Chuyện Người Không Biết
Chương 35
Bọn họ đều nói, Trình Mực Lăng thích cô, thế nhưng về việc thích có dụng tâm, rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì, Thanh Thử hoàn toàn mờ mịt.
Ánh mắt Trình Mực Lăng yên lặng, vẫn duy trì động tác không thay đổi. Không có ai nhìn mà biết được đến cùng thì anh đang suy nghĩ gì.
Quán ăn yên tĩnh, thực khách ra vào, hai người yên lặng chờ đợi chân tướng sắp tới.
Trình Mực Lăng làm sao quen với Tống Nguyên Lê?
Đó là trong một buổi hoạt động do hội sinh viên người Hoa tổ chức —— triển lãm ảnh. Anh bị bạn học lôi tới, vốn tưởng rằng đó chỉ là một hoạt động triển lãm bình thường thôi, nhưng không ngờ tác phẩm của Tống Nguyên Lê, thu hút rất nhiều người dừng chân.
Sau đó, nhờ bạn học giới thiệu, anh và Tống Nguyên Lê quen nhau, cùng đến từ thành phố S, đều nỗ lực học về thương mại, Tống Nguyên Lê vừa mới tới trường học đã bắt đầu nổi tiếng. Trình Mực Lăng nhiều hơn Tống Nguyên Lê mấy tuổi, anh cũng nhận thấy, người đàn em này thật sự là tài hoa hơn người.
Lần đầu tiên Trình Mực Lăng biết đến Thanh Thử là ở lễ Giáng Sinh năm đó. Trời đổ tuyết rất lớn, tuyết dày tới mấy thước (1 thước TQ = 23 cm – Google), con đường bị kẹt, đi lại rất khó khăn.
Hoạt động buổi tối hôm đó vẫn rất náo nhiệt.
Lúc muộn Tống Nguyên Lê mới chạy từ phòng thí nghiệm tới, chào hỏi bọn họ xong, liền tìm một cái góc nhỏ ngồi xuống.
Trình Mực Lăng ngồi đối diện cậu ta, Tống Nguyên Lê không để ý đến anh. Anh thấy cậu ta gọi điện thoại, vẻ mặt cưng chiều, "Lễ Nô-en vui vẻ nhé, đêm nay bọn tớ có một bữa tiệc mừng lễ Nô-en, ừ, rất ý nghĩa. Được - mùa xuân sang năm tớ sẽ quay trở về." Trình Mực Lăng kinh ngạc, Tống Nguyên Lê luôn luôn lạnh nhạt, thì ra là còn có một mặt như thế này nữa.
Những người khác cũng phát hiện Tống Nguyên Lê, thỉnh thoảng dụ dỗ ."Nguyên Lê gọi điện thoại cho bạn gái à?"
Tống Nguyên Lê cúp điện thoại, cười một tiếng, "Không phải là bạn gái của tôi đâu." 18 tuổi, tướng mạo cậu ta lại tuấn tú như thế, bọn con trai ở đó không chịu tin.
Cậu ta uống một ly thức uống nóng rồi nói, "Chúng tôi lớn lên với nhau từ nhỏ."
"Ồ, thanh mai trúc mã a, vậy càng tốt."
Tống Nguyên Lê lắc đầu một cái, "Tình cảm của chúng tôi rất tốt, nhưng không giống như mọi người nghĩ đâu."
"Làm sao vậy được? Nguyên Lê có ảnh không?" Bọn con trai nói xong liền giật lấy điện thoại của Tống Nguyên Lê.
"Là cái này sao?" Tất cả mọi người có chút kích động.
Tống Nguyên Nê ngước mắt nhìn, "Không phải."
"Thế đây là ai ?" Mọi người tò mò.
"Em của một người bạn." Trong tấm ảnh, hai người mặc đồng phục học sinh giống nhau, đứng ở cổng trường trung học, cô bé nhìn vào màn hình tay tạo dáng chữ v, nụ cười ngọt ngào. Tống Nguyên Lê đứng bên cạnh cô, cao hơn cô bé một cái đầu, khóe miệng cậu ta treo nụ cười rất khẽ.
Điện thoại di động để tấm ảnh này, mọi người ai cũng hiểu. Mọi người còn muốn nói nữa nhưng lại thấy cậu ta lạnh nhạt, liền thôi tò mò.
Mọi người tiếp tục tìm xuống dưới, tới một bức ảnh chụp ba người, "Cô bé đứng giữa này à?"
Tống Nguyên Lê bất đắc dĩ gật đầu một cái, "Đúng vậy."
"Tống Nguyên Lê, thật sự không phải bạn gái cậu?"
Tống Nguyên Lê lắc đầu một cái.
"Nếu vậy, khi nào đó giới thiệu cho anh em nhé."
Tống Nguyên Lê giật di động lại, "Không được."
"Stop!"
"Chuyện này còn phải hỏi qua anh trai cô ấy đã, đó, anh trai cô ấy là Tiêu Thanh Dương."
Mọi người kinh ngạc một hồi. Khi đó Tiêu Thanh Dương giống như một con ngựa đen thần kỳ đi ra từ Wall Street. (Hay còn gọi là Phố Wall – một con phố nhỏ ở New York, Hoa Kỳ; là nơi đóng trụ sở của Sở giao dịch chứng khoán New York. Qua thời gian, nó còn là cách nói tắt đề cập tới tầm quan trọng của tài chính có ảnh hưởng của ngành tài chính Mỹ, tập trung ở khu vực thành phố New York.)
"Em gái người đó tên gọi là gì?"
"Tiêu Thanh Thử, cái tên lấy cảm hứng từ bài thơ thời Nam Bắc Triều." Mọi người nghe cậu ta nhỏ giọng thì thầm, "Ấp lý hướng sơ vu, hàn lưu tự thanh thử."
Đó là lần đầu tiên Trình Mực Lăng nghe thấy tên của Thanh Thử. Sau này anh đã học thuộc lòng bài thơ có câu thơ ấy 《 Thượng Thư Tỉnh mới ra》.
Mấy sinh viên nam liền vây quanh Tống Nguyên Lê hỏi chuyện về cô.
Trình Mực Lăng biết rất nhiều thứ về cô, tỷ như không thích ăn trứng gà, không thích các môn khoa học tự nhiên, rối tinh rối mù vật lý và sinh học, ngược lại hóa học lại rất khá. Anh còn biết lý tưởng của cô, đi du lịch vòng quanh thế giới, làm một người lữ khách tự tại.
Trình Mực Lăng uống cocktail, nghe Tống Nguyên Lê chậm rãi kể.
"Tống Nguyên Lê thật là, đang ở trong phúc mà chẳng biết, một Thanh Mai tốt như vậy, lại không nhanh nhanh giấu đi."
Tống Nguyên Lê nhàn nhạt cười.
Vài tháng sau, một lần nữa anh gặp Tống Nguyên Lê ở sân trường, chỉ là lần đó Tống Nguyên Lê không nhìn thấy anh, lúc ấy cậu ta đang mải nói chuyện với một cô gái. Trình Mực Lăng đi về phía ngược lại, đột nhiên anh nhớ đến cái tên kia.
Lúc ấy anh đang viết bài phân tích về kinh tế học, viết được một nửa, ma xui quỷ khiến thế nào anh lên mạng, gõ một cái tên xa lạ vào thanh công cụ tìm kiếm.
Tiêu Thanh Thử.
Ngoài dự đoán, thậm chí còn tìm được thông tin về cô bé mơ hồ trong miệng Tống Nguyên Lê.
Top 10 ca sĩ trường trung học quốc tế D.
Giải đặc biệt của cuộc thi năng khướu – ly hoa mai của thành phố D.
Phóng viên thực tập ở đài truyền hình thành phố D.
. . . . . .
Trong tấm ảnh cô mặc đồng phục học sinh, tết tóc đuôi ngựa, chỉ cần động đậy là đuôi ngựa đong đưa.
Sắc mặt anh cứng lại, mất hồn thật lâu.
Hôm nay, anh nên giải thích với cô như thế nào đây? Đúng, anh đã biết rõ sự tồn tại của cô từ rất lâu. Buổi phát biểu ở đại học C, cho dù không có tai nạn nhỏ đó, anh vẫn sẽ gặp được cô.
Chỉ là thời gian sớm muộn thôi.
Trình Mực Lăng chậm rãi kể tất cả cho cô biết, giọng nói anh trước sau như một làm cho lòng người an ổn.
"Một năm trước, anh đã nhìn thấy em?" Thanh Thử thất thanh hỏi.
Trình Mực Lăng gật đầu một cái, "Khu thắng cảnh Đào Hoa Nguyên là do Trình thị khai thác, em đã đưa một đứa trẻ bị lạc đường tới chỗ quản lý."
Cuối cùng thì Thanh Thử cũng nhớ ra, "Khi đó anh ở đó?"
Trình Mực Lăng gật đầu một cái. Anh đã ở đó! Lúc ấy anh nhìn một cái liền nhận ra cô. Mặc dù anh chỉ nhìn qua ảnh của cô, nhưng vẫn nhận ra. Thời gian mấy năm, dường như cô không hề thay đổi gì, nhưng nơi ấn đường dường như đã có cái gì đó khác đi.
Cô bình tĩnh nhìn qua mọi người, giao đứa bé cho nhân viên phụ trách, rồi lẳng lặng rời đi.
Thanh Thử nhìn cặp mắt đen láy sâu thẳm kia, cảm xúc trong lòng thay đổi trong nháy mắt.
Hoá ra là như vậy! Hẳn là như vậy!
Trong lúc nhất thời Thanh Thử không nói gì, cô vươn tay ra, cánh tay lúng túng va vào chén nước, sữa đậu nành đổ ra mặt bàn, một mảnh hỗn độn.
Trình Mực Lăng nhanh tay nhanh mắt kéo tay cô, "Có bị nóng không?" Anh cẩn thận xem xét tay cô.
Thanh Thử lắc đầu liên tục, cô nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy sự lo lắng.
Tay Thanh Thử cứng đờ, Trình Mực Lăng từ từ buông tay cô ra, hai người ngồi xuống lần nữa.
Một cái chớp mắt, đã lập tức thay đổi.
Đúc lúc này, Lục Kiều đột nhiên xuất hiện, phá vỡ sự im lặng.
"Hi——" Lục Kiều tác phong nhanh nhẹnngồi xuống, anh ta nhìn lướt qua bữa sáng trên bàn, "Tôi nói này Thanh Thử cô vô tâm thật đấy, tới đây ăn sáng mà chẳng thèm gọi tôi với." Lục Kiều không khách khí cầm lấy một cái bánh dày.
Trình Mực Lăng không biến sắc nhìn lướt qua Lục Kiều, "Làm sao anh lại ở chỗ này?"
Lục Kiều tựa vào ghế, "Em gái tôi cũng ở đây mà."
Thật là hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Sắc mặt Trình Mực Lăng trầm xuống.
Lục Kiều gọi cô bé ở chỗ gần đó, để cho cô ta thu dọn sạch sẽ mặt bàn, rồi gọi mấy món.
Tổng kết bữa sáng, chỉ có Lục Kiều có khẩu vị."Hai người không ăn à? Tuy là tay nghề kém hơn đầu bếp nhiều, nhưng ăn một ít thấy cũng được."
Trình Mực Lăng bỗng động động khóe miệng, thấy Thanh Thử vẫn rũ mi, anh cầm một chiếc bánh bao nhân thịt bò để vào cái khay trước mặt cô, "Em còn chưa ăn gì đâu."
Thanh Thử thu lại vẻ mặt, tất cả như thường, giống như mới vừa rồi giữa hai người không xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, "Cám ơn."
Sắc mặt Trình Mực Lăng đại biến.
Lục Kiều không biến sắc quan sát, anh ta hơi nheo mắt. Thanh Thử bắt đầu, ăn từng chút chút một.
Lục Kiều nghĩ ngợi nói, "Lát nữa có hứng thú đi tới đằng trước không, hôm nay có biểu diễn kịch chiếu bóng đấy. Thanh Thử, cô có đi xem không?"
Thanh Thử lắc đầu một cái, "Khi còn bé chỉ xem trên ti vi thôi."
"Vậy thì thật là tốt, chúng ta có thể tới đó xem một chút." Lục Kiều cầm giấy lau lau tay một chút.
Trình Mực Lăng không nói gì nữa.
Ba người cùng đi, Thanh Thử đi song song với Trình Mực Lăng, Lục Kiều đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nói vài câu với Thanh Thử. Bây giờ anh ta có thể khẳng định là giữa Trình Mực Lăng và Thanh Thử đã xảy ra vấn đề gì đó.
Đến nơi chiếu kịch, dưới đài đã có rất nhiều khách ngồi, toàn là người lớn đưa trẻ con theo.
Ba người liền đứng ở một góc.
Không lâu sau, kịch chiếu bóng bắt đầu.
Ấn tượng sâu sắc nhất của Thanh Thử với kịch chiếu bóng là ở trong bộ phim 《 còn sống 》.
Đột nhiên Lục Kiều ghé vào tai cô, "Các vị cãi nhau?"
Thanh Thử không để ý anh ta, một đấng mày râu sao mà lắm chuyện vậy.
Cũng chính bởi vì Lục Kiều để ý cô, mới có thể để ý chuyện của cô như vậy.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy Trình Mực Lăng lạnh lùng như thế, Thanh Thử, tôi thật sự bội phục cô sâu sắc." Lục Kiều đè thấp giọng.
Trên sân khấu đang diễn cái gì, Thanh Thử vốn cũng chẳng rõ, chỉ thấy cái bóng kia nhích tới nhích lui.
Trình Mực Lăng một mực yên lặng không lên tiếng, chỉ là khi Lục Kiều lần nữa đến gần Thanh Thử thì anh kéo Thanh Thử một cái, lôi cô đến bên cạnh mình.
Lục Kiều phẫn nộ cười một tiếng, sờ mũi một cái.
Chẳng biết kịch chiếu bóng hết lúc nào, bên ngoài căn phòng ánh mặt trời sáng ngời chói mắt.
Lục Kiều thân thiện bung một cây dù cho cô, Thanh Thử sửng sốt. Lục Kiều tự nhiên nói, "Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa."
Bên kia, Trình Mực Lăng đã đi về phía trước rồi. Thân ảnh anh thon dài, chỉ cần nhìn một cái là tìm được trong đám đông.
Thanh Thử trầm mặc trong chốc lát, mặc dù cô biết điều cô muốn nói là bất lịch sự, "Lục Kiều, giữa tôi và Trình Mực Lăng đã xảy ra một vài vấn đề, cho nên tôi muốn đi một mình."
Lục Kiều nhìn gương mặt cô, anh ta nhướn nhướn mày, "Không thành vấn đề, hai ngày tới tôi vẫn ở đây. Ở trước quán trà đối diện cây cầu trước mặt ấy."
"Cám ơn." Thanh Thử có hơi áy náy, cô đưa mắt đi, không hề nhìn vào đôi mắt kia nữa, những ngông cuồng khi mới gặp đã sớm không còn nữa, tới hôm nay còn có thêm mấy phần thâm tình khó giấu.
Trình Mực Lăng đứng ở phía trước, mắt nhìn bọn họ. Lục Kiều đi rồi, Thanh Thử từ từ đi về phía anh.
Cách khoảng trăm thước, cô đi rất chậm, anh có chút không thấy rõ nét mặt cô.
"Sư huynh ——" một lần nữa cô dùng cách xưng hô này. Cô cẩn thận từng li từng tí lựa chọn từ ngữ, mỗi một chữ đều đã suy nghĩ cặn kẽ.
Chung quanh có rất nhiều du khách đang đi lại, bên cạnh có một cái chum đựng nước, rất nhiều người ở nơi đó ném tiền xu vào. Một đôi thanh niên yêu nhau muốn thả tiền, người con trai không kiên nhẫn, "Anh cũng đã ở bên em rồi, em vẫn còn có nguyện vọng nào muốn cầu xin à?"
Cô bé nói giòn tan, "Em muốn ông trời ban cho em một người tốt hơn."
Người con trai giận xông tới kéo cô bé đi.
Thanh Thử âm thầm hít một hơi, "Sư huynh, em không phải là một người dũng cảm. Về mặt tình cảm, thậm chí em là một kẻ mềm yếu. Em và Nguyên Lê có 19tình cảm, cả đời em cũng không quên được." Cô đưa tay lên đặt trên ngực, “Lần đầu tiên em nhìn thấy ảnh của anh thì em cảm thấy đôi mắt của anh rất giống với Nguyên Lê, mắt hai mí, hình dáng giống nhau, thâm thúy làm cho người ta say mê. Hôm anh phát biểu ở trường đại học, em còn chụp lại tấm áp – phích của anh nữa." Cô cười chua xót.
Trình Mực Lăng đứng ở đó, mặt trời đang treo trên cao, ánh mặt trời tỏa xuống, trên mặt anh có một vệt tối "Anh biết rõ mà, đôi mắt của anh rất giống cậu ta." Làm sao anh lại không biết.
"Sư huynh, em cũng đã lừa gạt anh." Thanh Thử khàn khàn nói."Thật ra em không nên tới tòa soạn mới phải ——"
Nếu như ban đầu cô kiên trì không đi, có phải sẽ không có sự dây dưa bây giờ hay không?
Cô không dám nghĩ.
Trình Mực Lăng đứng im tại chỗ, ánh mắt anh tràn đầy kinh ngạc mà nhìn cô, "Thôi mà, anh biết, anh đều biết cả."
Thanh Thử trừng mắt nhìn, đè ép sự chua xót xuống, "Em muốn —— cuộc đời em vẫn sẽ giống như kế hoạch trước đây."
Khi cô nói xong câu này, Trình Mực Lăng đột nhiên ôm lấy cô, hai cánh tay giam cầm cô thật chặt vào trong ngực, "Từ lần đầu tiên anh nghe được tên em, thời gian đã được sáu năm rồi. Em và Tống Nguyên Lê có 19 năm tình cảm, nhưng anh và em còn có mấy chục năm thời gian mà." Hơi thở của anh thổi lất phất bên tai của cô, mỗi một chữ cũng trầm trầm va vào cõi lòng cô.
Thanh Thử dùng sức thắt nắm chặt tay lại, cô nhắm nghiền hai mắt, "Em cũng từngmuốn có một bắt đầu mới ——" nội tâm khổ sở giùng giằng, đêm qua đến sáng nay làm cho không có ai hô hấp được, cô khẽ cắn răng, "Nhưng mà không thể có dính dáng gì với Tống Nguyên Lê."
Cô cảm thấy thân thể anh run lên một cái, không biết qua bao lâu, anh chậm rãi buông cô ra. Vào lúc này lục phủ ngũ tạng của Trình Mực Lăng đã lẫn lộn vào một chỗ, anh giận quá, nhưng vẫn cố nhịn đi. Tiêu Thanh Dương nói không sai, Thanh Thử quả thật còn bướng bỉnh hơn cả lừa.
"Em có nghĩ qua chưa, nếu như Tống Nguyên Lê còn sống, hai người sẽ cùng nhau sao?" Trình Mực Lăng quyết định buông lời hung ác.
Trong nháy mắt sắc mặt Thanh Thử trắng mấy phần, lui về phía sau môt bước, "Em chưa bao giờ nghĩ tới những giả thuyết."
"Thanh Thử, em đã bao giờ suy nghĩ xem tình cảm của em dành cho Nguyên Lê là thứ tình cảm gì chưa? Là tình thân? Là tình yêu? Còn nữa, em chắc chắn là Nguyên Lê yêu em à?" Trình Mực Lăng nói từng chữ một, đôi mắt sáng quắc nhìn cô."Thanh Thử nghe trái tim em một chút đi, đừng để quá khứ che mất trái tim em."
Trong khoảnh dường như Thanh Thử đã mất đi tất cả khả năng suy nghĩ, dường như là cô không nghe rõ câu hỏi của Trình Mực Lăng.
Ô Trấn nói lớn không lớn, cô đi dọc theo con hẻm mà chẳng có mục đích nào. Con đường trải đá xanh, một khối tiếp một khối, thậm chí cô mong mỏi, cứ tiếp tục đi mãi thì tốt biết bao nhiêu?
Như Lục Kiều đã nói, trời mưa.
Mưa to như trút, du khách nhanh chóng chạy lên phía trước. Thanh Thử đứng bên mái hiên, nước mưa chảy xuôi trên mặt, tầm mắt dần dần trở nên mông lung.
Nhưng đại não lại minh mẫn khác thường.
Cô lấy điện thoại di động ra tìm kiếm trong danh bạ rồi gọi đi.
Không lâu liền có người nhận.
Tiêu Thanh Dương hơi kinh ngạc, "Thanh Thử ——"
"Anh biết hết đúng không?" Giờ phút này cô mới cảm thấy trái tim thiện lương như bị móc rỗng.
Tiêu Thanh Dương chấn động trong lòng, trong nháy mắt lâm vào trong trầm mặc.
"Ha ——" Thanh Thử nở nụ cười, "Sao anh nhiều thủ đoạn vậy, làm sao anh có thể không biết anh ấy và Nguyên Lê biết nhau chứ? Anh biết từ lúc ban đầu sao? Hai người đều lừa em? Anh, nếu như không phải là em nhờ người đi xác nhận, có phải hai người định sẽ lừa em cả đời không?"
"Thanh Thử, em hãy nghe anh nói?"
Thanh Thử vốn không nghe lọt, cô cần một chỗ xả ra, "Còn muốn nói gì nữa, anh ấy đã nói hết với em rồi."
Tiêu Thanh Dương hoảng loạn, "Thanh Thử, quên Nguyên Lê đi, vốn dĩ nó cũng không ——"
Thanh Thử kéo kéo sợi tóc ướt nhẹp, "Tại sao? Mấy năm nay anh luôn mặc kệ em, sau khi anh ấy xuất hiện, anh lại chủ động tích cực như vậy. Bởi vì Trình thị muốn hợp tác với anh à?"
"Thanh Thử!" Tiêu Thanh Dương trầm trầm gọi tên cô, "Em bình tĩnh một chút đi." Trong lòng Tiêu Thanh Dương nhất thời dâng lên một hồi lửa giận."Bây giờ em đang ở đâu?" Anh nói rất chậm, biết bây giờ cô đang nổi nóng.
Thanh Thử tựa vào cánh cửa gỗ, cô hít vào một hơi thật dài, "Hai người bảo em làm sao mà bình tĩnh được?!" Thân thể từ từ trợt xuống, "Anh, là em bảo Nguyên Lê về nước đi du lịch, nếu không cậu ấy sẽ không về nước, cũng sẽ không ngồi chiếc máy bay kia, cậu ấy sẽ không chết. Là em hại chết cậu ấy!"
"Không phải vậy, Thanh Thử, không phải vậy ——" Giọng Tiêu Thanh Dương run run, nhưng cuối cùng vẫn không nói tiếp.
Thanh Thử gập di động bên tai lại, cô không muốn nghe thêm nữa.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, du khách đứng đầy hai bên hiên.
Cô nhìn về phía trước, ánh mắt vô hồn.
Lần đó cô tiến bộ lên được thứ tự hơn một trăm, cậu ấy đồng ý cùng cô đi Ô Trấn du lịch, nhưng cuối cùng cậu ấy đã nuốt lời.
Ánh mắt Trình Mực Lăng yên lặng, vẫn duy trì động tác không thay đổi. Không có ai nhìn mà biết được đến cùng thì anh đang suy nghĩ gì.
Quán ăn yên tĩnh, thực khách ra vào, hai người yên lặng chờ đợi chân tướng sắp tới.
Trình Mực Lăng làm sao quen với Tống Nguyên Lê?
Đó là trong một buổi hoạt động do hội sinh viên người Hoa tổ chức —— triển lãm ảnh. Anh bị bạn học lôi tới, vốn tưởng rằng đó chỉ là một hoạt động triển lãm bình thường thôi, nhưng không ngờ tác phẩm của Tống Nguyên Lê, thu hút rất nhiều người dừng chân.
Sau đó, nhờ bạn học giới thiệu, anh và Tống Nguyên Lê quen nhau, cùng đến từ thành phố S, đều nỗ lực học về thương mại, Tống Nguyên Lê vừa mới tới trường học đã bắt đầu nổi tiếng. Trình Mực Lăng nhiều hơn Tống Nguyên Lê mấy tuổi, anh cũng nhận thấy, người đàn em này thật sự là tài hoa hơn người.
Lần đầu tiên Trình Mực Lăng biết đến Thanh Thử là ở lễ Giáng Sinh năm đó. Trời đổ tuyết rất lớn, tuyết dày tới mấy thước (1 thước TQ = 23 cm – Google), con đường bị kẹt, đi lại rất khó khăn.
Hoạt động buổi tối hôm đó vẫn rất náo nhiệt.
Lúc muộn Tống Nguyên Lê mới chạy từ phòng thí nghiệm tới, chào hỏi bọn họ xong, liền tìm một cái góc nhỏ ngồi xuống.
Trình Mực Lăng ngồi đối diện cậu ta, Tống Nguyên Lê không để ý đến anh. Anh thấy cậu ta gọi điện thoại, vẻ mặt cưng chiều, "Lễ Nô-en vui vẻ nhé, đêm nay bọn tớ có một bữa tiệc mừng lễ Nô-en, ừ, rất ý nghĩa. Được - mùa xuân sang năm tớ sẽ quay trở về." Trình Mực Lăng kinh ngạc, Tống Nguyên Lê luôn luôn lạnh nhạt, thì ra là còn có một mặt như thế này nữa.
Những người khác cũng phát hiện Tống Nguyên Lê, thỉnh thoảng dụ dỗ ."Nguyên Lê gọi điện thoại cho bạn gái à?"
Tống Nguyên Lê cúp điện thoại, cười một tiếng, "Không phải là bạn gái của tôi đâu." 18 tuổi, tướng mạo cậu ta lại tuấn tú như thế, bọn con trai ở đó không chịu tin.
Cậu ta uống một ly thức uống nóng rồi nói, "Chúng tôi lớn lên với nhau từ nhỏ."
"Ồ, thanh mai trúc mã a, vậy càng tốt."
Tống Nguyên Lê lắc đầu một cái, "Tình cảm của chúng tôi rất tốt, nhưng không giống như mọi người nghĩ đâu."
"Làm sao vậy được? Nguyên Lê có ảnh không?" Bọn con trai nói xong liền giật lấy điện thoại của Tống Nguyên Lê.
"Là cái này sao?" Tất cả mọi người có chút kích động.
Tống Nguyên Nê ngước mắt nhìn, "Không phải."
"Thế đây là ai ?" Mọi người tò mò.
"Em của một người bạn." Trong tấm ảnh, hai người mặc đồng phục học sinh giống nhau, đứng ở cổng trường trung học, cô bé nhìn vào màn hình tay tạo dáng chữ v, nụ cười ngọt ngào. Tống Nguyên Lê đứng bên cạnh cô, cao hơn cô bé một cái đầu, khóe miệng cậu ta treo nụ cười rất khẽ.
Điện thoại di động để tấm ảnh này, mọi người ai cũng hiểu. Mọi người còn muốn nói nữa nhưng lại thấy cậu ta lạnh nhạt, liền thôi tò mò.
Mọi người tiếp tục tìm xuống dưới, tới một bức ảnh chụp ba người, "Cô bé đứng giữa này à?"
Tống Nguyên Lê bất đắc dĩ gật đầu một cái, "Đúng vậy."
"Tống Nguyên Lê, thật sự không phải bạn gái cậu?"
Tống Nguyên Lê lắc đầu một cái.
"Nếu vậy, khi nào đó giới thiệu cho anh em nhé."
Tống Nguyên Lê giật di động lại, "Không được."
"Stop!"
"Chuyện này còn phải hỏi qua anh trai cô ấy đã, đó, anh trai cô ấy là Tiêu Thanh Dương."
Mọi người kinh ngạc một hồi. Khi đó Tiêu Thanh Dương giống như một con ngựa đen thần kỳ đi ra từ Wall Street. (Hay còn gọi là Phố Wall – một con phố nhỏ ở New York, Hoa Kỳ; là nơi đóng trụ sở của Sở giao dịch chứng khoán New York. Qua thời gian, nó còn là cách nói tắt đề cập tới tầm quan trọng của tài chính có ảnh hưởng của ngành tài chính Mỹ, tập trung ở khu vực thành phố New York.)
"Em gái người đó tên gọi là gì?"
"Tiêu Thanh Thử, cái tên lấy cảm hứng từ bài thơ thời Nam Bắc Triều." Mọi người nghe cậu ta nhỏ giọng thì thầm, "Ấp lý hướng sơ vu, hàn lưu tự thanh thử."
Đó là lần đầu tiên Trình Mực Lăng nghe thấy tên của Thanh Thử. Sau này anh đã học thuộc lòng bài thơ có câu thơ ấy 《 Thượng Thư Tỉnh mới ra》.
Mấy sinh viên nam liền vây quanh Tống Nguyên Lê hỏi chuyện về cô.
Trình Mực Lăng biết rất nhiều thứ về cô, tỷ như không thích ăn trứng gà, không thích các môn khoa học tự nhiên, rối tinh rối mù vật lý và sinh học, ngược lại hóa học lại rất khá. Anh còn biết lý tưởng của cô, đi du lịch vòng quanh thế giới, làm một người lữ khách tự tại.
Trình Mực Lăng uống cocktail, nghe Tống Nguyên Lê chậm rãi kể.
"Tống Nguyên Lê thật là, đang ở trong phúc mà chẳng biết, một Thanh Mai tốt như vậy, lại không nhanh nhanh giấu đi."
Tống Nguyên Lê nhàn nhạt cười.
Vài tháng sau, một lần nữa anh gặp Tống Nguyên Lê ở sân trường, chỉ là lần đó Tống Nguyên Lê không nhìn thấy anh, lúc ấy cậu ta đang mải nói chuyện với một cô gái. Trình Mực Lăng đi về phía ngược lại, đột nhiên anh nhớ đến cái tên kia.
Lúc ấy anh đang viết bài phân tích về kinh tế học, viết được một nửa, ma xui quỷ khiến thế nào anh lên mạng, gõ một cái tên xa lạ vào thanh công cụ tìm kiếm.
Tiêu Thanh Thử.
Ngoài dự đoán, thậm chí còn tìm được thông tin về cô bé mơ hồ trong miệng Tống Nguyên Lê.
Top 10 ca sĩ trường trung học quốc tế D.
Giải đặc biệt của cuộc thi năng khướu – ly hoa mai của thành phố D.
Phóng viên thực tập ở đài truyền hình thành phố D.
. . . . . .
Trong tấm ảnh cô mặc đồng phục học sinh, tết tóc đuôi ngựa, chỉ cần động đậy là đuôi ngựa đong đưa.
Sắc mặt anh cứng lại, mất hồn thật lâu.
Hôm nay, anh nên giải thích với cô như thế nào đây? Đúng, anh đã biết rõ sự tồn tại của cô từ rất lâu. Buổi phát biểu ở đại học C, cho dù không có tai nạn nhỏ đó, anh vẫn sẽ gặp được cô.
Chỉ là thời gian sớm muộn thôi.
Trình Mực Lăng chậm rãi kể tất cả cho cô biết, giọng nói anh trước sau như một làm cho lòng người an ổn.
"Một năm trước, anh đã nhìn thấy em?" Thanh Thử thất thanh hỏi.
Trình Mực Lăng gật đầu một cái, "Khu thắng cảnh Đào Hoa Nguyên là do Trình thị khai thác, em đã đưa một đứa trẻ bị lạc đường tới chỗ quản lý."
Cuối cùng thì Thanh Thử cũng nhớ ra, "Khi đó anh ở đó?"
Trình Mực Lăng gật đầu một cái. Anh đã ở đó! Lúc ấy anh nhìn một cái liền nhận ra cô. Mặc dù anh chỉ nhìn qua ảnh của cô, nhưng vẫn nhận ra. Thời gian mấy năm, dường như cô không hề thay đổi gì, nhưng nơi ấn đường dường như đã có cái gì đó khác đi.
Cô bình tĩnh nhìn qua mọi người, giao đứa bé cho nhân viên phụ trách, rồi lẳng lặng rời đi.
Thanh Thử nhìn cặp mắt đen láy sâu thẳm kia, cảm xúc trong lòng thay đổi trong nháy mắt.
Hoá ra là như vậy! Hẳn là như vậy!
Trong lúc nhất thời Thanh Thử không nói gì, cô vươn tay ra, cánh tay lúng túng va vào chén nước, sữa đậu nành đổ ra mặt bàn, một mảnh hỗn độn.
Trình Mực Lăng nhanh tay nhanh mắt kéo tay cô, "Có bị nóng không?" Anh cẩn thận xem xét tay cô.
Thanh Thử lắc đầu liên tục, cô nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy sự lo lắng.
Tay Thanh Thử cứng đờ, Trình Mực Lăng từ từ buông tay cô ra, hai người ngồi xuống lần nữa.
Một cái chớp mắt, đã lập tức thay đổi.
Đúc lúc này, Lục Kiều đột nhiên xuất hiện, phá vỡ sự im lặng.
"Hi——" Lục Kiều tác phong nhanh nhẹnngồi xuống, anh ta nhìn lướt qua bữa sáng trên bàn, "Tôi nói này Thanh Thử cô vô tâm thật đấy, tới đây ăn sáng mà chẳng thèm gọi tôi với." Lục Kiều không khách khí cầm lấy một cái bánh dày.
Trình Mực Lăng không biến sắc nhìn lướt qua Lục Kiều, "Làm sao anh lại ở chỗ này?"
Lục Kiều tựa vào ghế, "Em gái tôi cũng ở đây mà."
Thật là hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Sắc mặt Trình Mực Lăng trầm xuống.
Lục Kiều gọi cô bé ở chỗ gần đó, để cho cô ta thu dọn sạch sẽ mặt bàn, rồi gọi mấy món.
Tổng kết bữa sáng, chỉ có Lục Kiều có khẩu vị."Hai người không ăn à? Tuy là tay nghề kém hơn đầu bếp nhiều, nhưng ăn một ít thấy cũng được."
Trình Mực Lăng bỗng động động khóe miệng, thấy Thanh Thử vẫn rũ mi, anh cầm một chiếc bánh bao nhân thịt bò để vào cái khay trước mặt cô, "Em còn chưa ăn gì đâu."
Thanh Thử thu lại vẻ mặt, tất cả như thường, giống như mới vừa rồi giữa hai người không xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, "Cám ơn."
Sắc mặt Trình Mực Lăng đại biến.
Lục Kiều không biến sắc quan sát, anh ta hơi nheo mắt. Thanh Thử bắt đầu, ăn từng chút chút một.
Lục Kiều nghĩ ngợi nói, "Lát nữa có hứng thú đi tới đằng trước không, hôm nay có biểu diễn kịch chiếu bóng đấy. Thanh Thử, cô có đi xem không?"
Thanh Thử lắc đầu một cái, "Khi còn bé chỉ xem trên ti vi thôi."
"Vậy thì thật là tốt, chúng ta có thể tới đó xem một chút." Lục Kiều cầm giấy lau lau tay một chút.
Trình Mực Lăng không nói gì nữa.
Ba người cùng đi, Thanh Thử đi song song với Trình Mực Lăng, Lục Kiều đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nói vài câu với Thanh Thử. Bây giờ anh ta có thể khẳng định là giữa Trình Mực Lăng và Thanh Thử đã xảy ra vấn đề gì đó.
Đến nơi chiếu kịch, dưới đài đã có rất nhiều khách ngồi, toàn là người lớn đưa trẻ con theo.
Ba người liền đứng ở một góc.
Không lâu sau, kịch chiếu bóng bắt đầu.
Ấn tượng sâu sắc nhất của Thanh Thử với kịch chiếu bóng là ở trong bộ phim 《 còn sống 》.
Đột nhiên Lục Kiều ghé vào tai cô, "Các vị cãi nhau?"
Thanh Thử không để ý anh ta, một đấng mày râu sao mà lắm chuyện vậy.
Cũng chính bởi vì Lục Kiều để ý cô, mới có thể để ý chuyện của cô như vậy.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy Trình Mực Lăng lạnh lùng như thế, Thanh Thử, tôi thật sự bội phục cô sâu sắc." Lục Kiều đè thấp giọng.
Trên sân khấu đang diễn cái gì, Thanh Thử vốn cũng chẳng rõ, chỉ thấy cái bóng kia nhích tới nhích lui.
Trình Mực Lăng một mực yên lặng không lên tiếng, chỉ là khi Lục Kiều lần nữa đến gần Thanh Thử thì anh kéo Thanh Thử một cái, lôi cô đến bên cạnh mình.
Lục Kiều phẫn nộ cười một tiếng, sờ mũi một cái.
Chẳng biết kịch chiếu bóng hết lúc nào, bên ngoài căn phòng ánh mặt trời sáng ngời chói mắt.
Lục Kiều thân thiện bung một cây dù cho cô, Thanh Thử sửng sốt. Lục Kiều tự nhiên nói, "Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa."
Bên kia, Trình Mực Lăng đã đi về phía trước rồi. Thân ảnh anh thon dài, chỉ cần nhìn một cái là tìm được trong đám đông.
Thanh Thử trầm mặc trong chốc lát, mặc dù cô biết điều cô muốn nói là bất lịch sự, "Lục Kiều, giữa tôi và Trình Mực Lăng đã xảy ra một vài vấn đề, cho nên tôi muốn đi một mình."
Lục Kiều nhìn gương mặt cô, anh ta nhướn nhướn mày, "Không thành vấn đề, hai ngày tới tôi vẫn ở đây. Ở trước quán trà đối diện cây cầu trước mặt ấy."
"Cám ơn." Thanh Thử có hơi áy náy, cô đưa mắt đi, không hề nhìn vào đôi mắt kia nữa, những ngông cuồng khi mới gặp đã sớm không còn nữa, tới hôm nay còn có thêm mấy phần thâm tình khó giấu.
Trình Mực Lăng đứng ở phía trước, mắt nhìn bọn họ. Lục Kiều đi rồi, Thanh Thử từ từ đi về phía anh.
Cách khoảng trăm thước, cô đi rất chậm, anh có chút không thấy rõ nét mặt cô.
"Sư huynh ——" một lần nữa cô dùng cách xưng hô này. Cô cẩn thận từng li từng tí lựa chọn từ ngữ, mỗi một chữ đều đã suy nghĩ cặn kẽ.
Chung quanh có rất nhiều du khách đang đi lại, bên cạnh có một cái chum đựng nước, rất nhiều người ở nơi đó ném tiền xu vào. Một đôi thanh niên yêu nhau muốn thả tiền, người con trai không kiên nhẫn, "Anh cũng đã ở bên em rồi, em vẫn còn có nguyện vọng nào muốn cầu xin à?"
Cô bé nói giòn tan, "Em muốn ông trời ban cho em một người tốt hơn."
Người con trai giận xông tới kéo cô bé đi.
Thanh Thử âm thầm hít một hơi, "Sư huynh, em không phải là một người dũng cảm. Về mặt tình cảm, thậm chí em là một kẻ mềm yếu. Em và Nguyên Lê có 19tình cảm, cả đời em cũng không quên được." Cô đưa tay lên đặt trên ngực, “Lần đầu tiên em nhìn thấy ảnh của anh thì em cảm thấy đôi mắt của anh rất giống với Nguyên Lê, mắt hai mí, hình dáng giống nhau, thâm thúy làm cho người ta say mê. Hôm anh phát biểu ở trường đại học, em còn chụp lại tấm áp – phích của anh nữa." Cô cười chua xót.
Trình Mực Lăng đứng ở đó, mặt trời đang treo trên cao, ánh mặt trời tỏa xuống, trên mặt anh có một vệt tối "Anh biết rõ mà, đôi mắt của anh rất giống cậu ta." Làm sao anh lại không biết.
"Sư huynh, em cũng đã lừa gạt anh." Thanh Thử khàn khàn nói."Thật ra em không nên tới tòa soạn mới phải ——"
Nếu như ban đầu cô kiên trì không đi, có phải sẽ không có sự dây dưa bây giờ hay không?
Cô không dám nghĩ.
Trình Mực Lăng đứng im tại chỗ, ánh mắt anh tràn đầy kinh ngạc mà nhìn cô, "Thôi mà, anh biết, anh đều biết cả."
Thanh Thử trừng mắt nhìn, đè ép sự chua xót xuống, "Em muốn —— cuộc đời em vẫn sẽ giống như kế hoạch trước đây."
Khi cô nói xong câu này, Trình Mực Lăng đột nhiên ôm lấy cô, hai cánh tay giam cầm cô thật chặt vào trong ngực, "Từ lần đầu tiên anh nghe được tên em, thời gian đã được sáu năm rồi. Em và Tống Nguyên Lê có 19 năm tình cảm, nhưng anh và em còn có mấy chục năm thời gian mà." Hơi thở của anh thổi lất phất bên tai của cô, mỗi một chữ cũng trầm trầm va vào cõi lòng cô.
Thanh Thử dùng sức thắt nắm chặt tay lại, cô nhắm nghiền hai mắt, "Em cũng từngmuốn có một bắt đầu mới ——" nội tâm khổ sở giùng giằng, đêm qua đến sáng nay làm cho không có ai hô hấp được, cô khẽ cắn răng, "Nhưng mà không thể có dính dáng gì với Tống Nguyên Lê."
Cô cảm thấy thân thể anh run lên một cái, không biết qua bao lâu, anh chậm rãi buông cô ra. Vào lúc này lục phủ ngũ tạng của Trình Mực Lăng đã lẫn lộn vào một chỗ, anh giận quá, nhưng vẫn cố nhịn đi. Tiêu Thanh Dương nói không sai, Thanh Thử quả thật còn bướng bỉnh hơn cả lừa.
"Em có nghĩ qua chưa, nếu như Tống Nguyên Lê còn sống, hai người sẽ cùng nhau sao?" Trình Mực Lăng quyết định buông lời hung ác.
Trong nháy mắt sắc mặt Thanh Thử trắng mấy phần, lui về phía sau môt bước, "Em chưa bao giờ nghĩ tới những giả thuyết."
"Thanh Thử, em đã bao giờ suy nghĩ xem tình cảm của em dành cho Nguyên Lê là thứ tình cảm gì chưa? Là tình thân? Là tình yêu? Còn nữa, em chắc chắn là Nguyên Lê yêu em à?" Trình Mực Lăng nói từng chữ một, đôi mắt sáng quắc nhìn cô."Thanh Thử nghe trái tim em một chút đi, đừng để quá khứ che mất trái tim em."
Trong khoảnh dường như Thanh Thử đã mất đi tất cả khả năng suy nghĩ, dường như là cô không nghe rõ câu hỏi của Trình Mực Lăng.
Ô Trấn nói lớn không lớn, cô đi dọc theo con hẻm mà chẳng có mục đích nào. Con đường trải đá xanh, một khối tiếp một khối, thậm chí cô mong mỏi, cứ tiếp tục đi mãi thì tốt biết bao nhiêu?
Như Lục Kiều đã nói, trời mưa.
Mưa to như trút, du khách nhanh chóng chạy lên phía trước. Thanh Thử đứng bên mái hiên, nước mưa chảy xuôi trên mặt, tầm mắt dần dần trở nên mông lung.
Nhưng đại não lại minh mẫn khác thường.
Cô lấy điện thoại di động ra tìm kiếm trong danh bạ rồi gọi đi.
Không lâu liền có người nhận.
Tiêu Thanh Dương hơi kinh ngạc, "Thanh Thử ——"
"Anh biết hết đúng không?" Giờ phút này cô mới cảm thấy trái tim thiện lương như bị móc rỗng.
Tiêu Thanh Dương chấn động trong lòng, trong nháy mắt lâm vào trong trầm mặc.
"Ha ——" Thanh Thử nở nụ cười, "Sao anh nhiều thủ đoạn vậy, làm sao anh có thể không biết anh ấy và Nguyên Lê biết nhau chứ? Anh biết từ lúc ban đầu sao? Hai người đều lừa em? Anh, nếu như không phải là em nhờ người đi xác nhận, có phải hai người định sẽ lừa em cả đời không?"
"Thanh Thử, em hãy nghe anh nói?"
Thanh Thử vốn không nghe lọt, cô cần một chỗ xả ra, "Còn muốn nói gì nữa, anh ấy đã nói hết với em rồi."
Tiêu Thanh Dương hoảng loạn, "Thanh Thử, quên Nguyên Lê đi, vốn dĩ nó cũng không ——"
Thanh Thử kéo kéo sợi tóc ướt nhẹp, "Tại sao? Mấy năm nay anh luôn mặc kệ em, sau khi anh ấy xuất hiện, anh lại chủ động tích cực như vậy. Bởi vì Trình thị muốn hợp tác với anh à?"
"Thanh Thử!" Tiêu Thanh Dương trầm trầm gọi tên cô, "Em bình tĩnh một chút đi." Trong lòng Tiêu Thanh Dương nhất thời dâng lên một hồi lửa giận."Bây giờ em đang ở đâu?" Anh nói rất chậm, biết bây giờ cô đang nổi nóng.
Thanh Thử tựa vào cánh cửa gỗ, cô hít vào một hơi thật dài, "Hai người bảo em làm sao mà bình tĩnh được?!" Thân thể từ từ trợt xuống, "Anh, là em bảo Nguyên Lê về nước đi du lịch, nếu không cậu ấy sẽ không về nước, cũng sẽ không ngồi chiếc máy bay kia, cậu ấy sẽ không chết. Là em hại chết cậu ấy!"
"Không phải vậy, Thanh Thử, không phải vậy ——" Giọng Tiêu Thanh Dương run run, nhưng cuối cùng vẫn không nói tiếp.
Thanh Thử gập di động bên tai lại, cô không muốn nghe thêm nữa.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, du khách đứng đầy hai bên hiên.
Cô nhìn về phía trước, ánh mắt vô hồn.
Lần đó cô tiến bộ lên được thứ tự hơn một trăm, cậu ấy đồng ý cùng cô đi Ô Trấn du lịch, nhưng cuối cùng cậu ấy đã nuốt lời.
Bình luận truyện