Chuyện Người Không Biết

Chương 40



Ngày ông bà Tiêu trở về nước, thành phố C trời xanh mây trắng, nhiệt độ vừa phải.

Trình Mực Lăng và Thanh Thử đứng ở cửa đón khách của sân bay chờ đợi. Anh mặc áo sơ mi phẳng phiu, quần thường, tuy ăn mặc đơn giản, nhưng lại càng có phong cách thanh nhã, tự nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt đưa nhìn.

Thanh Thử nhận thấy được những ánh mắt kia, bất giác bật cười.

"Cười cái gì?" Trình Mực Lăng hỏi.

Thanh Thử nhìn mặt mày anh, "Cười dung mạo anh thật ưa nhìn, rất nhiều nữ đồng nghiệp trong tòa soạn đều mê đắm anh."

Trình Mực Lăng vươn tay sửa sang lại mái tóc ngắn của cô, "Vậy thì em phải nhìn anh cho chặt vào."

Tiểu Viễn một mực hỏi, "Lúc nào thì ông bà mới ra?"

Hai người đang cười nói, liền thấy đoàn người từ bên trong đi ra ngoài.

Thanh Thử nhìn một cái đã thấy ba mẹ, mặt mày cô sáng lên, hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay.

Ba Tiêu mẹ Tiêu bước tới, "Thanh Thử ——"

"Ba mẹ ——" hơn hai năm không gặp mặt, mẹ Tiêu ôm Thanh Thử thật chặt, đôi mắt dần dần đỏ lên.

Ba Tiêu kín đáo quan sát Trình Mực Lăng cao lớn đang đứng một bên.

Trình Mực Lăng lễ phép chào hỏi, "Bác trai bác gái ——"

Ba Tiêu đã biết tới sự hiện hữu của anh từ lâu, nhìn anh đứng trước mắt tuấn tú lịch sự, trong lòng đã cho anh một số điểm cao rồi, không tệ không tệ.

Ba Tiêu gật đầu một cái, kéo mẹ Tiêu qua, "Tốt lắm, trở về rồi hãy nói."

Mẹ Tiêu hít mũi một cái, có chút ngượng ngùng, nhìn lại dáng vẻ hôm nay của con gái, rốt cuộc bà cũng yên tâm, lôi kéo tay cô."Đây chắc hẳn là Mực Lăng, mấy ngày nay làm phiền cháu chăm sóc Thanh Thử rồi, nó thật làm cho người ta không yên tâm được."

"Bác gái, nên làm mà." Trình Mực Lăng nở nụ cười.

Thanh Thử bĩu môi, "Mẹ, chúng ta về nhà trước đã."

Trình Mực Lăng lái xe, ba Tiêu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Thanh Thử và mẹ Tiêu ngồi phía sau.

Mẹ Tiêu nhìn Trình Mực Lăng, không khỏi cười thầm.

Ba mẹ Tiêu biết hai người ở cùng một tòa nhà, không khỏi cười nói, "Vậy cũng tốt, có thể chiếu ứng lẫn nhau."

Có điều, mẹ Tiêu hỏi khẽ Thanh Thử, "Các con không ở chung với nhau đấy chứ?"

Từ hai ngày trước Thanh Thử đã chuyển tất cả mọi đồ đạc của Trình Mực Lăng lên tầng trên rồi."Không có!" Cô bình tĩnh nói.

Mẹ Tiêu gật đầu một cái, "Tình huống nhà họ Trình mẹ đã nghe anh trai con kể rồi, gả vào gia đình như vậy, con không được giống như trước đây đâu, biến mất vô ảnh vô tung."

Thanh Thử le lưỡi một cái.

Vẻ mặt Tiểu Viễn hưng phấn, nói chuyện không ngừng, cáo tội Thanh Thử với ông bà, "Bà nội, cô dám đi chơi một mình, không nói với cháu và dượng."

Mẹ Tiêu đang uống nước, một ngụm nước kẹt trong cổ họng, "Dượng?"

Thanh Thử thẹn thùng.

"Các con đã đi đăng ký rồi?" Giọng nói mẹ Tiêu hàm chứa vui mừng.

Thanh Thử liên tiếp giải thích, "Không có. Tiếng Trung của Tiểu Viễn không tốt ——"

Trình Mực Lăng cười thầm, "Bác trai bác gái, các bác vừa mới trở về nước, chờ các bác nghỉ ngơi thật tốt, họ hàng hai nhà chúng ta gặp mặt một lần, cháu và Thanh Thử có rất nhiều chỗ không rõ, việc chọn ngày đành giao cho trưởng bối hai nhà."

Thanh Thử âm thầm kéo kéo tay anh, sao không thấy thương lượng với cô gì cả.

Mẹ Tiêu nào có mệt mỏi gì, chuyện của con gái chính là chuyện lớn trong tâm trí bà. Bà nhìn Trình Mực Lăng, thật là càng lúc càng thấy hài lòng.

Trình Mực Lăng sắp xếp thỏa đáng tất cả mọi thứ, buổi tối Trình Mực Lăng đặt cơm tối ở khách sạn, một bữa cơm hoàn toàn vui vẻ hòa thuận, đến mười giờ đoàn người mới về đến nhà.

Trình Mực Lăng biết hai vị lão nhân nhất định đã thấy mệt, ngồi một lát liền đứng dậy muốn về.

Ba Tiêu mẹ Tiêu bắt đầu ca bài ca, toàn là lời khen đối với Trình Mực Lăng.

Lời bất thiện Ba Tiêu vỗ vỗ bả vai con gái, ý vị sâu xa, "Hãy sống cho tốt."

Nội tâm Thanh Thử tràn đầy cảm động.

Trình Mực Lăng khai thông nhà họ Trình rất nhanh. Ba Trình không có ý kiến gì, mặc dù mẹ Trình không vui vẻ, nhưng bây giờ bà có nói gì thì cũng đã không có ý nghĩa.

"Hôn nhân là chuyện của hai người các con, chuyện con nhận định, mẹ có nói gì thì con cũng sẽ không thay đổi. Mẹ chỉ mong các con được hạnh phúc." Phùng Tố cảm khái nói.

"Mẹ, chúng sẽ. Mẹ sẽ thích Thanh Thử ." Trình Mực Lăng nói một cách rất chắc chắn.

Phùng Tố không nói gì nữa.

Ba Trình đảo quyển lịch, "Các con thấy thứ sáu như thế nào? Nhà họ Tiêu có thời gian thì hai nhà chúng ta tổ chức gặp mặt."

Trình Mực Lăng nói chuyện này với Thanh Thử, Thanh Thử tự nhiên đoán được trong lòng Phùng Tố có chút bất mãn, ai bảo trước đây mình tùy hứng như vậy chứ? Nhưng cô không nói chuyện này với ba mẹ cô.

Hôm thứ sáu đó, Tiêu Thanh Dương và Viên Hề đều trở về, họ hàng hai bên đều ăn mặc sang trọng tới dự.

Nhà họ Trình làm kinh doanh, nhà họ Tiêu là thư hương thế gia. (Thư hương thế gia: Gia đình từng làm quan thời phong kiến, có truyền thống Nho học.)

Ba Trình cùng ba Tiêu trò chuyện với nhau thật vui vẻ, hai nữ chủ nhân cũng bắt chuyện với nhau.

Phùng Tố quan sát mẹ Tiêu, "Chị thật là có phúc lớn, một trai một gái."

Mẹ Tiêu cười uyển chuyển, "Lúc còn trẻ sợ một đứa bé thì hơi buồn nên quyết định sinh hai, để cho bọn nó có bạn. Nhưng hai đứa bé trưởng thành rồi, đều không còn là của mình nữa."

Lời này, Phùng Tố rất là đồng ý."Đúng vậy a, con trai lấy vợ, trong lòng sớm đã không còn chỗ nào cho người làm mẹ chúng ta."

Tiêu Thanh Dương và Trình Mực Lăng nhìn nhau cười một tiếng, yên lặng uống trà.

Viên Hề nhẹ giọng nói bên tai Thanh Thử, "Chuẩn bị lúc nào thì kết hôn? Quốc Khánh?"

"Có phải là nhanh quá hay không?" Tới Quốc Khánh chỉ còn nửa tháng nữa.

"Nhanh?" Mặt mày Viên Hề ranh mãnh, "Em thấy vị kia nhà em có đợi được nữa không? Nhưng mà các em ở lầu trên lầu dưới thì cũng dễ dàng."

"Chị nghĩ đi đâu vậy?" Sắc mặt Thanh Thử trở nên hồng hồng.

Viên Hề thấy cô như vậy, không khỏi há to miệng, "Không thể nào. Vẫn chưa có…?"

Thanh Thử bưng cái ly trước mặt lên uống một ngụm nước.

“Em rể thật đáng thương." Viên Hề thở dài một cái.

Thanh Thử thiếu chút nữa bị sặc.

"Đám cưới có cần gì, chị sẽ toàn lực phục vụ." Viên Hề nhiệt tình.

Ba mẹ hai nhà ấn định thời gian, Quốc Khánh sẽ đính hôn, hôn lễ sẽ tổ chức vào ngày mồng 10 tháng 11.

Thanh Thử không nói gì, ngoan ngoãn nghe ba mẹ sắp xếp.

Phùng Tố làm việc luôn luôn trầm ổn, "Chuyện đám cưới mẹ sẽ nhờ người ta chuẩn bị, hai người các con không cần phải lo lắng gì hết."

Phùng Tố cười cười, lấy ra một món đồ là một cái vòng ngọc, "Cái này là năm đó lúc bác kết hôn, bà nội Mực Lăng cho bác, cô dâu mới phải giữ, con hãy nhận lấy."

Thanh Thử nhìn, chiếc vòng tay này chất ngọc trong suốt, nhẵn nhụi, nhìn một cái cũng biết có giá trị xa xỉ. Cô nhìn Trình Mực Lăng.

Trình Mực Lăng kéo tay cô sang, "Thanh Thử rất hợp đeo ngọc."

Thanh Thử chỉ đành phải nhắm mắt nói, "Cảm ơn bác gái."

Viên Hề bật cười phù một tiếng, "Thanh Thử, mẹ chồng em đã tặng lễ đến thế này rồi, em còn không đổi cách gọi đi."

Mọi người cười lên, không khí ấm áp.

" Mẹ Trình, ba Trình ——" Cô hơi cúi đầu.

"Tốt —— tốt ——" Gương mặt ba Trình mừng rỡ, Phùng Tố cũng theo đó cười cười.

Trong bữa tiệc, Thanh Thử đi toilet, cô đứng trước bồn rửa tay để rửa tay, xem xét chiếc vòng trên cổ tay một chút, nặng trĩu. Có người đứng bên cạnh cô, Thanh Thử ngẩng đầu ở lên, ánh mắt hai người va vào nhau trong tấm gương.

Cô nhìn gương mặt có chút quen thuộc đó, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ nổi cô ta là ai?

Cô gái có vóc người cao gầy, một mái tóc dài tới eo, vẻ mặt lạnh nhạt, cô ta rửa tay, lúc đóng vòi nước thì đột nhiên mở miệng, "Tiêu Thanh Thử ——"

Thân thể Thanh Thử khựng lại, cô nhìn cô ta, đầu óc hoạt động thật nhanh.

Cô gái trừng mắt nhìn, "Sao cô có thể không nhớ tôi, tôi tên là Đào Nhiên."

Đào Nhiên ——

Trong đầu Thanh Thử thoáng qua một tia sáng, bạn học với cô, lớp mười hai đã đi Mĩ. Cô đã nhớ ra rồi.

Đào Nhiên nhìn cô, kiểu tóc làm cô trông giống như một học sinh, "Tôi luôn nhớ rõ cô, bởi vì Nguyên Lê."

Thanh Thử ngơ ngẩn.

Trong mắt Đào Nhiên phủ lên một lớp sương mù, nhưng chỉ trong chớp mắt thôi."Khi Nguyên Lê ở Mĩ vẫn thường xuyên nhắc tới cô."

Thanh Thử cảm thấy trong lòng có cái gì đó đột nhiên sụp đổ, trực giác của cô nói cho cô biết, giữa Đào Nhiên và Nguyên Lê Chi đã có gì đó.

Phòng vệ sinh ánh sáng mờ mờ, hai người bình tĩnh đứng ở đó, không khí trầm muộn.

Thanh Thử từ từ khôi phục lại tỉnh táo, "Cô quen biết Nguyên Lê?"

Đào Nhiên thở dài một cái, rất nhẹ. "Biết, tôi và anh ấy có biết nhau." Lời của cô ta mang theo cảm xúc khó tả, trong mắt dần dần tích tụ một tầng thống khổ, "Anh ấy nói, anh ấy muốn về nước để đi với cô tới một chỗ, nhưng anh ấy đã không trở lại. Tôi vẫn luôn đợi anh ấy trở về." Nói tới chỗ cuối giọng cô ta càng ngày càng nhẹ.

Bước chân Thanh Thử thoáng lảo đảo một chút, dường như toàn bộ thế giới đã lập tức trở nên hắc ám không ánh sáng.

Đào Nhiên nhíu nhíu mày, "Xin lỗi, tôi không nên nói với cô điều này."

Sắc mặt Thanh Thử trắng bệch không một chút máu, cô xiết lòng bàn tay, phát hiện cổ họng mình nói không ra một câu.

Trình Mực Lăng thấy cô vẫn chưa về, liền ra ngoài tìm cô. Thấy Đào Nhiên thì ngay lập tức anh đã nhận ra. Sắc mặt anh không có biến hoá lớn. Đào Nhiên hiển nhiên cũng biết Trình Mực Lăng , đáy mắt cô ta lóe lên sự kinh ngạc.

Nhìn Trình Mực Lăng đi tới bên cạnh Thanh Thử, "Ba mẹ đều đang đợi em."

Nhìn vào anh, Thanh Thử dần dần tìm lại lý trí. Cô không ngừng nhắc nhở mình, nếu không sẽ lại rơi vào bế tắc. Thanh Thử hít vào một hơi thật dài, miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên với anh, "Chúng ta vào thôi."

Đi thẳng qua bên cạnh Đào Nhiên, Trình Mực Lăng và ánh mắt Đào Nhiên đụng nhau, anh trầm thấp nói, "Đào tiểu thư, có cơ hội chúng ta gặp sau nhé." Anh nói những lời này có nghĩa là anh nhất định sẽ tới tìm cô ta.

Đào Nhiên gật đầu một cái, "Được, đây là danh thiếp của tôi." Cô ta thật không ngờ lại gặp phải Tiêu Thanh Thử ở đây, cô ta càng không nghĩ đến Tiêu Thanh Thử sẽ cùng Trình Mực Lăng ở chung một chỗ.

Có lẽ đây chính là trời cao an bài.

Thanh Thử cảm thấy dạ dày hơi khó chịu. Trình Mực Lăng cùng với cô đứng ở cửa phòng bao.

"Anh cũng quen cô ta?" Giọng cô khô khốc, nhưng không giống lúc vừa rồi ở trong toilet.

Cằm Trình Mực Lăng bó chặt, nắm chặt tay cô, anh không muốn lừa gạt cô nữa, "Đúng, ở Mĩ anh đã thấy cô ta và Tống Nguyên Lê đi cùng nhau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện