Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê
Chương 93: Ngoài ý muốn
Mộ Dung Khinh Hàn giao nhiệm vụ cho Lãnh Thanh Phong đi, sau đó dẫn những người khác lên thuyền theo thứ tự. Đầu tiên đi lên, sau đó không biết là cố ý hay là vô ý, Triệu Hiểu Uyển bỗng lui về phía sau, Tần Mục Ca đúng lúc đuổi kịp lên thuyền trước đối phương một bước.
Nàng từ từ đi lên, đang suy nghĩ làm sao ngồi thì Mộ Dung Khinh Hàn duỗi bàn tay đỡ tay Tần Mục Ca, giúp đỡ nàng ngồi vững vàng xong. Như vậy Tần Mục Ca ngồi chỗ gần sát vị trí Mộ Dung Khinh Hàn.
Sau đó Triệu Hiểu Uyển từ từ đi lên, bởi vì Mộ Dung Khinh Hàn cách xa nàng ta một chút, khi thân thể của nàng đong đưa theo thân thuyền mà sợ hãi, Hiên Viên Triệt rất bình tĩnh phủ ở cánh tay của nàng trầm giọng dặn dò: "Trắc phi xin cẩn thận. . ."
"Cám ơn đại tướng quân . . ." Gương mặt Triệu Hiểu Uyển hơi ửng đỏ, nàng cúi đầu vội vàng ngồi xuống.
Hiên Viên Triệt đi theo phía sau Triệu Hiểu Uyển ngồi ở đuôi thuyền.
Lòng của Tần Mục Ca không khỏi nhảy mấy cái, nàng lặng lẽ nhìn một chút Mộ Dung Khinh Hàn, phát hiện đối phương vốn không có để ý, mà là tràn đầy vui mừng nhìn nước sông bồng bềnh trên mặt sông, hai mắt hoàn toàn trở thành hình trăng lưỡi liềm, chậm rãi nói: "Tần tiểu thư, thích phong cảnh như vậy không? . . . Có từng ra ngoài dạo chơi với người khác hay không?"
"Không có, chưa từng có ai theo ta ra ngoài chơi . . ." Tần Mục Ca ăn ngay nói thật.
Triệu Hiểu Uyển không khỏi liếc nhìn Hiên Viên Triệt một cái, cảm xúc trong mắt * lại một lần nữa phức tạp.
Mộ Dung Khinh Hàn cũng mỉm cười nhìn về Hiên Viên Triệt, hứng thú sâu xa chế nhạo nói: "Xem ra đại tướng quân thật là không hiểu phong tình rồi, trải qua một khoảng thời gian với một người đẹp như vậy, vậy mà cũng không dẫn nàng ra xem một chút . . ."
Đôi mắt Hiên Viên Triệt không khỏi liếc nhìn Tần Mục Ca một cái, ngay sau đó lại hạ thấp xuống, nhìn nước sông trước mắt, giọng điệu hàm chứa đánh trống lảng nói: "Là ta không hiểu phong tình . . ."
"Đại tướng quân có vẻ bận rộn, không có thời gian, dĩ nhiên, ta cũng không phải rất thích những thứ này . . ." Tần Mục Ca đưa tay đi chạm tới nước sông mát rượi, nhìn như lơ đãng giải vây cho Hiên Viên Triệt nói.
Mộ Dung Khinh Hàn thấy Tần Mục Ca vừa nói như vậy, chỉ cười cười, nói: "Gửi gắm tình cảm vào phong cảnh bồi dưỡng bản tính, lại rèn luyện thân thể, Tần tiểu thư nên thử nhiều một chút, sông núi Cao Vực đẹp đẽ, vật hoa thiên bảo, có hứng thú, Tần tiểu thư có thể theo ta cùng đi xem. Đại tướng quân là vì việc nước vội vàng chịu khó làm việc, Bổn vương có rất nhiều thời gian đấy . . ."
Tần Mục Ca thấy đôi mắt Mộ Dung Khinh Hàn dịu dàng như nước, cười tươi như hoa gương mặt tuấn tú, rất muốn hỏi hắn một chút hậu viện tổng cộng có bao nhiêu phụ nữ. Tìm phán đoán của mình, tính tình hắn đều dịu dàng thân mật với phụ nữ kia, chỉ sợ phụ nữ trong hậu viện không thiếu được.
"Đa tạ thịnh tình vương gia, chờ có thời gian dân nữ sẽ xem xét . . ." Nàng rất khách khí bày tỏ cảm ơn, Cao Vực có thể là chỗ tốt, nhưng mà mình không có hứng thú.
"Ngươi bây giờ không làm quan, lại không có nhà chồng, thời gian hẳn là có rất nhiều, Bổn vương sẽ rất nhanh trở về, ngươi có đồng ý đi hay không?" Lần này Mộ Dung Khinh Hàn nói so với trước kia rõ ràng hơn một chút, ánh mắt cũng mang theo mong đợi rõ ràng, hình như, hắn rất hi vọng Tần Mục Ca có thể đồng ý lời mời của mình, trở về Cao Vực cùng với mình.
Triệu Hiểu Uyển thấy Mộ Dung Khinh Hàn không chớp mắt nhìn chằm chằm Tần Mục Ca, giống như muốn hấp thu đối phương vào trong thân thể, đôi mắt không khỏi lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Triệt, đôi mắt như nước nhẹ nhàng ngầm chứa rất nhiều tình ý.
Hiên Viên Triệt vội vã lướt qua Mộ Dung Khinh Hàn và Tần Mục Ca trước mặt không ngừng lôi kéo làm quen, khóe mắt thoáng thấy Triệu Hiểu Uyển nhìn mình, hắn không khỏi đối diện với ánh mắt đối phương.
Triệu Hiểu Uyển muốn nói lại thôi, môi đỏ thắm giật giật, muốn nói điều gì, bị Hiên Viên Triệt lạnh lùng ám hiệu một chút, kịp thời ngậm miệng lại, nhưng mà ý cười trong khóe mắt cũng không vì Hiên Viên Triệt lạnh nhạt mà biến mất.
Bỗng nhiên Tần Mục Ca có cảm giác không gian trên thuyền chật chội không ít, nhỏ đến cả hơi thở của Mộ Dung Khinh Hàn mình cũng có thể cảm nhận được —— nóng bỏng đến làm cho người ta khó có thể né tránh.
"Có thể có được lời mời của vương gia, Mục Ca thật như là nhận * kinh sợ, chỉ là có lẽ ngài có điều không biết, gần đây Mục Ca đang bàn một hiệu vải, thoả thuận cơ bản thành công, cho nên một khoản thời gian sau cũng sẽ bận rộn hơn —— dù sao Mục Ca muốn cuộc sống . . ."
Đôi mắt Mộ Dung Khinh Hàn sâu lắng, hắn nhìn tay đối phương trắng noãn thon dài lại mảnh khảnh như ngọc, lạnh nhạt nói: "Quá cực khổ, Tần tiểu thư —— ngươi không nên trải qua cuộc sống như vậy . . ."
Hiên Viên Triệt khoanh tay ngồi nhìn dòng nước xanh ngắt trong veo, trong tai lại nghe đối thoại không sai từng chữ giữa Mộ Dung Khinh Hàn và Tần Mục Ca, im lặng không lên tiếng.
Trong đầu lại một màn một màn thoáng hiện rất nhiều hình ảnh trước kia.
Nàng đau buồn im lặng bị gia đinh đẩy ra ngoài cửa, giống như đóa hoa bị nước mưa đánh rớt, thê lương vô dụng; nàng bị bức vào cảnh khó khăn bán mình cứu bộc cô đơn nghèo túng, nàng bất chấp tất cả xông tới trước mặt mình, vì người bệnh dịch ngựa kia cố chấp cầu tình; mặc kệ phần hình tượng viết đơn thuốc cố gắng chữa bệnh cho người kia, vì danh dự của mình đấu trí với hai cô gái khác tự tin và cơ trí (nhìn xa trông rộng), đêm khuya gặp thích khách, nàng hăng hái quên mình tiến lên che trước mặt mình . . .
Thấm thoát, trong lòng mình nàng đã có nhiều ký ức như vậy! Đêm đó nàng nói "Ở trong những người ta quen biết đó, ta hy vọng nhất là ngươi vui vẻ" để cho mình trằn trọc không yên, nửa đêm chưa chợp mắt!
Mà một hồi vợ chồng, mình cho nàng cái gì? —— hình như trừ lạnh lùng tổn thương, chẳng có cái gì cả.
Trong cuộc sống có không công bằng nhiều hơn nữa, có khốn khổ nhiều hơn nữa, nàng đều một mình đối mặt, chịu đựng, giải quyết, không có người nào yêu thương nàng, mặc dù xuất thân quan lại, cũng không phải là đóa hoa mềm mại, mà như là cỏ dại bình thường, bền bỉ sống sót!
Ngay sau đó hai mắt Tần Mục Ca hoàn toàn biến thành trăng lưỡi liềm, nhìn Mộ Dung Khinh Hàn lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng: "Mục Ca không cảm thấy, ngược lại, Mục Ca cảm thấy cuộc sống của mình đang càng ngày càng tốt . . .
Nhìn nụ cười xinh đẹp mà Hoa đang lúc đẹp nhất cũng ảm đạm phai mờ, ở trước ánh mắt Mộ Dung Khinh Hàn lạnh lùng, trừ Tần Mục Ca, dường như tất cả sự vật đã thành cảnh nền mơ hồ, mặt Triệu Hiểu Uyển và Hiên Viên Triệt cũng hoàn toàn mơ hồ, sau đó dần dần, Tần Mục Ca và một người con gái kia trong trí nhớ hợp thành một.
Vẻ mặt không đổi, nụ cười không đổi, chỉ là thần thái đôi mắt có thay đổi, trong mắt không còn tình yêu với mình nữa, cũng không có buồn bã với mình, có chỉ là một mảnh trong suốt, một mảnh khách khí xa cách.
Ánh mắt lạnh lùng Mộ Dung Khinh Hàn chợt có một chút ướt át —— có phải đây chính là cảm giác dường như đã mấy đời, cảnh còn người mất hay không?
Nhưng vào lúc này, hắn chợt phát hiện nước sông trước mặt xuất hiện một đường phân nhánh.
"Chúng ta đi nơi này đi, Bổn vương dẫn mọi người đi xem ‘bảy sắc cầu vồng mây tía’ . . ." Mộ Dung Khinh Hàn lấy lại bình tĩnh bằng tốc độ nhanh nhất, lại giống như bình thường cười tươi như hoa như thế, chỉ vào trước mặt nói.
Hiên Viên Triệt dừng lại, không khỏi nhắc nhở: "Vương Gia, nước sông bên kia chảy xiết, có nguy hiểm . . ."
"Cảnh đẹp thường thường ở ngay nơi nguy hiểm, Hiên Viên, ngươi quên rồi sao? . . . Ha ha. . ." Hắn quay đầu lại nói với người chèo thuyền: "Quẹo, đi xem cầu vồng mây tía!"
Giọng nói kia giống như Tướng quân không thể phản bác.
Hiên Viên Triệt rất kinh ngạc nhìn Mộ Dung Khinh Hàn không giống với bình thường như thế, ánh mắt càng trở nên sâu sắc, hắn thấy thân thể Tần Mục Ca căng thẳng rõ ràng —— nàng sợ!
Tay Hiên Viên Triệt không khỏi nắm thật chặt mép thuyền, lòng như lửa đốt nhưng bởi vì cách Triệu Hiểu Uyển mà không có cách nào lại gần phía trước.
Triệu Hiểu Uyển thấy ánh mắt Hiên Viên Triệt thỉnh thoảng thì lướt tới Tần Mục Ca phía trước, có chút kinh ngạc, cũng có chút không cam lòng, nàng mang theo cầu khẩn nói với Hiên Viên Triệt nhờ giúp đỡ: "Đại tướng quân . . ."
Hiên Viên Triệt dừng lại, thu lại ánh mắt chuyển đến trên người Triệu Hiểu Uyển, nhìn cả người nàng cũng căng thẳng, hắn không nhịn được muốn đưa tay ra đỡ, nhưng tay vừa tới giữa không trung thì dừng lại.
Do dự lại do dự, hắn muốn lấy tay về.
Đúng lúc một đợt tới đây, Tần Mục Ca kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể lắc lư theo, Mộ Dung Khinh Hàn không chút do dự chặn đối phương ở trong ngực, kiên định lớn tiếng an ủi: "Tần tiểu thư chớ sợ, có Bổn vương ở đây!"
Không biết làm sao, Hiên Viên Triệt cảm thấy hình ảnh Tần Mục Ca ngã vào trong ngực Mộ Dung Khinh Hàn rất chói mắt, tay của hắn không kìm lòng được siết chặt, đang muốn tiếp tục thu về, chợt Triệu Hiểu Uyển cũng kêu lên một tiếng sợ hãi, bổ nhào về bên cạnh hắn nắm thật chặt cánh tay của hắn!
Con sông sóng lớn mãnh liệt, từng cơn sóng lớn cái này tiếp cái kia tới, thân thuyền đong đưa càng ngày càng kịch liệt.
"Thật ra thì thuyền này không thích hợp tới nơi này, nếu mà nhìn ‘cầu vồng bảy sắc mây tía ’ cần phải làm một loại thuyền khác . . ." Người chèo thuyền lớn tiếng giải thích nguyên nhân cho mọi người.
Nhưng mà bây giờ đã muộn, đã đi vào chỉ có thể đi về phía trước.
Tần Mục Ca muốn rời khỏi ôm ấp của Mộ Dung Khinh Hàn, nhưng lòng có thừa sức không đủ, trong lòng của nàng bên ngoài sợ hãi, chính là ngại ngùng với Triệu Hiểu Uyển —— phu quân (chồng) của đối phương hiện tại mình không thể làm gì khác hơn là mượn dùng trước một chút, cũng may bên phía nàng ta có Hiên Viên Triệt, chắc cũng là mong muốn của nàng, như vậy mình cũng không có lỗi hơn với nàng, tình huống đặc biệt, không còn cách nào.
Đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Khinh Hàn một mảnh sâu xa.
Lại một loạt đợt sóng đánh thẳng tới đây! Rốt cuộc thuyền nhỏ đang giữa chòng chành đột nhiên nghiêng một cái!
Tần Mục Ca muốn nắm chặt mạn thuyền một chút, nhưng sóng đánh rất lớn, nàng lại giống một con cá đang bơi, từ trong lòng Mộ Dung Khinh Hàn trượt ra rơi xuống trong nước!
Chuyện diễn biến khiến trong một lúc Tần Mục Ca không thể thích ứng, nàng cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, chờ bừng tỉnh đã phát hiện mình ở trong nước sông rồi !
"Tần Mục Ca!" Sắc mặt Hiên Viên Triệt cũng thay đổi, hắn hét lớn một tiếng vươn tay ra muốn bắt được nàng, nhưng trong tay kia của hắn còn ôm thật chặt Triệu Hiểu Uyển, làm cho hắn hoàn toàn không thò ra xa hơn.
Tần Mục Ca với vài lần về phía tay hắn, không thành công, theo dòng nước, trong nháy mắt nàng đã cách xa thuyền.
Mộ Dung Khinh Hàn nói với Hiên Viên Triệt: "Thay Bổn vương chăm sóc cho trắc vương phi một chút!"
Nói xong, làm việc nghĩa không được chùn bước nhảy vào trong nước, bơi hết sức về phía Tần Mục Ca!
Mặc dù Tần Mục Ca biết bơi, nhưng mà bây giờ không quen thuộc hoàn cảnh, không biết tình huống phía trước, cho nên trong lòng của nàng rất sợ hãi, dòng sông rất lớn, nàng cảm thấy mình giống như là một miếng lục bình, không có phương hướng, nhỏ bé đến mức lòng nguội lạnh.
"Tần tiểu thư!" Vẻ mặt Mộ Dung Khinh Hàn lạnh lùng như băng, không chớp mắt hết tốc lực tiến về phía Tần Mục Ca phía trước.
"Triệt . . ." Triệu Hiểu Uyển thấy Mộ Dung Khinh Hàn lao về hướng Tần Mục Ca, đôi tay cũng to gan ôm chặt lấy Hiên Viên Triệt, nằm trong lòng của hắn, nũng nịu rung rẩy nói: "Ta sợ, ôm chặt ta . . ." (ặc mắc ói quá…)
Hiên Viên Triệt cũng không trả lời Triệu Hiểu Uyển, lòng hắn nóng như lửa đốt nhìn cuối cùng Tần Mục Ca được Mộ Dung Khinh Hàn bắt lấy, tim treo lơ lửng mới thoáng rơi xuống, ngay sau đó quay đầu lại ra lệnh người chèo thuyền kia nói: "Mau! Đến gần!"
Người chèo thuyền kia rất cố gắng chèo thử tiếp sát qua hướng Mộ Dung Khinh Hàn, nhưng sức nước rất lớn, Mộ Dung Khinh Hàn và Tần Mục Ca bị nước cuốn tốc độ rất nhanh, cho nên trong một lúc khó có thể đến gần, cộng thêm sóng rất lớn, người trên thuyền còn phải tránh một chút, cho nên trong một lúc thuyền và người khó có thể đến gần.
Một cơn sóng to đến, Tần Mục Ca cảm thấy mình sắp ngạt thở, độ mạnh yếu của sóng nước kia khiến cho nàng và Mộ Dung Khinh Hàn lại tách ra!
Mộ Dung Khinh Hàn xuất phát từ phản xạ có điều kiện, đưa tay mạnh mẽ bắt, cố gắng kéo Tần Mục Ca trở về, nhưng hắn bắt được sau cổ áo của Tần Mục Ca, áo này vừa trượt, lộ ra sau lưng trần trụi của Tần Mục Ca!
Đột nhiên, Mộ Dung Khinh Hàn ngẩn ra, trong sóng lớn cuồn cuộn ngất trời, hắn thấy đầu vai của Tần Mục Ca hình xâm một đóa hoa màu vàng óng, nở rộ sáng loá!
Trong nháy mắt, dường như bầu trời cũng phát sáng lên!
"Tần tiểu thư! Nhược Nhi!" Mộ Dung Khinh Hàn gần như điên cuồng lại hết sức bơi về phía Tần Mục Ca!
Tần Mục Ca cố gắng giữ vững thăng bằng, nhưng thân thể không làm sao nghe đầu óc chỉ huy, cho nên rất gắng gượng, cũng may động tác Mộ Dung Khinh Hàn đủ nhanh chóng đủ nhanh nhẹn, cho nên Tần Mục Ca lại được hắn bắt được.
Lần này sau khi nắm chặt Tần Mục Ca, Mộ Dung Khinh Hàn bắt đầu dùng sức xé rách vạt dưới quần áo của Tần Mục Ca, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Mục Ca, hắn nhanh chóng giải thích: "Bỏ đi những thứ này chúng ta sẽ tự do hơn một chút!"
Tần Mục Ca hiểu, cho nên cũng phối hợp bỏ vải bồi đế giầy, lại bỏ áo ngoài đi.
Quá trình cởi áo này rất khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn làm được, trong lúc bối rối nàng lớn tiếng nhắc nhở với Mộ Dung Khinh Hàn: "Không thể cởi, bên trong không còn!"
Mộ Dung Khinh Hàn không nhịn được cười lên —— lúc nguy hiểm như vậy, nàng còn nhớ rõ không thể lộ quá nhiều!
Ngay tại lúc bọn họ không còn thở nổi, trên thuyền bên kia chợt xảy ra tình hình!
Từng đợt sóng lớn xếp thành núi đến, với khí thế ép buộc của ngàn quân, cuối cùng thuyền nhỏ không chịu nổi, Hiên Viên Triệt và Triệu Hiểu Uyển cũng song song rơi vào trong nước!
Người chèo thuyền kia ôm mái chèo xuôi dòng đi tới!
Sóng lớn ngập trời, bốn người giống như 4 cọng cỏ nhỏ, theo sóng lớn từng đôi từng đôi giãy giụa nhấp nhô.
"Vương Gia cũng cởi áo ngoài đi! . . ." Tần Mục Ca đang trong tối ren nhắc nhở Mộ Dung Khinh Hàn, như vậy ở trong nước cũng ung dung một chút.
Mộ Dung Khinh Hàn nghe, vừa ôm Tần Mục Ca, vừa bắt đầu cởi vạt áo.
Tần Mục Ca không thể chối từ giúp đỡ đối phương cởi áo nới đai lưng.
Sau một hồi cố sức, Mộ Dung Khinh Hàn chỉ còn lại quần lót, trên người lộ ra đường cong bắp thịt cường tráng.
Hai người đều mặc ít đi, da thịt không thể tránh khỏi cọ sát gần gũi, mặc dù bây giờ là tình huống đặc biệt, thân thể Tần Mục Ca vẫn không ngừng được tê dại —— cảm giác đáng chết này!
Triệu Hiểu Uyển thì hoàn toàn không biết bơi ——trong nội dung huấn luyện của đại gia khuê tú bình thường không có một mục này, cho nên Hiên Viên Triệt rất cố sức.
Mặc dù Triệu Hiểu Uyển hoảng sợ, nhưng mà có Hiên Viên Triệt ở bên cạnh, còn không đến mức luống cuống —— năng lực của hắn nàng cũng không nghi ngờ. Cho nên nàng thấy Tần Mục Ca và Mộ Dung Khinh Hàn đã lộ thân thể ra hơn phân nửa, cũng ăn miếng trả miếng bắt đầu xé rách quần áo của mình.
Hiên Viên Triệt cố gắng hết sức bơi ở trong nước, muốn tụ họp với Mộ Dung Khinh Hàn —— đối phương là Thanh Dương vương, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện rắc rối gì, nếu không chỉ sợ Cao Xương lại sẽ rơi vào phức tạp thậm chí là rối loạn!
Phía trước là một đoạn sông chảy xiết hơn, cộng thêm giữa không trung còn treo một số thác nước khổng lồ rơi xuống, trong không trung hơi nước mờ mịt tung toé, bắn lên, từng dải cầu vồng rực rỡ treo ở giữa không trung!
"Cầu vồng!" Mặc dù Tần Mục Ca ở trong nước, vẫn vui mừng như cũ nhắc nhở Mộ Dung Khinh Hàn, người này chính là đến xem cái này, hiện tại cũng coi như đạt tới mục đích chứ?!
Mộ Dung Khinh Hàn ngước mắt nhìn, khóe miệng không khỏi vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt, hắn ôm thật chặt lấy Tần Mục Ca, ánh mắt kiên định nói: "Không phải lo lắng, có ta ở đây!"
Tần Mục Ca dùng sức gật đầu một cái, nàng thấy Hiên Viên Triệt có chút vất vả, nhưng lại cố gắng đến gần phía bên này, thì nói với Mộ Dung Khinh Hàn: "Hình như trắc vương phi không biết bơi, Vương Gia . . ."
Mộ Dung Khinh Hàn vừa ra sức giữ vững trạng thái bơi chủ động, vừa nhìn về phía Hiên Viên Triệt, quát: "Hiên Viên, chúng ta phải đi liền!"
Âm thanh của hắn hoàn toàn bị tiếng nước chảy át đi, nhưng mà hình như Hiên Viên Triệt hiểu rõ, làm dấu tay về phía bên này, bày tỏ mình hiểu.
Hai bên cố gắng đến gần, trải qua một hồi vượt mọi khó khăn gian khổ, rốt cuộc bốn người nhích tới gần, Tần Mục Ca đưa tay dùng sức kéo tay Hiên Viên Triệt!
Hiên Viên Triệt giống như cửu biệt trọng phùng, dùng sức trực tiếp bắt lấy cánh tay của Tần Mục Ca, ngay sau đó thân thể cũng dựa qua tới, đến gần nàng, mừng rỡ lại an ủi nhìn nàng một cái.
"Uyển Nhi, ngươi có khỏe hơn chút nào . . ." Lúc này Mộ Dung Khinh Hàn lấy tay kéo Triệu Hiểu Uyển qua, ân cần thăm hỏi.
Vừa lúc đó, một đợt sóng lớn lại đập tới, nhằm phía bốn người!
Tần Mục Ca biết bơi, cho nên tay nàng vững vàng ở trên tay Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt thấy tay Mộ Dung Khinh Hàn ngăn ở trên người Tần Mục Ca, rất hiếm thấy phải buông ra giúp Triệu Hiểu Uyển cởi áo thắt lưng, hắn lập tức nắm thật chặt eo Tần Mục Ca.
Đúng lúc này, sóng lớn đánh lại, Tần Mục Ca chỉ cảm thấy sóng không có giới hạn đẩy mạnh mình vào trong nước, mà một cánh tay có lực giúp đỡ đưa mình lên mặt nước —— nàng biết là Hiên Viên Triệt.
Khi nàng ngoi lên mặt nước thì vẻ mặt lập tức biến thành pho tượng!
Thì ra là còn làm hơn thế, Mộ Dung Khinh Hàn tách ra khỏi bọn họ rồi ! Mình và Triệu Hiểu Uyển với Hiên Viên Triệt ba người ở con sông chảy xiết nhanh chóng tới phía trước, mà Mộ Dung Khinh Hàn vừa vặn giữ chặt một cành cây vắt ngang mặt nước!
Khoảng cách của hai bên càng ngày càng xa, rất nhanh một đường vòng núi, không thấy bóng dáng Mộ Dung Khinh Hàn!
Nàng từ từ đi lên, đang suy nghĩ làm sao ngồi thì Mộ Dung Khinh Hàn duỗi bàn tay đỡ tay Tần Mục Ca, giúp đỡ nàng ngồi vững vàng xong. Như vậy Tần Mục Ca ngồi chỗ gần sát vị trí Mộ Dung Khinh Hàn.
Sau đó Triệu Hiểu Uyển từ từ đi lên, bởi vì Mộ Dung Khinh Hàn cách xa nàng ta một chút, khi thân thể của nàng đong đưa theo thân thuyền mà sợ hãi, Hiên Viên Triệt rất bình tĩnh phủ ở cánh tay của nàng trầm giọng dặn dò: "Trắc phi xin cẩn thận. . ."
"Cám ơn đại tướng quân . . ." Gương mặt Triệu Hiểu Uyển hơi ửng đỏ, nàng cúi đầu vội vàng ngồi xuống.
Hiên Viên Triệt đi theo phía sau Triệu Hiểu Uyển ngồi ở đuôi thuyền.
Lòng của Tần Mục Ca không khỏi nhảy mấy cái, nàng lặng lẽ nhìn một chút Mộ Dung Khinh Hàn, phát hiện đối phương vốn không có để ý, mà là tràn đầy vui mừng nhìn nước sông bồng bềnh trên mặt sông, hai mắt hoàn toàn trở thành hình trăng lưỡi liềm, chậm rãi nói: "Tần tiểu thư, thích phong cảnh như vậy không? . . . Có từng ra ngoài dạo chơi với người khác hay không?"
"Không có, chưa từng có ai theo ta ra ngoài chơi . . ." Tần Mục Ca ăn ngay nói thật.
Triệu Hiểu Uyển không khỏi liếc nhìn Hiên Viên Triệt một cái, cảm xúc trong mắt * lại một lần nữa phức tạp.
Mộ Dung Khinh Hàn cũng mỉm cười nhìn về Hiên Viên Triệt, hứng thú sâu xa chế nhạo nói: "Xem ra đại tướng quân thật là không hiểu phong tình rồi, trải qua một khoảng thời gian với một người đẹp như vậy, vậy mà cũng không dẫn nàng ra xem một chút . . ."
Đôi mắt Hiên Viên Triệt không khỏi liếc nhìn Tần Mục Ca một cái, ngay sau đó lại hạ thấp xuống, nhìn nước sông trước mắt, giọng điệu hàm chứa đánh trống lảng nói: "Là ta không hiểu phong tình . . ."
"Đại tướng quân có vẻ bận rộn, không có thời gian, dĩ nhiên, ta cũng không phải rất thích những thứ này . . ." Tần Mục Ca đưa tay đi chạm tới nước sông mát rượi, nhìn như lơ đãng giải vây cho Hiên Viên Triệt nói.
Mộ Dung Khinh Hàn thấy Tần Mục Ca vừa nói như vậy, chỉ cười cười, nói: "Gửi gắm tình cảm vào phong cảnh bồi dưỡng bản tính, lại rèn luyện thân thể, Tần tiểu thư nên thử nhiều một chút, sông núi Cao Vực đẹp đẽ, vật hoa thiên bảo, có hứng thú, Tần tiểu thư có thể theo ta cùng đi xem. Đại tướng quân là vì việc nước vội vàng chịu khó làm việc, Bổn vương có rất nhiều thời gian đấy . . ."
Tần Mục Ca thấy đôi mắt Mộ Dung Khinh Hàn dịu dàng như nước, cười tươi như hoa gương mặt tuấn tú, rất muốn hỏi hắn một chút hậu viện tổng cộng có bao nhiêu phụ nữ. Tìm phán đoán của mình, tính tình hắn đều dịu dàng thân mật với phụ nữ kia, chỉ sợ phụ nữ trong hậu viện không thiếu được.
"Đa tạ thịnh tình vương gia, chờ có thời gian dân nữ sẽ xem xét . . ." Nàng rất khách khí bày tỏ cảm ơn, Cao Vực có thể là chỗ tốt, nhưng mà mình không có hứng thú.
"Ngươi bây giờ không làm quan, lại không có nhà chồng, thời gian hẳn là có rất nhiều, Bổn vương sẽ rất nhanh trở về, ngươi có đồng ý đi hay không?" Lần này Mộ Dung Khinh Hàn nói so với trước kia rõ ràng hơn một chút, ánh mắt cũng mang theo mong đợi rõ ràng, hình như, hắn rất hi vọng Tần Mục Ca có thể đồng ý lời mời của mình, trở về Cao Vực cùng với mình.
Triệu Hiểu Uyển thấy Mộ Dung Khinh Hàn không chớp mắt nhìn chằm chằm Tần Mục Ca, giống như muốn hấp thu đối phương vào trong thân thể, đôi mắt không khỏi lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Triệt, đôi mắt như nước nhẹ nhàng ngầm chứa rất nhiều tình ý.
Hiên Viên Triệt vội vã lướt qua Mộ Dung Khinh Hàn và Tần Mục Ca trước mặt không ngừng lôi kéo làm quen, khóe mắt thoáng thấy Triệu Hiểu Uyển nhìn mình, hắn không khỏi đối diện với ánh mắt đối phương.
Triệu Hiểu Uyển muốn nói lại thôi, môi đỏ thắm giật giật, muốn nói điều gì, bị Hiên Viên Triệt lạnh lùng ám hiệu một chút, kịp thời ngậm miệng lại, nhưng mà ý cười trong khóe mắt cũng không vì Hiên Viên Triệt lạnh nhạt mà biến mất.
Bỗng nhiên Tần Mục Ca có cảm giác không gian trên thuyền chật chội không ít, nhỏ đến cả hơi thở của Mộ Dung Khinh Hàn mình cũng có thể cảm nhận được —— nóng bỏng đến làm cho người ta khó có thể né tránh.
"Có thể có được lời mời của vương gia, Mục Ca thật như là nhận * kinh sợ, chỉ là có lẽ ngài có điều không biết, gần đây Mục Ca đang bàn một hiệu vải, thoả thuận cơ bản thành công, cho nên một khoản thời gian sau cũng sẽ bận rộn hơn —— dù sao Mục Ca muốn cuộc sống . . ."
Đôi mắt Mộ Dung Khinh Hàn sâu lắng, hắn nhìn tay đối phương trắng noãn thon dài lại mảnh khảnh như ngọc, lạnh nhạt nói: "Quá cực khổ, Tần tiểu thư —— ngươi không nên trải qua cuộc sống như vậy . . ."
Hiên Viên Triệt khoanh tay ngồi nhìn dòng nước xanh ngắt trong veo, trong tai lại nghe đối thoại không sai từng chữ giữa Mộ Dung Khinh Hàn và Tần Mục Ca, im lặng không lên tiếng.
Trong đầu lại một màn một màn thoáng hiện rất nhiều hình ảnh trước kia.
Nàng đau buồn im lặng bị gia đinh đẩy ra ngoài cửa, giống như đóa hoa bị nước mưa đánh rớt, thê lương vô dụng; nàng bị bức vào cảnh khó khăn bán mình cứu bộc cô đơn nghèo túng, nàng bất chấp tất cả xông tới trước mặt mình, vì người bệnh dịch ngựa kia cố chấp cầu tình; mặc kệ phần hình tượng viết đơn thuốc cố gắng chữa bệnh cho người kia, vì danh dự của mình đấu trí với hai cô gái khác tự tin và cơ trí (nhìn xa trông rộng), đêm khuya gặp thích khách, nàng hăng hái quên mình tiến lên che trước mặt mình . . .
Thấm thoát, trong lòng mình nàng đã có nhiều ký ức như vậy! Đêm đó nàng nói "Ở trong những người ta quen biết đó, ta hy vọng nhất là ngươi vui vẻ" để cho mình trằn trọc không yên, nửa đêm chưa chợp mắt!
Mà một hồi vợ chồng, mình cho nàng cái gì? —— hình như trừ lạnh lùng tổn thương, chẳng có cái gì cả.
Trong cuộc sống có không công bằng nhiều hơn nữa, có khốn khổ nhiều hơn nữa, nàng đều một mình đối mặt, chịu đựng, giải quyết, không có người nào yêu thương nàng, mặc dù xuất thân quan lại, cũng không phải là đóa hoa mềm mại, mà như là cỏ dại bình thường, bền bỉ sống sót!
Ngay sau đó hai mắt Tần Mục Ca hoàn toàn biến thành trăng lưỡi liềm, nhìn Mộ Dung Khinh Hàn lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng: "Mục Ca không cảm thấy, ngược lại, Mục Ca cảm thấy cuộc sống của mình đang càng ngày càng tốt . . .
Nhìn nụ cười xinh đẹp mà Hoa đang lúc đẹp nhất cũng ảm đạm phai mờ, ở trước ánh mắt Mộ Dung Khinh Hàn lạnh lùng, trừ Tần Mục Ca, dường như tất cả sự vật đã thành cảnh nền mơ hồ, mặt Triệu Hiểu Uyển và Hiên Viên Triệt cũng hoàn toàn mơ hồ, sau đó dần dần, Tần Mục Ca và một người con gái kia trong trí nhớ hợp thành một.
Vẻ mặt không đổi, nụ cười không đổi, chỉ là thần thái đôi mắt có thay đổi, trong mắt không còn tình yêu với mình nữa, cũng không có buồn bã với mình, có chỉ là một mảnh trong suốt, một mảnh khách khí xa cách.
Ánh mắt lạnh lùng Mộ Dung Khinh Hàn chợt có một chút ướt át —— có phải đây chính là cảm giác dường như đã mấy đời, cảnh còn người mất hay không?
Nhưng vào lúc này, hắn chợt phát hiện nước sông trước mặt xuất hiện một đường phân nhánh.
"Chúng ta đi nơi này đi, Bổn vương dẫn mọi người đi xem ‘bảy sắc cầu vồng mây tía’ . . ." Mộ Dung Khinh Hàn lấy lại bình tĩnh bằng tốc độ nhanh nhất, lại giống như bình thường cười tươi như hoa như thế, chỉ vào trước mặt nói.
Hiên Viên Triệt dừng lại, không khỏi nhắc nhở: "Vương Gia, nước sông bên kia chảy xiết, có nguy hiểm . . ."
"Cảnh đẹp thường thường ở ngay nơi nguy hiểm, Hiên Viên, ngươi quên rồi sao? . . . Ha ha. . ." Hắn quay đầu lại nói với người chèo thuyền: "Quẹo, đi xem cầu vồng mây tía!"
Giọng nói kia giống như Tướng quân không thể phản bác.
Hiên Viên Triệt rất kinh ngạc nhìn Mộ Dung Khinh Hàn không giống với bình thường như thế, ánh mắt càng trở nên sâu sắc, hắn thấy thân thể Tần Mục Ca căng thẳng rõ ràng —— nàng sợ!
Tay Hiên Viên Triệt không khỏi nắm thật chặt mép thuyền, lòng như lửa đốt nhưng bởi vì cách Triệu Hiểu Uyển mà không có cách nào lại gần phía trước.
Triệu Hiểu Uyển thấy ánh mắt Hiên Viên Triệt thỉnh thoảng thì lướt tới Tần Mục Ca phía trước, có chút kinh ngạc, cũng có chút không cam lòng, nàng mang theo cầu khẩn nói với Hiên Viên Triệt nhờ giúp đỡ: "Đại tướng quân . . ."
Hiên Viên Triệt dừng lại, thu lại ánh mắt chuyển đến trên người Triệu Hiểu Uyển, nhìn cả người nàng cũng căng thẳng, hắn không nhịn được muốn đưa tay ra đỡ, nhưng tay vừa tới giữa không trung thì dừng lại.
Do dự lại do dự, hắn muốn lấy tay về.
Đúng lúc một đợt tới đây, Tần Mục Ca kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể lắc lư theo, Mộ Dung Khinh Hàn không chút do dự chặn đối phương ở trong ngực, kiên định lớn tiếng an ủi: "Tần tiểu thư chớ sợ, có Bổn vương ở đây!"
Không biết làm sao, Hiên Viên Triệt cảm thấy hình ảnh Tần Mục Ca ngã vào trong ngực Mộ Dung Khinh Hàn rất chói mắt, tay của hắn không kìm lòng được siết chặt, đang muốn tiếp tục thu về, chợt Triệu Hiểu Uyển cũng kêu lên một tiếng sợ hãi, bổ nhào về bên cạnh hắn nắm thật chặt cánh tay của hắn!
Con sông sóng lớn mãnh liệt, từng cơn sóng lớn cái này tiếp cái kia tới, thân thuyền đong đưa càng ngày càng kịch liệt.
"Thật ra thì thuyền này không thích hợp tới nơi này, nếu mà nhìn ‘cầu vồng bảy sắc mây tía ’ cần phải làm một loại thuyền khác . . ." Người chèo thuyền lớn tiếng giải thích nguyên nhân cho mọi người.
Nhưng mà bây giờ đã muộn, đã đi vào chỉ có thể đi về phía trước.
Tần Mục Ca muốn rời khỏi ôm ấp của Mộ Dung Khinh Hàn, nhưng lòng có thừa sức không đủ, trong lòng của nàng bên ngoài sợ hãi, chính là ngại ngùng với Triệu Hiểu Uyển —— phu quân (chồng) của đối phương hiện tại mình không thể làm gì khác hơn là mượn dùng trước một chút, cũng may bên phía nàng ta có Hiên Viên Triệt, chắc cũng là mong muốn của nàng, như vậy mình cũng không có lỗi hơn với nàng, tình huống đặc biệt, không còn cách nào.
Đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Khinh Hàn một mảnh sâu xa.
Lại một loạt đợt sóng đánh thẳng tới đây! Rốt cuộc thuyền nhỏ đang giữa chòng chành đột nhiên nghiêng một cái!
Tần Mục Ca muốn nắm chặt mạn thuyền một chút, nhưng sóng đánh rất lớn, nàng lại giống một con cá đang bơi, từ trong lòng Mộ Dung Khinh Hàn trượt ra rơi xuống trong nước!
Chuyện diễn biến khiến trong một lúc Tần Mục Ca không thể thích ứng, nàng cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, chờ bừng tỉnh đã phát hiện mình ở trong nước sông rồi !
"Tần Mục Ca!" Sắc mặt Hiên Viên Triệt cũng thay đổi, hắn hét lớn một tiếng vươn tay ra muốn bắt được nàng, nhưng trong tay kia của hắn còn ôm thật chặt Triệu Hiểu Uyển, làm cho hắn hoàn toàn không thò ra xa hơn.
Tần Mục Ca với vài lần về phía tay hắn, không thành công, theo dòng nước, trong nháy mắt nàng đã cách xa thuyền.
Mộ Dung Khinh Hàn nói với Hiên Viên Triệt: "Thay Bổn vương chăm sóc cho trắc vương phi một chút!"
Nói xong, làm việc nghĩa không được chùn bước nhảy vào trong nước, bơi hết sức về phía Tần Mục Ca!
Mặc dù Tần Mục Ca biết bơi, nhưng mà bây giờ không quen thuộc hoàn cảnh, không biết tình huống phía trước, cho nên trong lòng của nàng rất sợ hãi, dòng sông rất lớn, nàng cảm thấy mình giống như là một miếng lục bình, không có phương hướng, nhỏ bé đến mức lòng nguội lạnh.
"Tần tiểu thư!" Vẻ mặt Mộ Dung Khinh Hàn lạnh lùng như băng, không chớp mắt hết tốc lực tiến về phía Tần Mục Ca phía trước.
"Triệt . . ." Triệu Hiểu Uyển thấy Mộ Dung Khinh Hàn lao về hướng Tần Mục Ca, đôi tay cũng to gan ôm chặt lấy Hiên Viên Triệt, nằm trong lòng của hắn, nũng nịu rung rẩy nói: "Ta sợ, ôm chặt ta . . ." (ặc mắc ói quá…)
Hiên Viên Triệt cũng không trả lời Triệu Hiểu Uyển, lòng hắn nóng như lửa đốt nhìn cuối cùng Tần Mục Ca được Mộ Dung Khinh Hàn bắt lấy, tim treo lơ lửng mới thoáng rơi xuống, ngay sau đó quay đầu lại ra lệnh người chèo thuyền kia nói: "Mau! Đến gần!"
Người chèo thuyền kia rất cố gắng chèo thử tiếp sát qua hướng Mộ Dung Khinh Hàn, nhưng sức nước rất lớn, Mộ Dung Khinh Hàn và Tần Mục Ca bị nước cuốn tốc độ rất nhanh, cho nên trong một lúc khó có thể đến gần, cộng thêm sóng rất lớn, người trên thuyền còn phải tránh một chút, cho nên trong một lúc thuyền và người khó có thể đến gần.
Một cơn sóng to đến, Tần Mục Ca cảm thấy mình sắp ngạt thở, độ mạnh yếu của sóng nước kia khiến cho nàng và Mộ Dung Khinh Hàn lại tách ra!
Mộ Dung Khinh Hàn xuất phát từ phản xạ có điều kiện, đưa tay mạnh mẽ bắt, cố gắng kéo Tần Mục Ca trở về, nhưng hắn bắt được sau cổ áo của Tần Mục Ca, áo này vừa trượt, lộ ra sau lưng trần trụi của Tần Mục Ca!
Đột nhiên, Mộ Dung Khinh Hàn ngẩn ra, trong sóng lớn cuồn cuộn ngất trời, hắn thấy đầu vai của Tần Mục Ca hình xâm một đóa hoa màu vàng óng, nở rộ sáng loá!
Trong nháy mắt, dường như bầu trời cũng phát sáng lên!
"Tần tiểu thư! Nhược Nhi!" Mộ Dung Khinh Hàn gần như điên cuồng lại hết sức bơi về phía Tần Mục Ca!
Tần Mục Ca cố gắng giữ vững thăng bằng, nhưng thân thể không làm sao nghe đầu óc chỉ huy, cho nên rất gắng gượng, cũng may động tác Mộ Dung Khinh Hàn đủ nhanh chóng đủ nhanh nhẹn, cho nên Tần Mục Ca lại được hắn bắt được.
Lần này sau khi nắm chặt Tần Mục Ca, Mộ Dung Khinh Hàn bắt đầu dùng sức xé rách vạt dưới quần áo của Tần Mục Ca, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Mục Ca, hắn nhanh chóng giải thích: "Bỏ đi những thứ này chúng ta sẽ tự do hơn một chút!"
Tần Mục Ca hiểu, cho nên cũng phối hợp bỏ vải bồi đế giầy, lại bỏ áo ngoài đi.
Quá trình cởi áo này rất khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn làm được, trong lúc bối rối nàng lớn tiếng nhắc nhở với Mộ Dung Khinh Hàn: "Không thể cởi, bên trong không còn!"
Mộ Dung Khinh Hàn không nhịn được cười lên —— lúc nguy hiểm như vậy, nàng còn nhớ rõ không thể lộ quá nhiều!
Ngay tại lúc bọn họ không còn thở nổi, trên thuyền bên kia chợt xảy ra tình hình!
Từng đợt sóng lớn xếp thành núi đến, với khí thế ép buộc của ngàn quân, cuối cùng thuyền nhỏ không chịu nổi, Hiên Viên Triệt và Triệu Hiểu Uyển cũng song song rơi vào trong nước!
Người chèo thuyền kia ôm mái chèo xuôi dòng đi tới!
Sóng lớn ngập trời, bốn người giống như 4 cọng cỏ nhỏ, theo sóng lớn từng đôi từng đôi giãy giụa nhấp nhô.
"Vương Gia cũng cởi áo ngoài đi! . . ." Tần Mục Ca đang trong tối ren nhắc nhở Mộ Dung Khinh Hàn, như vậy ở trong nước cũng ung dung một chút.
Mộ Dung Khinh Hàn nghe, vừa ôm Tần Mục Ca, vừa bắt đầu cởi vạt áo.
Tần Mục Ca không thể chối từ giúp đỡ đối phương cởi áo nới đai lưng.
Sau một hồi cố sức, Mộ Dung Khinh Hàn chỉ còn lại quần lót, trên người lộ ra đường cong bắp thịt cường tráng.
Hai người đều mặc ít đi, da thịt không thể tránh khỏi cọ sát gần gũi, mặc dù bây giờ là tình huống đặc biệt, thân thể Tần Mục Ca vẫn không ngừng được tê dại —— cảm giác đáng chết này!
Triệu Hiểu Uyển thì hoàn toàn không biết bơi ——trong nội dung huấn luyện của đại gia khuê tú bình thường không có một mục này, cho nên Hiên Viên Triệt rất cố sức.
Mặc dù Triệu Hiểu Uyển hoảng sợ, nhưng mà có Hiên Viên Triệt ở bên cạnh, còn không đến mức luống cuống —— năng lực của hắn nàng cũng không nghi ngờ. Cho nên nàng thấy Tần Mục Ca và Mộ Dung Khinh Hàn đã lộ thân thể ra hơn phân nửa, cũng ăn miếng trả miếng bắt đầu xé rách quần áo của mình.
Hiên Viên Triệt cố gắng hết sức bơi ở trong nước, muốn tụ họp với Mộ Dung Khinh Hàn —— đối phương là Thanh Dương vương, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện rắc rối gì, nếu không chỉ sợ Cao Xương lại sẽ rơi vào phức tạp thậm chí là rối loạn!
Phía trước là một đoạn sông chảy xiết hơn, cộng thêm giữa không trung còn treo một số thác nước khổng lồ rơi xuống, trong không trung hơi nước mờ mịt tung toé, bắn lên, từng dải cầu vồng rực rỡ treo ở giữa không trung!
"Cầu vồng!" Mặc dù Tần Mục Ca ở trong nước, vẫn vui mừng như cũ nhắc nhở Mộ Dung Khinh Hàn, người này chính là đến xem cái này, hiện tại cũng coi như đạt tới mục đích chứ?!
Mộ Dung Khinh Hàn ngước mắt nhìn, khóe miệng không khỏi vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt, hắn ôm thật chặt lấy Tần Mục Ca, ánh mắt kiên định nói: "Không phải lo lắng, có ta ở đây!"
Tần Mục Ca dùng sức gật đầu một cái, nàng thấy Hiên Viên Triệt có chút vất vả, nhưng lại cố gắng đến gần phía bên này, thì nói với Mộ Dung Khinh Hàn: "Hình như trắc vương phi không biết bơi, Vương Gia . . ."
Mộ Dung Khinh Hàn vừa ra sức giữ vững trạng thái bơi chủ động, vừa nhìn về phía Hiên Viên Triệt, quát: "Hiên Viên, chúng ta phải đi liền!"
Âm thanh của hắn hoàn toàn bị tiếng nước chảy át đi, nhưng mà hình như Hiên Viên Triệt hiểu rõ, làm dấu tay về phía bên này, bày tỏ mình hiểu.
Hai bên cố gắng đến gần, trải qua một hồi vượt mọi khó khăn gian khổ, rốt cuộc bốn người nhích tới gần, Tần Mục Ca đưa tay dùng sức kéo tay Hiên Viên Triệt!
Hiên Viên Triệt giống như cửu biệt trọng phùng, dùng sức trực tiếp bắt lấy cánh tay của Tần Mục Ca, ngay sau đó thân thể cũng dựa qua tới, đến gần nàng, mừng rỡ lại an ủi nhìn nàng một cái.
"Uyển Nhi, ngươi có khỏe hơn chút nào . . ." Lúc này Mộ Dung Khinh Hàn lấy tay kéo Triệu Hiểu Uyển qua, ân cần thăm hỏi.
Vừa lúc đó, một đợt sóng lớn lại đập tới, nhằm phía bốn người!
Tần Mục Ca biết bơi, cho nên tay nàng vững vàng ở trên tay Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt thấy tay Mộ Dung Khinh Hàn ngăn ở trên người Tần Mục Ca, rất hiếm thấy phải buông ra giúp Triệu Hiểu Uyển cởi áo thắt lưng, hắn lập tức nắm thật chặt eo Tần Mục Ca.
Đúng lúc này, sóng lớn đánh lại, Tần Mục Ca chỉ cảm thấy sóng không có giới hạn đẩy mạnh mình vào trong nước, mà một cánh tay có lực giúp đỡ đưa mình lên mặt nước —— nàng biết là Hiên Viên Triệt.
Khi nàng ngoi lên mặt nước thì vẻ mặt lập tức biến thành pho tượng!
Thì ra là còn làm hơn thế, Mộ Dung Khinh Hàn tách ra khỏi bọn họ rồi ! Mình và Triệu Hiểu Uyển với Hiên Viên Triệt ba người ở con sông chảy xiết nhanh chóng tới phía trước, mà Mộ Dung Khinh Hàn vừa vặn giữ chặt một cành cây vắt ngang mặt nước!
Khoảng cách của hai bên càng ngày càng xa, rất nhanh một đường vòng núi, không thấy bóng dáng Mộ Dung Khinh Hàn!
Bình luận truyện