay bất cứ cái tên nào mà anh chọn từ sau khi rời khỏi Hội đồng. Sir William Walford, The Great Demon Slayer. Nhìn lại anh của hiện tại mà xem, người được xem là pháp sư diệt quỷ hùng mạnh nhất lại đi cấu kết với quỷ dữ để rồi bị trục xuất khỏi Tháp, giờ thì là chủ của một quán café mà chẳng ai thèm chú ý đến. William, ngày xưa nếu không phải nhờ tôi và ngài Incal cứu mạng thì giờ anh có thể ở đây để cản đường tôi à? Mau giao nó ra đây đi, và tôi sẽ thương thảo với hội đồng cho anh một cơ hội khác.”
“Ainsworth, tôi biết ơn cậu nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ bán rẻ lương tâm mình vì nó. Akari, cậu ta bị truy nã vì giết bạn bè và các giáo sư ở học viện, điều đó là dối trá tôi cam đoan như vậy, hơn nữa cậu ta không liên quan đến cuộc chiến và cả cuộc thanh trừng 18 năm trước nên phiền cậu trở về thông báo với Tháp rằng để cậu ấy yên. Và tôi sẽ không giao cậu ta ra dù có chuyện gì đi nữa.” – Anh lùi lại một chút để đề phòng Ainsworth.
Không có chút gì tỏ vẽ bất mãn, Ainsworth nhắm mắt lại rồi khẽ thở dài:
“Thứ mà Tháp và tôi quan tâm là [Vương Kiện] trong tay tên nhóc đó, việc tên nhóc bị truy nã thế nào tôi không biết rõ và cũng không mấy quan tâm. Nhưng nếu anh muốn. Tôi có thể lấy danh dự của mình ra để đảm bảo cho sự an toàn của nó.
Sao nào, một cơ hội để vừa có thể trở lại hội đồng vừa bảo vệ được tên nhóc đó, tôi thấy anh đâu có lý do gì để từ chối điều kiện này.”
“Chuyện này….” – William ngập ngừng một chút, anh bắt đầu suy nghĩ, mỉm cười, anh nói: “Tiếc quá nhưng cho phép tôi được nói từ chối vậy.”
“?! Từ chối!? Anh bị lú rồi à William? Cơ hội---” Ngay lập tức Ainsworth nhận ra ý đồ đằng sau nụ cười đó của Will.
“Chết tiệt! Đây là trò lừa, anh cố gắng câu kéo càng nhiều thời gian càng tốt để tên nhóc đó rời khỏi bến cảng đúng không?”
“Cậu nhận ra thì quá trễ rồi! Ngay lúc này Akari đã được các thành viên của tổ chức Aros đưa đi quá nửa biên giới vương quốc rồi”
“Aros!? Không lẽ anh!? Chết tiệt, William. Anh còn định sa ngã đến mức nào kia chứ?”
“Tôi?! Sa ngã?! Kẻ đang trên bờ vực để sa ngã chính là cậu đấy Ainsworth.” – Đôi mắt anh nheo lại.
Lập tức từ trong không trung xuất hiện hai thanh kiếm bằng vàng như lúc anh gặp Kai. Nắm chặt hai thanh kiếm trong tay, anh hướng mũi kiếm về phía Ainsworth. Trong một nhịp thở, lập tức anh cúi người lao về phía đối thủ của mình: “Chuẩn bị chết đi.”
Lẽ dĩ nhiên Ainsworth không phải là một tay mơ chỉ biết đứng yên chịu chết, ngay lúc lưỡi kiếm sắc bén chỉ còn cách cổ gã vài cm. Một cánh cổng dịch chuyển bất ngờ được mở ra và cả hai người đều bị cuốn vào. Trong lúc William còn đang không hiểu chuyện gì thì Ainsworth cười nhẹ rồi quẳng anh xuống một cánh đồng gần đó. Bị dịch chuyển đến một nơi hoàn toàn xa lạ, anh thủ thế để chuẩn bị đối mặt với người được mệnh danh là Thánh Ma Thuật Sư.
Một cánh cổng mở ra và Ainsworth từ từ bước ra từ đó. Từ xung quanh Ainsworth xuất hiện vô số các cánh cổng lớn nhỏ, bên trong là một chiều không gian khác chứa vô số các loại vũ khí từ đá ma pháp đến các dụng cụ pháp thuật.
*Cạnh*
Ghép chuôi của hai thanh kiếm lại với nhau thành một cây cung. William hét lên: “Thức tỉnh đi, Enki!!”.
Cây cung toả ra ánh sáng màu hoàng kim tuyệt đẹp. Như để đáp lại lời của anh, cây cung bắt đầu run lên và phát sáng hơn nữa. Dù nơi đây là đồng bằng vào buổi sáng nhưng chắc chắn một điều ai đi ngang qua nơi này cũng đều có thể thấy được ánh sáng phát ra từ cây cung này.
Xem cuộc thảo luận ấy kết thúc cùng một nụ cười cay đắng, William quay sang nhìn về phía nam, nơi anh cho là thành phố Gazetta đang cư ngụ bắt đầu mờ nhạt hiện lên xa xa.
—Tim anh đập nhanh rõ rệt.
Run rẩy liên hồi vì hào hứng, Will cố gắng hết sức để giữ khoé môi không lộ ra nụ cười đầy hoang dại.
“Không có cách nào khác để giải quyết vấn đề này sao?” - Ainsworth hỏi
Sự run rẩy lẫn nụ cười nhất loạt tan biến. Anh im lặng quay sang nhìn Ainsworth đối diện.
“Không, tôi cho là chẳng có cách nào đâu khi mà cậu đã chọn con đường đó Ainsworth. Quan trọng hơn, Ainsworth. Nếu cậu chết, chắc chắn mọi thứ sẽ trở nên thuận lợi hơn nhiều.”
“Tất nhiên là vậy nhỉ.” – Nghe William bình tĩnh đáp, gã gật đầu đồng ý, liền thở dài “—Dù anh có ý định quyết tử tại chiến trường, nhưng tôi thật không hiểu điều này. Sao anh lại phản bội Tháp, nói đơn giản thì, anh đang ở vị trí chắc chắn không nên có mặt trên chiến trường. Tại sao anh lại phải mạo hiểm mạng sống để chiến đấu?”
Chính bởi từng là bạn bè nên Ainsworth hiểu rõ sức mạnh của Will. Gã biết anh sẽ chẳng chịu gục ngã trước bất cứ ai—dù không biết sẽ thế nào nếu phải đối đầu một pháp sư như gã.
Ainsworth thật sự muốn biết động cơ của Will và nghĩ rằng anh sẽ rút lại quyết định nếu cứ tiếp tục khuyên ngăn. Nhưng nhìn quyết tâm không chùn bước ấy đến phút cuối, gã chẳng thể làm gì khác ngoài hỏi xem tại sao anh lại cư xử một cách liều lĩnh đến vậy.
Will có chút do dự, nhưng tự dằn mình lại, anh trầm lặng trả lời.
“Nếu kế hoạch này chống lại Thánh thần dù chỉ đôi chút, thì tôi hẳn sẽ gục ngã trên chiến trường. Tôi có thể không may tử trận khi chiến đấu với cậu, hoặc có thể mất cảnh giác và chết trong tay lũ Demon, cũng có thể phải vong mạng trong một vụ nổ Phép thuật nào đó.”
Mấy việc kiểu như người tốt dính phải chuyện vô lý để rồi gặp kết cục bi thảm là chuyện quá đỗi bình thường
Nếu phạm sai lầm, anh sẽ đối mặt với cái kết của mình như vậy.
“—Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ đường hoàng chấp nhận cái chết. Thánh thần không thể tha thứ cho tôi. Đó là thứ tôi không thể chống lại. Nhưng nếu—nếu mọi việc suôn sẻ.”
Ainsworth khẽ hoang mang: “William!?”
Không phải do William làm gì cả. Anh chỉ ngừng nụ cười như mọi khi để đối diện đối thủ mình.
Trong đôi mắt anh chẳng mang chút tai ương, điên tiết, tức giận hoặc thù hận nào. Thay vào đó, chúng tĩnh lặng như mặt hồ. Tĩnh lặng đến mức không ai nhìn vào đó lại nghĩ anh chuẩn bị ra chiến trường—anh hoàn toàn bình tĩnh.
“…Thì có nghĩa họ đã chấp thuận hành động của tôi. Tôi sẽ biết được sự đáng giá của việc phản bội ngay cả những thứ không bao giờ nên phản bội.”
William cương quyết.
Anh phản bội Tháp, gia nhập Aros, tiến ra chiến trường để xác nhận liệu mục đích của mình là đúng hay sai. Đối với Ainsworth, điều đó chẳng khác gì liều lĩnh và dại dột.
Nhưng—nhiều khả năng, có gì đó mà anh phải thực hiện. Một sự ám ảnh bất thường gì đấy mà không ai hiểu được.
Đó là một loại nghi thức mà anh nhất định phải tiến hành, để củng cố vững chắc niềm tin.
“—Hmph, thực tình thì tôi chẳng hiểu gì cả. Và chúng có liên quan gì đến tên nhóc đó?”
“Tôi cũng nghĩ cậu sẽ nói như vậy. Còn Akari, tôi phải bảo vệ cậu ta, không phải vì Aros ra lệnh mà vì chính bản thân tôi.” – Anh mỉm cười cay đắng.
Ainsworth hiểu ra vấn đề. Những người khác không hiểu được ý nghĩa của việc tiến ra nơi cái chết nhan nhản như chiến trường, để quyết định rằng điều mình đang làm là đúng hay không. Gã liền tuyên bố:
“Nếu không làm vậy, anh sẽ chẳng thể tiến lên phía trước. Giờ có nói gì cũng vô dụng. Tôi sẽ thuận theo ý anh. Cứ tùy ý chiến đấu cho thoả mãn cái mong ước điên rồ đó của anh đi.
Instant Gate!!”
“Cám ơn!” William đáp.
Anh ghì chặt cây cung Enki. Mục tiêu của anh chỉ cách anh khoảng 30-40m chưa kể hắn đang lơ lửng trên không.
Một cơn cuồng phong ập tới.
Đã tới lúc.
“Với cây cung và bảy mũi tên này. Xin người hãy dẫn lối cho chúng, hỡi Thần Enki vĩ đại.”
Lập tức bầu trời tối sầm lại, một vòng tròn chứa đầy các ký tự cổ đại xuất hiện bao bọc lấy cây cung. Mũi tên bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng tuyệt đẹp.
[Sword of the End, Enki], một thánh tích đã xuất hiện từ những ngày đầu tiên của thế giới.
“Xin thỉnh cầu người tai ương này – Khải Hoàn Thánh Tiễn (ENKI)!”
Mũi tên lao vút đi, xuyên thủng các tầng mây rồi khuất khỏi tầm mắt, chỉ để lại một vệt sáng lung linh phía sau. Đây chính là tín hiệu cho trận chiến – cú bắn đầu tiên.
「Behold! (Nhìn xem!)
The inferno of destruction fills the heavens! (Sự huỷ diệt đến từ thiên đường!)
Come forth! (Đến đây!)
The Surge of Utnapishtim! (Cơn thịnh nộ dâng trào của Utnapishtim!)
This is what it means to destroy the World! (Đã đến giờ phán xét thế giới)˩
________
[Lâu đài Berowlls – Đế chế Glitch]
Ngày 6 tháng 10 năm 98RC (Ba ngày cuối cùng)
07:40 am
“Bên kia đang có bão à? Sao mình không nghe báo cáo về chuyện này nhỉ…” – Oraer đứng bên cạnh một cái mái vòm cổ kính được dựng lên bởi những viên cẩm thạch.
“Kính thưa ngài Chánh tổng đáng kính. Chúng tôi có việc cần trình bày.”
Tám pháp sư vội vã chạy qua đại sảnh, từng người bọn họ đều mang những hình xăm đại diện cho Tháp ở những vị trí khác nhau trên người, ngoài ra còn bộ quần áo màu xám đặc trưng của tháp. Tất cả đều chạy về phía cái mái vòm lớn nơi Oraer đang đứng.
Thắc mắc, Oraer hỏi: “Có chuyện gì mà cả thảy tám ma thuật sư cấp cao lại hớt hả thế?”
Thở dốc, một vị khom người xuống chìa tay dâng lên một bức thư màu đỏ cho Oraer. Ngoài bìa bức thư là hình một con rắn đang cuốn lấy quả địa cầu. Nhận bức thư xong, Oraer thở dài.
Trước khi lui đi, vị ma thuật sư đã giao cho Oraer bức thư nói thêm: “Thưa ngài chánh tổng, ngoài bức thư đó ra thì Armei của vương quốc Arvane đã rút khỏi cuộc họp thay vào đó là vị kiếm sĩ huyền thoại Merrant Gojiro.”
“Ta biết rồi, các anh có thể lui… Mà từ giờ mọi thứ có liên quan đến chìa khoá hay vương miện, thậm chí là cả kẻ đang bị truy nã đều có thể trực tiếp đến thông báo với ta mà không cần thông qua các ma thuật sư phán quan.”
“Chúng tôi hiểu rồi, chào ngài.” – Cả tám người cùng đáp. Nói rồi tất cả bọn họ đều rời đi.
Oraer trở lại với bức thư được gửi cho mình, ông nhìn bức thư một hồi lâu mà vẫn chưa quyết định được là có nên mở nó ra hay không (Sớm không đến, muộn không đến. Tại sao ông ta lại chú ý mà gửi nó đến ngay giờ phút này kia chứ!?).
Cuối cùng, Oraer cũng đành phải mở nó ra, dù biết thế nào cũng có thêm rắc rối…
“Gửi: Chánh tổng pháp sư tối cao Tháp đồng hồ Oraer Collium
Từ: Chủ tịch tối cao Tháp đồng hồ & Hội đồng pháp thuật tân thế giới August Kenos Von Chardea
Dạo gần đây cậu vẫn khoẻ chứ, vẫn vui vẻ cười đùa với đám nít ranh của tháp chứ, Oraer? Chà! Không biết cậu thế nào chứ riêng tôi thì không đâu. Ngay lúc này, ngay khi cậu đang đọc bức thư này thì có khi tôi sắp chết chìm trong mớ rắc rối do chính cậu cùng với đám Chánh tổng ăn hại còn lại gây nên đấy.
Tôi sẽ vào thẳng vấn đề chính luôn vậy……”
Oraer cố gắng nuốt nước bọt và đọc từng dòng trong bức thư, tâm trí ông rung chuyển khi biết tin vị chủ nhân thật sự của Tháp đã biết được tất cả những việc làm mà ông cùng những Chánh tổng dưới quyền che giấu suốt tám năm trời.
Ông sẽ phải làm gì nếu như chuyện này bị phanh phui ra trước ánh sáng, rằng ông chính ông mới là kẻ châm ngòi cho cuộc thảm sát toàn bộ vương triều Ra chứ không phải chúa tể loài rồng?
Run rẩy, ông cố đọc nốt bức thư…
“…. Tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của bất cứ ai trong số các cô cậu vì nếu bây giờ công khai xử án tất cả các Chánh tổng pháp sư thì e rằng Tháp sẽ hứng chịu tổn thất còn nặng hơn. Nhưng để đổi lại sự im lặng của tôi, các cô cậu phải mang về cho tôi một thứ… Có một thành viên của tổ chức Aros đã lộ mặt, gã đang sỡ hữu thứ được gọi là [Sword of the End, Enki]. Đó đồng thời chính là mảnh ghép cuối cùng cho chìa khoá mở cổng địa ngục mà trước đây tôi và cậu đã nói tới. Cướp lấy nó, mang về cho tôi và tôi sẽ xí xoá việc cậu đã làm với vương triều Ra.”
Ngạc nhiên nhưng không kém phần bối rối, Oraer mừng rỡ, ông cười như một gã điên
“Ha Ha Ha Ha!!!!! Con người quả đúng là vẫn không thay đổi, bản tính tham lam ấy… August, cảm ơn ông nhiều lắm ông bạn già, giờ đây ta đã biết chìa khoá cuối cùng ở đâu rồi!!
Người đâu, triệu tập tất cả các Chánh tổng pháp sư đến đây cho ta!!!”
__________
Tại một thành phố nhỏ dưới chân núi Thánh…
Trong một căn nhà nhỏ, ông lão mù loà ngồi trên một cái ghế gỗ trên tay đang cầm một mẩu thư nhỏ bị cháy xém quá nửa, ông cười lớn trong sự ngạc nhiên của hai người bên cạnh.
Garm và Gaim là hai anh em sinh đôi,cả hai đã mất đi gia đình của mình trong một cuộc chạm trán phép thuật nên được August nuôi dưỡng từ bé, ông ta coi cả hai người như con và cả hai cũng xem ông là cha mình. Garm thì cao to lực lưỡng, sức mạnh vượt trội cùng với tài năng điều khiển ma thuật của đất. Gaim thì nhỏ con, cậu không khoẻ như Garm nhưng bù lại cậu có một bộ não tuyệt vời, sỡ hữu ma thuật của tự nhiên.
“Tên Oraer đó, hắn ta chắc chắn sẽ phản bội người, sao người có thể dễ dàng với hắn thế chứ?” – Gaim lên tiếng.
“Con không cần quan tâm chuyện đó Gaim… Giờ thì bầy quạ ở thung lũng đã cất tiếng kêu.
Vậy là thằng nhóc đó đã đến rồi. Garm và Gaim, hai đứa đến đón nó đi.”
Cả hai người cúi đầu rồi nhanh chóng rời khỏi căn nhà. Bỏ lại ông lão ngồi đó mà vẫn tiếp tục cười.
Không lâu sau khi hai người học trò rời khỏi, cánh cửa đột ngột mở ra, bóng dáng một người đàn ông trung niên bước vào, theo sau ông ta là Kai. Ông ta nhìn ông lão mù trước mặt mình rồi bảo Kai lui đi. Miễn cưỡng làm theo lời ông ta, Kai bước ra ngoài tạo nên một vòng tròn kết giới cỡ lớn bao phủ cả căn nhà và khu vườn xung quanh.
Bên trong, August dùng tay biến ra một bàn cờ nhỏ, không chút chần chừ, người đàn ông vừa đến ngồi xuống ngay. Ông ta bắt đầu di chuyển các quân cờ trên bàn và bắt đầu nói: “Sao hả? Chẳng phải tôi đã nói là sẽ giao lại [Vương Kiện] cho ông mà không cần động tay sao? Ngài August”
“Tôi đồng ý với điều đó, Nel. Nhưng ông đã làm sai thoả thuận ban đầu của hai ta và điều đó sẽ khiến William phải trả giá.” – Đáp lại, ông cũng di chuyển một quân.
“Tuỳ ông thôi ông bạn già. Nhưng tôi vẫn thắc mắc, ông định làm gì với [Vương Kiện]? Chắc chắn là không phải giao cho Tứ Đấng rồi phải không.”
“Hà hà… Thứ lỗi nhưng e là tôi không thể nói cho ông biết được Nel. Nhưng tôi sẽ tiết lộ một điều. Nó có liên quan trực tiếp đến con trai của ông đấy.”
“Chà! Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó. Dù sao theo thông tin mà tổ chức Aros đưa cho tôi, thằng con phá gia chi tử của tôi đã dựa vào ông để thành lập một tổ chức với mục tiêu là đối đầu trực tiếp với tôi kia mà. Chiếu tướng!”
“Điều đó thì tôi xin lỗi, nhưng tôi vẫn không nghĩ nó có nhiều bất đồng ý kiến với ông như vậy. Cả hai người nên dành thời gian cho nhau nhiều hơn, biết đâu sẽ giải quyết được vấn đề.” – Ông dùng một quân cờ để đáp lại nước đi của Nel. Vứt quân cờ vừa ăn được sang một bên, ông cười “Đừng nghĩ tôi mù mà được nước vậy chứ!”
“Tâm nhãn của ông vẫn hoạt động tốt nhỉ. Ừ thì tôi công nhận điều ông nói, nhưng mỗi lần tôi có cơ hội gặp nó… Nó đều bỏ đi mà chẳng thèm nhìn lại.”
“Huh!? Thế mà tôi còn tưởng ông mới là người chuyên làm nó thất vọng. Chiếu tướng!” – Ông đẩy quân cờ đến trước mặt Nel.
“Oh! Tôi thua.” – Nel cười, ông phủi tay và cả bàn cờ biến mất thay vào đó là một cuộn giấy, giọng ông đổi từ đùa cợt sang nghiêm túc: “Bỏ qua mấy việc đó, đây là thứ khiến tôi đến đây hôm nay. Ông xem qua thử xem August.”
“Bản danh sách những người được chọn đến cuộc họp? Nó có vấn đề gì sao?”
“Nó không có vấn đề, chỉ là tôi hoàn toàn không tin tưởng vào những người của liên minh Senate, chúng là mối đe doạ cho tân thế giới. Tại sao Tứ Đấng lại cho mời chúng?”
“Vì họ cho là có thể thương lượng với chúng. Đặc biệt là Edgar Wrigth, con quái vật đó cùng với Alter. Mà con trai ông cũng có mặt trong cuộc họp mà nhỉ?” – Ông đáp
Thở dài, Nel đứng dậy, ông vừa định bước ra cửa nhưng August ngăn lại.
“Nghe đây Nel, có một điều nữa mà ông cần phải biết. Tôi đã nghe thấy một lời tiên tri… Chúng là do các vị thần nhắn nhủ.”
Nel khựng lại, ông quay sang nhìn August, thái độ nửa hoài nghi nửa tin tưởng: “Tôi đang nghe đây August.”
“Đứa trẻ đó, kẻ thừa kế của gia tộc Ra danh tiếng sẽ mang đến tai hoạ cho thế giới này. Cánh cổng địa ngục sẽ mở ra một lần nữa và chúa tể loài rồng sẽ trở lại dương gian. Mọi thứ sẽ bị huỷ diệt trong bảy ngày tính từ khi cuộc họp bắt đầu.” – Ông nói bằng một giọng khàn khàn khác với bình thường.
Nel lặng người, ông nheo mắt nhìn bạn mình: “Ông biết tôi không tin những lời tiên tri không có căn cứ mà August. Sao ông chắc lời tiên tri đó là của các vị thần. Nếu không phải thì sao?”
*Rầm* August tức giận đập mạnh xuống bàn.
“Nel… Tôi, ông và cả Stefan đã từng nhìn thấy viễn cảnh cả thế giới ngập trong sự huỷ diệt mà địa ngục mang lại một lần. Và tôi không định để nó diễn ra một lần nữa đâu, dù lời tiên tri đó đúng hay sai, tôi cũng sẽ…” – Ông nổi nóng
“Ông định làm gì? Giết đứa trẻ đó? Sao ông không nghĩ là nếu ông làm thế. Sau đó, cậu ta không chết và chính vì lý do đó nên cậu ta mới muốn huỷ diệt thế giới?”
“Tôi…” – Ông lão khựng lại.
“Hãy bình tĩnh, khi cậu ta đến ông cứ việc lấy [Vương Kiện] đúng như thoả thuận, còn mọi việc sau đó thế nào thì cứ để các vị thần quyết định.”
Nói rồi Nel rời khỏi căn nhà cùng với Kai.
_________
[Thung lũng Gevina – Núi Thánh]
07:40 am
Thung lũng Gevina, ranh giới ngăn cách đất thánh Vatican và ngọn núi thánh. Vốn được hình thành vào những ngày cuối của cuộc chiến với Chúa tể loài rồng. Sau cuộc chiến, nơi đây trở thành một trong năm thánh địa của tân thế giới và là nơi diễn ra các cuộc trao đổi hàng hoá giữa cư dân Núi thánh và Vatican.
Ngay lúc cuộc chiến của William và Ainsworth diễn ra ác liệt. Chiếc xe ngựa chở Akari lao đi với tốc độ không tưởng trên con đường đá đỏ bên cạnh thung lũng nổi tiếng này.
“Hm…….” – Akari mở mắt dậy và điều đầu tiên mà cậu biết là một cơn đau đến thấu xương.
“Oh! Tỉnh rồi à.” – Jiho lên tiếng.
“Ư… Cái quái gì vậy? Đây là đâu!? Cô là… “
“Chào cậu! Tôi tên Jiho, lần trước chúng ta có gặp nhau rồi, không biết cậu còn nhớ không…”
“Tôi nhớ rồi! Cô là người chủ quán trọ trong rừng.“
“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi và cậu có cơ hội trò chuyện trực tiếp nhỉ. Lần trước tại vì Will một mực muốn đưa cậu đến Gazetta nên tôi không có cơ hội nói chuyện với cậu.”
“Nhắc đến Will, anh ta đâu rồi? Cơ mà tôi đang ở đâu thế này?”
“Để tôi giải thích cho cậu. Sau khi cậu và anh ấy gặp Ainsworth ở quán café ở Gazetta, vì để đảm bảo an toàn cho cậu cho nên anh ấy đã trực tiếp nhờ tôi đưa cậu đến Núi Thánh thay vì để cậu tự đi.
Và nói luôn là trong lúc cậu bất tỉnh, chúng ta đã đến vực Gevina, cách ngọn núi khoảng 1 ngày đi bộ nữa.”
“Bất tỉnh!? Tại sao tôi…?! Will, là anh ta… Rốt cuộc thì tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi và đã có chuyện quái gì xảy ra vậy?”
“Đúng vậy! Sau khi gặp Ainsworth, anh ta biết thế nào gã cũng trở lại tìm cậu nên đã làm giả một bức thư của triều đình Vahalla nhằm đuổi Lily đi để tránh xung đột không cần thiết giữa Hội đồng và triều đình. Về Sue thì cô ấy bỗng nhiên nhận được một bức thư từ người quen, đọc nó xong cô ấy bỏ đi không rõ lý do nhưng như vậy cũng khá ổn. Còn cậu thì anh ta chốc cho vài viên thuốc thế là cậu ngủ đến giờ mới tỉnh. Và cậu chỉ mới ngủ có tầm 3 ngày thôi, yên tâm đi.”
“Ba ngày…. Cái quái!? Từ Gazetta đến Núi Thánh ít nhất cũng hơn một tháng. Nếu là phép dịch chuyển thì tôi còn hiểu, đằng này nó đã bị cấm bởi Hội đồng. Làm sao trong ba ngày tôi có thể đến tận đây trong khi phép thuật dịch chuyển bị cấm?”
“Cũng nhờ anh ấy cả đấy, anh ấy đã dùng sức mạnh của bản thân để tạo cổng không gian giữa Gazetta và Vatican. Mà từ Vatican đến Núi thánh thì đâu bao xa.
“Sao anh ta lại cố giúp tôi như vậy? Với anh ta thì tôi chỉ là người xa lạ thôi mà.” - Akari than thở
“…Trước đây, Airlan từng nói với tôi rằng càng nhìn cậu, anh ta càng nhớ đến con trai anh ta, có lẽ đó là lý do anh ta giúp cậu.”
“Anh ta… Jiho, giờ Will đang ở đâu? Nếu giúp tôi như thế thì không khéo anh ấy sẽ trở thành mục tiêu của Tháp mất.”
“Về chuyện đó, cậu cứ nhìn sang phía đông thử xem.”
Akari không hiểu, cậu nghe theo Jiho và xoay người sang… Đập vào mắt cậu là một khung cảnh hoàn toàn khác. Mây đen kéo đến cuồn cuộn lan toả khắp bầu trời phía đông, những cơn cuồng phong, những tia sáng cắt ngang bầu trời.
Khác hẳn với khí trời trong xanh đầy nắng nơi Akari và Jiho đang dừng chân. Thậm chí cả khi đang cách rất xa, Akari hoàn toàn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng sấm chớp đang đánh xuống.
“Chuyện… Chuyện gì đang xảy ra ở đó vậy!?” – Akari bàng hoàng
“Là anh ấy và Ainsworth đang đánh nhau đấy. Nhưng có vẻ như Will đã bị buộc phải dùng đến thứ đó rồi.”
“Thứ đó!? Ý cô là gì vậy?”
“Vũ khí của anh ta… Một Thánh tích từ thời cổ đại.”
“Thánh tích!? Đó là cái gì?”
“Không phải tôi không muốn nói nhưng lúc này cậu không cần để tâm tới những điều đó.
Được rồi, tôi sẽ thả cậu ở đây. Từ đây đến Núi Thánh chỉ cách 1 ngày đi đường. Thứ lỗi vì tôi không thể đưa cậu đến đó được. Vì dù sao tôi cũng là một True Ancestor, nếu đến gần quá e là tôi khó toàn mạng được.”
“Cảm ơn cô! Nếu có thể, nhờ cô cảm ơn Will giúp tôi.”
Jiho gật đầu, cô để Akari bước xuống sau đó quay xe rồi phóng về hướng thủ đô Vatican chứ không hề có ý định đi về phía William. Trong đầu cô bỗng hiện lên ý nghĩ (Nhờ tôi cảm ơn sao? Tôi sẽ làm vậy, nếu như anh ta còn sống trở về.)
Bình luận truyện