Chuyến Hành Trình Cuối Cùng
Chương 4: Điều cậu cần phải làm
Sau khi dịch chuyển cả nhóm ra khỏi chiến trường và đến một rạp hát nhỏ bị bỏ hoang ở sâu trong rừng. Cô bảo Akari dùng phép thuật chữa trị sơ qua cho họ trong lúc cô đi tìm bác sĩ đến giúp. Akari không đáp mà chỉ đơn giản làm theo những gì cô ấy nói.
Nhưng không mấy tác dụng, ngay khi được đưa đến đây, Davie và Saki đã chết vì vết thương quá nặng, thân thể họ bị tiêu huỷ đến mức không thể khôi phục nên việc nhận dạng gặp chút khó khăn. Còn Vi và Jenkin, tuy chưa chết nhưng cũng bị thương cực nặng. Vi, cô bé bị bỏng nặng toàn thân, nửa thân dưới chắc chắn tàn phế khi cô lãnh trọn một quả cầu lửa, còn phần Jenkin thì tệ hơn, cậu ta gần như hứng chịu tất cả thay cho mọi người đợt tấn công đầu tiên, đầu bị va đập mạnh, cột sống bị lệch, tay trái bị nghiền nát,tay phải cùng hai chân bị lửa thiêu cháy hoàn toàn, khuôn mặt và sau lưng bị huỷ hoại nhưng không hiểu bằng một cách thần kì nào mà cậu có thể sống sót.
Cầm máu và sơ cứu xong xuôi cho hai người cũng là lúc cô ấy quay lại cùng một ông lão, trông ông đã có tuổi và khá là vội vàng. Nhìn thấy khung cảnh hiện tại và được Akari giải thích tình trạng của hai người họ, ông lao vào chữa trị ngay.
Trong lúc ông lão chữa trị cho hai người họ, Akari ra ngoài tìm cách liên lạc với học viện để thông báo cho mọi người về sự cố đã xảy ra nhưng cậu không tài nào gọi được bất cứ ai từ giáo sư cho đến bạn bè của cậu.
“Mấy cái điện thoại chết tiệt, khi cần chẳng thấy tác dụng gì.”
“Sao cậu không thử dùng phép xem sao?”
Bước ra từ trong căn phòng gần đó, cô hỏi cậu. Nhìn qua cô ấy, cậu lắc đầu
“Tôi không thể, phép thuật giao tiếp đã bị chặn lại rồi, có lẽ mấy cái này cũng vậy.”
“Vậy là giờ cậu đang trong tình cảnh lưỡng nan rồi nhỉ, tiếc thật!”
“À mà, tên của tôi là Akari Udirmu Hiiro, nhiều việc xảy ra quá tôi vẫn chưa biết tên chị cũng như tạ ơn chị vì đến giúp nhỉ?”
“Hì! Cứ gọi tôi là Irina, còn vụ tạ ơn thì bỏ qua đi, chỉ là lúc đó tôi vô tình có mặt thôi. Akari này, cậu cũng nên băng bó mấy vết thương đi, để lâu dễ nhiễm trùng lắm đấy.”
Cạch!
Tiếng mở cửa và ông lão bước ra, đi lại gần Akari và Irina, ông nói với giọng điệu trầm tư.
“Tôi đã làm tất cả những gì có thể, cậu trai kia, nhờ dòng máu lai nên có vẻ cậu ta sẽ không chết bởi những vết thương đó đâu nhưng vẫn cần thời gian. Còn cô bé kia, tôi đã chữa trị cho nhưng vì vết thương quá nặng, hơn nữa ở đây không có đủ dụng cụ y tế cần thiết nên tôi không chắc lắm về cô bé đó. Hai người nên chuẩn bị thì hơn.”
Nói rồi ông lão lặng lẽ ra về, trong lúc Irina ra ngoài tiễn ông lão, Akari vào trong phòng thăm hai người đó. Jenkin vẫn chưa tỉnh lại còn Vi thì cô có vẻ đã tỉnh dậy, cô nhìn quanh phòng rồi nhìn sang phía cậu, cô bé không nói gì mà chỉ hơi rưng rưng nước mắt. Irina trở về và cô nhận luôn công việc đưa xác hai người kia ra nghĩa trang để an táng. Akari định phản đối vì cậu muốn đưa họ về trường nhưng trong tình cảnh hiện tại không cho phép nên đành thôi.
Đã một ngày trôi qua, tình trạng Jenkin đã có chút tiến triển còn Vi thì hoàn toàn ngược lại.
Trưa hôm sau, Vi mất khi đang ngủ.
Sau cái chết của Vi, Akari tự cô lập bản thân vì mặc cảm, cậu cho rằng vì cậu nên ba người họ mới chết. (Nếu như lúc đó mình giao nó cho bọn quỷ, nếu như mình không hoàn thành cuộc thi, nếu như họ không đi cùng mình….Nếu như mình có thể chết thay cho họ….). Những câu đó cứ lảng vảng trong đầu, cậu tìm cách không nghĩ về chúng nhưng vô ích. Rồi cậu nghĩ đến báo thù, nếu cậu đã không thể thay đổi quá khứ đó, chí ít cậu có thể trả thù cho họ.
Thấy Akari cứ trầm tư không nói gì, Irina biết không thể để cậu như vậy mãi, cô tìm cách động viên cậu.
Trời đã tối, ngồi ở sân sau rạp hát, ngắm nhìn khung cảnh trời đêm, cô bắt chuyện với cậu.
“Akari, cậu có biết về truyền thuyết nơi này không?”
“Sao chị lại hỏi tôi như vậy? Ừ thì, tôi chưa bao giờ đến đây cả nên cũng không biết gì.”
Giờ nghĩ lại, đây là lần đầu cậu nói chuyện đàng hoàng với một cô gái dưới nền trời đêm, khuôn mặt cậu lúc này ngu ngơ đến nực cười. Còn Irina, cô mỉm cười, nụ cười xinh như một thiên thần, khuôn mặt dễ mến, đôi mắt màu lục kẽ nhìn về phía Akari, mái tóc dài màu xanh tung bay trong làn gió. Cậu đoán cô ấy hẳn phải là con gái một gia đình có quyền thế hoặc ít nhất cũng phải có danh tiếng hay đại loại vậy.
“Vậy để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện, về một người…” - Cô nói bằng giọng nhẹ nhàng.
Akari không hiểu cô muốn nói đến chuyện gì nên đành im lặng lắng nghe.
“Từ rất lâu rồi, rạp hát này vốn là một pháp đình. Nó được xây lên bởi một thẩm phán tài ba. Sau khi ông ta chết, người con gái đã phá bỏ nó và một rạp hát mới được dựng nên…”
Hoàn toàn không hiểu Irina muốn nói về chuyện gì, Akari ngắt lời cô, nhưng đáp lại cậu là cái lắc đầu.
“Hãy nghe hết đi đã…
Trở về lúc vị thẩm phán còn sống, ban đầu ông là một người tốt chuyên đi cứu giúp người khác, nhưng cũng vì thế mà ông ta có rất nhiều kẻ thù. Một trong số chúng đã ra tay với một người thân của ông. Từ đó, vị thẩm phán thay đổi, ông ta trở nên độc ác nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn cứu chữa cho đứa con của mình, dù cho không hại những người vô tội nhưng ông ta cũng không ngần ngại phải ra tay nếu cần, đi trên con đường báo thù, có lúc ông ta thách thức cả vị chủ nhân của địa ngục để đổi lấy sức mạnh và tiền bạc. Cậu biết tên của ông ta không?”
“Sao? Òm, ban nãy tôi đã nói không biết về nơi này thì sao có thể biết về ông ta hay câu chuyện đó.”
“Hì hì!! Ừ nhỉ, tôi quên mất, vậy để tôi kể tiếp.”
“Vâng.”
“Người đời gọi ông ta với một danh xưng Blue, Thẩm phán Tử thần. Ông ta muốn thật nhiều sức mạnh để có thể trả thù cũng như bảo vệ đứa con gái đó. Nhưng tất cả những gì ông ta làm được là đi vào lối mòn và kết thúc cuộc đời mình mà chẳng có lấy một đám tang đúng nghĩa, ngoài người con gái ra chẳng có một ai dự đám tang của vị thẩm phán đó. Có thể nói, việc làm ông ta không sai cũng không đúng và sự cô độc cuối con đường chính là kết cục của ông ta.”
Chìm vào dòng suy nghĩ, Akari đã hiểu điều Irina muốn nói, không nói gì, cậu dụi đầu vào hai đầu gối của mình. Irina nói tiếp.
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì Akari, nhưng tôi thật tâm khuyên cậu. Đừng đi vào lối mòn như vị thẩm phán đó.”
“………”
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, cậu nhăn mặt, đôi mắt nheo lại, bằng thái độ tức giận cậu hỏi.
“Thế tôi phải làm sao, có thể ba người đó, tôi không quen biết thân thiết gì, nhưng họ chết là do lỗi lầm của tôi, còn bạn thân của tôi thì nằm hấp hối chưa biết sống chết ra sao. Sao tôi có thể không đi trả thù bọn chúng kia chứ?”
Với thái độ bình thản như không, Irina dùng hai tay chạm nhẹ vào khuôn mặt đang tức giận của cậu, cô nói với giọng nhẹ nhàng.
“Nếu vậy, hãy hoàn thành công việc cậu được giao, đưa cuộn giấy quan trọng đó cho đúng người đang cần nó. Đừng nghĩ đến việc báo thù mà hãy hoàn thành việc đó vì họ.”
“…………..”
Akari không nói gì nữa, cậu cúi đầu, nước mắt cứ thế rơi ra trên khuôn mặt ấy.
“Cảm ơn cô!”
Irina để mặc cho Akari khóc những gì cần nói cô đã nói, cô ngước nhìn lên bầu trời đầy sao và thở dài. Nhìn qua Akari, cậu đã chìm vào giấc ngủ, cũng phải thôi đã ba ngày nay cậu có chợp mắt tí nào đâu, dù tinh thần chưa muốn nghỉ thì cơ thể cậu cũng đã bỏ cuộc rồi.
“Không đâu, tôi mới là người phải cảm ơn cậu Akari. Cảm ơn cậu vì đã trở lại thế giới này một lần nữa, và cảm ơn vì đã cho tôi biết vẫn còn có ánh sáng trong đêm tăm tối.”
Irina vào trong rạp hát lấy ra một cái chăn, đắp lên người Akari, xong xuôi cô cũng chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho mình.
*********
Không biết đã là bao lâu, Irina cứ lang thang trong khu rừng một mình, để lại Akari ở sân sau rạp hát và đi ra đây, cô cứ bước mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của một người, người ấy không nói gì mà chỉ nhìn cô. Biết rằng thời gian của mình không còn lâu, Irina nhìn về phía rạp hát, cô mỉm cười mãn nguyện.
“Ít nhất thì cuối cùng, mình cũng đã được gặp(lại) người mình yêu quý, dù cho lần này có cứu được cậu ấy hay không. Hi vọng thứ tình cảm này, người đó có thể biết được!!”
Kết thúc dòng suy nghĩ cũng là lúc tầm nhìn của Irina chìm vào bóng tối, thế nhưng nụ cười vẫn hiện rõ trên mặt cô.
Bước đến nơi vài giây trước Irina đứng, bóng người đó lắc đầu thở dài:
“Một câu chuyện từ quá khứ, vốn tự bản thân câu chuyện đã không được phép tồn tại trên đời nhưng vượt qua thời gian, giờ câu chuyện đó một lần nữa bắt đầu.
Hikari, đứa trẻ may mắn sống sót qua cuộc thanh trừng đẫm máu đó, liệu rằng cậu sẽ thay đổi kết cục câu chuyện này hay sẽ tiếp nối người đi trước đây?
Irina, hi vọng cô không cảm thấy hối hận vì quyết định của mình.”
**********
Trời đã sáng và mặt trời đã lên khá cao. Akari tỉnh dậy và nhận ra Irina đã rời đi trong lúc cậu ngủ, bước vào bên trong thăm bạn mình, Jenkin vẫn chưa tỉnh lại từ hôm đó. Đi một vòng rạp hát, cậu tìm thấy bức thư mà cô để lại, bên cạnh là cuộn giấy mà cô lấy lại từ Gordon. Đọc xong, nước mắt một lần nữa rưng rưng nơi khoé mắt cậu. Bản thân cậu cũng không hiểu tại sao nhưng từ sâu trong thâm tâm cậu cảm giác như đã quen biết cô ấy từ lâu rồi, cậu cũng cảm thấy mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng, một điều cậu vốn không được phép quên.
[Tạm biệt và cảm ơn cậu.
Tôi ước chi bản thân mình có thể bên cạnh cậu nhưng thời gian không cho phép. Cậu biết đấy, tôi vốn chỉ là một bóng ma của quá khứ nên không được phép tồn tại. Có thể đối với cậu, chúng ta chỉ mới quen biết không lâu, nhưng với tôi, đó đã là một khoảng thời gian rất dài rồi. Tôi thật sự rất vui, cậu là người duy nhất tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc khi ở cạnh bên. Sau đây là những lời cuối cùng mà tôi muốn dành cho cậu.
Akari, đừng bỏ cuộc, dù không thể đồng hành với cậu nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục dõi theo cậu. Một lần nữa, cảm ơn và tạm biệt cậu, Akari!]
Nhưng không mấy tác dụng, ngay khi được đưa đến đây, Davie và Saki đã chết vì vết thương quá nặng, thân thể họ bị tiêu huỷ đến mức không thể khôi phục nên việc nhận dạng gặp chút khó khăn. Còn Vi và Jenkin, tuy chưa chết nhưng cũng bị thương cực nặng. Vi, cô bé bị bỏng nặng toàn thân, nửa thân dưới chắc chắn tàn phế khi cô lãnh trọn một quả cầu lửa, còn phần Jenkin thì tệ hơn, cậu ta gần như hứng chịu tất cả thay cho mọi người đợt tấn công đầu tiên, đầu bị va đập mạnh, cột sống bị lệch, tay trái bị nghiền nát,tay phải cùng hai chân bị lửa thiêu cháy hoàn toàn, khuôn mặt và sau lưng bị huỷ hoại nhưng không hiểu bằng một cách thần kì nào mà cậu có thể sống sót.
Cầm máu và sơ cứu xong xuôi cho hai người cũng là lúc cô ấy quay lại cùng một ông lão, trông ông đã có tuổi và khá là vội vàng. Nhìn thấy khung cảnh hiện tại và được Akari giải thích tình trạng của hai người họ, ông lao vào chữa trị ngay.
Trong lúc ông lão chữa trị cho hai người họ, Akari ra ngoài tìm cách liên lạc với học viện để thông báo cho mọi người về sự cố đã xảy ra nhưng cậu không tài nào gọi được bất cứ ai từ giáo sư cho đến bạn bè của cậu.
“Mấy cái điện thoại chết tiệt, khi cần chẳng thấy tác dụng gì.”
“Sao cậu không thử dùng phép xem sao?”
Bước ra từ trong căn phòng gần đó, cô hỏi cậu. Nhìn qua cô ấy, cậu lắc đầu
“Tôi không thể, phép thuật giao tiếp đã bị chặn lại rồi, có lẽ mấy cái này cũng vậy.”
“Vậy là giờ cậu đang trong tình cảnh lưỡng nan rồi nhỉ, tiếc thật!”
“À mà, tên của tôi là Akari Udirmu Hiiro, nhiều việc xảy ra quá tôi vẫn chưa biết tên chị cũng như tạ ơn chị vì đến giúp nhỉ?”
“Hì! Cứ gọi tôi là Irina, còn vụ tạ ơn thì bỏ qua đi, chỉ là lúc đó tôi vô tình có mặt thôi. Akari này, cậu cũng nên băng bó mấy vết thương đi, để lâu dễ nhiễm trùng lắm đấy.”
Cạch!
Tiếng mở cửa và ông lão bước ra, đi lại gần Akari và Irina, ông nói với giọng điệu trầm tư.
“Tôi đã làm tất cả những gì có thể, cậu trai kia, nhờ dòng máu lai nên có vẻ cậu ta sẽ không chết bởi những vết thương đó đâu nhưng vẫn cần thời gian. Còn cô bé kia, tôi đã chữa trị cho nhưng vì vết thương quá nặng, hơn nữa ở đây không có đủ dụng cụ y tế cần thiết nên tôi không chắc lắm về cô bé đó. Hai người nên chuẩn bị thì hơn.”
Nói rồi ông lão lặng lẽ ra về, trong lúc Irina ra ngoài tiễn ông lão, Akari vào trong phòng thăm hai người đó. Jenkin vẫn chưa tỉnh lại còn Vi thì cô có vẻ đã tỉnh dậy, cô nhìn quanh phòng rồi nhìn sang phía cậu, cô bé không nói gì mà chỉ hơi rưng rưng nước mắt. Irina trở về và cô nhận luôn công việc đưa xác hai người kia ra nghĩa trang để an táng. Akari định phản đối vì cậu muốn đưa họ về trường nhưng trong tình cảnh hiện tại không cho phép nên đành thôi.
Đã một ngày trôi qua, tình trạng Jenkin đã có chút tiến triển còn Vi thì hoàn toàn ngược lại.
Trưa hôm sau, Vi mất khi đang ngủ.
Sau cái chết của Vi, Akari tự cô lập bản thân vì mặc cảm, cậu cho rằng vì cậu nên ba người họ mới chết. (Nếu như lúc đó mình giao nó cho bọn quỷ, nếu như mình không hoàn thành cuộc thi, nếu như họ không đi cùng mình….Nếu như mình có thể chết thay cho họ….). Những câu đó cứ lảng vảng trong đầu, cậu tìm cách không nghĩ về chúng nhưng vô ích. Rồi cậu nghĩ đến báo thù, nếu cậu đã không thể thay đổi quá khứ đó, chí ít cậu có thể trả thù cho họ.
Thấy Akari cứ trầm tư không nói gì, Irina biết không thể để cậu như vậy mãi, cô tìm cách động viên cậu.
Trời đã tối, ngồi ở sân sau rạp hát, ngắm nhìn khung cảnh trời đêm, cô bắt chuyện với cậu.
“Akari, cậu có biết về truyền thuyết nơi này không?”
“Sao chị lại hỏi tôi như vậy? Ừ thì, tôi chưa bao giờ đến đây cả nên cũng không biết gì.”
Giờ nghĩ lại, đây là lần đầu cậu nói chuyện đàng hoàng với một cô gái dưới nền trời đêm, khuôn mặt cậu lúc này ngu ngơ đến nực cười. Còn Irina, cô mỉm cười, nụ cười xinh như một thiên thần, khuôn mặt dễ mến, đôi mắt màu lục kẽ nhìn về phía Akari, mái tóc dài màu xanh tung bay trong làn gió. Cậu đoán cô ấy hẳn phải là con gái một gia đình có quyền thế hoặc ít nhất cũng phải có danh tiếng hay đại loại vậy.
“Vậy để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện, về một người…” - Cô nói bằng giọng nhẹ nhàng.
Akari không hiểu cô muốn nói đến chuyện gì nên đành im lặng lắng nghe.
“Từ rất lâu rồi, rạp hát này vốn là một pháp đình. Nó được xây lên bởi một thẩm phán tài ba. Sau khi ông ta chết, người con gái đã phá bỏ nó và một rạp hát mới được dựng nên…”
Hoàn toàn không hiểu Irina muốn nói về chuyện gì, Akari ngắt lời cô, nhưng đáp lại cậu là cái lắc đầu.
“Hãy nghe hết đi đã…
Trở về lúc vị thẩm phán còn sống, ban đầu ông là một người tốt chuyên đi cứu giúp người khác, nhưng cũng vì thế mà ông ta có rất nhiều kẻ thù. Một trong số chúng đã ra tay với một người thân của ông. Từ đó, vị thẩm phán thay đổi, ông ta trở nên độc ác nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn cứu chữa cho đứa con của mình, dù cho không hại những người vô tội nhưng ông ta cũng không ngần ngại phải ra tay nếu cần, đi trên con đường báo thù, có lúc ông ta thách thức cả vị chủ nhân của địa ngục để đổi lấy sức mạnh và tiền bạc. Cậu biết tên của ông ta không?”
“Sao? Òm, ban nãy tôi đã nói không biết về nơi này thì sao có thể biết về ông ta hay câu chuyện đó.”
“Hì hì!! Ừ nhỉ, tôi quên mất, vậy để tôi kể tiếp.”
“Vâng.”
“Người đời gọi ông ta với một danh xưng Blue, Thẩm phán Tử thần. Ông ta muốn thật nhiều sức mạnh để có thể trả thù cũng như bảo vệ đứa con gái đó. Nhưng tất cả những gì ông ta làm được là đi vào lối mòn và kết thúc cuộc đời mình mà chẳng có lấy một đám tang đúng nghĩa, ngoài người con gái ra chẳng có một ai dự đám tang của vị thẩm phán đó. Có thể nói, việc làm ông ta không sai cũng không đúng và sự cô độc cuối con đường chính là kết cục của ông ta.”
Chìm vào dòng suy nghĩ, Akari đã hiểu điều Irina muốn nói, không nói gì, cậu dụi đầu vào hai đầu gối của mình. Irina nói tiếp.
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì Akari, nhưng tôi thật tâm khuyên cậu. Đừng đi vào lối mòn như vị thẩm phán đó.”
“………”
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, cậu nhăn mặt, đôi mắt nheo lại, bằng thái độ tức giận cậu hỏi.
“Thế tôi phải làm sao, có thể ba người đó, tôi không quen biết thân thiết gì, nhưng họ chết là do lỗi lầm của tôi, còn bạn thân của tôi thì nằm hấp hối chưa biết sống chết ra sao. Sao tôi có thể không đi trả thù bọn chúng kia chứ?”
Với thái độ bình thản như không, Irina dùng hai tay chạm nhẹ vào khuôn mặt đang tức giận của cậu, cô nói với giọng nhẹ nhàng.
“Nếu vậy, hãy hoàn thành công việc cậu được giao, đưa cuộn giấy quan trọng đó cho đúng người đang cần nó. Đừng nghĩ đến việc báo thù mà hãy hoàn thành việc đó vì họ.”
“…………..”
Akari không nói gì nữa, cậu cúi đầu, nước mắt cứ thế rơi ra trên khuôn mặt ấy.
“Cảm ơn cô!”
Irina để mặc cho Akari khóc những gì cần nói cô đã nói, cô ngước nhìn lên bầu trời đầy sao và thở dài. Nhìn qua Akari, cậu đã chìm vào giấc ngủ, cũng phải thôi đã ba ngày nay cậu có chợp mắt tí nào đâu, dù tinh thần chưa muốn nghỉ thì cơ thể cậu cũng đã bỏ cuộc rồi.
“Không đâu, tôi mới là người phải cảm ơn cậu Akari. Cảm ơn cậu vì đã trở lại thế giới này một lần nữa, và cảm ơn vì đã cho tôi biết vẫn còn có ánh sáng trong đêm tăm tối.”
Irina vào trong rạp hát lấy ra một cái chăn, đắp lên người Akari, xong xuôi cô cũng chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho mình.
*********
Không biết đã là bao lâu, Irina cứ lang thang trong khu rừng một mình, để lại Akari ở sân sau rạp hát và đi ra đây, cô cứ bước mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của một người, người ấy không nói gì mà chỉ nhìn cô. Biết rằng thời gian của mình không còn lâu, Irina nhìn về phía rạp hát, cô mỉm cười mãn nguyện.
“Ít nhất thì cuối cùng, mình cũng đã được gặp(lại) người mình yêu quý, dù cho lần này có cứu được cậu ấy hay không. Hi vọng thứ tình cảm này, người đó có thể biết được!!”
Kết thúc dòng suy nghĩ cũng là lúc tầm nhìn của Irina chìm vào bóng tối, thế nhưng nụ cười vẫn hiện rõ trên mặt cô.
Bước đến nơi vài giây trước Irina đứng, bóng người đó lắc đầu thở dài:
“Một câu chuyện từ quá khứ, vốn tự bản thân câu chuyện đã không được phép tồn tại trên đời nhưng vượt qua thời gian, giờ câu chuyện đó một lần nữa bắt đầu.
Hikari, đứa trẻ may mắn sống sót qua cuộc thanh trừng đẫm máu đó, liệu rằng cậu sẽ thay đổi kết cục câu chuyện này hay sẽ tiếp nối người đi trước đây?
Irina, hi vọng cô không cảm thấy hối hận vì quyết định của mình.”
**********
Trời đã sáng và mặt trời đã lên khá cao. Akari tỉnh dậy và nhận ra Irina đã rời đi trong lúc cậu ngủ, bước vào bên trong thăm bạn mình, Jenkin vẫn chưa tỉnh lại từ hôm đó. Đi một vòng rạp hát, cậu tìm thấy bức thư mà cô để lại, bên cạnh là cuộn giấy mà cô lấy lại từ Gordon. Đọc xong, nước mắt một lần nữa rưng rưng nơi khoé mắt cậu. Bản thân cậu cũng không hiểu tại sao nhưng từ sâu trong thâm tâm cậu cảm giác như đã quen biết cô ấy từ lâu rồi, cậu cũng cảm thấy mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng, một điều cậu vốn không được phép quên.
[Tạm biệt và cảm ơn cậu.
Tôi ước chi bản thân mình có thể bên cạnh cậu nhưng thời gian không cho phép. Cậu biết đấy, tôi vốn chỉ là một bóng ma của quá khứ nên không được phép tồn tại. Có thể đối với cậu, chúng ta chỉ mới quen biết không lâu, nhưng với tôi, đó đã là một khoảng thời gian rất dài rồi. Tôi thật sự rất vui, cậu là người duy nhất tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc khi ở cạnh bên. Sau đây là những lời cuối cùng mà tôi muốn dành cho cậu.
Akari, đừng bỏ cuộc, dù không thể đồng hành với cậu nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục dõi theo cậu. Một lần nữa, cảm ơn và tạm biệt cậu, Akari!]
Bình luận truyện